• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sống lại yêu An Tử Thiên (1 Viewer)

  • Chương 27~28

Chương 27: Sinh nhật vui vẻ (H nhẹ)

An Tử Thiên hơi dùng sức nắm tay Bạch Thấm, cảm giác đau đớn gọi cô trở về hiện thực từ trong hồi ức, An Tử Thiên đang khẩn trương nhìn cô chằm chằm.

Cô cười khẽ một tiếng, trấn an tâm tình khẩn trương của anh, ôm cổ anh, kề trán vào trán anh, nói: "Cám ơn anh, anh Tử Thiên, em rất vui vẻ!" Cô hôn lên môi anh, đây là phần thưởng thực tế nhất.

Nhận được phần thưởng, An Tử Thiên mới buông lỏng cảm xúc, cười nói: "Người đầu tiên."

"Hả?"

"Anh là người đầu tiên!" Anh cười thỏa mãn giống như một đứa bé được nhận kẹo.

Là người đầu tiên nói 'Sinh nhật vui vẻ' với em!

Bạch Thấm hiểu ra, ánh mắt lướt qua di động đang vang lên từng hồi ở trên bàn, có chút buồn cười phát hiện: thì ra anh cũng có một mặt trẻ con như thế! Nghĩ tới trong khoảng thời gian này, trên người anh có những thay đổi khiến cho người ta càng ngày càng lạc quan, cô không kìm nổi lòng mình, hôn lên khóe miệng anh, đáp: "Anh Tử Thiên thật tốt!"

Rốt cuộc cũng nối được điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, bên kia liền vang lên tiếng nói đầy vui sướng : "Happy birthday! Sinh nhật vui vẻ! Tiểu. . . . . ."

An Tử Thiên lấy lai di động, dứt khoát nhấn nút tắt máy, ném nó lên bàn một cách không thương tiếc.

"Anh có quà tặng!" Anh vội vàng nắm lấy vai cô, bắt cô nhìn mình, thò tay vào túi lấy một chiếc hộp nhung hình vuông, màu đỏ, không lớn không nhỏ ra, đưa tới trước mắt cô.

Cô nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của An Tử Thiên, cười cười, hơi cúi đầu, nghiêm túc mở dây thắt nơ bướm trên cái hộp ra. Cái nơ bướm này không khéo léo lắm, chắc là do anh tự tay thắt nút. Tưởng tượng An Tử Thiên nhíu mày ngồi ở trước bàn vừa nghiêm túc vừa vụng về thắt nơ bướm, dáng vẻ nghiêm túc mím môi, trong lòng cô liền có chút ấm áp, có chút xót xa.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, tầm mắt vốn đặt ở trên cái hộp của anh cũng dời đi, cười nhẹ với cô, rồi tiếp tục nhìn cái hộp, ý bảo cô mau mở hộp ra.

Cô chậm chạp mở nắp ra, có đôi chút sững sờ, đôi mắt trợn to, kinh ngạc nhìn đồ trong hộp.

Một sợi dây chuyền lặng lẽ nằm giữa mặt vải nhung màu đen, ở phía trên dây chuyền có thêm một đôi khuyên tai chia ra đặt hai bên. Chính giữa dây chuyền là một viên kim cương màu hồng phấn cỡ quả dưa nhỏ treo lủng lẳng, đường cắt hoàn mỹ, tản mát ra ánh sáng rực rỡ như vì sao, cả sợi dây chuyền đẹp đến chói mắt, liếc mắt nhìn liền không cách nào dời tầm mắt. Mà trên đôi khuyên tai cũng khảm đầy kim cương màu hồng nhỏ, dưới ánh đèn cũng rất lóa mắt, đẹp không sao tả xiết.

Những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là chất liệu của dây chuyền và khuyên tai là giống với chất liệu, kiểu dáng của chiếc nhẫn trên tay cô, nhìn một cái cũng biết đây là một bộ đồ trang sức. –l-leq—quy—qu,..,y..,.do---n...Kiểu dáng giống với chiếc nhẫn đính hôn, so với món quà sinh nhật đơn thuần, càng thêm có ý nghĩa hơn nhiều. Bạch Thấm mừng rỡ không thôi, đây là món quà sinh nhật đầu tiên cô nhận được sau hồi bảy tuổi, cũng là món quà sinh nhật cô thích nhất.

"Thật xinh đẹp!" Ngón tay Bạch Thấm vuốt nhẹ sợi dây chuyền và đôi khuyên tai, nhẹ giọng cảm thán.

Mà giờ phút này, tầm mắt An Tử Thiên lại bị đầu ngón tay đang di động kia bắt lấy, ánh kim cương chiết xạ ra ánh sáng khiến cho đầu ngón tay vốn trắng nõn của Bạch Thấm càng thêm vài phần sáng bóng mê người. Anh hơi động lòng, đáy mắt gợn sóng, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dằn lòng hỏi: "Đeo lên không?"

Đôi mắt cô sáng lên, đáp: "Ừm!"

"Anh đeo cho em." Hiếm khi thấy được dáng vẻ nôn nóng của cô, thật đáng yêu, thật vất vả mới đè xuống được sự xao động, giờ bắt đầu không an phận rồi.

Anh cầm dây chuyền trong hộp lên, đi tới phía sau cô, gạt nhẹ mái tóc cô, nhẹ nhàng đeo dây cho cô. Động tác có chút vụng về, lúc đeo khuyên tai thì càng thêm thận trọng, chọc vào lỗ tai mịn màng chỉ sợ làm đau cô thôi. Anh gần như kề sát vào cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ, mặt cô bắt đầu có cảm giác nóng ran, khó chịu lúc lắc đầu.

"Đừng động đậy." Giọng nói khàn khàn của An Tử Thiên đột nhiên vang lên bên tai, cảm giác nóng ran chợt truyền khắp toàn thân, cảm nhận được hơi ấm của anh cách lớp áo truyền đến sống lưng, Bạch Thấm cứng người, bất động.

"Xong chưa?" Bạch Thấm có chút khẩn trương, hỏi.

. . . . . .

"Xong rồi." Qua mười mấy giây, cuối cùng An Tử Thiên cũng mở miệng, thân thể hơi rời khỏi cô một chút, thở nhẹ một cái.

"Đẹp không? Để em xem một chút." Cô xoay người, nhìn gương ở phía sau mình.

"Đẹp lắm." An Tử Thiên chợt đứng lên, thân thể cao lớn đè lên cô.

Có chút bất ngờ, Bạch Thấm ngã xuống chiếc giường mềm mại, còn chưa kịp tìm về tầm mắt của mình, trước mặt bỗng tối sầm. Bàn tay to của An Tử Thiên bịt kín hai mắt cô, đồng thời ấn môi lên đôi môi đỏ mọng hấp dẫn.

Đột nhiên đối mặt với bóng tối, theo bản năng cô liền hơi bất an, nhẹ nhàng giãy giụa, nói: "Ưmh, anh Tử Thiên. . . . . Ừ. . . . . ."

Ở trên môi cô trúc trắc vài lần anh mới chậm lại một chút, đầu lưỡi khẽ hoạt động bên trong khoang miệng cô, khóe miệng, bờ môi đều dính hơi thở mập mờ.

"Rất đẹp, rất xinh đẹp." Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại đỏ bừng của cô, chuyên chú nhẹ giọng nỉ non, song vẫn không di chuyển ban tay đang che mắt cô.

"Anh Tử Thiên, tay anh...." Bạch Thấm nhỏ giọng kháng nghị.

"Tay à? Làm sao thế?" Nụ hôn ướt át đã chuyển qua vành tai, theo thói quen anh định hôn lên vành tai xinh xắn ấy thì phát hiện ra hôm nay có thêm vật cản trở gì đó._L_L_E♫♪£__ Anh nhíu mày, vừa dời đi trận địa vừa ra quyết định ngày mai sẽ tháo khuyên tai đó ra, dừ xinh đẹp cũng không được ảnh hưởng đến quyền lợi của anh, -Qᵩu4
2665.png
--.-,,.qu..4-- nhất định phải bị tuyết phủ để không thấy ánh mặt trời nữa.-d-o-ô-nn-N- Anh từ từ lướt xuống cần cổ trắng nõn, nhẹ nhàng hút.

Bạch Thấm dần dần trở nên mềm nhũn, giọng nói đột nhiên nâng cao một chút: "Anh Tử Thiên, tay. . . . . ."

Hơi bị giật mình sao? An Tử Thiên nhếch môi cười khẽ, gọi: "Thấm Thấm."

Bởi vì là buổi tối nên cô mặc váy ngủ, nhưng do An Tử Thiên vẫn sống cùng phòng nên cô vẫn mặc nội y. An Tử Thiên vừa chạm vào bộ ngực mềm mại cao vút của cô, lại bị lớp áo ngăn cản mà có chút bất mãn. Tháo dây chuyển trên cổ cô ra, An Tử Thiên bắt đầu hối hận tại sao anh lại nghĩ đến quà tặng này chứ! Tay tiếp tục đưa vào bên trong, bộ ngực truyền đến xúc cảm ấm áp khiến Bạch Thấm khẽ kinh hô.

Lại tồn tại một lớp vải dày ngăn cản như trước, An Tử Thiên tiếp tục bất mãn: "Thấm Thấm, cởi nó xuống, nhé?"

Âm cuối hơi nâng lên nhưng tràn đầy hấp dẫn, Bạch Thấm hơi khó chịu giãy dụa thân thể, nụ hôn của anh đã dời xuống ngực rồi, váy ngủ vốn không quá kín giờ cũng rộng lùng thùng.

Lúc này, sắc mặt Bạch Thấm đã ửng hồng, môi đỏ mọng hơi nhếch, trên cần cổ trắng nõn xuất hiện dấu hôn nông sâu, cổ áo mở rộng lộ ra một bên vai, một nửa bộ ngực sữa lộ ra khỏi bra, viền đăng-ten càng làm nổi bật lên màu trắng nõn nà của bộ ngực. Ánh mắt An Tử Thiên càng sâu hơn, đôi tay chợt dời đi trận địa, chuyển ra sau lưng Bạch Thấm. Dùng một giây để định vị, một giây để kéo khóa, ba giây để rút tay về vị trí cũ.

Bạch Thấm mở to mắt, mới kịp nhìn thấy đôi mắt đen láy thâm trầm của An Tử Thiên đã cảm thấy trước ngực chợt lạnh, lại bị che kín mắt, trước mắt chỉ có chút hơi nước thoáng qua. Cô theo bản năng xoay mặt để né tránh bóng tối bao phủ, vươn tay định bắt lấy hơi nước ấy.

Sao An Tử Thiên có thể để cô như ý, liền đè xuống, hôn lên bầu ngực cao vút lộ ra một nửa. Nơi đó đột nhiên truyền đến nhiệt độ khiến Bạch Thấm rất khó thích ứng.

".....Ưm, anh Tử Thiên, không cần.....Không nhìn thấy......"

"Không nhìn, ngoan nhé....." Giọng nói khàn khàn mang theo ý cưng chìu vang lên.

Bạch Thấm chính là sự hấp dẫn trí mạng với anh, anh không thể chống cự cũng không muốn chống cự, nhưng anh không hề muốn để cô thấy dáng vẻ tham lam của anh với cô. Cô sẽ sợ sao? Sẽ chán ghét sao? Nội tâm của anh thật ra vẫn luôn rất bất an, chỉ muốn cô thấy được mặt hoàn mỹ nhất của mình.

Từ lúc bị đụng ngã, Bạch Thấm vẫn luôn không hề phản kháng, chỉ vì không thích ứng được với bóng tối đột nhiên xuất hiện mà làm ra sự phản kháng nho nhỏ. Hôm nay An Tử Thiên mang đến cho cô một niềm hạnh phúc và cảm động to lớn, cho dù bây giờ hiến thân ngay cho anh thì sao, dù sao đời này cô đã được định trước là người của anh rồi, sinh là người của anh, chết rồi còn sống lại vì anh, bây giờ dâng mình cho anh, cô cũng sẽ không tiếc nuối.

Bởi vì An Tử Thiên hút cắn mà truyền tới cảm giác tê dại khiến cả người cô như nhũn ra, sắc mặt ửng hồng, cánh tay hạ xuống bên cạnh anh, cô nâng tay luồn vào mái tóc đen của anh. Giờ phút này, Bạch Thấm vô cùng muốn nhìn rõ dáng vẻ An Tử Thiên hôn mình, vội nói: "Tử Thiên....Em muốn nhìn...Ừm, cho em nhìn anh đi...."

An Tử Thiên hơi ngừng động tác, đột nhiên ngậm chặt đóa hồng mai, khiến cho Bạch Thấm hốt hoảng giãy dụa, la khẽ: "A...Tử Thiên, tay.....Em muốn nhìn....Dáng vẻ hôn em...." Tiếng thở gấp đã hóa thành một dòng nước, chậm rãi chảy vào trong lòng anh.

Có lẽ là đang trừng phạt vì lúc này Bạch Thấm dựa vào âm thanh để mê hoạc mình, An Tử Thiên hơi dùng sức cắn đỉnh hồng mai, trước khi cô kịp cảm nhận đã buông ra rồi.

An Tử Thiên hạ tay đang che mắt cô xuống, kéo váy ngủ lên ngang eo cô, anh lại bắt nạt đôi môi đỏ mọng của người trong lòng một lần nữa, bắt đầu dũng mãnh công thành đoạt đất. Nghe được lời của Bạch Thấm, anh muốn làm nhất chính là hung hăng hôn lên môi của cô.

Muốn xem phải không? Vậy thì anh để cho em xem, xem cho rõ, nếu như em còn không sợ gương mặt bởi vì dục vọng tham lam mà vặn vẹo xấu xí này, vậy anh còn phải sợ gì nữa!

Một bàn tay nắm cả eo thon của cô, từ từ xiết chặt, một bàn tay khác thì không ngừng tùy ý vuốt ve nơi cao vút kia.+-+-£EEQuuyuyÐØn=-=

Bạch Thấm chỉ cảm thấy nụ hôn của An Tử Thiên rất mãnh liệt, khí thế, lưỡi của anh chiếm đoạt từng tấc từng tấc trong khoang miệng cô, tùy ý kéo dài đến chỗ sâu nhất.

Cô chỉ có thể bị động đáp lại, cái lưỡi xinh xắn cũng nhanh nhẹn tiến vào khoang miệng anh, tinh tế liếm mọi chỗ ở bên trong, còn chưa kịp đi sâu vào góc trong cùng liền bị lưỡi của anh kéo lại dây dưa. Nước bọt trong suốt tràn ra từ khóe miệng theo nụ hôn kịch liệt, kéo dài đến cằm.

An Tử Thiên đương nhiên không biết, vào lúc này, ở trong mắt Bạch Thấm, dáng vẻ động tình bị nhuốm đầy dục vọng của anh có bao nhiêu gợi cảm, có bao nhiêu nam tính quyến rũ. Sợi tóc ngắn ở trước trán lộn xộn, rối tung, con ngươi chuyên tâm gợn sóng, khuôn mặt hơi nhợt nhạt thường ngày vì động tình mà ửng hồng, bởi vì hôn mãnh liệt mà đôi môi đỏ tươi, sáng bóng, ánh sáng lấp lánh nơi khóe miệng còn kéo dài đến cằm.

Thoát khỏi đôi môi đang chiếm đoạt của anh, cô hôn xuống theo ánh sáng đó, cô vô thức kéo kéo cổ áo vốn xốc xếch của anh, cuối cùng liền mở hai nút áo phía trên, hôn lên yết hầu (cổ họng) anh. Bắt đầu là nhẹ nhàng liếm hôn, tỉ mỉ gặm cắn, ừm, động đậy à? Cô nghịch ngợm hôn theo yết hầu đang di động, hơi dùng sức cắn một cái coi như trả thù, trong nháy mắt liền cảm nhận được vòng tay bên hông xiết nhẹ một chút.

À. . . . . .

"Yêu tinh nhỏ....."

Giọng nói của An Tử Thiên càng thêm khàn khàn, cô còn nghe được tiếng cắn răng nghiến lợi nữa.

Anh chợt dùng sức đẩy một cái, một vật cứng nóng bỏng liền đặt tại nơi mềm mại giữa hai chân Bạch Thấm, cách chiếc váy ngủ tơ tằm mỏng manh, nhiệt độ nóng bỏng và cảm xúc rõ ràng liền thuận lợi truyền đến. Khuôn mặt Bạch Thấm vốn đang hồng hồng liền đỏ rực, nhiệt độ của vật ở giữa hai đùi kia dường như đã truyền khắp toàn thân cô chỉ trong nháy mắt. An Tử Thiên nhạy cảm phát hiện làn da trắng nõn của yêu tinh nhỏ nằm dưới thân mơ hồ lộ ra sắc hồng, mê hoặc lòng người. . . . . .

Chương 28: Cuộc gặp gỡ định mệnh

Ánh nắng chiều của mùa hạ rải rác khắp nơi, tản ra sự nhiệt tình cuối cùng. Bầu trời bị đốt đỏ rực, làm nổi bật từng mảng từng mảng màu đỏ chanh ở khắp nơi.

Trong vườn hoa xanh um tươi tốt, một bóng dáng nhỏ nhắn mơ mơ màng màng xoay xoay khắp nơi. Thật xinh đẹp, tất cả cây cối, hoa cỏ đều được nhuộm sắc cam ấm áp dễ chịu, cô gái nhỏ híp mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời, bây giờ mặt trời cũng biến thành một quả cầu sáng tròn vành vạnh màu cam. Cô bé thích màu sắc ấm áp đó, tán thưởng một lát cô bé lại bắt đầu khổ não: Trời sắp tối rồi mà bé còn chưa tìm được đường đi ra ngoài, ba mẹ nhất định sẽ lo lắng cho bé.

Vườn hoa này quá lớn, thật đáng ghét! Cô gái nhỏ nhìn bốn phía một lúc, nhìn những lối nhỏ đan chéo nhau không nhịn được bĩu môi, hoàn toàn quên mất rốt cuộc là ai mới vừa lưu luyến đến quên mất đường ra ngoài ở trong vườn hoa to rộng này.

A.....Phía trước có người, thật quá tốt, đến hỏi một chút xem làm thế nào để đi ra ngoài thôi! Trái tim nhỏ bé liền kích động lên, bởi vì có hy vọng ra ngoài mà bước đi như nhảy nhót.

Nhìn thì rất gần nhưng bé phải đi rất nhiều đường ngang lối dọc mới đến được, song cuối cùng cũng đến rồi. Nơi đây vậy mà còn có xích đu này, vừa rồi bản thân đi dạo một vòng lớn như thế mà chẳng hề phát hiện ra có xích đu, vì sao ở đây lại có chứ, rất muốn ngồi một chút đó!

Mặc dù trong vườn nhà mình cũng có xích đu nhưng không xinh đẹp, lớn như thế này. Ở trong lòng cô gái nhỏ đã yên lặng chảy nước dãi, nếu như mình bảo anh trai ở trên kia xuống để mình chơi một lát, anh ấy có đồng ý hay không nhỉ? Anh trai chỉ ngồi mà không đung đưa, có phải do không có ai đẩy giúp anh ấy không? Hay là mình qua đẩy giúp anh ấy một lúc, sau đó anh ấy sẽ nhường cho mình chơi thôi.

Cô bé thật sự đã quên mất mục đích đến nơi này, xích đu kìa, xích đu đó, thật sự muốn ngồi trên đó quá, thật là xinh đẹp!

Đi lên phía trước, đôi tay nhỏ nắm lấy ghế xích đu, sử dụng toàn bộ sức mạnh, cuối cùng đẩy nó ra, cô bé nhìn đôi tay đỏ ửng của mình, có chút bất mãn. Anh trai kia nặng quá đi, tay đỏ hết rồi, còn hơi đau nữa. Cô bé mím mím môi, nghĩ: nếu như có mẹ Tống ở đây, nhất định sẽ thổi thổi cho mình, thổi thổi một lát sẽ hết đau.

Cậu thiếu niên vốn đang ngồi yên tĩnh trên xích đu, đột nhiên bị xích đu kéo vút lên không trung mang đến cảm giác không trọng lượng làm cho có chút hoảng sợ, cậu dùng sức nắm chặt dây thừng ở hai bên, không hề nhắm mắt lại.--,.,.,,lele.,,,qu,,,y....don,.,,...Lực đẩy xích đu cũng không lớn, xích đu cũng không bay lên quá cao, cho dù ở điểm cao nhất cậu cũng không nhìn được nơi cao nhất của biệt thự nhà họ An, một khoảng trời đỏ rực rất nhanh sẽ bị phòng ốc che khuất.

"Anh trai, anh trai, chơi vui không, em đẩy có lên cao không?" Xích đu vừa dừng lại, cô gái nhỏ đã không đợi kịp, vội vàng hỏi cảm nhận của cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên nhìn cô bé mặc áo đầm ngắn màu hồng nhạt đột nhiên nhảy đến trước mặt mình. Cô bé chải kiểu tóc công chúa đáng yêu, còn đeo một chiếc vương miệng nhỏ ở phía trên, viên kim cương trong suốt vô sắc bị ánh nắng khúc xạ hiện ra màu hồng chanh. Ngay cả khuôn mạt nhỏ nhắn trắng nõn của bé cũng được dát lên một tầng màu cam mỏng ấm áp, coi như bây giờ là mùa hè nóng ran cũng làm cho người ta không nhịn được muốn đến gần.

Thấy anh trai ở trước mặt cứ nhìn mình mà chẳng nói lời nào, cô bé nghĩ cậu thiếu niên đang nhìn váy của mình, không khỏi có chút đắc ý, xoay một vòng tại chỗ, hỏi: "Anh trai đang ngắm váy của em à? Đây là mẹ đặc biệt mời người đến làm cho em vào dịp sinh nhật đó, có đẹp không ạ? Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật dương lịch của em đấy, nhưng mẹ nói hôm nay phải tham gia một bữa tiệc quan trọng, nên bảo em mặc chiếc váy này vào trước, có đẹp không anh?" Cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai mắt sáng lấp lánh tràn đầy mong đợi nhìn cậu.

Lúc cậu thiếu niên nghe cô gái nhắc đến mẹ thì đôi đồng tử (con ngươi) vốn trầm tĩnh chợt co rụt lại, rồi lập tức khôi phục vẻ bình thường, cô gái nhỏ đang đắc ý khoe khoang quần áo xinh đẹp của mình, cũng không có chú ý tới.

... ....

Vẫn không nói lời nào ư? Cô gái nhỏ hơi ủ rũ, vì sao anh trai này không chú ý đến mình thế? Cô bé chợt nhớ ra những điều mẹ dạy, đúng rồi, trẻ con vô lễ thì người khác chắc chắn sẽ không thích đâu. Cô bé đột ngột xuất hiện còn chưa tự giới thiệu và chào hỏi với anh trai mà, anh trai nhất định không để ý đến bé đâu.

Vì vậy, cô nhóc lại nở nụ cười, nói với cậu: "Ái chà, em quên mất tự giới thiệu vè mình rồi. Xin chào anh trai, em tên là Bạch Thấm, ba mẹ, mẹ Tống, chú Trần và các trưởng bối đều gọi em là Tiểu Thấm, anh có thể gọi em như vậy, chỉ là em càng thích người khác gọi em là Thấm Thấm, em cảm thấy Thấm Thấm dễ nghe hơn so với Tiểu Thấm. Anh trai, anh cũng có thể gọi em là Thấm Thấm. Lần đầu tiên gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn!" Nói đến cuối còn khom lưng cúi người chào như thật. Câu cuối cùng là mẹ Tống dạy bé khi tự mình giới thiệu với bạn học và thầy cô giáo ở trường, bé đã dùng ở đây rồi.

... ...

Bị Bạch Thấm mở to mắt đầy mong đợi nhìn gần ba phút, nhưng cậu thiếu niên vẫn im lặng, song ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người bé, không nhúc nhích.

Rốt cuộc cô nhóc cũng nhụt chí, cúi đầu lẩm bẩm: "Được rồi, anh trai, em biết mình sai rồi. Vừa rồi em không nên chưa nói tiếng nào đã đứng đằng sau đẩy xích đu cho anh, đã hù dọa anh rồi đúng không? Nhưng đó là bởi vì.....Bởi vì em cũng muốn chơi xích đu mà, anh trai cho em chơi xích đu một lát nhé?" Nói đến xích đu, bé lại ngẩng đầu lên, đôi mắt tiếp tục lấp lánh nhìn về phía cậu thiếu niên.

Xích đu? Cậu thiếu niên quay đầu nhìn tay mình đang nắm dây thừng, hiện tại mới ý thức được thì ra là mình đang ngồi trên một chiếc xích đu.

Bạch Thấm thấy cậu quay đầu, cho là cậu không đồng ý, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, nói: "Anh trai, anh cho em chơi một lát đi." Mẹ thường xuyên không cho bé chơi xích đu ở trong nhà, nói là rất nguy hiểm, mỗi lần đều chưa chơi đủ đã bị bế xuống rồi.

"Vậy, hay là em đẩy xích đu giúp anh rồi lát nữa anh cho em chơi nhé?" Nói xong, không cho cậu thời gian đáp lại, bé lập tức đẩy xích đu, chỉ sợ cậu từ chối thôi.

Lúc xích đu từ trên hạ xuống rồi lại đi lên thì cậu thiếu niên nghe được một tiếng "Á" thảm thiết, là tiếng của Bạch Thấm, cô bé này rất thích kích động đột ngột.-;;’’;L;lle;l;e,., Lần này xích đu cũng không bay cao, cậu không hề phản ứng, -qu,..uqy44---../.đợi đến khi xích đu dừng lại cậu mới quay đầu. Cô bé vốn đang đứng cười híp mắt đã sớm ngã trên mặt đất, một góc trán dính máu đỏ tươi, -do..,.,..don,..- máu tươi chảy từ thái dương xuống gò má, vẫn tiếp tục chảy xuống.

Dại ra hơn một phút, trên mặt cậu thiếu niên mới xuất hiện vẻ hốt hoảng, cúi người xuống lắc lắc cô bé nhưng vẫn không có phản ứng, máu tươi trên gương mặt bé nhiễm đỏ ống tay áo cậu.

Lúc An Tử Thiên bế Bạch Thấm đã hôn mê bất tỉnh xuất hiện trước đại sảnh của buổi tiệc thì hiện trường tạm thời an tĩnh lại, đến khi có một giọng nữ sắc bén hô to: "Tiểu Thấm!" thì mới phá vỡ được sự yên tĩnh. Ông cụ An thấy trên người An Tử Thiên có dính máu và xuất hiện vẻ hoang mang hiếm thấy, vội vàng kêu người đi tìm bác sĩ gia đình.

An Tử Thiên chẳng hề quan tâm chính mình đã tạo ra sự hỗn loạn như thế nào với buổi tiệc mà Bạch Thấm gọi là rất quan trọng, cậu vẫn lo lắng canh giữ ở bên ngoài phòng được sắp xếp cho Bạch Thấm, bởi vì Bạch Thấm mà cậu không hề tỉnh táo, thậm chí suýt chút nữa đã phát bệnh tự tổn thương mình.

Bạch Thấm bị bất tỉnh khiến cho cậu rất sợ, cha là cũng ở chung với cậu sau đó liền bị thương, chảy rất nhiều máu rồi không tỉnh lại nữa. Vè sau mẹ mang cậu đi ra ngoài, trở về cũng chỉ có duy nhất mình cậu, mẹ nói là cần nghỉ ngơi, vào phòng, rồi cậu không nhìn thấy mẹ nữa.

Nếu như Bạch Thấm vẫn bất tỉnh, có phải sẽ giống như cha và mẹ hay không, những điều đó xảy ra đều là vì sự tồn tại của cậu!

An Xế Cảnh nhìn thấy cháu trai cắn chặt môi mình, sắc mặt tái nhợt, thân thể bắt đầu co giật, lập tức tiến lên dùng sức ôm cậu, nếu không giây tiếp theo An Tử Thiên sẽ tự đâm vào tường.

"Tử Thiên, Tử Thiên, con bé không sao đâu, bác sĩ nói con bé không sao, sẽ tỉnh lại nhanh thôi!"

An Tử Thiên chẳng hề phản ứng, cho dù bị hạn chế hành động thì cậu vẫn không ngừng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đột ngột nổi đầy gân xanh, quả đấm lần lượt rơi xuống người của An Xế Cảnh đang ôm cậu, khí lực lớn đến dọa người!

An Xế Cảnh im lặng nhẫn nại, không dám buông lỏng tay, tong lúc hai người đang giằng co, trong phòng có người chạy ra, hô: "Cô Bạch tỉnh rồi!...Ông chủ, cậu chủ nhỏ....Cậu chủ nhỏ phát bệnh sao?!"

Người đó vội vàng tiến lên giúp An Xế Cảnh giữ chặt An Tử Thiên, hô lớn: "Cậu chủ nhỏ, cô Bạch tỉnh rồi, cô bé kia tỉnh rồi! Cô bé còn đang tìm cậu đó!"

Có lẽ là nghe được lời người kia nói, trạng thái bất thường của An Tử Thiên cũng từ từ ngừng lại, hô hấp cũng từ từ thả lỏng. Cảm giác được sức lực giam cầm mình dần buông lỏng, An Tử Thiên mạnh mẽ thoát khỏi cánh tay đang giam mình lại, vọt vào phòng.

Bạch Thấm ngạc nhiên nhìn An Tử Thiên đột nhiên xông vào với bộ dạng nhếch nhác, cho đến khi An Tử Thiên lao đến trước giường mình, cô bé mới mở miệng hỏi: "Anh trai, anh làm sao vậy? Quần áo loạn loạn, tóc loạn loạn, sắc mặt cũng khó coi, trên tay áo là máu của em sao?" Cô bé Bạch Thấm cũng không hề bị máu tươi hù doa, ngược lại còn rất tò mò hỏi.

"Em không sao chứ?" An Tử Thiên không trả lời bé, nhưng cuối cùng đã mở miệng nói câu đầu tiên với bé.

Ở phía sau, An Xế Cảnh và quan gia An Hồng cùng bước vào, nghe được An Tử Thiên mở miệng nói chuyện liền trợn to hai mắt ngạc nhiên không thôi.

Bạch Thấm cũng là hai mắt sáng lên, thậm chí quên mất cơn đau trên trán, reo lên: "Anh trai, rốt cuộc anh đã chịu nói chuyện với em rồi!-lll3./,q4y.,.,do,,.,d0n....-.,Em không sao, chỉ là cái trán hơi hơi đau, em không khóc đâu, mẹ nói bé ngoan sẽ không được tùy tiện khóc!" Nói xong còn nhìn mẹ mình đang đứng bên cạnh.

An Tử Thiên không đáp lời, chỉ dè dặt vươn tay muốn đụng vào lớp băng vải trên trán bé. Mẹ Bạch đứng bên cạnh thấy thế định ngăn cản, lại bị An Hồng lấy cớ là hỏi thăm tình hình, vội vàng kéo ra ngoài.

Mới vừa chạm đến băng vải trắng, Bạch Thấm liền phát ra tiếng rên khẽ, vết thương của bé cũng không nghiêm trọng lắm nên bác sĩ không tiêm thuốc tê. Lúc hôn mê thì không sao nhưng giờ tỉnh lại, đứa bé luôn luôn rất sợ đau, dù An Tử Thiên chỉ chạm nhẹ thì Bạch Thấm cũng cảm thấy rất đau, đỏ cả mắt, nhưng vẫn cố nén không để nước mắt rơi.

Thấy thế An Tử Thiên có chút luống cuống, không biết nên làm sao mới đúng.

Có thể do cảm giác của trẻ em rất mẫn cảm nên cảm nhận được cảm xúc áy náy của An Tử Thiên. Vừa rồi mẹ nói lần này bị thương là do bé làm sai, không thể trách người khác, càng không thể trách anh trai này, ngược lại còn phải cảm ơn anh trai, nếu không mình sẽ nằm ở nơi đó, không ai chăm nom đâu.

Bé nhịn đau, nở nụ cười, nói: "Anh trai, anh còn chưa nói cho em biết tên anh đâu!"

An Tử Thiên nhìn bé một lúc, há miệng, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "An Tử Thiên."

"Vậy em có thể gọi là anh Tử Thiên không? Tiểu Thấm muốn cám ơn anh Tử Thiên đã giúp em tim được cha mẹ, còn tìm bác sĩ cho em. Lần này bị thương đều do bản thân em quá tùy hứng, không hề liên quan đến anh Tử Thiên, anh Tử Thiên không cần tự trách đâu. Nếu không nhờ anh Tử Thiên thì bây giờ em vẫn còn nằm ở đó, không ai chăm nom đâu! Lần tới anh Tử Thiên đến nhà em làm khách, em mời anh ăn món điểm tâm mà em thích ăn nhất nhé?" Nói như vậy chắc không sai đâu, mẹ sẽ khen ngợi bé nhỉ? Bé còn mời anh trai ăn món ăn bé thích nhất nữa mà!

Nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ của cô bé, An Tử Thiên im lặng gật đầu một cái, suy nghĩ một chút lại mở miệng gọi: "Thấm Thấm."

Bạch Thấm nghe vậy lại cười vui vẻ, nói: "Anh Tử Thiên gọi em là Thấm Thấm, thật tốt, em thích anh gọi như thế!"

An Tử Thiên không nói gì thêm, chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Mà An Xế Cảnh đứng ở phía sau đều thu hết mọi tình huống vào trong mắt, nắm chặt tay ở sau lưng, lặng lẽ đè nén nỗi khiếp sợ và chút kích động vui mừng dưới đáy lòng.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom