Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-45
Chương 41: Hai người trong phòng bao
“Chao ôi, anh Đường thực sự là quá khiêm tốn. Không phải vì tuổi tác tôi mới gọi anh là anh mà còn là vì thật lòng thật dạ khâm phục, thực sự kính trọng ngưỡng mộ cho nên mới gọi như thế. Anh xem, hôm nay tôi đặc biệt đặt một căn phòng riêng ở khách sạn Nhật Bất Lạc, muốn mời anh đi qua ăn cơm tối. Hai chúng ta cũng có thể giao lưu trao đổi, bồi dưỡng chút tình cảm.” Trương Thiên vừa cười vừa nói.
Đối diện con hẻm của khách sạn Nhật Bất Lạc có một quán ăn chuyên làm đồ hải sản tươi. Nghe nói đồ ăn trong đó cũng rất đắt, giá cả không thấp hơn khách sạn Đế Quốc bao nhiêu. Trương Thiên này lại mời mình tới chỗ tốt như vậy để ăn cơm, rốt cuộc có âm mưu gì đây? Nói gì mà khâm phục, lý do này cũng quá gượng éo. Loại người như Trương Thiên, không bỏ đá xuống giếng đã tính là tốt rồi, sao lại vô duyên vô cớ hào phóng thế.
Đường Nham thầm tính toán trong lòng nhưng bụng lại không có tiền đồ mà kêu ùng ục vài tiếng. Em gái mày, quản cái khỉ gió có âm mưu quỷ kế gì. Nếu đã mời mình đi ăn cơm vậy lấp đầy bụng đã rồi tính sau.
Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, tới lúc đó mang theo cả Tô Thiên. Anh cũng không tin một người một quỷ mà còn không chế trụ nổi tên ma cà bông nhỏ này.
“Anh đã mời thành khẩn như thế thì thực sự tôi không tiện từ chối rồi. Chờ tôi chút đã. Tôi vào nhà lấy ít đồ rồi chúng ta sẽ xuất phát.” Đường Nham dứt lời, xoay người đi vào trong nhà.
Tô Thiên đang làm ổ trên ghế sô pha xem TV, phim Người đến từ thế giới tinh tinh, là bộ phim Hàn nổi tiếng nhất gần đây. Nam chính nữ chính đang hẹn hò lần cuối cùng trước lúc chia ly. Cảnh tượng vừa lãng mạn vừa thương cảm khiến cô xem mà trong đôi mắt to tràn đầy nước mắt như thế bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Đường Nham đi thẳng tới tắt TV. Vốn đã không thông minh lại còn xem mấy bộ phim Hàn đần độn này, là muốn học càng ngày càng ngốc à? Thật không biết cô gái này đang suy nghĩ gì.
Tô Thiên đang xem tới chỗ quan trọng thì bị Đường Nham cắt đứt, trong lòng chỉ nghĩ tới tình tiết bộ phim sau đó, vô cùng sốt ruột, cau mày quát ầm lên: “Anh làm gì thế hả? Xem phim cũng đâu có làm phiền anh có được không? Mau mở TV ra. Bây giờ đang lúc gay cấn nhất đó.”
“Xem cái gì mà xem? Loại phim truyền hình đần độn này đã xem nhiều rồi mới khiến cô đần như thế, nấu cơm cũng sắp khiến phòng bếp nổ tung. Mau lên, có người mời tôi đi ăn cơm. Ông đây sắp chết đối rồi, đi lấp đầy bụng đã rồi nói sau.” Đường Nham không kiên nhẫn, thúc giục.
“Mời anh ăn cơm thì anh đi ngay à? Gọi tôi làm gì? Tôi đâu thể ăn.” Tô Thiên mất hứng lẩm bẩm.
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Bảo cô đi thì đi đi. Chủ nhân ra lệnh không được phản bác, nhớ rõ đó cho tôi. Không nên tùy tiện khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi.” Đường Nham lạnh mặt nói.
Yêu tinh nhỏ này nghĩ cái gì trong đầu thế? Bị đánh nhiều lần còn không nhớ lâu. Lần nào trao đổi với cô cũng phải lãng phí rất nhiều miệng lưỡi, chưa bao giờ biết ngoan ngoãn nghe lời.
Tô Thiên bị dạy dỗ một trận không dám mở miệng nữa, vội vàng đứng lên từ trên ghế sô pha, đi theo Đường Nham ra cửa. Vừa rồi nghỉ ngơi một lúc, vết thương bị roi da đánh trên người cũng không còn đau lắm nữa. Đây là chỗ tốt của việc sức mạnh được tăng cười, có thể chữa trị vết thương ở hồn thể rất nhanh. Nếu là trước kia, chắc chắn bây giờ cô không thể động đậy được một chút.
Cũng không biết tên nhóc Trương Thiên này điên cái gì mà hôm nay vô cùng ân cần. Không chỉ cố ý gọi một chiếc xe tới đón Đường Nham mà còn rất có mắt nhìn, đi mở cửa xe trước.
Khiến Đường Nham hơi ngại ngần.
Khách sạn Nhật Bất Lạc cách hẻm Liễu Hòa vô cùng gần, cũng coi như là tòa nhà mang tính chất dấu hiệu. Đường Nham từng đi ngang qua vô số lần, cũng từng thấy không ít gái đẹp xe sang. Lúc đó anh đã nghĩ chờ mình có tiền cũng nhất định phải tới đây tiêu tiền một lần. Không ngờ nguyện vọng được thực hiện nhanh như thế.
Lúc anh xuống xe với Trương Thiên ở cửa khách sạn vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Kết cấu bên trong được thiết kế rất cao cấp đại khí. Có điều còn kém xa khách sạn Đế Quốc. Dù sao vốn là khách sạn hàng đầu cũng đâu phải nói suông.
Vì Trương Thiên đã đặt chỗ trước cho nên hai người không dừng lại dưới lầu mà đi thẳng lên phòng bao ở lầu hai.
Đường Nham vào phòng bao xong thì phát hiện bên trong đã có hai người rồi. Dáng người vạm vỡ cường tráng, mặc áo ngắn tay bình thường, đầu húi cua, thoạt nhìn có cảm giác hơi giống tay chân bên cạnh trùm xã hội đen trong phim.
Thấy tình hình này, trong lòng Đường Nham lập tức thình thịch một cái. Ai ya, thằng nhóc này không phải cố ý tìm người chuẩn bị đánh mình đấy chứ? Không đúng, không có khả năng này. Nếu Trương Thiên muốn làm vậy thật thì tìm góc vắng vẻ lừa mình tới là được rồi, không cần thiết phải gióng trống khua chiêng như thế, còn chọn một khách sạn giá cả không rẻ như vậy.
Trong mấy giây, Đường Nham đã phân tích ra kết quả. Trương Thiên hẹn anh gặp mặt ở chỗ này, chắc chắn sẽ không trở mặt bên ngoài. Nếu đã như thế thì không thể biểu hiện quá sợ hãi, nếu không sẽ bị người ta nắm mũi dắt đi.
Vì thế Đường Nham vào phòng bao rồi dừng lại, không thốt một tiếng nhìn Trương Thiên, chờ anh ta giải thích.
Còn Trương Thiên thì lén liếc Đường Nham, phát hiện anh thấy hai người không tỏ vẻ sợ hãi, biểu hiện rất bình tĩnh như vốn không để ý hai người kia có chỗ nào kỳ lạ.
Anh ta không kiềm được mà mắng một câu trong lòng đúng là đồ não tàn.
Hai người kia là vệ sỹ đắc lực cạnh ông chủ, bản lĩnh đương nhiên là không cần phải nói nhiều. Hôm nay họ tới đây là để làm một cuộc giao dịch, cụ thể tình hình như thế nào thì bây giờ anh ta còn chưa rõ ràng lắm.
Có điều cũng may anh ta vô cùng thân quen với hai người đó cho nên mới bàn bạc với họ một hồi. Trước khi họ giao dịch thì giải quyết Đường Nham giúp anh ta.
Vốn tưởng Đường Nham vào cửa rồi, thấy thân hình hai người này sẽ lập tức trở nên sợ hãi. Không ngờ mình đã đánh giá thấp anh. Anh vậy mà lại không sợ hãi chút nào.
Hừ, đúng là người không biết không sợ.
Bây giờ chỉ là mở màn thôi, chuyện sau đó mới là trọng tâm chính, không thể trở mặt với Đường Nham, nếu không thì không thể làm chuyện sau này rồi.
Trương Thiên oán thầm trong lòng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “À, anh Đường, tôi giới thiệu cho anh một chút. Hai người này là bạn A Hào và A Kiến của tôi. Tôi thấy hai người ăn cơm quá lạnh lẽo buồn tẻ cho nên mới bảo hai người họ qua. Anh Đường sẽ không để ý chứ?”
“Sao lại thế chứ. Nhiều người thì vui vẻ mà. Hơn nữa bạn anh chẳng phải cũng là bạn tôi à.” Đường Nham vừa cười vừa nói, khẽ gật đầu với hai người kia xem như là chào hỏi.
A Hào và A Kiến không mở miệng, mặt cũng rất kiêu ngạo, vốn không để ý tới chuyện lấy lòng Đường Nham. Như thể trong mắt họ Đường Nham này là con kiến vậy, vốn họ không cần phải chú ý quá nhiều.
Đường Nham bị quẳng mặt mũi lại không sao cả, không nói lời nào nữa. Nhìn dáng vẻ này thì đúng là hai tên dần. Anh thật không muốn lãng phí miệng lưỡi với kiểu người như thế. Chỉ cần có thể để anh mau được ăn chút gì đó thì ấm ức này có thể tạm thời nhịn.
Chương 42: Có âm mưu
Bốn người ngồi đối diện nhau, đều có tính toán riêng của mình. Mấy phút sau, cứ thế không ai khơi chuyện, mãi cho tới khi nhân viên phục vụ gõ cửa vào mới phá vỡ bầu không khí lúng túng.
Bữa cơm này chủ yếu Trương Thiên mời hai anh em A Hào A Kiến, mong thấy họ có thể trút giận cho mình, khiến Đường Nham nhả mấy vạn đồng ra, có khi còn bắt chẹt anh được một khoản. Cho nên anh ta ra tay cực kỳ hào phóng, gọi toàn đồ đắt tiên nhất trong khách sạn.
Thịt kho tàu, bào ngư, tôm hùm chua cay, cua đồng hấp và các loại thức ăn ngon sắc hương vị đủ cả bày đầy một bàn khiến Đường Nham nhìn mà chảy cả nước miếng, cầm đũa lên ăn ngấu ăn nghiến.
Trong lúc ăn anh cũng không quên phân tâm dặn dò Tô Thiên vài câu, để cô chú ý ba người kia nhỡ may họ có động tác nhỏ gì thì mình cũng có cách đối phó sớm.
Tô Thiên khẽ gật đầu, vẻ mặt không vui ngồi vào khoảng không cạnh Trương Thiên. Bây giờ cô biến thành quỷ rồi, không ăn được thức ăn dương gian, chỉ có thể giương mắt nhìn một bàn đồ ăn ngon thôi. Cảm giác này khỏi phải nói khó chịu bao nhiêu.
Cái tên khốn nạn này lại sắp xếp cô theo dõi còn tự mình yên tâm ăn thoải mái. Nhưng cô lại không làm không được. Bây giờ một người một quỷ đã có khế ước, đều là châu chấu trên cùng một sợi dây. Đường Nham gặp xui xẻo cô cũng không có kết quả tốt gì. Đơn giản nhất là phí chút tâm sức, cố gắng tránh phiền phức đi.
Ba người Trương Thiên thấy tướng ăn của Đường Nham thì ào ào khịt mũi coi thường. Người chưa từng trải sự đời chính là như thế, y như quỷ chết đói đầu thai vậy. Còn Đường Nham thì thành thạp tiêu diệt năm con tôm hùm nhỏ xong mấy người mới cảm thấy không ổn. Mình còn chưa đụng đũa, theo cách ăn của thằng nhóc này thì không cần tốn bao nhiêu thời gian là có thể tiêu diệt sạch bữa tiệc lớn này rồi.
Nhận ra điều này, ba người vội vàng cầm đũa lên tiêu diệt đồ ăn trước mặt.
Trong phòng bao chỉ còn tiếng nhai rất nhỏ và tiếng dao nĩa va vào nhau.
Mắt thấy tướng ăn của mấy người đàn ông, Tô Thiên râts không có hình tượng mà trợn trắng mắt. Cắt, bốn tên thiếu não.
“Em ở đây chờ anh quay về, chờ anh quay về xem hoa đào nở.”
Mãi tới khi tiếng chuông lảnh lót vang lên trong phòng bao, mọi người mới ngẩng đầu lên từ trong đống thức ăn, mờ mịt liếc nhau một cái. A Hào mới phản ứng kịp là tiếng chuông điện thoại của mình, vội vàng cầm một tờ giấy ăn lên lau sạch dầu mỡ dính trên tay mới lấy điện thoại từ trong túi ra.
Nhìn rõ dãy số, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, khẽ dùng cùi chỏ thúc A Kiến bên cạnh một cái, nháy mắt với anh ta.
A Kiến lập tức hiểu ý, hai người đứng lên, không nói một lời đi ra khỏi phòng bao.
Trương Thiên không biết xảy ra chuyện gì nên cũng vội vàng ra ngoài theo.
“Ừm, yêu tinh nhỏ, cô đi ra xem họ đang làm gì.” Đường Nham vừa nhét tôm vào miệng vừa dặn dò Tô Thiên.
Mấy người kia không có ở đây, rốt cuộc anh có thể thoải mái dễ chịu mà ăn một lúc rồi. Mẹ nó, tay nghề nấu ăn của đầu bếp khách sạn này thật không tệ.
Tô Thiên đang bị thức ăn ngon trước mặt kích thích khiến toàn thân khó chịu, vừa nghe thấy lời Đường Nham thì như được đại xá, chạy ra ngoài.
Không biết A Hào và A Kiến đi đâu, chỉ còn một mình Trương Thiên lo lắng chờ trong hành lang.
Hơn mười phút sau, bóng dáng hai người mới xuất hiện lần nữa.
Trương Thiên vội vàng nghênh đón, khẽ hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
“Trước kia không phải đã nói với anh à. Hôm nay tới đây là có chuyện làm ăn lớn phải làm. Vừa rồi đối phương gọi điện nói là bàn giao dịch trước, khoảng hơn mười phút nữa sẽ tới đây.” Vẻ mặt A Hào nghiêm trọng, giải thích.
“Nhanh vậy thì thằng nhóc thúi bên trong kia phải làm sao? Các anh đã đồng ý trút giận giúp tôi rồi.” Trương Thiên vừa nghe thấy thế thì lập tức sốt ruột. Chờ đối phương tới thì anh ta nhất định phải đi trước, không còn thừa bao nhiêu thời gian nữa rồi. Chẳng lẽ lần này uổng công, bỏ qua cho Đường Nham à? Vậy hôm nay anh ta tổn thất vô cùng nghiêm trọng rồi.
“Gấp cái gì, cái thằng ngốc nghếch bên trong chỉ cần xử lý trong hai ba phút là được rồi, ồn ào. Túi thuốc đó đắt tiền lắm, chờ lát nữa anh bỏ vào trong rượu, lừa anh ta uống. Hai anh em chúng tôi sẽ tùy cơ ứng biến.” A Kiến móc một túi nilong trong suốt, bên trong chứa bột màu trắng không biết tên từ trong túi ra.
Trương Thiên vừa thấy thứ này thì lập tức hai mắt tỏa sáng, nhận lấy như nhận báu vật, sau đó cẩn cẩn thận thận nhét vào trong túi áo.
Sau đó ba người một trước một sau bước vào trong phòng bao.
Tất cả chuyện này rơi hết vào mắt Tô Thiên. Trong lòng cô nhất thời cũng cảm thấy không ổn, vội vàng vào phòng bao theo, dùng truyền âm nhắc nhở Đường Nham.
“Chao ôi, vừa rồi tôi mới thấy họ lấy một túi bột phấn ra, không biết là thứ gì, nói muốn bỏ vào trong rượu để anh uống rồi thu dọn anh.”
Đường Nham nghe thế thì bàn tay đang cầm cua run lên nhưng khôi phục rất nhanh.
“Tôi biết rồi, sẽ tùy cơ ứng biến.”
Hừ, mình không cảm nhận sai. Quả nhiên Trương Thiên này không có lòng tốt như thế.E rằng lần trước thua cho mình xong vẫn canh cánh trong lòng cho nên mới sắp đặt cái bẫy này để đối phó mình.
Nếu ông đây dám tới cái Hồng Môn Yến này thì đã nắm chắc toàn thân mà lui rồi. Ngay cả mấy tên ma cà bông nhỏ này cũng không giải quyết được thì còn nói tới xưng bá thiên hạ, giải cứu thương sinh cái gì? Đường Nham vô cùng kiêu ngạo nghĩ.
Cho nên nói những người tự kỷ quá thì đáng đánh đòn nhất chỗ này.
Biểu hiện của Đường Nham không khác lúc trước, vùi đầu điên cuồng ăn, vốn không để ý tình hình xung quanh.
Trương Thiên hành động tự nhiên, mở một chai rượu vang, đổ túi bột màu trắng vào trong sau đó đi tới cạnh Đường Nham, giả vờ rất thân thiện mà nói: “Anh Đường, bữa cơm này ăn đã lâu, chúng ta ngay cả một ngụm rượu cũng không uống. Sao, uống với anh em một ly nhé?”
Dứt lời, anh ta rót đầy ly rượu rỗng trước mặt Đường Nham, sau đó đưa ly rượu mình đã chuẩn bị trước tới trước mặt anh, ra vẻ muốn chạm ly với anh.
“À, không cần, bây giờ tôi chưa khát, ăn trước cái đã. Lát nữa đồ ăn nguội hết mất.” Đường Nham cũng không ngẩng đầu lên, vừa nhai thức ăn trong miệng vừa ậm ậm ừ ừ nói.
Mẹ kiếp, đây không chỉ là một thằng ngu mà còn là một cái thùng cơm. Đồ ăn trên bàn hơn một nửa đã vào bụng anh vậy mà còn chưa ăn đủ. Trương Thiên thầm khinh bỉ mắng một câu trong lòng nhưng trên mặt vẫn giữ dáng vẻ cũ.
“Trời ạ, anh xem anh em tôi đã bưng rượu tới thì uống một ly đi, không trễ nải bao nhiêu thời gian. Anh thích ăn đồ ăn ở đây thì lần sau tôi mời anh tới là được. Những thứ khác không nói, tiền mời một hai bữa cơm tôi vẫn có.”
“Lần sau mời tôi nữa à?” Vừa nghe thấy thế, Đường Nham lập tức dừng hành động lại, hết sức vui vẻ hỏi.
“Đương nhiên, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.” Trương Thiên vỗ ngực bảo đảm nói.
“Được rồi, tôi uống.” Đường Nham bày ra vẻ vô cùng vui vẻ, vươn tay cầm ly rượu chạm một cái với Trương Thiên, sau đó nhanh chọn rụt lại. Kết quả vì động tác quá mạnh nên không cẩn thận đụng phải lưng ghế.
Chương 43: Hai người vạm vỡ ôm hôn
Đường Nham bị đau, buông lỏng tay ra theo phản xạ có điều kiện.
“Xoảng.”
Ly rượu rơi xuống sàn nhà, vỡ thành mảnh vụn. Rượu màu đỏ tràn ra như một vũng máu tươi lớn, nhìn thấy mà giật mình.
“Trời ơi, thực sự là xin lỗi. Tôi muốn uống rượu nhanh chút, ai ngờ không cẩn thận đụng phải lưng ghế rồi. Lần này thảm rồi, rượu đã bị lãng phí, thật là đáng tiếc. Nhất định rất quý nhỉ.” Đường Nham đứng lên từ trên ghế, vẻ mặt thịt đau mà nhìn cái ly trên đất.
“Móa nó, thằng nhóc này là cố ý.” A Kiến vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng đứng lên.
Vốn anh ta tưởng Đường Nham sẽ uống hết rượu, không ngờ anh vậy mà lại ra sức từ chối, còn làm vỡ ly rượu. Cứ tiếp tục như vậy thì lại phải lãng phí rất nhiều thời gian ở đây rồi. Không được, phải giải quyết xong chuyện này nhanh chút.
“Nếu thằng nhóc này không biết điều như thế, A Hào, Trưng Thiên, hai người các anh ta mình rót cho anh ta đi.” Mặt A Kiến lạnh xuống, trầm giọng nói.
Trương Thiên vừa nghe thấy thế thì bỏ vẻ mặt ngụy trang đi, vừa cười khẩy vừa đánh bọc sườn với A Hào, xông về phía Đường Nham.
Cùng lúc đó, trong phòng họp đội hình sự cục cảnh sát thành phố, lão Ngô đang định sắp xếp cảnh sát đi làm nhiệm vụ. Mấy người trông coi, mấy người canh gác, mấy người ra tay, tất cả đều phân công một rõ hai ràng.
Họ trông chừng nhóm tội phạm này đã được một thời gian. Tối nay là hành động thu lưới quan trọng nhất, tuyệt đối không thể có nửa chút sai lầm.
Trước khi đi, lão Ngô gọi Mạc Tiểu Mộc lên, dặn đi dặn lại để cô ta nhất định phải thành thành thật thật chờ trong cục, không được đi đâu.
Mạc Tiểu Mộc nhiều lần cam đoan sẽ nghe theo mệnh lệnh, lão Ngô mới yên lòng dẫn người rời đi.
Chờ họ lái xe biến mất khỏi cổng cục cảnh sát, bóng dáng Mạc Tiểu Mộc lại bỗng xuất hiện, toàn thân mặc một bộ đồ thể thao màu đen thoải mái, tóc buộc thành một cái đuôi ngựa, đeo khẩu trang màu đen, nhanh chóng lên một chiếc Volkswagen Beetle màu hồng, lặng lẽ đi theo đằng sau đoàn xe của cục cảnh sát.
Tuy lão Ngô năm lần bảy lượt dặn dò cô ta vì lý do an toàn, không được rời khỏi cục cảnh sát nhưng vốn Mạc Tiểu Mộc không coi những lời này là quan trọng. Nếu đạo sĩ nhỏ kia nói thực sự linh nghiệm như vậy thì anh ta đã nổi tiếng vạn dặm rồi, nào có lăn lộn đến mức một nghèo hai trắng như thế này. Rõ ràng là anh ta chỉ thuận miệng thêu dệt lời nói dối thôi.
Hành động hôm này là một cơ hội rất tốt. Cô ta nhất định phải tham gia mới được. Tới lúc đó cô ta xem xét tình hình rồi đi lên hỗ trợ, không thành công thì cùng lắm bị phê bình. Dù sao đội trưởng Ngô cũng dẫn theo nhiều người như thế, nhất định phải hết sức cẩn thận. Nếu thành công thì không chỉ có thể tăng cường kinh nghiệm mà còn có thể dùng sự thật để làm bẽ mặt Đường Nham, cớ sao mà không làm.
Cho nên tối nay cô ta mới lớn gan như thế, len lén chạy từ trong cục cảnh sát ra ngoài.
Đám lão Ngô đi thẳng đến gần khách sạn Nhật Bất Lạc mới dừng lại. Căn cứ vào báo cáo điều tra của nhân viên trước đó, hai tên buôn thuốc phiện sẽ giao dịch ở đây, vài phút nữa sẽ tới.
Tới lúc đó chỉ cần họ vừa chạm mặt với đối tượng giao dịch thì cảnh sát sẽ nhanh chóng xuất hiện, lấy được cả nhân chứng vật chứng.
Vì vậy bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của họ là ổn định tâm thần để chờ đợi.
Còn bên Đường Nham thì lúc làm vỡ ly rượu, trong lòng anh đã định ra tay. Vừa thấy Trương Thiên và A Hào lao tới, anh vội vàng nhanh chóng lùi lại vài bước, trốn tới góc phòng, nói với Tô Thiên: “Em gái cô, đừng đứng ngốc ra đó, mau ra tay đi. Ông đây không phải là đối thủ của bọn họ.”
Tô Thiên bị câu rống giận này làm cho giật mình tỉnh giấc, vội vàng phản ứng lại, thục giục sức mạnh trong cơ thể, chặn trước mặt Đường Nham.
Từng luồng khí đen tản ra từ trên người cô, lan ra khắp các chỗ trong phòng bao. Trong không gian chật hẹp, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống.
Đương nhiên ba người Trương Thiên không thấy cảnh tượng này. Họ chỉ nghe Đường Nham kêu một câu xong thì đèn trong phòng bao tối xuống.
Nhiệt độ trong không khí chợt giảm xuống khiến bọn họ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lập tức không hẹn mà cùng có một dự cảm xấu.
Khiến Trương Thiên không dám lại gần Đường Nham nữa mà đứng tại chỗ, vẻ mặt căng thẳng chú ý sự thay đổi xung quanh.
Sau đó, Đường Nham lại nói một câu khiến anh ta dựng tóc gáy.
“Dọa một chút là được rồi, đừng ra tay quá nặng, quậy đến chết người thì không thu dọn được đâu.”
Chuyện sau đó Trương Thiên cũng không biết nữa. Anh ta chỉ cảm thấy trước mặt trắng xóa, không thấy thứ gì. Anh ta ngờ vực bước lên vài bước, cảnh vật thay đổi rất nhanh.
Trước mắt anh ta xuất hiện một chiếc giường xa hoa, trên đó có một tấm màn lụa mỏng màu hồng phấn, bên dưới lớp ga trắng bằng lụa mềm mại.
Mà một người đẹp tuyệt thế đang nằm lười biếng đầy quyến rũ trên đó.
Khuôn mặt cô ta xinh đẹp tuyệt mỹ như thể bước ra từ trong tranh. Làn da trắng nõn mịn màng, trên người không mặc quần áo, chỉ tùy tiện khoác một bộ đồ lụa mỏng. Dáng người đẫy đà như ẩn như hiện.
Trương Thiên nhìn mà sợ ngây người. Anh ta lớn như thế nhưng đây là lần đầu tiên thấy phụ nữ xinh đẹp mê người như thế, lập tức bị hấp dẫn, đứng sững sờ tại chỗ.
Người phụ nữ kia dường như cũng chú ý thấy anh ta. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn hiện lên một nụ cười dịu dàng, sau đó từ từ ngồi dậy, từ từ đi về phía anh ta.
Bước chân xinh xắn vững vàng, tư thế quyến rũ khe khẽ lay động. Lớp lụa mỏng trên người dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Trương Thiên như mê muội, duỗi hai tay ra đi tới người đẹp trước mặt anh ta, ôm vào lòng sau đó đặt cô ta lên giường, xoay người đè lên.
Đường Nham trốn trong góc tường chỉ thấy Tô Thiên phất phất tay, một luồng khí đen xuất hiện, phân tán giữa không trung, chui vào trong cơ thể ba người Trương Thiên.
Sau đó, vẻ mặt Trương Thiên dịu lại, mắt mơ mơ màng màng nhìn một cái ghế trước mặt. Tiếp theo, anh ta từ từ đi tới, bắt đầu vừa ôm ấp cáo ghế lại vừa hôn vừa kéo quần áo trên người.
Mà A Hào và A Kiến thì càng khoa trương hơn. Hai người ôm thẳng lấy nhau, hôn nhau.
Các bạn có thể tưởng tượng hai người đàn ông vạm vỡ mặt đầy rây ôm nhau đầy tình cảm nồng nàn. Cảnh tượng kia nhìn thế nào cũng nóng mắt. Đường Nham nhìn tới phát ói, vội vàng quay đầu cạn lời, hỏi Tô Thiên: “Cô làm gì thế hả? Sao ba người này bỗng biến thái thế, dọa chết người có được không?”
Tô Thiên càng khó chịu đựng hơn anh, đã ngoảnh đi không nhìn từ lâu, nghe vậy thì bất đắc dĩ xoa tay nói: “Không biết nữa. Tôi chỉ bày một cái ảo cảnh cho họ thôi. Ở trong đó họ có thể thấy được vật cần tìm nhất trong tiềm thức. Chỉ trong thời gian rất ngắn, khoảng hai ba phút là sẽ khôi phục thần trí. Chẳng qua sau đó sẽ bệnh nặng một trận. Ai ngờ tình hình lại thành thế này chứ. Cũng không biết họ nhìn thấy gì, có khi trong tiềm thức hai người vừa hay thích nhau cho nên mới như thế.”
Đường Nham bị những lời này làm cho hoảng sợ tới toàn thân nổi da gà. Hai người vạm vỡ thầm mến nhau, ông trời ơi, đây không phải là sự thật chứ?
Chương 44: Bị ép buộc
“Trời ơi, trông nom nhiều thế làm gì. Không phải chúng ta phải đi trước à. Chờ láy nữa thần trí họ khôi phục thì không dễ làm rồi.” Vẻ mặt Tô Thiên không kiên nhẫn.
“Nói nhảm, đương nhiên phải đi rồi. Tôi cũng không muốn xem cảnh nóng mắt này đâu.” Đường Nham dứt lời thì xoay người đi thẳng ra cửa. Ừm, cả bữa cơm hôm nay mà nói ăn rất vui vẻ nha.
Hí hí, đã lấp đầy bụng lại còn không phải trả tiền.
Một người một quỷ vừa đi tới cửa thì ngoài phòng bao đã vang lên tiếng gõ cửa.
“Bên trong có ai không?” Một giọng đàn ông xa lạ bỗng vang lên.
Thảm rồi, có người tìm tới cửa. Nếu bị phát hiện thì không dễ giải thích tình hình trong phòng bao. Tô Thiên căng thẳng nhìn Đường Nham, dùng ánh mắt ý hỏi anh nên làm gì bây giờ.
“À, ai thế?” Đường Nham hỏi. Nếu là nhân viên phục vị thì lừa anh ta đi trước.
“Là A Hào đúng không? Chúng ta hẹn gặp nhau ở đây.” Giọng bên ngoài lại vang lên lần nữa.
Đường Nham thầm kêu một tiếng không tốt. Em gái anh, lại là đồng bọn à? Chuyện này đúng là khó làm, nói thêm vài câu nữa nhất định sẽ bị đối phương nhìn thấu. Phải mau chóng nghĩ ra đối sách mới được.
Đường Nham lo lắng vạn phần không để ý thấy cửa phòng bao không khóa. Người bên ngoài không nhận được câu trả lời thì lại đẩy thẳng cửa ra.
Hai người cao to vạm vỡ cứ như vậy mà dại mặt ra, đứng ở cửa, mặt đối mặt với Đường Nham.
“Ai là A Hào?” Người đàn ông mặt chữ điền kinh ngạc hỏi, mắt nhìn xuyên qua Đường Nham về phía trong phòng bao. Anh ta liếc mắt đã thấy được ba người dáng vẻ điên cuồng, làm hành động bất nhã.
“A, vừa rồi chúng tôi đang ăn cơm. Anh Hào mượn một chai rượu vang nói là muốn uống một ly thật tốt. Tôi không cẩn thận làm vỡ ly nên không uống được. Kết quả ba người họ uống xong thì biến thành như thế. Tôi đang nghĩ định ra ngoài tìm người giúp đỡ đó. Hành động này cũng thật là kỳ lạ. Hai người là bạn anh Hào à?” Đường Nham nhanh chóng viện một lý do.
Quả thực không thể không lanh trí hơn được, thu xếp ổn thỏa cho một bông hoa hồng.
“A, đúng không?” Người đàn ông mặt chữ điền quét mắt trong căn phòng bao một vòng, quả nhiên thấy được thức ăn đã ăn một nửa trên bàn và ly rượu vỡ nát dưới sàn nhà. Trong lòng anh ta lập tức tin hơn một nửa lời Đường Nham nói.
Anh ta lại nhìn ba người A Hào đang có hành vi điên cuồng thêm vài lần, nghĩ có khi họ uống nhiều thuốc quá, nếu không cũng sẽ không bất thình lình xảy ra tình huống như vậy. Chờ tác dụng của thuốc qua đi thì sẽ khôi phục bình thường. Có điều A Hào này cũng thật là, sao hôm nay là thời điểm quan tọng như thế mà lại biến thành dáng vẻ này.
“Trời ơi, không cần tìm người giúp đỡ đâu. Anh tới phòng vệ sinh chuẩn bị chút nước lạnh tới đây là được.” Người đàn ông mặt chữ điền nói với Đường Nham.
Đường Nham đang thầm nghĩ tìm cớ gì để rời đi, người đàn ông mặt chữ điền lại chỉ thẳng ra một con đường. Chuyện này khiến anh vui vẻ vô cùng, vội vàng gật đầu đồng ý.
Rất không may, lần này ngay cả cửa ra vào Đường Nham còn chưa đi tới đã bị cắt ngang.
“Rầm.”
Cửa phòng bao bỗng bị một lực lớn đẩy ra, vài người đàn ông xa lạ vọt vào, ào ào giơ súng lên nhắm vào mọi người trong phòng, miệng lặp đi lặp lại một câu:
“Tất cả không được động đậy, giơ tay lên, cảnh sát đây.”
Đường Nham bị tình huống bất thình lình làm cho mù mờ, đứng ngơ ngác tại chỗ không biết nên làm thế nào.
Bỗng một lực lớn kéo anh ra sau, đồng thời kim loại lạnh băng băng chĩa vào huyệt thái dương của anh.
“Mẹ nó, mày lại dám tính kế ông đây.” Người đàn ông mặt chữ điền một tay ghìm chặt cổ Đường Nham, một tay cầm súng nhắm vào anh, hung ác nói.
“Không được qua đây. Dám động đậy tao sẽ giết nó.”
Lúc này Đường Nham mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp là mình bị bắt cóc. Em gái mày, đúng là tai bay vạ gió. Vừa rồi đã dùng hết vận may rồi, bây giờ vận rủi tới….
Ai có thể giải thích với anh tình hình bây giờ là sao?
Ba người Trương Thiên thì bây giờ còn đang trong trạng thái thần trí mơ hồ, tự xé lộn xộn đồ của mình. Còn một người đàn ông khác đi theo người đàn ông mặt chữ điền thì hình như không có súng. Lúc cảnh sát bước vào hô lên, anh ta thành thành thật thật hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Chậc chậc, vừa nhìn dáng vẻ này là biết đây không phải là lần đầu tiên.
Lúc còn sống Tô Thiên vẫn còn là một thiếu nữ hai mươi tuổi, chưa từng trải qua tình cảnh này, lập tức bị dọa tới mức ngồi tê liệt trên đất, hoàn toàn quên chuyện người khác vốn không thấy mình.
“Anh đã bị bao vây, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại cũng không có ý nghĩa gì. Mau thả con tin ra có khi còn có thể giảm nhẹ tội.” Cảnh sát cầm đầu trầm giọng nói.
Đường Nham ngẩng đầu nhìn lên, mẹ kiếp, còn là người quen. Đây chẳng phải là cảnh sát Ngô mới gặp à. Ặc, mình còn đoán là ông ta và Mạc Tiểu Mộc có một nhiệm vụ lớn phải đi làm, không phải là chỉ chuyện này chứ? Trời ạ, cũng quá đúng dịp, y như tình tiết phim được viết ra vậy.
“Hừ, đừng nói tới chuyện này. Tôi làm chuyện gì tự trong lòng tôi rõ. Bị các người bắt thì còn đường nào để nói? Nhanh tránh ra, nếu không tôi sẽ nổ súng, đến chết cũng phải kéo theo một người làm đệm lưng.” Người đàn ông mặt chữ điền bày ra vẻ bóp cò, trên tay vô thức dùng sức khiến huyệt thái dương của Đường Nham sinh đau. Anh không kiềm được mà mắng một câu xúi quẩy. trong lòng.
Lão Ngô làm cảnh sát nhiều năm như thế, kẻ tình nghi phạm tội nào chưa từng gặp. Hai bên vừa nói chuyện là ông ta đã biết đối phương là dân côn đồ liều mạng rồi, giảng giải lý lẽ tình hữu nghị với anh ta vốn là vô dụng, chỉ có lùi một bước trước rồi quyết định.
Nghĩ tới đây, ông ta vội vàng ra lệnh cho vài cảnh sát nhường đường, sau đó tahạt cẩn thận mà nói: “Được, chúng tôi nhường đường cho anh, cũng xin anh đừng làm tổn thương con tin.”
“Bớt nói nhảm đi. Ông lừa gạt tôi đấy à? Nhiều cảnh sát vây quanh đây như vậy, không chú ý một cái là sẽ trúng chiêu của các ông. Cút hết xuống lầu cho tôi, mau lên. Ông đây không có nhiều sự kiên nhẫn vậy đâu.” Người đàn ông mặt chữ điền cười khẩy một tiếng, thái độ cứng rắn nói.
Không ngờ người đàn ông này còn rất biết cách phản trinh sát. Lão Ngô bất đắc dĩ, đành phải vừa nhẹ nhàng dịu giọng khuyên bảo anh ta, vừa kêu bọn cảnh sát kéo khoảng cách ra, lùi tới ngoài hành lang.
Được rồi, xem ra những cảnh sát kia cũng không dễ làm, muốn thoát cỏi cảnh khó khăn còn phải tự lực cánh sinh.
Đường Nham len lén liếc Tô Thiên, phát hiện cô còn ngồi trên tđất, không khỏi cạn lời hồi lâu. Yêu tinh nhỏ này, bình thường còn rất lợi hại, vừa gặp phải chuyện đã mềm nhũn. Rốt cuộc vẫn là cô bé, chờ đi về nhất định phải dạy dỗ chỉ bảo cô ở mặt này nhiều chút.
“Tô Thiên, Tô Thiên.” Đường Nham dùng truyền âm gọi.
“A, sao thế?” Tô Thiên ngơ ngác ngoảnh sang, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
Chương 45: Bóng dáng người mặc áo đen
“Làm sao cái gì? Ngu ngốc, còn không thấy rõ tình hình trước mắt à? Ông đây đã nguy trong sớm tối rồi, cô còn ngây ngẩn ra đó làm gì?” Đường Nham tức giân, gào thét trong lòng.
“Á, sao…Làm sao bây giờ? Tôi phải làm gì?” Lúc này Tô Thiên mới bỗng phục hồi tinh thần lại, vội vàng bò dậy từ dưới đất, thấy Đường Nham bị bắt cóc thì lo lắng dạo quanh tại chỗ nhưng không biết nên làm gì.
“Cô ngốc à? Họ không thấy cô. Cô cứ việc đứng cạnh tôi, thấy tên khốn này phân tâm thì vội vàng đi lên kéo tay cầm súng của anh ta ra. Nhớ, nhất định phải ổn định, chính xác, tàn nhẫn. Cái mạng nhỏ của ông đây nhờ cả vào cô.” Đường Nham vội vàng dặn dò.
“À, tôi…Tôi biết rồi. Anh yên tâm đi.” Tô Thiên vội vàng chạy tới cạnh Đường Nham, căng thẳng mà nhìn người đàn ông mặt chữ điền chằm chằm, chỉ chờ có cơ hội là ra tay.
Lúc này thần trí ba người Trương Thiên đã bắt đầu từ từ tỉnh táo, có điều trong cơ thể còn sót lại quỷ khí nên khiến tinh lực của họ bị mài gần hết. Vì thế họ vừa tỉnh lại đã xuất hiện triệu chứng mệt lả, hôn mê bất tỉnh.
Đám cảnh sát lùi ra ngoài xong, người đàn ông mặt chữ điền nhìn lướt qua ba người hôn mê trên đất, vội vàng nói với người bước vào cùng anh ta: “Lão Tứ, mau tìm tiền ra, chúng ta cùng rút khỏi đây.”
Người tên là lão Tứ nghe thế thì vội vàng đứng lên từ dưới đất, chạy tưới cạnh A Hào bắt đầu lục lọi khắp nơi, phát hiện một cái valy nhỏ trong góc ghế sô pha của phòng bao rất nhanh.
Vừa mở valy ra thì bên trong đặt một hàng tiền ngay ngắn. Người đàn ông mặt chữ điền đoán sơ một chút thì có khoảng sáu hàng.
Vốn hôm nay tới đây là để giao dịch, vậy là được rồi. Họ không cần phải đưa hàng ra đã cướp được tiền tới tay.
“Mau, chúng ta chỉ cần có thể tìm được cơ hội là rời đi ngay thôi, chuyện sau này dễ làm rồi.” Người đàn ông mặt chữ điền thấy tiền thì vô cùng vui vẻ nhưng bàn tay khống chế Đường Nham thì không nơi lỏng chút nào.
Qua tình huống vừa rồi, anh ta đã coi Đường Nham là cảnh sát nằm vùng, cố ý đánh ngã A Hào và A Kiến, chờ họ chui đầu vào lưới cho nên anh ta vừa thù hận lại vừa kiêng dè Đường Nham, sợ mình vừa phân tâm là bị khống chế ngược lại.
Dưới tình hình này, Đường Nham cũng vô cùng biết điều. Người ta bảo anh làm gì thì anh làm đó, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Sau đó hai tay lão Tứ chia ra ôm mỗi bên một cái valy. Người đàn ông mặt chữ điền thì kèm Đường Nham, thật cẩn thận đi từ phòng bao ra ngoài. Tô Thiên theo sát bên cạnh.
Tuy đám cảnh sát lùi ra ngoài nhưng không chờ dưới lầu như người đàn ông mặt chữ điền yêu cầu mà là chia ra chú ý tình hình trong hành lang để tránh xảy ra biến cố bất ngờ.
Cứ như thế, người đàn ông mặt chữ điền dẫn Đường Nham bước lên một bước, đám cảnh sát lùi lại một bước, hai bên anh tới tôi lùi, lùi tới cửa khách sạn rất nhanh.
Vì là tình hình khẩn cấp, người bị nghi ngờ lại có súng cho nên khách trong khách sạn đã được sơ tán trước rồi.
Chỉ còn lại mọi người đang giằng co.
“Đi sắp xếp cho tôi một chiếc xe nếu không bây giờ tôi lấy mạng anh ta.” Người đàn ông mặt chữ điền nắm chặt súng trong tay, đe dọa đám lão Ngô.
“Đội trưởng Ngô, phải làm sao bây giờ? Nếu để anh ta rời đi khỏi đây thật thì chúng ta sẽ không cứu được người.” Một cảnh sát trẻ tuổi áp tới gần tai lão Ngô, khẽ dò hỏi.
“Đừng có gấp. Chờ lát nữa tôi chặn anh ta. Cậu đi dặn dò để tay súng bắn tỉa chuẩn bị sẵn. Ở cửa khách sạn không có đồ gì che chắn, rất dễ ra tay hơn. Tình hình vừa loạn thì tranh thủ cứu con tin trước.” Lão Ngô dùng tay che miệng, nói.
Sau đó ông ta nói với người đàn ông mặt chữ điền: “Chỉ cần đừng làm tổn thương con tin thì bảo chúng tôi làm gì cũng được. Anh đừng cso vội, tôi bảo người đi chuẩn bị xe cho anh.”
Dứt lời, ông ta ngoảnh đầu lại cho cảnh sát trẻ tuổi một ánh mắt. Cảnh sát trẻ tuổi hiểu ý, vội vàng chạy ra ngoài.
“Tôi cho ông biết, tốt nhất là đừng giở trò gì. Nếu không tôi không cẩn thận run tay lên là người này sẽ mất mạng.” Người đàn ông mặt chữ điền để ý thấy động tác nhỏ của lão Ngô, sợ họ lại có kế hoạch bí mật gì nên vội vàng đe dọa.
“Anh yên tâm. Bây giờ trên tay anh có con tin, chúng tôi không dám làm gì cả. Nếu anh ta xảy a chuyện gì thì chắc chắn người trong nhà anh ta sẽ rất đau lòng. Anh cũng có người nhà, chắc hẳn có thể thấy cảm động lây.” Lão Ngô vừa bảo đảm vừa thử thăm dò, nêu ra một chủ đề câu chuyện.
“Hừ, đừng nói với tôi những chuyện này có được không? Ông đây là trẻ mồ côi. Một người ăn no cả nhà không đói bụng. Tốt nhất ông bảo họ nhanh lái xe qua đây chút. Sự kiên nhẫn của tôi không nhiều đâu.” Người đàn ông mặt chữ điền hừ lạnh một tiếng, nói.
À, người này dầu muối không vào, tính cảnh giác lại rất mạnh. Chuyện này đúng là không dễ làm. Lão Ngô cau mày, suy nghĩ đối sách trong lòng.
Tất cả mọi người ở đó đều dồn mắt lên người người đàn ông mặt chữ điền. Trong một góc luống hoa không ai chú ý, một bóng người màu đen đang chờ cơ hội hành động.
Cô ta mượn bộ đồ đen trên người để che giấu, lặng lẽ dời đến chỗ cách người đàn ông mặt chữ điền rất gấn, sau đó vọt mạnh ra, định hành động khi người ta không đề phòng mà cướp lấy khẩu súng trong tay anh ta.
Biến cố này xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người không ngờ được. Người đàn ông kéo căng thần kinh cảnh giác bốn phía vậy mà lại phản ứng lại, nghiêng người kéo Đường Nham qua chặn trước mặt mình.
Lúc này nắm đấm của bóng người áo đen đã tới rất gần. Vốn cô ta ôm lòng tin một kích tất trúng cho nên ra tay vô cùng tàn nhẫn, không ngờ vậy mà lại bị người đàn ông mặt chữ điền phát hiện. Anh ta lại còn trốn sau lưng con tin. Nếu một đấm này rơi vào người con tin thì chắc chắn sẽ khiến con tin bị thương nặng. Người áo đen không còn cách nào khác, đành phải cứng rắn dừng bước, kết quả vì tốc độ quá nhanh nên lúc cơ thể giảm xóc thì không ổn định, lảo đảo một cái té xuống.
Cái gọi là họa vô đơn chí chính là chỗ đó vừa hay là một bậc thang. Cô ta vừa lảo đảo một cái, đầu đập thẳng xuống bậc thang, trán nhanh chóng xuất hiện một vết thương, máu tươi chảy ròng ròng, thoạt nhìn vô cùng nhấm vào lòng người.
Người đàn ông mặt chữ điền bị tập kích bất ngờ mà giật nảy mình, thầm nhủ đám cảnh sát này quả nhiên không giữ chữ tín nghĩa. Ngoài miệng thì nói phải bảo vệ an toàn của con tin nhưng vẫn phái người qua đánh lén. Thực sự là quá âm hiểm.
Một luồng tức giận dâng lên từ trong đáy lòng anh ta, bay thẳng lên đầu. Người đàn ông mặt chữ điền nhất thời như phát điên, dịch chuyển súng khỏi đầu Đường Nham, nhắm ngay vào bóng người màu đen té trên đất.
Vừa rồi lúc Đường Nham bị biến thành tấm chắn thịt cũng đã đối mặt với bóng người áo đen kia. Tuy đối phương đeo khẩu trang nhưng anh vẫn lập tức nhận ra thân phận người đó.
Mạc Tiểu Mộc, con nhóc thối này sao lại xuất hiện lúc này? Đúng là thêm rắc rối. Đáng lẽ anh sắp tìm được cơ hội để Tô Thiên ra tay rồi, không ngờ lại bị giành trước một bước.
Tức giận thì tức giận nhưng khi người đàn ông mặt chữ điền dời súng đi, anh bỗng đoán được đối phương định làm gì. Đại não vốn không còn kịp suy nghĩ gì nữa, gần như là theo phản xạ có điều kiện, Đường Nham cố sức tránh thoát khỏi bàn tay đang ghìm chặt cổ mình, sau đó vội vàng bước lên vài bước, chắn giữa người đàn ông mặt chữ điền và Mạc Tiểu Mộc.
“Chao ôi, anh Đường thực sự là quá khiêm tốn. Không phải vì tuổi tác tôi mới gọi anh là anh mà còn là vì thật lòng thật dạ khâm phục, thực sự kính trọng ngưỡng mộ cho nên mới gọi như thế. Anh xem, hôm nay tôi đặc biệt đặt một căn phòng riêng ở khách sạn Nhật Bất Lạc, muốn mời anh đi qua ăn cơm tối. Hai chúng ta cũng có thể giao lưu trao đổi, bồi dưỡng chút tình cảm.” Trương Thiên vừa cười vừa nói.
Đối diện con hẻm của khách sạn Nhật Bất Lạc có một quán ăn chuyên làm đồ hải sản tươi. Nghe nói đồ ăn trong đó cũng rất đắt, giá cả không thấp hơn khách sạn Đế Quốc bao nhiêu. Trương Thiên này lại mời mình tới chỗ tốt như vậy để ăn cơm, rốt cuộc có âm mưu gì đây? Nói gì mà khâm phục, lý do này cũng quá gượng éo. Loại người như Trương Thiên, không bỏ đá xuống giếng đã tính là tốt rồi, sao lại vô duyên vô cớ hào phóng thế.
Đường Nham thầm tính toán trong lòng nhưng bụng lại không có tiền đồ mà kêu ùng ục vài tiếng. Em gái mày, quản cái khỉ gió có âm mưu quỷ kế gì. Nếu đã mời mình đi ăn cơm vậy lấp đầy bụng đã rồi tính sau.
Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, tới lúc đó mang theo cả Tô Thiên. Anh cũng không tin một người một quỷ mà còn không chế trụ nổi tên ma cà bông nhỏ này.
“Anh đã mời thành khẩn như thế thì thực sự tôi không tiện từ chối rồi. Chờ tôi chút đã. Tôi vào nhà lấy ít đồ rồi chúng ta sẽ xuất phát.” Đường Nham dứt lời, xoay người đi vào trong nhà.
Tô Thiên đang làm ổ trên ghế sô pha xem TV, phim Người đến từ thế giới tinh tinh, là bộ phim Hàn nổi tiếng nhất gần đây. Nam chính nữ chính đang hẹn hò lần cuối cùng trước lúc chia ly. Cảnh tượng vừa lãng mạn vừa thương cảm khiến cô xem mà trong đôi mắt to tràn đầy nước mắt như thế bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Đường Nham đi thẳng tới tắt TV. Vốn đã không thông minh lại còn xem mấy bộ phim Hàn đần độn này, là muốn học càng ngày càng ngốc à? Thật không biết cô gái này đang suy nghĩ gì.
Tô Thiên đang xem tới chỗ quan trọng thì bị Đường Nham cắt đứt, trong lòng chỉ nghĩ tới tình tiết bộ phim sau đó, vô cùng sốt ruột, cau mày quát ầm lên: “Anh làm gì thế hả? Xem phim cũng đâu có làm phiền anh có được không? Mau mở TV ra. Bây giờ đang lúc gay cấn nhất đó.”
“Xem cái gì mà xem? Loại phim truyền hình đần độn này đã xem nhiều rồi mới khiến cô đần như thế, nấu cơm cũng sắp khiến phòng bếp nổ tung. Mau lên, có người mời tôi đi ăn cơm. Ông đây sắp chết đối rồi, đi lấp đầy bụng đã rồi nói sau.” Đường Nham không kiên nhẫn, thúc giục.
“Mời anh ăn cơm thì anh đi ngay à? Gọi tôi làm gì? Tôi đâu thể ăn.” Tô Thiên mất hứng lẩm bẩm.
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Bảo cô đi thì đi đi. Chủ nhân ra lệnh không được phản bác, nhớ rõ đó cho tôi. Không nên tùy tiện khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi.” Đường Nham lạnh mặt nói.
Yêu tinh nhỏ này nghĩ cái gì trong đầu thế? Bị đánh nhiều lần còn không nhớ lâu. Lần nào trao đổi với cô cũng phải lãng phí rất nhiều miệng lưỡi, chưa bao giờ biết ngoan ngoãn nghe lời.
Tô Thiên bị dạy dỗ một trận không dám mở miệng nữa, vội vàng đứng lên từ trên ghế sô pha, đi theo Đường Nham ra cửa. Vừa rồi nghỉ ngơi một lúc, vết thương bị roi da đánh trên người cũng không còn đau lắm nữa. Đây là chỗ tốt của việc sức mạnh được tăng cười, có thể chữa trị vết thương ở hồn thể rất nhanh. Nếu là trước kia, chắc chắn bây giờ cô không thể động đậy được một chút.
Cũng không biết tên nhóc Trương Thiên này điên cái gì mà hôm nay vô cùng ân cần. Không chỉ cố ý gọi một chiếc xe tới đón Đường Nham mà còn rất có mắt nhìn, đi mở cửa xe trước.
Khiến Đường Nham hơi ngại ngần.
Khách sạn Nhật Bất Lạc cách hẻm Liễu Hòa vô cùng gần, cũng coi như là tòa nhà mang tính chất dấu hiệu. Đường Nham từng đi ngang qua vô số lần, cũng từng thấy không ít gái đẹp xe sang. Lúc đó anh đã nghĩ chờ mình có tiền cũng nhất định phải tới đây tiêu tiền một lần. Không ngờ nguyện vọng được thực hiện nhanh như thế.
Lúc anh xuống xe với Trương Thiên ở cửa khách sạn vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Kết cấu bên trong được thiết kế rất cao cấp đại khí. Có điều còn kém xa khách sạn Đế Quốc. Dù sao vốn là khách sạn hàng đầu cũng đâu phải nói suông.
Vì Trương Thiên đã đặt chỗ trước cho nên hai người không dừng lại dưới lầu mà đi thẳng lên phòng bao ở lầu hai.
Đường Nham vào phòng bao xong thì phát hiện bên trong đã có hai người rồi. Dáng người vạm vỡ cường tráng, mặc áo ngắn tay bình thường, đầu húi cua, thoạt nhìn có cảm giác hơi giống tay chân bên cạnh trùm xã hội đen trong phim.
Thấy tình hình này, trong lòng Đường Nham lập tức thình thịch một cái. Ai ya, thằng nhóc này không phải cố ý tìm người chuẩn bị đánh mình đấy chứ? Không đúng, không có khả năng này. Nếu Trương Thiên muốn làm vậy thật thì tìm góc vắng vẻ lừa mình tới là được rồi, không cần thiết phải gióng trống khua chiêng như thế, còn chọn một khách sạn giá cả không rẻ như vậy.
Trong mấy giây, Đường Nham đã phân tích ra kết quả. Trương Thiên hẹn anh gặp mặt ở chỗ này, chắc chắn sẽ không trở mặt bên ngoài. Nếu đã như thế thì không thể biểu hiện quá sợ hãi, nếu không sẽ bị người ta nắm mũi dắt đi.
Vì thế Đường Nham vào phòng bao rồi dừng lại, không thốt một tiếng nhìn Trương Thiên, chờ anh ta giải thích.
Còn Trương Thiên thì lén liếc Đường Nham, phát hiện anh thấy hai người không tỏ vẻ sợ hãi, biểu hiện rất bình tĩnh như vốn không để ý hai người kia có chỗ nào kỳ lạ.
Anh ta không kiềm được mà mắng một câu trong lòng đúng là đồ não tàn.
Hai người kia là vệ sỹ đắc lực cạnh ông chủ, bản lĩnh đương nhiên là không cần phải nói nhiều. Hôm nay họ tới đây là để làm một cuộc giao dịch, cụ thể tình hình như thế nào thì bây giờ anh ta còn chưa rõ ràng lắm.
Có điều cũng may anh ta vô cùng thân quen với hai người đó cho nên mới bàn bạc với họ một hồi. Trước khi họ giao dịch thì giải quyết Đường Nham giúp anh ta.
Vốn tưởng Đường Nham vào cửa rồi, thấy thân hình hai người này sẽ lập tức trở nên sợ hãi. Không ngờ mình đã đánh giá thấp anh. Anh vậy mà lại không sợ hãi chút nào.
Hừ, đúng là người không biết không sợ.
Bây giờ chỉ là mở màn thôi, chuyện sau đó mới là trọng tâm chính, không thể trở mặt với Đường Nham, nếu không thì không thể làm chuyện sau này rồi.
Trương Thiên oán thầm trong lòng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “À, anh Đường, tôi giới thiệu cho anh một chút. Hai người này là bạn A Hào và A Kiến của tôi. Tôi thấy hai người ăn cơm quá lạnh lẽo buồn tẻ cho nên mới bảo hai người họ qua. Anh Đường sẽ không để ý chứ?”
“Sao lại thế chứ. Nhiều người thì vui vẻ mà. Hơn nữa bạn anh chẳng phải cũng là bạn tôi à.” Đường Nham vừa cười vừa nói, khẽ gật đầu với hai người kia xem như là chào hỏi.
A Hào và A Kiến không mở miệng, mặt cũng rất kiêu ngạo, vốn không để ý tới chuyện lấy lòng Đường Nham. Như thể trong mắt họ Đường Nham này là con kiến vậy, vốn họ không cần phải chú ý quá nhiều.
Đường Nham bị quẳng mặt mũi lại không sao cả, không nói lời nào nữa. Nhìn dáng vẻ này thì đúng là hai tên dần. Anh thật không muốn lãng phí miệng lưỡi với kiểu người như thế. Chỉ cần có thể để anh mau được ăn chút gì đó thì ấm ức này có thể tạm thời nhịn.
Chương 42: Có âm mưu
Bốn người ngồi đối diện nhau, đều có tính toán riêng của mình. Mấy phút sau, cứ thế không ai khơi chuyện, mãi cho tới khi nhân viên phục vụ gõ cửa vào mới phá vỡ bầu không khí lúng túng.
Bữa cơm này chủ yếu Trương Thiên mời hai anh em A Hào A Kiến, mong thấy họ có thể trút giận cho mình, khiến Đường Nham nhả mấy vạn đồng ra, có khi còn bắt chẹt anh được một khoản. Cho nên anh ta ra tay cực kỳ hào phóng, gọi toàn đồ đắt tiên nhất trong khách sạn.
Thịt kho tàu, bào ngư, tôm hùm chua cay, cua đồng hấp và các loại thức ăn ngon sắc hương vị đủ cả bày đầy một bàn khiến Đường Nham nhìn mà chảy cả nước miếng, cầm đũa lên ăn ngấu ăn nghiến.
Trong lúc ăn anh cũng không quên phân tâm dặn dò Tô Thiên vài câu, để cô chú ý ba người kia nhỡ may họ có động tác nhỏ gì thì mình cũng có cách đối phó sớm.
Tô Thiên khẽ gật đầu, vẻ mặt không vui ngồi vào khoảng không cạnh Trương Thiên. Bây giờ cô biến thành quỷ rồi, không ăn được thức ăn dương gian, chỉ có thể giương mắt nhìn một bàn đồ ăn ngon thôi. Cảm giác này khỏi phải nói khó chịu bao nhiêu.
Cái tên khốn nạn này lại sắp xếp cô theo dõi còn tự mình yên tâm ăn thoải mái. Nhưng cô lại không làm không được. Bây giờ một người một quỷ đã có khế ước, đều là châu chấu trên cùng một sợi dây. Đường Nham gặp xui xẻo cô cũng không có kết quả tốt gì. Đơn giản nhất là phí chút tâm sức, cố gắng tránh phiền phức đi.
Ba người Trương Thiên thấy tướng ăn của Đường Nham thì ào ào khịt mũi coi thường. Người chưa từng trải sự đời chính là như thế, y như quỷ chết đói đầu thai vậy. Còn Đường Nham thì thành thạp tiêu diệt năm con tôm hùm nhỏ xong mấy người mới cảm thấy không ổn. Mình còn chưa đụng đũa, theo cách ăn của thằng nhóc này thì không cần tốn bao nhiêu thời gian là có thể tiêu diệt sạch bữa tiệc lớn này rồi.
Nhận ra điều này, ba người vội vàng cầm đũa lên tiêu diệt đồ ăn trước mặt.
Trong phòng bao chỉ còn tiếng nhai rất nhỏ và tiếng dao nĩa va vào nhau.
Mắt thấy tướng ăn của mấy người đàn ông, Tô Thiên râts không có hình tượng mà trợn trắng mắt. Cắt, bốn tên thiếu não.
“Em ở đây chờ anh quay về, chờ anh quay về xem hoa đào nở.”
Mãi tới khi tiếng chuông lảnh lót vang lên trong phòng bao, mọi người mới ngẩng đầu lên từ trong đống thức ăn, mờ mịt liếc nhau một cái. A Hào mới phản ứng kịp là tiếng chuông điện thoại của mình, vội vàng cầm một tờ giấy ăn lên lau sạch dầu mỡ dính trên tay mới lấy điện thoại từ trong túi ra.
Nhìn rõ dãy số, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, khẽ dùng cùi chỏ thúc A Kiến bên cạnh một cái, nháy mắt với anh ta.
A Kiến lập tức hiểu ý, hai người đứng lên, không nói một lời đi ra khỏi phòng bao.
Trương Thiên không biết xảy ra chuyện gì nên cũng vội vàng ra ngoài theo.
“Ừm, yêu tinh nhỏ, cô đi ra xem họ đang làm gì.” Đường Nham vừa nhét tôm vào miệng vừa dặn dò Tô Thiên.
Mấy người kia không có ở đây, rốt cuộc anh có thể thoải mái dễ chịu mà ăn một lúc rồi. Mẹ nó, tay nghề nấu ăn của đầu bếp khách sạn này thật không tệ.
Tô Thiên đang bị thức ăn ngon trước mặt kích thích khiến toàn thân khó chịu, vừa nghe thấy lời Đường Nham thì như được đại xá, chạy ra ngoài.
Không biết A Hào và A Kiến đi đâu, chỉ còn một mình Trương Thiên lo lắng chờ trong hành lang.
Hơn mười phút sau, bóng dáng hai người mới xuất hiện lần nữa.
Trương Thiên vội vàng nghênh đón, khẽ hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
“Trước kia không phải đã nói với anh à. Hôm nay tới đây là có chuyện làm ăn lớn phải làm. Vừa rồi đối phương gọi điện nói là bàn giao dịch trước, khoảng hơn mười phút nữa sẽ tới đây.” Vẻ mặt A Hào nghiêm trọng, giải thích.
“Nhanh vậy thì thằng nhóc thúi bên trong kia phải làm sao? Các anh đã đồng ý trút giận giúp tôi rồi.” Trương Thiên vừa nghe thấy thế thì lập tức sốt ruột. Chờ đối phương tới thì anh ta nhất định phải đi trước, không còn thừa bao nhiêu thời gian nữa rồi. Chẳng lẽ lần này uổng công, bỏ qua cho Đường Nham à? Vậy hôm nay anh ta tổn thất vô cùng nghiêm trọng rồi.
“Gấp cái gì, cái thằng ngốc nghếch bên trong chỉ cần xử lý trong hai ba phút là được rồi, ồn ào. Túi thuốc đó đắt tiền lắm, chờ lát nữa anh bỏ vào trong rượu, lừa anh ta uống. Hai anh em chúng tôi sẽ tùy cơ ứng biến.” A Kiến móc một túi nilong trong suốt, bên trong chứa bột màu trắng không biết tên từ trong túi ra.
Trương Thiên vừa thấy thứ này thì lập tức hai mắt tỏa sáng, nhận lấy như nhận báu vật, sau đó cẩn cẩn thận thận nhét vào trong túi áo.
Sau đó ba người một trước một sau bước vào trong phòng bao.
Tất cả chuyện này rơi hết vào mắt Tô Thiên. Trong lòng cô nhất thời cũng cảm thấy không ổn, vội vàng vào phòng bao theo, dùng truyền âm nhắc nhở Đường Nham.
“Chao ôi, vừa rồi tôi mới thấy họ lấy một túi bột phấn ra, không biết là thứ gì, nói muốn bỏ vào trong rượu để anh uống rồi thu dọn anh.”
Đường Nham nghe thế thì bàn tay đang cầm cua run lên nhưng khôi phục rất nhanh.
“Tôi biết rồi, sẽ tùy cơ ứng biến.”
Hừ, mình không cảm nhận sai. Quả nhiên Trương Thiên này không có lòng tốt như thế.E rằng lần trước thua cho mình xong vẫn canh cánh trong lòng cho nên mới sắp đặt cái bẫy này để đối phó mình.
Nếu ông đây dám tới cái Hồng Môn Yến này thì đã nắm chắc toàn thân mà lui rồi. Ngay cả mấy tên ma cà bông nhỏ này cũng không giải quyết được thì còn nói tới xưng bá thiên hạ, giải cứu thương sinh cái gì? Đường Nham vô cùng kiêu ngạo nghĩ.
Cho nên nói những người tự kỷ quá thì đáng đánh đòn nhất chỗ này.
Biểu hiện của Đường Nham không khác lúc trước, vùi đầu điên cuồng ăn, vốn không để ý tình hình xung quanh.
Trương Thiên hành động tự nhiên, mở một chai rượu vang, đổ túi bột màu trắng vào trong sau đó đi tới cạnh Đường Nham, giả vờ rất thân thiện mà nói: “Anh Đường, bữa cơm này ăn đã lâu, chúng ta ngay cả một ngụm rượu cũng không uống. Sao, uống với anh em một ly nhé?”
Dứt lời, anh ta rót đầy ly rượu rỗng trước mặt Đường Nham, sau đó đưa ly rượu mình đã chuẩn bị trước tới trước mặt anh, ra vẻ muốn chạm ly với anh.
“À, không cần, bây giờ tôi chưa khát, ăn trước cái đã. Lát nữa đồ ăn nguội hết mất.” Đường Nham cũng không ngẩng đầu lên, vừa nhai thức ăn trong miệng vừa ậm ậm ừ ừ nói.
Mẹ kiếp, đây không chỉ là một thằng ngu mà còn là một cái thùng cơm. Đồ ăn trên bàn hơn một nửa đã vào bụng anh vậy mà còn chưa ăn đủ. Trương Thiên thầm khinh bỉ mắng một câu trong lòng nhưng trên mặt vẫn giữ dáng vẻ cũ.
“Trời ạ, anh xem anh em tôi đã bưng rượu tới thì uống một ly đi, không trễ nải bao nhiêu thời gian. Anh thích ăn đồ ăn ở đây thì lần sau tôi mời anh tới là được. Những thứ khác không nói, tiền mời một hai bữa cơm tôi vẫn có.”
“Lần sau mời tôi nữa à?” Vừa nghe thấy thế, Đường Nham lập tức dừng hành động lại, hết sức vui vẻ hỏi.
“Đương nhiên, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.” Trương Thiên vỗ ngực bảo đảm nói.
“Được rồi, tôi uống.” Đường Nham bày ra vẻ vô cùng vui vẻ, vươn tay cầm ly rượu chạm một cái với Trương Thiên, sau đó nhanh chọn rụt lại. Kết quả vì động tác quá mạnh nên không cẩn thận đụng phải lưng ghế.
Chương 43: Hai người vạm vỡ ôm hôn
Đường Nham bị đau, buông lỏng tay ra theo phản xạ có điều kiện.
“Xoảng.”
Ly rượu rơi xuống sàn nhà, vỡ thành mảnh vụn. Rượu màu đỏ tràn ra như một vũng máu tươi lớn, nhìn thấy mà giật mình.
“Trời ơi, thực sự là xin lỗi. Tôi muốn uống rượu nhanh chút, ai ngờ không cẩn thận đụng phải lưng ghế rồi. Lần này thảm rồi, rượu đã bị lãng phí, thật là đáng tiếc. Nhất định rất quý nhỉ.” Đường Nham đứng lên từ trên ghế, vẻ mặt thịt đau mà nhìn cái ly trên đất.
“Móa nó, thằng nhóc này là cố ý.” A Kiến vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng đứng lên.
Vốn anh ta tưởng Đường Nham sẽ uống hết rượu, không ngờ anh vậy mà lại ra sức từ chối, còn làm vỡ ly rượu. Cứ tiếp tục như vậy thì lại phải lãng phí rất nhiều thời gian ở đây rồi. Không được, phải giải quyết xong chuyện này nhanh chút.
“Nếu thằng nhóc này không biết điều như thế, A Hào, Trưng Thiên, hai người các anh ta mình rót cho anh ta đi.” Mặt A Kiến lạnh xuống, trầm giọng nói.
Trương Thiên vừa nghe thấy thế thì bỏ vẻ mặt ngụy trang đi, vừa cười khẩy vừa đánh bọc sườn với A Hào, xông về phía Đường Nham.
Cùng lúc đó, trong phòng họp đội hình sự cục cảnh sát thành phố, lão Ngô đang định sắp xếp cảnh sát đi làm nhiệm vụ. Mấy người trông coi, mấy người canh gác, mấy người ra tay, tất cả đều phân công một rõ hai ràng.
Họ trông chừng nhóm tội phạm này đã được một thời gian. Tối nay là hành động thu lưới quan trọng nhất, tuyệt đối không thể có nửa chút sai lầm.
Trước khi đi, lão Ngô gọi Mạc Tiểu Mộc lên, dặn đi dặn lại để cô ta nhất định phải thành thành thật thật chờ trong cục, không được đi đâu.
Mạc Tiểu Mộc nhiều lần cam đoan sẽ nghe theo mệnh lệnh, lão Ngô mới yên lòng dẫn người rời đi.
Chờ họ lái xe biến mất khỏi cổng cục cảnh sát, bóng dáng Mạc Tiểu Mộc lại bỗng xuất hiện, toàn thân mặc một bộ đồ thể thao màu đen thoải mái, tóc buộc thành một cái đuôi ngựa, đeo khẩu trang màu đen, nhanh chóng lên một chiếc Volkswagen Beetle màu hồng, lặng lẽ đi theo đằng sau đoàn xe của cục cảnh sát.
Tuy lão Ngô năm lần bảy lượt dặn dò cô ta vì lý do an toàn, không được rời khỏi cục cảnh sát nhưng vốn Mạc Tiểu Mộc không coi những lời này là quan trọng. Nếu đạo sĩ nhỏ kia nói thực sự linh nghiệm như vậy thì anh ta đã nổi tiếng vạn dặm rồi, nào có lăn lộn đến mức một nghèo hai trắng như thế này. Rõ ràng là anh ta chỉ thuận miệng thêu dệt lời nói dối thôi.
Hành động hôm này là một cơ hội rất tốt. Cô ta nhất định phải tham gia mới được. Tới lúc đó cô ta xem xét tình hình rồi đi lên hỗ trợ, không thành công thì cùng lắm bị phê bình. Dù sao đội trưởng Ngô cũng dẫn theo nhiều người như thế, nhất định phải hết sức cẩn thận. Nếu thành công thì không chỉ có thể tăng cường kinh nghiệm mà còn có thể dùng sự thật để làm bẽ mặt Đường Nham, cớ sao mà không làm.
Cho nên tối nay cô ta mới lớn gan như thế, len lén chạy từ trong cục cảnh sát ra ngoài.
Đám lão Ngô đi thẳng đến gần khách sạn Nhật Bất Lạc mới dừng lại. Căn cứ vào báo cáo điều tra của nhân viên trước đó, hai tên buôn thuốc phiện sẽ giao dịch ở đây, vài phút nữa sẽ tới.
Tới lúc đó chỉ cần họ vừa chạm mặt với đối tượng giao dịch thì cảnh sát sẽ nhanh chóng xuất hiện, lấy được cả nhân chứng vật chứng.
Vì vậy bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của họ là ổn định tâm thần để chờ đợi.
Còn bên Đường Nham thì lúc làm vỡ ly rượu, trong lòng anh đã định ra tay. Vừa thấy Trương Thiên và A Hào lao tới, anh vội vàng nhanh chóng lùi lại vài bước, trốn tới góc phòng, nói với Tô Thiên: “Em gái cô, đừng đứng ngốc ra đó, mau ra tay đi. Ông đây không phải là đối thủ của bọn họ.”
Tô Thiên bị câu rống giận này làm cho giật mình tỉnh giấc, vội vàng phản ứng lại, thục giục sức mạnh trong cơ thể, chặn trước mặt Đường Nham.
Từng luồng khí đen tản ra từ trên người cô, lan ra khắp các chỗ trong phòng bao. Trong không gian chật hẹp, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống.
Đương nhiên ba người Trương Thiên không thấy cảnh tượng này. Họ chỉ nghe Đường Nham kêu một câu xong thì đèn trong phòng bao tối xuống.
Nhiệt độ trong không khí chợt giảm xuống khiến bọn họ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lập tức không hẹn mà cùng có một dự cảm xấu.
Khiến Trương Thiên không dám lại gần Đường Nham nữa mà đứng tại chỗ, vẻ mặt căng thẳng chú ý sự thay đổi xung quanh.
Sau đó, Đường Nham lại nói một câu khiến anh ta dựng tóc gáy.
“Dọa một chút là được rồi, đừng ra tay quá nặng, quậy đến chết người thì không thu dọn được đâu.”
Chuyện sau đó Trương Thiên cũng không biết nữa. Anh ta chỉ cảm thấy trước mặt trắng xóa, không thấy thứ gì. Anh ta ngờ vực bước lên vài bước, cảnh vật thay đổi rất nhanh.
Trước mắt anh ta xuất hiện một chiếc giường xa hoa, trên đó có một tấm màn lụa mỏng màu hồng phấn, bên dưới lớp ga trắng bằng lụa mềm mại.
Mà một người đẹp tuyệt thế đang nằm lười biếng đầy quyến rũ trên đó.
Khuôn mặt cô ta xinh đẹp tuyệt mỹ như thể bước ra từ trong tranh. Làn da trắng nõn mịn màng, trên người không mặc quần áo, chỉ tùy tiện khoác một bộ đồ lụa mỏng. Dáng người đẫy đà như ẩn như hiện.
Trương Thiên nhìn mà sợ ngây người. Anh ta lớn như thế nhưng đây là lần đầu tiên thấy phụ nữ xinh đẹp mê người như thế, lập tức bị hấp dẫn, đứng sững sờ tại chỗ.
Người phụ nữ kia dường như cũng chú ý thấy anh ta. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn hiện lên một nụ cười dịu dàng, sau đó từ từ ngồi dậy, từ từ đi về phía anh ta.
Bước chân xinh xắn vững vàng, tư thế quyến rũ khe khẽ lay động. Lớp lụa mỏng trên người dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Trương Thiên như mê muội, duỗi hai tay ra đi tới người đẹp trước mặt anh ta, ôm vào lòng sau đó đặt cô ta lên giường, xoay người đè lên.
Đường Nham trốn trong góc tường chỉ thấy Tô Thiên phất phất tay, một luồng khí đen xuất hiện, phân tán giữa không trung, chui vào trong cơ thể ba người Trương Thiên.
Sau đó, vẻ mặt Trương Thiên dịu lại, mắt mơ mơ màng màng nhìn một cái ghế trước mặt. Tiếp theo, anh ta từ từ đi tới, bắt đầu vừa ôm ấp cáo ghế lại vừa hôn vừa kéo quần áo trên người.
Mà A Hào và A Kiến thì càng khoa trương hơn. Hai người ôm thẳng lấy nhau, hôn nhau.
Các bạn có thể tưởng tượng hai người đàn ông vạm vỡ mặt đầy rây ôm nhau đầy tình cảm nồng nàn. Cảnh tượng kia nhìn thế nào cũng nóng mắt. Đường Nham nhìn tới phát ói, vội vàng quay đầu cạn lời, hỏi Tô Thiên: “Cô làm gì thế hả? Sao ba người này bỗng biến thái thế, dọa chết người có được không?”
Tô Thiên càng khó chịu đựng hơn anh, đã ngoảnh đi không nhìn từ lâu, nghe vậy thì bất đắc dĩ xoa tay nói: “Không biết nữa. Tôi chỉ bày một cái ảo cảnh cho họ thôi. Ở trong đó họ có thể thấy được vật cần tìm nhất trong tiềm thức. Chỉ trong thời gian rất ngắn, khoảng hai ba phút là sẽ khôi phục thần trí. Chẳng qua sau đó sẽ bệnh nặng một trận. Ai ngờ tình hình lại thành thế này chứ. Cũng không biết họ nhìn thấy gì, có khi trong tiềm thức hai người vừa hay thích nhau cho nên mới như thế.”
Đường Nham bị những lời này làm cho hoảng sợ tới toàn thân nổi da gà. Hai người vạm vỡ thầm mến nhau, ông trời ơi, đây không phải là sự thật chứ?
Chương 44: Bị ép buộc
“Trời ơi, trông nom nhiều thế làm gì. Không phải chúng ta phải đi trước à. Chờ láy nữa thần trí họ khôi phục thì không dễ làm rồi.” Vẻ mặt Tô Thiên không kiên nhẫn.
“Nói nhảm, đương nhiên phải đi rồi. Tôi cũng không muốn xem cảnh nóng mắt này đâu.” Đường Nham dứt lời thì xoay người đi thẳng ra cửa. Ừm, cả bữa cơm hôm nay mà nói ăn rất vui vẻ nha.
Hí hí, đã lấp đầy bụng lại còn không phải trả tiền.
Một người một quỷ vừa đi tới cửa thì ngoài phòng bao đã vang lên tiếng gõ cửa.
“Bên trong có ai không?” Một giọng đàn ông xa lạ bỗng vang lên.
Thảm rồi, có người tìm tới cửa. Nếu bị phát hiện thì không dễ giải thích tình hình trong phòng bao. Tô Thiên căng thẳng nhìn Đường Nham, dùng ánh mắt ý hỏi anh nên làm gì bây giờ.
“À, ai thế?” Đường Nham hỏi. Nếu là nhân viên phục vị thì lừa anh ta đi trước.
“Là A Hào đúng không? Chúng ta hẹn gặp nhau ở đây.” Giọng bên ngoài lại vang lên lần nữa.
Đường Nham thầm kêu một tiếng không tốt. Em gái anh, lại là đồng bọn à? Chuyện này đúng là khó làm, nói thêm vài câu nữa nhất định sẽ bị đối phương nhìn thấu. Phải mau chóng nghĩ ra đối sách mới được.
Đường Nham lo lắng vạn phần không để ý thấy cửa phòng bao không khóa. Người bên ngoài không nhận được câu trả lời thì lại đẩy thẳng cửa ra.
Hai người cao to vạm vỡ cứ như vậy mà dại mặt ra, đứng ở cửa, mặt đối mặt với Đường Nham.
“Ai là A Hào?” Người đàn ông mặt chữ điền kinh ngạc hỏi, mắt nhìn xuyên qua Đường Nham về phía trong phòng bao. Anh ta liếc mắt đã thấy được ba người dáng vẻ điên cuồng, làm hành động bất nhã.
“A, vừa rồi chúng tôi đang ăn cơm. Anh Hào mượn một chai rượu vang nói là muốn uống một ly thật tốt. Tôi không cẩn thận làm vỡ ly nên không uống được. Kết quả ba người họ uống xong thì biến thành như thế. Tôi đang nghĩ định ra ngoài tìm người giúp đỡ đó. Hành động này cũng thật là kỳ lạ. Hai người là bạn anh Hào à?” Đường Nham nhanh chóng viện một lý do.
Quả thực không thể không lanh trí hơn được, thu xếp ổn thỏa cho một bông hoa hồng.
“A, đúng không?” Người đàn ông mặt chữ điền quét mắt trong căn phòng bao một vòng, quả nhiên thấy được thức ăn đã ăn một nửa trên bàn và ly rượu vỡ nát dưới sàn nhà. Trong lòng anh ta lập tức tin hơn một nửa lời Đường Nham nói.
Anh ta lại nhìn ba người A Hào đang có hành vi điên cuồng thêm vài lần, nghĩ có khi họ uống nhiều thuốc quá, nếu không cũng sẽ không bất thình lình xảy ra tình huống như vậy. Chờ tác dụng của thuốc qua đi thì sẽ khôi phục bình thường. Có điều A Hào này cũng thật là, sao hôm nay là thời điểm quan tọng như thế mà lại biến thành dáng vẻ này.
“Trời ơi, không cần tìm người giúp đỡ đâu. Anh tới phòng vệ sinh chuẩn bị chút nước lạnh tới đây là được.” Người đàn ông mặt chữ điền nói với Đường Nham.
Đường Nham đang thầm nghĩ tìm cớ gì để rời đi, người đàn ông mặt chữ điền lại chỉ thẳng ra một con đường. Chuyện này khiến anh vui vẻ vô cùng, vội vàng gật đầu đồng ý.
Rất không may, lần này ngay cả cửa ra vào Đường Nham còn chưa đi tới đã bị cắt ngang.
“Rầm.”
Cửa phòng bao bỗng bị một lực lớn đẩy ra, vài người đàn ông xa lạ vọt vào, ào ào giơ súng lên nhắm vào mọi người trong phòng, miệng lặp đi lặp lại một câu:
“Tất cả không được động đậy, giơ tay lên, cảnh sát đây.”
Đường Nham bị tình huống bất thình lình làm cho mù mờ, đứng ngơ ngác tại chỗ không biết nên làm thế nào.
Bỗng một lực lớn kéo anh ra sau, đồng thời kim loại lạnh băng băng chĩa vào huyệt thái dương của anh.
“Mẹ nó, mày lại dám tính kế ông đây.” Người đàn ông mặt chữ điền một tay ghìm chặt cổ Đường Nham, một tay cầm súng nhắm vào anh, hung ác nói.
“Không được qua đây. Dám động đậy tao sẽ giết nó.”
Lúc này Đường Nham mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp là mình bị bắt cóc. Em gái mày, đúng là tai bay vạ gió. Vừa rồi đã dùng hết vận may rồi, bây giờ vận rủi tới….
Ai có thể giải thích với anh tình hình bây giờ là sao?
Ba người Trương Thiên thì bây giờ còn đang trong trạng thái thần trí mơ hồ, tự xé lộn xộn đồ của mình. Còn một người đàn ông khác đi theo người đàn ông mặt chữ điền thì hình như không có súng. Lúc cảnh sát bước vào hô lên, anh ta thành thành thật thật hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Chậc chậc, vừa nhìn dáng vẻ này là biết đây không phải là lần đầu tiên.
Lúc còn sống Tô Thiên vẫn còn là một thiếu nữ hai mươi tuổi, chưa từng trải qua tình cảnh này, lập tức bị dọa tới mức ngồi tê liệt trên đất, hoàn toàn quên chuyện người khác vốn không thấy mình.
“Anh đã bị bao vây, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại cũng không có ý nghĩa gì. Mau thả con tin ra có khi còn có thể giảm nhẹ tội.” Cảnh sát cầm đầu trầm giọng nói.
Đường Nham ngẩng đầu nhìn lên, mẹ kiếp, còn là người quen. Đây chẳng phải là cảnh sát Ngô mới gặp à. Ặc, mình còn đoán là ông ta và Mạc Tiểu Mộc có một nhiệm vụ lớn phải đi làm, không phải là chỉ chuyện này chứ? Trời ạ, cũng quá đúng dịp, y như tình tiết phim được viết ra vậy.
“Hừ, đừng nói tới chuyện này. Tôi làm chuyện gì tự trong lòng tôi rõ. Bị các người bắt thì còn đường nào để nói? Nhanh tránh ra, nếu không tôi sẽ nổ súng, đến chết cũng phải kéo theo một người làm đệm lưng.” Người đàn ông mặt chữ điền bày ra vẻ bóp cò, trên tay vô thức dùng sức khiến huyệt thái dương của Đường Nham sinh đau. Anh không kiềm được mà mắng một câu xúi quẩy. trong lòng.
Lão Ngô làm cảnh sát nhiều năm như thế, kẻ tình nghi phạm tội nào chưa từng gặp. Hai bên vừa nói chuyện là ông ta đã biết đối phương là dân côn đồ liều mạng rồi, giảng giải lý lẽ tình hữu nghị với anh ta vốn là vô dụng, chỉ có lùi một bước trước rồi quyết định.
Nghĩ tới đây, ông ta vội vàng ra lệnh cho vài cảnh sát nhường đường, sau đó tahạt cẩn thận mà nói: “Được, chúng tôi nhường đường cho anh, cũng xin anh đừng làm tổn thương con tin.”
“Bớt nói nhảm đi. Ông lừa gạt tôi đấy à? Nhiều cảnh sát vây quanh đây như vậy, không chú ý một cái là sẽ trúng chiêu của các ông. Cút hết xuống lầu cho tôi, mau lên. Ông đây không có nhiều sự kiên nhẫn vậy đâu.” Người đàn ông mặt chữ điền cười khẩy một tiếng, thái độ cứng rắn nói.
Không ngờ người đàn ông này còn rất biết cách phản trinh sát. Lão Ngô bất đắc dĩ, đành phải vừa nhẹ nhàng dịu giọng khuyên bảo anh ta, vừa kêu bọn cảnh sát kéo khoảng cách ra, lùi tới ngoài hành lang.
Được rồi, xem ra những cảnh sát kia cũng không dễ làm, muốn thoát cỏi cảnh khó khăn còn phải tự lực cánh sinh.
Đường Nham len lén liếc Tô Thiên, phát hiện cô còn ngồi trên tđất, không khỏi cạn lời hồi lâu. Yêu tinh nhỏ này, bình thường còn rất lợi hại, vừa gặp phải chuyện đã mềm nhũn. Rốt cuộc vẫn là cô bé, chờ đi về nhất định phải dạy dỗ chỉ bảo cô ở mặt này nhiều chút.
“Tô Thiên, Tô Thiên.” Đường Nham dùng truyền âm gọi.
“A, sao thế?” Tô Thiên ngơ ngác ngoảnh sang, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
Chương 45: Bóng dáng người mặc áo đen
“Làm sao cái gì? Ngu ngốc, còn không thấy rõ tình hình trước mắt à? Ông đây đã nguy trong sớm tối rồi, cô còn ngây ngẩn ra đó làm gì?” Đường Nham tức giân, gào thét trong lòng.
“Á, sao…Làm sao bây giờ? Tôi phải làm gì?” Lúc này Tô Thiên mới bỗng phục hồi tinh thần lại, vội vàng bò dậy từ dưới đất, thấy Đường Nham bị bắt cóc thì lo lắng dạo quanh tại chỗ nhưng không biết nên làm gì.
“Cô ngốc à? Họ không thấy cô. Cô cứ việc đứng cạnh tôi, thấy tên khốn này phân tâm thì vội vàng đi lên kéo tay cầm súng của anh ta ra. Nhớ, nhất định phải ổn định, chính xác, tàn nhẫn. Cái mạng nhỏ của ông đây nhờ cả vào cô.” Đường Nham vội vàng dặn dò.
“À, tôi…Tôi biết rồi. Anh yên tâm đi.” Tô Thiên vội vàng chạy tới cạnh Đường Nham, căng thẳng mà nhìn người đàn ông mặt chữ điền chằm chằm, chỉ chờ có cơ hội là ra tay.
Lúc này thần trí ba người Trương Thiên đã bắt đầu từ từ tỉnh táo, có điều trong cơ thể còn sót lại quỷ khí nên khiến tinh lực của họ bị mài gần hết. Vì thế họ vừa tỉnh lại đã xuất hiện triệu chứng mệt lả, hôn mê bất tỉnh.
Đám cảnh sát lùi ra ngoài xong, người đàn ông mặt chữ điền nhìn lướt qua ba người hôn mê trên đất, vội vàng nói với người bước vào cùng anh ta: “Lão Tứ, mau tìm tiền ra, chúng ta cùng rút khỏi đây.”
Người tên là lão Tứ nghe thế thì vội vàng đứng lên từ dưới đất, chạy tưới cạnh A Hào bắt đầu lục lọi khắp nơi, phát hiện một cái valy nhỏ trong góc ghế sô pha của phòng bao rất nhanh.
Vừa mở valy ra thì bên trong đặt một hàng tiền ngay ngắn. Người đàn ông mặt chữ điền đoán sơ một chút thì có khoảng sáu hàng.
Vốn hôm nay tới đây là để giao dịch, vậy là được rồi. Họ không cần phải đưa hàng ra đã cướp được tiền tới tay.
“Mau, chúng ta chỉ cần có thể tìm được cơ hội là rời đi ngay thôi, chuyện sau này dễ làm rồi.” Người đàn ông mặt chữ điền thấy tiền thì vô cùng vui vẻ nhưng bàn tay khống chế Đường Nham thì không nơi lỏng chút nào.
Qua tình huống vừa rồi, anh ta đã coi Đường Nham là cảnh sát nằm vùng, cố ý đánh ngã A Hào và A Kiến, chờ họ chui đầu vào lưới cho nên anh ta vừa thù hận lại vừa kiêng dè Đường Nham, sợ mình vừa phân tâm là bị khống chế ngược lại.
Dưới tình hình này, Đường Nham cũng vô cùng biết điều. Người ta bảo anh làm gì thì anh làm đó, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Sau đó hai tay lão Tứ chia ra ôm mỗi bên một cái valy. Người đàn ông mặt chữ điền thì kèm Đường Nham, thật cẩn thận đi từ phòng bao ra ngoài. Tô Thiên theo sát bên cạnh.
Tuy đám cảnh sát lùi ra ngoài nhưng không chờ dưới lầu như người đàn ông mặt chữ điền yêu cầu mà là chia ra chú ý tình hình trong hành lang để tránh xảy ra biến cố bất ngờ.
Cứ như thế, người đàn ông mặt chữ điền dẫn Đường Nham bước lên một bước, đám cảnh sát lùi lại một bước, hai bên anh tới tôi lùi, lùi tới cửa khách sạn rất nhanh.
Vì là tình hình khẩn cấp, người bị nghi ngờ lại có súng cho nên khách trong khách sạn đã được sơ tán trước rồi.
Chỉ còn lại mọi người đang giằng co.
“Đi sắp xếp cho tôi một chiếc xe nếu không bây giờ tôi lấy mạng anh ta.” Người đàn ông mặt chữ điền nắm chặt súng trong tay, đe dọa đám lão Ngô.
“Đội trưởng Ngô, phải làm sao bây giờ? Nếu để anh ta rời đi khỏi đây thật thì chúng ta sẽ không cứu được người.” Một cảnh sát trẻ tuổi áp tới gần tai lão Ngô, khẽ dò hỏi.
“Đừng có gấp. Chờ lát nữa tôi chặn anh ta. Cậu đi dặn dò để tay súng bắn tỉa chuẩn bị sẵn. Ở cửa khách sạn không có đồ gì che chắn, rất dễ ra tay hơn. Tình hình vừa loạn thì tranh thủ cứu con tin trước.” Lão Ngô dùng tay che miệng, nói.
Sau đó ông ta nói với người đàn ông mặt chữ điền: “Chỉ cần đừng làm tổn thương con tin thì bảo chúng tôi làm gì cũng được. Anh đừng cso vội, tôi bảo người đi chuẩn bị xe cho anh.”
Dứt lời, ông ta ngoảnh đầu lại cho cảnh sát trẻ tuổi một ánh mắt. Cảnh sát trẻ tuổi hiểu ý, vội vàng chạy ra ngoài.
“Tôi cho ông biết, tốt nhất là đừng giở trò gì. Nếu không tôi không cẩn thận run tay lên là người này sẽ mất mạng.” Người đàn ông mặt chữ điền để ý thấy động tác nhỏ của lão Ngô, sợ họ lại có kế hoạch bí mật gì nên vội vàng đe dọa.
“Anh yên tâm. Bây giờ trên tay anh có con tin, chúng tôi không dám làm gì cả. Nếu anh ta xảy a chuyện gì thì chắc chắn người trong nhà anh ta sẽ rất đau lòng. Anh cũng có người nhà, chắc hẳn có thể thấy cảm động lây.” Lão Ngô vừa bảo đảm vừa thử thăm dò, nêu ra một chủ đề câu chuyện.
“Hừ, đừng nói với tôi những chuyện này có được không? Ông đây là trẻ mồ côi. Một người ăn no cả nhà không đói bụng. Tốt nhất ông bảo họ nhanh lái xe qua đây chút. Sự kiên nhẫn của tôi không nhiều đâu.” Người đàn ông mặt chữ điền hừ lạnh một tiếng, nói.
À, người này dầu muối không vào, tính cảnh giác lại rất mạnh. Chuyện này đúng là không dễ làm. Lão Ngô cau mày, suy nghĩ đối sách trong lòng.
Tất cả mọi người ở đó đều dồn mắt lên người người đàn ông mặt chữ điền. Trong một góc luống hoa không ai chú ý, một bóng người màu đen đang chờ cơ hội hành động.
Cô ta mượn bộ đồ đen trên người để che giấu, lặng lẽ dời đến chỗ cách người đàn ông mặt chữ điền rất gấn, sau đó vọt mạnh ra, định hành động khi người ta không đề phòng mà cướp lấy khẩu súng trong tay anh ta.
Biến cố này xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người không ngờ được. Người đàn ông kéo căng thần kinh cảnh giác bốn phía vậy mà lại phản ứng lại, nghiêng người kéo Đường Nham qua chặn trước mặt mình.
Lúc này nắm đấm của bóng người áo đen đã tới rất gần. Vốn cô ta ôm lòng tin một kích tất trúng cho nên ra tay vô cùng tàn nhẫn, không ngờ vậy mà lại bị người đàn ông mặt chữ điền phát hiện. Anh ta lại còn trốn sau lưng con tin. Nếu một đấm này rơi vào người con tin thì chắc chắn sẽ khiến con tin bị thương nặng. Người áo đen không còn cách nào khác, đành phải cứng rắn dừng bước, kết quả vì tốc độ quá nhanh nên lúc cơ thể giảm xóc thì không ổn định, lảo đảo một cái té xuống.
Cái gọi là họa vô đơn chí chính là chỗ đó vừa hay là một bậc thang. Cô ta vừa lảo đảo một cái, đầu đập thẳng xuống bậc thang, trán nhanh chóng xuất hiện một vết thương, máu tươi chảy ròng ròng, thoạt nhìn vô cùng nhấm vào lòng người.
Người đàn ông mặt chữ điền bị tập kích bất ngờ mà giật nảy mình, thầm nhủ đám cảnh sát này quả nhiên không giữ chữ tín nghĩa. Ngoài miệng thì nói phải bảo vệ an toàn của con tin nhưng vẫn phái người qua đánh lén. Thực sự là quá âm hiểm.
Một luồng tức giận dâng lên từ trong đáy lòng anh ta, bay thẳng lên đầu. Người đàn ông mặt chữ điền nhất thời như phát điên, dịch chuyển súng khỏi đầu Đường Nham, nhắm ngay vào bóng người màu đen té trên đất.
Vừa rồi lúc Đường Nham bị biến thành tấm chắn thịt cũng đã đối mặt với bóng người áo đen kia. Tuy đối phương đeo khẩu trang nhưng anh vẫn lập tức nhận ra thân phận người đó.
Mạc Tiểu Mộc, con nhóc thối này sao lại xuất hiện lúc này? Đúng là thêm rắc rối. Đáng lẽ anh sắp tìm được cơ hội để Tô Thiên ra tay rồi, không ngờ lại bị giành trước một bước.
Tức giận thì tức giận nhưng khi người đàn ông mặt chữ điền dời súng đi, anh bỗng đoán được đối phương định làm gì. Đại não vốn không còn kịp suy nghĩ gì nữa, gần như là theo phản xạ có điều kiện, Đường Nham cố sức tránh thoát khỏi bàn tay đang ghìm chặt cổ mình, sau đó vội vàng bước lên vài bước, chắn giữa người đàn ông mặt chữ điền và Mạc Tiểu Mộc.
Bình luận facebook