Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-85
Chương 81: Quả nhiên là âm mưu
Sở dĩ Vu Lệ Lệ có thể chiếm vị trí bên cạnh Trương Thiên Minh được gái đẹp vây quanh là vì cô ta biết xem xét thời thế, có mắt nhìn sắc sảo, biết lúc nào nên nói gì, lúc nào nên làm gì. Cô ta cố gắng thể hiện mình không giống người khác, mới có thể khiến hai mắt đàn ông tỏa sáng.
Hai người lái xe đến một nhà hàng gần nhà, chọn phòng nhỏ, gọi một bàn đồ ăn. Họ vừa ăn được vài miếng thì điện thoại của Vu Lệ Lệ đổ chuông.
Miệng cô ta lẩm bẩm ai lại biết tìm thời điểm thế, gọi điện thoại cho mình đúng lúc ăn cơm, nhưng tay lại nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra. Cô ta nhìn giao diện cuộc gọi, trên mặt lập tức lướt qua vẻ ý vị không rõ ràng. Cô ta giả vờ rất xin lỗi rồi đứng dậy nói: “Bạn thân em gọi, gần đây nó cãi nhau với bạn trai, chắc là không vui nên tìm em kể khổ đây. Em ra ngoài nói vài câu với nó, anh ăn trước đi nha!”
“Ừm, không sao, em đi nói chuyện của em đi.” Trương Thiên Minh gắp một đũa thịt cá bỏ vào trong miệng, thản nhiên nói.
Lúc này Vu Lệ Lệ mới cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Chờ sau khi bóng dáng của cô ta biến mất, Trương Thiên Minh lập tức gọi Mạnh Mộng vẫn luôn đi theo bên cạnh bọn họ qua.
“Cô cũng ra ngoài đi, nghe xem cô ấy đang gọi điện thoại với ai, nói chuyện gì?”
Bởi vì Trương Thiên Minh có khúc mắc trong lòng, cho nên ông ta rất nhạy cảm với chuyện của Vu Lệ Lệ. Lúc cô ta xem điện thoại luôn dùng ánh mắt còn lại để liếc trộm, vẻ mặt kỳ lạ đã xóa sạch kia của cô ta cũng không thể xem nhẹ. Theo những gì ông ta thấy, người ở đầu bên kia điện thoại tuyệt đối không chỉ đơn giản là bạn thân.
“Vâng, thưa ông.”
Mạnh Mộng nói xong thì xoay người đi theo ra ngoài.
Vu Lệ Lệ bước trên giày cao gót, đi rất nhanh. Sau khi đến một lối đi vắng vẻ không có ai, cô ta mới bắt điện thoại.
“A lô! Lệ Lệ à, chuyện dự án hợp tác thu mua đến đâu rồi?” Giọng của một người đàn ông truyền ra từ trong loa. Nếu Đường Nham có ở đây lúc này nhất định sẽ cảm thấy hết sức quen thuộc.
“Vẫn chưa có manh mối. Trước đây hình như ông ta rất có hứng thú, nói là muốn thử xem, tôi thấy ông ta còn lấy ra cả phương án cơ. Nhưng hôm nay không biết xảy ra chuyện gì mà lúc tôi hỏi, ông ta lại nói gì mà cấp cao trong công ty không đồng ý để gạt tôi. Có phải kế hoạch của chúng ta bại lộ rồi không?” Vu Lệ Lệ nói với giọng lo lắng.
“Ở mặt ngoài thì cuộc làm ăn này với ông ta mà nói có trăm lợi chứ chẳng hại, sao lại tuỳ tiện từ chối được? Với lại chúng ta đã bố trí lâu như vậy nên muốn bắt được sơ hở cũng không dễ dàng đâu. Cô đừng lo bò trắng răng khéo lại đi nhầm bước. Cô ở cùng ông ta lâu như thế, không phải nói đã giải quyết ông ta được rồi ư? Sao chuyện vẫn không có manh mối? Này, cô sẽ không thật sự nhìn trúng ông chủ có tiền đó đấy chứ, muốn phản bội tôi à?” Người đàn ông bên kia điện thoại đổi giọng, lạnh lùng nói.
“Không đâu không đâu, vinh hoa phú quý sau này của tôi đều nằm trong tay anh, tôi nào dám làm ra chuyện đó chứ!” Vu Lệ Lệ vội vàng làm sáng tỏ.
“Không làm là được, nếu không tôi chắc chắn sẽ khiến cô chết rất khó coi đấy. Được rồi, cô phải tăng tốc tiến trình lên. Dự án thu mua sắp đến cuối kì rồi, không thể kéo dài nữa, giải quyết sớm cô cũng được giải thoát sớm hơn.” Người đàn ông trầm giọng dặn dò.
“Vâng, vâng, tôi biết rồi.”
Vu Lệ Lệ cuống quít đồng ý. Đợi bên kia cúp điện thoại, cô ta mới dời điện thoại ra khỏi tai. Cô ta giậm mạnh chân xuống đất, oán hận nói: “Chỉ biết ép tôi, chuyện này đâu có dễ làm như vậy. Toàn là một đám đàn ông xấu xa, không có một ai tốt, nếu không phải vì khoản tiền kia thì bà đây sẽ không chịu cái khổ này!”
Trương Thiên Minh làm trong lĩnh vực kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng là một người cực kỳ người sáng suốt. Muốn gài bẫy dưới mí mắt của ông ta, căn bản không phải chuyện dễ dàng. Chỉ cần cô ta lơ là thì sẽ bị nhìn thấu ngay, cô ta vì cố gắng dẫn dụ ông ta một cách tự nhiên mà tốn không ít công sức.
Sau khi trút ra một trận, lúc này tâm trạng của Vu Lệ Lệ mới tốt hơn. Cô ta lấy gương trang điểm từ trong túi xách ra để sửa lại lớp trang điểm, lúc này mới bước trên giày cao gót nhàn nhã quay lại phòng ăn.
Cô ta không hề hay biết hành động của mình đã rơi vào trong mắt người khác một cách trọn vẹn.
Mạnh Mộng bị hành động liên tiếp của Vu Lệ Lệ làm cho kinh hãi đến ngẩn tò te. Cô ta im lặng cười khổ một tiếng rồi mới quay người trở về.
Sau khi cơm nước xong, Trưowng Thiên Minh lấy cớ có cuộc xã giao nên đưa Vu Lệ Lệ về nhà rồi lái xe rời đi, về một căn nhà khác của mình.
Sau khi vào phòng, ông ta mới hỏi Mạnh Mộng chi tiết về nội dung cuộc gọi của Vu Lệ Lệ.
Thế là Mạnh Mộng kể lại nội dung điện thoại của Vu Lệ Lệ, kể cả hành động cử chỉ bực tức của cô ả sau khi cúp điện thoại một cách sinh động như thật.
Cô ta cảm thấy mình thật sự đã được mở mang kiến thức. Trên đời sao lại có một người phụ nữ lợi hại như thế nhỉ? Có thể thay đổi mấy vẻ mặt cùng lúc, đổi một người thì cách nói cũng không giống nhau, tâm tư kín kẽ đến mức đó.
Mà sau khi Trương Thiên Minh nghe xong thì lập tức cười lạnh một tiếng. Thật đúng là bị vị đạo sĩ kia nói trúng rồi, quả nhiên cô hồng nhan tri kỷ này của mình có tâm hại người. Con đĩ, thật uổng cái công trước đây mình bỏ ra cho cô ta!
Trên điện thoại của Vu Lệ Lệ không có ghi chú, Mạnh Mộng cũng không thể nhớ dãy số, cho nên ông ta không thể xác thực thân phận của kẻ giật dây phía sau. Chẳng qua không cần đoán cũng biết, tuyệt đối không tránh khỏi có liên quan đến công ty trách nhiệm hữu hạn Trung Minh mà Vu Lệ Lệ đã rất đề cử kia, nói không chừng còn là cấp cao của công ty đó nữa.
Nếu không thì sao công ty tư nhân kia lại xuất hiện thường xuyên như vậy?
Mình muốn khiến nhóm người có ý xấu này phải trả giá đắt, thì nhất định phải lấy ra được bằng chứng. Trương Thiên Minh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn kính, trầm tư trong lòng. Xem ra ông ta cần phải tiếp xúc chính diện với những người kia một lần, dự án thu mua như lửa sém lông mày, đối phương chắc chắn sẽ không chờ được mà có hành động, ông ta chỉ cần kiên nhẫn chờ thời cơ là được.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau Vu Lệ Lệ lại nói bóng nói gió về chuyện này, sau đó nhắc đến chuyện của công ty Trung Minh một cách thật tự nhiên. Lần này Trương Thiên Minh tỏ vẻ rất hứng thú, sau khi nghe cô ta nói một loạt chỗ tốt thì ông ta lập tức đập bàn đồng ý chuyện này, còn gọi điện thoại báo thư ký liên hệ với người bên Trung Minh, nói là muốn cùng nhau ăn một bữa cơm.
Người bên công ty Trung Minh chờ ông ta đáp lại đã lâu, vừa nhận được cuộc gọi của thư ký thì vội vàng đồng ý ngay, giống như sợ ông ta đổi ý. Nhóm người hẹn gặp mặt lúc tám giờ tối tại khách sạn Đế Quốc.
Trương Thiên Minh còn cố ý dẫn Vu Lệ Lệ theo, nói cái gì mà cô ta là người hiểu rõ công ty này nhất, lúc đàm phán còn có thể giúp việc.
Vu Lệ Lệ lập tức đồng ý, trong lòng thì kích động không thôi. Cô ta vốn tính là nếu Trương Thiên Minh không dẫn cô ta theo, cô ta sẽ chủ động yêu cầu, trong bữa tiệc có xảy ra chuyện gì thì có cô ta điều hòa hai bên cũng tốt. Chuyện khó khăn lắm mới đi đến bước này, tuyệt đối không thể để dã tràng xe cát.
Trương Thiên Minh nhìn thấy vẻ hưng phấn không cách nào che giấu trên mặt cô ta, ánh mắt ông ta lóe lên vẻ lạnh lùng, sau đó âm thầm giấu một máy ghi âm cỡ nhỏ vào trong túi Vu Lệ Lệ.
Hừ, cô cứ vui mừng một lúc trước đi, đợi đến khi ông đây lấy được bằng chứng thì chỉ có khóc ròng thôi!
Chương 82: Sóng ngầm oanh động
Khách sạn Đế Quốc vẫn mang vẻ hoành tráng như vậy. Khi Trương Thiên Minh dẫn Vu Lệ Lệ bước vào, cô ta ngước nhìn mọi thứ xung quanh với ánh mắt ngập tràn sự mới lạ.
Sau khi báo số phòng hẹn trước, nữ phục vụ trẻ đẹp với nụ cười ngọt ngào dẫn họ lên tới tầng hai.
Vừa gõ cửa bước vào, những người ở bên trong đồng loạt đứng dậy khỏi sô pha, vội vã tươi cười chào hỏi.
Trong đó có tất cả hai nam và một nữ. Một người đàn ông trung niên dáng vẻ bảnh bao trong bộ tây trang và một thanh niên trông tao nhã lịch sự. Khi Trương Thiên Minh rời tầm mắt sang người phụ nữ còn lại, ông ta bất giác sững người vài giây rồi nhanh chóng quay đầu đi, không biết nên để mắt ở đâu cho phải.
Người phụ nữ có gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ nhưng trang phục cô ta mặc lại vô cùng táo bạo. Chiếc váy đen ngắn làm cho làn da trắng mịn của cô thêm nổi bật. Thậm chí cô ta còn chẳng mặc nội y phía trên, tay không đánh trận, để lộ vòng một. Đôi chân thon dài thẳng tắp. Dưới chân đi một đôi cao gót quai đen.
Mặc như vậy quả là đã mắt. So với khuôn mặt ngây thơ đơn thuần của cô ta đúng là một trời một vực. Thường thì chẳng gã đàn ông nào vượt qua được loại cám dỗ này. Chỉ cần giở chút thủ đoạn nho nhỏ, đảm bảo tên đó không thể ngừng nhớ nhung.
Trương Thiên Minh xấu hổ. Bên công ty này ra tay cũng quá độc rồi, dẫn theo cả người đẹp đến, còn tên đàn ông nào để ý công chuyện.
Trong lòng vốn đang loạn cào cào, người đàn ông trẻ trung bên đối tác mở lời.
“Tổng giám đốc Trương, chào ông. Tôi là Lý Thanh Minh, tổng giám đốc của tập đoàn Trung Minh. Đây là phó tổng công ty, họ Cao. Còn vị này là thư ký của công ty, Tiếu Vi Vi.” Nói xong, anh ta lịch sự đưa tay ra.
Không sai. Người này là Lý Thanh Minh, bạn cùng lớp và có đối đầu với Đường Nham mấy lần. Sau lần bị Đường Nham cho một cái bạt tai đó, anh ta không cam lòng, thề rằng sẽ theo đuổi Lưu Tiểu Nhiên cho bằng được. Anh ta không tin, chỉ cần chìa tiền ra, có người phụ nữ nào lại không rung động.
Tiếc là số tiền tiêu vặt bố Lý đưa cho không đủ để anh ta phung phí. Lúc này anh ta mới đưa ra chủ ý làm tại chi nhánh công ty của gia đình ở trong thành phố, nói là muốn vào công ty thực tập, chuyện kinh doanh phân chia rõ ràng, sẽ không ăn không tiền của gia đình. Bố Lý nghe con trai nói thành khẩn như vậy, vui vẻ đồng ý, còn trực tiếp giao cho anh ta vi trí tổng giám đốc để học tập những người dày dặn kinh nghiệm trong công ty.
Vừa hay, công ty họ gặp hợp đồng sáp nhập này, vốn dĩ đang muốn mua lại. Ai ngờ Trương Thiên Minh lại ra tay trước. Trong lúc nước sôi lửa bỏng vốn chỉ có thể ngừng đối đầu, Lý Thanh Minh biết chuyện, suy nghĩ xoay chuyển. Anh ta đưa ra một chủ ý.
Sau khi tìm cho mình một người tình và hứa hẹn về những khoản lợi nhuận, anh ta để cô ta tiếp cận Trương Thiên Minh. Đến lúc có được sự tin tưởng thì đề cử công ty của mình. Sau đó dở mấy trò vặt trong hợp đồng là có thể lấy được phần lớn cổ phần của công ty bị thu mua, để lại cho Trương Thiên Minh một cái vỏ rỗng.
Không thể không nói cách này quá thâm hiểm.
Ngoài những điều này ra, dã tâm của anh ta còn nằm ở Tiếu Vi Vi. Kể từ lần đánh Lưu Tiểu Nhiên, người phụ nữ này đã bị anh ta ghét bỏ. Lấy cảnh quay lén Tiếu Vi Vi, lại thêm vài điều kiện nữa, anh ta bắt cô gái xinh đẹp này phải trở thành kẻ hầu hạ anh ta trên thương trường.
Mỗi lần làm ăn bên ngoài, cô ta đều ăn mặc cực kỳ hở hang để đánh lạc hướng sự chú ý của khách hàng. Tiếu Vi Vi quả thật có chút nhan sắc, người bình thường khó có thể cưỡng lại. Chẳng ngờ như vậy cũng có thể thương lượng thành công.
Thế nên hôm nay cũng dẫn cô ta đến đây. Lý Thanh Minh thấy, cho dù Trương Thiên Minh có bị Vu Lệ Lệ mê hoặc cũng khó mà cự tuyệt Tiếu Vi Vi.
Có điều Trương Thiên Minh lại không như vậy. Ông ta lịch sự bắt tay Lý Thanh Minh, kỳ thực trong lòng rất không thoải mái.
Bàn chuyện kinh doanh mà lại đưa theo kiểu phụ nữ này quả chẳng phải chuyện hay ho.
Sau khi tất cả đã ngồi xuống, nhân viên phục vụ bắt đầu lên món. Tất cả đều là những thứ đắt đỏ, cao cấp. Mời ba chén rượu xong, Lý Thanh Minh nháy mắt với Tiếu Vi Vi.
Cô ta hiểu ý cầm lấy bình rượu, nở một nụ cười ngọt ngào bước đến bên cạnh Trương Thiên Minh. Cô ta cúi xuống rót rượu, cảnh uân đập vào mắt Trương Thiên Minh không chút cản trở nào.
“Tổng giám đốc Trương, tôi xin được kính ông một ly.” Tiếu Vi Vi vừa nói vừa cầm ly rượu bên cạnh nâng lên, thản nhiên đặt tay lên vai Trương Thiên Minh.
Từ lần bị Vương Đông đem người đến xâm phạm, lại không thể chia sẻ với ai, tính cách của cô ta có sự thay đổi lớn, bắt đầu sa ngã. Lý Thanh Minh cũng vì lợi ích nên để cô ta đi tiếp rượu với khách hàng. Cô ta cũng chưa từng phản kháng. Dù sao cũng chỉ ngủ với đàn ông, không bằng tự kiếm thêm chút tiền. Tình yêu chân chính đứng trước tiền cũng chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đặt trên vai, cả người Trương Thiên Minh trở nên cứng ngắc. Trong lòng muốn vứt bỏ, nhưng vẫn phải kìm lại. Hất ra trông thật khó coi, thà tiếp tục giả vờ ngại ngùng, bối rối làm cho đối phương sớm lộ ra sơ hở.
Thế là ông ta nặn ra một loại biểu cảm hữu dụng, cụng chén với Tiếu Vi Vi.
Lý Thanh Minh nhìn thấy cảnh này thì rất vui vẻ. Nhân lúc không có ai, anh ta khẽ nháy mắt với Vu Lệ Lệ. Anh ta đứng dậy nói xin lỗi phải đi vệ sinh rồi quay người ra ngoài.
Ngoài mặt Trương Thiên Minh vui vẻ với Tiếu Vi Vi những đã sớm nhận ra được có chuyện không đúng lắm. Đợi anh ta ra khỏi cửa, ông ta bất động không thành tiếng ám thị cho ám vệ Mạnh Mộng đi theo quan sát tình hình.
Quả nhiên, vài phút sau Vu Lệ Lệ cũng rời đi với lý do trang điểm lại. Vừa ra ngoài, cô ta đã chạy đến hành lang nơi Lý Thanh Minh đang chờ sẵn trước đó.
“Sao vậy, có chuyện gì không? Gặp mặt như vậy không tốt lắm. Ngộ nhỡ Trương Thiên Minh nhìn thấy thì xong đời.” Vu Lệ Lệ nhìn bốn phía, lúc không có ai mới khẽ nói.
“Sợ cái gì. Không phải giờ ông ta đang chìm đắm trong hạnh phúc đó sao, làm sao nghĩ đến chuyện này. Cô làm không tồi đấy, tí nữa ký hợp đồng phải thuyết phục ông ta, tốt nhất là không để ông ta xem kĩ hợp đồng.” Lý Thanh Minh nói.
“Tôi biết rồi, cứ theo tình hình mà làm.” Vu Lệ Lệ gật đầu trả lời.
Hai kẻ cô một câu tôi một câu. Bàn bạc xong lại tách nhau ra trở về phòng
Tất cả những lời đó, Mạnh Mộng nghe rõ mồn một. Gương mặt cô ta biến sắc. Phải mau chóng báo bí mật của hai kẻ này cho Trương Thiên Minh biết nếu không chúng thật sự thành công thì tiêu.
Nghĩ đến đây, Mạnh Mộng nhanh chóng quay lại phòng.
Lúc này Trương Thiên Minh vẫn đang nhẹ nhàng thuyết phục Tiếu Vi Vi uống hết ly này đến ly khác. Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Mạnh Mộng, trong lòng đột nhiên có hơi lo lắng.
Chương 83: Hợp đồng bị động chân động tay
Trương Thiên Minh thấy dáng vẻ của Mạnh Mộng như có lời muốn nói với mình thì bình tĩnh để ly rượu xuống, sau đó lấy cớ hơi say nên ngửa ra ghế.
Mạnh Mộng vội vàng chạy tới, nói khẽ bên tai ông ta về kế hoạch của Vu Lệ Lệ và Lý Thanh Minh.
Hừ, mình đoán không sai mà, đám người này đúng là định ra tay. Các người đã muốn động tay động chân trên hợp đồng, vậy thì các ngươi sẽ được như mong muốn. Trương Thiên Minh cười lạnh ở đáy lòng.
Tiếu Vi Vi thấy ông ta đã có chút men say thì vội vàng thừa thắng xông lên. Cô ta lại lấy đủ loại lý do để rót thêm cho ông ta mấy ly rượu, sau đó Lý Thanh Minh mới tức thời nhắc đến chuyện hợp tác.
“Chủ tịch Trương này, chắc ngài cũng đã biết thực lực của công ty chúng tôi từ trước. Tôi nghĩ người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cùng hợp tác dự án thu mua kia sẽ có lợi cho cả hai công ty chúng ta. Đây là bản hợp đồng mà công ty chúng tôi đã soạn sẵn, nếu ngài cảm thấy không có vấn đề gì thì hôm nay chúng ta ký luôn đi!”
“Ừ, quả thật quý công ty rất có thực lực, tôi cũng đã quyết định sẽ ký hợp đồng trong hôm nay, không ngờ tổng giám đốc Lý còn thẳng thắn hơn cả tôi. Vậy thì lấy hợp đồng ra thôi!” Trương Thiên Minh nói xong thì ợ một cái, dụi nhẹ đôi mắt, dáng vẻ như buồn ngủ, ý thức mơ hồ.
Lý Thanh Minh thấy cảnh này thì mừng rỡ trong lòng. Thứ anh ta muốn chính là loại trạng thái như vậy, nếu không sao có thể gian lận dưới mí mắt của vị lõi đời này. Anh ta vội vàng bảo phó giám đốc Cao lấy hợp đồng ra, để trước mặt ông ta.
Trương Thiên Minh nhìn bản hợp đồng kia một lúc, phất phất tay với Lệ Lệ rồi nói: “Lệ Lệ, bây giờ đầu tôi choáng quá, không nhìn rõ chữ, em giúp tôi đọc xem có vấn đề gì không!”
“Dạ”
Vu Lệ Lệ đáp một tiếng, sau đó cầm bản hợp đồng trên bàn lên, đọc kỹ một hồi rồi mới nghiêm túc trả lời: “Chủ tịch, tôi đã xem qua, không có vấn đề gì đâu ạ. Đối với dự án thu mua này, bên tập đoàn Trung Minh sẽ cung cấp một nửa vốn và nhân lực, lợi nhuận sau khi hoàn thành là chúng ta bảy mươi phần trăm bên kia ba mươi phần trăm, có thể nói là rất có lời ạ!”
“Được, vậy thì nghe em, ký đi!” Trương Thiên Minh nhận bản hợp đồng và bút mà Vu Lệ Lệ đưa qua, ký tên mình vào bên B. Hợp đồng chia làm hai bản, ông ta giữ một bản, Lý Thanh Minh giữ một bản.
“Ái chà, hợp đồng đã ký, tôi sẽ cử người đến quý công ty để bàn bạc chi tiết sau. Hôm nay tửu lượng hơi cao nhỉ, chẳng uống được bao nhiêu đã chóng mặt rồi, mất mặt quá. Thể lực của tôi chống đỡ hết nổi rồi, phải về nghỉ thôi. Lệ Lệ, mau tới đỡ tôi nào!” Trương Thiên Minh gọi.
“Tới đây tới đây!”
Vu Lệ Lệ vội vàng đỡ Trương Thiên Minh đang lảo đảo sắp ngã lên.
Lúc Trương Thiên Minh dựa vào bả vai Vu Lệ Lệ, ông ta cũng thò tay vào túi xách của cô ta rồi lấy ra một máy ghi âm cỡ nhỏ, sau đó nhét vào trong túi mình một cách tỉnh bơ.
Một người trưởng thành nặng như vậy, chỉ dựa vào sức của Vu Lệ Lệ mà muốn đỡ ông ta xuống lầu là chuyện không dễ, Lý Thanh Minh cũng tới giúp một tay.
Sau khi hai người đưa được Trương Thiên Minh lên xe, Vu Lệ Lệ dặn tài xế đưa ông ta về nhà, còn mình thì lấy cớ bận việc nên không qua đó được. Đợi đến sáng mai, sau khi Trương Thiên Minh tỉnh lại rồi thấy bản hợp đồng kia, ông ta nhất định sẽ cực kỳ hoảng sợ. Đến lúc đó, ông ta giữ cô ta lại không chịu thả ra thì coi như xong. Biện pháp tốt nhất chính là cô ta phải lặn thật nhanh, như thế Trương Thiên Minh sẽ không bắt được nhược điểm gì.
Tài xế lái xe ra khỏi khách sạn Đế Quốc. Đợi sau khi về đến nhà, Trương Thiên Minh mới sửa sang lại quần áo, lấy bản hợp đồng từ trong túi công văn ra, đọc kỹ qua một lần mới cười lạnh nói: “Ồ, đám người này đúng là lòng dạ ác độc. Chúng tôi bỏ vốn cho dự án hợp tác, bọn họ bỏ nhân lực, sau khi về tay lại muốn cầm chín mươi phần trăm cổ phần, là muốn ép tôi vào đường chết à!”
“Vậy phải làm sao đây? Hợp đồng đã ký rồi, ông sẽ không làm theo những gì ghi trên đó thật chứ?” Mạnh Mộng lo lắng hỏi.
“Trên đó có chữ ký của tôi thì theo lý mà nói, nó đã có hiệu lực về mặt pháp lý rồi. Chỉ có điều, tiền đề là song phương tình nguyện mới được, còn cố ý dùng quỷ kế để đạt được thành quả, tôi sẽ không nhận!” Trương Thiên Minh nói xong liền lấy máy ghi âm cỡ nhỏ từ trong túi ra, ấn vào nút công tắc.
Sau một đoạn tạp âm rè rè thì chiếc máy truyền ra đoạn đối thoại của hai người, là Vu Lệ Lệ và Lý Thanh Minh trốn trong hành lang lúc âm mưu lên kế hoạch.
Mạnh Mộng vừa nghe đến đây thì lập tức kinh ngạc hỏi: “Đây, đây là gì vậy?”
“Đây là máy ghi âm tôi đã lén nhét vào túi xách của Vu Lệ Lệ lúc ở nhà hàng, vừa hay nó đã ghi lại kế hoạch của bọn họ. Kết hợp nó với bản hợp đồng này thì chính là bằng chứng kép. Ngày mai tôi sẽ cử luật sư ra tòa để kiện. Đôi cẩu nam nữ này, đừng hòng thoát được đứa nào, dám ngấm ngầm mưu tính với tôi thì nên biết hậu quả!” Trương Thiên Minh nói với khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt hung tàn.
Mạnh Mộng bị vẻ mặt của ông ta làm cho hết hồn, cũng không dám làm ồn nữa mà ngoan ngoãn đợi ở một bên.
Lại nói, sau khi tiễn Trương Thiên Minh về, Lý Thanh Minh liền đút cho Vu Lệ Lệ một tờ chi phiếu, dặn cô ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa.
Vu Lệ Lệ cũng biết rõ mình đã làm chuyện gì, nếu để Trương Thiên Minh bắt được, cô ta chắc chắn sẽ chết rất thê thảm. Cho nên cô ta cầm được chi phiếu rồi, đã mua vé máy bay để đi tỉnh khác ngay trong đêm. Cô ta muốn rời khỏi nơi này, nhưng khi sau khi cô ta thu dọn hành lý xong, lúc chuẩn bị ra cửa thì lại bị mấy vệ sĩ áo đen chặn ở cửa nhà mình.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, lúc này Lý Thanh Minh mới khẽ hát mà trở về phòng. Phó giám đốc Cao đang đọc lại bản hợp đồng.
“Ha ha, thế nào? Cậu đây lợi hại chưa? Chẳng phải đã giải quyết được rồi sao? Đến lúc kết thúc dự án thu mua, chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được một món lớn!” Lý Thanh Minh đắc ý nói.
“Hiện tại nhìn thì có vẻ rất tốt, nhưng tôi cứ có cảm giác chuyện này quá thuận lợi!” Phó giám đốc Cao cau mày nói, trên mặt anh ta cũng không có vẻ phấn khởi.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, điều này rất bình thường. Đã là một thằng đàn ông thì không cách nào chịu nổi sức quyến rũ của đàn bà đẹp, chuyện này hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi!” Lý Thanh Minh xua tay nói với vẻ không tán thành.
“Thôi, cậu đây còn có chuyện phải làm, đi trước nhé. Mấy chuyện sau này giao cho cậu đó!” Lý Thanh Minh nói xong cũng đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Tiếu Vi Vi ngồi bên cạnh vội vàng đi theo.
“Thanh Minh, Thanh Minh, anh đợi em với!” Tiếu Vi Vi đi giày cao gót nên không thể đi nhanh. Vừa bước lên cầu thang cô ta đã cách Lý Thanh Minh một khoảng rất xa, cô ta vội mở miệng gọi.
“Chuyện gì?” Lý Thanh Minh dừng lại, mất kiên nhẫn nói.
“Anh xem đã muộn thế rồi, một mình em cũng không về được, hay là anh tiễn em một đoạn nhé!” Tiếu Vi Vi đi lên trước, đưa tay đi kéo cánh tay Lý Thanh Minh một cách thân thiết rồi dán cơ thể mình lên.
“Đi đi, ông đây còn có chuyện quan trọng phải lo. Không phải đã trả tiền cho cô rồi sao? Tự đón xe về đi!” Lý Thanh Minh hất cô ta ra một cách lạnh lùng, ném lại một câu rồi xoay người rời đi, giống như cô ta là thứ bẩn thỉu gì đó không nên chạm vào vậy.
Chương 84: Tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng
Tiếu Vi Vi bị đá một cái vào chân, người lảo đảo ngã xuống đất. Vì cô ta mặc quá hở hang nên mấy chỗ trên người đều bị thấy hết, trên đầu gối còn xuất hiện vết trầy da. Nước mắt cô ta không kiềm được mà trào lên.
Mạng của mình thực sự là quá khổ, sao lại không được người ta chào đón như thế. Đám đàn ông thối này, sớm muộn gì cũng có ngày cô ta giẫm hết họ dưới chân.
“Thưa cô, cô không sao chứ?” Bỗng một giọng dịu dàng vang lên.
Tiếu Vi Vi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang thẳng thớm đang ngồi xổm bên cạnh mình, vẻ mặt đầy quan tâm.
“À, không sao.”
“Sao lại không sao chứ? Đầu gối đã chảy máu rồi. Người đàn ông vừa rồi đúng là quá ghê tởm, sao lại nhẫn tâm đẩy ngã một cô gái xinh đẹp như thế này chứ. Bằng không tôi đưa cô đến bệnh viện khám một chút đi.” Giọng người đàn ông êm dịu dễ nghe, đắm đuối đưa tình như thể có sức hấp dẫn khiến người ta không thể từ chối.
“Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi. Tôi về nhà xử lý một chút là được rồi.” Tiếu Vi Vi nương theo bàn tay của người đàn ông mà đứng lên, má ửng đỏ, khẽ cúi thấp đầu không dám nhìn ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng của người đàn ông này.
“Bị thương thì đi đường cũng bất tiện. Xe tôi đậu ở ngoài, để tôi tiễn cô một đoạn đường.” Người đàn ông mặc tây trang thâm tình khẩn thiết mà nói.
“Ừm, cảm ơn.” Tiếu Vi Vi khẽ khàng nói một câu rồi đi theo người đàn ông mặc tây trang ra ngoài cửa. Ở đó có một chiếc Rolls-Royce hào hoa đang đậu.
Người đàn ông mặc tây trang bước lên mở cửa xe, rất có phong độ quý ông mà mời cô ta lên xe.
Vẻ mặt Tiếu Vi Vi đầy ngượng ngùng, trong lòng lại vui vẻ như muốn bay lên. Mình đúng là vì họa được phúc. Người đàn ông ở trước mặt dịu dàng nhiều tiền, chẳng phải là hoàng tử Bạch Mã trong lòng mình à. Lần này chắc chắn phải nắm lấy cơ hội thật tốt, không thể bỏ qua người đàn ông xuất sắc như vậy. Cô ta âm thầm hạ quyết tâm.
Cái gọi là đưa người về nhà chẳng qua chỉ là một sách lược bắt chuyện mà thôi. Khi người đàn ông mặc tây trang nhắc tới việc lên nhà anh ta ngồi, Tiếu Vi Vi cũng chỉ rụt rè im lặng một hồi rồi gật đầu đồng ý.
Có điều khoảng thời gian xe chạy trên đường dài hơn cô ta nghĩ. Chờ tới nơi cô ta mới phát hiện trước mặt là một ngôi biệt thự xa hoa ở ngoại thành xa xôi.
Tiếu Vi Vi thường xuyên lượn lờ giữa đủ loại đàn ông có tiền nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một ngôi biệt thự rộng lớn xinh đẹp như thế. Cô ta không kiềm được mà thầm cảm thán vận may của mình trong lòng lần nữa.
Người đàn ông mặc tây trang xuống xe xong thì nắm tay cô ta bước vào biệt thự, sau đó ngoảnh sang mỉm cười nói với Tiếu Vi Vi: “Thưa cô chủ xinh đẹp, tôi muốn cho cô một ngạc nhiên vui mừng, có thể không?”
“Ngạc nhiên vui mừng gì?” Tiếu Vi Vi nghi ngờ hỏi.
“Chỉ cần cô làm theo lời tôi nói là được rồi.” Người đàn ông móc ra một mảnh vải màu đen từ trong túi quần ra cột lên mắt cô ta.
“Ngoan, chờ tới nơi rồi cởi ra.”
“Ừm.” Tiếu Vi Vi khẽ đáp một tiếng, ngoan ngoãn bước theo người đàn ông đi về phía trước, cũng không biết đi bao lâu mới dừng lại lần nữa.
Người đàn ông vươn tay ra tháo mảnh vải che mắt cho cô ta một cách dịu dàng. Tiếu Vi Vi mở mắt ra, ngọn đèn lờ mờ chiếu rọi cảnh tượng trong phòng, liếc qua là thấy ngay.
Có điều hoàn toàn trái ngược với sự sắp xếp sang trọng trong tưởng tượng của cô ta.
Tầm mắt cô ta dừng lại một chỗ giống như là phòng dưới đất, trên tường dán đầy ảnh chụp các cô gái đẹp. Trong phòng treo vài chiếc xích, trên kệ bên cạnh còn đặt một hàng thứ gì đó trông giống dao phẫu thuật. Trên cái giường cách đó không xa còn có vết máu loang lổ. Cô ta chưa từng thấy những thiết bị còn lại trong phòng.
“Đây…Đây là đâu?” Trong giọng Tiếu Vi Vi mang theo chút sợ hãi mà chính cô ta cũng không nhận ra. Cô ta bỗng có dự cảm xấu.
“Ha ha, đây chính là chỗ bí mật của tôi. Sao, ngạc nhiên vui mừng không, thích không? Ở đây có thể cảm nhận được niềm vui cực nhạc đó.” Người đàn ông mặc tây trang vừa cười dữ tợn vừa nói, dường như là một người khác hoàn toàn với người dịu dàng tình cảm nồng nàn vừa rồi.
“Không, tôi không muốn biết, tôi muốn về nhà.” Tiếu Vi Vi thấy dáng vẻ điên cuồng đầy kinh khủng của anh ta thì từ chối không ngừng, co cẳng chạy ra ngoài cửa.
Nhưng cô ta đi giày cao gót cao mười centimet, vốn không thể chạy nhanh, đi chưa được hai bước đã bị người đàn ông mặc tây trang kéo mạnh trở lại, ném trên đất.
“Cô tưởng cô có thể chạy à? Mỹ nhân nhỏ của tôi, ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của tôi đi, khà khà.” Người đàn ông mặc tây trang bước lên, níu chặt cánh tay Tiếu Vi Vi, kéo cô ta lên từ trên mặt đất không chút thương hương tiếc ngọc nào, kéo tới chiếc giường cách đó không xa. Sau đó anh ta lấy một cái còng tay từ trên quầy ra, còng hai tay cô ta vào đầu giường.
“Đừng, anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra?” Tiếu Vi Vi bị dọa sợ, vừa giãy dụa vừa kêu to.
Người đàn ông mặc tây trang dù bận vẫn ung dung, khoanh hai tay trước ngực nhìn người đẹp nhỏ vì hoảng sợ mà có vẻ mặt lã chã chực khóc, nở một nụ cười quỷ dị.
“Kêu to lên, cố gắng kêu to lên, tiếng gào tuyệt vọng vô cùng dễ nghe đó.”
Sau đó, người đàn ông mặc tây trang lấy một cái khay từ ngăn tủ trên cùng bên cạnh, trên đó đặt một loạt dao kéo lớn lớn nhỏ nhỏ.
“Ừm, dùng cái nào trước mới tốt. Người đẹp nhỏ mềm mại như vậy, chắc chắn lần đầu tiên lợi hại quá thì không chịu nổi, vậy thì chọn thứ đơn giản một chút.” Người đàn ông mặc tây trang lầm bầm lầu bầu nói, sau đó duỗi tay lấy một con dao nhỏ có răng cưa ra.
Anh ta dùng con dao đó khẽ khàng cắt cái váy ngắn mỏng manh trên người Tiếu Vi Vi, vạch lên phần da thịt mềm mại trước ngực cô ta.
“Á, đừng, đau quá, bỏ qua cho tôi đi, đừng mà.” Đau đớn mạnh mẽ đánh úp lại khiến Tiếu Vi Vi nghẹn ngào kêu to.
“Da thịt này thật đẹp, trắng nõn bóng loáng, phối hợp với máu đỏ tươi quả thực là khiến người ta máu nóng sôi trào. Ngoan, cô đúng là một cực phẩm đó.” Người đàn ông mặc tây trang nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt đầy tham lam, động tác trên tay cũng không ngừng lại. Con dao nhỏ sắc bén vạch tiếp lên da.
Động tác trên tay càng nhanh, anh ta lại càng kích động tựa như đang làm chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới này. Máu tươi đỏ thẫm bắn tung tóe khắp nơi, nhiễm đỏ áo sơ mi trắng trên người người đàn ông mặc tây trang.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương thỉnh thoảng vang lên theo tiếng cười lớn đầy hưng phấn trong tầng hầm ngầm, hồi lâu sau mới yên tĩnh trở lại.
Chờ tới lúc người đàn ông bò dậy khỏi người Tiếu Vi Vi thì cô ta đã hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu rồi. Trên người cô ta bị dao vạch ra từng vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, nửa thân dưới lại càng thê lương hơn. Trong đôi mắt to đẹp đẽ trống rỗng, không có thần thái ngày trước.
Người đàn ông mặc tây trang lấy một cái máy quay ra đầy thỏa mãn, chụp vài tấm xong mới thuần thục lấy ra ba cây đinh thật dài từ trong khay, sau đó đâm vào ngực Tiếu Vi Vi.
Mỗi một lần dùng sức, Tiếu Vi Vi đều vì đau đớn mạnh mẽ mà run rẩy toàn thân, mãi cho tới khi ba cây đinh đâm hết vào trong người cô ta thì em gái một lòng muốn bám vào đàn ông quyền quý có tiền để gả vào hào môn cứ như vậy mà ngừng thở.
Chương 85: Đằm thắm thì chết sớm
Đường Nham nghiên cứu Phong Thủy Chân Kinh trong nhà vài ngày mới tìm được cách xử lý tháo gỡ tiễn sát ở Cao ốc Empire State đó chính là dùng sát để ngăn sát.
Anh bảo Triệu Tiểu Phàm tìm người sơn đỏ phía ngoài bức tường trên tầng cao nhất kia, sau đó tháo tất cả cửa kính thủy tinh ra để ánh mặt trời chiếu vào hành lang, còn có cả kinh Phật trấn tràng, cả tầng lầu trở nên tràn đầy dương khí. Bất kể có âm uế gì tới theo tiễn sát đều bị dương khí tập hợp ở đây cản lại, dùng cách này để điều hòa âm dương hiệu quả.
Sau đó, chuyện Cao ốc Empire State được vẽ một dấu chấm tròn.
Có thu nhập hậu hĩnh, cuộc sống của Đường Nham cũng được nâng cấp không ít, sống rất thú vị. Ban ngày thì có em gái mềm mại đáng yêu Tiểu Nhiên làm bạn, buổi tối thì có yêu tinh Tô thân hình quyến rũ làm ấm giường. Cuộc sống quả thực đẹp khỏi nói.
Lại là một ngày trời trong nắng ấm, Đường Nham và Trương Lương ngồi trong cửa hàng của mình nói chuyện phiếm thì một người đàn ông cười ha ha, hăm hở đi vào.
Đường Nham vừa nhìn, chao ơi, là một người quen cũ thì lập tức bày ra khuôn mặt tươi tắn nghênh đón.
“Là chú hai ạ? Đã lâu không gặp. Sao hôm nay lại vui vẻ thế ạ?”
“Ui chao, để cháu đoán xem, có phải dự án thu mua hoàn thành thuận lợi, lời được một món tiền lớn không?” Trương Lương cười trêu.
“Ôi, đúng là bị thằng nhóc cháu nói đúng rồi. Bây giờ chú đã sát nhập công ty đó thành công rồi. Giá cổ phiếu cảu công ty nhà mình tăng gấp đôi khiến mấy ngày nay chú mừng sắp điên rồi.” Nụ cười trên mặt Trương Thiên Minh không thể dừng lại được.
“Vậy là tốt rồi. Lúc trước cháu nói không sai đấy chứ. Chú tin thằng nhóc này chắc chắn không sai đâu.” Trương Lương chỉ vào Đường Nham nói.
“Đúng đó, may mà có Tiểu Đường chỉ điểm mới thuận lợi bắt được người phụ nữ lòng lang dạ sói bên cạnh chú. Cô ta và công ty khác liên hợp với nhau lừa chú, sau đó còn định chạy trốn thì bị chú chặn trong nhà. Hôm qua chú đã khởi tố họ rồi. Cô ta cũng đã bị đưa vào trại tạm giam.” Trương Thiên Minh trầm giọng nói.
“Đúng đó, loại người trong lòng có quỷ như họ phải để luật pháp trừng trị nghiêm khắc. Bây giờ cháu thấy chú hai hăng hái, khí tràng rộng mở, sau này cuộc sống chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió. Có lẽ Mạnh Mộng đã ngoan ngoãn nghe lời cải vận cho chú.” Đường Nham liếc Trương Thiên Minh, vui tươi hớn hở nói.
“Hì hì, đúng là cô ta bỏ ra không ít sức lực. Không có cô ta giúp đỡ thì chú cũng không phát hiện được âm mưu của người phụ nữ kia.” Trương Thiên Minh nói.
“Nếu chuyện đã xong thì chú hai trả lại Mạnh Mộng cho cháu đi.” Đường Nham thu nụ cười lại, nói với vẻ mặt thành thật.
“Cái gì? Còn phải trả về à? Không phải cô ấy đã được chú mua à?” Trương Thiên Minh kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên ban đầu là chú trả tiền để cô ta cải vận giúp chú, hoàn thành dự án thu mua thuận lợi. Chuyện bây giờ đã xong thì phải trả lại thôi. Hơn nữa cô ta là một con quỷ, âm khí quá nặng, ở bên cô ta thời gian dài thì sẽ tổn thương tới cơ thể chú.”
“À, vậy hả?” Trương Theien Minh móc bình sứ nhỏ đựng Mạnh Mộng từ trong túi ra một cách không tình nguyện, đưa cho Đường Nham. Qua mấy ngày ở chung, Mạnh Mộng dịu dàng ngoan ngoãn hợp lòng người khiến ông ta thấy vô cùng thích, vốn nghĩ cô ta có thể ở mãi bên cạnh mình, không ngờ thời khắc chia ly tới nhanh như vậy.
“Có thể để chú chào hỏi cô ta lần cuối không?” Trương Thiên Minh đề nghị.
“Ặc, đương nhiên là có thể.” Đường Nham dứt lời, duôi tay mở nắp bình sứ, thả hồn phách Mạnh Mộng ra.
“Chủ nhân có gì dặn dò ạ?” Mạnh Mộng xuất hiện, liếc mắt là thấy Đường Nham, vội vàng cúi người xuống dò hỏi đầy quy củ.
“Ừm, khách nói muốn chào tạm biệt cô.” Đường Nham chỉ vào Trương Thiên Minh nói, trong lòng vô cùng hài lòng với biểu hiện của Mạnh Mộng. Không hổ là nô lệ quỷ mà mình dạy dỗ, khôn khép ngoan ngoãn, đúng là đã dát vàng lên mặt ông đây.
“Cảm ơn quý khách đã chăm sóc. Nếu lần sau ông có gì cần tới nữa thì chào đón ông quang lâm.” Mạnh Mộng mỉm cười nói.
“À…À, cô…cô cũng chăm sóc bản thân cho tốt.” Vẻ mặt Trương Thiên Minh hơi không được tự nhiên. Ông ta nhìn Mạnh Mộng, càng nhìn càng thấy không nỡ nhưng có hai bề dưới đứng trước mặt không tiện để nói thêm gì, đành phải qua loa khách sáo vài câu.
Sau đó ông ta rời hỏi cửa hàng phong thủy nhỏ rất nhanh.
“Chậc chậc, chú hai này của cậu thật thú vị.” Đường Nham nhìn dáng vẻ gần như là chạy mất dép của Trương Thiên Minh, hơi cạn lời.
“Chao ôi, tám mươi phần trăm là không nỡ bỏ mỹ nhân nhỏ xinh đẹp này rồi. Ặc, quỷ nhỏ xinh đẹp.” Trương Lương chỉ vào Mạnh Mộng nói.
“Sức quyến rũ của nô lệ quỷ nhà tôi không nhỏ đâu. Đưa tôi xem nào, ừm, sức mạnh tăng lên không ít, còn có một phần hồn thể đã thực thể hóa rồi. Xem ra chuyến này gặt hái rất nhiều, thật con mẹ nó không tồi.” Đường Nham giơ ngón tay cái lên với Mạnh Mộng.
Mạnh Mộng được chủ nhân nhà mình khen ngợi thì trong lòng vui vẻ không thôi, từ đó về sau càng thêm cố gắng nghe lời.
Hôm nay không có một khách hàng nào. Hai người đóng cửa tan làm sớm.
“Sao, muốn đi đâu ăn cơm? Anh em, hôm nay tôi mời.” Trương Lương khoác tay lên người Đường Nham, khí phách vạn phần mà nói.
“Không cần đâu. Tiểu Nhiên bảo hôm nay muốn đích thân xuống bếp nấu canh cho tôi.” Đường Nham từ chối không thương tiếc gì, tiện thể ném một miếng thức ăn cho chó.
“Hí hí, thằng nhóc thối cậu, dám đằm thắm một cách trần trụi, bắt nạt ông đây không có bạn gái phải không?” Trương Lương thúc cùi chỏ vào ngực anh, trợn mắt nhìn.
“Không phải lúc nào tôi cũng bắt nạt cậu à, còn nói gì mà phải hay không. Đồ chó độc thân đáng thương.” Đường Nham lành lạnh ném lại một câu rồi xoay người rời đi.
Để lại Trương Lương dậm chân đầy tức giận không ngừng ở đằng sau, hung tợn mà trả anh một câu đằm thắm thì chết sớm.
Khoảng thời gian này bố Lưu mẹ Lưu đã đi tới vùng khác, trong nhà chỉ có một mình Lưu Tiểu Nhiên cho nên cô mới dám yên tâm to gan mời Đường Nham tới nhà mình làm khách.
Đường Nham vừa bước vào hẻm Liễu Hạng thì cửa nhà mình cũng không vào mà chạy thẳng tới nhà Lưu Tiểu Nhiên.
“Cốc cốc cốc”, Anh gõ cửa một lúc, Lưu Tiểu Nhiên mặc một bộ váy liền áo màu xanh da trời bước ra mở cửa.
“Đường Nham à, mau vào đi!” Cô bé vui tươi hớn hở nhường đường cho anh.
“Hôm nay cô nhóc làm món ngon gì nào? Bụng tôi sắp đói chết rồi.” Đường Nham vừa đi vào trong nhà vừa nói.
“Ừ, có cá kho tàu và sườn xào chua ngọt, còn nấu cả canh nấm tuyết. Anh ngồi xuống trước đi, canh còn đang hầm trong phòng bếp, tôi phải đi xem sao.” Lưu Tiểu Nhiên dứt lời thì vội vàng chạy chậm về lại phòng bếp.
Đường Nham nhìn bóng dáng bận bịu của cô bé, trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Mặc kệ bên ngoài gặp phải chuyện như thế nào, anh chỉ cần vừa thấy cô là tất cả mọi chuyện không vui đều tan thành mây khói.
Ừ, cô bé nhà mình đúng là dịu dàng hiền huệ. Đường Nham khẽ lẩm bẩm một câu, không kiềm được mà đi vào phòng bếp, khẽ khàng ôm bóng dáng nhỏ bé đang đứng khuấy nồi canh từ sau lưng.
“Ấy, anh làm gì thế? Đừng như vậy.” Lưu Tiểu Nhiên bị giật mình, ngoảnh lại thấy là Đường Nham thì mới thả lỏng, cảm nhận khuôn ngực nóng hừng hực sau lưng, không kiềm được mà đỏ mặt, khẽ đẩy anh.
Sở dĩ Vu Lệ Lệ có thể chiếm vị trí bên cạnh Trương Thiên Minh được gái đẹp vây quanh là vì cô ta biết xem xét thời thế, có mắt nhìn sắc sảo, biết lúc nào nên nói gì, lúc nào nên làm gì. Cô ta cố gắng thể hiện mình không giống người khác, mới có thể khiến hai mắt đàn ông tỏa sáng.
Hai người lái xe đến một nhà hàng gần nhà, chọn phòng nhỏ, gọi một bàn đồ ăn. Họ vừa ăn được vài miếng thì điện thoại của Vu Lệ Lệ đổ chuông.
Miệng cô ta lẩm bẩm ai lại biết tìm thời điểm thế, gọi điện thoại cho mình đúng lúc ăn cơm, nhưng tay lại nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra. Cô ta nhìn giao diện cuộc gọi, trên mặt lập tức lướt qua vẻ ý vị không rõ ràng. Cô ta giả vờ rất xin lỗi rồi đứng dậy nói: “Bạn thân em gọi, gần đây nó cãi nhau với bạn trai, chắc là không vui nên tìm em kể khổ đây. Em ra ngoài nói vài câu với nó, anh ăn trước đi nha!”
“Ừm, không sao, em đi nói chuyện của em đi.” Trương Thiên Minh gắp một đũa thịt cá bỏ vào trong miệng, thản nhiên nói.
Lúc này Vu Lệ Lệ mới cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Chờ sau khi bóng dáng của cô ta biến mất, Trương Thiên Minh lập tức gọi Mạnh Mộng vẫn luôn đi theo bên cạnh bọn họ qua.
“Cô cũng ra ngoài đi, nghe xem cô ấy đang gọi điện thoại với ai, nói chuyện gì?”
Bởi vì Trương Thiên Minh có khúc mắc trong lòng, cho nên ông ta rất nhạy cảm với chuyện của Vu Lệ Lệ. Lúc cô ta xem điện thoại luôn dùng ánh mắt còn lại để liếc trộm, vẻ mặt kỳ lạ đã xóa sạch kia của cô ta cũng không thể xem nhẹ. Theo những gì ông ta thấy, người ở đầu bên kia điện thoại tuyệt đối không chỉ đơn giản là bạn thân.
“Vâng, thưa ông.”
Mạnh Mộng nói xong thì xoay người đi theo ra ngoài.
Vu Lệ Lệ bước trên giày cao gót, đi rất nhanh. Sau khi đến một lối đi vắng vẻ không có ai, cô ta mới bắt điện thoại.
“A lô! Lệ Lệ à, chuyện dự án hợp tác thu mua đến đâu rồi?” Giọng của một người đàn ông truyền ra từ trong loa. Nếu Đường Nham có ở đây lúc này nhất định sẽ cảm thấy hết sức quen thuộc.
“Vẫn chưa có manh mối. Trước đây hình như ông ta rất có hứng thú, nói là muốn thử xem, tôi thấy ông ta còn lấy ra cả phương án cơ. Nhưng hôm nay không biết xảy ra chuyện gì mà lúc tôi hỏi, ông ta lại nói gì mà cấp cao trong công ty không đồng ý để gạt tôi. Có phải kế hoạch của chúng ta bại lộ rồi không?” Vu Lệ Lệ nói với giọng lo lắng.
“Ở mặt ngoài thì cuộc làm ăn này với ông ta mà nói có trăm lợi chứ chẳng hại, sao lại tuỳ tiện từ chối được? Với lại chúng ta đã bố trí lâu như vậy nên muốn bắt được sơ hở cũng không dễ dàng đâu. Cô đừng lo bò trắng răng khéo lại đi nhầm bước. Cô ở cùng ông ta lâu như thế, không phải nói đã giải quyết ông ta được rồi ư? Sao chuyện vẫn không có manh mối? Này, cô sẽ không thật sự nhìn trúng ông chủ có tiền đó đấy chứ, muốn phản bội tôi à?” Người đàn ông bên kia điện thoại đổi giọng, lạnh lùng nói.
“Không đâu không đâu, vinh hoa phú quý sau này của tôi đều nằm trong tay anh, tôi nào dám làm ra chuyện đó chứ!” Vu Lệ Lệ vội vàng làm sáng tỏ.
“Không làm là được, nếu không tôi chắc chắn sẽ khiến cô chết rất khó coi đấy. Được rồi, cô phải tăng tốc tiến trình lên. Dự án thu mua sắp đến cuối kì rồi, không thể kéo dài nữa, giải quyết sớm cô cũng được giải thoát sớm hơn.” Người đàn ông trầm giọng dặn dò.
“Vâng, vâng, tôi biết rồi.”
Vu Lệ Lệ cuống quít đồng ý. Đợi bên kia cúp điện thoại, cô ta mới dời điện thoại ra khỏi tai. Cô ta giậm mạnh chân xuống đất, oán hận nói: “Chỉ biết ép tôi, chuyện này đâu có dễ làm như vậy. Toàn là một đám đàn ông xấu xa, không có một ai tốt, nếu không phải vì khoản tiền kia thì bà đây sẽ không chịu cái khổ này!”
Trương Thiên Minh làm trong lĩnh vực kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng là một người cực kỳ người sáng suốt. Muốn gài bẫy dưới mí mắt của ông ta, căn bản không phải chuyện dễ dàng. Chỉ cần cô ta lơ là thì sẽ bị nhìn thấu ngay, cô ta vì cố gắng dẫn dụ ông ta một cách tự nhiên mà tốn không ít công sức.
Sau khi trút ra một trận, lúc này tâm trạng của Vu Lệ Lệ mới tốt hơn. Cô ta lấy gương trang điểm từ trong túi xách ra để sửa lại lớp trang điểm, lúc này mới bước trên giày cao gót nhàn nhã quay lại phòng ăn.
Cô ta không hề hay biết hành động của mình đã rơi vào trong mắt người khác một cách trọn vẹn.
Mạnh Mộng bị hành động liên tiếp của Vu Lệ Lệ làm cho kinh hãi đến ngẩn tò te. Cô ta im lặng cười khổ một tiếng rồi mới quay người trở về.
Sau khi cơm nước xong, Trưowng Thiên Minh lấy cớ có cuộc xã giao nên đưa Vu Lệ Lệ về nhà rồi lái xe rời đi, về một căn nhà khác của mình.
Sau khi vào phòng, ông ta mới hỏi Mạnh Mộng chi tiết về nội dung cuộc gọi của Vu Lệ Lệ.
Thế là Mạnh Mộng kể lại nội dung điện thoại của Vu Lệ Lệ, kể cả hành động cử chỉ bực tức của cô ả sau khi cúp điện thoại một cách sinh động như thật.
Cô ta cảm thấy mình thật sự đã được mở mang kiến thức. Trên đời sao lại có một người phụ nữ lợi hại như thế nhỉ? Có thể thay đổi mấy vẻ mặt cùng lúc, đổi một người thì cách nói cũng không giống nhau, tâm tư kín kẽ đến mức đó.
Mà sau khi Trương Thiên Minh nghe xong thì lập tức cười lạnh một tiếng. Thật đúng là bị vị đạo sĩ kia nói trúng rồi, quả nhiên cô hồng nhan tri kỷ này của mình có tâm hại người. Con đĩ, thật uổng cái công trước đây mình bỏ ra cho cô ta!
Trên điện thoại của Vu Lệ Lệ không có ghi chú, Mạnh Mộng cũng không thể nhớ dãy số, cho nên ông ta không thể xác thực thân phận của kẻ giật dây phía sau. Chẳng qua không cần đoán cũng biết, tuyệt đối không tránh khỏi có liên quan đến công ty trách nhiệm hữu hạn Trung Minh mà Vu Lệ Lệ đã rất đề cử kia, nói không chừng còn là cấp cao của công ty đó nữa.
Nếu không thì sao công ty tư nhân kia lại xuất hiện thường xuyên như vậy?
Mình muốn khiến nhóm người có ý xấu này phải trả giá đắt, thì nhất định phải lấy ra được bằng chứng. Trương Thiên Minh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn kính, trầm tư trong lòng. Xem ra ông ta cần phải tiếp xúc chính diện với những người kia một lần, dự án thu mua như lửa sém lông mày, đối phương chắc chắn sẽ không chờ được mà có hành động, ông ta chỉ cần kiên nhẫn chờ thời cơ là được.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau Vu Lệ Lệ lại nói bóng nói gió về chuyện này, sau đó nhắc đến chuyện của công ty Trung Minh một cách thật tự nhiên. Lần này Trương Thiên Minh tỏ vẻ rất hứng thú, sau khi nghe cô ta nói một loạt chỗ tốt thì ông ta lập tức đập bàn đồng ý chuyện này, còn gọi điện thoại báo thư ký liên hệ với người bên Trung Minh, nói là muốn cùng nhau ăn một bữa cơm.
Người bên công ty Trung Minh chờ ông ta đáp lại đã lâu, vừa nhận được cuộc gọi của thư ký thì vội vàng đồng ý ngay, giống như sợ ông ta đổi ý. Nhóm người hẹn gặp mặt lúc tám giờ tối tại khách sạn Đế Quốc.
Trương Thiên Minh còn cố ý dẫn Vu Lệ Lệ theo, nói cái gì mà cô ta là người hiểu rõ công ty này nhất, lúc đàm phán còn có thể giúp việc.
Vu Lệ Lệ lập tức đồng ý, trong lòng thì kích động không thôi. Cô ta vốn tính là nếu Trương Thiên Minh không dẫn cô ta theo, cô ta sẽ chủ động yêu cầu, trong bữa tiệc có xảy ra chuyện gì thì có cô ta điều hòa hai bên cũng tốt. Chuyện khó khăn lắm mới đi đến bước này, tuyệt đối không thể để dã tràng xe cát.
Trương Thiên Minh nhìn thấy vẻ hưng phấn không cách nào che giấu trên mặt cô ta, ánh mắt ông ta lóe lên vẻ lạnh lùng, sau đó âm thầm giấu một máy ghi âm cỡ nhỏ vào trong túi Vu Lệ Lệ.
Hừ, cô cứ vui mừng một lúc trước đi, đợi đến khi ông đây lấy được bằng chứng thì chỉ có khóc ròng thôi!
Chương 82: Sóng ngầm oanh động
Khách sạn Đế Quốc vẫn mang vẻ hoành tráng như vậy. Khi Trương Thiên Minh dẫn Vu Lệ Lệ bước vào, cô ta ngước nhìn mọi thứ xung quanh với ánh mắt ngập tràn sự mới lạ.
Sau khi báo số phòng hẹn trước, nữ phục vụ trẻ đẹp với nụ cười ngọt ngào dẫn họ lên tới tầng hai.
Vừa gõ cửa bước vào, những người ở bên trong đồng loạt đứng dậy khỏi sô pha, vội vã tươi cười chào hỏi.
Trong đó có tất cả hai nam và một nữ. Một người đàn ông trung niên dáng vẻ bảnh bao trong bộ tây trang và một thanh niên trông tao nhã lịch sự. Khi Trương Thiên Minh rời tầm mắt sang người phụ nữ còn lại, ông ta bất giác sững người vài giây rồi nhanh chóng quay đầu đi, không biết nên để mắt ở đâu cho phải.
Người phụ nữ có gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ nhưng trang phục cô ta mặc lại vô cùng táo bạo. Chiếc váy đen ngắn làm cho làn da trắng mịn của cô thêm nổi bật. Thậm chí cô ta còn chẳng mặc nội y phía trên, tay không đánh trận, để lộ vòng một. Đôi chân thon dài thẳng tắp. Dưới chân đi một đôi cao gót quai đen.
Mặc như vậy quả là đã mắt. So với khuôn mặt ngây thơ đơn thuần của cô ta đúng là một trời một vực. Thường thì chẳng gã đàn ông nào vượt qua được loại cám dỗ này. Chỉ cần giở chút thủ đoạn nho nhỏ, đảm bảo tên đó không thể ngừng nhớ nhung.
Trương Thiên Minh xấu hổ. Bên công ty này ra tay cũng quá độc rồi, dẫn theo cả người đẹp đến, còn tên đàn ông nào để ý công chuyện.
Trong lòng vốn đang loạn cào cào, người đàn ông trẻ trung bên đối tác mở lời.
“Tổng giám đốc Trương, chào ông. Tôi là Lý Thanh Minh, tổng giám đốc của tập đoàn Trung Minh. Đây là phó tổng công ty, họ Cao. Còn vị này là thư ký của công ty, Tiếu Vi Vi.” Nói xong, anh ta lịch sự đưa tay ra.
Không sai. Người này là Lý Thanh Minh, bạn cùng lớp và có đối đầu với Đường Nham mấy lần. Sau lần bị Đường Nham cho một cái bạt tai đó, anh ta không cam lòng, thề rằng sẽ theo đuổi Lưu Tiểu Nhiên cho bằng được. Anh ta không tin, chỉ cần chìa tiền ra, có người phụ nữ nào lại không rung động.
Tiếc là số tiền tiêu vặt bố Lý đưa cho không đủ để anh ta phung phí. Lúc này anh ta mới đưa ra chủ ý làm tại chi nhánh công ty của gia đình ở trong thành phố, nói là muốn vào công ty thực tập, chuyện kinh doanh phân chia rõ ràng, sẽ không ăn không tiền của gia đình. Bố Lý nghe con trai nói thành khẩn như vậy, vui vẻ đồng ý, còn trực tiếp giao cho anh ta vi trí tổng giám đốc để học tập những người dày dặn kinh nghiệm trong công ty.
Vừa hay, công ty họ gặp hợp đồng sáp nhập này, vốn dĩ đang muốn mua lại. Ai ngờ Trương Thiên Minh lại ra tay trước. Trong lúc nước sôi lửa bỏng vốn chỉ có thể ngừng đối đầu, Lý Thanh Minh biết chuyện, suy nghĩ xoay chuyển. Anh ta đưa ra một chủ ý.
Sau khi tìm cho mình một người tình và hứa hẹn về những khoản lợi nhuận, anh ta để cô ta tiếp cận Trương Thiên Minh. Đến lúc có được sự tin tưởng thì đề cử công ty của mình. Sau đó dở mấy trò vặt trong hợp đồng là có thể lấy được phần lớn cổ phần của công ty bị thu mua, để lại cho Trương Thiên Minh một cái vỏ rỗng.
Không thể không nói cách này quá thâm hiểm.
Ngoài những điều này ra, dã tâm của anh ta còn nằm ở Tiếu Vi Vi. Kể từ lần đánh Lưu Tiểu Nhiên, người phụ nữ này đã bị anh ta ghét bỏ. Lấy cảnh quay lén Tiếu Vi Vi, lại thêm vài điều kiện nữa, anh ta bắt cô gái xinh đẹp này phải trở thành kẻ hầu hạ anh ta trên thương trường.
Mỗi lần làm ăn bên ngoài, cô ta đều ăn mặc cực kỳ hở hang để đánh lạc hướng sự chú ý của khách hàng. Tiếu Vi Vi quả thật có chút nhan sắc, người bình thường khó có thể cưỡng lại. Chẳng ngờ như vậy cũng có thể thương lượng thành công.
Thế nên hôm nay cũng dẫn cô ta đến đây. Lý Thanh Minh thấy, cho dù Trương Thiên Minh có bị Vu Lệ Lệ mê hoặc cũng khó mà cự tuyệt Tiếu Vi Vi.
Có điều Trương Thiên Minh lại không như vậy. Ông ta lịch sự bắt tay Lý Thanh Minh, kỳ thực trong lòng rất không thoải mái.
Bàn chuyện kinh doanh mà lại đưa theo kiểu phụ nữ này quả chẳng phải chuyện hay ho.
Sau khi tất cả đã ngồi xuống, nhân viên phục vụ bắt đầu lên món. Tất cả đều là những thứ đắt đỏ, cao cấp. Mời ba chén rượu xong, Lý Thanh Minh nháy mắt với Tiếu Vi Vi.
Cô ta hiểu ý cầm lấy bình rượu, nở một nụ cười ngọt ngào bước đến bên cạnh Trương Thiên Minh. Cô ta cúi xuống rót rượu, cảnh uân đập vào mắt Trương Thiên Minh không chút cản trở nào.
“Tổng giám đốc Trương, tôi xin được kính ông một ly.” Tiếu Vi Vi vừa nói vừa cầm ly rượu bên cạnh nâng lên, thản nhiên đặt tay lên vai Trương Thiên Minh.
Từ lần bị Vương Đông đem người đến xâm phạm, lại không thể chia sẻ với ai, tính cách của cô ta có sự thay đổi lớn, bắt đầu sa ngã. Lý Thanh Minh cũng vì lợi ích nên để cô ta đi tiếp rượu với khách hàng. Cô ta cũng chưa từng phản kháng. Dù sao cũng chỉ ngủ với đàn ông, không bằng tự kiếm thêm chút tiền. Tình yêu chân chính đứng trước tiền cũng chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đặt trên vai, cả người Trương Thiên Minh trở nên cứng ngắc. Trong lòng muốn vứt bỏ, nhưng vẫn phải kìm lại. Hất ra trông thật khó coi, thà tiếp tục giả vờ ngại ngùng, bối rối làm cho đối phương sớm lộ ra sơ hở.
Thế là ông ta nặn ra một loại biểu cảm hữu dụng, cụng chén với Tiếu Vi Vi.
Lý Thanh Minh nhìn thấy cảnh này thì rất vui vẻ. Nhân lúc không có ai, anh ta khẽ nháy mắt với Vu Lệ Lệ. Anh ta đứng dậy nói xin lỗi phải đi vệ sinh rồi quay người ra ngoài.
Ngoài mặt Trương Thiên Minh vui vẻ với Tiếu Vi Vi những đã sớm nhận ra được có chuyện không đúng lắm. Đợi anh ta ra khỏi cửa, ông ta bất động không thành tiếng ám thị cho ám vệ Mạnh Mộng đi theo quan sát tình hình.
Quả nhiên, vài phút sau Vu Lệ Lệ cũng rời đi với lý do trang điểm lại. Vừa ra ngoài, cô ta đã chạy đến hành lang nơi Lý Thanh Minh đang chờ sẵn trước đó.
“Sao vậy, có chuyện gì không? Gặp mặt như vậy không tốt lắm. Ngộ nhỡ Trương Thiên Minh nhìn thấy thì xong đời.” Vu Lệ Lệ nhìn bốn phía, lúc không có ai mới khẽ nói.
“Sợ cái gì. Không phải giờ ông ta đang chìm đắm trong hạnh phúc đó sao, làm sao nghĩ đến chuyện này. Cô làm không tồi đấy, tí nữa ký hợp đồng phải thuyết phục ông ta, tốt nhất là không để ông ta xem kĩ hợp đồng.” Lý Thanh Minh nói.
“Tôi biết rồi, cứ theo tình hình mà làm.” Vu Lệ Lệ gật đầu trả lời.
Hai kẻ cô một câu tôi một câu. Bàn bạc xong lại tách nhau ra trở về phòng
Tất cả những lời đó, Mạnh Mộng nghe rõ mồn một. Gương mặt cô ta biến sắc. Phải mau chóng báo bí mật của hai kẻ này cho Trương Thiên Minh biết nếu không chúng thật sự thành công thì tiêu.
Nghĩ đến đây, Mạnh Mộng nhanh chóng quay lại phòng.
Lúc này Trương Thiên Minh vẫn đang nhẹ nhàng thuyết phục Tiếu Vi Vi uống hết ly này đến ly khác. Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Mạnh Mộng, trong lòng đột nhiên có hơi lo lắng.
Chương 83: Hợp đồng bị động chân động tay
Trương Thiên Minh thấy dáng vẻ của Mạnh Mộng như có lời muốn nói với mình thì bình tĩnh để ly rượu xuống, sau đó lấy cớ hơi say nên ngửa ra ghế.
Mạnh Mộng vội vàng chạy tới, nói khẽ bên tai ông ta về kế hoạch của Vu Lệ Lệ và Lý Thanh Minh.
Hừ, mình đoán không sai mà, đám người này đúng là định ra tay. Các người đã muốn động tay động chân trên hợp đồng, vậy thì các ngươi sẽ được như mong muốn. Trương Thiên Minh cười lạnh ở đáy lòng.
Tiếu Vi Vi thấy ông ta đã có chút men say thì vội vàng thừa thắng xông lên. Cô ta lại lấy đủ loại lý do để rót thêm cho ông ta mấy ly rượu, sau đó Lý Thanh Minh mới tức thời nhắc đến chuyện hợp tác.
“Chủ tịch Trương này, chắc ngài cũng đã biết thực lực của công ty chúng tôi từ trước. Tôi nghĩ người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cùng hợp tác dự án thu mua kia sẽ có lợi cho cả hai công ty chúng ta. Đây là bản hợp đồng mà công ty chúng tôi đã soạn sẵn, nếu ngài cảm thấy không có vấn đề gì thì hôm nay chúng ta ký luôn đi!”
“Ừ, quả thật quý công ty rất có thực lực, tôi cũng đã quyết định sẽ ký hợp đồng trong hôm nay, không ngờ tổng giám đốc Lý còn thẳng thắn hơn cả tôi. Vậy thì lấy hợp đồng ra thôi!” Trương Thiên Minh nói xong thì ợ một cái, dụi nhẹ đôi mắt, dáng vẻ như buồn ngủ, ý thức mơ hồ.
Lý Thanh Minh thấy cảnh này thì mừng rỡ trong lòng. Thứ anh ta muốn chính là loại trạng thái như vậy, nếu không sao có thể gian lận dưới mí mắt của vị lõi đời này. Anh ta vội vàng bảo phó giám đốc Cao lấy hợp đồng ra, để trước mặt ông ta.
Trương Thiên Minh nhìn bản hợp đồng kia một lúc, phất phất tay với Lệ Lệ rồi nói: “Lệ Lệ, bây giờ đầu tôi choáng quá, không nhìn rõ chữ, em giúp tôi đọc xem có vấn đề gì không!”
“Dạ”
Vu Lệ Lệ đáp một tiếng, sau đó cầm bản hợp đồng trên bàn lên, đọc kỹ một hồi rồi mới nghiêm túc trả lời: “Chủ tịch, tôi đã xem qua, không có vấn đề gì đâu ạ. Đối với dự án thu mua này, bên tập đoàn Trung Minh sẽ cung cấp một nửa vốn và nhân lực, lợi nhuận sau khi hoàn thành là chúng ta bảy mươi phần trăm bên kia ba mươi phần trăm, có thể nói là rất có lời ạ!”
“Được, vậy thì nghe em, ký đi!” Trương Thiên Minh nhận bản hợp đồng và bút mà Vu Lệ Lệ đưa qua, ký tên mình vào bên B. Hợp đồng chia làm hai bản, ông ta giữ một bản, Lý Thanh Minh giữ một bản.
“Ái chà, hợp đồng đã ký, tôi sẽ cử người đến quý công ty để bàn bạc chi tiết sau. Hôm nay tửu lượng hơi cao nhỉ, chẳng uống được bao nhiêu đã chóng mặt rồi, mất mặt quá. Thể lực của tôi chống đỡ hết nổi rồi, phải về nghỉ thôi. Lệ Lệ, mau tới đỡ tôi nào!” Trương Thiên Minh gọi.
“Tới đây tới đây!”
Vu Lệ Lệ vội vàng đỡ Trương Thiên Minh đang lảo đảo sắp ngã lên.
Lúc Trương Thiên Minh dựa vào bả vai Vu Lệ Lệ, ông ta cũng thò tay vào túi xách của cô ta rồi lấy ra một máy ghi âm cỡ nhỏ, sau đó nhét vào trong túi mình một cách tỉnh bơ.
Một người trưởng thành nặng như vậy, chỉ dựa vào sức của Vu Lệ Lệ mà muốn đỡ ông ta xuống lầu là chuyện không dễ, Lý Thanh Minh cũng tới giúp một tay.
Sau khi hai người đưa được Trương Thiên Minh lên xe, Vu Lệ Lệ dặn tài xế đưa ông ta về nhà, còn mình thì lấy cớ bận việc nên không qua đó được. Đợi đến sáng mai, sau khi Trương Thiên Minh tỉnh lại rồi thấy bản hợp đồng kia, ông ta nhất định sẽ cực kỳ hoảng sợ. Đến lúc đó, ông ta giữ cô ta lại không chịu thả ra thì coi như xong. Biện pháp tốt nhất chính là cô ta phải lặn thật nhanh, như thế Trương Thiên Minh sẽ không bắt được nhược điểm gì.
Tài xế lái xe ra khỏi khách sạn Đế Quốc. Đợi sau khi về đến nhà, Trương Thiên Minh mới sửa sang lại quần áo, lấy bản hợp đồng từ trong túi công văn ra, đọc kỹ qua một lần mới cười lạnh nói: “Ồ, đám người này đúng là lòng dạ ác độc. Chúng tôi bỏ vốn cho dự án hợp tác, bọn họ bỏ nhân lực, sau khi về tay lại muốn cầm chín mươi phần trăm cổ phần, là muốn ép tôi vào đường chết à!”
“Vậy phải làm sao đây? Hợp đồng đã ký rồi, ông sẽ không làm theo những gì ghi trên đó thật chứ?” Mạnh Mộng lo lắng hỏi.
“Trên đó có chữ ký của tôi thì theo lý mà nói, nó đã có hiệu lực về mặt pháp lý rồi. Chỉ có điều, tiền đề là song phương tình nguyện mới được, còn cố ý dùng quỷ kế để đạt được thành quả, tôi sẽ không nhận!” Trương Thiên Minh nói xong liền lấy máy ghi âm cỡ nhỏ từ trong túi ra, ấn vào nút công tắc.
Sau một đoạn tạp âm rè rè thì chiếc máy truyền ra đoạn đối thoại của hai người, là Vu Lệ Lệ và Lý Thanh Minh trốn trong hành lang lúc âm mưu lên kế hoạch.
Mạnh Mộng vừa nghe đến đây thì lập tức kinh ngạc hỏi: “Đây, đây là gì vậy?”
“Đây là máy ghi âm tôi đã lén nhét vào túi xách của Vu Lệ Lệ lúc ở nhà hàng, vừa hay nó đã ghi lại kế hoạch của bọn họ. Kết hợp nó với bản hợp đồng này thì chính là bằng chứng kép. Ngày mai tôi sẽ cử luật sư ra tòa để kiện. Đôi cẩu nam nữ này, đừng hòng thoát được đứa nào, dám ngấm ngầm mưu tính với tôi thì nên biết hậu quả!” Trương Thiên Minh nói với khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt hung tàn.
Mạnh Mộng bị vẻ mặt của ông ta làm cho hết hồn, cũng không dám làm ồn nữa mà ngoan ngoãn đợi ở một bên.
Lại nói, sau khi tiễn Trương Thiên Minh về, Lý Thanh Minh liền đút cho Vu Lệ Lệ một tờ chi phiếu, dặn cô ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa.
Vu Lệ Lệ cũng biết rõ mình đã làm chuyện gì, nếu để Trương Thiên Minh bắt được, cô ta chắc chắn sẽ chết rất thê thảm. Cho nên cô ta cầm được chi phiếu rồi, đã mua vé máy bay để đi tỉnh khác ngay trong đêm. Cô ta muốn rời khỏi nơi này, nhưng khi sau khi cô ta thu dọn hành lý xong, lúc chuẩn bị ra cửa thì lại bị mấy vệ sĩ áo đen chặn ở cửa nhà mình.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, lúc này Lý Thanh Minh mới khẽ hát mà trở về phòng. Phó giám đốc Cao đang đọc lại bản hợp đồng.
“Ha ha, thế nào? Cậu đây lợi hại chưa? Chẳng phải đã giải quyết được rồi sao? Đến lúc kết thúc dự án thu mua, chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được một món lớn!” Lý Thanh Minh đắc ý nói.
“Hiện tại nhìn thì có vẻ rất tốt, nhưng tôi cứ có cảm giác chuyện này quá thuận lợi!” Phó giám đốc Cao cau mày nói, trên mặt anh ta cũng không có vẻ phấn khởi.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, điều này rất bình thường. Đã là một thằng đàn ông thì không cách nào chịu nổi sức quyến rũ của đàn bà đẹp, chuyện này hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi!” Lý Thanh Minh xua tay nói với vẻ không tán thành.
“Thôi, cậu đây còn có chuyện phải làm, đi trước nhé. Mấy chuyện sau này giao cho cậu đó!” Lý Thanh Minh nói xong cũng đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Tiếu Vi Vi ngồi bên cạnh vội vàng đi theo.
“Thanh Minh, Thanh Minh, anh đợi em với!” Tiếu Vi Vi đi giày cao gót nên không thể đi nhanh. Vừa bước lên cầu thang cô ta đã cách Lý Thanh Minh một khoảng rất xa, cô ta vội mở miệng gọi.
“Chuyện gì?” Lý Thanh Minh dừng lại, mất kiên nhẫn nói.
“Anh xem đã muộn thế rồi, một mình em cũng không về được, hay là anh tiễn em một đoạn nhé!” Tiếu Vi Vi đi lên trước, đưa tay đi kéo cánh tay Lý Thanh Minh một cách thân thiết rồi dán cơ thể mình lên.
“Đi đi, ông đây còn có chuyện quan trọng phải lo. Không phải đã trả tiền cho cô rồi sao? Tự đón xe về đi!” Lý Thanh Minh hất cô ta ra một cách lạnh lùng, ném lại một câu rồi xoay người rời đi, giống như cô ta là thứ bẩn thỉu gì đó không nên chạm vào vậy.
Chương 84: Tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng
Tiếu Vi Vi bị đá một cái vào chân, người lảo đảo ngã xuống đất. Vì cô ta mặc quá hở hang nên mấy chỗ trên người đều bị thấy hết, trên đầu gối còn xuất hiện vết trầy da. Nước mắt cô ta không kiềm được mà trào lên.
Mạng của mình thực sự là quá khổ, sao lại không được người ta chào đón như thế. Đám đàn ông thối này, sớm muộn gì cũng có ngày cô ta giẫm hết họ dưới chân.
“Thưa cô, cô không sao chứ?” Bỗng một giọng dịu dàng vang lên.
Tiếu Vi Vi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang thẳng thớm đang ngồi xổm bên cạnh mình, vẻ mặt đầy quan tâm.
“À, không sao.”
“Sao lại không sao chứ? Đầu gối đã chảy máu rồi. Người đàn ông vừa rồi đúng là quá ghê tởm, sao lại nhẫn tâm đẩy ngã một cô gái xinh đẹp như thế này chứ. Bằng không tôi đưa cô đến bệnh viện khám một chút đi.” Giọng người đàn ông êm dịu dễ nghe, đắm đuối đưa tình như thể có sức hấp dẫn khiến người ta không thể từ chối.
“Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi. Tôi về nhà xử lý một chút là được rồi.” Tiếu Vi Vi nương theo bàn tay của người đàn ông mà đứng lên, má ửng đỏ, khẽ cúi thấp đầu không dám nhìn ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng của người đàn ông này.
“Bị thương thì đi đường cũng bất tiện. Xe tôi đậu ở ngoài, để tôi tiễn cô một đoạn đường.” Người đàn ông mặc tây trang thâm tình khẩn thiết mà nói.
“Ừm, cảm ơn.” Tiếu Vi Vi khẽ khàng nói một câu rồi đi theo người đàn ông mặc tây trang ra ngoài cửa. Ở đó có một chiếc Rolls-Royce hào hoa đang đậu.
Người đàn ông mặc tây trang bước lên mở cửa xe, rất có phong độ quý ông mà mời cô ta lên xe.
Vẻ mặt Tiếu Vi Vi đầy ngượng ngùng, trong lòng lại vui vẻ như muốn bay lên. Mình đúng là vì họa được phúc. Người đàn ông ở trước mặt dịu dàng nhiều tiền, chẳng phải là hoàng tử Bạch Mã trong lòng mình à. Lần này chắc chắn phải nắm lấy cơ hội thật tốt, không thể bỏ qua người đàn ông xuất sắc như vậy. Cô ta âm thầm hạ quyết tâm.
Cái gọi là đưa người về nhà chẳng qua chỉ là một sách lược bắt chuyện mà thôi. Khi người đàn ông mặc tây trang nhắc tới việc lên nhà anh ta ngồi, Tiếu Vi Vi cũng chỉ rụt rè im lặng một hồi rồi gật đầu đồng ý.
Có điều khoảng thời gian xe chạy trên đường dài hơn cô ta nghĩ. Chờ tới nơi cô ta mới phát hiện trước mặt là một ngôi biệt thự xa hoa ở ngoại thành xa xôi.
Tiếu Vi Vi thường xuyên lượn lờ giữa đủ loại đàn ông có tiền nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một ngôi biệt thự rộng lớn xinh đẹp như thế. Cô ta không kiềm được mà thầm cảm thán vận may của mình trong lòng lần nữa.
Người đàn ông mặc tây trang xuống xe xong thì nắm tay cô ta bước vào biệt thự, sau đó ngoảnh sang mỉm cười nói với Tiếu Vi Vi: “Thưa cô chủ xinh đẹp, tôi muốn cho cô một ngạc nhiên vui mừng, có thể không?”
“Ngạc nhiên vui mừng gì?” Tiếu Vi Vi nghi ngờ hỏi.
“Chỉ cần cô làm theo lời tôi nói là được rồi.” Người đàn ông móc ra một mảnh vải màu đen từ trong túi quần ra cột lên mắt cô ta.
“Ngoan, chờ tới nơi rồi cởi ra.”
“Ừm.” Tiếu Vi Vi khẽ đáp một tiếng, ngoan ngoãn bước theo người đàn ông đi về phía trước, cũng không biết đi bao lâu mới dừng lại lần nữa.
Người đàn ông vươn tay ra tháo mảnh vải che mắt cho cô ta một cách dịu dàng. Tiếu Vi Vi mở mắt ra, ngọn đèn lờ mờ chiếu rọi cảnh tượng trong phòng, liếc qua là thấy ngay.
Có điều hoàn toàn trái ngược với sự sắp xếp sang trọng trong tưởng tượng của cô ta.
Tầm mắt cô ta dừng lại một chỗ giống như là phòng dưới đất, trên tường dán đầy ảnh chụp các cô gái đẹp. Trong phòng treo vài chiếc xích, trên kệ bên cạnh còn đặt một hàng thứ gì đó trông giống dao phẫu thuật. Trên cái giường cách đó không xa còn có vết máu loang lổ. Cô ta chưa từng thấy những thiết bị còn lại trong phòng.
“Đây…Đây là đâu?” Trong giọng Tiếu Vi Vi mang theo chút sợ hãi mà chính cô ta cũng không nhận ra. Cô ta bỗng có dự cảm xấu.
“Ha ha, đây chính là chỗ bí mật của tôi. Sao, ngạc nhiên vui mừng không, thích không? Ở đây có thể cảm nhận được niềm vui cực nhạc đó.” Người đàn ông mặc tây trang vừa cười dữ tợn vừa nói, dường như là một người khác hoàn toàn với người dịu dàng tình cảm nồng nàn vừa rồi.
“Không, tôi không muốn biết, tôi muốn về nhà.” Tiếu Vi Vi thấy dáng vẻ điên cuồng đầy kinh khủng của anh ta thì từ chối không ngừng, co cẳng chạy ra ngoài cửa.
Nhưng cô ta đi giày cao gót cao mười centimet, vốn không thể chạy nhanh, đi chưa được hai bước đã bị người đàn ông mặc tây trang kéo mạnh trở lại, ném trên đất.
“Cô tưởng cô có thể chạy à? Mỹ nhân nhỏ của tôi, ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của tôi đi, khà khà.” Người đàn ông mặc tây trang bước lên, níu chặt cánh tay Tiếu Vi Vi, kéo cô ta lên từ trên mặt đất không chút thương hương tiếc ngọc nào, kéo tới chiếc giường cách đó không xa. Sau đó anh ta lấy một cái còng tay từ trên quầy ra, còng hai tay cô ta vào đầu giường.
“Đừng, anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra?” Tiếu Vi Vi bị dọa sợ, vừa giãy dụa vừa kêu to.
Người đàn ông mặc tây trang dù bận vẫn ung dung, khoanh hai tay trước ngực nhìn người đẹp nhỏ vì hoảng sợ mà có vẻ mặt lã chã chực khóc, nở một nụ cười quỷ dị.
“Kêu to lên, cố gắng kêu to lên, tiếng gào tuyệt vọng vô cùng dễ nghe đó.”
Sau đó, người đàn ông mặc tây trang lấy một cái khay từ ngăn tủ trên cùng bên cạnh, trên đó đặt một loạt dao kéo lớn lớn nhỏ nhỏ.
“Ừm, dùng cái nào trước mới tốt. Người đẹp nhỏ mềm mại như vậy, chắc chắn lần đầu tiên lợi hại quá thì không chịu nổi, vậy thì chọn thứ đơn giản một chút.” Người đàn ông mặc tây trang lầm bầm lầu bầu nói, sau đó duỗi tay lấy một con dao nhỏ có răng cưa ra.
Anh ta dùng con dao đó khẽ khàng cắt cái váy ngắn mỏng manh trên người Tiếu Vi Vi, vạch lên phần da thịt mềm mại trước ngực cô ta.
“Á, đừng, đau quá, bỏ qua cho tôi đi, đừng mà.” Đau đớn mạnh mẽ đánh úp lại khiến Tiếu Vi Vi nghẹn ngào kêu to.
“Da thịt này thật đẹp, trắng nõn bóng loáng, phối hợp với máu đỏ tươi quả thực là khiến người ta máu nóng sôi trào. Ngoan, cô đúng là một cực phẩm đó.” Người đàn ông mặc tây trang nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt đầy tham lam, động tác trên tay cũng không ngừng lại. Con dao nhỏ sắc bén vạch tiếp lên da.
Động tác trên tay càng nhanh, anh ta lại càng kích động tựa như đang làm chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới này. Máu tươi đỏ thẫm bắn tung tóe khắp nơi, nhiễm đỏ áo sơ mi trắng trên người người đàn ông mặc tây trang.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương thỉnh thoảng vang lên theo tiếng cười lớn đầy hưng phấn trong tầng hầm ngầm, hồi lâu sau mới yên tĩnh trở lại.
Chờ tới lúc người đàn ông bò dậy khỏi người Tiếu Vi Vi thì cô ta đã hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu rồi. Trên người cô ta bị dao vạch ra từng vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, nửa thân dưới lại càng thê lương hơn. Trong đôi mắt to đẹp đẽ trống rỗng, không có thần thái ngày trước.
Người đàn ông mặc tây trang lấy một cái máy quay ra đầy thỏa mãn, chụp vài tấm xong mới thuần thục lấy ra ba cây đinh thật dài từ trong khay, sau đó đâm vào ngực Tiếu Vi Vi.
Mỗi một lần dùng sức, Tiếu Vi Vi đều vì đau đớn mạnh mẽ mà run rẩy toàn thân, mãi cho tới khi ba cây đinh đâm hết vào trong người cô ta thì em gái một lòng muốn bám vào đàn ông quyền quý có tiền để gả vào hào môn cứ như vậy mà ngừng thở.
Chương 85: Đằm thắm thì chết sớm
Đường Nham nghiên cứu Phong Thủy Chân Kinh trong nhà vài ngày mới tìm được cách xử lý tháo gỡ tiễn sát ở Cao ốc Empire State đó chính là dùng sát để ngăn sát.
Anh bảo Triệu Tiểu Phàm tìm người sơn đỏ phía ngoài bức tường trên tầng cao nhất kia, sau đó tháo tất cả cửa kính thủy tinh ra để ánh mặt trời chiếu vào hành lang, còn có cả kinh Phật trấn tràng, cả tầng lầu trở nên tràn đầy dương khí. Bất kể có âm uế gì tới theo tiễn sát đều bị dương khí tập hợp ở đây cản lại, dùng cách này để điều hòa âm dương hiệu quả.
Sau đó, chuyện Cao ốc Empire State được vẽ một dấu chấm tròn.
Có thu nhập hậu hĩnh, cuộc sống của Đường Nham cũng được nâng cấp không ít, sống rất thú vị. Ban ngày thì có em gái mềm mại đáng yêu Tiểu Nhiên làm bạn, buổi tối thì có yêu tinh Tô thân hình quyến rũ làm ấm giường. Cuộc sống quả thực đẹp khỏi nói.
Lại là một ngày trời trong nắng ấm, Đường Nham và Trương Lương ngồi trong cửa hàng của mình nói chuyện phiếm thì một người đàn ông cười ha ha, hăm hở đi vào.
Đường Nham vừa nhìn, chao ơi, là một người quen cũ thì lập tức bày ra khuôn mặt tươi tắn nghênh đón.
“Là chú hai ạ? Đã lâu không gặp. Sao hôm nay lại vui vẻ thế ạ?”
“Ui chao, để cháu đoán xem, có phải dự án thu mua hoàn thành thuận lợi, lời được một món tiền lớn không?” Trương Lương cười trêu.
“Ôi, đúng là bị thằng nhóc cháu nói đúng rồi. Bây giờ chú đã sát nhập công ty đó thành công rồi. Giá cổ phiếu cảu công ty nhà mình tăng gấp đôi khiến mấy ngày nay chú mừng sắp điên rồi.” Nụ cười trên mặt Trương Thiên Minh không thể dừng lại được.
“Vậy là tốt rồi. Lúc trước cháu nói không sai đấy chứ. Chú tin thằng nhóc này chắc chắn không sai đâu.” Trương Lương chỉ vào Đường Nham nói.
“Đúng đó, may mà có Tiểu Đường chỉ điểm mới thuận lợi bắt được người phụ nữ lòng lang dạ sói bên cạnh chú. Cô ta và công ty khác liên hợp với nhau lừa chú, sau đó còn định chạy trốn thì bị chú chặn trong nhà. Hôm qua chú đã khởi tố họ rồi. Cô ta cũng đã bị đưa vào trại tạm giam.” Trương Thiên Minh trầm giọng nói.
“Đúng đó, loại người trong lòng có quỷ như họ phải để luật pháp trừng trị nghiêm khắc. Bây giờ cháu thấy chú hai hăng hái, khí tràng rộng mở, sau này cuộc sống chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió. Có lẽ Mạnh Mộng đã ngoan ngoãn nghe lời cải vận cho chú.” Đường Nham liếc Trương Thiên Minh, vui tươi hớn hở nói.
“Hì hì, đúng là cô ta bỏ ra không ít sức lực. Không có cô ta giúp đỡ thì chú cũng không phát hiện được âm mưu của người phụ nữ kia.” Trương Thiên Minh nói.
“Nếu chuyện đã xong thì chú hai trả lại Mạnh Mộng cho cháu đi.” Đường Nham thu nụ cười lại, nói với vẻ mặt thành thật.
“Cái gì? Còn phải trả về à? Không phải cô ấy đã được chú mua à?” Trương Thiên Minh kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên ban đầu là chú trả tiền để cô ta cải vận giúp chú, hoàn thành dự án thu mua thuận lợi. Chuyện bây giờ đã xong thì phải trả lại thôi. Hơn nữa cô ta là một con quỷ, âm khí quá nặng, ở bên cô ta thời gian dài thì sẽ tổn thương tới cơ thể chú.”
“À, vậy hả?” Trương Theien Minh móc bình sứ nhỏ đựng Mạnh Mộng từ trong túi ra một cách không tình nguyện, đưa cho Đường Nham. Qua mấy ngày ở chung, Mạnh Mộng dịu dàng ngoan ngoãn hợp lòng người khiến ông ta thấy vô cùng thích, vốn nghĩ cô ta có thể ở mãi bên cạnh mình, không ngờ thời khắc chia ly tới nhanh như vậy.
“Có thể để chú chào hỏi cô ta lần cuối không?” Trương Thiên Minh đề nghị.
“Ặc, đương nhiên là có thể.” Đường Nham dứt lời, duôi tay mở nắp bình sứ, thả hồn phách Mạnh Mộng ra.
“Chủ nhân có gì dặn dò ạ?” Mạnh Mộng xuất hiện, liếc mắt là thấy Đường Nham, vội vàng cúi người xuống dò hỏi đầy quy củ.
“Ừm, khách nói muốn chào tạm biệt cô.” Đường Nham chỉ vào Trương Thiên Minh nói, trong lòng vô cùng hài lòng với biểu hiện của Mạnh Mộng. Không hổ là nô lệ quỷ mà mình dạy dỗ, khôn khép ngoan ngoãn, đúng là đã dát vàng lên mặt ông đây.
“Cảm ơn quý khách đã chăm sóc. Nếu lần sau ông có gì cần tới nữa thì chào đón ông quang lâm.” Mạnh Mộng mỉm cười nói.
“À…À, cô…cô cũng chăm sóc bản thân cho tốt.” Vẻ mặt Trương Thiên Minh hơi không được tự nhiên. Ông ta nhìn Mạnh Mộng, càng nhìn càng thấy không nỡ nhưng có hai bề dưới đứng trước mặt không tiện để nói thêm gì, đành phải qua loa khách sáo vài câu.
Sau đó ông ta rời hỏi cửa hàng phong thủy nhỏ rất nhanh.
“Chậc chậc, chú hai này của cậu thật thú vị.” Đường Nham nhìn dáng vẻ gần như là chạy mất dép của Trương Thiên Minh, hơi cạn lời.
“Chao ôi, tám mươi phần trăm là không nỡ bỏ mỹ nhân nhỏ xinh đẹp này rồi. Ặc, quỷ nhỏ xinh đẹp.” Trương Lương chỉ vào Mạnh Mộng nói.
“Sức quyến rũ của nô lệ quỷ nhà tôi không nhỏ đâu. Đưa tôi xem nào, ừm, sức mạnh tăng lên không ít, còn có một phần hồn thể đã thực thể hóa rồi. Xem ra chuyến này gặt hái rất nhiều, thật con mẹ nó không tồi.” Đường Nham giơ ngón tay cái lên với Mạnh Mộng.
Mạnh Mộng được chủ nhân nhà mình khen ngợi thì trong lòng vui vẻ không thôi, từ đó về sau càng thêm cố gắng nghe lời.
Hôm nay không có một khách hàng nào. Hai người đóng cửa tan làm sớm.
“Sao, muốn đi đâu ăn cơm? Anh em, hôm nay tôi mời.” Trương Lương khoác tay lên người Đường Nham, khí phách vạn phần mà nói.
“Không cần đâu. Tiểu Nhiên bảo hôm nay muốn đích thân xuống bếp nấu canh cho tôi.” Đường Nham từ chối không thương tiếc gì, tiện thể ném một miếng thức ăn cho chó.
“Hí hí, thằng nhóc thối cậu, dám đằm thắm một cách trần trụi, bắt nạt ông đây không có bạn gái phải không?” Trương Lương thúc cùi chỏ vào ngực anh, trợn mắt nhìn.
“Không phải lúc nào tôi cũng bắt nạt cậu à, còn nói gì mà phải hay không. Đồ chó độc thân đáng thương.” Đường Nham lành lạnh ném lại một câu rồi xoay người rời đi.
Để lại Trương Lương dậm chân đầy tức giận không ngừng ở đằng sau, hung tợn mà trả anh một câu đằm thắm thì chết sớm.
Khoảng thời gian này bố Lưu mẹ Lưu đã đi tới vùng khác, trong nhà chỉ có một mình Lưu Tiểu Nhiên cho nên cô mới dám yên tâm to gan mời Đường Nham tới nhà mình làm khách.
Đường Nham vừa bước vào hẻm Liễu Hạng thì cửa nhà mình cũng không vào mà chạy thẳng tới nhà Lưu Tiểu Nhiên.
“Cốc cốc cốc”, Anh gõ cửa một lúc, Lưu Tiểu Nhiên mặc một bộ váy liền áo màu xanh da trời bước ra mở cửa.
“Đường Nham à, mau vào đi!” Cô bé vui tươi hớn hở nhường đường cho anh.
“Hôm nay cô nhóc làm món ngon gì nào? Bụng tôi sắp đói chết rồi.” Đường Nham vừa đi vào trong nhà vừa nói.
“Ừ, có cá kho tàu và sườn xào chua ngọt, còn nấu cả canh nấm tuyết. Anh ngồi xuống trước đi, canh còn đang hầm trong phòng bếp, tôi phải đi xem sao.” Lưu Tiểu Nhiên dứt lời thì vội vàng chạy chậm về lại phòng bếp.
Đường Nham nhìn bóng dáng bận bịu của cô bé, trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Mặc kệ bên ngoài gặp phải chuyện như thế nào, anh chỉ cần vừa thấy cô là tất cả mọi chuyện không vui đều tan thành mây khói.
Ừ, cô bé nhà mình đúng là dịu dàng hiền huệ. Đường Nham khẽ lẩm bẩm một câu, không kiềm được mà đi vào phòng bếp, khẽ khàng ôm bóng dáng nhỏ bé đang đứng khuấy nồi canh từ sau lưng.
“Ấy, anh làm gì thế? Đừng như vậy.” Lưu Tiểu Nhiên bị giật mình, ngoảnh lại thấy là Đường Nham thì mới thả lỏng, cảm nhận khuôn ngực nóng hừng hực sau lưng, không kiềm được mà đỏ mặt, khẽ đẩy anh.
Bình luận facebook