• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sơn Hà Chẩm 山河枕 (Tống Thiến - Đinh Vũ Hề) (1 Viewer)

  • Chương 82+83:



82.


Sở Du bị Vệ Uẩn gắt gao ôm vào trong ngực, trong nháy mắt như vậy, nàng cảm thấy Vệ Uẩn giống như một bông hoa nở rộ chui từ dưới đất lên cắm rễ trong thân thể nàng. Bọn họ hấp thụ sức mạnh và chất dinh dưỡng từ trên người đối phương, không ai muốn rời khỏi ai.

Nhưng mà ý niệm như vậy chỉ bất chợt lướt qua, nàng nghe thấy Vệ Uẩn nói: “Tẩu tẩu, tẩu đừng sợ.”

“Đệ sẽ bảo vệ tẩu, cho dù như thế nào, tẩu cũng sẽ bình an.”

“Ta sợ cái gì?”

Sở Du cười khẽ: “Tiểu Thất, với ta mà nói, trên đời này không có gì đáng sợ.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rốt cuộc sinh tử, biệt ly, nàng đều đã trải qua, nếu nói đời trước là khổ hạnh, thì cả đời này đã cho nàng cơ hội buông tay, theo đuổi một phần viên mãn.

Vệ Uẩn lẳng lặng ôm nàng, cảm giác tâm tình từng chút từng chút bình ổn xuống dưới, hắn vốn nên buông tay, nhưng mà hắn lại luyến tiếc, vì thế hắn tiếp tục ôm nàng, cảm thụ độ ấm trên người nàng, chậm rãi nói: “Nhưng mà đệ sợ.”

“Đệ sợ cái gì?”

Vệ Uẩn không nói chuyện, kinh ngạc đến ngây người hồi lâu, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

“Đệ sợ tẩu sống không tốt.”

Đệ sợ tẩu rời đi.

Đối với một mình Sở Du, hắn đã có nhiều nỗi sợ hãi như vậy.

Hắn đã từng hy vọng nàng có một cuộc sống tốt đẹp, hắn đã từng cảm thấy, chỉ cần hắn bảo vệ tốt cho nàng, bên cạnh nàng cả đời, sau đó cùng nàng đi xuống hoàng tuyền, như vậy đã đủ rồi. Nhưng mà thời điểm người này nói ra mấy chữ “Ta đi cùng đệ”, bên trong nội tâm hắn lại như có vô số dây đằng chui từ dưới đất chui lên, gắt gao cột chặt người này vào trong lòng.

Vì thế hắn không dám tưởng tượng tới cảnh nàng rời đi, nếu nàng xoay người bỏ mặc hắn, chính hắn cũng không biết, tương lai phải đi tiếp như thế nào.

Sở Du thấy cảm xúc của hắn chậm rãi bình ổn lại, không khỏi mỉm cười, nàng giơ tay vỗ vỗ lưng hắn, ôn hòa nói: “Được rồi, khóc đủ rồi thì đứng lên đi, phía sau còn có rất nhiều chuyện cần xử lý.”

Vệ Uẩn theo tiếng ngồi dậy, Sở Du đi tới chậu đồng tẩm ướt khăn lau mặt cho Vệ Uẩn, đồng thời nói: “Kế tiếp đệ tính toán làm gì?”

Nếu quyết định chống lại Triệu Nguyệt thì phải có kế sách, khi nào phản, phản như thế nào, đều phải tính toán cẩn thận.

Vệ Uẩn lau mặt, đại não chậm rãi bình tĩnh lại, nước lạnh khiến hắn thanh tỉnh, hắn bình tĩnh nói: “Hiện giờ chiến tranh vẫn còn đang tiếp diễn, trước tiên không cần vọng động, có một lời Sở đại ca nói rất đúng, ít nhất hiện giờ Đại Sở cần Triệu Nguyệt đảm đương việc làm trụ cột, ổn định cục diện.”

Sở Du gật đầu, nàng vẫn luôn biết, tất cả những quyết định của Vệ Uẩn đều sẽ tận lực đặt bá tính lên hàng đầu, vì thế nàng nói: “Đệ tính toán nuôi dưỡng thực lực?”

“Trận chiến với Bắc Địch còn chưa đánh xong, ít nhất ngay lúc này, việc cần phải làm là đánh bại bọn chúng. Cho dù không thể đánh hạ Bắc Địch, cũng phải khiến cho bọn chúng nội trong mười năm không thể dễ dàng xâm chiếm.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sở Du tiếp nhận khăn mặt từ trong tay Vệ Uẩn, đặt sang chậu nước bên cạnh, nghe Vệ Uẩn tiếp tục nói: “Đệ sẽ làm bộ cái gì cũng không biết, đàm phán với Triệu Nguyệt, nói cụ thể như thế nào, chúng ta còn thời gian chậm rãi suy nghĩ.”

Sở Du gật đầu, đối với năng lực của Vệ Uẩn, từ trước đến nay nàng luôn tín nhiệm. Đời trước Vệ Uẩn không có cục diện tốt như hiện tại, nhưng hắn vẫn mang một thân bệnh căn lên chinh chiến sa trường, hơn nữa còn đi tới trận chiến cuối cùng, đó là dẫn chứng tốt nhất chứng minh thực lực của hắn.

Hai người thương nghị đơn giản một chút, Sở Du quay trở về phòng của mình, hai người chia nhau đi ngủ. Chờ tới ngày hôm sau, Vệ Uẩn từ biệt Sở Lâm Dương, quyết định trở về Hoa Kinh bái kiến Triệu Nguyệt.

Hiện giờ dù sao Triệu Nguyệt cũng là hoàng đế, Vệ Uẩn trở về, đương nhiên sẽ phải đi gặp mặt. Hơn nữa Vệ Uẩn nhớ mong Liễu Tuyết Dương cùng Tưởng Thuần ở Hoa Kinh, Sở Du lo lắng cho trưởng công chúa trong cung, vì thế hai người quyết định không thể tiếp tục kéo dài, trực tiếp khởi hành về Hoa Kinh.

Sở Lâm Dương chuẩn bị lộ phí và hộ vệ cho hai người, chờ Sở Du và Vệ Uẩn cùng nhau lên xe ngựa, vừa cuốn mành lên thì thấy Cố Sở Sinh ngồi trong xe ngựa, ngẩng đầu mỉm cười nhìn hai người.

Cố Sở Sinh chắp tay với Vệ Uẩn, cười nói: “Vệ tiểu Hầu gia.”

Sắc mặt Vệ Uẩn trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cút xuống cho ta!”

“Đúng lúc tại hạ cũng muốn trở về Hoa Kinh báo cáo công tác, Sở thế tử phân phó giản lược, chỉ an bài một chiếc xe này, Cố mỗ thân thể yếu ớt, mong rằng tiểu Hầu gia chiếu cố thêm.”

Nghe được lời này, Vệ Uẩn lạnh giọng bật cười, giơ tay túm lấy Cố Sở Sinh, lại bị Sở Du đè lại, cười nói: “Cố đại nhân nói đúng, chúng ta lên đường vội vàng, một đường cưỡi ngựa trở về, không biết Cố đại nhân có muốn đồng hành hay không?”

“Thân thể hắn yếu đuối.”

Vệ Uẩn lập tức nói: “Vẫn nên ngồi xe ngựa tương đối thích hợp hơn.”

“A.” Cố Sở Sinh giơ tay, cười nói: “Tại hạ cảm thấy, ngẫu nhiên rèn luyện một chút cũng là chuyện tốt.”

Sở Du gật đầu, dẫn theo Vệ Uẩn xuống xe ngựa, cho người dẫn ngựa tới đây, rồi sau đó từng người lên ngựa, chạy về hướng Hoa Kinh.

Thể lực của Cố Sở Sinh không thể so với Sở Du và Vệ Uẩn, sáng sớm xuất phát, tới buổi trưa đã cảm thấy mỏi mệt, Sở Du giương mắt liếc nhìn Cố Sở Sinh, thấy trên trán hắn đổ mồ hôi, trước mắt lại có quán trà, nàng nói với Vệ Uẩn cho đội ngũ dừng lại, để mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hiện giờ đã vào hạ, thời tiết nóng bức, ba người Sở Du, Cố Sở Sinh, Vệ Uẩn ngồi cùng một bàn. Trong lúc nghỉ ngơi ăn cơm Vệ Uẩn hái được ngọn cây cọ ở bên cạnh, ngồi xuống bện cái gì đó.

Tay hắn vừa nhanh lại linh hoạt, mọi người vẫn còn đang ăn cơm, Sở Du đã nhìn ra được hình dáng ban đầu. Cố Sở Sinh thấy ánh mắt Sở Du, hắn cười nói: “Tiểu Hầu gia có tâm.”

“Hả?” Sở Du nghe thấy Cố Sở Sinh nói tới Vệ Uẩn, tức khắc nổi lên hứng thú, cười nói: “Hắn luôn biết cách săn sóc người khác, lúc trước ta nhìn trúng một cái vòng hoa đội đầu, nhưng lại cảm thấy đó là món đồ của tiểu hài tử, kết quả chờ ta trở lại, đã nhìn thấy hắn cho kết cho ta một vòng.”

Cố Sở Sinh nghe lời này, ý cười không giảm, lại nói: “Tuổi này của nàng, đội vòng hoa là đẹp nhất.”

“Đúng vậy.” Trong mắt Sở Du mang theo vài phần cảm khái, Cố Sở Sinh nói chuyện câu được câu không cùng nàng, lời trong lời ngoài của Sở Du phần lớn đều liên quan tới Vệ Uẩn, Cố Sở Sinh vẫn luôn nở nụ cười, nhưng ý cười trong ánh mắt lại càng ngày càng nông. Mắt thấy Vệ Uẩn cầm chiếc nón lá được kết hoàn chỉnh đi tới, hắn ta uống ngụm trà cuối cùng, lạnh nhạt nói: “Đại phu nhân thật có phúc khí, ngày sau chắc chắn tiểu Hầu gia sẽ thăng chức rất nhanh, hắn hiếu thuận như vậy, sau này đại phu nhân có thể yên tâm.”

Lời này khiến Sở Du ngẩn người.

Hai chữ “hiếu thuận” này dùng trên người thiếu niên, trong một cái chớp mắt thế nhưng nàng cảm thấy có vài phần khó chịu.

Nhưng mà trong quá khứ nàng thường xuyên đặt hai chữ này trên người Vệ Uẩn, hiện giờ cũng không biết vì sao lại cảm thấy không muốn dùng.

Nàng nhìn Vệ Uẩn đưa chiếc nón cho mình, hắn cười nói: “Tẩu tẩu, đệ sợ thời tiết quá nắng, hơi xấu một chút, tẩu tạm chấp nhận nhé.”

Sở Du tiếp nhận chiếc nón, không nói nhiều, bàn tay phất qua phiến lá trên chiếc nón, sau một hồi, mới ngẩng đầu cười cười: “Đệ có tâm.”

Nói xong, nàng đội nón lên đầu, đứng dậy nói: “Khởi hành thôi.”

Đoàn người ra roi thúc ngựa, chạy liên tục bảy ngày đường, rốt cuộc cũng tới được Hoa Kinh. Một đêm trước khi nhập kinh, bọn họ tìm một khách điếm nghỉ tạm, phòng của Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh gần sát phòng Sở Du, một trái một phải.

Có lẽ bởi vì chuẩn bị vào kinh, trong lòng Sở Du có chút bất an, cả đêm trằn trọc trên giường, không được yên giấc. Chờ tới nửa đêm, đột nhiên nàng nghe thấy mái hiên bên ngoài cửa sổ có thanh âm, kiếm đặt sát ngay bên người, nàng cầm kiếm nhanh chóng ẩn náu ra sau cửa sổ, quả nhiên không lâu sau, cửa sổ của nàng đã bị người nhẹ nhàng đẩy ra.

Cũng chính lúc này, mũi kiếm của Sở Du đột nhiên đâm về đối phương, đối phương khom lưng xoay tròn, lộn nhào người ra phía sau, dùng một tay che miệng nàng, đè nàng lên tường, nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu, là đệ.”

Sở Du mở to mắt, có chút kinh ngạc, Vệ Uẩn thấy nàng đã nhìn rõ mình, lúc này mới lui người lại, sau đó nói: “Đệ có một số việc muốn thương lượng với tẩu tẩu.”

Sở Du gật đầu, chỉ cái bàn bên cạnh, cười nói: “Cửa chính không đi, lại đi cửa sổ.”

Vệ Uẩn có chút ngượng ngùng: “Đi cửa chính đệ sợ sẽ kinh động đến người khác, hiện giờ rốt cuộc đêm đã khuya, đệ tới nơi này của tẩu, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.”

Nghe thấy lời này, Sở Du hơi sửng sốt, lúc này nàng mới phản ứng lại.

Đúng rồi, nơi này không phải Bắc Địch, là Hoa Kinh.

Tới Hoa Kinh, nơi của những lời truyền miệng, nơi của sự quy củ và bối phận. Là nơi ở trên có Liễu Tuyết Dương cùng cha nương nàng và những người liên quan đang chờ, dưới có bá tính tướng sĩ nhìn lên Vệ Uẩn.

Sở Du chậm rãi ngồi xuống, rót cho mình một ly trà, nước trà lạnh chảy xuống dạ dày, mang theo cảm giác lạnh lẽo. Vệ Uẩn ngồi xuống, đặt tay lên tay nàng, ngăn cản động tác châm trà của nàng, nhỏ giọng nói: “Trà lạnh, tẩu đừng uống quá nhiều, tổn thương thân thể.”

“Ừm.” Sở Du cảm thấy dường như bản thân có chút trì trệ, trực giác của nàng cho thấy hành động này của Vệ Uẩn không hợp quy củ, tuy nhiên trong lòng vẫn có vài phần vui mừng nho nhỏ đang nhảy nhót.

Nàng rũ mắt, Vệ Uẩn buông tay ra, nói tiếp: “Ngày mai chúng ta sẽ vào kinh.”

“Ừ.”

“Đệ sẽ không để lộ ra việc mình đã biết thực hư chuyện ở Bạch Đế Cốc, hơn nữa còn cúi đầu xưng thần với Triệu Nguyệt, lấy việc này đánh đổi một số lợi ích, nhưng trọng điểm chính là, đệ nên yêu cầu điều gì.”

Sở Du không nói chuyện, nàng nghiêm túc suy tư, châm chước nói: “Đệ không thể ở lại Hoa Kinh.”

“Đệ biết.”

Vệ Uẩn nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Đệ sẽ yêu cầu Triệu Nguyệt cấp binh cấp lương cho đệ dẫn quân đi đánh Bắc Địch. Sau đó sẽ phân phó Đồ Tác quấy rầy ở biên cảnh, đóng quân tại Bắc Cảnh.”

Nghe được lời này, Sở Du nhíu mày: “Bạch, Côn vốn là hai châu thuộc thế lực của Vệ gia, nếu đệ đóng quân ở nơi đó, sợ rằng quá mức bành trướng, Triệu Nguyệt sẽ không cho phép.”

“Đây là chỗ lo lắng của đệ.”

Vệ Uẩn nghiêm túc nói: “Đệ ở bên ngoài đánh giặc, có rất nhiều lý do để không trở lại, Triệu Nguyệt cũng không có cách nào giữ đệ ở lại, cho nên hắn ta chắc chắn sẽ lùi một bước đưa ra yêu cầu tiếp theo, trói buộc người nhà chúng ta ở lại Hoa Kinh. Mẫu thân không thể theo đệ đi đánh giặc, đệ muốn hỏi tẩu một chút ……”

Hắn mím môi, cuối cùng nói: “Tẩu có nguyện ý…… cùng đệ đi Bắc Cảnh không.”

Nghe được lời này, Sở Du lẳng lặng nhìn hắn.

Thiếu niên rũ mắt, cảm xúc trong mắt đều bị che giấu, hắn chậm rãi nói: “Đệ có thể cho tẩu một phong thư phóng thê, tẩu rời khỏi Vệ gia, sau đó lặng lẽ cùng đệ đi Bắc Cảnh.”

Sở Du không nói chuyện, nàng cảm thấy trong lòng có gì đó phát run, nàng nhìn thiếu niên nói xong lời này, dường như đang vô cùng căng thẳng. Nàng cảm giác mình tựa như một con ốc sên, bị một lực rất lớn túm xác nàng ra khỏi vỏ.

Nàng không dám suy nghĩ sâu xa hơn, chỉ biết chết lặng nói: “Nếu ta rời khỏi Vệ gia, dùng thân phận gì để tới Bắc Cảnh?”

Vệ Uẩn hơi sửng sốt, nghe Sở Du nói: “Nếu ta không phải tẩu tẩu đệ, ta nên dùng thân phận gì để ở lại Vệ gia? Ca ca đệ đã đi rồi, đệ cho ta thư phóng thê, ta có tư cách gì mà ở lại Vệ gia? Chẳng lẽ đại ca đệ còn có thể từ trong mồ bò ra, cưới ta thêm một lần?!”

Lời này khiến Vệ Uẩn nghẹn họng, sau khi nói xong Sở Du cũng bất giác có vài phần hoảng loạn.

Nàng âm thầm nắm chặt tay, Vệ Uẩn rũ mắt, rất lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Là đệ suy nghĩ không chu toàn, một lòng chỉ nghĩ tận lực giúp các vị tẩu tẩu được an toàn, không suy xét tới thanh danh của tẩu tẩu.”

Giọng nói Vệ Uẩn vững vàng, mang theo âm điệu xin lỗi, nhưng trong tay áo rộng hắn lại siết chặt nắm tay, tận lực ép bản thân phải bình tĩnh: “Đệ sẽ thỉnh cầu Triệu Nguyệt gia phong quân chức cho tẩu tẩu, thân phận tẩu tẩu càng tôn quý, Triệu Nguyệt sẽ càng khó xuống tay hơn. Sau khi trở về, đệ sẽ nghĩ cách móc nối tẩu tẩu với trưởng công chúa. Hiện giờ hai nhà Vương Tạ đều yêu cầu Triệu Nguyệt giết trưởng công chúa, nhưng Triệu Nguyệt vẫn duy trì trưởng công chúa đứng hàng Phi, có thể thấy được hắn sủng ái trưởng công chúa tới mức nào, nếu tẩu tẩu có thể móc nối với trưởng công chúa thì độ an toàn sẽ tăng lên rất nhiều.”

Nghe thấy Vệ Uẩn nói, rốt cuộc trái tim đang treo ngược của Sở Du mới từ từ hạ xuống, bàn tay sống chết muốn túm nàng ra, cuối cùng cũng lui trở về. Nàng thở phào một hơi, gật đầu nói: “Kỳ thật để mẫu thân và A Thuần ở lại Hoa Kinh ta cũng không yên tâm, ta ở lại Hoa Kinh ít nhất có thể chăm sóc người nhà, đệ ở bên ngoài không cần lo lắng, nếu có dị động, ta sẽ nghĩ cách che chở người trong nhà.”

“Ừm” Vệ Uẩn đáp ứng, lại tiếp tục nói: “Còn có một việc, hiện giờ Triệu Nguyệt sẽ không giết Diêu Dũng, nếu đệ quy thuận quá thuận lợi, e rằng Triệu Nguyệt sẽ nghi ngờ, đệ cần một bậc thang.”

Sở Du gõ gõ mặt bàn, nghe Vệ Uẩn tiếp tục nói: “Nếu Cố Sở Sinh là Triệu Nguyệt……”

Còn chưa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Sở Du và Vệ Uẩn liếc nhau, bên ngoài truyền đến thanh âm mang theo cảm giác lạnh lẽo của Cố Sở Sinh: “Đại phu nhân, có tiện để ta vào ngồi một lát hay không?”

Vệ Uẩn nhíu mày, lắc lắc đầu với Sở Du, Sở Du ho nhẹ một tiếng nói: “Cố đại nhân, thiếp thân đã ngủ, có chuyện gì……”

“Cố mỗ tìm tiểu Hầu gia.”

Cố Sở Sinh vừa dứt lời, hai người liền không nói chuyện nữa, một lát sau, Vệ Uẩn không khỏi bật cười, quyết đoán đứng dậy mở cửa, trực tiếp túm người từ bên ngoài tiến vào, đóng cửa, quay đầu nhìn Cố Sở Sinh nói: “Cố đại nhân thật lợi hại.”

Cố Sở Sinh sửa sang lại xiêm y, ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, lạnh lùng nói: “Vệ tiểu Hầu gia, thời điểm này ngài còn ở nơi này, có phần không ổn đi?”

“Có chuyện mau nói.”

Vệ Uẩn xoay người trở lại vị trí của mình, ngồi quỳ xuống, điềm nhiên nói: “Ta có chuyện quan trọng cần thương nghị với tẩu tẩu.”

Cố Sở Sinh nhìn bọn họ, giật giật môi, cuối cùng vẫn nhịn lời nói trong lòng xuống. Hắn ta ngồi quỳ trước bàn ghế, siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: “Ta vừa tới cách vách tìm tiểu Hầu gia, không gặp được người nên ta đoán tiểu Hầu gia ở chỗ này, không nghĩ tới thật sự bị tại hạ đoán trúng rồi.”

Sở Du bình tĩnh uống trà, lạnh nhạt nói: “Ta vẫn luôn hành sự như thế, không quá kiêng kỵ thân phận nam nữ, Cố đại nhân không biết sao?”

Lời này chọc trúng chỗ đau của Cố Sở Sinh.

Sao hắn ta có thể không biết?

Năm đó khi hai người còn chưa quen biết, hắn ta thường xuyên lấy chuyện này ra khinh thường nàng. Sau này mỗi lần tranh chấp, hắn ta đều lôi những việc này ra chửi mắng.

“Không biết xấu hổ.”

Năm đó hắn ta nói như vậy.

Nhưng hắn ta cũng biết, tuy rằng Sở Du tùy tiện, nhưng nàng chưa bao giờ thật sự mất đi quy củ, đêm khuya tĩnh lặng ở cùng nội thất với một nam tử như vậy, nếu không phải tình huống đặc thù thì sẽ không bao giờ xảy ra.

Nhưng lời này hắn ta không thể nói, hắn ta đè nặng cảm xúc của mình, quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn, bình tĩnh nói: “Tối nay tới đây, Cố mỗ muốn khuyên nhủ tiểu Hầu gia.”

Vệ Uẩn nâng tay, ý bảo mời Cố Sở Sinh tiếp tục nói.

“Cố mỗ biết trong lòng tiểu Hầu gia có oán niệm đối với hành động của Diêu Dũng ở Bạch Đế Cốc, thế nhưng bệ hạ là một vị quân chủ thiện ác phân minh, không phải hạng người ngu ngốc. Án này ngài ấy nhất định sẽ điều tra tới cùng, trả lại trong sạch cho Vệ gia, nhưng hiện giờ đúng là thời điểm trên dưới cùng đối địch, mong rằng tiểu Hầu gia hãy vì bá tính mà tạm thời buông bỏ ân oán cá nhân.”

Vệ Uẩn uống ngụm trà, cười lạnh: “Ngày mai là ta gặp hắn rồi, sao hắn không tự mình nói với ta?”

“Lời này không phải bệ hạ nói.”

“Vậy ai nói?”

“Ta.”

“Cố Sở Sinh.” Vệ Uẩn lạnh mắt nhìn hắn ta: “Ngài cũng quá đề cao chính mình rồi!”

“Lời nói của ta là đúng hay sai, tiểu Hầu gia không rõ sao?”

Ánh mắt Cố Sở Sinh sáng quắc: “Lúc trước tiểu Hầu gia giết Thái Tử, cầm tù Thuần Đức Đế, chẳng lẽ không phải vì tư lợi của bản thân? Quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu Hầu gia muốn báo thù nhà, chờ trận chiến này kết thúc cũng không muộn.”

“Kết thúc chiến tranh, bệ hạ ngồi ổn định trên ngai vàng, nếu tiểu Hầu gia nguyện ý trung thành với Bệ hạ, Sở Thế tử, Tống Thế tử, ta, hai nhà Vương Tạ, cộng thêm tiểu Hầu gia, sẽ tạo thành thế đối kháng trên triều đình. Đến lúc đó Diêu Dũng có thể có có thể không, nếu ta và tiểu Hầu gia, cùng hai nhà Sở, Tống liên thủ lại muốn giết chết Diêu Dũng, còn sợ Diêu Dũng bất tử sao?”

“Nếu lúc này tiểu Hầu gia đối nghịch với bệ hạ, hiện tại Diêu Dũng vẫn còn tàn binh, như vậy hành động của tiểu Hầu gia được gọi là gì? Gọi là khơi mào nội loạn! Hơn nữa đối với bệ hạ mà nói hành động đó tương đương với việc ngài không tín nhiệm hắn, ngài không tín nhiệm hắn, ngài ép buộc hắn, ngài còn dám trông cậy vào ngày sau bệ hạ dung thứ cho Vệ gia hay sao? Chẳng lẽ, tiểu Hầu gia lại muốn tạo phản một lần nữa? Nhưng Thuần Đức Đế ngu ngốc, phế bỏ ông ta là chuyện đương nhiên, tuy nhiên hiện giờ bệ hạ lại là minh quân, ngài muốn phế hắn, thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?”

Vệ Uẩn không nói lời nào, hắn vuốt ve chén trà, Sở Du giương mắt nhìn hắn một cái, nghiền ngẫm tâm tư Vệ Uẩn.

Đối với Vệ Uẩn mà nói, Cố Sở Sinh quả thực là trời giáng cơn mưa đúng lúc, vội vàng tới đưa bậc thang cho hắn. Nhưng hắn không thể bước xuống quá vội vàng.

Vệ Uẩn rũ mắt, sau một hồi, hắn chậm rãi nở nụ cười: “Cố Sở Sinh, lúc trước ta biết ngài lưỡi xán hoa sen (*), hiện giờ xem ra, đích xác là như thế.”

(*) lưỡi sáng hoa sen: nguyên văn là “thiệt xán liên hoa”, dùng để chỉ người có tài ăn nói.

Cố Sở Sinh thở phào một hơi, lại nghe Vệ Uẩn nói: “Nhưng mà, thiên hạ loạn hay không loạn, với Vệ gia ta mà nói thì có chỗ tốt gì?”

“Triệu Nguyệt trấn an Diêu Dũng cho Diêu Dũng vị trí quốc cữu, hắn không cho ta cái gì lại muốn ta buông thù nhà bán mạng cho hắn, hắn coi ta là ngốc tử mà đùa giỡn sao?”

Cố Sở Sinh nhíu mày: “Ngài muốn gì?”

“Soái ấn của nguyên soái vẫn còn ở chỗ ta.”

Vệ Uẩn uống ngụm trà: “Hai châu Côn, Bạch, cho tới nay vẫn luôn là địa bàn của Vệ gia ta.”

Cố Sở Sinh không nói chuyện.

Vệ Uẩn cười khẽ: “Sao thế, Cố đại nhân không dám nói tiếp nữa?”

“Bệ hạ sẽ không trực tiếp đáp ứng.” Cố Sở Sinh suy nghĩ, chậm rãi nói: “Nhưng mà, ta có biện pháp khác.”

Nói xong, Cố Sở Sinh ngẩng đầu lên: “Sau khi trở lại Hoa Kinh, làm ơn hãy gặp mặt Trưởng công chúa một lần.”

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Uẩn: Tẩu tẩu, tặng tẩu chiếc nón lá

Cố Sở Sinh: Oa, chiếc nón xanh này quá xinh đẹp lại ý nghĩa.

Vệ Uẩn: Cút!!!



83.


“Tình huống giữa Trưởng công chúa và Triệu Nguyệt, rốt cuộc là như thế nào?”

Sở Du nhíu mày: “Ngươi bảo chúng ta tìm ngài ấy, ít nhất cũng phải cho chúng ta một lý do chứ.”

“Nhị vị cũng biết, ba mươi năm trước, trước khi Cao Tổ xưng đế, thậm chí Tần Vương và Cao Tổ còn giao hảo rất tốt, sau này Tần Vương bị biếm rời kinh, trùng hợp Triệu Nguyệt sinh ra, vì thế từ khi sinh ra Triệu Nguyệt đã sống ở Lý phủ. Lúc đó trưởng công chúa năm tuổi, có thể nói, Triệu Nguyệt do một tay trưởng công chúa chăm sóc tới lớn.”

Vệ Uẩn cùng Sở Du gật đầu, chuyện này không phải bí mật, phần lớn bọn họ đều nghe thấy.

“Sau đó giữa cuộc tranh quyền đoạt lợi, vị trí Thế tử của Triệu Nguyệt bị tước đoạt, mà trưởng công chúa vì tránh né việc thúc giục thành thân nên đã tới đạo quán, Triệu Nguyệt dưới sự giận dữ đã bỏ nhà rời đi, từ đó chẳng biết đi đâu, nhưng kỳ thật hắn không đi quá xa, mà là tới đạo quán tìm trưởng công chúa, lấy thân phận gã sai vặt ở lại bên người trưởng công chúa.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tới khi Cao Tổ xưng đế, trưởng công chúa trở thành công chúa, vì ổn định thế lực khắp nơi, trưởng công chúa phải gả cho trưởng tử Mai gia Mai Hàm Tuyết. Năm đó Triệu Nguyệt mười hai tuổi, ngày trưởng công chúa xuất giá, màn đêm buông xuống, hắn trở về Hoa Kinh.”

“Sau khi trở về, dưới sự giúp đỡ của Lý thị, hắn một lần nữa bò lên vị trí thế tử Tần Vương, rồi sau đó không lâu, công chúa vừa mới mang thai, Mai Hàm Tuyết liền chết trận sa trường. Từ đây công chúa thủ tiết, mà Tần Vương cũng chặt đứt liên hệ với Hoa Kinh.”

“Sau đó nữa, Tần Vương mưu phản, Triệu Nguyệt bị liên lụy, công chúa tới tìm phụ thân ta, Cố gia dưới sự trợ giúp của trưởng công chúa, liều chết bảo vệ Triệu Nguyệt. Triệu Nguyệt thay hình đổi dạng, lấy thân phận trai lơ, lưu lại bên người công chúa, sửa tên thành Tiết Hàn Mai.”

“Bản tính Triệu Nguyệt mềm mại đạm bạc, không hỏi thế sự, đối với Tần Vương cũng không có cảm tình quá lớn, vì thế công chúa vẫn luôn cho rằng, chuyện này cứ như vậy trôi qua, cừu hận giữa hai nhà Triệu Lý sẽ chẳng liên quan tới họ. Ai biết Triệu Nguyệt vẫn tích cực liên hệ hai nhà Vương Tạ, nhân lúc quốc loạn nhặt được của hời, thu phục Diêu Dũng. Khi các người đóng giữ Thiên Thủ Quan hắn tiến vào Hoa Kinh, Thuần Đức Đế biết hắn vào thành liền tự sát, mà trưởng công chúa bị hắn giam giữ trong hậu cung. Sau khi hắn đăng cơ, trưởng công chúa được phong làm Mai phi, trở thành phi tử duy nhất trong hậu cung. Vì muốn ổn định Diêu Dũng, Triệu Nguyệt đồng thời nghị hôn cùng nữ nhi nhà Diêu Dũng, chính miệng Triệu Nguyệt nói với ta, Diêu Dũng chắc chắn phải chết, hậu vị chỉ có Mai phi mới có thể ngồi được.”

“Cho nên, chuyện này với việc chúng ta tìm trưởng công chúa thì có quan hệ gì?”

Vệ Uẩn chải vuốt lại mối quan hệ giữa Triệu Nguyệt cùng trưởng công chúa, tuy rằng Cố Sở Sinh chỉ giãi bày sự thật khách quan đã xảy ra, nhưng những khúc mắc yêu hận trong đó lại không khó để đoán ra.

Tâm tư của Triệu Nguyệt đối với trưởng công chúa là cầu còn không được, bắt đầu từ thời còn niên thiếu, khát vọng một người quá lâu sẽ biến thành chấp nhất.

“Trưởng công chúa là người yêu hận rõ ràng.” Cố Sở Sinh rũ đôi mắt: “Đối với mối thù giết huynh, công chúa sẽ không buông bỏ đơn giản như vậy, nếu hai người tìm nàng, nàng chắc chắn sẽ giúp các người. Mà ràng buộc giữa công chúa và Triệu Nguyệt quá sâu, Triệu Nguyệt lại lý trí bình tĩnh, nếu muốn hắn đáp ứng một chuyện mà hắn vốn không tính toán đáp ứng, ngoại trừ trưởng công chúa thì không ai có thể làm được.”

Cố Sở Sinh nói xong lời này, cả ba người đều trầm mặc. Vệ Uẩn gõ gõ bàn, chậm rãi nói: “Vậy còn ngài?”

“Ta làm sao?”

“Ở trong chuyện này, ngài giữ vị trí nào?” Vệ Uẩn nhìn hắn chằm chằm: “Khi Triệu Nguyệt tấn công Hoa Kinh, ta từng nhờ ngài đi bảo vệ Hoa Kinh, vừa quay đầu ngài liền tới thành Phượng Lăng, bởi vì ngài biết Triệu Nguyệt muốn động thủ đúng không? Vậy lúc này, ngài đứng ở phe Triệu Nguyệt để nói chuyện, đúng không?”

Cố Sở Sinh không còn lời nào để nói, Vệ Uẩn tiếp tục: “Mà hiện giờ ngài tới đây nói với ta những điều này, khơi mào ta chống lại Triệu Nguyệt, rốt cuộc là có ý tứ gì?”

Ban đêm yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng ve ru ri bên ngoài, gió lạnh cuốn theo mùi hoa ùa vào phòng, Cố Sở Sinh giương mắt, hạ ánh mắt xuống người Sở Du: “Cố gia vẫn luôn đi theo huyết mạch hoàng đế, hắn là huyết mạch hoàng thất chính thống, cho nên năm đó phụ thân ta mới liều chết bảo vệ Triệu Nguyệt, mà ta thì kế thừa ý chí của phụ thân, cứu mạng Triệu Nguyệt.”

“Chỉ là ta chưa bao giờ nghĩ tới, Triệu Nguyệt lại có tâm tư báo thù. Cho tới khi ta ở phủ trưởng công chúa gặp được hắn, hắn rời phủ nghị sự cùng hai nhà Vương Tạ bị ta phát hiện, đêm hôm đó trưởng công chúa thiếu chút nữa phát hiện, là ta giúp hắn che giấu, bởi vậy…… trưởng công chúa không thể kịp thời phát hiện ra mưu tính của hắn.”

Nói tới đây, trong mắt Cố Sở Sinh không khỏi cảm khái.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Năm đó Triệu Nguyệt ngoài ý muốn chết bệnh, hắn cũng từng nghi hoặc, đời này vào phủ trưởng công chúa, hắn liền biết, năm đó Triệu Nguyệt không phải chết bệnh ngoài ý muốn, rõ ràng là trưởng công chúa phát hiện ra âm mưu của Triệu Nguyệt, dao sắc chặt đay rối, sau khi giết Triệu Nguyệt thì chiếu cáo với bên ngoài là hắn bệnh nặng.

Đời này có sự tham gia của hắn, Triệu Nguyệt không chết.

“Hắn có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, nếu ngài muốn đối địch với hắn, sợ rằng sẽ vô cùng gian nan.”

Cố Sở Sinh giương mắt nhìn Vệ Uẩn: “Kỳ thật ta không thèm để ý ngài sống chết như thế nào, nếu ngài chết ta chỉ cảm thấy đáng tiếc, đáng tiếc vì Đại Sở thiếu đi một vị tướng tài, nhưng đó cũng chỉ là đáng tiếc mà thôi. Nhưng ta không chấp nhận được Vệ phủ suy tàn.”

Cố Sở Sinh nuốt lại lời nói ở trong lòng, tuy nhiên những người ở đây đều hiểu ý tứ của hắn ta.

Vệ phủ suy tàn sẽ liên lụy tới Sở Du, một ngày Sở Du còn chưa rời khỏi Vệ phủ, Cố Sở Sinh không muốn nhìn Vệ phủ suy tàn.

Rõ ràng là ý tốt, nhưng Vệ Uẩn nghe thấy lời này lại cảm giác được sự khuất nhục dày đặc, hắn mắt lạnh nhìn Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh đón nhận ánh mắt hắn. Sau một hồi, Vệ Uẩn đứng dậy: “Cố đại nhân, những lời còn lại, chúng ta ra ngoài rồi nói.”

“Ta cũng có ý này.”

Cố Sở Sinh đứng dậy, hắn ta cùng Vệ Uẩn đi ra ngoài, Sở Du nhìn bóng dáng bọn họ, khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn trầm mặc cúi đầu xuống, nhấp ngụm trà.

Cố Sở Sinh không phải người lỗ mãng, mà Vệ Uẩn thì cũng chỉ có vẻ giống như lỗ mãng mà thôi.

Uống xong trà, nàng đứng dậy, lên giường đắp lên chăn, nhắm mắt lại.

Mà bên kia, hai người Cố Sở Sinh và Vệ Uẩn vừa mới tiến vào phòng Vệ Uẩn, Vệ Uẩn bất chợt xoay người, gắt gao nhìn thẳng vào Cố Sở Sinh.

Nhìn ánh mắt hắn, Cố Sở Sinh nhẹ nhàng cười.

“Tiểu Hầu gia tức giận cái gì?”

“Sau này ngài,” Hắn lạnh giọng mở miệng: “Cách tẩu tẩu ta xa một chút.”

Nghe được lời này, trong mắt Cố Sở Sinh mang theo sự lạnh lẽo, trên mặt vẫn ý cười mờ nhạt như cũ.

“Những lời này, không phải ngài nên tự nói với chính mình sao?”

“Khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, tình ngay lý gian, trước nay nàng không kiêng kỵ thân phận nam nữ, nhưng trăm năm Vệ gia nhà cao cửa rộng, chẳng lẽ cũng không dạy ngài lễ nghĩa liêm sỉ sao?!”

“Vậy Cố gia đã dạy ngài sao?!”

Vệ Uẩn cười lạnh: “Cố Sở Sinh, những thủ đoạn bỉ ổi đó của ngài, ngài rõ ràng hơn ai hết. Tẩu tẩu ta là Đại phu nhân Vệ gia, cho dù muốn tái giá cũng phải tam môi lục lễ cưới hỏi đàng hoàng, không tới phiên kẻ hèn chủ sự Kim Bộ như ngài tìm mọi cách dây dưa?”

“Tái giá?” Cố Sở Sinh nghiền ngẫm: “Ngài thật sự sẽ để nàng tái giá?”

Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn nhìn Cố Sở Sinh, ánh mắt Cố Sở Sinh quá sắc bén, tựa như đao kiếm đâm thẳng vào đáy lòng hắn.

Hắn ta trào phúng, hắn ta châm biếm, tuy rằng hắn ta không nói gì, thế nhưng Vệ Uẩn lại cảm thấy, mỗi một ánh mắt của hắn ta đều tràn ngập sự khinh thường.

“Vệ Uẩn.” Hắn ta chậm rãi mở miệng, thần sắc lạnh nhạt: “Ngươi không cảm thấy có lỗi với đại ca mình sao?”

Vệ Uẩn chậm rãi siết chặt nắm tay, Cố Sở Sinh bước về phía hắn: “Nàng là tẩu tẩu của ngươi, có phần tâm tư đó ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”

Nói xong, Cố Sở Sinh dừng lại trước mặt hắn.

Hai người cách nhau rất gần, mặt đối mặt, cách nhau chỉ gang tấc, không có ai hành động, cũng không có ai chịu lùi bước.

Chiều cao của Cố Sở Sinh và Vệ Uẩn tương đương nhau, đôi mắt diễm lệ hơi cong lên, ý cười không đạt tới đáy mắt: “Tự ngươi suy nghĩ, không cảm thấy ghê tởm sao?”

“Tại sao ta phải ghê tởm?”

Vệ Uẩn đón ánh mắt hắn ta, từng câu từng chữ, bình tĩnh lên tiếng: “Ta thích nàng, vì sao lại cảm thấy ghê tởm?”

“Ngươi còn dám nói!”

“Vì sao lại không dám?”

Vệ Uẩn nhìn hắn ta, trong đầu hiện lên bóng dáng Sở Du, hắn cảm thấy bản thân như tìm được nguồn năng lượng nào đó, hắn chậm rãi trấn định lại, nghiêm túc nhìn Cố Sở Sinh.

Trước nay hắn chưa từng nói chuyện này với người khác, nhưng mà hiện giờ nói ra, thế nhưng lại cảm thấy, cũng…… cũng không còn đáng sợ như vậy.

Hắn nghiêm túc, lần nữa lặp lại: “Ta thích nàng, rất thích nàng.”

“Ta không làm việc thương thiên hại lý, ta không thương tổn người khác, ta thích một người, ta đặt nàng vào trong lòng, vậy là ta sai sao?”

“Nhưng nàng là tẩu tẩu ngươi.”

“Thì sao?!”

Vệ Uẩn nâng cao âm lượng: “Huynh trưởng ta không còn, có một ngày nàng cũng sẽ thích người khác, nếu nàng nhất định phải thích một người, vậy vì sao người kia không thể là ta?”

“Người nọ không phải là ngươi!”

Cố Sở Sinh cảm thấy trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, hắn ta nói như chém đinh chặt sắt, nhưng mà nhìn vào đôi mắt trong veo của người thiếu niên trước mặt, hắn ta lại cảm thấy sợ hãi.

Hắn ta cũng không thật sự chắc chắn như vậy.

Trước nay hắn ta vẫn biết Vệ Uẩn ưu tú, hoặc có thể nói khí khái của người Vệ gia đều là sự tồn tại khiến Sở Du ngưỡng mộ.

Đời trước Vệ Quân là cái gai trong lòng hắn ta, cả đời hắn ta đều suy nghĩ, nếu năm đó Vệ Quân không chết, nếu năm đó Sở Du gả cho Vệ Quân, có phải Sở Du sẽ thích Vệ Quân hay không.

Mỗi một lần tưởng tượng, hắn ta đều yêu cầu Sở Du chứng minh.

Đối mặt với Vệ gia, đối mặt với Vệ Uẩn, từ trong xương cốt của hắn ta đều có vài phần tự ti.

Hắn ta không hành sự quang minh lỗi lạc, không có sự bình tĩnh khoan dung như Vệ Uẩn. Những thứ hắn ta không có, hắn ta biết rất rõ ràng, mà Sở Du là người như thế nào, hắn ta cũng vô cùng thấu hiểu.

Nếu nói đời trước Vệ Uẩn bị thế đạo phá hủy hơn phân nửa, đời này thiếu niên đứng trước mặt hắn ta thần sắc cứng cỏi trong sáng, còn nói cho hắn ta biết, mình chính là sự tồn tại mà Sở Du muốn nhất.

Nhưng hắn ta không thể phản biện, hắn ta nhìn ánh mắt Vệ Uẩn, siết chặt nắm tay, cố gắng duy trì sự tỉnh táo: “Nàng thích ta, từ năm mười hai tuổi bắt đầu……”

“Chuyện đó kết thúc ở năm nàng mười lăm tuổi rồi.”

Vệ Uẩn bình tĩnh lên tiếng: “Cố Sở Sinh, nàng đã không còn thích ngươi. Nàng đã bắt đầu cuộc sống mới, nếu ngươi thật sự yêu nàng, thật sự muốn đối xử tốt với nàng, thì hãy buông tha nàng đi.”

“Sau đó tiện nghi cho ngươi phải không?”

Cố Sở Sinh trào phúng mở miệng, Vệ Uẩn trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Cố Sở Sinh, bị ngươi yêu, thật sự rất thống khổ.”

Cố Sở Sinh hơi sửng sốt, Vệ Uẩn đặt tay lên ngực: “Ta thích nàng, ta đặt nàng ở trong lòng, ta bảo vệ nàng, ta theo đuổi nàng. Nhưng ta không ép buộc nàng.”

“Ta hy vọng nàng sống thật tốt, thật vui vẻ. Nếu không có ta, thế giới đối với nàng mà nói lại càng tốt hơn,” Vệ Uẩn cảm thấy nói lời này ra, trong lòng đau đớn bén nhọn, nhưng mà hắn vẫn khô khốc lên tiếng: “Ta có thể buông tay, tình cảm là sự bao dung, là hy sinh, là buông tay, là lý giải. Không phải vì ngươi thích nàng mà cho dù như thế nào, nàng đều nên thuộc về ngươi.”

“Ngươi thì biết cái gì?” Cố Sở Sinh run rẩy mở miệng, rốt cuộc hắn ta cũng không thể khắc chế được chính mình, những lời này tựa như lưỡi rìu chém vào lòng hắn ta, ngay cả trong thanh âm cũng mang theo sự run rẩy: “Ngươi thích nàng bao lâu rồi? Ngươi đã vì nàng làm bao nhiêu chuyện? Vệ Uẩn, ta nói cho ngươi biết, tình cảm của ngươi chẳng đáng bao nhiêu tiền, ngươi cho rằng vì sao ngươi thích nàng? Không phải bởi vì nàng tốt, mà bởi vì ngươi vẫn còn là hài tử.”

“Ngươi từng nhìn qua thế giới bên ngoài chưa? Ngươi được tiếp xúc với mấy nữ tử rồi? Trong quá khứ của ngươi được mấy người đối xử tốt với ngươi? Ngươi chỉ là, thời điểm hai bàn tay trắng vừa vặn gặp được một người toàn tâm toàn ý đối xử với ngươi thật tốt, vì thế ngươi mới liều mạng muốn giữ lấy nàng. Ngươi yêu nàng ở chỗ nào? Người ngươi yêu chính là sự mềm yếu trong lòng kia, yêu bởi vì nàng vừa vặn tốt, bổ khuyết vào phần mềm yếu trong lòng ngươi.”

Cố Sở Sinh nói những lời này, thứ xuất hiện trước mắt hắn ta là chính mình thời niên thiếu.

Tình yêu nào không lẫn lộn đủ loại cảm xúc, hắn ta nói Vệ Uẩn, nhưng chính hắn ta năm đó, còn không phải là từ thời khắc nữ tử dùng mũi kiếm nâng màn xe đã bắt đầu yêu nàng?

Nhưng mà hắn ta không hiểu, hắn ta không rõ, cho nên hắn ta ghen ghét, người này sao có thể thấu hiểu sớm hơn mình nhiều như vậy?

Vì thế hắn ta túm lấy cái chân đau nhức của mình, lạnh lùng nói: “Vệ Uẩn, ngươi tin hay không, chỉ cần ngươi tách khỏi nàng 5 năm, chỉ cần ngươi gặp thêm mấy mấy nữ tử đối xử tốt với ngươi một chút, ngươi sẽ phát hiện, phần tình cảm này của ngươi chỉ là sự rung động của thiếu niên mà thôi. Ngươi đối với nàng, kính trọng, cảm kích, thậm chí còn có dục vọng thiếu niên, nhưng đó không phải tình yêu.”

“Đó không phải tình yêu, đó là làm nhục.”

Lời này khiến Vệ Uẩn hơi sửng sốt, Cố Sở Sinh nhìn hắn ngây người, khàn giọng, chậm rãi nói: “Vệ tiểu Hầu gia……”

Trong thanh âm của hắn ta mang theo sự khẩn cầu: “Ta thích nàng, rất nhiều năm rồi.”

Ước chừng 32 năm.

Hắn ta dùng thời gian mười hai năm để thích nàng, dùng thời gian hai mươi năm để biết mình thích nàng.

“Ta đã gặp qua rất nhiều người, đi qua rất nhiều con đường, cuối cùng mới xác định, ta thật sự yêu nàng. Tình cảm nào có đơn giản như vậy? Ngươi vẫn còn quá trẻ, sao ngươi có thể biết, mình thật sự thích nàng?”

“Từ trước đến nay nàng là người nhát gan yếu đuối, nhưng thời điểm nàng quyết định thích một người, nàng sẽ làm mọi thứ vì hắn, toàn tâm toàn ý trả giá. Nếu nàng cho đi tất cả, lúc đó lại phát hiện tình cảm của ngươi chỉ là sự xúc động niên thiếu mà thôi, ngươi nhẫn tâm như vậy sao?”

Vệ Uẩn không nói chuyện, sau một hồi, hắn nhắc nhở: “Cố Sở Sinh, ngươi chỉ lớn hơn ta hai tuổi.”

Cố Sở Sinh không nói gì, đầy mặt nước mắt.

Ánh mắt Vệ Uẩn khiến hắn ta chậm rãi thanh tỉnh, hắn ta cười ra tiếng nói: “Phải, cho nên ta không biết, ngươi cũng không biết.”

“Vệ Uẩn.” Hắn ta bình tĩnh lên tiếng: “Ta và ngươi làm ước định.”

Vệ Uẩn bình tĩnh nhìn hắn, Cố Sở Sinh chậm rãi nói: “Ta biết ngươi sẽ đi Bắc Cảnh, ta cũng biết ngươi muốn mưu tính đường đi của Vệ gia ở nơi đó, thời gian ngươi ở Bắc Cảnh, ta sẽ không theo đuổi nàng, ta sẽ làm tốt bổn phận của ta, ở Hoa Kinh liều mạng bảo vệ nàng.”

“Mà ngươi, cũng chỉ cần làm tốt bổn phận của mình.”

Vệ Uẩn nhìn người trước mặt, không nói chuyện, hắn bưng chén rượu lên, bình tĩnh mở miệng: “Được.”

“Bắc cảnh không ổn, giang sơn không vững, ta chỉ là minh hữu của ngươi, Cố Sở Sinh.”

Cố Sở Sinh rót rượu cho mình, nâng chén nhìn về phía Vệ Uẩn: “Đợi ngươi trở về, ta và ngươi dựa theo khả năng của mình, cầu cho thịnh thế thái bình……”

Vệ Uẩn hiểu ý tứ Cố Sở Sinh, nâng chén chạm chén với hắn ta, nhìn vào đôi mắt hắn ta, thanh âm như châu như ngọc: “Hứa lấy giang sơn làm sính lễ.”

Sau khi nói xong, hai người ngửa đầu một hơi uống cạn ly rượu.

Cầu cho thịnh thế thái bình, hứa lấy giang sơn làm sính lễ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

SƠN HÀ THỊNH YẾN
  • THIÊN HẠ QUY NGUYÊN
Chương 440:
Nam Quốc Sơn Hà
  • Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Chương 51
Giang Sơn Mị Chủ
  • Thập Lượng Tương Tư
[Zhihu] Phù Sơn Nữ Quân
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần 4 END
Kiếm Tiền Thiên Sơn
  • Mặc Thư Bạch
Chương 97...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom