• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sơn Hà Chẩm 山河枕 (Tống Thiến - Đinh Vũ Hề) (3 Viewers)

  • Chương 86+87:

86.

“Bệ hạ cho rằng, giờ phút này vì sao thần lại ở đây nói chuyện với ngài?”

Vệ Uẩn uống trà: “Bệ hạ bảo vệ Diêu Dũng, đoạt được Hoa Kinh, thần còn có thể tâm bình khí hòa ngồi ở chỗ này, bệ hạ nghĩ xem dựa vào đâu?”

Triệu Nguyệt nhíu mày, Vệ Uẩn ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn ta: “Nếu không phải vì tiêu diệt Bắc Địch, thần sẽ không ngồi ở chỗ này. Vì đầu của Diêu Dũng mà thần phải hy sinh nhiều như vậy, nếu không phải vì nghiệp lớn tiêu diệt Bắc Địch thì khẩu khí này thần cần gì phải nhẫn? Cho hắn thở nhiều hơn một hơi, với ta mà nói cũng là nhục nhã.”

“Vệ Uẩn.” Triệu Nguyệt khuyên: “Ngươi nghĩ tới bá tính một chút.”

“Ngài thật sự cho rằng ta để ý?” Vệ Uẩn cong khóe môi: “Thần phát hiện, ngài và bệ hạ Thuần Đức Đế rất giống nhau, luôn thích coi bá tính làm lợi thế nói chuyện với ta.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Triệu Nguyệt không nói lời nào, thần sắc Vệ Uẩn thong dong kiên định, không chấp nhận nửa điểm đối nghịch, rõ ràng Triệu Nguyệt biết rõ, hiện giờ Vệ Uẩn chỉ chừa lại cho hắn ta hai con đường.

Hoặc là đánh Bắc Địch tới cùng, hoặc là giao ra Diêu Dũng.

Nhưng hắn ta không có khả năng giao Diêu Dũng ra ngay lúc này, một khi hắn ta giao người này ra sẽ lập tức mất đi lợi thế cân bằng giữa đám người Vệ Uẩn Sở Lâm Dương.

Còn nếu hắn ta không giao ra, Vệ Uẩn sẽ không nhân nhượng, nội chiến chạm vào là nổ ngay, hắn ta thật vất vả mới bình định được cục diện, không muốn nguy cơ lại tràn ngập.

Trước kia hắn ta có thể không thèm để ý, bởi vì người ngồi ở vị trí quân chủ không phải hắn ta, quốc phá núi sông vong, hắn ta đi theo là được. Nhưng mà hiện tại thì khác, ngồi ở vị trí quân chủ là hắn ta, vận mệnh của hắn ta và quốc gia treo trên cùng một nhịp thở. Vệ Uẩn đầu trọc không sợ bị nắm tóc, nhưng hắn ta lại không có phần quả quyết như Vệ Uẩn hiện giờ.

Triệu Nguyệt nhìn Vệ Uẩn chằm chằm: “Vệ Uẩn, hiện giờ ngươi bức ta như thế, không sợ tương lai sao?”

Vệ Uẩn nhẹ nhàng cười: ”Bệ hạ là thánh quân thiên cổ, biết dùng người, nói vậy có lẽ ngài cũng hiểu yêu cầu của thần. Chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của thần, thần sẽ không có bất cứ tâm tư tạo phản nào, bệ hạ không phải người không thể phân biệt thị phi, thần sợ cái gì ở tương lai?”

Ánh mắt Triệu Nguyệt lóe lóe, dường như nhớ tới cái gì. Sau một hồi, rốt cuộc hắn ta cũng nói: “Ta suy nghĩ một chút……”

“Chờ tin tức của bệ hạ.”

Vệ Uẩn đứng dậy, cung kính hành lễ, sau khi được Triệu Nguyệt cho phép hắn liền lui xuống.

Nhìn Vệ Uẩn rời đi, thần sắc trên mặt Triệu Nguyệt chậm rãi lạnh xuống, hắn ta bất chợt đá văng cái bàn, đứng dậy đi về hướng Tê Phượng Cung.

Trưởng công chúa vừa mới tiễn Sở Du, đang ngồi trước gương đồng tháo trang sức, từ xa Triệu Nguyệt đã nhìn thấy người nọ, thần sắc chậm rãi nhu hòa xuống. Hắn đi tới phía sau nàng, từ trong tay nàng nhận lấy chiếc lược, ôn hòa nói: “Điện hạ, ta tới rồi.”

Trưởng công chúa không nói chuyện, nhưng vẫn để hắn đoạt lấy chiếc lược.

Thần sắc hắn dịu dàng sủng nịch, phảng phất như hai người vẫn đang ở trong phủ công chúa.

“Ta nhớ rõ năm đó khi ngươi vừa mới tới phủ công chúa, kỳ thật cái gì cũng không biết. Ta vốn không tính toán sai ngươi làm gì, nhưng có một ngày ngươi lại đột nhiên xung phong nhận việc, nói muốn chải đầu vấn tóc cho ta, ngày đó là lần đầu tiên ngươi chải đầu cho ta nhỉ?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trưởng công chúa nhìn người trong gương đồng, chậm rãi thuật lại chuyện lúc trước.

Triệu Nguyệt nghe những lời này, tất cả những thô bạo phẫn nộ ở trong mắt chậm rãi tiêu tán, hắn nhẹ nhàng cười nói: “Đúng vậy, lần đầu tiên, làm đau nàng sao?”

Trưởng công chúa cười khẽ ra tiếng: “Đúng vậy, chưa từng có người chân tay vụng về như ngươi.”

“Vậy nàng còn để ta chải đầu cho nàng?”

“Ngươi thích, ta sủng ngươi, thế thì sao?”

Bàn tay Triệu Nguyệt hơi dừng một chút, một lát sau, hắn cười khổ: “Điện hạ nói như vậy, thật sự khiến người ta thụ sủng nhược kinh. Chỉ là ta vẫn luôn không rõ, rốt cuộc điện hạ sủng ta, hay là Mai Hàm Tuyết?”

Trưởng công chúa trầm mặc, nếu năm đó ở phủ trưởng công chúa hắn hỏi nàng một câu này, có lẽ nàng sẽ trả lời thật lòng.

Người nàng sủng chính là hắn, vẫn luôn là hắn.

Năm đó lựa chọn phò mã, sở dĩ nàng lựa chọn Mai Hàm Tuyết cũng bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy, nàng đã phát hiện, người này thật giống tiểu A Nguyệt nhà nàng.

Lúc ấy nàng cũng không có tình cảm gì khác, chỉ là nàng vẫn luôn thương hắn, nếu phải lựa chọn phò mã, không bằng chọn một người giống hắn.

Thẳng tới sau này hắn lớn lên, tới bên người nàng, khi đó hắn đã là một người xuất chúng, ngạo cốt phong hoa như vậy. Khi đó nàng là một quả phụ mang theo hài tử, nàng mới mơ hồ phát hiện, thì ra trong lòng nàng nam nhân mà nàng cảm thấy tốt nhất vẫn luôn là hắn. Khi hắn còn nhỏ, nàng cảm thấy người kia là tiểu A Nguyệt nhà nàng, sau khi hắn lớn lên, nàng lại cảm thấy người kia là Thế tử Tần Vương.

Năm tháng khiến tình cảm của nàng dần dần trở nên nồng nàn cực nóng, nàng cũng không hề kiêng dè. Nếu lúc trước hắn hỏi, nàng chắc chắn sẽ đáp như vậy. Tuy nhiên hiện giờ hắn hỏi, nàng lại không muốn nói đáp án này cho hắn. Vì thế sau một hồi, nàng chậm rãi nói: “A Nguyệt, từ khi ta còn nhỏ đã sủng ngươi.”

“Ta muốn loại tình cảm như thế nào, trưởng công chúa không rõ sao?”

Triệu Nguyệt bình tĩnh lên tiếng: “Công chúa luôn luôn quan tâm tới tiểu bối, nhưng ta lại cảm thấy, ta không cam lòng làm tiểu bối.”

Trưởng công chúa trầm mặc không nói, Triệu Nguyệt nghịch ngợm nhéo cằm nàng, xoay mặt nàng qua đối mặt với mình, che giấu gió nổi mây phun trong mắt: “Trẫm rất muốn biết, trẫm có chỗ nào không tốt?”

Trưởng công chúa nhìn thẳng hắn, Triệu Nguyệt lẳng lặng nhìn nàng: “Phủ trưởng công chúa nhiều trai lơ như vậy, vì sao mọi người nàng đều chạm vào, duy chỉ có mình ta là chưa bao giờ được nàng ân sủng?”

“Triệu Nguyệt.” Nàng bình tĩnh lên tiếng: “Đã ba năm ta chưa triệu trai lơ thị tẩm.”

Ba năm trước là lần đầu tiên nàng biết mình thích hắn, cũng là lần đầu tiên mở miệng nói thích hắn.

Thời gian này nàng chặt chẽ ghi tạc trong lòng, thế nhưng Triệu Nguyệt lại không hề nhớ rõ. Hắn nhẹ nhàng cười: “Không phải có rất nhiều người ở bên cạnh nàng sao?”

“Điện hạ.” Hắn đưa mặt tới gần trưởng công chúa: “Hôm nay Vệ Uẩn muốn ta đánh Bắc Địch, thả hắn tới phương bắc. Mãnh hổ về núi, nàng nói ta có nên thả hay không?”

Trưởng công chúa không nói chuyện, sau một hồi, nàng chậm rãi nói: “Không nên.”

Triệu Nguyệt hơi sửng sốt, hắn kinh ngạc nhìn nàng: “Vì sao?”

“Ngươi cũng đã nói, thả hắn đi không khác gì mãnh hổ về núi. Cho dù giang sơn Đại Sở tự bẻ gãy một cánh tay, cũng tuyệt đối không thể để người tạo thành uy hiếp lớn như vậy còn sống sót.”

Triệu Nguyệt không nói chuyện, bàn tay hắn run nhè nhẹ. Trưởng công chúa nhìn mình trong gương, bình tĩnh mở miệng: “A Nguyệt.”

“Cho dù như thế nào,” Nàng khàn khàn: “Ta đều sẽ che chở ngươi.”

Bàn tay Triệu Nguyệt vuốt ve tóc nàng hơi căng thẳng, hắn đột nhiên cảm thấy mình như được quay trở lại thời niên thiếu, vị tỷ tỷ này đứng trước người mình, không tiếc bất cứ thứ gì che mưa chắn gió cho mình.

“Ta biết ngươi không tin.”

Trưởng công chúa ra vẻ trấn định, nhưng mà Triệu Nguyệt lại nghe rõ ràng từ trong giọng nói của nàng vài phần ấm ức: “Nhưng năm đó ta thích Tiểu Hoa, không phải cũng vì ngươi mà tiễn hắn đi sao?”

Suy nghĩ của Triệu Nguyệt thoáng bay bổng, hắn hoảng hốt nhớ tới khoảng thời gian hắn sống nhờ ở nhà trưởng công chúa, vì một con mèo nhỏ mà nổi lên xung đột với một vị hoàng tử đang thịnh sủng. Con mèo kia là vật nuôi trưởng công chúa yêu thích nhất thời niên thiếu, từ khi nó được sinh ra nàng đã bắt đầu nuôi nấng, nuôi mãi cho tới khi nó lớn. Vì bảo vệ hắn không bị hoàng tử khi dễ, trưởng công chúa đã đem mèo nhỏ đưa cho vị hoàng tử kia bồi tội, kết quả không lâu sau truyền đến tin tức con mèo kia đã chết. Ngày hôm đó trưởng công chúa trốn trong phòng khóc một ngày, thời điểm ra cửa, còn sợ hắn biết, lừa hắn nói là bị cát bay vào mắt.

Nhớ tới chuyện này, trong lòng Triệu Nguyệt nhẹ nhàng phát run.

Hắn đột nhiên cảm thấy, hiện giờ Đại Sở, lại giống như con mèo nhỏ năm đó. Trưởng công chúa nói không sao, không thèm để ý, chính là chờ Đại Sở thật sự chết đi giống con mèo kia, nội loạn lan tràn, bá tính ly tán, mặc cho Bắc Địch tùy ý khuất nhục. Có lẽ trưởng công chúa sẽ giống như thời niên thiếu, trốn trong phòng khóc thút thít, nhưng rồi lại sợ hắn nhìn thấy.

Hắn rũ mắt nhìn nàng, trong lòng thay đổi bất ngờ.

Hắn cực kỳ sợ nàng rơi nước mắt, đặc biệt là thời điểm vì hắn mà khóc.

Sau một hồi, hắn nhẹ nhàng thở dài, đứng phía sau lưng, ôm lấy người phía trước.

“Nếu ta thật sự làm như vậy, nàng sẽ rất khổ sở nhỉ? Lúc trước nàng bảo vệ Vệ Uẩn, không phải cũng nhìn ra hắn là tướng tài sao?”

“Trước kia nàng luôn lo lắng Đại Sở bắt nàng đi hòa thân, mỗi ngày đều nghĩ tới có một ngày Đại Sở có thể san bằng Bắc Địch.” Nói xong, hắn nhìn nàng cười cười, cúi đầu hôn lên gò má nàng: “Tiểu cô cô, trẫm tặng cho nàng.”

Trưởng công chúa hơi sửng sốt, giống như thời thiếu nữ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kia khiến trong lòng Triệu Nguyệt dậy sóng.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, giơ tay vuốt ve môi nàng, khàn khàn lên tiếng.

“Trẫm muốn hầu hạ nàng thật tốt.” Trong giọng nói của hắn nhiễm màu tình dục: “Nàng thoải mái, trong lòng trẫm cao hứng sẽ đồng ý với Vệ Uẩn, nàng có chịu không?”

Trưởng công chúa không nói chuyện, dường như đang giãy giụa.

Giữa hắn và Đại Sở, trong lòng nàng có trọng lượng như nhau.

Nhận thức này khiến Triệu Nguyệt tâm sinh vui sướng, hắn kìm nén cảm xúc, thật cẩn thận hôn lên, khàn giọng nói: “Nàng đừng nghĩ nhiều, quyết định này, trẫm vì nàng.”

“Tiểu cô cô, trong lòng nàng có trẫm, trẫm thực sự vui mừng.”

Trưởng công chúa không nói chuyện, nàng nhắm mắt lại, chậm rãi siết chặt nắm tay.

Hắn dựa lên người nàng, hơi thở phập phồng quẩn quanh, nàng cắn răng không nói, nhắm chặt hai tròng mắt.

Thời điểm bọn họ yêu nhau nhất, chưa từng như thế. Hiện giờ bọn họ đao kiếm tương tàn, lại thân mật khăng khít.

Mà bên kia, Sở Du ở trên xe ngựa, lẳng lặng chờ Vệ Uẩn.

Nàng suy nghĩ những lời trưởng công chúa vừa nói.

“Từ trước đến nay Triệu Nguyệt ăn mềm không ăn cứng, ta sẽ làm bộ yêu hắn, ở bên hắn chờ thời cơ. Hắn tâm tư bất chính, nếu ta tùy theo ý tứ hắn, tương lai nhất định sẽ là yêu phi. Đế quân vô đức, các ngươi mới có cơ hội.”

“Triệu Nguyệt tâm tư kín đáo, điện hạ mang tâm tư như vậy tiếp cận hắn, nếu giả bộ không giống thì phải làm sao bây giờ?”

“Ta nói sai rồi.” Trưởng công chúa cười chua xót: “Không phải ta làm bộ yêu hắn, cho nên không có gì là giống hay không giống.”

Vốn dĩ đó chính là thật, sao có thể trở thành giả?

Sở Du rũ đôi mắt, sờ hoa văn trên quần áo.

Đây vốn là thói quen của Vệ Uẩn, nàng cũng không biết mình bị lây nhiễm từ khi nào. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một lát sau, màn xe bị người nhấc lên, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng thanh quý của Vệ Uẩn.

Hắn nhìn nàng, thở phào một hơi.

“Tẩu tẩu.” Hắn ôn hòa lên tiếng: “Tẩu không có việc gì thì tốt rồi.”



87. 78


Nghe thấy lời này, Sở Du không khỏi bật cười: “Ta đi gặp trưởng công chúa, có thể có chuyện gì? Nhưng thật ra đệ……”

Nói xong, Sở Du ngẩng đầu liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Đi lên nói chuyện.”

Vệ Uẩn cúi đầu đáp ứng, vội vàng lên xe ngựa. Sở Du nhường vị trí cho Vệ Uẩn, lại rót cho hắn ly trà, chậm rãi nói: “Đệ và Triệu Nguyệt nói chuyện thế nào rồi?”

“Đệ đề ra cho hắn ba yêu cầu, tương lai giết Diêu Dũng, phong tẩu thành nhất phẩm cáo mệnh cộng thêm quân chức, cuối cùng là để đệ đi phương bắc.”

Vệ Uẩn vừa nói, vừa tiếp nhận ly trà từ trong tay Sở Du, giống như một con mèo lớn lười biếng dựa vào lên vách xe, gác một chân lên, không có một chút quy củ nào.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sở Du nhẹ nhàng vỗ đầu gối hắn, cười nói: “Học tư thế này ở đâu, không có quy củ.”

“Cũng không có người ngoài.” Vệ Uẩn lẩm bẩm ngồi thẳng lên: “Đệ lười nhác một chút thì có sao.”

“Cũng không phải tiểu hài tử.”

Sở Du nhẹ nhàng trừng mắt liếc hắn, lời này khiến Vệ Uẩn rất vui vẻ, hắn chống cằm nói: “Tẩu tẩu, đệ mở đường cho tẩu, tẩu có vui không?”

“Phí tâm vào những chuyện này làm gì?”

Trước kia Đại Sở cũng từng có nữ tướng quân, phong quân chức cho nữ tử tuy rằng không thường thấy, nhưng cũng không phải lần đầu. Chỉ là phần lớn nam tử đều hy vọng có thể đem quân công của nữ nhân ghi tạc lên đầu mình, rất hiếm có người như Vệ Uẩn.

“Ta lại không thể leo lên trên, cần chức tước suông làm gì, đệ cho ta bạc không phải tốt hơn sao?”

“Thật ra không phải vậy.” Vệ Uẩn cười nói: “Không phải đồ vật của tẩu, đệ đều muốn đưa cho tẩu, huống chi vốn là đồ vật của tẩu, không ai có thể cướp đi được.”

Nghe thấy lời này, động tác bưng trà của Sở Du dừng một chút, nàng quay đầu nhìn hắn, lời này hắn nói một cách không chút để ý, thuận miệng mà ra, đó là ý thức tận sâu dưới đáy lòng hắn. Sở Du rũ mắt, cảm giác nội tâm mình có vài phần dao động không thường thấy, nàng cong cong khóe môi, có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu Thất, đệ đối xử với ta quá tốt.”

“Không đủ.”

Vệ Uẩn nhìn nàng, ánh mắt chăm chú: “Trước sau không bao giờ đủ.”

Sở Du không nói chuyện, rõ ràng cả hai người đều không động, nhưng trong nháy mắt, nàng lại cảm thấy, người này dường như đang từng bước ép sát, khiến nàng có vài phần không thở nổi.

Nàng ho nhẹ hai tiếng, điều chỉnh bầu không khí, tiếp tục nói: “Triệu Nguyệt đáp ứng rồi sao?”

“Hắn nói để hắn ngẫm lại. Điều này nằm trong dự kiến của đệ, nhưng thật ra trưởng công chúa bên kia, nói như thế nào?”

“E rằng trưởng công chúa có ý tạo phản.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sở Du nghiêm túc mở miệng, nói ra kế hoạch của trưởng công chúa: “Ngài ấy nói với ta, Triệu Nguyệt có thể nhẫn nhịn đến bây giờ, tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, chúng ta muốn tìm ra nhược điểm của hắn ta sợ là không dễ dàng. Nhưng trong lòng Triệu Nguyệt có nút thắt, ngài ấy sẽ lợi dụng tốt Diêu Dũng và cái nút thắt này.”

“Chống lại minh quân không dễ dàng, nhưng chống lại một hôn quân chỉ là chuyện dễ dàng.”

Sở Du nói tới đây, Vệ Uẩn đã hiểu ý trưởng công chúa.

Hiện giờ kế hoạch chia làm hai bước, một bước là gia tăng thực lực của chính mình, bước còn lại là bôi đen thanh danh Triệu Nguyệt, bức Triệu Nguyệt thành một hôn quân.

Vệ Uẩn trầm mặc không nói chuyện, từ trong ánh mắt hắn Sở Du nhìn ra vẻ không đành lòng, nếu Triệu Nguyệt vốn là một người tốt bị bức thành người xấu, đối với Vệ Uẩn mà nói, là gánh nặng tâm lý quá lớn.

“Tiểu Thất.” Nàng thở dài: “Một người nguyện ý cầm quốc gia đi giành ngôi vị hoàng đế, sẽ không thể trở thành một hoàng đế tốt. Huống chi, lấy cục diện giữa trưởng công chúa và Triệu Nguyệt, cho dù đệ có giúp trưởng công chúa hay không, một bước này trưởng công chúa đều sẽ đi.”

Nói xong, nàng giơ tay vuốt đầu Vệ Uẩn, nghiêm túc nói: “Đệ không phải thần thánh, mỗi người đều sẽ phải đi qua con đường tăm tối, nhưng đi tới nơi nào, đều do chính hắn lựa chọn. Đệ không cứu được ai, đệ chỉ có thể làm tận khả năng mình có, làm tốt những việc mình phải làm.”

Vệ Uẩn gật đầu lên tiếng, hắn giương mắt nhìn nàng, hơi hơi mỉm cười: “Tẩu tẩu, cảm ơn tẩu vẫn luôn ở bên cạnh đệ.”

Hai người cùng nhau về nhà, rốt cuộc cả người cũng được thả lỏng, vừa trở về phòng thì ngả lưng xuống ngủ.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Vệ Uẩn đã tỉnh lại, hắn mặc quan phục, ra cửa lên thượng triều.

Trước khi ra cửa, hắn nhìn thấy một bóng người đứng bên ngoài, trong lúc mơ màng hắn cảm thấy có vài phần quen thuộc, vội vàng gọi Vệ Hạ, hất cằm về hướng bóng người kia nói: “Thẩm Hựu?”

“Phải.”

Vệ Hạ nhỏ giọng nói: “Quản gia nói, từ khi trở về mỗi ngày hắn đều đứng canh giữ ở trước cửa phủ. Mỗi ngày buổi sáng trước khi thượng triều đều tới đây một chuyến, hạ triều lại một chuyến nữa. Nghe nói hắn thuê một ngôi nhà chếch phía đối diện của phủ đệ chúng ta, tiện cho mỗi ngày đều tới đây.”

“Vì Lục phu nhân?” Vệ Uẩn nhíu mày, Vệ Hạ thấy hắn không vui, có chút do dự nói: “Tiểu Hầu gia không vui? Nô tài cho người ném hắn đi……”

“Thôi.”

Vệ Uẩn xua tay: “Hắn hiện giờ hắn cũng là mệnh quan triều đình.”

Hiện tại Vệ Uẩn đã biết Thẩm Hựu là người của Triệu Nguyệt, đối với việc Thẩm Hựu từ một gián điệp trực tiếp xoay người trở thành Thiếu tướng quân truyền kỳ, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.

Xe ngựa lung lay chở hắn đến trước cửa cung, hắn xuống ngựa, thấy bên cạnh đều là quan viên đang xuống xe ngựa chuẩn bị tiến cung thượng triều. Thấy Vệ Uẩn, mọi người sôi nổi tiến lên vấn an, hàn huyên dò hỏi vài câu về Bắc Địch cho xong việc, một chiếc xe ngựa phi nhanh, vững vàng họ lại. Mọi người đều nhìn về phía chiếc xe ngựa kia, một vị lão nhân cười nhạt một tiếng: “Tiểu nhân đắc chí.”

Khi nói chuyện, Vệ Uẩn thấy Cố Sở Sinh dùng quạt vén màn xe, chậm rãi bước xuống.

Lão nhân nọ tiến gần tới bên cạnh Vệ Uẩn, hất cằm về phía Cố Sở Sinh nói: “Nhìn đi, đó chính là chủ sự Kim Bộ được bệ hạ sủng ái nhất hiện giờ, Cố Sở Sinh. Ngài đừng nhìn hắn hiện tại chỉ là chủ sự Kim Bộ, ta nói cho ngài biết, người này đó, bệ hạ đang bồi dưỡng hắn trở thành người trong nội các.”

Nghe thấy lời này, thần sắc Vệ Uẩn khẽ động, hắn đáp: “Cố đại nhân thật sự có năng lực này.”

Lão nhân lộ ra ý cười trào phúng, thay đổi đề tài, nói vài câu với Vệ Uẩn, sau đó tiến vào trong cung.

Vệ Uẩn đi theo đám người vào thiên điện, dựa theo vị trí cấp bậc của từng người xếp thành hàng tiến vào đại điện. Sau khi bước vào, nghe lễ quan giới thiệu, Triệu Nguyệt từ bên ngoài đi vào.

Hắn ta ngồi trên kim tọa, mọi người hô to vạn tuế, Vệ Uẩn giương mắt nhìn hắn ta, nam tử kia trước sau vẫn luôn duy trì ý cười đạm mạc, nhưng mà trong ánh mắt lại có một phần quý khí mà lúc trước nhìn không ra.

Đây là một người có thể nhẫn nhịn.

Vệ Uẩn rũ mắt, quỳ lạy theo đám người.

Thông lệ bắt đầu buổi lâm triều chính là báo cáo những việc khẩn cấp trước, sau khi mọi người thảo luận, là bản mô tả công việc hằng ngày của các bộ phận khác nhau, cuối cùng mới đến lượt việc râu ria nhỏ bé như Vệ Uẩn trở về.

Quân thần mặt ngoài thân thiện, Vệ Uẩn nói ngắn gọn trận chiến ở Thiên Thủ Quan từ khi bắt đầu cho tới khi kết thúc, quan viên trên triều tập trung tinh thần lắng nghe, tuy rằng đã sớm nghe phong thanh, nhưng thời điểm nghe thấy đương sự tường thuật lại, thật sự có vài phần khác biệt.

Sau khi Vệ Uẩn nói xong, Cố Sở Sinh mở miệng: “Hiện giờ xem ra, Trấn Bắc Hầu vô cùng hiểu biết Bắc Địch?”

“Không được tính là cực kỳ hiểu biết, nhưng đại khái cũng rõ ràng.”

Vệ Uẩn ăn ngay nói thật, bên cạnh có một hán tử cao hứng nói: “Thật tốt quá, Trấn Bắc Hầu cứ dựa theo biện pháp trước kia giết qua giết lại mấy lần, san phẳng Bắc Địch thì tốt rồi!”

“Hiếu chiến không phải chuyện tốt.” Một lão nhân vuốt chòm râu nói: “Chỉ cần đuổi đám mọi rợ đó ra khỏi Đại Sở là được rồi, hiện giờ Đại Sở nên nghỉ ngơi hồi sức mới là điều đứng đắn.”

Hai bên tranh chấp, trên triều đình lập tức biến thành một mảnh hỗn loạn, Triệu Nguyệt lẳng lặng nghe lời phân trần từ khắp nơi, sau một hồi, lại nhìn về phía Cố Sở Sinh, dò hỏi: “Cố Sở Sinh, ngươi thấy thế nào?”

“Nghỉ ngơi hồi sức có lợi với tình hình Đại Sở hiện giờ, nhưng nếu có thể thừa thắng xông lên tiêu diệt Bắc Địch, đó là lợi thế trăm năm khó gặp. Nếu dựa theo lời nói của Trấn Bắc Hầu lấy chiến dưỡng chiến, dựa theo tình hình quốc khố hiện giờ của Đại Sở, thật ra có thể đánh một trận. Thần cho rằng, bệ hạ không nên ngại thử một lần.”

Cố Sở Sinh nói vô cùng ổn định vững chắc, Triệu Nguyệt gật đầu: “Ái khanh nói đúng, Vệ ái khanh.”

“Có thần.”

“Khanh nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nhậm chức đại nguyên soái, hiện giờ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này, thảo phạt Bắc Địch, bảo vệ quốc gia.”

“Thần tuân chỉ.”

“Vệ gia có công kháng địch, Đại phu nhân Sở Du ở trên chiến trường cân quắc không nhường tu mi (*), bảo vệ thành Phượng Lăng, chém đầu Tô Dũng, chiến công chồng chất, đáng được ngợi khen, đặc biệt phong Vệ Sở thị thành nhất phẩm cáo mệnh, ban danh hào Chiêu Hoa, thưởng đất phong Ninh huyện, đồng thời trở thành quân giáo úy chính ngũ phẩm Nam thành.”

(*):Bậc đàn bà có khí phách không kém gì đàn ông

“Thần cảm tạ thánh ân của bệ hạ!”

“Vệ ái khanh.” Triệu Nguyệt từ trên đài cao đi xuống, tự mình nâng Vệ Uẩn dậy, gương mặt lộ vẻ trịnh trọng: “Vận mệnh quốc gia Đại Sở, trẫm sẽ giao vào tay khanh.”

“Bệ hạ yên tâm.” Vệ Uẩn giương mắt nhìn hắn ta, trong mắt bao hàm vẻ nóng bỏng: “Thần rơi đầu chảy máu, cũng tuyệt đối không cô phụ một mảnh khổ tâm của bệ hạ!”

“Tốt!” Triệu Nguyệt hào khí lên tiếng: “Trẫm tin tưởng ái khanh chắc chắn sẽ mang đến một diện mạo mới tinh cho Đại Sở. Ái khanh ở trên chiến trường cứ yên tâm, công việc phía sau, trẫm sẽ xử lý thỏa đáng, người nhà ái khanh trẫm cũng sẽ tự mình quan tâm, ái khanh tuyệt đối không cần lo lắng cho hậu phương!”

Nghe được lời này, trong mắt Vệ Uẩn lạnh lùng, nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dạng quân hiền thần trung, cảm kích nói: “Tạ ơn bệ hạ!”

Chân trước Vệ Uẩn ở trong đại điện mới vừa được phong thưởng, sau lưng thánh chỉ đã đưa tới Vệ phủ. Sở Du thay hoa phục chính thức dẫn theo người, cùng đám người Liễu Tuyết Dương Tưởng Thuần quỳ gối trước cổng lớn tiếp nhận thánh chỉ sắc phong. Sở Du đã sớm biết sẽ có chuyện này, ngược lại cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng mà sau khi Sở Du tiếp nhận thánh chỉ tiến vào đại đường, đóng lại cổng lớn, Vệ phủ lại giống như phát điên. Liễu Tuyết Dương cao hứng muốn điên rồi, nắm tay Sở Du bước về phía trước: “Con đúng là tốt số, phong hào nhất phẩm cáo mệnh này của ta ít nhất phải mười năm mới có được. Hiện giờ con mới vài tuổi đã là nhất phẩm cáo mệnh, Tiểu Thất đúng là có tiền đồ.”

Sở Du cười cười, nàng không nhiều lời, Trường Nguyệt ở bên cạnh lại có chút bất mãn bĩu môi.

Sở Du và Liễu Tuyết Dương tùy tiện hàn huyên vài câu, sau đó quay đầu đi tìm Tưởng Thuần, phân phó Tưởng Thuần chuẩn bị tốt những đồ vật cần thiết cho Vệ Uẩn.

Tưởng Thuần vừa ghi chép cảm thấy kỳ quái: “Sao mới trở về lại muốn đi ra ngoài rồi? Hơn nữa muội chuẩn bị những thứ này, sao ta có cảm giác đệ ấy sẽ ở bên ngoài rất nhiều năm?”

Sở Du cười nói: “Chuyện đánh giặc này, có đôi khi còn không phải rất nhiều năm sao? Chuẩn bị thoả đáng một chút sẽ tốt hơn.”

Tưởng Thuần gật đầu, cũng không nghĩ sâu, chỉ lẳng lặng ghi nhớ lời nói của Sở Du.

Khi Vệ Uẩn trở về nhà, hắn gặp Tưởng Thuần nói mình muốn đi phương bắc, Tưởng Thuần hé miệng cười nói: “A Du đã phân phó xong hết rồi.”

Vệ Uẩn hơi sửng sốt, sau đó hắn gật đầu. Tưởng Thuần đưa danh sách Sở Du viết cho Vệ Uẩn: “Muội ấy chuẩn bị những đồ vật này, đệ xem có gì không đủ hay không, chúng ta gấp rút đi bổ sung.”

Vệ Uẩn tiếp nhận tờ giấy từ trong tay Tưởng Thuần, cúi đầu nhìn chữ viết bên trên.

Chữ viết trầm ổn nội liễm, nhưng mà khi nhìn kỹ sẽ phát hiện ra sự nội liễm trầm ổn này mang theo vài phần khinh cuồng. Chỉ là phần khinh cuồng này bị bao vây trong nét quy củ trầm ổn, không bỏ tâm tư vào thì rất khó phát hiện.

Vệ Uẩn nhịn không được cong khóe miệng, trên giấy viết cụ thể điều gì hắn cũng không rõ.

Tưởng Thuần lẳng lặng nhìn vẻ mặt đoan trang của Vệ Uẩn, nàng ấy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ nói: “Đệ xem còn có yêu cầu nào cần bổ sung không……”

“Nhị tẩu cứ theo đó mà làm.” Vệ Uẩn trả lại tờ giấy cho Tưởng Thuần, trong giọng nói mang theo vài phần gấp không chờ nổi: “Đệ đi gặp đại tẩu.”

Nói xong hắn xoay người, mang theo một thân đầy hân hoan đi tìm Sở Du.

Tưởng Thuần nhìn bộ dáng Vệ Uẩn, nhíu mày.

Vệ Uẩn tới trước cửa phòng Sở Du, nhìn thấy Sở Du đang ngồi quỳ trước bàn gỗ viết chữ. Nằm bên cạnh nàng là chú mèo màu trắng, đó là con mèo lúc trước hắn tặng nàng, hiện giờ đã trưởng thành, cả ngày mang bộ dạng buồn bã ỉu xìu.

Vệ Uẩn đứng trước cửa phòng Sở Du, ánh mắt rơi xuống trên người mèo nhỏ: “Tẩu tẩu, luyện chữ sao?”

“Đã trở lại?”

Sở Du chuyển đầu bút lông trên giấy, giương mắt nhìn về phía Vãn Nguyệt, Vãn Nguyệt bưng chậu nước tới, Sở Du vừa rửa tay, vừa tiếp đón Vệ Uẩn ngồi xuống, giọng nói chậm rãi như tự thuật việc nhà: “Nhìn tẩu có vẻ rất cao hứng, cao hứng vì điều gì thế?”

“Phu nhân.”

Vệ Uẩn đột nhiên mở miệng, Sở Du giật mình run tay, Vệ Uẩn cười nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Chiêu Hoa phu nhân.”

Sở Du phản ứng lại, vài phần kinh hoàng kia trong nháy mắt bình tĩnh trở lại, nàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn chậu nước, vừa rửa tay vừa nói: “Chuyện này thì có gì mà cao hứng?”

“Đây là bước đầu tiên.” Thần sắc Vệ Uẩn nghiêm túc. Sở Du tiếp nhận khăn lau từ trong tay Trường Nguyệt, lau khô tay mình. Nghe Vệ Uẩn chậm rãi nói: “Tất cả những điều đệ đã hứa hẹn với tẩu tẩu, đệ sẽ làm từng bước một.”

Kỳ thật những lời này không tính là ấu trĩ, nhưng mà Sở Du nghe vào tai lại cảm giác giống như tiểu hài tử.

Tâm tư hài tử là đơn thuần nhất, mặc kệ lời hắn nói có thể làm được hay không, nhưng khi hắn dùng nội tâm trong sạch nói “muốn đối xử tốt với ngươi”, lại vô cùng chân thật.

Sở Du nhẹ nhàng cười, cúi đầu thay đổi đề tài, hai người câu được câu không trò chuyện, Vệ Uẩn phân phó Vệ Hạ dọn công vụ tới đây, vừa nói chuyện phiếm với Sở Du, vừa xử lý chính sự.

Chờ ban đêm, hai người đều lười đi ra ngoài, Vệ Uẩn sai Vệ Hạ đưa đồ ăn vào trong phòng, hai người cách nhau một cái bàn, vừa nói chuyện, vừa ăn cơm.

Lúc này trăng đã lên đầu cành liễu, gió lạnh phất phơ, hai người không hề quy củ, ngươi ăn đồ của ta, ta ăn đồ của ngươi, một đường nói lời vui đùa, không khí thập phần hòa hợp.

Chờ cơm nước xong xuôi, Sở Du tiếp tục xem sách, Vệ Uẩn nhàn rỗi không có việc gì, liền ngủ bên cạnh Sở Du, dùng tay gối đầu, nhìn ánh trăng bên ngoài, chậm rãi nói: “Kỳ thật đoạn thời gian ở cùng tẩu tẩu tại Bắc Địch, đệ cảm thấy rất vui vẻ.”

Sở Du giương mắt nhìn hắn, thần sắc Vệ Uẩn tràn đầy hoài niệm: “Bầu trời Bắc Địch rất trong, cũng rất rộng, người dân thưa thớt.”

Cho nên tất cả đều đặc biệt nổi bật, ví dụ như người quan trọng, chuyện quan trọng.

“Còn có,” Sở Du cười rộ lên: “Cô nương thật xinh đẹp.”

Vệ Uẩn nghiêng người qua, chống tay lên đầu, giương mắt nhìn nàng.

Ánh mắt hắn quá trực tiếp, làm Sở Du cảm thấy có vài phần ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Nhìn ta làm gì?”

“Nhìn một chút.” Vệ Uẩn ngẫm nghĩ: “Tẩu so với cô nương Bắc Địch thì xinh đẹp hơn rất nhiều, lúc ấy đệ cảm thấy tẩu xinh đẹp, không quan hệ gì với Bắc Địch.”

Nghe xong lời này, Sở Du kỳ quái liếc hắn: “Đệ so sánh chuyện này làm gì?”

Vệ Uẩn cười cười, không nói gì.

Hai người câu được câu không nói chuyện, Tưởng Thuần xách đèn lồng từ bên ngoài đi tới. Mới vừa quẹo vào sân đã thấy Vệ Uẩn nằm bên người Sở Du, đang nói chuyện với Sở Du.

Hai người đều mặt mày hớn hở, thần thái sáng láng. Tưởng Thuần lẳng lặng nhìn trong chốc lát, nàng ấy hơi nhíu mày.

Vệ Hạ kịp thời phát hiện, nhanh chóng tiến lên nói: “Nhị phu nhân muốn tìm tiểu Hầu gia và Đại phu nhân?”

Tưởng Thuần không nói chuyện, nàng ấy nhìn chằm chằm hai người trong chính đường, thậm chí còn nâng tay về phía chính đường, ra hiệu cho Vệ Hạ không cần nói chuyện.

Vệ Hạ muốn nhắc nhở Sở Du, lại sợ mọi chuyện quá mức rõ ràng. Hắn ta chỉ có thể cắn răng che ở phía trước, thật cẩn thận quan sát sắc mặt Tưởng Thuần.

Mà Tưởng Thuần nhìn hành động giữa hai người, mím môi, cuối cùng mở miệng: “Không cần kinh động tới bọn họ, ta ở chỗ này chờ tiểu Hầu gia. “
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

SƠN HÀ THỊNH YẾN
  • THIÊN HẠ QUY NGUYÊN
Chương 440:
Nam Quốc Sơn Hà
  • Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Chương 51
[Zhihu] Phù Sơn Nữ Quân
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần 4 END
Kiếm Tiền Thiên Sơn
  • Mặc Thư Bạch
Chương 97...
[Zhihu] Thanh sơn đạo trưởng
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IX END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom