Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1: Sách từ trên trời rơi xuống
Đường Nham đi đổ rác về thì vừa hay trông thấy cô con gái nhà thợ rèn họ Lưu ở cách vách ra ngoài phơi quần áo, tay áo xắn cao để lộ cánh tay trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, mỗi lần lơ đãng cúi người đều lộ ra đường cong mê người.
Chậc chậc, cô nàng này đúng là ngày càng đẹp, chỗ nào nên to đều to, không nên to thì đều không lớn. Đường Nham xoa cằm, ánh mắt lăm lăm chằm chằm nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, trên mặt vô thức lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Lưu Tiểu Nhiên quay đầu lấy móc áo, vừa hay đối mặt với ánh mắt của Đường Nham, nóng bỏng như muốn xuyên thấu cô khiến cô nóng phỏng mặt, cảm thấy hơi giận, quệt môi quát: “Anh nhìn cái gì mà nhìn.”
“Cũng tại Tiểu Nhiên càng lớn càng xinh nên anh mới thế này đó.” Đường Nham dí dỏm trêu ghẹo.
Cô gái nhỏ bị câu này của anh chặn họng, không phản bác được, xấu hổ dẫm mạnh chân hai phát rồi mới xoay người xách chậu về phòng.
Ai ôi, dọa cô gái nhỏ xinh đẹp chạy nấy rồi, đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, xem ra lần sau mình phải bỡn bớt lại một chút. Đường Nham bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp tục về nhà dọn dẹp.
Nhưng bấy giờ anh không hề chú ý thấy, nơi cửa sổ sau lưng có một ánh mắt u ám khó dò nhìn chăm chăm, thu hết tương tác qua lại giữa hai người vào mắt.
Phòng ốc lại được dọn dẹp một phen, thoạt nhìn cũng sạch sẽ hơn chút đỉnh, chỉ cần quét dọn xà nhà chút nữa là xong việc.
Đường Nham kéo ghế sang, cầm cây chổi, cẩn thận đứng lên, vươn tay chọc vào trong khe hở.
“Bịch.”
Một bọc vải màu đen đột nhiên ầm rơi xuống, nện thẳng vào đầu Đường Nham, lớp bụi dày cuộn quanh, mù mịt đến nỗi anh không mở mắt nổi.
“Ôi chao! Đờ mờ, ai nhét đồ linh tinh trên trần nhà mà không nói tiếng nào thế chứ… Muốn giết người hay gì!” Đường Nham vừa xoa gáy vừa hổn hển lẩm bẩm. Mình cũng xui thấy ớn, vốn còn định dọn qua cái phòng vệ sinh nữa, không ngờ lại bị nện một phát, đúng là xui xẻo.
Đúng là khổ tận cam lai mà.
Nói đến Đường Nham thì cũng có chút danh tiếng ở hẻm Liễu Hòa này. Mỗi lần nói đến anh, hàng xóm đều nói không hết chủ đề, đơn giản là vì đặc trung nghề nghiệp của anh, đạo sĩ.
Đường Nham năm nay hai mươi tư tuổi, là một cô nhi, lúc nhỏ bị cha mẹ vứt đến xó xỉnh nào đó, vừa hay được một lão đạo sĩ già đi lang bạt khắp nơi nhặt mang về nhà. Vì lúc đạo sĩ phát hiện ra anh, trong miệng đang ngậm một viên đường, chỗ anh nằm lại có nhiều đá tảng, nên kết hợp cả hai lại, cho anh một cái tên rất hợp lý, Đường Nham.
Sau khi hiểu chuyện, Đường Nham lâu lâu lại muốn kiện về cái tên quá mức tùy tiện của mình, đúng là bẫy thằng nhóc rõ ràng luôn mà.
Trước kia, lão đạo sĩ già thường đi ngao du bốn bể xem bói, xem phong thủy cho người ta mà sống. Sau khi thu nuôi Đường Nham, vì không muốn anh phải sống cuộc sống đầu đường xó chợ nên mua một gian hàng nhỏ ở hẻm Liễu Hòa, chuyên xem phong thủy nhà đất, dò mộ các thứ cho người ta. Cửa hàng nhỏ còn có một cái tên hơi bị phong nhã là Dịch Kinh các.
Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt, con người được tiếp xúc với kiểu giáo dục mới, đại đa số đều tin vào khoa học, vứt bỏ truyền thống huyền học nên mối làm ăn của lão đạo sĩ già ngày càng khó khăn, hai người cũng phải miễn cưỡng lắm mới được no ấm.
Sau khi lão đạo sĩ già nhặt Đường Nham về thì yêu thương anh như con trai ruột thịt nên cũng không muốn anh kế thừa nghề của mình, còn hy vọng anh có thể thi đậu đại học, tìm được công việc tốt.
Nhưng khốn nỗi là không được như ý, từ nhỏ đến lớn Đường Nham đều quen thói nghịch ngợm, thích gây chuyện, ngày nào cũng chăm chăm đi lấy mấy thứ thú vị, vốn chẳng để ý đến chuyện học hành gì.
Thành tích học tập luôn dậm chân tại chỗ, bản thân cũng chẳng có chí học hành nên sau khi tốt nghiệp trung học, Đường Nham cũng không đi học nữa.
Nhưng anh đã lãng vãng ở hẻm Liễu Hòa từ bé, quá quen thuộc với dân cư quanh đây, hơn nữa ngày nào cũng ở gần lão đạo sĩ già, mưa dầm thấm đất, cũng vụng trộm học được mấy chiêu, cho nên mỗi lần anh chiêu đãi khách trong cửa hàng cũng có thể phân biệt ra được mục đích đến của khách từ những thứ như cách ăn mặc, cử chỉ, lời nói, tướng người.
Quan trọng hơn là lần nào anh đoán cũng trúng trăm phần trăm, ông đạo trưởng già thấy anh có vài phần thiên phú, mà anh cũng chẳng học được mấy thứ khác nên cũng chỉ đành thỏa hiệp trước sự vùng vằng của Đường Nham, đồng ý dạy anh cách xem phong thủy.
Cứ nghĩ rằng nếu đến một ngày mình không còn ở đây nữa, tố xấu gì nó cũng lấy được cái nghề để lấp đầy bao tử, không đến mức phải lâm vào cảnh quá thảm. Hơn nữa, mỗi người đều có tạo hóa của mình, có khi nó còn hợp đường này hơn mình nữa, biết đâu.
Đáng tiếc, cuộc vui chóng tàn, ông đại sĩ già mới dạy tí da lông phong thủy nhập môn cho Đường Nham thì đã mắc phải bệnh cấp tính, vội dặn dò hậu sự mấy câu rồi buông tay nhân thế.
Cũng may, trước khi đi lão đạo sĩ già đã tìm trước cho mình một phần đất phong thủy tốt hợp đất hợp trời làm mộ, cho nên Đường Nham cũng không phải mất bao nhiêu công sức để xử lý hậu sự.
Thân nhân duy nhất qua đời đã gây cho Đường Nham đả kích khổng lồ. lão đạo sĩ già vất vả nuôi lớn anh, anh còn chưa báo đáp được ân tình này mà hai người đã âm dương cách biệt.
Vì vậy, Đường Nham cũng đau khổ một thời gian. Nhưng dẫu gì thời gian cũng vẫn trôi, thấy cứ mãi trong nhà cũng sắp đói, anh trấn định lại tinh thần, chuẩn bị quét dọn cửa hàng sạch sẽ một phen rồi bắt đầu lại cuộc sống mới.
Nhưng ai ngờ vừa thu thập mấy hồi đã bị một bọc vải từ treen xà nhà đập thẳng vào ót.
Ai, kẻ hèn này muốn phủ bụi đứng dậy cũng khó khăn quá… nhưng cái bọc vải này nhét vào xà nhà làm gì? Chẳng lẽ là lão đạo nhà mình vụng giấu đi đấy sao?
Đường Nham nổi lòng tò mò, dẹp cây chổi sang một bên, ngồi xổm xuống, nhấc bọc vải lên xem thử.
Chất vải rất thô, hẳn là hàng từ xưa lơ xưa lắc rồi. Đường Nham vừa cởi nút bọc vải, vừa thầm cầu nguyện bên trong có đống tiền lớn đè chết người. Thứ anh thiếu nhất bây giờ cũng chỉ có nó thôi.
Nhưng dù sao hiện thực cũng khác xa tưởng tượng.
Sau khi bọc vải được mở ra, bên trong là một cái hộp nhỏ trông có vẻ cổ xưa, quanh hộp điêu khắc hoa văn, trông có vẻ rất đẹp.
Cái hộp không khóa, cho nên Đường Nham tiện tay mở nắp hộp ra, đồ bên trong lộ rõ trước mắt anh.
Một quyển sách rách tươm, một cái roi dài màu đen chẳng biết làm từ cái gì.
Cứ như hàng nhặt được từ đống rác ra, trông tầm thường, chẳng có gì hiếm lạ, chẳng có gì đặc sắc.
Định mệnh, cái món hàng quái gì đây… cái thứ này có cần phải giấu kín thế này không? Đường Nham im lặng chửi tục một tiếng. Đổi trong hộp khác quá xa tưởng tượng của anh, cảm giác hưng phấn trước đó cũng tan thành mây khói.
Đường Nham chuẩn bị khép nắp lại, định cất kỹ nó đi lần nữa, ánh mắt vô thức đảo qua hàng chữ trên bìa sách, mấy chữ cổ xưa viết kiểu rồng bay phượng múa, Phong Thủy Chân Kinh.
Chương 2: Nữ quỷ phong thủy
Ôi chà, thì ra là sách về phong thủy à… Lòng tò mò của Đường Nham nổi lên, anh đã xác định sau này mình sẽ nối nghiệp còn đường của lão đạo sĩ già, cho nên càng tìm hiểu nhiều kiến thức về phương diện này sẽ càng có lợi cho anh.
Quyển sách này chẳng biết đã tồn tại trên đời bao lâu, trang sách ố vàng khô giòn, như thể chỉ cần chạm nhẹ một cái là gãy ngay. Đường Nham cẩn thận lấy sách ra, không chút chần chừ mở ngay trang đầu ra, trên đó có ghi chú một đoạn lời tựa.
Chỉ toàn là cổ ngữ, tương đối tối nghĩa, khó hiểu, đối với loại người có trình độ văn hóa không cao như Đường Nham thì chẳng khác nào sách trời.
Lật đi lật lại đọc mấy lần, còn ghi chú tìm tòi các thứ trên điện thoại, lúc này Đường Nham mới phân tích ra được vài phần. Đại khái quyển sách này là Phong Thủy Chân Kinh, tập hợp đủ loại bát quái âm dương, phong thủy kỳ đàm, trận pháp bày bố các thứ trong đây, là quyển sách ghê gớm nhất thiên hạ này, tốn mất mấy mươi năm của lão phu, cho nên hy vọng con cháu đời sau nếu có nghiên cứu cuốn sách này có thể theo khuôn phép cũ, lấy chính nghĩa làm đầu, mọi thứ đều có điểm dừng, không thể để lộ quá nhiều thiên cơ, nếu không sẽ bị đạo trời trừng phạt. Lạc khoản, Quỷ Cốc Tử.
Đờ đờ đờ đờ đờ đờ đờ mờ!
Lúc Đường Nham thấy ba chữ cuối, sợ đến muốn rớt cằm. Cái tên Quỷ Cốc Tử này anh quá quen luôn, từ bé đã nghe lão đạo sĩ già nhà mình kể không ít truyền thuyết về lão ta, mình cũng tra đủ loại tài liệu thông tin trên mạng vì hâm mộ.
Quỷ Cốc Tử, họ Vương tên Hủ, hiệu là Vương Thiền, tên đạo là Huyền Vi Tử, là người thời Xuân Thu Chiến Quốc, người tộc Hoa Hạ, trên trán có bốn cái nốt ruồi thịt, cứ như hóa quỷ.
Nổi tiếng là nhà tư tưởng, nhân vật đại biểu của nhà đạo, nhà sưu tầm binh pháp, thủy tổ tung hoành, tinh thông đủ loại lĩnh vực, ẩn cư ở Quỷ cốc Thanh Khê nên tự xưng là Quỷ Cốc Tử.
Một là tướng số học, nhật nguyệt tinh tượng các thứ như thể đều nằm gọn trong lòng bàn tay, chiếu qua chiếu lại, nói đâu trúng đó. Hai là binh pháp, lục thao tam lược, biến hóa khôn lường, bày binh bố trận, quỷ khóc thần sầu. Ba là triết học, học cao hiểu rộng, nắm rõ nhân tình thế thái, buông câu nhả chữ, vạn miệng khó cãi. Bốn là xuất thế, tu thân dưỡng tính, buông bỏ duyên trần, được đạo dẫn lối mà phi thăng.
Hơn hai nghìn năm qua, nhà binh tôn lão là thánh, nhà tướng học tôn lão là ông tổ nghề, nhà sách lược tôn lão là Mưu thánh, nhà đạo tôn lão là Lão tổ Vương Thiền.
Lão tinh thông đủ chuyện trên trời dưới đất, không ai sánh bằng.
Cả đời Quỷ Cốc Tử có mấy quyển sách đề tên là Động Thiên Hạ, nhưng cuốn Phong Thủy Chân Kinh này đúng là Đường Nham chưa nghe nói bao giờ.
Mẹ nó, Quỷ Cốc Tử thuộc loại siêu đỉnh, nếu quyển sách này đúng là của lão thật thì đây chính là bảo bối duy nhất trên trời dưới đất đó… Há há, lần này mình vớ được bảo bối rồi.
Thứ này chắc là do lão đạo sĩ già giấu đi, nhưng tại sao lão phải giấu? Nếu nghiên cứu theo nội dung trong sách, việc tu luyện của lão già đó sẽ vượt lên tầm cao mới. Chẳng lẽ còn chuyện gì mà mình không biết ư?
Đường Nham nheo mắt, bụng thầm tính. Nếu như lão đạo sĩ già có thể giữ quyển sách này lại vậy thì chắc chắn nó là hàng thật, nếu không thì đã thiêu rụi từ lâu. Bây giờ có xoắn xuýt lý do lão già đó không học cũng chẳng có nghĩa lý gì, chẳng bằng tự mình chiêm nghiệm xem sao. Đường Nham vội đứng dậy, sau khi xác định không ai nhìn anh thì đi đóng cửa hàng, cẩn thận bưng hộp gỗ về phòng ngủ của mình, ngồi xổm đầu giường, tiếp tục lật ra trang hai.
Trang hai vào thẳng vấn đề, nói đúng trọng tâm các loại biến số của mệnh cách và điểm bố trí.
Lão đạo sĩ già am hiểu xem bói với tìm mộ, chỉ am hiểu chút da lông về bày bố bố cục thôi, cho nên sau khi mua cửa hàng nhỏ cũng chỉ tránh được vài điều tối kỵ thôi.
Đường Nham lật mấy trang lời tựa, cảm thấy rất có hàm ý nên chuẩn bị bố trí cửa hàng mình theo sách viết, thay đổi xem thử xem có thật sự thay đổi gì không.
Nói như vậy thì phía đông nam của phòng khác có quan hệ tài vận với gia chủ, phương vị thuộc mộc trong ngũ hành, màu thích hợp là xanh lá.
Phía nam phòng khách bày biện đồ dùng thuộc mộc có thể chiêu tiền, tụ tài hiệu quả, tốt nhất là thực vật xanh thân mềm.
Đường Nham lại giương mắt nhìn sang, phía nam phòng trưng một bồn hoa xanh mơn mởn. Xem ra khi còn sống, lão đạo sĩ bỏ rất nhiều công sức vào việc bày biện bố cục phong thủy, những thứ khác cũng không phạm sai lầm nào.
Cơ mà không đúng nha. Tất cả phương vị đều bày theo tuyến tiền tài nhưng sao mối làm ăn của cửa hàng lại ngày càng kém thế nhỉ? Đường Nham dạo quanh phòng một vòng, lông mi nhanh chóng xoắn lại nhưng vẫn không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.
Đột nhiên, một mùi khó ngửi tràn vào khoang mũi Đường Nham, như thể mùi thối mốc của đồ ăn để mấy ngày, khiến người khác cực kỳ khó chịu.
Đường Nham bịt mũi, dời bước theo mùi hương, chuẩn bị tìm xem có phải là thức ăn mình để thừa trong cặp lồng mình quên đem xuống hay không. Ai ngờ, anh vừa dời bước cái là đã đi thẳng một mạch đến cửa sổ.
Mùi hương kỳ lạ theo gió nhẹ nhàng lan tràn. Đường Nham mở cửa sổ nhìn thử, cửa sổ vốn chẳng có gì lại xuất hiện một đống đồ bỏ đi gì gì đó, đám ruồi muỗi bu dày khiến ánh sáng mặt trời cũng mơ hồ.
Cửa sổ được xem là “mắt phong thủy”, ánh mặt trời và khí vận đều xuyên qua cửa sổ hướng vào nhà, vừa bảo trì chất lượng không khí trong nhà cũng vừa có thể xua tan chút âm khí, vậy nên cửa sổ nhất định phải rộng rãi sáng sủa.
Mà nơi đây lại đột nhiên xuất hiện một đống rác, hiển nhiên là nó ở đấy cũng phải lâu rồi, bên trong toàn là đồ bẩn, vốn cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu nhưng lại đúng ngay cửa sổ, sẽ làm ô nhiễm khí vận tinh khiết, làm nên khẩu sát.
Loại khí này sẽ phá hỏng bố cục phong thủy vốn có của nơi này, hình thành nên sự tương phản, ví dụ như đường chiêu tài sẽ biến thành đường rủi, gia chủ vốn khỏe mạnh sẽ sinh bệnh tật.
Bố tiên sư, trách sao gần đây việc làm ăn của cửa hàng ngày càng kém, té ra vấn đề nằm ở đống rác đó. Tên quỷ thiếu đạo đức nào không có mắt như vậy chứ, Đường Nham tức giận nghĩ.
Nếu đã tìm ra nguyên nhân thì phải nghĩ cách giải quyết vấn đề rồi, Đường Nham tiếp tục lật xem cuốn Phong Thủy Chân Kinh trong tay, phía trên nói chỉ cần bỏ đi mấy thứ đó là thanh trừ được hết, rồi đặt thêm mấy chậu cây thân mềm là được rồi.
Thực vật tính mộc, không chỉ lọc được khí mà còn có thể ngăn sát khí,
Đương nhiên, đây chỉ là cách đơn giản nhất, trong sách còn ghi lại một cách vật vã một lần, an nhàn suốt đời khác, đó là nuôi một nữ quỷ chiêu tài.
Bố cục phong thủy bình thường chỉ có thể thay đổi số mệnh một chút, mà nữ quỷ chiêu tài lại có thể nâng cao phong thủy của nhà ở lên hẳn một bậc, không chỉ có thể cân đối tất cả lực lượng, mà còn có thể khiến khí vận tăng gấp bội, có thể xem là sự tồn tại tuyệt diệu.
Nhưng nữ quỷ cũng có ý nghĩ và ý nguyện của nó, sẽ không cam tâm tình nguyện bị người khác sử dụng, bắt buộc phải có một pháp khí chấn áp nó, khiến nó khuất phục mới được.
Chương 3: Mị ảnh nơi mộ hoang
Lúc viết đến đây, Quỷ Cốc Tử còn đặc biệt ghi chú về pháp khí thích hợp để huấn luyện ma nữ. Đó là một chiếc roi dài được luyện chế từ tóc người thuần dương chín mươi chín năm tuổi. Nó có tên là Xích Viêm, thân roi đỏ, đường khắc nơi tay cầm có ẩn chứa linh lực đã được phù phép.
Đường Nham xem đến đây thì ngừng ngay lại, ánh mắt vô thức liếc về cái roi nhỏ nằm trong hộp gỗ, trong lòng thầm gào, mẹ nó, cái này không phải là pháp khí mà Quỷ Cốc Tử nói dùng để huấn luyện ma nữ đây sao…
Thân cây roi màu đỏ và hoa văn kỳ dị đã chứng thực được phỏng đoán của Đường Nham. Anh không thể đợi thêm, lấy Xích Viêm ra, muốn thử xem sức mạnh của cái roi này rốt cuộc như thế nào.
Xích Viêm trong tay rất nóng, như đang cầm một chiếc chén ấm, Đường Nham nhẹ nhàng vung cổ tay một phát, cây roi đáng ngay về phía trước.
Vừa mới ra tay, Đường Nham đã hối hận ngay. Cửa hiệu nhỏ nhà anh vốn đã cũ kỹ lắm rồi, ngộ nhỡ sức mạnh của cái roi này quá lớn khiến căn nhà bị hỏng, anh sẽ phải trôi dạt đến bước đường chẳng nơi yên thân.
Thế nhưng, cảnh tượng trong dự đoán không hề xuất hiện, ngoại trừ đống tro bụi bay lả tả ra thì sàn nhà không hề bị hư hại.
Ui, chuyện gì thế này, Đường Nham buồn bực. Nhìn cây roi trong tay một lượt từ trên xuống dưới, chẳng phải đây là cây roi do Quỷ Cốc Tử tự tay luyện chế ra sao, sao cái thứ này còn chẳng bằng mấy cây roi bán bên ngoài thế!
Chẳng lẽ chỉ dùng được trên người nữ quỷ sao, xem ra phải thử một chút mới có thể kết luận được chính xác. Chỉ có vấn đề khốn nạn là biết đi đâu để tìm ma nữ đây…
Đường Nham một tay cầm Phong Thuỷ Chân Kinh, một tay cầm Xích Viêm lặng người tự mang hiệu ứng lá bay.
Tiếng chuông báo nửa đêm vang lên, Đường Nham mặc cả cây đen, chui từ cửa hiệu của mình ra, đi thẳng đến một bãi tha ma cách đây rất gần.
Anh muốn nhâ lúc trời tối đen, xem bên trong nghĩa địa có ma nữ qua lại hay không, nghĩ cách bắt một con đến để dùng thử Phong Thuỷ Chân Kinh xem sao.
Đêm xuân hãy còn âm u lạnh lẽo, Đường Nham theo đường cái bước nhanh về hướng bãi tha ma. Chặng đường đi chỉ vỏn vẹn hơn mười phút mà cả người anh đã lạnh đến phát run, gió đêm rét thấu xương con dao nhỏ rỉa từng chút thịt, từng nhát dao tuy không gây chết người nhưng lại khiến người ta đau thấu xương.
Cơ thể mặc áo lông dày còn đỡ, khuôn mặt “trần trụi với thiên nhiên” trở thành bia đỡ siêu to khổng lồ. Bờ môi đông cứng phát tím, trên mặt không còn chút máu nào, ngũ quan vốn thanh tú cũng dúm díu hết lại.
Ôi, làm một người đàn ông vĩ đại thật là mệt mỏi, vì sự nghiệp mà sẵn lòng bỏ ra tất cả, rất xứng được thưởng cho một em gái da trắng chân dài.
Khi Đường Nham ngồi xổm trong bụi cỏ, vừa cẩn thận từng li từng tí chú ý đến tình hình bên trong bãi tha ma, vừa tự tâng bốc mình lên đến tận đỉnh không chút keo kiệt.
Sau đó lấy ra một cái bình nhỏ từ trong lòng, đổ ra vài giọt chất lỏng, nhẹ nhàng chà lên trên mí mắt.
Theo lý thuyết của Phong Thuỷ Chân Kinh, ma nữ là thể cực âm, trạng thái cơ thể hơi mờ ảo, trên người quấn đầy khí đen, đó chính là sức mạnh từ khi còn sống của nữ quỷ. Nói ngắn gọn, khí đen càng nồng thì sức mạnh của nữ quỷ càng ghê gớm.
Mà người sống thì có dương khí dồi dào, thế nên bình thường không thấy yêu ma quỷ quái gì, trừ phi dùng nước hỗn hợp năm loại ra để mở mắt thần thì mới có thể thấy được hình dáng rõ ràng của ma nữ.
Sau khi bôi xong, Đường Nham nhắm mắt tập trung tư tưởng suy nghĩ vài giây, cảm thấy mí mắt mát lạnh, không có cảm giác khác thường, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Cảnh sắc trước mắt cực rõ ràng, như thể ban đầu được một tầng sương bao phủ rồi tan, những thứ bị nó bao trùm hiển hiện rõ ràng.
Đủ loại khí nào đấy trần ngập quẩn quanh làm từ trường rối tung, rất khó phân biệt ra được sự tồn tại của khí đen. Đường Nham tập trung đánh mắt qua các ngôi mộ cả buổi vẫn không có chút thu hoạch nào, cảm thấy hơi thất vọng.
Cơ mà, đừng bảo mấy hồn ma này đi chuyển kiếp đầu thai hết rồi nhé? Vất vả cực khổ đợi mãi cả tiếng mà nửa cái bóng má cũng chẳng thấy. Được rồi, xem như hôm nay không có cơ hội, hay cứ kệ cha nó về ngủ cái đã, trời cũng lạnh quá, về rồi lại cảm sốt các thứ là ăn cám.
Đường Nham xoa nhẹ đôi chân mỏi nhừ, đang chuẩn bị đứng dậy, một chiếc xe con đột nhiên từ một phía chạy nhanh đến. Đèn pha ở phía trước xe chiếu sáng một mảng lớn nghĩa địa âm u, cắt ngang động tác đứng dậy của Đường Nham.
Vì cố gắng không để bị phát hiện, tránh xảy ra tranh chấp không đáng có, Đường Nham rụt về bụi cỏ ngay, lén lút nhìn ra ngoài đánh giá chiếc xe đột ngột xuất hiện kia.
Vì là nửa đêm, hơn nữa phía trước còn có ngọn đèn che chắn, nên Đường Nham cũng chỉ có thể thấy sơ hình dáng của chiếc xe.
Sau khi chiếc xe dừng lại, cửa xe bật mở, có hai người áo đen đi ra, quay người mang một vật gì đó thật dài từ trong thùng xe ra.
Đường Nham chăm chú nhìn vật kia, mơ hồ cảm thấy giống thân người. Suy đoán này khiến anh càng hoảng sợ. Má ơi, cảnh tượng trước mắt không phải là hiện trường giết người đấy chứ? Thấy người bị khiên kia nằm im không nhúc nhích để mặc người khác muốn làm gì thì làm là anh đã biết lành ít dữ nhiều rồi.
Chuyện này còn không phải là kinh khủng nhất. Khi linh nhãn của Đường Nham nhìn quét xuống dưới, anh thấy rõ ràng ở sau lưng hai người áo đen kia có một bóng hình kỳ quái treo lơ lửng giữa trời.
Không sai, là đang treo lơ lửng.
Má ơi, đây không phải là hồn ma sao… Con mẹ nó, chưa từng thấy qua người bình thường nào mà đi phiêu phiêu thế đâu.
Đường Nham to gan cũng bị dọa sợ chết khiếp, tay phải thò vào trong lòng, nắm thật chặt Xích Viêm. Mặt điêu khắc như thể có ma lực, chẳng mấy chốc đã khiến anh bình tĩnh lại.
Con quỷ này chắc chắn là người bị vác đi kia, đến đường cùng, sau khi bị ép giết thì sinh ra oán khí mãnh liệt nên mới theo sau hai người kia không buông. Loại quỷ này cực kỳ hung ác, mình vẫn nên náu thân xem tình hình rồi tính sau. Đường Nham trấn an bản thân, anh cả thở mạnh cũng không dám, nhìn chằm chằm về phía đối diện.
Hai người đàn ông mặc đồ đen không hề hay biết gì, sau khi mang người ra mảnh đất trống, sau đó lại lấy hai cái xẻng từ trong xe ra, nhanh chóng đào một cái hố to, ném người vào trong, rồi lại nhanh chóng lấp đất. Động tác trơn tru gãy gọn, như thể đã làm rất nhiều lần.
Đường Nham còn nghe được tiếng của một người đàn ông áo đen vừa đào hầm vừa lẩm bẩm.
“Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp, cứ như thế mà chết sớm. Cô cũng đừng oán chúng tôi, nếu có trách chỉ có thể trách cô sinh giờ không đẹp, chết là hết chuyện. Mong cô kiếp sau đầu thai cho tốt, đừng chết sớm nữa.”
Động tác của hai người cực kỳ lưu loát, chẳng mấy chốc đã xử lí sạch sẽ. Tên áo đen vừa mở miệng khấn lại nói tiếp: “Đại ca, nơi đây cách nội thành gần như vậy, không bị người ta phát hiện sao.”
“Yên tâm đi, đây là một nghĩa địa hoang, người bình thường ai lại rảnh rỗi thần kinh đến nơi như thế này. Chúng ta mau đi thôi, nếu bị người khác phát hiện, lúc đó mới rắc rối to.” Sau khi người còn lại trả lời, cả hai nhanh chóng lên xe, đạp mạnh ga, bật đèn pha phóng vọt đi xa.
Chương 4: Đêm kinh hồn
Lúc này, hồn ma kia có vẻ muốn ngăn hai người kia lại. Nhưng hai kẻ mặc đồ đen hình như có mang theo thứ gì đó kỳ quái, mỗi lần nó muốn tiến sát lại gần đều bị văng ra. Thử mấy lần đều không được, nó hoàn toàn vô vọng, đành mờ mịt đứng nguyên tại chỗ.
Không còn ánh đèn xe rọi sáng nữa, nghĩa trang chìm trong màn đêm đen kịt, vì thế mà khi Đường Nham nhìn lại, anh kinh ngạc nhận ra hồn ma nọ đã biến đi mất tăm mất tích.
Mẹ nó, đừng nói là đi theo rồi đấy nhé? Khó khăn lắm mới gặp được một con quỷ thực sự, thế mà lại để trốn mất dưới mắt, đúng là đáng tiếc mà.
Đường Nham nấp trong bụi thêm một lát, xác định xe đã đi xa, không còn ai xuất hiện nữa mới thở phào nhẹ nhõm, vịn vào cây đại thụ bên cạnh, từ từ đứng dậy.
Ban nãy giữ mãi một tư thế ngồi xổm quá lâu, bây giờ cả hai đùi đều tê nhừ, nếu không vịn vào cây đại thụ thì anh sợ mình sẽ ngã luôn xuống đất mất.
Đợi đến khi ổn định lại được cơ thể rồi, Đường Nham mới đi đến cái hố hai người nọ vừa đào. Anh móc ra cái xẻng từ trong balo mang theo, cũng may là khi ra ngoài mình mang đủ đồ, còn định đào mấy gốc cây, không ngờ lại có ích ở đây.
Người này vừa mới chết không lâu, cơ thể và hồn phách chắc chắn vẫn còn có thể hợp lại được, Đường Nham chuẩn bị thử xem có thể gọi hồn một lần nữa trở về hay không.
Dù sao công cụ vẫn quá nhỏ, dùng rất tốn sức. Khi Đường Nham vất vả lắm mới đào được lớp bùn ra, anh mệt đến mức tụt đường, mông phệt luôn xuống đất, thở hổn hển, đến khi khôi phục lại chút sức mới vội vàng nhảy xuống hố đất.
Ánh sáng điện thoại yếu ớt, có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt cô gái trắng bệch, trên người lạnh như tảng băng, không biết đã chết từ khi nào.
Ồ, trông cũng không tệ. Đường Nham lắc đầu thở dài, cô gái nhỏ này đúng là xui xẻo, còn trẻ thế này đã mất mạng rồi.
Nhưng cũng nhờ thế mà anh lại được hời. Em gái à, nhân từ chút đi, nhường hồn lại cho anh dùng nhé cưng. Đường Nham không đợi nổi nữa, bò ra khỏi hố, kéo ba lô kiếm dụng cụ. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi sau gáy anh.
Khi vừa bước được bước đầu tiên ra khỏi, đột nhiên cảm giác được có gì đó nằm trên vai mình. Đường Nham bắt đầu thấy căng thẳng, một cảm giác rợn hết cả tóc gáy chậm rãi lan tràn khắp người anh.
Đây là khu mộ hoang đó, trừ anh ra ở đây chẳng có nổi một thứ gì sống, cái thứ trên vai mình rốt cuộc là gì đây. Đường Nham máy móc quay sang nhìn.
Một bàn tay trắng bệch đang nắm chặt bả vai anh.
“Á!”
Tinh thần Đường Nham bị tập kích cực mạnh, gào ầm lên, vừa cố gắng thoát khỏi cái tay vừa chạy như điên về phía trước.
Nhưng anh thật sự hoảng loạn lắm rồi, chẳng quan tâm đường đất gì sất, lơ mơ nên bị đẩy một phát, ngã sấp mặt.
Cơn đau ập đến, Đường Nham thầm rên một tiếng rồi run rẩy nhìn về phía sau.
Một bóng dáng hơi mờ trôi lơ lửng trên không cách anh không xa. Nhưng dù sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần cũng không thể che giấu dung nhan tuyệt sắc của cô ta.
Khuôn mặt tinh xảo, dung nhan diễm lệ, mặc bộ đồ thể thao đỏ bình thường nhưng lại có thể khéo léo khoe đường cong hoàn mỹ, đặc biệt là đôi thỏ trắng trước ngực, chỗ áo phình phình lên ấy hả, như thể muốn bung là bung ấy.
Con nhóc Lưu Tiểu Nhiên mà so với người ta chỉ có thể bị ngược ra bã, không cùng đẳng cấp luôn đó.
Cái tay của cô gái này cũng không xi nhê gì với anh trai tân Đường Nham nữa rồi, có nhìn thấy tình cảnh này bao giờ đâu, lúc ấy chỉ có chăm chăm mà nhìn cho thích, nước miếng muốn rớt cả ra, quên phắt luôn tình cảnh nguy hiểm của mình hiện giờ.
Đàn ông mê gái đúng là điên đến sợ mà!
Con quỷ kia thấy Đường Nham nhìn cô ta chằm chằm thì dần lại gần từ khoảng xa kia, ngày càng đến sát Đường Nham.
Gió lạnh ập đến theo bước đi của cô ta, khiến Đường Nham lạnh thấu tim. Anh thoáng giật mình, bừng tỉnh từ cơn ảo tưởng, mới ý thức được rằng trước mặt mình bây giờ cũng chẳng phải gái đẹp gì cho cam, mà là một con quỷ cái không có chút hơi thở nào.
Nhìn thân hình này là biết ngay, đây chính là con quỷ vừa biến mất ban nãy. Tôi nói này em gái à, em đang yên đang lành mà chơi trốn tìm làm quái gì, đúng là muốn hù chết người mà.
Rốt cuộc là còn nghĩ đến tình hữu nghị thuần khiết giữa người với người không thế!
Tô Thiên cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi rồi. Vốn định về nhà, lại đột nhiên bị tập kích, sau đó thì chẳng còn biết gì cả. Đợi đến khi khôi phục lại ý thức lần nữa mới phát hiện tự nhiên chết mất rồi, biến thành một hồn phách mờ ảo yếu ớt, chỉ có thể trơ mắt nhìn hung thủ sát hại mình kéo xác đến khu ngoại ô hoang vu chôn, mà đến chút sức phản kháng cũng chẳng có.
Cô cố hết sức la lớn, nhưng ngay cả chút tiếng nói cũng không phát ra nổi, bất lực khốn khổ dệt thành lưới, bó chặt lấy cô.
Sau khi hai người kia đi, cô rơi vào trạng thái đần độn luôn, cho đến khi Đường Nham, một gã bỉ ổi đêm hôm khuya khoắt chẳng biết từ đâu chui ra, xuất hiện.
Chẳng ứ chẳng hừ gì đã đào xác cô lên, còn dê dê biến thái nhìn không rời mắt, từ phát điên mà dùng để hình dung anh ta cũng coi như là khen rồi đấy.
Bà cô đây tốt xấu gì cũng là gái nhà lành ở xã hội thượng lưu, cho dù có chết cũng không thể để người khác làm nhục thế được. Một luồn oán niệm bốc lên, hóa thành từng sợi khí đen vây quanh hồn phách cô. Tô Thiên cảm thấy hình như mình đã có sức, túm lấy Đường Nham theo bản năng.
Không ngoài dự liệu, Đường Nham bị sờ đến giật mình.
Nhưng tôi đây cũng có làm gì đâu, sao lại tới tìm tôi? Đường Nham tỏ vẻ đau khổ nhưng trong lòng lại thầm chửi tục, căng thẳng đến run cả hai chân, não nhanh chóng xoay vòng, nghĩ xem nên làm sao để thoát.
Chạy, hay không chạy đây, đó là một vấn đề đấy.
Ôi, không đúng nhà, chẳng phải còn có cây roi pháp khí đấy ư? Đây chính là thần vật mà Quỷ Cốc Tử để lại đó nha, đối với mấy thứ nhỏ bé này chắc chắn sẽ đơn giản thôi. Sao mình lại phải chạy như thằng cu làm sai rồi trốn như thế, đúng là ném sạch mặt mũi của sư phụ đi mà.
Đường Nham nghĩ đến đây, nhanh chóng lấy Xích Viêm từ trong lòng ra, cầm thật chặt, căng thẳng nhìn chăm chằm vào bóng dáng kia.
Chỉ cần con quỷ kia có động tĩnh gì là anh sẽ quất roi lên ngay.
Có lẽ đã cảm nhận được ý của Đường Nham, nữ quỷ không đến gần anh nữa, dừng cách đó mấy bước, trong đôi mắt đầy vẻ ai oán, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cố một lúc lâu cũng chẳng phát ra nổi.
Chương 5: Đừng dọa tôi nha
Trước kia Đường Nham từng nghe đạo sĩ nhà mình nhắc là sau khi con người ta chết, linh hồn vô cùng yếu ớt, không có sức lực gì, không thể nói cũng không thể nhúc nhích. Có vài người còn thậm chí cả hình người cơ bản cũng không thể ngưng tụ được, rất dễ bị quỷ sai áp giải về địa phủ.
Có điều cũng tồn tại một số ngoại lệ. Có vài trường hợp vì nguyên nhân bất khả kháng nên còn lưu lại nhân gian. Ví dụ như chịu oan lớn hoặc có thể có oán hận rất sâu đậm. Những người này đều có tên chung là chấp niệm.
Chấp niệm không muốn tin rằng mình đã chết, không cam lòng rời đi.
Cũng có thể nói, chấp niệm là nguồn gốc của sức mạnh để ở lại trên thế giới này.
Ma nữ này bị người ta mưu sát mà chết, chắc chắn trong lòng sẽ có thù hận và không cam lòng.
Có điều sức lực của cô vẫn còn quá yếu kém, chỉ có thể ngưng tụ lại thành một hình dạng, lại còn là dạng lờ mờ, ngay cả lời cũng thốt không ra nổi.
Đã biết ma nữ này không có chỗ ghê gớm gì, nỗi sợ hãi trong lòng Đường Nham tan đi một nửa, lòng tò mò cũng xuất hiện. Anh nhìn đôi môi ma nữ chằm chằm không chớp mắt, muốn từ đó đoán ra rốt cuộc cô đang nói gì, có phải muốn để lại manh mối gì cho anh không.
Nhìn hồi lâu, Đường Nham mới phát hiện ma nữ này chỉ lầm bầm tới tới lui lui hai chữ giống nhau. Căn cứ vào phân tích của anh thì hình như cô nói cứu tôi, cứu tôi.
Ông trời ơi, ma nữ cầu xin tôi giúp đỡ thì phải làm gì đây? Đang online chờ, xin mọi người trả lời nhanh chút.
Trong đầu Đường Nham vô thức xuất hiện một câu nói như thế, lập tức đốt cho anh ngoài khét trong sống. Ui phì phì, bây giờ không phải lúc nghĩ vớ nghĩ vẩn.
“Cô muốn tôi giúp cô thật à?” Đường Nham cẩn thận từng li từng tí hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào ma nữ để đề phòng cô bất chợt làm loạn.
Lúc này, Tô Thiên rất vui. Cô nghĩ người đàn ông này cũng giống những người khác, không thấy mình, cũng không nghe được tiếng kêu của mình. Không ngờ cô lại đoán sai.
Đường Nham không chỉ thấy cô mà còn có thể hiểu được ý bằng hành động khoa chân múa tay của cô.
Thật tốt quá, cuối cùng cô được cứu rồi, không cần phải tiêu tan một cách khó hiểu trên cuộc đời này.
Tô Thiên nghe thế thì khẽ gật đầu rồi lại bắt đầu mấp máy môi. Tiếc là lúc này cơ thể của cô đã nhạt hơn lúc nãy vài phần, vốn không thể thấy độ cong nơi khóe môi, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ phân tán khắp nơi thành những mảnh nhỏ vậy.
Đường Nham thầm kêu một tiếng không hay. Ma nữ này mới tách ra, sức lực vốn yếu kém. Bây giờ cô lại nói với anh mấy câu, e rằng chấp niệm còn sót lại của cô không đủ để cô duy trì hình người nữa rồi.
Vốn anh định đi ra để tìm một con ma nữ, hôm nay đã có sẵn đứng ở trước mặt, anh không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này. Thả con ma này bỏ chạy rồi thì biết ngày nào mới có thể gặp lại con khác.
Đường Nham nghĩ tới đây, quyết định thật nhanh, móc một cái hồ lô nhỏ từ trong lòng ra. Đây là di vật lão đạo sĩ để lại cho anh, nói là vật báu truyền lại từ thời tổ tiên. Vì thời gian đã trôi qua rất lâu rồi cho nên không rõ lắm về nguồn gốc của nó.
Có điều vật báu này lại rất lợi hại, có thể hút sát khí, âm linh và vật thể hư ảo siêu tự nhiên. Lúc này lấy nó ra để đựng ma nữ này thì đúng là quá thích hợp.
“Giấu mình vào trong hồ lô này trước đi. Nếu không cô sẽ biến mất rất nhanh.” Đường Nham rút nút hồ lô ra, nói với ma nữ.
Vẻ mặt Tô Thiên đầy khó xử nhưng cô biết mình không còn sự lựa chọn nào khác. Vì vậy cô chỉ chần chừ một lúc rồi vẫn chui vào trong hồ lô theo lời Đường Nham.
Nhưng kỳ lạ là cô vừa bước lên phía trước hai bước thì không kiềm được mà bị nắm tay kéo lại. Thử thêm lần nữa thì cũng vẫn bị kéo lại. Cô lại thử lần nữa cũng vẫn như thế. Vài lần như vậy, ngay cả Đường Nham cũng cảm thấy không bình thường.
Theo lý thuyết thì sau khi con người ta chết đi, linh hồn đã rơi vào trạng thái tự do, sao ma nữ này chỉ cách chỗ ra trong phạm vi một mét? Vượt quá phạm vi này sẽ không bị khống chế mà quay ngược lại?
Đường Nham sờ cằm, mắt xoay chuyển hai vòng đầy lo lắng trên người ma nữ rồi dời về phía thi thể trong cái hố đất phía sau cô.
Ma nữ vừa xuất hiện, trong khoảng thời gian này mình vẫn ở đây, không thể có ai xuống tay với cô. Như vậy giả thuyết duy nhất là có người động tay chân với thi thể của cô.
“Cô đừng lo lắng. Tôi đi nhìn xem có phải thi thể cô xảy ra vấn đề gì rồi không.” Đường Nham an ủi ma nữ một câu, lúc này mới đi vòng qua cô, nhìn vào trong hố đất, chịu đựng sự buồn nôn trong đầu, cẩn thận mà tìm kiếm trên thi thể lạnh như băng.
Lúc tay Đường Nham chuyển tới ngực thi thể thì sự đẫy đà mềm mại trong lòng bàn tay khiến lòng anh rung động. Dù cách lớp áo nhưng cảm xúc tuyệt vời này vẫn khiến trái tim xử nam của anh đập thình thịch không ngừng,
Có điều chỉ cần nghĩ tới đây chỉ là một thi thể nữ lạnh như băng, lòng anh có cảm giác nổi da gà. Mẹ kiếp, ông đây lớn thế này rồi mà ngay cả một người giống bạn gái cũng chưa từng có, không ngờ lần đầu tiên tiếp xúc với em gái, đối tượng lại là một thi thể. Đây cũng quá lừa người rồi.
Đường Nham không nói gì, thầm gào thét trong lòng nhưng sức trên tay không giảm đi. Anh lại không kiềm được mà bóp mấy cái, lúc này mới bịn rịn mà dời tay đi. Vừa động đậy, anh đã đụng phải thứ gì đó sắc nhọn.
Trời ạ, không đúng, sao trên cơ thể con người lại có chỗ cứng như thế chứ?
Đường Nham tò mò mà cởi áo ra. Đập vào mắt anh là một chiếc áo lót viền ren màu trắng bao bọc lấy mềm mại đẫy đà. Dù trong tình cảnh kỳ lạ như thế, việc này vẫn đánh sâu vào thị giác khiến huyết mạch con người ta sôi sục.
Đường Nham nhìn chằm chằm vào hai viên tròn căng, nước miếng sắp chảy xuống. Ừm, theo phỏng đoán thì chắc chắn vật cứng này giấu dưới lớp quần áo, xem ra phải cởi áo lót nhỏ ra kiểm tra kỹ lưỡng một lần.
Hí hí, đừng mong giấu diếm được manh mối nào qua mắt anh. Đường Nham vừa lộ ra một nụ cười ác độc hèn mọn bỉ ổi, vừa thích thú hào hứng mà xé miếng áo lót trắng kia ra.
Có điều anh vừa vươn tay ra, phía sau anh bỗng có một cơn gió lạnh cắt da cắt thịt thổi tới, lạnh tới mức khiến anh không kiềm được mà hắt xì. Khốn kiếp, sao bỗng trở lạnh thế? Đường Nham ngoảnh lại nhìn thì vừa hay thấy một khuôn mặt trắng bệch đang nổi giận đùng đùng.
“Á.”
Đường Nham kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, bối rối mà né qua bên cạnh, lại không cẩn thận giẫm phải một cục đá, lảo đảo một cái rồi té xuống, té vào trên người thi thể nữ. Mà đầu anh thì vừa hay đặt lên hai luồng mềm mại bất chợt lộ cảnh xuân kia.
Wow, thật mềm. Đường Nham dễ chịu tới mức không muốn ngẩng đầu lên. Mũi anh như còn có thể ngửi thấy mùi thơm như có như không. Đang khi anh thoải mái thì một luồng gió lạnh lại đánh tới, lạnh tới thấu tim, kéo Đường Nham từ trong ngây ngất về với thực tại.
Khốn nạn, người phụ nữ này thật khó trị, mình lại còn giúp cô ta một tay. Cô không chỉ không giúp đỡ thì thôi đi, còn quấy rối mù quáng. Bé ngoan của tôi, vừa rồi suýt chút nữa thì dọa ông đây sợ chết.
Đường Nham vội vàng bò dậy từ trên thi thể, lách người tránh qua một bên, kéo ra một khoảng cách với ma nữ mới chất vấn đầy bất mãn: “Cô làm gì thế? Không thấy tôi đang tìm đầu mối à? Muốn dọa chết tôi hả?”
Đường Nham đi đổ rác về thì vừa hay trông thấy cô con gái nhà thợ rèn họ Lưu ở cách vách ra ngoài phơi quần áo, tay áo xắn cao để lộ cánh tay trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, mỗi lần lơ đãng cúi người đều lộ ra đường cong mê người.
Chậc chậc, cô nàng này đúng là ngày càng đẹp, chỗ nào nên to đều to, không nên to thì đều không lớn. Đường Nham xoa cằm, ánh mắt lăm lăm chằm chằm nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, trên mặt vô thức lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Lưu Tiểu Nhiên quay đầu lấy móc áo, vừa hay đối mặt với ánh mắt của Đường Nham, nóng bỏng như muốn xuyên thấu cô khiến cô nóng phỏng mặt, cảm thấy hơi giận, quệt môi quát: “Anh nhìn cái gì mà nhìn.”
“Cũng tại Tiểu Nhiên càng lớn càng xinh nên anh mới thế này đó.” Đường Nham dí dỏm trêu ghẹo.
Cô gái nhỏ bị câu này của anh chặn họng, không phản bác được, xấu hổ dẫm mạnh chân hai phát rồi mới xoay người xách chậu về phòng.
Ai ôi, dọa cô gái nhỏ xinh đẹp chạy nấy rồi, đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, xem ra lần sau mình phải bỡn bớt lại một chút. Đường Nham bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp tục về nhà dọn dẹp.
Nhưng bấy giờ anh không hề chú ý thấy, nơi cửa sổ sau lưng có một ánh mắt u ám khó dò nhìn chăm chăm, thu hết tương tác qua lại giữa hai người vào mắt.
Phòng ốc lại được dọn dẹp một phen, thoạt nhìn cũng sạch sẽ hơn chút đỉnh, chỉ cần quét dọn xà nhà chút nữa là xong việc.
Đường Nham kéo ghế sang, cầm cây chổi, cẩn thận đứng lên, vươn tay chọc vào trong khe hở.
“Bịch.”
Một bọc vải màu đen đột nhiên ầm rơi xuống, nện thẳng vào đầu Đường Nham, lớp bụi dày cuộn quanh, mù mịt đến nỗi anh không mở mắt nổi.
“Ôi chao! Đờ mờ, ai nhét đồ linh tinh trên trần nhà mà không nói tiếng nào thế chứ… Muốn giết người hay gì!” Đường Nham vừa xoa gáy vừa hổn hển lẩm bẩm. Mình cũng xui thấy ớn, vốn còn định dọn qua cái phòng vệ sinh nữa, không ngờ lại bị nện một phát, đúng là xui xẻo.
Đúng là khổ tận cam lai mà.
Nói đến Đường Nham thì cũng có chút danh tiếng ở hẻm Liễu Hòa này. Mỗi lần nói đến anh, hàng xóm đều nói không hết chủ đề, đơn giản là vì đặc trung nghề nghiệp của anh, đạo sĩ.
Đường Nham năm nay hai mươi tư tuổi, là một cô nhi, lúc nhỏ bị cha mẹ vứt đến xó xỉnh nào đó, vừa hay được một lão đạo sĩ già đi lang bạt khắp nơi nhặt mang về nhà. Vì lúc đạo sĩ phát hiện ra anh, trong miệng đang ngậm một viên đường, chỗ anh nằm lại có nhiều đá tảng, nên kết hợp cả hai lại, cho anh một cái tên rất hợp lý, Đường Nham.
Sau khi hiểu chuyện, Đường Nham lâu lâu lại muốn kiện về cái tên quá mức tùy tiện của mình, đúng là bẫy thằng nhóc rõ ràng luôn mà.
Trước kia, lão đạo sĩ già thường đi ngao du bốn bể xem bói, xem phong thủy cho người ta mà sống. Sau khi thu nuôi Đường Nham, vì không muốn anh phải sống cuộc sống đầu đường xó chợ nên mua một gian hàng nhỏ ở hẻm Liễu Hòa, chuyên xem phong thủy nhà đất, dò mộ các thứ cho người ta. Cửa hàng nhỏ còn có một cái tên hơi bị phong nhã là Dịch Kinh các.
Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt, con người được tiếp xúc với kiểu giáo dục mới, đại đa số đều tin vào khoa học, vứt bỏ truyền thống huyền học nên mối làm ăn của lão đạo sĩ già ngày càng khó khăn, hai người cũng phải miễn cưỡng lắm mới được no ấm.
Sau khi lão đạo sĩ già nhặt Đường Nham về thì yêu thương anh như con trai ruột thịt nên cũng không muốn anh kế thừa nghề của mình, còn hy vọng anh có thể thi đậu đại học, tìm được công việc tốt.
Nhưng khốn nỗi là không được như ý, từ nhỏ đến lớn Đường Nham đều quen thói nghịch ngợm, thích gây chuyện, ngày nào cũng chăm chăm đi lấy mấy thứ thú vị, vốn chẳng để ý đến chuyện học hành gì.
Thành tích học tập luôn dậm chân tại chỗ, bản thân cũng chẳng có chí học hành nên sau khi tốt nghiệp trung học, Đường Nham cũng không đi học nữa.
Nhưng anh đã lãng vãng ở hẻm Liễu Hòa từ bé, quá quen thuộc với dân cư quanh đây, hơn nữa ngày nào cũng ở gần lão đạo sĩ già, mưa dầm thấm đất, cũng vụng trộm học được mấy chiêu, cho nên mỗi lần anh chiêu đãi khách trong cửa hàng cũng có thể phân biệt ra được mục đích đến của khách từ những thứ như cách ăn mặc, cử chỉ, lời nói, tướng người.
Quan trọng hơn là lần nào anh đoán cũng trúng trăm phần trăm, ông đạo trưởng già thấy anh có vài phần thiên phú, mà anh cũng chẳng học được mấy thứ khác nên cũng chỉ đành thỏa hiệp trước sự vùng vằng của Đường Nham, đồng ý dạy anh cách xem phong thủy.
Cứ nghĩ rằng nếu đến một ngày mình không còn ở đây nữa, tố xấu gì nó cũng lấy được cái nghề để lấp đầy bao tử, không đến mức phải lâm vào cảnh quá thảm. Hơn nữa, mỗi người đều có tạo hóa của mình, có khi nó còn hợp đường này hơn mình nữa, biết đâu.
Đáng tiếc, cuộc vui chóng tàn, ông đại sĩ già mới dạy tí da lông phong thủy nhập môn cho Đường Nham thì đã mắc phải bệnh cấp tính, vội dặn dò hậu sự mấy câu rồi buông tay nhân thế.
Cũng may, trước khi đi lão đạo sĩ già đã tìm trước cho mình một phần đất phong thủy tốt hợp đất hợp trời làm mộ, cho nên Đường Nham cũng không phải mất bao nhiêu công sức để xử lý hậu sự.
Thân nhân duy nhất qua đời đã gây cho Đường Nham đả kích khổng lồ. lão đạo sĩ già vất vả nuôi lớn anh, anh còn chưa báo đáp được ân tình này mà hai người đã âm dương cách biệt.
Vì vậy, Đường Nham cũng đau khổ một thời gian. Nhưng dẫu gì thời gian cũng vẫn trôi, thấy cứ mãi trong nhà cũng sắp đói, anh trấn định lại tinh thần, chuẩn bị quét dọn cửa hàng sạch sẽ một phen rồi bắt đầu lại cuộc sống mới.
Nhưng ai ngờ vừa thu thập mấy hồi đã bị một bọc vải từ treen xà nhà đập thẳng vào ót.
Ai, kẻ hèn này muốn phủ bụi đứng dậy cũng khó khăn quá… nhưng cái bọc vải này nhét vào xà nhà làm gì? Chẳng lẽ là lão đạo nhà mình vụng giấu đi đấy sao?
Đường Nham nổi lòng tò mò, dẹp cây chổi sang một bên, ngồi xổm xuống, nhấc bọc vải lên xem thử.
Chất vải rất thô, hẳn là hàng từ xưa lơ xưa lắc rồi. Đường Nham vừa cởi nút bọc vải, vừa thầm cầu nguyện bên trong có đống tiền lớn đè chết người. Thứ anh thiếu nhất bây giờ cũng chỉ có nó thôi.
Nhưng dù sao hiện thực cũng khác xa tưởng tượng.
Sau khi bọc vải được mở ra, bên trong là một cái hộp nhỏ trông có vẻ cổ xưa, quanh hộp điêu khắc hoa văn, trông có vẻ rất đẹp.
Cái hộp không khóa, cho nên Đường Nham tiện tay mở nắp hộp ra, đồ bên trong lộ rõ trước mắt anh.
Một quyển sách rách tươm, một cái roi dài màu đen chẳng biết làm từ cái gì.
Cứ như hàng nhặt được từ đống rác ra, trông tầm thường, chẳng có gì hiếm lạ, chẳng có gì đặc sắc.
Định mệnh, cái món hàng quái gì đây… cái thứ này có cần phải giấu kín thế này không? Đường Nham im lặng chửi tục một tiếng. Đổi trong hộp khác quá xa tưởng tượng của anh, cảm giác hưng phấn trước đó cũng tan thành mây khói.
Đường Nham chuẩn bị khép nắp lại, định cất kỹ nó đi lần nữa, ánh mắt vô thức đảo qua hàng chữ trên bìa sách, mấy chữ cổ xưa viết kiểu rồng bay phượng múa, Phong Thủy Chân Kinh.
Chương 2: Nữ quỷ phong thủy
Ôi chà, thì ra là sách về phong thủy à… Lòng tò mò của Đường Nham nổi lên, anh đã xác định sau này mình sẽ nối nghiệp còn đường của lão đạo sĩ già, cho nên càng tìm hiểu nhiều kiến thức về phương diện này sẽ càng có lợi cho anh.
Quyển sách này chẳng biết đã tồn tại trên đời bao lâu, trang sách ố vàng khô giòn, như thể chỉ cần chạm nhẹ một cái là gãy ngay. Đường Nham cẩn thận lấy sách ra, không chút chần chừ mở ngay trang đầu ra, trên đó có ghi chú một đoạn lời tựa.
Chỉ toàn là cổ ngữ, tương đối tối nghĩa, khó hiểu, đối với loại người có trình độ văn hóa không cao như Đường Nham thì chẳng khác nào sách trời.
Lật đi lật lại đọc mấy lần, còn ghi chú tìm tòi các thứ trên điện thoại, lúc này Đường Nham mới phân tích ra được vài phần. Đại khái quyển sách này là Phong Thủy Chân Kinh, tập hợp đủ loại bát quái âm dương, phong thủy kỳ đàm, trận pháp bày bố các thứ trong đây, là quyển sách ghê gớm nhất thiên hạ này, tốn mất mấy mươi năm của lão phu, cho nên hy vọng con cháu đời sau nếu có nghiên cứu cuốn sách này có thể theo khuôn phép cũ, lấy chính nghĩa làm đầu, mọi thứ đều có điểm dừng, không thể để lộ quá nhiều thiên cơ, nếu không sẽ bị đạo trời trừng phạt. Lạc khoản, Quỷ Cốc Tử.
Đờ đờ đờ đờ đờ đờ đờ mờ!
Lúc Đường Nham thấy ba chữ cuối, sợ đến muốn rớt cằm. Cái tên Quỷ Cốc Tử này anh quá quen luôn, từ bé đã nghe lão đạo sĩ già nhà mình kể không ít truyền thuyết về lão ta, mình cũng tra đủ loại tài liệu thông tin trên mạng vì hâm mộ.
Quỷ Cốc Tử, họ Vương tên Hủ, hiệu là Vương Thiền, tên đạo là Huyền Vi Tử, là người thời Xuân Thu Chiến Quốc, người tộc Hoa Hạ, trên trán có bốn cái nốt ruồi thịt, cứ như hóa quỷ.
Nổi tiếng là nhà tư tưởng, nhân vật đại biểu của nhà đạo, nhà sưu tầm binh pháp, thủy tổ tung hoành, tinh thông đủ loại lĩnh vực, ẩn cư ở Quỷ cốc Thanh Khê nên tự xưng là Quỷ Cốc Tử.
Một là tướng số học, nhật nguyệt tinh tượng các thứ như thể đều nằm gọn trong lòng bàn tay, chiếu qua chiếu lại, nói đâu trúng đó. Hai là binh pháp, lục thao tam lược, biến hóa khôn lường, bày binh bố trận, quỷ khóc thần sầu. Ba là triết học, học cao hiểu rộng, nắm rõ nhân tình thế thái, buông câu nhả chữ, vạn miệng khó cãi. Bốn là xuất thế, tu thân dưỡng tính, buông bỏ duyên trần, được đạo dẫn lối mà phi thăng.
Hơn hai nghìn năm qua, nhà binh tôn lão là thánh, nhà tướng học tôn lão là ông tổ nghề, nhà sách lược tôn lão là Mưu thánh, nhà đạo tôn lão là Lão tổ Vương Thiền.
Lão tinh thông đủ chuyện trên trời dưới đất, không ai sánh bằng.
Cả đời Quỷ Cốc Tử có mấy quyển sách đề tên là Động Thiên Hạ, nhưng cuốn Phong Thủy Chân Kinh này đúng là Đường Nham chưa nghe nói bao giờ.
Mẹ nó, Quỷ Cốc Tử thuộc loại siêu đỉnh, nếu quyển sách này đúng là của lão thật thì đây chính là bảo bối duy nhất trên trời dưới đất đó… Há há, lần này mình vớ được bảo bối rồi.
Thứ này chắc là do lão đạo sĩ già giấu đi, nhưng tại sao lão phải giấu? Nếu nghiên cứu theo nội dung trong sách, việc tu luyện của lão già đó sẽ vượt lên tầm cao mới. Chẳng lẽ còn chuyện gì mà mình không biết ư?
Đường Nham nheo mắt, bụng thầm tính. Nếu như lão đạo sĩ già có thể giữ quyển sách này lại vậy thì chắc chắn nó là hàng thật, nếu không thì đã thiêu rụi từ lâu. Bây giờ có xoắn xuýt lý do lão già đó không học cũng chẳng có nghĩa lý gì, chẳng bằng tự mình chiêm nghiệm xem sao. Đường Nham vội đứng dậy, sau khi xác định không ai nhìn anh thì đi đóng cửa hàng, cẩn thận bưng hộp gỗ về phòng ngủ của mình, ngồi xổm đầu giường, tiếp tục lật ra trang hai.
Trang hai vào thẳng vấn đề, nói đúng trọng tâm các loại biến số của mệnh cách và điểm bố trí.
Lão đạo sĩ già am hiểu xem bói với tìm mộ, chỉ am hiểu chút da lông về bày bố bố cục thôi, cho nên sau khi mua cửa hàng nhỏ cũng chỉ tránh được vài điều tối kỵ thôi.
Đường Nham lật mấy trang lời tựa, cảm thấy rất có hàm ý nên chuẩn bị bố trí cửa hàng mình theo sách viết, thay đổi xem thử xem có thật sự thay đổi gì không.
Nói như vậy thì phía đông nam của phòng khác có quan hệ tài vận với gia chủ, phương vị thuộc mộc trong ngũ hành, màu thích hợp là xanh lá.
Phía nam phòng khách bày biện đồ dùng thuộc mộc có thể chiêu tiền, tụ tài hiệu quả, tốt nhất là thực vật xanh thân mềm.
Đường Nham lại giương mắt nhìn sang, phía nam phòng trưng một bồn hoa xanh mơn mởn. Xem ra khi còn sống, lão đạo sĩ bỏ rất nhiều công sức vào việc bày biện bố cục phong thủy, những thứ khác cũng không phạm sai lầm nào.
Cơ mà không đúng nha. Tất cả phương vị đều bày theo tuyến tiền tài nhưng sao mối làm ăn của cửa hàng lại ngày càng kém thế nhỉ? Đường Nham dạo quanh phòng một vòng, lông mi nhanh chóng xoắn lại nhưng vẫn không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.
Đột nhiên, một mùi khó ngửi tràn vào khoang mũi Đường Nham, như thể mùi thối mốc của đồ ăn để mấy ngày, khiến người khác cực kỳ khó chịu.
Đường Nham bịt mũi, dời bước theo mùi hương, chuẩn bị tìm xem có phải là thức ăn mình để thừa trong cặp lồng mình quên đem xuống hay không. Ai ngờ, anh vừa dời bước cái là đã đi thẳng một mạch đến cửa sổ.
Mùi hương kỳ lạ theo gió nhẹ nhàng lan tràn. Đường Nham mở cửa sổ nhìn thử, cửa sổ vốn chẳng có gì lại xuất hiện một đống đồ bỏ đi gì gì đó, đám ruồi muỗi bu dày khiến ánh sáng mặt trời cũng mơ hồ.
Cửa sổ được xem là “mắt phong thủy”, ánh mặt trời và khí vận đều xuyên qua cửa sổ hướng vào nhà, vừa bảo trì chất lượng không khí trong nhà cũng vừa có thể xua tan chút âm khí, vậy nên cửa sổ nhất định phải rộng rãi sáng sủa.
Mà nơi đây lại đột nhiên xuất hiện một đống rác, hiển nhiên là nó ở đấy cũng phải lâu rồi, bên trong toàn là đồ bẩn, vốn cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu nhưng lại đúng ngay cửa sổ, sẽ làm ô nhiễm khí vận tinh khiết, làm nên khẩu sát.
Loại khí này sẽ phá hỏng bố cục phong thủy vốn có của nơi này, hình thành nên sự tương phản, ví dụ như đường chiêu tài sẽ biến thành đường rủi, gia chủ vốn khỏe mạnh sẽ sinh bệnh tật.
Bố tiên sư, trách sao gần đây việc làm ăn của cửa hàng ngày càng kém, té ra vấn đề nằm ở đống rác đó. Tên quỷ thiếu đạo đức nào không có mắt như vậy chứ, Đường Nham tức giận nghĩ.
Nếu đã tìm ra nguyên nhân thì phải nghĩ cách giải quyết vấn đề rồi, Đường Nham tiếp tục lật xem cuốn Phong Thủy Chân Kinh trong tay, phía trên nói chỉ cần bỏ đi mấy thứ đó là thanh trừ được hết, rồi đặt thêm mấy chậu cây thân mềm là được rồi.
Thực vật tính mộc, không chỉ lọc được khí mà còn có thể ngăn sát khí,
Đương nhiên, đây chỉ là cách đơn giản nhất, trong sách còn ghi lại một cách vật vã một lần, an nhàn suốt đời khác, đó là nuôi một nữ quỷ chiêu tài.
Bố cục phong thủy bình thường chỉ có thể thay đổi số mệnh một chút, mà nữ quỷ chiêu tài lại có thể nâng cao phong thủy của nhà ở lên hẳn một bậc, không chỉ có thể cân đối tất cả lực lượng, mà còn có thể khiến khí vận tăng gấp bội, có thể xem là sự tồn tại tuyệt diệu.
Nhưng nữ quỷ cũng có ý nghĩ và ý nguyện của nó, sẽ không cam tâm tình nguyện bị người khác sử dụng, bắt buộc phải có một pháp khí chấn áp nó, khiến nó khuất phục mới được.
Chương 3: Mị ảnh nơi mộ hoang
Lúc viết đến đây, Quỷ Cốc Tử còn đặc biệt ghi chú về pháp khí thích hợp để huấn luyện ma nữ. Đó là một chiếc roi dài được luyện chế từ tóc người thuần dương chín mươi chín năm tuổi. Nó có tên là Xích Viêm, thân roi đỏ, đường khắc nơi tay cầm có ẩn chứa linh lực đã được phù phép.
Đường Nham xem đến đây thì ngừng ngay lại, ánh mắt vô thức liếc về cái roi nhỏ nằm trong hộp gỗ, trong lòng thầm gào, mẹ nó, cái này không phải là pháp khí mà Quỷ Cốc Tử nói dùng để huấn luyện ma nữ đây sao…
Thân cây roi màu đỏ và hoa văn kỳ dị đã chứng thực được phỏng đoán của Đường Nham. Anh không thể đợi thêm, lấy Xích Viêm ra, muốn thử xem sức mạnh của cái roi này rốt cuộc như thế nào.
Xích Viêm trong tay rất nóng, như đang cầm một chiếc chén ấm, Đường Nham nhẹ nhàng vung cổ tay một phát, cây roi đáng ngay về phía trước.
Vừa mới ra tay, Đường Nham đã hối hận ngay. Cửa hiệu nhỏ nhà anh vốn đã cũ kỹ lắm rồi, ngộ nhỡ sức mạnh của cái roi này quá lớn khiến căn nhà bị hỏng, anh sẽ phải trôi dạt đến bước đường chẳng nơi yên thân.
Thế nhưng, cảnh tượng trong dự đoán không hề xuất hiện, ngoại trừ đống tro bụi bay lả tả ra thì sàn nhà không hề bị hư hại.
Ui, chuyện gì thế này, Đường Nham buồn bực. Nhìn cây roi trong tay một lượt từ trên xuống dưới, chẳng phải đây là cây roi do Quỷ Cốc Tử tự tay luyện chế ra sao, sao cái thứ này còn chẳng bằng mấy cây roi bán bên ngoài thế!
Chẳng lẽ chỉ dùng được trên người nữ quỷ sao, xem ra phải thử một chút mới có thể kết luận được chính xác. Chỉ có vấn đề khốn nạn là biết đi đâu để tìm ma nữ đây…
Đường Nham một tay cầm Phong Thuỷ Chân Kinh, một tay cầm Xích Viêm lặng người tự mang hiệu ứng lá bay.
Tiếng chuông báo nửa đêm vang lên, Đường Nham mặc cả cây đen, chui từ cửa hiệu của mình ra, đi thẳng đến một bãi tha ma cách đây rất gần.
Anh muốn nhâ lúc trời tối đen, xem bên trong nghĩa địa có ma nữ qua lại hay không, nghĩ cách bắt một con đến để dùng thử Phong Thuỷ Chân Kinh xem sao.
Đêm xuân hãy còn âm u lạnh lẽo, Đường Nham theo đường cái bước nhanh về hướng bãi tha ma. Chặng đường đi chỉ vỏn vẹn hơn mười phút mà cả người anh đã lạnh đến phát run, gió đêm rét thấu xương con dao nhỏ rỉa từng chút thịt, từng nhát dao tuy không gây chết người nhưng lại khiến người ta đau thấu xương.
Cơ thể mặc áo lông dày còn đỡ, khuôn mặt “trần trụi với thiên nhiên” trở thành bia đỡ siêu to khổng lồ. Bờ môi đông cứng phát tím, trên mặt không còn chút máu nào, ngũ quan vốn thanh tú cũng dúm díu hết lại.
Ôi, làm một người đàn ông vĩ đại thật là mệt mỏi, vì sự nghiệp mà sẵn lòng bỏ ra tất cả, rất xứng được thưởng cho một em gái da trắng chân dài.
Khi Đường Nham ngồi xổm trong bụi cỏ, vừa cẩn thận từng li từng tí chú ý đến tình hình bên trong bãi tha ma, vừa tự tâng bốc mình lên đến tận đỉnh không chút keo kiệt.
Sau đó lấy ra một cái bình nhỏ từ trong lòng, đổ ra vài giọt chất lỏng, nhẹ nhàng chà lên trên mí mắt.
Theo lý thuyết của Phong Thuỷ Chân Kinh, ma nữ là thể cực âm, trạng thái cơ thể hơi mờ ảo, trên người quấn đầy khí đen, đó chính là sức mạnh từ khi còn sống của nữ quỷ. Nói ngắn gọn, khí đen càng nồng thì sức mạnh của nữ quỷ càng ghê gớm.
Mà người sống thì có dương khí dồi dào, thế nên bình thường không thấy yêu ma quỷ quái gì, trừ phi dùng nước hỗn hợp năm loại ra để mở mắt thần thì mới có thể thấy được hình dáng rõ ràng của ma nữ.
Sau khi bôi xong, Đường Nham nhắm mắt tập trung tư tưởng suy nghĩ vài giây, cảm thấy mí mắt mát lạnh, không có cảm giác khác thường, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Cảnh sắc trước mắt cực rõ ràng, như thể ban đầu được một tầng sương bao phủ rồi tan, những thứ bị nó bao trùm hiển hiện rõ ràng.
Đủ loại khí nào đấy trần ngập quẩn quanh làm từ trường rối tung, rất khó phân biệt ra được sự tồn tại của khí đen. Đường Nham tập trung đánh mắt qua các ngôi mộ cả buổi vẫn không có chút thu hoạch nào, cảm thấy hơi thất vọng.
Cơ mà, đừng bảo mấy hồn ma này đi chuyển kiếp đầu thai hết rồi nhé? Vất vả cực khổ đợi mãi cả tiếng mà nửa cái bóng má cũng chẳng thấy. Được rồi, xem như hôm nay không có cơ hội, hay cứ kệ cha nó về ngủ cái đã, trời cũng lạnh quá, về rồi lại cảm sốt các thứ là ăn cám.
Đường Nham xoa nhẹ đôi chân mỏi nhừ, đang chuẩn bị đứng dậy, một chiếc xe con đột nhiên từ một phía chạy nhanh đến. Đèn pha ở phía trước xe chiếu sáng một mảng lớn nghĩa địa âm u, cắt ngang động tác đứng dậy của Đường Nham.
Vì cố gắng không để bị phát hiện, tránh xảy ra tranh chấp không đáng có, Đường Nham rụt về bụi cỏ ngay, lén lút nhìn ra ngoài đánh giá chiếc xe đột ngột xuất hiện kia.
Vì là nửa đêm, hơn nữa phía trước còn có ngọn đèn che chắn, nên Đường Nham cũng chỉ có thể thấy sơ hình dáng của chiếc xe.
Sau khi chiếc xe dừng lại, cửa xe bật mở, có hai người áo đen đi ra, quay người mang một vật gì đó thật dài từ trong thùng xe ra.
Đường Nham chăm chú nhìn vật kia, mơ hồ cảm thấy giống thân người. Suy đoán này khiến anh càng hoảng sợ. Má ơi, cảnh tượng trước mắt không phải là hiện trường giết người đấy chứ? Thấy người bị khiên kia nằm im không nhúc nhích để mặc người khác muốn làm gì thì làm là anh đã biết lành ít dữ nhiều rồi.
Chuyện này còn không phải là kinh khủng nhất. Khi linh nhãn của Đường Nham nhìn quét xuống dưới, anh thấy rõ ràng ở sau lưng hai người áo đen kia có một bóng hình kỳ quái treo lơ lửng giữa trời.
Không sai, là đang treo lơ lửng.
Má ơi, đây không phải là hồn ma sao… Con mẹ nó, chưa từng thấy qua người bình thường nào mà đi phiêu phiêu thế đâu.
Đường Nham to gan cũng bị dọa sợ chết khiếp, tay phải thò vào trong lòng, nắm thật chặt Xích Viêm. Mặt điêu khắc như thể có ma lực, chẳng mấy chốc đã khiến anh bình tĩnh lại.
Con quỷ này chắc chắn là người bị vác đi kia, đến đường cùng, sau khi bị ép giết thì sinh ra oán khí mãnh liệt nên mới theo sau hai người kia không buông. Loại quỷ này cực kỳ hung ác, mình vẫn nên náu thân xem tình hình rồi tính sau. Đường Nham trấn an bản thân, anh cả thở mạnh cũng không dám, nhìn chằm chằm về phía đối diện.
Hai người đàn ông mặc đồ đen không hề hay biết gì, sau khi mang người ra mảnh đất trống, sau đó lại lấy hai cái xẻng từ trong xe ra, nhanh chóng đào một cái hố to, ném người vào trong, rồi lại nhanh chóng lấp đất. Động tác trơn tru gãy gọn, như thể đã làm rất nhiều lần.
Đường Nham còn nghe được tiếng của một người đàn ông áo đen vừa đào hầm vừa lẩm bẩm.
“Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp, cứ như thế mà chết sớm. Cô cũng đừng oán chúng tôi, nếu có trách chỉ có thể trách cô sinh giờ không đẹp, chết là hết chuyện. Mong cô kiếp sau đầu thai cho tốt, đừng chết sớm nữa.”
Động tác của hai người cực kỳ lưu loát, chẳng mấy chốc đã xử lí sạch sẽ. Tên áo đen vừa mở miệng khấn lại nói tiếp: “Đại ca, nơi đây cách nội thành gần như vậy, không bị người ta phát hiện sao.”
“Yên tâm đi, đây là một nghĩa địa hoang, người bình thường ai lại rảnh rỗi thần kinh đến nơi như thế này. Chúng ta mau đi thôi, nếu bị người khác phát hiện, lúc đó mới rắc rối to.” Sau khi người còn lại trả lời, cả hai nhanh chóng lên xe, đạp mạnh ga, bật đèn pha phóng vọt đi xa.
Chương 4: Đêm kinh hồn
Lúc này, hồn ma kia có vẻ muốn ngăn hai người kia lại. Nhưng hai kẻ mặc đồ đen hình như có mang theo thứ gì đó kỳ quái, mỗi lần nó muốn tiến sát lại gần đều bị văng ra. Thử mấy lần đều không được, nó hoàn toàn vô vọng, đành mờ mịt đứng nguyên tại chỗ.
Không còn ánh đèn xe rọi sáng nữa, nghĩa trang chìm trong màn đêm đen kịt, vì thế mà khi Đường Nham nhìn lại, anh kinh ngạc nhận ra hồn ma nọ đã biến đi mất tăm mất tích.
Mẹ nó, đừng nói là đi theo rồi đấy nhé? Khó khăn lắm mới gặp được một con quỷ thực sự, thế mà lại để trốn mất dưới mắt, đúng là đáng tiếc mà.
Đường Nham nấp trong bụi thêm một lát, xác định xe đã đi xa, không còn ai xuất hiện nữa mới thở phào nhẹ nhõm, vịn vào cây đại thụ bên cạnh, từ từ đứng dậy.
Ban nãy giữ mãi một tư thế ngồi xổm quá lâu, bây giờ cả hai đùi đều tê nhừ, nếu không vịn vào cây đại thụ thì anh sợ mình sẽ ngã luôn xuống đất mất.
Đợi đến khi ổn định lại được cơ thể rồi, Đường Nham mới đi đến cái hố hai người nọ vừa đào. Anh móc ra cái xẻng từ trong balo mang theo, cũng may là khi ra ngoài mình mang đủ đồ, còn định đào mấy gốc cây, không ngờ lại có ích ở đây.
Người này vừa mới chết không lâu, cơ thể và hồn phách chắc chắn vẫn còn có thể hợp lại được, Đường Nham chuẩn bị thử xem có thể gọi hồn một lần nữa trở về hay không.
Dù sao công cụ vẫn quá nhỏ, dùng rất tốn sức. Khi Đường Nham vất vả lắm mới đào được lớp bùn ra, anh mệt đến mức tụt đường, mông phệt luôn xuống đất, thở hổn hển, đến khi khôi phục lại chút sức mới vội vàng nhảy xuống hố đất.
Ánh sáng điện thoại yếu ớt, có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt cô gái trắng bệch, trên người lạnh như tảng băng, không biết đã chết từ khi nào.
Ồ, trông cũng không tệ. Đường Nham lắc đầu thở dài, cô gái nhỏ này đúng là xui xẻo, còn trẻ thế này đã mất mạng rồi.
Nhưng cũng nhờ thế mà anh lại được hời. Em gái à, nhân từ chút đi, nhường hồn lại cho anh dùng nhé cưng. Đường Nham không đợi nổi nữa, bò ra khỏi hố, kéo ba lô kiếm dụng cụ. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi sau gáy anh.
Khi vừa bước được bước đầu tiên ra khỏi, đột nhiên cảm giác được có gì đó nằm trên vai mình. Đường Nham bắt đầu thấy căng thẳng, một cảm giác rợn hết cả tóc gáy chậm rãi lan tràn khắp người anh.
Đây là khu mộ hoang đó, trừ anh ra ở đây chẳng có nổi một thứ gì sống, cái thứ trên vai mình rốt cuộc là gì đây. Đường Nham máy móc quay sang nhìn.
Một bàn tay trắng bệch đang nắm chặt bả vai anh.
“Á!”
Tinh thần Đường Nham bị tập kích cực mạnh, gào ầm lên, vừa cố gắng thoát khỏi cái tay vừa chạy như điên về phía trước.
Nhưng anh thật sự hoảng loạn lắm rồi, chẳng quan tâm đường đất gì sất, lơ mơ nên bị đẩy một phát, ngã sấp mặt.
Cơn đau ập đến, Đường Nham thầm rên một tiếng rồi run rẩy nhìn về phía sau.
Một bóng dáng hơi mờ trôi lơ lửng trên không cách anh không xa. Nhưng dù sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần cũng không thể che giấu dung nhan tuyệt sắc của cô ta.
Khuôn mặt tinh xảo, dung nhan diễm lệ, mặc bộ đồ thể thao đỏ bình thường nhưng lại có thể khéo léo khoe đường cong hoàn mỹ, đặc biệt là đôi thỏ trắng trước ngực, chỗ áo phình phình lên ấy hả, như thể muốn bung là bung ấy.
Con nhóc Lưu Tiểu Nhiên mà so với người ta chỉ có thể bị ngược ra bã, không cùng đẳng cấp luôn đó.
Cái tay của cô gái này cũng không xi nhê gì với anh trai tân Đường Nham nữa rồi, có nhìn thấy tình cảnh này bao giờ đâu, lúc ấy chỉ có chăm chăm mà nhìn cho thích, nước miếng muốn rớt cả ra, quên phắt luôn tình cảnh nguy hiểm của mình hiện giờ.
Đàn ông mê gái đúng là điên đến sợ mà!
Con quỷ kia thấy Đường Nham nhìn cô ta chằm chằm thì dần lại gần từ khoảng xa kia, ngày càng đến sát Đường Nham.
Gió lạnh ập đến theo bước đi của cô ta, khiến Đường Nham lạnh thấu tim. Anh thoáng giật mình, bừng tỉnh từ cơn ảo tưởng, mới ý thức được rằng trước mặt mình bây giờ cũng chẳng phải gái đẹp gì cho cam, mà là một con quỷ cái không có chút hơi thở nào.
Nhìn thân hình này là biết ngay, đây chính là con quỷ vừa biến mất ban nãy. Tôi nói này em gái à, em đang yên đang lành mà chơi trốn tìm làm quái gì, đúng là muốn hù chết người mà.
Rốt cuộc là còn nghĩ đến tình hữu nghị thuần khiết giữa người với người không thế!
Tô Thiên cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi rồi. Vốn định về nhà, lại đột nhiên bị tập kích, sau đó thì chẳng còn biết gì cả. Đợi đến khi khôi phục lại ý thức lần nữa mới phát hiện tự nhiên chết mất rồi, biến thành một hồn phách mờ ảo yếu ớt, chỉ có thể trơ mắt nhìn hung thủ sát hại mình kéo xác đến khu ngoại ô hoang vu chôn, mà đến chút sức phản kháng cũng chẳng có.
Cô cố hết sức la lớn, nhưng ngay cả chút tiếng nói cũng không phát ra nổi, bất lực khốn khổ dệt thành lưới, bó chặt lấy cô.
Sau khi hai người kia đi, cô rơi vào trạng thái đần độn luôn, cho đến khi Đường Nham, một gã bỉ ổi đêm hôm khuya khoắt chẳng biết từ đâu chui ra, xuất hiện.
Chẳng ứ chẳng hừ gì đã đào xác cô lên, còn dê dê biến thái nhìn không rời mắt, từ phát điên mà dùng để hình dung anh ta cũng coi như là khen rồi đấy.
Bà cô đây tốt xấu gì cũng là gái nhà lành ở xã hội thượng lưu, cho dù có chết cũng không thể để người khác làm nhục thế được. Một luồn oán niệm bốc lên, hóa thành từng sợi khí đen vây quanh hồn phách cô. Tô Thiên cảm thấy hình như mình đã có sức, túm lấy Đường Nham theo bản năng.
Không ngoài dự liệu, Đường Nham bị sờ đến giật mình.
Nhưng tôi đây cũng có làm gì đâu, sao lại tới tìm tôi? Đường Nham tỏ vẻ đau khổ nhưng trong lòng lại thầm chửi tục, căng thẳng đến run cả hai chân, não nhanh chóng xoay vòng, nghĩ xem nên làm sao để thoát.
Chạy, hay không chạy đây, đó là một vấn đề đấy.
Ôi, không đúng nhà, chẳng phải còn có cây roi pháp khí đấy ư? Đây chính là thần vật mà Quỷ Cốc Tử để lại đó nha, đối với mấy thứ nhỏ bé này chắc chắn sẽ đơn giản thôi. Sao mình lại phải chạy như thằng cu làm sai rồi trốn như thế, đúng là ném sạch mặt mũi của sư phụ đi mà.
Đường Nham nghĩ đến đây, nhanh chóng lấy Xích Viêm từ trong lòng ra, cầm thật chặt, căng thẳng nhìn chăm chằm vào bóng dáng kia.
Chỉ cần con quỷ kia có động tĩnh gì là anh sẽ quất roi lên ngay.
Có lẽ đã cảm nhận được ý của Đường Nham, nữ quỷ không đến gần anh nữa, dừng cách đó mấy bước, trong đôi mắt đầy vẻ ai oán, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cố một lúc lâu cũng chẳng phát ra nổi.
Chương 5: Đừng dọa tôi nha
Trước kia Đường Nham từng nghe đạo sĩ nhà mình nhắc là sau khi con người ta chết, linh hồn vô cùng yếu ớt, không có sức lực gì, không thể nói cũng không thể nhúc nhích. Có vài người còn thậm chí cả hình người cơ bản cũng không thể ngưng tụ được, rất dễ bị quỷ sai áp giải về địa phủ.
Có điều cũng tồn tại một số ngoại lệ. Có vài trường hợp vì nguyên nhân bất khả kháng nên còn lưu lại nhân gian. Ví dụ như chịu oan lớn hoặc có thể có oán hận rất sâu đậm. Những người này đều có tên chung là chấp niệm.
Chấp niệm không muốn tin rằng mình đã chết, không cam lòng rời đi.
Cũng có thể nói, chấp niệm là nguồn gốc của sức mạnh để ở lại trên thế giới này.
Ma nữ này bị người ta mưu sát mà chết, chắc chắn trong lòng sẽ có thù hận và không cam lòng.
Có điều sức lực của cô vẫn còn quá yếu kém, chỉ có thể ngưng tụ lại thành một hình dạng, lại còn là dạng lờ mờ, ngay cả lời cũng thốt không ra nổi.
Đã biết ma nữ này không có chỗ ghê gớm gì, nỗi sợ hãi trong lòng Đường Nham tan đi một nửa, lòng tò mò cũng xuất hiện. Anh nhìn đôi môi ma nữ chằm chằm không chớp mắt, muốn từ đó đoán ra rốt cuộc cô đang nói gì, có phải muốn để lại manh mối gì cho anh không.
Nhìn hồi lâu, Đường Nham mới phát hiện ma nữ này chỉ lầm bầm tới tới lui lui hai chữ giống nhau. Căn cứ vào phân tích của anh thì hình như cô nói cứu tôi, cứu tôi.
Ông trời ơi, ma nữ cầu xin tôi giúp đỡ thì phải làm gì đây? Đang online chờ, xin mọi người trả lời nhanh chút.
Trong đầu Đường Nham vô thức xuất hiện một câu nói như thế, lập tức đốt cho anh ngoài khét trong sống. Ui phì phì, bây giờ không phải lúc nghĩ vớ nghĩ vẩn.
“Cô muốn tôi giúp cô thật à?” Đường Nham cẩn thận từng li từng tí hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào ma nữ để đề phòng cô bất chợt làm loạn.
Lúc này, Tô Thiên rất vui. Cô nghĩ người đàn ông này cũng giống những người khác, không thấy mình, cũng không nghe được tiếng kêu của mình. Không ngờ cô lại đoán sai.
Đường Nham không chỉ thấy cô mà còn có thể hiểu được ý bằng hành động khoa chân múa tay của cô.
Thật tốt quá, cuối cùng cô được cứu rồi, không cần phải tiêu tan một cách khó hiểu trên cuộc đời này.
Tô Thiên nghe thế thì khẽ gật đầu rồi lại bắt đầu mấp máy môi. Tiếc là lúc này cơ thể của cô đã nhạt hơn lúc nãy vài phần, vốn không thể thấy độ cong nơi khóe môi, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ phân tán khắp nơi thành những mảnh nhỏ vậy.
Đường Nham thầm kêu một tiếng không hay. Ma nữ này mới tách ra, sức lực vốn yếu kém. Bây giờ cô lại nói với anh mấy câu, e rằng chấp niệm còn sót lại của cô không đủ để cô duy trì hình người nữa rồi.
Vốn anh định đi ra để tìm một con ma nữ, hôm nay đã có sẵn đứng ở trước mặt, anh không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này. Thả con ma này bỏ chạy rồi thì biết ngày nào mới có thể gặp lại con khác.
Đường Nham nghĩ tới đây, quyết định thật nhanh, móc một cái hồ lô nhỏ từ trong lòng ra. Đây là di vật lão đạo sĩ để lại cho anh, nói là vật báu truyền lại từ thời tổ tiên. Vì thời gian đã trôi qua rất lâu rồi cho nên không rõ lắm về nguồn gốc của nó.
Có điều vật báu này lại rất lợi hại, có thể hút sát khí, âm linh và vật thể hư ảo siêu tự nhiên. Lúc này lấy nó ra để đựng ma nữ này thì đúng là quá thích hợp.
“Giấu mình vào trong hồ lô này trước đi. Nếu không cô sẽ biến mất rất nhanh.” Đường Nham rút nút hồ lô ra, nói với ma nữ.
Vẻ mặt Tô Thiên đầy khó xử nhưng cô biết mình không còn sự lựa chọn nào khác. Vì vậy cô chỉ chần chừ một lúc rồi vẫn chui vào trong hồ lô theo lời Đường Nham.
Nhưng kỳ lạ là cô vừa bước lên phía trước hai bước thì không kiềm được mà bị nắm tay kéo lại. Thử thêm lần nữa thì cũng vẫn bị kéo lại. Cô lại thử lần nữa cũng vẫn như thế. Vài lần như vậy, ngay cả Đường Nham cũng cảm thấy không bình thường.
Theo lý thuyết thì sau khi con người ta chết đi, linh hồn đã rơi vào trạng thái tự do, sao ma nữ này chỉ cách chỗ ra trong phạm vi một mét? Vượt quá phạm vi này sẽ không bị khống chế mà quay ngược lại?
Đường Nham sờ cằm, mắt xoay chuyển hai vòng đầy lo lắng trên người ma nữ rồi dời về phía thi thể trong cái hố đất phía sau cô.
Ma nữ vừa xuất hiện, trong khoảng thời gian này mình vẫn ở đây, không thể có ai xuống tay với cô. Như vậy giả thuyết duy nhất là có người động tay chân với thi thể của cô.
“Cô đừng lo lắng. Tôi đi nhìn xem có phải thi thể cô xảy ra vấn đề gì rồi không.” Đường Nham an ủi ma nữ một câu, lúc này mới đi vòng qua cô, nhìn vào trong hố đất, chịu đựng sự buồn nôn trong đầu, cẩn thận mà tìm kiếm trên thi thể lạnh như băng.
Lúc tay Đường Nham chuyển tới ngực thi thể thì sự đẫy đà mềm mại trong lòng bàn tay khiến lòng anh rung động. Dù cách lớp áo nhưng cảm xúc tuyệt vời này vẫn khiến trái tim xử nam của anh đập thình thịch không ngừng,
Có điều chỉ cần nghĩ tới đây chỉ là một thi thể nữ lạnh như băng, lòng anh có cảm giác nổi da gà. Mẹ kiếp, ông đây lớn thế này rồi mà ngay cả một người giống bạn gái cũng chưa từng có, không ngờ lần đầu tiên tiếp xúc với em gái, đối tượng lại là một thi thể. Đây cũng quá lừa người rồi.
Đường Nham không nói gì, thầm gào thét trong lòng nhưng sức trên tay không giảm đi. Anh lại không kiềm được mà bóp mấy cái, lúc này mới bịn rịn mà dời tay đi. Vừa động đậy, anh đã đụng phải thứ gì đó sắc nhọn.
Trời ạ, không đúng, sao trên cơ thể con người lại có chỗ cứng như thế chứ?
Đường Nham tò mò mà cởi áo ra. Đập vào mắt anh là một chiếc áo lót viền ren màu trắng bao bọc lấy mềm mại đẫy đà. Dù trong tình cảnh kỳ lạ như thế, việc này vẫn đánh sâu vào thị giác khiến huyết mạch con người ta sôi sục.
Đường Nham nhìn chằm chằm vào hai viên tròn căng, nước miếng sắp chảy xuống. Ừm, theo phỏng đoán thì chắc chắn vật cứng này giấu dưới lớp quần áo, xem ra phải cởi áo lót nhỏ ra kiểm tra kỹ lưỡng một lần.
Hí hí, đừng mong giấu diếm được manh mối nào qua mắt anh. Đường Nham vừa lộ ra một nụ cười ác độc hèn mọn bỉ ổi, vừa thích thú hào hứng mà xé miếng áo lót trắng kia ra.
Có điều anh vừa vươn tay ra, phía sau anh bỗng có một cơn gió lạnh cắt da cắt thịt thổi tới, lạnh tới mức khiến anh không kiềm được mà hắt xì. Khốn kiếp, sao bỗng trở lạnh thế? Đường Nham ngoảnh lại nhìn thì vừa hay thấy một khuôn mặt trắng bệch đang nổi giận đùng đùng.
“Á.”
Đường Nham kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, bối rối mà né qua bên cạnh, lại không cẩn thận giẫm phải một cục đá, lảo đảo một cái rồi té xuống, té vào trên người thi thể nữ. Mà đầu anh thì vừa hay đặt lên hai luồng mềm mại bất chợt lộ cảnh xuân kia.
Wow, thật mềm. Đường Nham dễ chịu tới mức không muốn ngẩng đầu lên. Mũi anh như còn có thể ngửi thấy mùi thơm như có như không. Đang khi anh thoải mái thì một luồng gió lạnh lại đánh tới, lạnh tới thấu tim, kéo Đường Nham từ trong ngây ngất về với thực tại.
Khốn nạn, người phụ nữ này thật khó trị, mình lại còn giúp cô ta một tay. Cô không chỉ không giúp đỡ thì thôi đi, còn quấy rối mù quáng. Bé ngoan của tôi, vừa rồi suýt chút nữa thì dọa ông đây sợ chết.
Đường Nham vội vàng bò dậy từ trên thi thể, lách người tránh qua một bên, kéo ra một khoảng cách với ma nữ mới chất vấn đầy bất mãn: “Cô làm gì thế? Không thấy tôi đang tìm đầu mối à? Muốn dọa chết tôi hả?”
Bình luận facebook