Chương 5:
Bạch Thấm không hề muốn tham gia huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, hồi du lịch ở Hải Nam bị phơi nắng còn chưa trở lại bình thường, cô không muốn bị phơi cho đen thêm nữa đâu.
Thực ra, cho dù kiếp trước đã trải qua đủ chuyện không được như ý, nhưng hoàn cảnh cuộc sống của Bạch Thấm về mặt vật chất thì phần lớn người khác đều muốn mà không có được, nên từ phương diện này thì Bạch Thấm chính là một cô đại tiểu thư vừa soi mói lại mỏng manh. Huống chi, kiếp trước cô đã tham gia học quân sự một lần rồi, theo cô thấy ngoài mệt mỏi và bị phơi nắng, thì huấn luyện quân sự không mang đến cho cô được cái gì cả. Một cú điện thoại đã có thể giải quyết chuyện không tham gia tập huấn, cũng chỉ đơn giản như thế mà thôi.
An Trì nhận được điện thoại của Bạch Thấm thật sự rất bất ngờ, tuy rằng hai tháng trước anh ta đã rất kinh ngạc khi cô lại ghi danh vào đại học A. Phải biết rằng, là chính Bạch Thấm đã liều mạng ép tổng giám đốc An đến thành phố A, tại sao trong nháy mắt cô lại muốn ghi danh vào trường ở thành phố A thế này? Người không biết chuyện còn tưởng rằng cô không thể rời khỏi An Tử Thiên ấy chứ!
Vấn đề này còn chưa được làm rõ, mới nhập học hai ngày, An Trì đã nhận được điện thoại từ Bạch Thấm. Tuy rằng đây không phải là chuyện cần phải liên lạc trực tiếp với tổng giám đốc An, cũng chỉ là chuyện tập huấn nhỏ nhoi mà thôi, nhưng chuyện càng nhỏ càng khiến người ta nghi ngờ. Theo như tính cách mạnh mẽ của Bạch Thấm, có rất nhiều chuyện cô đều thực hiện theo phương châm "tự mình gánh được thì gánh", bởi vì chỉ cần là những người biết một chút chuyện đều có thể nhìn ra Bạch Thấm ghét phải dính líu quan hệ với An Tử Thiên biết bao nhiêu.
Trợ lý thân cận của An Tử Thiên, An Trì, nhìn cô gái có gương mặt thanh tú ở phía đối diện, rất lâu không nói gì, nỗi nghi ngờ sâu sắc khiến anh ta lơ đãng một hồi lâu, không chú ý đến chân mày khẽ nhíu lại và vẻ mặt không kiên nhẫn của Bạch Thấm: “Trợ lý An, trợ lý An……”
Cuối cùng tiếng đặt ly cà phê xuống không nặng không nhẹ đã gọi dòng suy nghĩ của người đàn ông đối diện. Bạch Thấm thầm ngờ vực, người trợ lý bên cạnh An Tử Thiên này, xưa nay đều trầm tĩnh chín chắn, hôm nay sao lại giống như một thằng nhóc ranh vậy? Lẽ nào mình sống lại, tính cách của một số người cũng thay đổi luôn à?
“Hả, à...” An Trì ý thức được mình thất lễ, ngại ngùng hắng giọng: “Cô Bạch, chuyện huấn luyện quân sự đã giải quyết xong rồi, cô yên tâm. Nhà trường cũng sẽ không hỏi đến hướng đi của cô trong thời gian tập huấn, trong thời gian này cô Bạch muốn đi đâu cũng được.” Trợ lý An trầm ổn rốt cuộc cũng trở về rồi, bắt đầu làm tròn trách nhiệm báo cáo công việc của anh ta.
“Vì lo lắng đến việc xưa nay cô Bạch chưa từng trải qua cuộc sống tập thể, sợ cô ở kí túc xá không quen, nên tổng giám đốc An đã đặc biệt mua một căn hộ hoàn toàn mới trong khu chung cư gần trường học, hai ngày nay đã bắt đầu tu sửa, đều dựa theo sở thích của cô mà làm, sau khi đợt tập huấn kết thúc thì cô có thể vào ở rồi.” An Trì nhấp một ngụm cà phê, yên lặng một lúc, lại mở miệng nói.
Anh ta cần một chút can đảm. Bình thường Bạch Thấm tuy lạnh lùng nhưng tuyệt đối sẽ không khiến người ta sợ hãi, nhưng mỗi lần nhắc đến An Tử Thiên trước mặt cô, thì trong nháy mắt cô sẽ biến thành một quả bom đã được kích nổ, những người bên cạnh cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Thân là trợ lý thân cận của An Tử Thiên, An Trì phải đứng mũi chịu sào, luôn bị nổ đến bong da tróc thịt, nhưng lại không có cách nào tránh khỏi. An Trì đáng thương, bây giờ bị ám ảnh tâm lý luôn rồi, mỗi khi nhắc đến An Thử Thiên trước mặt Bạch Thấm, đối phương còn chưa bắt đầu bùng nổ, thì trong lòng anh ta đã bắt đầu lo sợ.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là lần này đợi rất lâu cũng không nghe thấy tiếng gào tức giận như như dự đoán, ngay lúc anh ta còn đang nghi ngờ thì một giọng nữ lạnh lùng vang lên bên tai: “Đưa chìa khóa căn hộ cho tôi đi, tôi muốn tự mình thiết kế trang trí.”
Tay cầm ly cà phê của An Trì run lên, một ít cà phê bị sánh ra ngoài: “Hả...? Được...”
Bạch Thấm nhìn tay áo bị cà phê đổ vào của An Trì, trong lòng buồn bực: Cái tên An Trì này thật sự biến thành ngu ngốc rồi à? Cô chỉ chỉ vào tay áo của anh ta, mở miệng nói: “Dù sao gần đây tôi cũng không có việc gì làm, tự tôi thiết kế trang trí vậy.”
An Trì được nhắc nhở mới biết đã làm tay áo bị bẩn, vội rút khăn giấy ra lau: “Được, đúng lúc tôi có mang theo chìa khóa của căn hộ, vốn tôi còn đang chuẩn bị chốc nữa sẽ liên hệ với công nhân tu sửa đến căn hộ. Nếu như vậy, tôi đưa số điện thoại liên lạc cho cô luôn nhé, những việc sau này cô có thể tự mình trực tiếp nói chuyện với nhóm công nhân.”
An Trì lau qua loa hai lần đã vứt tờ khăn giấy đi, lấy chìa khóa và danh thiếp trong túi đưa cho Bạch Thấm: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi bất cứ lúc nào cũng được.”
Gật đầu, để đồ vào trong túi xách, Bạch Thấm không nghĩ rằng còn có gì muốn nói với anh trợ lý dường như đã trở nên ngu ngốc ở đối diện nữa: “Không có việc gì nữa thì tôi đi trước nhé.”
Bạch Thấm xách túi lên, đứng dậy, cất bước, đi được mấy bước, thì nghe thấy phía sau vang lên giọng nam có vẻ hơi gấp gáp: “Cô Bạch.”
Cô xoay người lại, dùng ánh mắt hỏi xem đối phương còn có chuyện gì.
“Nếu như cô Bạch không bận, có thời gian thì có thể đi thăm tổng giám đốc An, mấy tháng nay anh ấy... Tuy anh ấy không nói gì, nhưng tôi biết tổng giám đốc An rất nhớ cô.” Người đàn ông vô thức đứng thẳng người, nghĩ rằng theo như phản ứng của Bạch Thấm ngày hôm nay, nói mấy câu này chắc cũng sẽ không nổi nóng dữ lắm đâu.
Bạch Thấm chỉ yên lặng đứng tại chỗ, không có bất cứ hành động nào, nhìn An Trì rất lâu mà không nói gì, mặt không cảm xúc. Mà An Trì bị nhìn thì càng ngày càng căng thẳng: “Đây chỉ là đề nghị của cá nhân tôi thôi, không phải An...” Còn chưa dứt lời, anh ta đã thấy cô gái kia bất chợt xoay người rời đi, bước đi khá vội vã.
An Trì không hề tức giận khi bị xem nhẹ, nếu như bỗng dưng bị Bạch Thấm nhìn chằm chằm, anh ta mới thấy sợ hãi. Nhẹ nhàng thở phào một hơi, gặp ma mà! Rõ ràng hôm nay cô không nói gì cả, mình lại căng thẳng hơn bất cứ lần nào khi cô nổi giận trước kia nữa. An Trì tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng trong lòng anh ta đã ngầm nhận định rằng sinh vật như Bạch Thấm càng trưởng thành thì lực sát thương càng mạnh, sau này nếu không phải có chuyện tất yếu phải giải quyết, thì xa chừng nào liền cách cô xa chừng đó!
Bạch Thấm vội vàng rời khỏi tiệm cà phê, một mình đi dạo không mục đích. Câu nói cuối cùng của An Trì vừa rồi giống như một cơn gió lớn thổi tung nội tâm vẫn luôn vờ như bình tĩnh của cô từ khi sống lại.
Cô không muốn thừa nhận vào mỗi buổi sáng khi cô chỉ có một mình, mỗi buổi đêm khuya yên tĩnh, điều day dứt trong lòng cô, đều là kí ức của kiếp trước và khoảng thời gian hơn một tháng khi cô trở thành linh hồn: dục vọng An Tử Thiên đối với cô, sự ích kỷ của anh, sự lạnh lùng của anh, sự giam cầm của anh, sự đau khổ của cô, cô mất đi tự do, rồi chứng bệnh tâm thần của cô nữa...
Tất cả suy nghĩ, tất cả nhận thức của cô ở kiếp trước lại hoàn toàn bị dao động khi cô chứng kiến tất cả hành động của anh trong khoảng thời gian không ngủ không nghỉ kia. Khi cô nhìn thấy thân thể bị tàn phá của mình được anh ôm chặt vào lòng không chịu buông tay, khi cô nhìn thấy anh mặc kệ là tỉnh táo hay mê man đều không chịu ngừng nhớ nhung về mình, khi cô nhìn thấy anh ngay cả cuối cùng sa vào lưới của ác ma, hơi thở yếu dần đi cũng đều là vì muốn gần mình thêm một chút...
Bạch Thấm siết chặt phần vải áo ở chỗ trái tim, mạnh mẽ ép dòng nước mắt sắp trào ra chảy ngược vào trong. Thật ra Bạch Thấm là một người cực kì bướng bỉnh, một khi cô đã nhận định chuyện gì, thì căn bản sẽ không thay đổi quan điểm nữa. Đến bây giờ cô cũng không chịu thừa nhận rằng chính mình vì đau lòng và cảm động mà rơi nước mắt vì An Tử Thiên.
Thực ra cô hiểu rất rõ vì sao mình sống lại —— chấp niệm, chấp niệm mãnh liệt kia, hoặc là vì sự theo đuổi đến chết cũng không từ của anh dành cho cô, hoặc là nỗi đau đớn và không đành lòng khi cô đối mặt với anh đang cận kề cái chết, đã khiến cô sống lại. Cô vẫn luôn không muốn suy nghĩ quá nhiều, vì cô biết cứ theo đà này, cán cân trong lòng cô, sẽ không chút do dự mà nghiêng về một phía, sự thật cô nhìn thấy lúc còn sống và chết đi hoàn toàn không giống nhau, đã cho cô chấn động quá lớn.
Trong một chốc, Bạch Thấm không biết mình nên đi đâu về đâu...
“Tiểu Thấm, dạo gần đây cậu thần thần bí bí làm chuyện gì thế? Sao mình vẫn luôn không thấy cậu đâu hết?” Lâm Thước Nhạc rốt cuộc cũng chịu đựng cho đến khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc, cuối cùng cũng lướt đến bên cạnh Bạch Thấm – người gần đây không thấy bóng dáng đâu cả.
Kéo cô cùng đi dạo phố, giữa đường vào một nhà hàng ăn cơm nghỉ ngơi, Lâm Thước Nhạc bắt đầu màn “tra khảo nghiêm khắc” của cô ấy: “Nói mau, có phải cậu vẫn luôn một mình hưởng thụ sau lưng mình, không đưa mình đi chơi cùng phải không?”
Bạch Thấm nhìn cô bạn thân phía đối diện cảm thán, cô ấy thật là tinh lực dồi dào mà, những người khác đều nhân dịp tập huấn vừa kết thúc để nghỉ ngơi thật tốt, mà cô ấy thì lôi mình ra ngoài dạo phố. “Cho dù mình không đi ra ngoài, lẽ nào cậu lúc nào cũng có thể thấy mình sao chứ.” Thưởng thức màu da càng thêm sậm của cô bạn thân, Bạch Thấm không hề nể tình cười nhạo một phen.
“Ô, Tiểu Thấm, sao cậu có thể xấu xa cười nhạo mình như vậy hả.” Lâm Thước Nhạc méo miệng, đồng thời dùng ánh mắt lên án sự lạnh lùng của bạn tốt: “Cậu nên đau lòng cho mình mới phải.”
Nhưng chỉ đổi lại hai chữ “Đáng đời” từ phía đối diện. Cái này đúng là Lâm Thước Nhạc tự chuốc lấy, gia thế của Lâm Thước Nhạc tuy không thể sánh bằng An Thị, nhưng chung quy vẫn có thể so với Bạch Thị, không muốn tập huấn quân sự cũng là chuyện đơn giản thôi. Nhưng Lâm Thước Nhạc cái gì cũng thấy tò mò, cái gì cũng muốn thử, cho dù mới mấy ngày đầu đã mệt đến bò ra, cô ấy cũng rót đầy phần sức của mình kiên trì đến cùng, đối với một cô gái nhà giàu đã được gia đình nuông chiều từ bé mà nói, thế này thật sự cũng không dễ dàng gì. Thế nên tuy Bạch Thấm ngoài miệng luôn đả kích cô bạn thân này, nhưng cũng rất rõ đây chính là một trong những nguyên nhân mà cô thích Lâm Thước Nhạc.
“Ây da... Không cho đổi chủ đề, nói mau, dạo gần đây cậu đi đâu làm gì thế?” Lâm Thước Nhạc lần nữa bị đả kích, lớn tiếng oán giận.
“Chồng chưa cưới của mình có mua một căn hộ ở gần trường cho mình, gần đây mình bận chuyện sửa sang cho căn hộ đó mà.”
“À, sửa sang căn hộ... Hả, chờ đã! Cái gì? Chồng chưa cưới?! Chồng chưa cưới gì hả? Tiểu Thấm, khi nào thì cậu có thêm một ông chồng chưa cưới thế?” Lâm Thước Nhạc ngạc nhiên gào lên.
Chương 6: Sắp gặp mặt
Bạch Thấm cúi đầu, lấy tay che mặt, ngăn lại ánh mắt hờn giận của người đối diện: “Lâm Thước Nhạc, cậu hét lớn như vậy để làm gì?” Sau này nếu đi ra ngoài với nha đầu này, nhất định phải đeo khẩu trang mới không mất mặt.
Phát hiện mọi người bốn phía đang nhìn các cô, Lâm Thước Nhạc mới phản ứng lại, nhìn Bạch Thấm bằng ánh mắt hối lỗi rồi lại nhỏ giọng quát: “Bạch Thấm! Cậu có chồng chưa cưới từ lúc nào, tại sao tớ không biết?!”
“Vừa tốt nghiệp cấp ba chúng tớ lập tức đính hôn, vừa đính hôn xong thì anh ấy đến thành phố A.”
“Chồng chưa cưới, đây là chồng chưa cưới đấy! Tiểu Thấm, tại sao cậu có thể nói chuyện nhẹ nhàng như thế? Tớ nghe cậu nói mà cảm thấy không phải cậu đang nói mình có chồng chưa cưới, mà là nói hôm qua mình đang ăn cơm thì lại được thêm một sợi mì chứ!”
“Tối qua tớ ăn cơm có món sườn kho tàu, hương vị cũng không tệ lắm...” Bạch Thấm cố ý bẻ cong ý của bạn tốt.
“Aaa!!!! Bạch Thấm, cậu… cậu… chồng chưa cưới của cậu là ai?” Không cần hỏi Lâm Thước Nhạc cũng biết đây chắc chắn là do gia đình sắp đặt, nhưng cô không hiểu sao một người bướng bỉnh như Bạch Thấm lại đồng ý, cô dường như thấy được tương lai bản thân cũng bị ép duyên đến thê thảm.
“An Tử Thiên.” Bạch Thấm trầm mặc trong chốc lát.
“An… An… An Tử Thiên?” Lâm Thước Nhạc nghe cái tên này mà cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang, điều này so với tin tức bạn tốt đột nhiên có chồng chưa cưới thì quả thật kích thích hơn rất nhiều: “Tại sao chồng chưa cưới của cậu lại là anh ta?” Theo như cô biết thì An Tử Thiên ngoại trừ việc có chút tài năng kinh doanh thì chính là một kẻ ngu ngốc.
Bạch Thấm thấy bạn tốt nhìn mình với ánh mắt đồng tình thì cũng biết cô ấy suy nghĩ gì: “Không phải như cậu nghĩ đâu, từ nhỏ An Tử Thiên đã mắc chứng tự bế*, không thích tiếp xúc với người khác mà thôi.”
“Chứng tự bế!?” Lâm Thước Nhạc có cảm giác muốn té xỉu, hôm nay cô lại nhận được nhiều tin tức đáng kinh ngạc như vậy, hiện tại cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được. Dù sao An Tử Thiên lăn lộn trên thương trường giống như một vị thần vậy!
“Tiểu Thấm, cậu... vì sao cậu lại đồng ý đính hôn với anh ta?” Lâm Thước Nhạc bối rối hỏi, nếu bạn tốt bị ép buộc mới đính hôn, sau này chỉ cần cô nhìn thấy An Tử Thiên một lần liền thì sẽ trừng mắt nhìn anh ta một lần, tuyệt đối không cho anh ta vẻ mặt thân thiện, hừ!
“Tiểu Nhạc, cậu không cần lo lắng cho tớ, đính hôn với An Tử Thiên không phải chuyện xấu gì cả. Chẳng lẽ cậu không biết công ty nhà họ Bạch và An Thị hợp tác rất nhiều năm rồi sao. Hiểu biết của tớ về An Tử Thiên chắc chắn rõ ràng hơn mọi người rất nhiều, tớ làm chuyện gì cũng sẽ biết chừng mực, chắc chắn không để bản thân bị thiệt đâu.”
Đúng vậy, từ trước đến nay Bạch Thấm chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt, kiếp trước cho dù tất cả mọi người ép cô cưới An Tử Thiên cô vẫn không đồng ý, cho dù mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi nhưng cô vẫn không ngừng phản kháng, cô tuyệt đối không chịu nhường nhịn để bản thân chịu thiệt.
Nhìn bạn tốt cười, Lâm Thước Nhạc mới hơi hơi yên lòng, cô chỉ cần Bạch Thấm cảm thấy vui vẻ là được rồi. Sau khi tốt nghiệp cấp ba Bạch Thấm thay đổi rất nhiều, trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, cười cũng nhiều hơn. Cô thích Bạch Thấm thay đổi như vậy, thích bạn tốt càng ngày càng hoạt bát, càng ngày càng thích cười, lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc, không giống như trước kia, cô vừa nhìn đã thấy đau lòng.
“Tiểu Thấm, cậu yên tâm, tớ sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh cậu, cho dù cậu làm gì tớ cũng sẽ ủng hộ cậu.” Nói xong nắm tay làm dáng vẻ cổ vũ Bạch Thấm.
Bạch Thấm lại chỉ nhẹ nhàng nắm lại tay Thước Nhạc, mỉm cười không nói lời nào.
Tiểu Nhạc, tớ có cậu làm bạn là đủ rồi. Giờ phút này Bạch Thấm cảm thấy vì cô được sống lại nên mới không mất đi một người bạn tốt như vậy.
Trong thư viện, Bạch Thấm bị Lâm Thước Nhạc lôi kéo đi tìm tài liệu làm bài tập. Cô ấy suốt ngày chơi đùa đến mụ mị, buổi sáng ngày mai phải nộp bài luận văn mà hôm nay bị Bạch Thấm nhắc nhở mới nhớ mình chưa làm, vội vàng lôi kéo cô và Tô Thanh Thiển đến thư viện tìm tài liệu.
Thư viện im lặng chỉ có tiếng bước chân và tiếng Lâm Thước Nhạc lật sách tìm tư liệu. Tô Thanh Thiển ở bên cạnh im lặng đọc sách, khuôn mặt không có chút cảm xúc vẫn bị che mất hai phần ba bởi một cái kính lớn màu đen. Còn Bạch Thấm thì lại cầm sách ngẩn người, đêm qua cô lại nằm mơ thấy An Tử Thiên, mơ thấy đủ chuyện rồi bừng tỉnh.
Bạch Thấm biết thật ra bản thân đã không còn chán ghét An Tử Thiên, nhưng lại không biết lấy thái độ gì để đối mặt với anh, cũng không biết nên tìm lý do gì để gặp An Tử Thiên, cho nên mới chậm chạp không gặp anh. Nhưng mà, trốn tránh như vậy biện pháp tốt, chẳng lẽ cô phải chờ đến một ngày nào đó An Tử Thiên bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt sau đó vì bất ngờ mà bối rối xấu hổ? Hay là cứ giả vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra? Nhưng cô không thể làm như vậy được, rốt cuộc phải làm sao đây? Bạch Thấm cảm thấy vô cùng phiền não.
“Tiểu Thấm, cậu đang xem gì vậy?” Lâm Thước Nhạc không chịu nổi yên tĩnh, bắt đầu ồn ào.
Bạch Thấm bị cắt đứt suy nghĩ, nhìn Lâm Thước Nhạc, vươn tay chỉ chỉ chữ “yên lặng” thật to treo trên tường rồi lại cúi đầu đọc sách, không thèm để ý.
Bị Bạch Thấm bỏ quên Lâm Thước Nhạc lại quay đầu tìm Tô Thanh Thiển muốn được an ủi: “Thanh Thiển, cậu đang xem sách gì vậy, có vẻ rất hay, cậu xem chăm chú như vậy.” Lâm Thước Nhạc cố ý nói nhỏ, trong giọng nói còn có chút nịnh nọt.
Tô Thanh Thiển ngẩng đầu nhìn Lâm Thước Nhạc, sau đó cầm sách trong tay đưa cho cô ấy rồi lấy một quyển sách khác mở ra xem, dù sao cô (Tô Thanh Thiển) đúng lúc xem xong, mà cô cũng không muốn xem tiếp, cô không chịu được nữ nhân vật ngu ngốc trong câu chuyện kia.
Lại đụng phải một người không thèm quan tâm, Lâm Thước Nhạc đành quyệt cái miệng nhỏ nhắn, nhìn quyển sách Tô Thanh Thiển vừa đưa, nhưng vừa nhìn lúc lại tự mình che miệng nhỏ giọng cười.
Tô Thanh Thiển nghe được âm thanh nhỏ thì ngẩng đầu nhìn Lâm Thước Nhạc hơi nhíu mày, ngay cả Lâm Thước Nhạc đọc quyển sách này cũng cười, nhân vật nữ kia thật đúng là một cô gái ngu ngốc nóng nảy. Vừa ra khỏi thư viện, Lâm Thước Nhạc lập tức chia sẻ câu chuyện mình vừa mới đọc được Bạch Thấm: “Tiểu Thấm, tớ kể cậu nghe này, tớ vừa đọc một câu chuyện rất thú vị, nữ nhân vật chính trong câu chuyện đó là một cô gái vừa nóng nảy vừa ngu ngốc.”
Thấy Bạch Thấm nhìn mình, Lâm Thước Nhạc lập tức điều chỉnh giọng nói rồi kể:
“ Chuyện kể về một cô gái đã lấy chồng, ngày kỉ niệm lễ kết hôn của cô ta và chồng mình sắp đến, cô ta hy vọng anh chồng có thể tặng mình một bất ngờ nên mỗi ngày đều ám chỉ với anh chồng. Nhưng kết quả là đến ngày kỷ niệm lễ kết hôn ngày, anh chồng không có ý định gì cả, cô gái đó nhịn không được nên nhắc nhở chồng mình hôm nay là ngày kỷ niệm lễ kết hôn, nên có tổ chức một chút gì đó chúc mừng. Anh chồng lại chỉ chăm chú xem báo rồi thơ ơ nói vậy buổi tối đi ra ngoài ăn. Còn nói nếu cô ta không có việc gì làm thì lấy máy cắt cỏ trong kho đi cắt cỏ trong vườn. Cô gái kia nghe vậy thì giận dỗi, ngồi im không nói gì, anh chồng lại cứ thúc giục cô ta đi cắt cỏ khiến cô ta càng tức giận. Sau đó cô ta nghĩ mình phải chịu nhiều năm vất vả mệt nhọc, lại nghĩ đến bạn bè được chồng săn sóc lãng mạn, mà chồng mình lại coi mình như bảo mẫu, càng nghĩ cô ta càng cảm thấy anh chồng không yêu mình, chỉ lợi dụng chính cô ta mà thôi. Cuối cùng cô ta nhất xúc động đã giết chết anh chồng kia, đến lúc cô ta lấy bao tải để bọc thi thể, mở ra cửa nhà kho mới thấy cả nhà kho tràn ngập hoa hồng đỏ, lại có một chiếc nhẫn kim cương vô cùng tinh xảo để ở một nơi rất dễ thấy.”
Lâm Thước Nhạc kể một hơi rồi thở hổn hển nói: “Tiểu Thấm, cậu nói cô gái kia có ngốc không chứ, nếu cô ta kiên nhẫn một chút thì mọi chuyện sẽ chẳng sao cả, nhưng chỉ vì cô ta quá nóng nảy mà cái gì cũng không có. Chậc chậc, thật đáng thương.” Sau đó Lâm Thước Nhạc còn rất không phúc hậu giả vờ đồng tình với cô gái trong câu chuyện.
Tô Thanh Thiển đứng một bên im lặng đột nhiên mở miệng: “Cô ta là một người phụ nữ ngu xuẩn. Chồng cô ta chỉ muốn thay đổi cách tặng quà để cho cô ta một sự kinh ngạc, cô ta lại nghĩ chồng mình keo kiệt. Kỳ thật cô ta cái gì cũng có nhưng cô ta không hề phát hiện ra, đến cuối cùng cái gì cũng không có.”
Bạch Thấm giật mình --- cô gái đó rất giống cô, cô cái gì cũng có, nhưng cô lại không thấy hề hay biết, cuối cùng, cái gì cũng không có .
Kiếp trước Bạch Thấm rất giống với cô gái kia, cái gì cũng muốn có, thực ra An Tử Thiên cái gì cũng cho cô, nhưng chỉ vì không phải phương thức cô muốn cho nên chuyện gì cô cũng không thấy không biết, thậm chí còn nghĩ bản thân rất đáng thương, cái gì cũng không có. Cô hận An Tử Thiên, nhưng lại quên mất nếu không có hi vọng thì sao lại thất vọng, nếu không yêu sao lại hận. Cho nên, thật ra kiếp trước trong lòng cô đã có An Tử Thiên... Bạch Thấm bị kết luận này dọa sợ.
Bởi vì quan tâm nên muốn càng nhiều, nhưng kiếp trước Bạch Thấm hoàn toàn quên An Tử Thiên là một người mắc chứng tự bế, anh khác với những người bình thường, mà cô lại cứ yêu cầu anh giống như đối với người bình thường, tự nhiên hai bọn họ sinh ra sự thất vọng và hiểu lầm. Cho nên, dù An Tử Thiên luôn luôn dùng cách của mình yêu thương Bạch Thấm nhưng cô mãi không chịu nhận ra, luôn hiểu lầm anh, tổn thương anh, thậm chí hung tợn nguyền rủa anh, cuối cùng hai người từng chút rơi vào bước đường cùng.
Gương mặt Bạch Thấm trắng bệch, cơ thể run rẩy làm Lâm Thước Nhạc bị dọa, lôi kéo cánh tay cô: “Tiểu Thấm, cậu làm sao vậy, Tiểu Thấm, cậu đừng làm tớ sợ, Tiểu Thấm?”
Nhưng Bạch Thấm lại không đáp lời, chỉ lẩm bẩm: “An Tử Thiên, An Tử Thiên...”
An Tử Thiên? Chẳng lẽ là An Tử Thiên bắt nạt Tiểu Thấm?
“Tiểu Thấm, An...” Lâm Thước Nhạc còn chưa kịp hỏi hết thì đã thấy bạn tốt giãy khỏi tay mình, chạy vội đi ra ngoài.
* * *
Bình luận facebook