Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Tình cũ - Người mới
《BỆNH VIỆN JA》
"Con thật sự không thể chấp nhận một người ba vô lương tâm như vậy. Ông ấy thừa biết mẹ không được khỏe, thế mà lại bỏ một đứa trẻ cùng với một người bệnh ở lại với nhau. Rõ ràng ông ấy đâu có thương chúng ta."
Cố Thái Anh ngồi xếp bằng trên giường bệnh, đối diện với cậu nhóc là Mộc Lan Chi với sắc mặt nhợt nhạt, cô ngồi đó nghe đứa con trai lém lỉnh chất vấn ba của nó mà chỉ biết lắc đầu cười trừ.
"Không phải ba không thương con. Mà vì ba chưa thật sự tin tưởng con là con trai ruột của ông ấy, nên tạm thời tình cảm chưa được nhiều. Đợi sau khi con và ba tiến hành giám định ADN xong, đến lúc ba biết con thật sự là con ruột thì mọi chuyện sẽ khác. Còn bây giờ con không được nói ba như vậy, biết không?"
Mộc Lan Chi dịu dàng khuyên dạy con nhỏ nhưng xem ra cậu nhóc lại là một đứa trẻ đáo để, khó lòng dạy bảo, khi nghe Mộc Lan Chi nói xong thì cậu liền tỏ ngay thái độ không hài lòng.
"Nếu vậy thì con cũng không cần. Con cần có mẹ thôi, chỉ có mẹ mới yêu thương tiểu Anh nhất trên đời này."
"Cố Thái Anh, con như vậy là không ngoan. Sau này không có mẹ bên cạnh nếu con vẫn không chịu ngoan ngoãn nghe lời ba và dì thì sẽ bị phạt, lúc đó mẹ sẽ không thể ở bên cạnh để chở che cho con được, vì vậy từ bây giờ con phải ngoan, phải lễ phép với ba và dì tiểu Nhu, con hiểu không?"
Những lời dạy bảo nhỏ nhẹ của Mộc Lan Chi dường như chẳng thể giúp Cố Thái Anh trở nên hiểu chuyện hơn mà ngược lại cậu bé còn có vẻ đã tức giận.
"Con sẽ không ở với họ nếu như không có mẹ. Cho nên mẹ đừng nói những chuyện đó với con nữa, và người phụ nữ kia là người đã giành mất ba của con, cướp luôn người đàn ông mà mẹ yêu thương, để mẹ ngày đêm nhung nhớ đến nổi mất ăn mất ngủ nên mới ra nông nổi này thì con sao có thể xem cô ta như người thân được."
Nói xong, cậu bé liền tuột xuống khỏi giường sau đó chạy một mạch ra ngoài, dọa Mộc Lan Chi một phen sợ hãi.
"Tiểu Anh, con đi đâu vậy? Tiểu Anh..."
Cùng lúc này Cố Hàn và Sở Nhu cũng đang đi đến gần cửa phòng bệnh thì đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Cố Thái Anh chạy vụt ra ngoài.
"Tiểu Anh..."
Tiếp đến là hình ảnh Mộc Lan Chi hớt hãi chạy ra, thấy vậy Cố Hàn và Sở Nhu liền nhanh chóng đi tới.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cố Hàn, anh mau đi tìm tiểu Anh đi, vừa rồi lúc nói chuyện với em nó đã không vui nên liền bỏ đi rồi, em sợ thằng bé bị lạc mất."
"Được rồi, cô quay vào trong đi. Chắc nó quanh quẩn đâu đây thôi, đừng lo."
Nói xong Cố Hàn vẫn chưa lập tức rời đi mà lại quay qua nói với Sở Nhu một tiếng:
"Em vào trong đợi anh một chút, tìm được nhóc con anh sẽ quay lại ngay."
"Dạ, anh đi nhanh đi."
Đến lúc này thì Cố Hàn mới nhanh chóng đi về hướng vừa rồi đã nhìn thấy tiểu Anh bỏ đi. Chỉ còn hai người phụ nữa ở lại, thấy Mộc Lan Chi đau khổ mà trong lòng Sở Nhu dâng lên niềm thương cảm to lớn.
"Chị vào trong nghỉ ngơi đi. Cố Hàn sẽ tìm được tiểu Anh nhanh thôi mà."
Mộc Lan Chi khẽ gật đầu, sau đó quay trở vào trong phòng, Sở Nhu cũng chậm rãi nối bước theo sau.
Hai người phụ nữ đều chọn cho mình một góc riêng để ngồi suy nghĩ. Mộc Lan Chi ngồi ôm gối trên giường bệnh, Sở Nhu thì yên vị trên sô pha. Cả hai đều im lặng, mặc dù trong lòng đều đang có rất nhiều những câu hỏi dành cho đối phương.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, mãi cho đến một lúc sau thì Mộc Lan Chi là người trầm giọng lên tiếng trước:
"Cô và anh ấy chắc là kết hôn lâu rồi đúng không?"
"Nếu tính từ ngày kết hôn đến nay là đã hơn 9 tháng. Còn nếu tính từ lúc bắt đầu yêu nhau thì chỉ mới 7 tháng thôi."
Sở Nhu mỉm cười, cô thân thiện trả lời câu hỏi của tình cũ của chồng mình một cách ôn hòa và nhẹ nhàng nhất.
"Tại sao lại là cưới trước yêu sau?"
"Thật ra thì có lẽ là do duyên trời sắp đặt. Chắc chị không biết Cố Hàn đã trở nên như thế nào khi bị chị phản bội đâu."
Nói đến đây Sở Nhu chợt cười nhạt, sau vài giây thì cô mới nói tiếp:
"Từ một người đàn ông phong độ mà ai ai cũng thầm ngưỡng mộ, muốn được chinh phục nhưng đùng một cái lại trở nên lãnh khốc, ngang tàn, xem phụ nữ là cỏ rác, là thú vui để tùy ý tiêu khiển khiến ai nấy đều xa lánh. Chẳng ai muốn làm người phụ nữ của Cố nhị thiếu gia nữa. Nhưng trớ trêu thay tôi lại được đưa đến cạnh người đàn ông ấy vì phải thay chị mình gả đến Cố gia làm vợ của Cố Hàn. Rồi tôi cũng bị anh ấy bài xích, vì cái bóng của chị quá lớn khiến anh ấy chẳng thể nào nguôi ngoai được hận thù. Nhưng rồi sau tất cả, mọi chuyện xảy ra dồn dập, tôi chẳng biết tại sao anh ấy lại yêu tôi. Vì tôi mà một lần nữa thay đổi tất cả. Cho đến bây giờ anh ấy luôn mang đến cho tôi rất nhiều hạnh phúc."
Sở Nhu giải bày hết mọi chuyện trong tâm thế yên vui và hạnh phúc nhất, trên môi cô luôn là nụ cười ngọt ngào của một người con gái đang được chìm đắm vào mật ngọt của tình yêu.
Nhưng người phụ nữ đối diện thì lại cười một cách chua chát. Nụ cười ấy mang ba phần gượng gạo nhưng lại có đến bảy phần hối tiếc.
"Cảm ơn cô đã tìm lại ánh sáng cho cuộc đời của anh ấy. Tôi hi vọng cô có thể yêu thương anh ấy trọn đời, chứ đừng lầm lỡ đánh mất tình yêu của mình như tôi, để rồi bây giờ ôm đầy nuối tiếc."
Sở Nhu lại mỉm cười, lẽ ra người phải nói cảm ơn là cô mới đúng. Vì nếu như người phụ nữ ấy không đánh mất tình yêu của mình thì hôm nay cô đâu có được thứ tình yêu tuyệt vời ấy.
"Mọi sự gặp gỡ hay chia ly trên đời này đều là do duyên số. Có những chuyện chúng ta muốn nhưng không thể, còn chuyện ta không muốn thì nó lại ập đến, vì đời mà, nếu dễ dàng thì đâu có ai đau khổ hay khó khăn. Có thể 5 năm trước chị phạm sai lầm, nhưng biết đâu tương lai sau này ông trời sẽ bù đắp cho chị thứ khác còn tốt đẹp hơn."
Mộc Lan Chi không ngờ rằng có một ngày giữa tình cũ và vợ mới của người yêu cũ của mình lại có thể nói chuyện với nhau trong hòa bình và thân thiết như thế này.
Có lẽ là do ông trời khéo léo sắp đặt, để cô được quay trở về gặp lại người cũ còn thương nhưng vị trí cũ đó thì đã có người khác thế thay.
Nhưng cô còn yêu người đàn ông ấy nhiều như vậy, liệu rằng cô có đủ dũng khí và lòng bao dung để từ bỏ hay không đây?
"Con thật sự không thể chấp nhận một người ba vô lương tâm như vậy. Ông ấy thừa biết mẹ không được khỏe, thế mà lại bỏ một đứa trẻ cùng với một người bệnh ở lại với nhau. Rõ ràng ông ấy đâu có thương chúng ta."
Cố Thái Anh ngồi xếp bằng trên giường bệnh, đối diện với cậu nhóc là Mộc Lan Chi với sắc mặt nhợt nhạt, cô ngồi đó nghe đứa con trai lém lỉnh chất vấn ba của nó mà chỉ biết lắc đầu cười trừ.
"Không phải ba không thương con. Mà vì ba chưa thật sự tin tưởng con là con trai ruột của ông ấy, nên tạm thời tình cảm chưa được nhiều. Đợi sau khi con và ba tiến hành giám định ADN xong, đến lúc ba biết con thật sự là con ruột thì mọi chuyện sẽ khác. Còn bây giờ con không được nói ba như vậy, biết không?"
Mộc Lan Chi dịu dàng khuyên dạy con nhỏ nhưng xem ra cậu nhóc lại là một đứa trẻ đáo để, khó lòng dạy bảo, khi nghe Mộc Lan Chi nói xong thì cậu liền tỏ ngay thái độ không hài lòng.
"Nếu vậy thì con cũng không cần. Con cần có mẹ thôi, chỉ có mẹ mới yêu thương tiểu Anh nhất trên đời này."
"Cố Thái Anh, con như vậy là không ngoan. Sau này không có mẹ bên cạnh nếu con vẫn không chịu ngoan ngoãn nghe lời ba và dì thì sẽ bị phạt, lúc đó mẹ sẽ không thể ở bên cạnh để chở che cho con được, vì vậy từ bây giờ con phải ngoan, phải lễ phép với ba và dì tiểu Nhu, con hiểu không?"
Những lời dạy bảo nhỏ nhẹ của Mộc Lan Chi dường như chẳng thể giúp Cố Thái Anh trở nên hiểu chuyện hơn mà ngược lại cậu bé còn có vẻ đã tức giận.
"Con sẽ không ở với họ nếu như không có mẹ. Cho nên mẹ đừng nói những chuyện đó với con nữa, và người phụ nữ kia là người đã giành mất ba của con, cướp luôn người đàn ông mà mẹ yêu thương, để mẹ ngày đêm nhung nhớ đến nổi mất ăn mất ngủ nên mới ra nông nổi này thì con sao có thể xem cô ta như người thân được."
Nói xong, cậu bé liền tuột xuống khỏi giường sau đó chạy một mạch ra ngoài, dọa Mộc Lan Chi một phen sợ hãi.
"Tiểu Anh, con đi đâu vậy? Tiểu Anh..."
Cùng lúc này Cố Hàn và Sở Nhu cũng đang đi đến gần cửa phòng bệnh thì đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Cố Thái Anh chạy vụt ra ngoài.
"Tiểu Anh..."
Tiếp đến là hình ảnh Mộc Lan Chi hớt hãi chạy ra, thấy vậy Cố Hàn và Sở Nhu liền nhanh chóng đi tới.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cố Hàn, anh mau đi tìm tiểu Anh đi, vừa rồi lúc nói chuyện với em nó đã không vui nên liền bỏ đi rồi, em sợ thằng bé bị lạc mất."
"Được rồi, cô quay vào trong đi. Chắc nó quanh quẩn đâu đây thôi, đừng lo."
Nói xong Cố Hàn vẫn chưa lập tức rời đi mà lại quay qua nói với Sở Nhu một tiếng:
"Em vào trong đợi anh một chút, tìm được nhóc con anh sẽ quay lại ngay."
"Dạ, anh đi nhanh đi."
Đến lúc này thì Cố Hàn mới nhanh chóng đi về hướng vừa rồi đã nhìn thấy tiểu Anh bỏ đi. Chỉ còn hai người phụ nữa ở lại, thấy Mộc Lan Chi đau khổ mà trong lòng Sở Nhu dâng lên niềm thương cảm to lớn.
"Chị vào trong nghỉ ngơi đi. Cố Hàn sẽ tìm được tiểu Anh nhanh thôi mà."
Mộc Lan Chi khẽ gật đầu, sau đó quay trở vào trong phòng, Sở Nhu cũng chậm rãi nối bước theo sau.
Hai người phụ nữ đều chọn cho mình một góc riêng để ngồi suy nghĩ. Mộc Lan Chi ngồi ôm gối trên giường bệnh, Sở Nhu thì yên vị trên sô pha. Cả hai đều im lặng, mặc dù trong lòng đều đang có rất nhiều những câu hỏi dành cho đối phương.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, mãi cho đến một lúc sau thì Mộc Lan Chi là người trầm giọng lên tiếng trước:
"Cô và anh ấy chắc là kết hôn lâu rồi đúng không?"
"Nếu tính từ ngày kết hôn đến nay là đã hơn 9 tháng. Còn nếu tính từ lúc bắt đầu yêu nhau thì chỉ mới 7 tháng thôi."
Sở Nhu mỉm cười, cô thân thiện trả lời câu hỏi của tình cũ của chồng mình một cách ôn hòa và nhẹ nhàng nhất.
"Tại sao lại là cưới trước yêu sau?"
"Thật ra thì có lẽ là do duyên trời sắp đặt. Chắc chị không biết Cố Hàn đã trở nên như thế nào khi bị chị phản bội đâu."
Nói đến đây Sở Nhu chợt cười nhạt, sau vài giây thì cô mới nói tiếp:
"Từ một người đàn ông phong độ mà ai ai cũng thầm ngưỡng mộ, muốn được chinh phục nhưng đùng một cái lại trở nên lãnh khốc, ngang tàn, xem phụ nữ là cỏ rác, là thú vui để tùy ý tiêu khiển khiến ai nấy đều xa lánh. Chẳng ai muốn làm người phụ nữ của Cố nhị thiếu gia nữa. Nhưng trớ trêu thay tôi lại được đưa đến cạnh người đàn ông ấy vì phải thay chị mình gả đến Cố gia làm vợ của Cố Hàn. Rồi tôi cũng bị anh ấy bài xích, vì cái bóng của chị quá lớn khiến anh ấy chẳng thể nào nguôi ngoai được hận thù. Nhưng rồi sau tất cả, mọi chuyện xảy ra dồn dập, tôi chẳng biết tại sao anh ấy lại yêu tôi. Vì tôi mà một lần nữa thay đổi tất cả. Cho đến bây giờ anh ấy luôn mang đến cho tôi rất nhiều hạnh phúc."
Sở Nhu giải bày hết mọi chuyện trong tâm thế yên vui và hạnh phúc nhất, trên môi cô luôn là nụ cười ngọt ngào của một người con gái đang được chìm đắm vào mật ngọt của tình yêu.
Nhưng người phụ nữ đối diện thì lại cười một cách chua chát. Nụ cười ấy mang ba phần gượng gạo nhưng lại có đến bảy phần hối tiếc.
"Cảm ơn cô đã tìm lại ánh sáng cho cuộc đời của anh ấy. Tôi hi vọng cô có thể yêu thương anh ấy trọn đời, chứ đừng lầm lỡ đánh mất tình yêu của mình như tôi, để rồi bây giờ ôm đầy nuối tiếc."
Sở Nhu lại mỉm cười, lẽ ra người phải nói cảm ơn là cô mới đúng. Vì nếu như người phụ nữ ấy không đánh mất tình yêu của mình thì hôm nay cô đâu có được thứ tình yêu tuyệt vời ấy.
"Mọi sự gặp gỡ hay chia ly trên đời này đều là do duyên số. Có những chuyện chúng ta muốn nhưng không thể, còn chuyện ta không muốn thì nó lại ập đến, vì đời mà, nếu dễ dàng thì đâu có ai đau khổ hay khó khăn. Có thể 5 năm trước chị phạm sai lầm, nhưng biết đâu tương lai sau này ông trời sẽ bù đắp cho chị thứ khác còn tốt đẹp hơn."
Mộc Lan Chi không ngờ rằng có một ngày giữa tình cũ và vợ mới của người yêu cũ của mình lại có thể nói chuyện với nhau trong hòa bình và thân thiết như thế này.
Có lẽ là do ông trời khéo léo sắp đặt, để cô được quay trở về gặp lại người cũ còn thương nhưng vị trí cũ đó thì đã có người khác thế thay.
Nhưng cô còn yêu người đàn ông ấy nhiều như vậy, liệu rằng cô có đủ dũng khí và lòng bao dung để từ bỏ hay không đây?
Bình luận facebook