Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137
Vũ Thiệp phản đối kịch liệt đến cuối cùng cũng không ngăn cản được Hạng Trang.
Buổi chiều cùng ngày, Hạng Trang liền phân biệt triệu kiến hai vị Đại tướng thống lĩnh quân là Tiêu Khai và Điền Hoành.
Nghe nói Hạng Trang muốn bái tế lăng Thủy Hoàng, Tiêu Khai đầu tiên là kinh ngạc, tức thì lại lấy lại bình tĩnh, trong lòng của phái tướng lĩnh trẻ tuổi như Tiêu Khai, Cao Sơ, thì Hạng Trang chính là trời, là thần của quân Sở, cũng giống như địa vị của Hạng Võ trong lòng của Hoàn Sở, Quý Bố vậy. Cho nên, chỉ cần đó là quyết định của Hạng Trang, bọn họ sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Phản ứng đầu tiên của Điền Hoành lại rất kinh hãi, gã thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc Hạng Trang sẽ bái tế lăng của Thủy Hoàng.
Trên thực tế, bởi vì thời gian Đế quốc Đại Tần thống trị ở Quan Đông không lâu, do đó hình tượng của đế quốc Tần và cả Tần Thủy Hoàng, trong lòng của thế tộc và cả bá tánh Quan Trung là vô cùng xấu, theo Điền Hoành nghĩ, hành động này của Hạng Trang chưa chắc có được cảm tình của con cháu nước Tần, mà lại rất có khả năng sẽ làm cho con cháu sáu nước ở Quan Trung phản cảm!
Tuy rằng trong lòng kinh hãi, Điền Hoành lại không nói gì cả mà bỏ đi.
Trên thực tế, Điền Hoành cũng không hiểu ý đồ thật sự của Hạng Trang trong hành động này là gì.
Đóng vai trò là một người xuyên thời gian, Hạng Trang hiểu rõ hơn ai hết tính ưu việt của chế độ pháp trị nước Tần, và cả năng lượng to lớn của hệ thống canh chiến!
Tần chỉ dùng một góc trời, có thể chiếm cả sáu nước, dựa vào cái gì?
Chính là dựa vào hệ thống pháp trị hoàn mỹ, và cả hệ thống canh chiến tuyệt vời có thể phát huy hiệu năng của cơ quan quốc gia!
Nước Sở một khi phục hưng, thì Hạng Trang nhất định sẽ tiến hành đẩy mạnh chế độ pháp trị nước Tần và cả hệ thống canh chiến đó, cho nên, nhân lúc này bái tế lăng của Thủy Hoàng, việc thu hút lượng lớn con cháu cố Tần gia nhập quân Sở là điều hết sức cẩn thiết.
Bởi vì, chỉ có con cháu cố Tần mới là lực lượng trung kiên ủng hộ cho chế độ pháp luật của Tần và cả hệ thống canh chiến!
Con cháu còn lại của Quan Trung phần lớn đều phản đối chế độ nước Tần, đối với hệ thống canh chiến của nước Tần càng là căm thù đến xương tủy!
Hay nói cách khác, nếu như Hạng Trang không nhân lúc này vơ vét ở Quan Trung một số lượng lớn nhân tài sùng bái hệ thống canh chiến, thì mai này hắn có muốn tiến hành hệ thống canh chiến, cũng sẽ không biết bắt đầu từ đâu, bởi vì dưới trướng hắn không có nhân tài hiểu biết về chế độ nước Tần. Chỉ đơn thuần một mình Úy Liễu thôi thì không được, hơn nữa lão già này tuổi đã cao rồi, có thể lên tây thiên bất cứ lúc nào.
Ngoài ra, sau khi quân Sở phục quốc, nếu như con cháu cố Tần có thể chiếm lĩnh một nửa vị trí cao, thì mai này khi tiến hành chế độ nước Tần hay hệ thống canh chiến, Hạng Trang căn bản là sẽ không gặp phải áp lực rồi. Đến lúc đó, mặc cho con cháu cố Tần đấu với con cháu Quan Đông, hắn chỉ cần ngồi tít trên cao, làm một trọng tài cao cả là được.
Cho nên, suy tính theo phương diện này, bái tế lăng Thủy Hoàng tuyệt đối là lợi nhiều hơn là hại!
Ngày hôm sau, Hạng Trang, Úy Liễu liền chọn ra năm trăm tinh binh chạy đến dưới chân Na sơn, lăng Thủy Hoàng chính là được xây ở chân núi Na sơn, hoàng lăng vốn có tường thành hai lớp ở bên trong và bên ngoài, tuy nhiên khi Hạng Võ vào quan, đã đem tháo gỡ hết hai lớp tường trong và ngoài này, và cả tẩm điện được xây phía trên cung hoàng lăng. Lưu Bang sau khi bình định cũng không phái người tu sửa, hiện giờ đã thành ra một cảnh lụi tàn.
Tấn Tương dẫn người chặt cỏ mở ra một đường thông đến một đại điện hiến tế rách nát kinh khủng.
Lập tức Tấn Tương lại dẫn người dâng lên ba vật tế lễ đã chuẩn bị sẵn, Hạng Trang trước tiên tắm rửa bằng hương liệu, tiếp đó lại dùng khói nhan xông người, sau đó mặc y phục trang trọng lên, đội mũ quan lên, dưới sự chủ trì của Úy Liễu, tất cả đều long trọng diễn ra đúng theo nghi lễ của nước Tần, bái tế lăng Thủy Hoàng, đợi khi nghi thức kết thúc, trời đã nhá nhem tối, trận tế lễ này lại tiêu hao hết mấy canh giờ!
Thanh thế lớn như vậy, lại cộng thêm quân Sở không nghiêm cấm, tự nhiên sẽ lan truyền rất nhanh rồi.
Tối ngày hôm đó, hơn trăm xe ngựa, xe lừa, xe bò liền lần lượt từ Hàm Dương, Cao Lăng, Chỉ Dương, Lệ Ấp đều chạy đến các huyện lân cận Kinh Đô, và kể cả các quận Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận, Hán Trung, theo các xe ngựa, xe lừa và xe bò này chạy đi khắp nơi, tin tức về Thượng Tướng Quân Đại Sở bái tế lăng Thủy Hoàng cũng nhanh chóng lan truyền đến Quan Trung.
………
Huyện Trịnh về hướng Nam hai mươi dặm có ổ bảo, Bách Lý Thị chính là tụ họp các tộc lại sinh sống ở đây.
Nhánh Bánh Lý Thị này chính là dòng họ hậu duệ của hiền thần Bách Lý Hề vào thời Tần Mục Công, truyền đến đời này thì có huynh đệ ba người, trưởng huynh Bách Lý Hiền, học đủ mọi thơ văn, đầy mưu trí thao lược. Nhị đệ Bách Lý Mậu, có thể cưỡi ngựa bắn cung, võ nghệ cao cường, tiểu muội Bách Lý Y Thủy, khuôn mặt hoa sen trắng ngừng, người kiều diễm hơn hoa, cũng cung ngựa thuần thục như vậy, hơn nữa khí chất oai phong không thua kém gì phái mạnh.
Lại có một nhánh họ Do ẩn cư ở ổ bảo, nghe nói còn là hậu duệ của danh tướng nước Sở Dưỡng Do Cơ.
Số người Gia tộc thị Do rất ít ỏi, tổ phụ mất sớm, chỉ để lại một cậu tên là Uyên, năm nay vừa được hai mươi, cùng mẹ già nương tựa nhau mà sống qua ngày.
Do Uyên này thân cao vai rộng thể lực hơn người, nhất là tài thiện xạ, trong vòng một trăm bước nhắm bắn lá liễu trong gió, không ngờ có thể bắn mười phát trúng chín phát, tuy rằng không bằng tổ tiên Dưỡng Do Cơ bắn mười trúng mười, nhưng cũng có thể gọi là thần xạ.
Sáng sớm hôm nay Bách Lý Mẫu lại tìm đến tận cửa, đòi thi thố thuật bắn tên với Do Uyên.
Đến thao trường rồi, dựng bia bắn một trăm dặm ngoài, Do Uyên liên tục bắn mười mũi tên, mũi tên nào cũng trúng hồng tâm, lập tức dẫn đến sự hò reo của đám nhóc choai choai đứng xung quanh thao trường, Bách Lý Mâu nối tiếp liên tục bắn ra mười mũi tên, nhưng chỉ bắn trúng sáu mũi, còn bốn mũi kia lệch khỏi hồng tâm, mấy đứa nhỏ choai choai bốn phía lại bắt đầu ồn ào, chế giễu Bách Lý Mậu kỹ thuật không bằng người ta.
Bách Lý Mậu không nén được giận, khiêu khích nói:
- Tử Xuyên, hay là đọ sức công phu trên lưng ngựa xem thế nào?
Do Uyên cũng là thiếu niên hiếu thắng, ngang nhiên nói:
- Được thôi, vậy thì đọ sức công phu trên lưng ngựa đi, còn phải sợ ngươi hay sao?
Lập tức hai người liền mặc giáp trụ, lại có tiểu đồng nhơ nhỡ dắt ngựa ra, cả hai xoay người lên ngựa , mỗi người cầm thanh đại kích dài tám trượng, bắt đầu vòng quanh chém giết nhau, đấu hết hơn năm mươi hiệp vẫn chưa phân thắng bại, Bách Lý Mậu liền dần dần có chút không kiễn nhẫn nữa, Do Uyên cũng đấu càng lúc càng hưng phấn, ra tay không nương tình, không ngờ bắt đầu quyết đấu sinh tử rồi.
Hai người càng đấu càng độc, mắt thấy sắp xuất hiện thương vong, hai mũi tên nhọn đột nhiên bay đến từ bên góc.
Do Uyên và Bách Lý Mậu cùng lúc giật mình, lập tức né tránh tránh tên, lúc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một kỵ sĩ phóng như bay tới, người kỵ sĩ trên lưng ngựa áo trắng như tuyết, lại là một cô gái trẻ, cô gái có cặp mắt to tròn, chưa lên tiếng đã mỉm cười, trông đặc biệt kiều diễm quyến rũ, lúc này cô gái vừa mới thu cung, hiển nhiên hai mũi tên vừa nãy là cô bắn.
- Tiểu muội muội điên rồi sao?
Bách Lý Mậu tức giận nói:
- Dám ám sát nhị ca của muội ư?
- Muội thấy hai người mới điên rồi đó, đang yên đang lành ở đây sống mái với nhau làm gì?
Cô gái đang chạy băng băng tới chính là Bách Lý Y Thủy, đôi mắt to tròn quyết rũ kia hung hăn liếc Bách Lý Mâu một cái, lại nói:
- Đại ca gọi huynh về đó.
Nói xong, đôi mắt đẹp của Bách Lý Y Thủy lại quay sang phía Do Uyên, nói tiếp:
- Tử Xuyên, Đại ca nói huynh cũng đi cùng.
Bách Lý Mâu càu nhàu một tiếng, ghìm cương quay đầu ngựa nghênh ngang mà đi.
Do Uyên lại chắp tay chào Bách Lý Y Thủy một cái, lúc này mới thúc ngựa đuổi theo.
Nhìn theo bóng dáng của Bách Lý Mậu, Do Uyên đi xa. Bách Lý Y Thủy khẽ thở dài, lại lắc lắc đầu, thầm nghĩ không biết khi nào Nhị ca và Tử Xuyên mới trở nên chín chắn một chút?
…………………
Sân lớn nhất trong trung tâm ổ bảo chính là Bách Lý đại viện.
Ngay lúc Bách Lý Mậu, Do Uyên vẻ mặt nghiễm nhiên, rón ra rón rén đi vào đại sảnh, một vị tú sĩ áo trắng tay cầm quạt lông khoảng ba mươi tuổi, đang ngẩn người trứơc tấm bản đồ trên bức bình phong.
Vị tú sĩ áo trắng này đương nhiên là huynh trưởng của Bách Lý Thị là Bách Lý Hiền rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Bách Lý Hiền xoay người quay đầu lại, nói:
- Nhị đệ, Tử Xuyện, hai người đến đấy à?
Bách Lý Mậu cùng Do Uyên vội vàng chắp tay vái chào Bách Lý Hiền, tú sĩ áo trắng đưa tay, ra hiệu hai người ngồi vào vị trí, lại cúi đầu trầm ngâm một lát, sau đó nói với Bách Lý Mậu rằng:
- Nhị đệ, năm rồi ngươi cũng đã làm lễ qua quan, cũng được xem là một thành viên của dòng tộc Bách Lý Thị rồi, hôm nay có việc lớn liên quan đến tương lai sau này của Bách Lý Thị, ngươi cũng nói xem cách nghĩ của mình đi.
Bách Lý Mậu vội hỏi:
- Bất kể chuyện gì, chỉ cần đại ca tán thành, tiểu đệ sẽ nhất định tán thành.
- Ai dà, việc này khác.
Bách Lý Hiền khoát tay áo:
- Lần này ngươi nhất định phải góp chút ý kiến.
Bách Lý Mậu gãi gãi đầu, ậm ừ nói:
- Cái đó, thế thì đại ca nói đi, tiểu đệ đang nghe đây.
Bách Lý Hiền gật gật đầu, nói:
- Vừa rồi Tả Bá từ Lệ Ấp truyền tin đến, nói là đại quân của Thượng Tướng Quân nước Sở Hạng Trang đã chiếm cứ Hàm Dương rồi, cũng trong ngày hôm qua, Hạng Trang còn long trọng bái tế lăng của Thủy Hòang.
Nói xong một hồi, Bách Lý HIền đột nhiên nói:
- Nhị đệ, còn có Tử Xuyên, hai ngươi hiểu đây có nghĩa là gì không?
Bách Lý Mậu, Do Uyên nghe vậy không cần nghĩ ngợi gì lắc lắc đầu.
Ngoài sân có bóng người lóe qua, Bách Lý Y Thủy sôi nổi bước vào, giọng giòn tan nói:
- Đại ca, Hạng Trang này chỉ e là đang bày tỏ thiện ý với di tộc cố Tần chúng ta, hy vọng chúng ta có thể giúp ông ấy đứng vững gót chân ở Quang Trung.
Bách Lý Hiền gật đầu nói:
- Hạng Trang thể hiện thiện ý với chúng ta không phải là giả, nhưng dù có sự trợ giúp của di tộc Cố Tần chúng ta, quân Sở cũng chưa chắc sẽ dừng chân ở Quan Trung, quân Sở ngụy trang quân Hán cướp sạch lương thực ở Quan Trung, cố tình phá hoại danh tiếng của quân Hán và hình tượng của Lưu Bang, đây chẳng qua là kỹ xảo nhỏ không quan trọng, đối với căn cứ của Lưu Bang căn bản là không tạo nên mối đe dọa thật sự.
Bách Lý Y Thủy nói:
- Thế thì, làm sao mới tạo thành mối đe dọa cho căn cứ của Lưu Bang?
Bách Lý Sa nói:
- Tấn công tiêu diệt hai trăm ngàn đại quân của Lưu Bang, hoặc là giết sạch bá tánh trên triệu người ở Quan Trung.
- Đêm đó, quân Sở đi ngang qua từ huyện Trịnh nhiều lắm chỉ có hai mươi ngàn người, nếu muốn tấn công tiêu diệt hết hai trăm ngàn đại quân của Lưu Bang thì tuyệt đối không thể nào.
Bách Lý Y Thủy nói xong một hồi, gương mặt xinh đẹp thoắt chốc trở nên trắng bệch, giọng run run nói:
- Đại ca, tên Hạng Trang này có phải còn tàn nhẫn hơn cả Hạng Võ không? Hắn sẽ không thật sự ra lệnh giết sạch dân chúng ở Quan Trung chứ?
Bách Lý Hiền lắc đầu nói:
- Nếu thật sự như vậy, Hạng Trang cũng sẽ không đi bái tế lăng Thủy Hòang.
Nói rồi dừng lại, Bách Lý Hiền lại nói tiếp:
- Hạng Trang bất chấp mối thù truyền kiếp Tần Sở, công khai tế bái lăng Thủy Hoàng, chứng tỏ cách nhìn của hắn đối với Đại Tần khác hẳn so với tên bạo quân Hạng Võ, nếu như ta đoán không nhầm, Hạng Trang đối với pháp trị và cả hệ thống canh chiến của Đại Tần ắt hẳn là vô cùng sùng bái, cho nên, hắn khẩn thiết hy vọng có được sự giúp đỡ của di tộc cố Tần chúng ta.
Bách Lý Mậu nói:
- Đại ca, huynh cứ nói một câu thẳng thắn đi, chúng ta có nên giúp đỡ tên Hạng Trang này không?
- Nhị đệ đúng là nóng nảy.
Bách Lý Hiền quạt quạt cây quạt lông trong tay, cười nói:
- Giờ chẳng phải đang thương lượng với các ngươi sao?
- Giờ còn thượng lượng gì nữa?
Bách Lý Mậu chìa hai tay ra như không có gì, lớn tiếng nói:
- Phụ thân và mẫu thân mất sớm, đệ và tiểu muội đều là do huynh nuôi lớn, chỉ cần là lời đại ca nói, đệ và tiểu muội lẽ nào lại không tuân theo?
Nói xong, Bách Lý Mậu lại nói với Bách Lý Y Thủy:
- Tiểu muội muội nói đúng không?
Bách Lý Y Thủy liếc Bách Lý Mậu một cái, nhưng lại không trả lời y.
Bách Lý Hiền khẽ mỉm cười, nói:
- Nhị đệ, hiếm khi đệ nhớ được lời của Mạnh tử nói, thôi được, vì tính toán dài lâu cho Bách Lý Thị, lần này tiểu huynh tự ý làm chủ vậy, chúng ta đi đầu quân cho Hạng Trang và quân Sở, chiều nay đi!
Nói xong, Bách Lý Hiền lại nói với Do Uyên:
- Tử Xuyên, nếu như cậu muốn đi theo bọn ta, hãy đi đón mẹ cậu đến đây.
Do Uyên nghe vậy vội vàng đứng dậy, nói :
- Tôi giờ đi đón mẹ tôi qua đây ngay!
Buổi chiều cùng ngày, Hạng Trang liền phân biệt triệu kiến hai vị Đại tướng thống lĩnh quân là Tiêu Khai và Điền Hoành.
Nghe nói Hạng Trang muốn bái tế lăng Thủy Hoàng, Tiêu Khai đầu tiên là kinh ngạc, tức thì lại lấy lại bình tĩnh, trong lòng của phái tướng lĩnh trẻ tuổi như Tiêu Khai, Cao Sơ, thì Hạng Trang chính là trời, là thần của quân Sở, cũng giống như địa vị của Hạng Võ trong lòng của Hoàn Sở, Quý Bố vậy. Cho nên, chỉ cần đó là quyết định của Hạng Trang, bọn họ sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Phản ứng đầu tiên của Điền Hoành lại rất kinh hãi, gã thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc Hạng Trang sẽ bái tế lăng của Thủy Hoàng.
Trên thực tế, bởi vì thời gian Đế quốc Đại Tần thống trị ở Quan Đông không lâu, do đó hình tượng của đế quốc Tần và cả Tần Thủy Hoàng, trong lòng của thế tộc và cả bá tánh Quan Trung là vô cùng xấu, theo Điền Hoành nghĩ, hành động này của Hạng Trang chưa chắc có được cảm tình của con cháu nước Tần, mà lại rất có khả năng sẽ làm cho con cháu sáu nước ở Quan Trung phản cảm!
Tuy rằng trong lòng kinh hãi, Điền Hoành lại không nói gì cả mà bỏ đi.
Trên thực tế, Điền Hoành cũng không hiểu ý đồ thật sự của Hạng Trang trong hành động này là gì.
Đóng vai trò là một người xuyên thời gian, Hạng Trang hiểu rõ hơn ai hết tính ưu việt của chế độ pháp trị nước Tần, và cả năng lượng to lớn của hệ thống canh chiến!
Tần chỉ dùng một góc trời, có thể chiếm cả sáu nước, dựa vào cái gì?
Chính là dựa vào hệ thống pháp trị hoàn mỹ, và cả hệ thống canh chiến tuyệt vời có thể phát huy hiệu năng của cơ quan quốc gia!
Nước Sở một khi phục hưng, thì Hạng Trang nhất định sẽ tiến hành đẩy mạnh chế độ pháp trị nước Tần và cả hệ thống canh chiến đó, cho nên, nhân lúc này bái tế lăng của Thủy Hoàng, việc thu hút lượng lớn con cháu cố Tần gia nhập quân Sở là điều hết sức cẩn thiết.
Bởi vì, chỉ có con cháu cố Tần mới là lực lượng trung kiên ủng hộ cho chế độ pháp luật của Tần và cả hệ thống canh chiến!
Con cháu còn lại của Quan Trung phần lớn đều phản đối chế độ nước Tần, đối với hệ thống canh chiến của nước Tần càng là căm thù đến xương tủy!
Hay nói cách khác, nếu như Hạng Trang không nhân lúc này vơ vét ở Quan Trung một số lượng lớn nhân tài sùng bái hệ thống canh chiến, thì mai này hắn có muốn tiến hành hệ thống canh chiến, cũng sẽ không biết bắt đầu từ đâu, bởi vì dưới trướng hắn không có nhân tài hiểu biết về chế độ nước Tần. Chỉ đơn thuần một mình Úy Liễu thôi thì không được, hơn nữa lão già này tuổi đã cao rồi, có thể lên tây thiên bất cứ lúc nào.
Ngoài ra, sau khi quân Sở phục quốc, nếu như con cháu cố Tần có thể chiếm lĩnh một nửa vị trí cao, thì mai này khi tiến hành chế độ nước Tần hay hệ thống canh chiến, Hạng Trang căn bản là sẽ không gặp phải áp lực rồi. Đến lúc đó, mặc cho con cháu cố Tần đấu với con cháu Quan Đông, hắn chỉ cần ngồi tít trên cao, làm một trọng tài cao cả là được.
Cho nên, suy tính theo phương diện này, bái tế lăng Thủy Hoàng tuyệt đối là lợi nhiều hơn là hại!
Ngày hôm sau, Hạng Trang, Úy Liễu liền chọn ra năm trăm tinh binh chạy đến dưới chân Na sơn, lăng Thủy Hoàng chính là được xây ở chân núi Na sơn, hoàng lăng vốn có tường thành hai lớp ở bên trong và bên ngoài, tuy nhiên khi Hạng Võ vào quan, đã đem tháo gỡ hết hai lớp tường trong và ngoài này, và cả tẩm điện được xây phía trên cung hoàng lăng. Lưu Bang sau khi bình định cũng không phái người tu sửa, hiện giờ đã thành ra một cảnh lụi tàn.
Tấn Tương dẫn người chặt cỏ mở ra một đường thông đến một đại điện hiến tế rách nát kinh khủng.
Lập tức Tấn Tương lại dẫn người dâng lên ba vật tế lễ đã chuẩn bị sẵn, Hạng Trang trước tiên tắm rửa bằng hương liệu, tiếp đó lại dùng khói nhan xông người, sau đó mặc y phục trang trọng lên, đội mũ quan lên, dưới sự chủ trì của Úy Liễu, tất cả đều long trọng diễn ra đúng theo nghi lễ của nước Tần, bái tế lăng Thủy Hoàng, đợi khi nghi thức kết thúc, trời đã nhá nhem tối, trận tế lễ này lại tiêu hao hết mấy canh giờ!
Thanh thế lớn như vậy, lại cộng thêm quân Sở không nghiêm cấm, tự nhiên sẽ lan truyền rất nhanh rồi.
Tối ngày hôm đó, hơn trăm xe ngựa, xe lừa, xe bò liền lần lượt từ Hàm Dương, Cao Lăng, Chỉ Dương, Lệ Ấp đều chạy đến các huyện lân cận Kinh Đô, và kể cả các quận Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận, Hán Trung, theo các xe ngựa, xe lừa và xe bò này chạy đi khắp nơi, tin tức về Thượng Tướng Quân Đại Sở bái tế lăng Thủy Hoàng cũng nhanh chóng lan truyền đến Quan Trung.
………
Huyện Trịnh về hướng Nam hai mươi dặm có ổ bảo, Bách Lý Thị chính là tụ họp các tộc lại sinh sống ở đây.
Nhánh Bánh Lý Thị này chính là dòng họ hậu duệ của hiền thần Bách Lý Hề vào thời Tần Mục Công, truyền đến đời này thì có huynh đệ ba người, trưởng huynh Bách Lý Hiền, học đủ mọi thơ văn, đầy mưu trí thao lược. Nhị đệ Bách Lý Mậu, có thể cưỡi ngựa bắn cung, võ nghệ cao cường, tiểu muội Bách Lý Y Thủy, khuôn mặt hoa sen trắng ngừng, người kiều diễm hơn hoa, cũng cung ngựa thuần thục như vậy, hơn nữa khí chất oai phong không thua kém gì phái mạnh.
Lại có một nhánh họ Do ẩn cư ở ổ bảo, nghe nói còn là hậu duệ của danh tướng nước Sở Dưỡng Do Cơ.
Số người Gia tộc thị Do rất ít ỏi, tổ phụ mất sớm, chỉ để lại một cậu tên là Uyên, năm nay vừa được hai mươi, cùng mẹ già nương tựa nhau mà sống qua ngày.
Do Uyên này thân cao vai rộng thể lực hơn người, nhất là tài thiện xạ, trong vòng một trăm bước nhắm bắn lá liễu trong gió, không ngờ có thể bắn mười phát trúng chín phát, tuy rằng không bằng tổ tiên Dưỡng Do Cơ bắn mười trúng mười, nhưng cũng có thể gọi là thần xạ.
Sáng sớm hôm nay Bách Lý Mẫu lại tìm đến tận cửa, đòi thi thố thuật bắn tên với Do Uyên.
Đến thao trường rồi, dựng bia bắn một trăm dặm ngoài, Do Uyên liên tục bắn mười mũi tên, mũi tên nào cũng trúng hồng tâm, lập tức dẫn đến sự hò reo của đám nhóc choai choai đứng xung quanh thao trường, Bách Lý Mâu nối tiếp liên tục bắn ra mười mũi tên, nhưng chỉ bắn trúng sáu mũi, còn bốn mũi kia lệch khỏi hồng tâm, mấy đứa nhỏ choai choai bốn phía lại bắt đầu ồn ào, chế giễu Bách Lý Mậu kỹ thuật không bằng người ta.
Bách Lý Mậu không nén được giận, khiêu khích nói:
- Tử Xuyên, hay là đọ sức công phu trên lưng ngựa xem thế nào?
Do Uyên cũng là thiếu niên hiếu thắng, ngang nhiên nói:
- Được thôi, vậy thì đọ sức công phu trên lưng ngựa đi, còn phải sợ ngươi hay sao?
Lập tức hai người liền mặc giáp trụ, lại có tiểu đồng nhơ nhỡ dắt ngựa ra, cả hai xoay người lên ngựa , mỗi người cầm thanh đại kích dài tám trượng, bắt đầu vòng quanh chém giết nhau, đấu hết hơn năm mươi hiệp vẫn chưa phân thắng bại, Bách Lý Mậu liền dần dần có chút không kiễn nhẫn nữa, Do Uyên cũng đấu càng lúc càng hưng phấn, ra tay không nương tình, không ngờ bắt đầu quyết đấu sinh tử rồi.
Hai người càng đấu càng độc, mắt thấy sắp xuất hiện thương vong, hai mũi tên nhọn đột nhiên bay đến từ bên góc.
Do Uyên và Bách Lý Mậu cùng lúc giật mình, lập tức né tránh tránh tên, lúc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một kỵ sĩ phóng như bay tới, người kỵ sĩ trên lưng ngựa áo trắng như tuyết, lại là một cô gái trẻ, cô gái có cặp mắt to tròn, chưa lên tiếng đã mỉm cười, trông đặc biệt kiều diễm quyến rũ, lúc này cô gái vừa mới thu cung, hiển nhiên hai mũi tên vừa nãy là cô bắn.
- Tiểu muội muội điên rồi sao?
Bách Lý Mậu tức giận nói:
- Dám ám sát nhị ca của muội ư?
- Muội thấy hai người mới điên rồi đó, đang yên đang lành ở đây sống mái với nhau làm gì?
Cô gái đang chạy băng băng tới chính là Bách Lý Y Thủy, đôi mắt to tròn quyết rũ kia hung hăn liếc Bách Lý Mâu một cái, lại nói:
- Đại ca gọi huynh về đó.
Nói xong, đôi mắt đẹp của Bách Lý Y Thủy lại quay sang phía Do Uyên, nói tiếp:
- Tử Xuyên, Đại ca nói huynh cũng đi cùng.
Bách Lý Mâu càu nhàu một tiếng, ghìm cương quay đầu ngựa nghênh ngang mà đi.
Do Uyên lại chắp tay chào Bách Lý Y Thủy một cái, lúc này mới thúc ngựa đuổi theo.
Nhìn theo bóng dáng của Bách Lý Mậu, Do Uyên đi xa. Bách Lý Y Thủy khẽ thở dài, lại lắc lắc đầu, thầm nghĩ không biết khi nào Nhị ca và Tử Xuyên mới trở nên chín chắn một chút?
…………………
Sân lớn nhất trong trung tâm ổ bảo chính là Bách Lý đại viện.
Ngay lúc Bách Lý Mậu, Do Uyên vẻ mặt nghiễm nhiên, rón ra rón rén đi vào đại sảnh, một vị tú sĩ áo trắng tay cầm quạt lông khoảng ba mươi tuổi, đang ngẩn người trứơc tấm bản đồ trên bức bình phong.
Vị tú sĩ áo trắng này đương nhiên là huynh trưởng của Bách Lý Thị là Bách Lý Hiền rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Bách Lý Hiền xoay người quay đầu lại, nói:
- Nhị đệ, Tử Xuyện, hai người đến đấy à?
Bách Lý Mậu cùng Do Uyên vội vàng chắp tay vái chào Bách Lý Hiền, tú sĩ áo trắng đưa tay, ra hiệu hai người ngồi vào vị trí, lại cúi đầu trầm ngâm một lát, sau đó nói với Bách Lý Mậu rằng:
- Nhị đệ, năm rồi ngươi cũng đã làm lễ qua quan, cũng được xem là một thành viên của dòng tộc Bách Lý Thị rồi, hôm nay có việc lớn liên quan đến tương lai sau này của Bách Lý Thị, ngươi cũng nói xem cách nghĩ của mình đi.
Bách Lý Mậu vội hỏi:
- Bất kể chuyện gì, chỉ cần đại ca tán thành, tiểu đệ sẽ nhất định tán thành.
- Ai dà, việc này khác.
Bách Lý Hiền khoát tay áo:
- Lần này ngươi nhất định phải góp chút ý kiến.
Bách Lý Mậu gãi gãi đầu, ậm ừ nói:
- Cái đó, thế thì đại ca nói đi, tiểu đệ đang nghe đây.
Bách Lý Hiền gật gật đầu, nói:
- Vừa rồi Tả Bá từ Lệ Ấp truyền tin đến, nói là đại quân của Thượng Tướng Quân nước Sở Hạng Trang đã chiếm cứ Hàm Dương rồi, cũng trong ngày hôm qua, Hạng Trang còn long trọng bái tế lăng của Thủy Hòang.
Nói xong một hồi, Bách Lý HIền đột nhiên nói:
- Nhị đệ, còn có Tử Xuyên, hai ngươi hiểu đây có nghĩa là gì không?
Bách Lý Mậu, Do Uyên nghe vậy không cần nghĩ ngợi gì lắc lắc đầu.
Ngoài sân có bóng người lóe qua, Bách Lý Y Thủy sôi nổi bước vào, giọng giòn tan nói:
- Đại ca, Hạng Trang này chỉ e là đang bày tỏ thiện ý với di tộc cố Tần chúng ta, hy vọng chúng ta có thể giúp ông ấy đứng vững gót chân ở Quang Trung.
Bách Lý Hiền gật đầu nói:
- Hạng Trang thể hiện thiện ý với chúng ta không phải là giả, nhưng dù có sự trợ giúp của di tộc Cố Tần chúng ta, quân Sở cũng chưa chắc sẽ dừng chân ở Quan Trung, quân Sở ngụy trang quân Hán cướp sạch lương thực ở Quan Trung, cố tình phá hoại danh tiếng của quân Hán và hình tượng của Lưu Bang, đây chẳng qua là kỹ xảo nhỏ không quan trọng, đối với căn cứ của Lưu Bang căn bản là không tạo nên mối đe dọa thật sự.
Bách Lý Y Thủy nói:
- Thế thì, làm sao mới tạo thành mối đe dọa cho căn cứ của Lưu Bang?
Bách Lý Sa nói:
- Tấn công tiêu diệt hai trăm ngàn đại quân của Lưu Bang, hoặc là giết sạch bá tánh trên triệu người ở Quan Trung.
- Đêm đó, quân Sở đi ngang qua từ huyện Trịnh nhiều lắm chỉ có hai mươi ngàn người, nếu muốn tấn công tiêu diệt hết hai trăm ngàn đại quân của Lưu Bang thì tuyệt đối không thể nào.
Bách Lý Y Thủy nói xong một hồi, gương mặt xinh đẹp thoắt chốc trở nên trắng bệch, giọng run run nói:
- Đại ca, tên Hạng Trang này có phải còn tàn nhẫn hơn cả Hạng Võ không? Hắn sẽ không thật sự ra lệnh giết sạch dân chúng ở Quan Trung chứ?
Bách Lý Hiền lắc đầu nói:
- Nếu thật sự như vậy, Hạng Trang cũng sẽ không đi bái tế lăng Thủy Hòang.
Nói rồi dừng lại, Bách Lý Hiền lại nói tiếp:
- Hạng Trang bất chấp mối thù truyền kiếp Tần Sở, công khai tế bái lăng Thủy Hoàng, chứng tỏ cách nhìn của hắn đối với Đại Tần khác hẳn so với tên bạo quân Hạng Võ, nếu như ta đoán không nhầm, Hạng Trang đối với pháp trị và cả hệ thống canh chiến của Đại Tần ắt hẳn là vô cùng sùng bái, cho nên, hắn khẩn thiết hy vọng có được sự giúp đỡ của di tộc cố Tần chúng ta.
Bách Lý Mậu nói:
- Đại ca, huynh cứ nói một câu thẳng thắn đi, chúng ta có nên giúp đỡ tên Hạng Trang này không?
- Nhị đệ đúng là nóng nảy.
Bách Lý Hiền quạt quạt cây quạt lông trong tay, cười nói:
- Giờ chẳng phải đang thương lượng với các ngươi sao?
- Giờ còn thượng lượng gì nữa?
Bách Lý Mậu chìa hai tay ra như không có gì, lớn tiếng nói:
- Phụ thân và mẫu thân mất sớm, đệ và tiểu muội đều là do huynh nuôi lớn, chỉ cần là lời đại ca nói, đệ và tiểu muội lẽ nào lại không tuân theo?
Nói xong, Bách Lý Mậu lại nói với Bách Lý Y Thủy:
- Tiểu muội muội nói đúng không?
Bách Lý Y Thủy liếc Bách Lý Mậu một cái, nhưng lại không trả lời y.
Bách Lý Hiền khẽ mỉm cười, nói:
- Nhị đệ, hiếm khi đệ nhớ được lời của Mạnh tử nói, thôi được, vì tính toán dài lâu cho Bách Lý Thị, lần này tiểu huynh tự ý làm chủ vậy, chúng ta đi đầu quân cho Hạng Trang và quân Sở, chiều nay đi!
Nói xong, Bách Lý Hiền lại nói với Do Uyên:
- Tử Xuyên, nếu như cậu muốn đi theo bọn ta, hãy đi đón mẹ cậu đến đây.
Do Uyên nghe vậy vội vàng đứng dậy, nói :
- Tôi giờ đi đón mẹ tôi qua đây ngay!
Bình luận facebook