Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
(1727)
Sau khi về nhà, Vương Tĩnh Kỳ vẫn tỏ ra bình thường, còn về việc li hôn tốt nhất nên chờ sau khi lấy giấy li hôn rồi thông báo với người nhà sau cũng được.
Thứ hai đi làm, cô đem toàn bộ chuyện diễn ra kể lại cho mấy người Tưởng Hi Văn, được các cô khen ngợi ủng hộ hết lời.
Tâm tình của Vương Tĩnh Kỳ thả lỏng không ít, bây giờ cô chỉ cần chờ tới cuối tuần, tới nhà họ Trương đem những chuyện còn lại giải quyết cho xong thì tốt rồi.
Giữa trưa thứ ba, cô giáo chủ nhiệm Ngô Mật Nhi đi tới văn phòng của nhóm người Vương Tĩnh Kỳ:
"Cô giáo Vương, tối hôm nay phụ huynh Triệu Tư Thành lớp chúng tôi mời các thầy cô giáo tới ăn cơm ở Nhất Nhị lúc năm rưỡi chiều nay, tan tầm sẽ tập trung đến đó, cô đừng tới muộn nha." Cô ấy nói xong cũng không đợi Vương Tĩnh Kỳ trả lời đã xoay người, dưới chân là đôi guốc cao sáu phân, lộp cộp bước đi.
Vương Tĩnh Kỳ cũng không có ý kiến gì với buổi tiệc này, dù sao kiếp trước cô cũng từng tham gia những bữa ăn như vậy nhiều rồi, hơn nữa hôm nay lại là ngày nhà giáo, phụ huynh đến mời giáo viên ăn cơm rất nhiều. Cô chỉ lo lắng cho đôi giày của Ngô Mật Nhi, giống hệt như cà kheo, cô nhìn người đang bước đi xa dần, sợ cô ấy không may ngã dập mặt thì toi.
"Ngô Mật Nhi này đúng là gan hùm mật hổ, đôi giày cao như vậy cũng dám đi, thật lợi hại." Vương Dĩnh sáp đến nhỏ giọng tám chuyện với Vương Tĩnh Kỳ.
"Suỵt, nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe thấy, nếu truyền đi, Ngô Mật Nhi nhất định sẽ tới tìm cậu." Vương Tĩnh Kỳ vội vàng chặn miệng Vương Dĩnh lại, những chuyện này nói trong phòng ngủ thì không sao, nhưng không nên tùy tiện nói ở ngoài được, nói ở nơi công cộng khác nào kêu người tới đánh mình.
Ngô Mật Nhi tuy rằng nghe tên rất ngọt ngào, nhưng lại là người rất hung dữ, chỉ cần có người trêu chọc tới cô ấy, cô ấy liền động thủ đánh người. Trong đám học sinh của cô ấy, bất kể là nam hay nữ, ai cũng đều sợ cô ấy, ngay cả giáo viên trưởng bộ môn cũng không dám chọc đến.
Kiếp trước, trong lòng Vương Tĩnh Kỳ luôn tồn tại sự kính sợ đối với Ngô Mật Nhi, thời điểm mới đến dạy, cô luôn bị cô ta chỉ đạo làm cái này cái kia, một chút phản kháng cũng không dám.
"Cắt, cô ta ngon thì đến tìm mình, mình mà sợ cô ta à." Vương Dĩnh tuy rằng mạnh miệng nhưng âm lượng không tự giác đè thấp hơn.
"Đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi, mình nghe nói lịch ăn tối của cô ta đã sắp kín rồi đó." Vương Dĩnh có chút ghen tị nói.
Ở lớp mười bình thường đều do thầy cô giáo dạy Ngữ văn làm chủ nhiệm, mụ phù thủy kia năm đó sau khi làm chủ nhiệm, liền có ý kiến lập một văn phòng riêng cho các thầy cô giáo chủ nhiệm để cùng nhau nghiên cứu, trao đổi các phương pháp quản lý học sinh. Còn các giáo viên dạy những môn phụ đều chuyển đến làm việc trong văn phòng lớn mà Vương Tĩnh Kỳ đang làm.
Sắp xếp như vậy khiến cho mấy giáo viên chủ nhiệm kia trực tiếp sinh ra các loại tính toán. Năm học mới vừa khai giảng, tiếp đến sẽ là ngày nhà giáo, có vài giáo viên chủ nhiệm sẽ so xem ai nhận được hồng bao nhiều hơn, ai nhận được lễ vật quý giá hơn vân vân, đương nhiên những thứ này đều là nhận lén, ngay cả chuyện phụ huynh học sinh mời ăn cơm, các cô ấy cũng đem ra so sánh ai được mời nhiều lần hơn, phụ huynh nào mời nhà hàng tốt hơn.
"Đó không phải chuyện của chúng ta, người ta mời chúng ta đi ăn, chúng ta liền tham gia cho vui, ăn chút đồ ăn ngon, nếu không có người mời thì chúng ta ăn đồ ăn bình thường của chúng ta thôi." Vương Tĩnh Kỳ tầm nhìn thoáng, trong lòng còn âm thầm cảm thấy may mắn, may mà cô không phải là chủ nhiệm lớp, nếu không cả ngày cô sẽ phải lo lắng xem nên cất hồng bao như thế nào mới tốt, đúng là ăn không ngon, ngủ không yên mà.
"Ồ, cậu nói cũng đúng, mình vừa nghe cô ấy nói tối nay ăn ở Nhất Nhị, cậu cần chú ý ăn nhiều một chút, cơ hội này khó mà có được đó." Vương Dĩnh nói xong còn có chút kiềm chế không được mà nuốt ngụm nước miếng.
Nhất Nhị, chỉ cần nghe tên thôi đã biết đây là nhà hàng lớn nhất nhì thành phố D, đồ ăn ở đó không chỉ mỹ vị tinh xảo nổi tiếng, mà còn có một đặc điểm nữa là quý, mỗi món đều hơn trăm đồng, lấy giá cả ở thành phố D mà nói thì giá đồ ăn ở đây quá đắt, với tiền lương của Vương Tĩnh Kỳ, ăn ở nhà hàng như vậy chỉ đủ kêu ba bốn món, còn là chỉ đủ cho một người ăn. Cho nên khi Vương Tĩnh Kỳ nghe đến buổi tối đến Nhất Nhị ăn cơm, trong lòng cô vẫn có chút chờ mong.
"Yên tâm, mình nhất định sẽ đem một phần về cho cậu." Vương Tĩnh Kỳ rất nghiêm túc cam đoan.
Sau đó hai người liền hi hi ha ha nhỏ giọng cười đùa.
Cuối cùng cũng tới giờ tan tầm, Vương Tĩnh Kỳ mới nghĩ đến một vấn đề: "Tiểu Dĩnh, hôm nay mình có thể sẽ không về phòng ngủ, nếu bữa tiệc chấm dứt muộn thì mình sẽ về nhà luôn, ở đó gần hơn, sáng mai mình sẽ đi xe buýt tới trường."
"Biết rồi, cậu đi đi, nhớ ăn cho thật ngon đấy." Vương Dĩnh có chút ảm đạm phất phất tay, đi tới căn tin ăn cơm, trong lòng thầm oán hận, tại sao mình không phải giáo viên ban ba chứ.
Lại nói, sau khi Vương Tĩnh Kỳ đi theo các đồng nghiệp khác vào Nhất Nhị mới cảm nhận sâu sắc tài lực không tầm thường của cha mẹ học sinh Triệu Tư Thành. Nơi đây được trang hoàng vàng son rực rỡ, phía trước cửa được trải thảm đỏ, hai bên cửa có hai cô gái tiếp tân trẻ tuổi xinh đẹp mặc bộ sườn xám đỏ lấp ló phần đùi đứng tiếp khách, theo hình thức phục vụ này, mỗi bàn đồ ăn trong đó chắc chắn tốn không ít tiền.
Bởi vì tất cả giáo viên dạy Triệu Tư Thành đều được mời, còn có cả thầy hiệu trưởng, mụ phù thủy thấy có ban giám hiệu nên cũng chưa dám ngồi xuống, chờ hiệu trưởng an tọa, mọi người mới ngồi vào bàn ăn.
Người mời khách là ba của Triệu Tư Thành, Triệu Vệ Quốc, hơn bốn mươi tuổi, vóc người không cao lắm, còn hơi mập, qua lời giới thiệu của mọi người cô mới biết hắn ta là trưởng phòng của một đơn vị cơ quan chính phủ. Từ tướng mạo có thể nhìn ra, hắn ta chắc hẳn là một người có kinh nghiệm lão luyện trên quan trường, nhìn mọi người mà gương mặt trước sau vẫn giữ nụ cười như cũ, không nhìn ra một chút biến hóa nào.
Ngô Mật Nhi cũng là người biết ăn nói, không hề thấy cô ấy có một điểm cao ngạo thường ngày nào, khuôn mặt luôn tươi cười nói chuyện phiếm với Triệu Vệ Quốc và hiệu trưởng Tôn. Các thầy cô giáo khác ở bên cạnh cũng phụ họa cười nói.
Chờ đồ ăn được đưa lên, Triệu Vệ Quốc nâng ly rượu:
"Hôm nay tôi thật sự rất vinh hạnh có thể mời các thầy cô giáo tới đây cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc. Bình thường đứa con trai phá phách của tôi đã làm phiền các thầy cô giáo không ít, tôi ở đây với tư cách là một phụ huynh, muốn dùng ly rượu này để thể hiện chút tấm lòng biết ơn của mình đối với các thầy cô." Hắn ta nói vô cùng lưu loát, chắc chắn hắn ta là người thường xuyên tham gia những buổi tiệc như thế này.
Hắn nói xong liền cạn chén, phía dưới mọi người trầm trồ khen ngợi, Vương Tĩnh Kỳ cũng giơ ly rượu của mình lên, nhưng khi uống cô cũng chỉ nhấp môi một chút thể hiện sự lịch sự, tửu lượng của cô vốn không tốt, uống nhiều sợ sẽ làm ra chuyện gì xấu mặt.
Ngô Mật Nhi cũng rất nể mặt, uống cạn một ly rượu trắng, lại được mọi người khen ngợi khiến cho cô ấy cười ngại ngùng. Bởi vì uống hết một ly rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên đỏ hồng, ánh mắt cũng có chút mơ màng, có chút ý tứ hàm xúc mơ hồ không rõ nhìn Triệu Vệ Quốc.
Triệu Vệ Quốc vẫn giữ nguyên bộ dáng của mình, vẻ mặt tràn đầy tươi cười, không đáp lại, cũng không từ chối.
Kế tiếp mọi người vừa nói chuyện phiếm vừa dùng cơm. Nội dung câu chuyện cũng không có gì đặc biệt ngoài chuyện học hành của Triệu Tư Thành và công việc bận rộn của Triệu Vệ Quốc. Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy bản thân mình không có chỗ tham gia vào câu chuyện nên chỉ tập trung ăn, thật vất vả mới có cơ hội đến được nơi đắt tiền như vậy để ăn cơm, dù thế nào đi nữa cũng phải ăn thật no.
Đúng lúc này, cửa nhà hàng bỗng truyền đến một trận xôn xao.
Sau khi về nhà, Vương Tĩnh Kỳ vẫn tỏ ra bình thường, còn về việc li hôn tốt nhất nên chờ sau khi lấy giấy li hôn rồi thông báo với người nhà sau cũng được.
Thứ hai đi làm, cô đem toàn bộ chuyện diễn ra kể lại cho mấy người Tưởng Hi Văn, được các cô khen ngợi ủng hộ hết lời.
Tâm tình của Vương Tĩnh Kỳ thả lỏng không ít, bây giờ cô chỉ cần chờ tới cuối tuần, tới nhà họ Trương đem những chuyện còn lại giải quyết cho xong thì tốt rồi.
Giữa trưa thứ ba, cô giáo chủ nhiệm Ngô Mật Nhi đi tới văn phòng của nhóm người Vương Tĩnh Kỳ:
"Cô giáo Vương, tối hôm nay phụ huynh Triệu Tư Thành lớp chúng tôi mời các thầy cô giáo tới ăn cơm ở Nhất Nhị lúc năm rưỡi chiều nay, tan tầm sẽ tập trung đến đó, cô đừng tới muộn nha." Cô ấy nói xong cũng không đợi Vương Tĩnh Kỳ trả lời đã xoay người, dưới chân là đôi guốc cao sáu phân, lộp cộp bước đi.
Vương Tĩnh Kỳ cũng không có ý kiến gì với buổi tiệc này, dù sao kiếp trước cô cũng từng tham gia những bữa ăn như vậy nhiều rồi, hơn nữa hôm nay lại là ngày nhà giáo, phụ huynh đến mời giáo viên ăn cơm rất nhiều. Cô chỉ lo lắng cho đôi giày của Ngô Mật Nhi, giống hệt như cà kheo, cô nhìn người đang bước đi xa dần, sợ cô ấy không may ngã dập mặt thì toi.
"Ngô Mật Nhi này đúng là gan hùm mật hổ, đôi giày cao như vậy cũng dám đi, thật lợi hại." Vương Dĩnh sáp đến nhỏ giọng tám chuyện với Vương Tĩnh Kỳ.
"Suỵt, nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe thấy, nếu truyền đi, Ngô Mật Nhi nhất định sẽ tới tìm cậu." Vương Tĩnh Kỳ vội vàng chặn miệng Vương Dĩnh lại, những chuyện này nói trong phòng ngủ thì không sao, nhưng không nên tùy tiện nói ở ngoài được, nói ở nơi công cộng khác nào kêu người tới đánh mình.
Ngô Mật Nhi tuy rằng nghe tên rất ngọt ngào, nhưng lại là người rất hung dữ, chỉ cần có người trêu chọc tới cô ấy, cô ấy liền động thủ đánh người. Trong đám học sinh của cô ấy, bất kể là nam hay nữ, ai cũng đều sợ cô ấy, ngay cả giáo viên trưởng bộ môn cũng không dám chọc đến.
Kiếp trước, trong lòng Vương Tĩnh Kỳ luôn tồn tại sự kính sợ đối với Ngô Mật Nhi, thời điểm mới đến dạy, cô luôn bị cô ta chỉ đạo làm cái này cái kia, một chút phản kháng cũng không dám.
"Cắt, cô ta ngon thì đến tìm mình, mình mà sợ cô ta à." Vương Dĩnh tuy rằng mạnh miệng nhưng âm lượng không tự giác đè thấp hơn.
"Đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi, mình nghe nói lịch ăn tối của cô ta đã sắp kín rồi đó." Vương Dĩnh có chút ghen tị nói.
Ở lớp mười bình thường đều do thầy cô giáo dạy Ngữ văn làm chủ nhiệm, mụ phù thủy kia năm đó sau khi làm chủ nhiệm, liền có ý kiến lập một văn phòng riêng cho các thầy cô giáo chủ nhiệm để cùng nhau nghiên cứu, trao đổi các phương pháp quản lý học sinh. Còn các giáo viên dạy những môn phụ đều chuyển đến làm việc trong văn phòng lớn mà Vương Tĩnh Kỳ đang làm.
Sắp xếp như vậy khiến cho mấy giáo viên chủ nhiệm kia trực tiếp sinh ra các loại tính toán. Năm học mới vừa khai giảng, tiếp đến sẽ là ngày nhà giáo, có vài giáo viên chủ nhiệm sẽ so xem ai nhận được hồng bao nhiều hơn, ai nhận được lễ vật quý giá hơn vân vân, đương nhiên những thứ này đều là nhận lén, ngay cả chuyện phụ huynh học sinh mời ăn cơm, các cô ấy cũng đem ra so sánh ai được mời nhiều lần hơn, phụ huynh nào mời nhà hàng tốt hơn.
"Đó không phải chuyện của chúng ta, người ta mời chúng ta đi ăn, chúng ta liền tham gia cho vui, ăn chút đồ ăn ngon, nếu không có người mời thì chúng ta ăn đồ ăn bình thường của chúng ta thôi." Vương Tĩnh Kỳ tầm nhìn thoáng, trong lòng còn âm thầm cảm thấy may mắn, may mà cô không phải là chủ nhiệm lớp, nếu không cả ngày cô sẽ phải lo lắng xem nên cất hồng bao như thế nào mới tốt, đúng là ăn không ngon, ngủ không yên mà.
"Ồ, cậu nói cũng đúng, mình vừa nghe cô ấy nói tối nay ăn ở Nhất Nhị, cậu cần chú ý ăn nhiều một chút, cơ hội này khó mà có được đó." Vương Dĩnh nói xong còn có chút kiềm chế không được mà nuốt ngụm nước miếng.
Nhất Nhị, chỉ cần nghe tên thôi đã biết đây là nhà hàng lớn nhất nhì thành phố D, đồ ăn ở đó không chỉ mỹ vị tinh xảo nổi tiếng, mà còn có một đặc điểm nữa là quý, mỗi món đều hơn trăm đồng, lấy giá cả ở thành phố D mà nói thì giá đồ ăn ở đây quá đắt, với tiền lương của Vương Tĩnh Kỳ, ăn ở nhà hàng như vậy chỉ đủ kêu ba bốn món, còn là chỉ đủ cho một người ăn. Cho nên khi Vương Tĩnh Kỳ nghe đến buổi tối đến Nhất Nhị ăn cơm, trong lòng cô vẫn có chút chờ mong.
"Yên tâm, mình nhất định sẽ đem một phần về cho cậu." Vương Tĩnh Kỳ rất nghiêm túc cam đoan.
Sau đó hai người liền hi hi ha ha nhỏ giọng cười đùa.
Cuối cùng cũng tới giờ tan tầm, Vương Tĩnh Kỳ mới nghĩ đến một vấn đề: "Tiểu Dĩnh, hôm nay mình có thể sẽ không về phòng ngủ, nếu bữa tiệc chấm dứt muộn thì mình sẽ về nhà luôn, ở đó gần hơn, sáng mai mình sẽ đi xe buýt tới trường."
"Biết rồi, cậu đi đi, nhớ ăn cho thật ngon đấy." Vương Dĩnh có chút ảm đạm phất phất tay, đi tới căn tin ăn cơm, trong lòng thầm oán hận, tại sao mình không phải giáo viên ban ba chứ.
Lại nói, sau khi Vương Tĩnh Kỳ đi theo các đồng nghiệp khác vào Nhất Nhị mới cảm nhận sâu sắc tài lực không tầm thường của cha mẹ học sinh Triệu Tư Thành. Nơi đây được trang hoàng vàng son rực rỡ, phía trước cửa được trải thảm đỏ, hai bên cửa có hai cô gái tiếp tân trẻ tuổi xinh đẹp mặc bộ sườn xám đỏ lấp ló phần đùi đứng tiếp khách, theo hình thức phục vụ này, mỗi bàn đồ ăn trong đó chắc chắn tốn không ít tiền.
Bởi vì tất cả giáo viên dạy Triệu Tư Thành đều được mời, còn có cả thầy hiệu trưởng, mụ phù thủy thấy có ban giám hiệu nên cũng chưa dám ngồi xuống, chờ hiệu trưởng an tọa, mọi người mới ngồi vào bàn ăn.
Người mời khách là ba của Triệu Tư Thành, Triệu Vệ Quốc, hơn bốn mươi tuổi, vóc người không cao lắm, còn hơi mập, qua lời giới thiệu của mọi người cô mới biết hắn ta là trưởng phòng của một đơn vị cơ quan chính phủ. Từ tướng mạo có thể nhìn ra, hắn ta chắc hẳn là một người có kinh nghiệm lão luyện trên quan trường, nhìn mọi người mà gương mặt trước sau vẫn giữ nụ cười như cũ, không nhìn ra một chút biến hóa nào.
Ngô Mật Nhi cũng là người biết ăn nói, không hề thấy cô ấy có một điểm cao ngạo thường ngày nào, khuôn mặt luôn tươi cười nói chuyện phiếm với Triệu Vệ Quốc và hiệu trưởng Tôn. Các thầy cô giáo khác ở bên cạnh cũng phụ họa cười nói.
Chờ đồ ăn được đưa lên, Triệu Vệ Quốc nâng ly rượu:
"Hôm nay tôi thật sự rất vinh hạnh có thể mời các thầy cô giáo tới đây cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc. Bình thường đứa con trai phá phách của tôi đã làm phiền các thầy cô giáo không ít, tôi ở đây với tư cách là một phụ huynh, muốn dùng ly rượu này để thể hiện chút tấm lòng biết ơn của mình đối với các thầy cô." Hắn ta nói vô cùng lưu loát, chắc chắn hắn ta là người thường xuyên tham gia những buổi tiệc như thế này.
Hắn nói xong liền cạn chén, phía dưới mọi người trầm trồ khen ngợi, Vương Tĩnh Kỳ cũng giơ ly rượu của mình lên, nhưng khi uống cô cũng chỉ nhấp môi một chút thể hiện sự lịch sự, tửu lượng của cô vốn không tốt, uống nhiều sợ sẽ làm ra chuyện gì xấu mặt.
Ngô Mật Nhi cũng rất nể mặt, uống cạn một ly rượu trắng, lại được mọi người khen ngợi khiến cho cô ấy cười ngại ngùng. Bởi vì uống hết một ly rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên đỏ hồng, ánh mắt cũng có chút mơ màng, có chút ý tứ hàm xúc mơ hồ không rõ nhìn Triệu Vệ Quốc.
Triệu Vệ Quốc vẫn giữ nguyên bộ dáng của mình, vẻ mặt tràn đầy tươi cười, không đáp lại, cũng không từ chối.
Kế tiếp mọi người vừa nói chuyện phiếm vừa dùng cơm. Nội dung câu chuyện cũng không có gì đặc biệt ngoài chuyện học hành của Triệu Tư Thành và công việc bận rộn của Triệu Vệ Quốc. Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy bản thân mình không có chỗ tham gia vào câu chuyện nên chỉ tập trung ăn, thật vất vả mới có cơ hội đến được nơi đắt tiền như vậy để ăn cơm, dù thế nào đi nữa cũng phải ăn thật no.
Đúng lúc này, cửa nhà hàng bỗng truyền đến một trận xôn xao.
Bình luận facebook