Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
( 1883)
Vương Tĩnh Kỳ coi như không nhìn thấy Trương Đông Thăng đang kêu gào ầm ĩ, dù sao Trương Dương mới là người ly hôn với cô, người đứng tên nửa căn nhà cũng là Trương Dương, chỉ cần Trương Dương đồng ý, những người khác nói gì cũng vô dụng.
Nhưng mà cho tới bây giờ, Trương Dương nghĩ cũng chưa từng nghĩ sẽ đem căn nhà chia một nửa cho Vương Tĩnh Kỳ. Hắn không nói không rằng, cũng không nhìn Vương Tĩnh Kỳ, chỉ im lặng ngồi trên sopha nghe ba hắn mắng Vương Tĩnh Kỳ, trong lòng cũng hy vọng Vương Tĩnh Kỳ bị mắng mà sợ, tự động buông tha ý định chia nhà.
Hắn đúng là kẻ ngốc nằm mơ, nếu hắn không làm chuyện có lỗi với Vương Tĩnh Kỳ, có khả năng Vương Tĩnh Kỳ còn coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, không cùng bọn họ tranh chấp nhà ở. Nhưng mà cô lại tận mắt nhìn thấy Trương Dương phản bội mình, cục tức này kiểu gì cô cũng nuốt không trôi, cảm thấy đời trước của mình thật không đáng giá. Quyền sử dụng căn nhà, không phải cô thật sự muốn có, chỉ là muốn bọn họ đem một nửa giá trị tương đương của căn nhà này quy thành tiền cho cô, coi như phí bồi thường tổn thất mấy năm thanh xuân của mình.
"Trương Dương, đã đến nước này, chúng ta ai cũng đừng nghĩ giấu diếm ai chuyện gì, có cái gì tôi nói cái đấy, căn nhà này từ đâu mà có, tôi nghĩ trong lòng anh hẳn là rõ ràng hơn ai hết, hơn nữa, trên giấy tờ căn nhà này cũng có đứng tên tôi, về mặt pháp luật, tôi có một nửa căn nhà. Tôi không phải là người khó nói chuyện, niệm tình cảm từ trước khi chúng ta kết hôn đến giờ, tôi cho anh hai lựa chọn, một là lấy nhà, hai là lấy tiền."
Vương Tĩnh Kỳ không muốn cùng hắn úp mở nữa, trực tiếp nói ra:
"Tôi đã tính toán, căn nhà này hiện được định giá khoảng hơn sáu vạn, tôi chỉ tính tròn sáu vạn, vậy chúng ta mỗi người ba vạn, nếu anh muốn lấy nhà thì đưa tôi ba vạn, còn không tôi sẽ đưa anh ba vạn, nhà tôi lấy, anh tự mình chọn đi."
"Đừng hòng, căn nhà này là của tôi, nếu cô muốn ly hôn thì cút ra khỏi đây, đừng nghĩ muốn chia nhà với tôi." Trương Dương cũng nóng nảy, họ giờ chỉ có căn nhà này, căn nhà kia trước đó sớm đã bán đi, nếu hiện tại đưa nhà cho Vương Tĩnh Kỳ, vậy cả nhà hắn phải làm sao bây giờ.
"Có thể hay không không phải anh nói là được, nếu anh không quyết định được, vậy chúng ta nhờ pháp luật giải quyết, quan tòa họ sẽ biết phải chia như thế nào. Nhưng tôi nhắc nhở anh, bình thường tòa án chia tài sản cho người có lỗi thường rất ít." Vương Tĩnh Kỳ vốn muốn tự chia đều, nhưng mà ngẫm lại cũng không có khả năng, vậy chỉ còn cách là dựa vào pháp luật.
"Mày đừng hòng mang pháp luật ra hù tao, tao cho mày biết, tao chẳng sợ cái gì hết, tao đã sớm biết mày không phải loại người tốt đẹp gì, người có cha mẹ như mày, làm người tốt được mới là lạ. Thứ hai tao sẽ tới trường của mày, tao phải đi hỏi ban giám hiệu, loại người như mày sao có thể trơ trẽn tới giành nhà với tao. Tao còn muốn nhìn xem mày không biết xấu hổ tới cỡ nào." Trương Đông Thăng mặt mũi tràn đầy phẫn nộ chửi bới, hơn nữa còn nhảy dựng lên, xắn tay áo làm bộ như muốn đánh người.
"Cháu kính trọng bác mới gọi bác một tiếng bác trai, nhưng ít nhất bác cũng không nên phụ lòng cháu đã gọi bác là bác trai trong suốt thời gian dài như vậy. Từ lúc bắt đầu tốt nghiệp tới giờ, thứ bảy, chủ nhật cháu đều đến đây làm trâu, làm ngựa, một nhà bác thử tự hỏi với lương tâm xem cháu có chỗ nào có lỗi với mọi người không, cháu đã làm gì mà bác nói cháu không phải là người tốt, mà cả nhà bác thì sao, ngay cả bác, thật sự coi cháu thành người hầu đúng không? Không hài lòng thì mắng chửi, nếu không thì là đánh mắng một trận. Giờ bác đánh cháu thử xem, cháu sẽ không nhịn nữa đâu, nếu bác động đến một ngón tay của cháu, đừng nói đến ba cháu, cháu sẽ khiến cho cả nhà bác tán gia bại sản phải chăm sóc cho nửa đời sau của cháu. Còn nữa, bác chú ý lời nói của mình một chút, bác nói gì cháu đều có thể nhịn, nhưng đừng đụng đến ba mẹ cháu, bác chỉ cần nói thêm câu nào về ba mẹ cháu thì chuyện này không cần bàn nữa. Bác có thể tìm đến trường cháu, cháu cũng có thể tìm đến cơ quan của Trương Dương, cháu muốn nhìn xem, rốt cuộc ai mới là kẻ xấu." Vương Tĩnh Kỳ cũng kích động đứng lên, người nhà họ Trương đều muốn bắt nạt cô, nếu cô không phản kháng thì thật uổng phí cơ hội trọng sinh này.
"Cô nói chuyện với ai vậy, thật không biết lớn nhỏ gì hết, tôi nói cho cô biết Vương Tĩnh Kỳ, chúng tôi đã sớm nghe nói cô ở bên ngoài không đứng đắn, vì giữ thể diện cho cô mới không nói cho Trương Dương, chỉ để con trai tôi ly hôn với cô, nhà chúng tôi cũng thật vô phước mới lấy phải đứa con dâu như cô vào cửa, không ngờ cô còn trơ tráo như vậy. Tôi nói cho cô biết, nhà là của Trương gia, cô nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Còn về tiền riêng của cô thì tự giữ đi, chúng tôi chẳng cần nữa, nếu cô cảm thấy như vậy còn chưa được, cùng lắm là chúng tôi không cần giữ thể diện, đem việc này nói ra ngoài, xem tới cùng là ai mất mặt." Triệu Giang Anh cũng không giả bộ nữa, trực tiếp phản pháo Vương Tĩnh Kỳ.
Vương Tĩnh Kỳ lạnh lùng trừng mắt nhìn bà, chờ bà nói xong mới nói: "Trương gia các người thật khinh người quá đáng, Trương Dương là loại người gì trong lòng các ngươi không biết hay sao? Bây giờ lại quy chụp cục phân của hắn cho tôi, Trương gia các người đã bất nhân, vậy đừng trách tôi bất nghĩa, tôi muốn nhìn xem, nếu lãnh đạo của Trương Dương biết Trương Dương đã kết hôn còn đi ngoại tình thì sẽ xử lý chuyện này như thế nào, còn có kẻ thứ ba kia, nếu biết Trương Dương là hàng đã xài rồi, không biết có để ý hay không?"
"Cô đừng có mà nói hươu nói vượn, ngậm máu phun người." Trương Dương nghe xong chột dạ đứng bật dậy từ trên sopha, như muốn giơ chân đạp bàn.
"Hừ, có phải ngậm máu phun người hay không chính anh biết rõ, nhưng cũng nói cho anh biết, không có chứng cứ tôi đã không dám nói. Tôi không giống một số người nào đó, ăn nói lung tung, đổ nước bẩn bôi nhọ người khác." Vương Tĩnh Kỳ lời ít ý nhiều liếc nhìn Triệu Giang Anh, cũng không để ý tới vẻ mặt khó coi của bà ta, từ trong balo của mình lấy ra một xấp ảnh chụp, quăng lên bàn.
"Đây là ảnh chụp, các người tự mình coi đi. Nội dung bên trong rất thú vị, tôi thấy hôm nay mọi người có vẻ suy nghĩ không được thông suốt cho lắm, tôi cũng không ép, tuần sau tôi lại tới."
Cô nói xong liền đeo balo của mình lên, rời khỏi nhà họ Trương. Người nhà Trương gia còn đang khiếp sợ, không ai để ý tới cô.
Cô vừa đi ra ngoài vừa nghĩ, sau chuyện này Trương gia chắc sẽ biết phải làm như thế nào.
Kiếp này, cục trưởng cơ quan Trương Dương làm việc còn chưa phát hiện thân phận anh ta đã kết hôn, hơn nữa, người phụ nữ kia đang bị Trương Dương dỗ dành nịnh bợ, cho nên chắc chắn Trương Dương sẽ nghĩ đủ mọi cách trèo cành cao, li hôn là việc chắc chắn, còn càng nhanh càng tốt.
Ngược lại, bên khó giải quyết lại là gia đình cô. Ba cô tính tình nóng nảy, nếu biết cô li hôn, thế nào cũng đánh gãy chân cô, còn mẹ cô nữa, từ trước đến nay vốn không nghĩ cô sẽ li hôn.
Cho nên việc này cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Bên phía Trương gia, sau khi Vương Tĩnh Kỳ rời đi liền lâm vào trầm mặc. Ba người cũng không biết nói gì cho phải, chủ yếu là do những tấm ảnh này xuất hiện quá bất ngờ, bọn họ thật không thể ngờ Vương Tĩnh Kỳ đã biết chuyện này, lại còn có ảnh chụp làm bằng chứng, người trong ảnh rõ ràng lại còn đang làm chuyện mập mờ. Giờ Trương Dương muốn chối cãi cũng không được.
"Mẹ, hay chúng ta làm theo lời Tĩnh Kỳ đi, đưa cho cô ta ba vạn tệ là được." Trương Dương cũng không còn cách nào khác, nhưng nghĩ đến Từ Mai, hắn vẫn có hi vọng.
"Con nói thoải mái quá đấy, con cho rằng đó là ba tệ hay là ba mươi tệ, là ba vạn tệ chứ chẳng chơi." Triệu Giang Anh bà vừa nghĩ tới liền hận chết con ranh Vương Tĩnh Kỳ kia, đúng là con đàn bà tâm địa độc ác, bình thường không chú ý, đợi thời điểm mấu chốt mới nhảy ra cắn mình một cái.
"Tiền lương hai năm qua con đều giao cho mẹ rồi, mẹ tiêu cũng không bao nhiêu, dù sao chúng ta cũng không thể để cho cô ta lấy nhà được. Với lại, chỉ cần con cưới Từ Mai vào cửa, sau này muốn bao nhiêu tiền mà chẳng có." Trương Dương dương dương tự đắc nói.
Hai ông bà Trương gia không nói gì, tuy rằng họ biết con trai họ nói cũng đúng, nhưng nghĩ đến việc tiền của mình vô duyên vô cớ phải móc ra đưa cho người khác, trong lòng liền đau như thắt cổ.
Cuối cùng, Triệu Giang Anh vẫn không nhịn được mà mắng nhiếc:
"Con ranh Vương Tĩnh Kỳ chết tiệt này, cầm tiền của chúng ta nó không sợ giảm thọ hay sao chứ, số tiền này xem như vứt cho chó đi, coi như xui xẻo. Tâm cơ xấu xa như vậy, mẹ chống mắt lên xem sau này cô ta có thể tìm được hạng người ra gì không."
Vương Tĩnh Kỳ coi như không nhìn thấy Trương Đông Thăng đang kêu gào ầm ĩ, dù sao Trương Dương mới là người ly hôn với cô, người đứng tên nửa căn nhà cũng là Trương Dương, chỉ cần Trương Dương đồng ý, những người khác nói gì cũng vô dụng.
Nhưng mà cho tới bây giờ, Trương Dương nghĩ cũng chưa từng nghĩ sẽ đem căn nhà chia một nửa cho Vương Tĩnh Kỳ. Hắn không nói không rằng, cũng không nhìn Vương Tĩnh Kỳ, chỉ im lặng ngồi trên sopha nghe ba hắn mắng Vương Tĩnh Kỳ, trong lòng cũng hy vọng Vương Tĩnh Kỳ bị mắng mà sợ, tự động buông tha ý định chia nhà.
Hắn đúng là kẻ ngốc nằm mơ, nếu hắn không làm chuyện có lỗi với Vương Tĩnh Kỳ, có khả năng Vương Tĩnh Kỳ còn coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, không cùng bọn họ tranh chấp nhà ở. Nhưng mà cô lại tận mắt nhìn thấy Trương Dương phản bội mình, cục tức này kiểu gì cô cũng nuốt không trôi, cảm thấy đời trước của mình thật không đáng giá. Quyền sử dụng căn nhà, không phải cô thật sự muốn có, chỉ là muốn bọn họ đem một nửa giá trị tương đương của căn nhà này quy thành tiền cho cô, coi như phí bồi thường tổn thất mấy năm thanh xuân của mình.
"Trương Dương, đã đến nước này, chúng ta ai cũng đừng nghĩ giấu diếm ai chuyện gì, có cái gì tôi nói cái đấy, căn nhà này từ đâu mà có, tôi nghĩ trong lòng anh hẳn là rõ ràng hơn ai hết, hơn nữa, trên giấy tờ căn nhà này cũng có đứng tên tôi, về mặt pháp luật, tôi có một nửa căn nhà. Tôi không phải là người khó nói chuyện, niệm tình cảm từ trước khi chúng ta kết hôn đến giờ, tôi cho anh hai lựa chọn, một là lấy nhà, hai là lấy tiền."
Vương Tĩnh Kỳ không muốn cùng hắn úp mở nữa, trực tiếp nói ra:
"Tôi đã tính toán, căn nhà này hiện được định giá khoảng hơn sáu vạn, tôi chỉ tính tròn sáu vạn, vậy chúng ta mỗi người ba vạn, nếu anh muốn lấy nhà thì đưa tôi ba vạn, còn không tôi sẽ đưa anh ba vạn, nhà tôi lấy, anh tự mình chọn đi."
"Đừng hòng, căn nhà này là của tôi, nếu cô muốn ly hôn thì cút ra khỏi đây, đừng nghĩ muốn chia nhà với tôi." Trương Dương cũng nóng nảy, họ giờ chỉ có căn nhà này, căn nhà kia trước đó sớm đã bán đi, nếu hiện tại đưa nhà cho Vương Tĩnh Kỳ, vậy cả nhà hắn phải làm sao bây giờ.
"Có thể hay không không phải anh nói là được, nếu anh không quyết định được, vậy chúng ta nhờ pháp luật giải quyết, quan tòa họ sẽ biết phải chia như thế nào. Nhưng tôi nhắc nhở anh, bình thường tòa án chia tài sản cho người có lỗi thường rất ít." Vương Tĩnh Kỳ vốn muốn tự chia đều, nhưng mà ngẫm lại cũng không có khả năng, vậy chỉ còn cách là dựa vào pháp luật.
"Mày đừng hòng mang pháp luật ra hù tao, tao cho mày biết, tao chẳng sợ cái gì hết, tao đã sớm biết mày không phải loại người tốt đẹp gì, người có cha mẹ như mày, làm người tốt được mới là lạ. Thứ hai tao sẽ tới trường của mày, tao phải đi hỏi ban giám hiệu, loại người như mày sao có thể trơ trẽn tới giành nhà với tao. Tao còn muốn nhìn xem mày không biết xấu hổ tới cỡ nào." Trương Đông Thăng mặt mũi tràn đầy phẫn nộ chửi bới, hơn nữa còn nhảy dựng lên, xắn tay áo làm bộ như muốn đánh người.
"Cháu kính trọng bác mới gọi bác một tiếng bác trai, nhưng ít nhất bác cũng không nên phụ lòng cháu đã gọi bác là bác trai trong suốt thời gian dài như vậy. Từ lúc bắt đầu tốt nghiệp tới giờ, thứ bảy, chủ nhật cháu đều đến đây làm trâu, làm ngựa, một nhà bác thử tự hỏi với lương tâm xem cháu có chỗ nào có lỗi với mọi người không, cháu đã làm gì mà bác nói cháu không phải là người tốt, mà cả nhà bác thì sao, ngay cả bác, thật sự coi cháu thành người hầu đúng không? Không hài lòng thì mắng chửi, nếu không thì là đánh mắng một trận. Giờ bác đánh cháu thử xem, cháu sẽ không nhịn nữa đâu, nếu bác động đến một ngón tay của cháu, đừng nói đến ba cháu, cháu sẽ khiến cho cả nhà bác tán gia bại sản phải chăm sóc cho nửa đời sau của cháu. Còn nữa, bác chú ý lời nói của mình một chút, bác nói gì cháu đều có thể nhịn, nhưng đừng đụng đến ba mẹ cháu, bác chỉ cần nói thêm câu nào về ba mẹ cháu thì chuyện này không cần bàn nữa. Bác có thể tìm đến trường cháu, cháu cũng có thể tìm đến cơ quan của Trương Dương, cháu muốn nhìn xem, rốt cuộc ai mới là kẻ xấu." Vương Tĩnh Kỳ cũng kích động đứng lên, người nhà họ Trương đều muốn bắt nạt cô, nếu cô không phản kháng thì thật uổng phí cơ hội trọng sinh này.
"Cô nói chuyện với ai vậy, thật không biết lớn nhỏ gì hết, tôi nói cho cô biết Vương Tĩnh Kỳ, chúng tôi đã sớm nghe nói cô ở bên ngoài không đứng đắn, vì giữ thể diện cho cô mới không nói cho Trương Dương, chỉ để con trai tôi ly hôn với cô, nhà chúng tôi cũng thật vô phước mới lấy phải đứa con dâu như cô vào cửa, không ngờ cô còn trơ tráo như vậy. Tôi nói cho cô biết, nhà là của Trương gia, cô nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Còn về tiền riêng của cô thì tự giữ đi, chúng tôi chẳng cần nữa, nếu cô cảm thấy như vậy còn chưa được, cùng lắm là chúng tôi không cần giữ thể diện, đem việc này nói ra ngoài, xem tới cùng là ai mất mặt." Triệu Giang Anh cũng không giả bộ nữa, trực tiếp phản pháo Vương Tĩnh Kỳ.
Vương Tĩnh Kỳ lạnh lùng trừng mắt nhìn bà, chờ bà nói xong mới nói: "Trương gia các người thật khinh người quá đáng, Trương Dương là loại người gì trong lòng các ngươi không biết hay sao? Bây giờ lại quy chụp cục phân của hắn cho tôi, Trương gia các người đã bất nhân, vậy đừng trách tôi bất nghĩa, tôi muốn nhìn xem, nếu lãnh đạo của Trương Dương biết Trương Dương đã kết hôn còn đi ngoại tình thì sẽ xử lý chuyện này như thế nào, còn có kẻ thứ ba kia, nếu biết Trương Dương là hàng đã xài rồi, không biết có để ý hay không?"
"Cô đừng có mà nói hươu nói vượn, ngậm máu phun người." Trương Dương nghe xong chột dạ đứng bật dậy từ trên sopha, như muốn giơ chân đạp bàn.
"Hừ, có phải ngậm máu phun người hay không chính anh biết rõ, nhưng cũng nói cho anh biết, không có chứng cứ tôi đã không dám nói. Tôi không giống một số người nào đó, ăn nói lung tung, đổ nước bẩn bôi nhọ người khác." Vương Tĩnh Kỳ lời ít ý nhiều liếc nhìn Triệu Giang Anh, cũng không để ý tới vẻ mặt khó coi của bà ta, từ trong balo của mình lấy ra một xấp ảnh chụp, quăng lên bàn.
"Đây là ảnh chụp, các người tự mình coi đi. Nội dung bên trong rất thú vị, tôi thấy hôm nay mọi người có vẻ suy nghĩ không được thông suốt cho lắm, tôi cũng không ép, tuần sau tôi lại tới."
Cô nói xong liền đeo balo của mình lên, rời khỏi nhà họ Trương. Người nhà Trương gia còn đang khiếp sợ, không ai để ý tới cô.
Cô vừa đi ra ngoài vừa nghĩ, sau chuyện này Trương gia chắc sẽ biết phải làm như thế nào.
Kiếp này, cục trưởng cơ quan Trương Dương làm việc còn chưa phát hiện thân phận anh ta đã kết hôn, hơn nữa, người phụ nữ kia đang bị Trương Dương dỗ dành nịnh bợ, cho nên chắc chắn Trương Dương sẽ nghĩ đủ mọi cách trèo cành cao, li hôn là việc chắc chắn, còn càng nhanh càng tốt.
Ngược lại, bên khó giải quyết lại là gia đình cô. Ba cô tính tình nóng nảy, nếu biết cô li hôn, thế nào cũng đánh gãy chân cô, còn mẹ cô nữa, từ trước đến nay vốn không nghĩ cô sẽ li hôn.
Cho nên việc này cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Bên phía Trương gia, sau khi Vương Tĩnh Kỳ rời đi liền lâm vào trầm mặc. Ba người cũng không biết nói gì cho phải, chủ yếu là do những tấm ảnh này xuất hiện quá bất ngờ, bọn họ thật không thể ngờ Vương Tĩnh Kỳ đã biết chuyện này, lại còn có ảnh chụp làm bằng chứng, người trong ảnh rõ ràng lại còn đang làm chuyện mập mờ. Giờ Trương Dương muốn chối cãi cũng không được.
"Mẹ, hay chúng ta làm theo lời Tĩnh Kỳ đi, đưa cho cô ta ba vạn tệ là được." Trương Dương cũng không còn cách nào khác, nhưng nghĩ đến Từ Mai, hắn vẫn có hi vọng.
"Con nói thoải mái quá đấy, con cho rằng đó là ba tệ hay là ba mươi tệ, là ba vạn tệ chứ chẳng chơi." Triệu Giang Anh bà vừa nghĩ tới liền hận chết con ranh Vương Tĩnh Kỳ kia, đúng là con đàn bà tâm địa độc ác, bình thường không chú ý, đợi thời điểm mấu chốt mới nhảy ra cắn mình một cái.
"Tiền lương hai năm qua con đều giao cho mẹ rồi, mẹ tiêu cũng không bao nhiêu, dù sao chúng ta cũng không thể để cho cô ta lấy nhà được. Với lại, chỉ cần con cưới Từ Mai vào cửa, sau này muốn bao nhiêu tiền mà chẳng có." Trương Dương dương dương tự đắc nói.
Hai ông bà Trương gia không nói gì, tuy rằng họ biết con trai họ nói cũng đúng, nhưng nghĩ đến việc tiền của mình vô duyên vô cớ phải móc ra đưa cho người khác, trong lòng liền đau như thắt cổ.
Cuối cùng, Triệu Giang Anh vẫn không nhịn được mà mắng nhiếc:
"Con ranh Vương Tĩnh Kỳ chết tiệt này, cầm tiền của chúng ta nó không sợ giảm thọ hay sao chứ, số tiền này xem như vứt cho chó đi, coi như xui xẻo. Tâm cơ xấu xa như vậy, mẹ chống mắt lên xem sau này cô ta có thể tìm được hạng người ra gì không."
Bình luận facebook