Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Hi sinh vì nhau!
[...]
Bên trong rạp chiếu phim. Mọi người chạy táng loạn. Điềm Điềm cũng cảm nhận được sắp có nguy hiểm, cũng ùa theo dòng người đi ra phía ngoài.
Rầm...Rầm.
Bom hẹn giờ được đặt trong rạp phát nổ, những con người vô tội đã phải ngã xuống. Ai may mắn chạy kịp ra bên ngoài thì chỉ bị xây xát nhẹ.
Nhưng may mắn không đến với Điềm Điềm, Cô không ra kịp bên ngoài, bom nổ. Các mảnh tường bắn khắp nới. Khói bụi mù mịt bao quanh cả căn phòng.
Điềm Điềm bị một mảnh tường đè nặng lên chân trái. Không rút ra được. Mọi người xung quanh chỉ lo chạy trốn, không ai giúp cô cả.
Đau quá, hức.
Không được, bây giờ không phải lúc khóc.
Điềm Điềm tự trấn an bản thân.Ý chí muốn được sống đã tiếp thêm sức mạnh cho cô. Điềm Điềm lấy hết sức lực của bản thân, cuối cùng cũng nâng được vách tường lên được một chút. Cô nhanh chóng rút chân trái đang bị đè ra.
Khụ...khụ.
Khói bụi mù mịt, khiến Điềm Điềm khó hít thở. Cô gắng sức bám vào vách tường chưa đổ sập đứng lên. Lê từng bước chân cà nhắc đi theo dòng người.
- Á...đừng đẩy mà.
Điềm Điềm bị mọi người xung quanh xô lấn, chen đẩy. Ngã mạnh xuống nền, chân trái đau nhói, khiến cô không thể đứng lên lại liền, có một bàn chân to lớn đạp bên bàn tay của cô.
Điềm Điềm vừa đau, vừa cảm thấy bản thân mình thật vô dụng đã bật khóc nức nở.
- Phong...Chú ở đâu vậy? Em đau quá... hức hức.
Thời gian trôi quá, mọi người cũng đã chạy hết ra phía sảnh chính. Bên trong lối vào rạp chiếu phim chỉ còn mỗi Điềm Điềm.
Cô lại một lần nữa kiên cường đứng lên, nén con đau đi về phía trước. Điềm Điềm không muốn chết, Điềm Điềm muốn ở bên cạnh chú.
Cơ thể Điềm Điềm đã đạt đến cực hạn. Nếu không có động lực ấy chống đỡ thì cô đã ngã xuống lúc nãy.
- Không được bỏ cuộc, chú ấy sẽ đến cứu mình. Điềm Điềm cố lên.
Rầm...Rầm.
- Á...
Vừa đi được vài bước. Tiếng nổ lại vang lên, cả người Điềm Điềm run rẩy, đá vụn từ vách tường bắn vào người cô, nhưng cơ thể cô dường như đã mất đi cảm giác. Khói bụn bao phủ, Điềm Điềm không thể mở mắt được.
- Chú chưa đến nữa sao? Em mệt quá. Em ngủ một chút nhé! Điềm Điềm thương chú nhiều lắm.
Điềm Điềm bất lực, đưa tay lau vết máu trên trán do đá vụn bắn trúng. Tay hết sức lực chống đỡ, từ từ ngã xuống. Nói ra lời trăn trối cuối cùng
Trong lúc Điềm Điềm sắp buông xui tất cả, cô mơ màng thấy được có người chạy về phía mình.
- Mèo nhỏ, tôi đến rồi. Điềm Điềm, em tỉnh lại đi.
Anh đã khóc, đây là lần thứ hai trong cuộc đời, hắn đã rơi nước mắt vì một người con gái. Tử Phong bế cô vào lòng, chạy ra ngoài.
Điềm Điềm cảm thấy cơ thế mình bị nhấc bổng, dùng chút sức lực bé nhỏ cuối cùng, mở mắt nhìn người đàn ông. Bụi đá, nước mắt làm mắt Điềm Điềm nhoè đi, chẳng thấy rõ. Cô thều thào, nói:
- Phong, là chú phải không?
Điềm Điềm đưa tay muốn chạm mặt Tử Phong, Nhưng chẳng còn sức nào. Tử Phong vừa chạy vừa trả lời câu hỏi của cô:
- Là tôi.
- Em chờ chú lâu lắm lắm đấy! Sao chú đến trễ vậy?
Dứt câu, Điềm Điềm dần ngất đi trong hơi ấm quen thuộc. Cả cơ thể đau nhức, nhưng được ở trong lòng ngực anh, cô lại rất an tâm.
Tử Phong vẫn miệt mài chạy đua với tử thần. Anh dùng cả tấm lưng vững chãi của mình che chở, chặn hết mọi nguy hiểm cho cho Điềm Điềm
Đoạn đường vốn dĩ chỉ kéo dài ba mươi mét. Nhưng bom đạn cứ nổ lên liên tục, con đường càng ngày càng ngập ghềnh, các vách tường lung lanh dữ dội. Chúng có thể đổ sập bất cứ lúc nào
Trên lưng Tử Phong đã thấm đẫm màu máu, bởi các phiến đá cứa vào da thịt.
Rầm Rầm.
Tiếng nổ lớn vang lên, vách tường hai bên thay phiên nhau đổ xuống. Tử Phong không quay lại nhìn, chỉ ôm chặc cả thế giới trong lòng, kiên trì lao về phía trước.
Các mảnh vụn sắc bén bắn ra, tạo thêm những vết thương trên người Tử Phong.
Điềm Điềm từ trong cơn mê mang tỉnh lại. Từng giọt máu trên trán anh nhò xuống người cô.
- Nhiều máu quá. Hức.
- Tôi không sao.
Điềm Điềm lau vết máu cho anh. Nhưng nó cứ chảy không ngừng.
Điềm Điềm nhìn thấy được phía sau sắp có một mảnh đá sắt nhọn bắn vào gáy Tử Phong. Cô mở to đôi mắt, hốt hoảng. Không chút chần chừ, dùng đôi bàn tay của mình đan lại, đặt sau gáy Tử Phong.
Điềm Điềm cũng sợ hãi, nhưng không rút tay lại.
Mảnh đá vụn bắn đến, cứa một vết sâu vào mu bàn tay của Điềm Điềm.
Máu đỏ bắt đầu ứa ra, Điềm Điềm đau đến sắc mặt trắng bệch. bàn tay chẳng còn cảm giác. Anh định dừng lại xem tình hình của cô, Điềm Điềm nhận thấy được điều đó, nói:
- Em không sao, không đau tí nào. Đừng dừng lại.
Cô hiểu chuyện đến mức đau lòng. Hắn biết Điềm Điềm đang nói dối, cũng không phản bác lại. Chỉ trấn an cô:
- Bảo bối của anh đừng sợ.
Cô rất rất đau, nhưng vẫn cố mỉm cười, đáp lại anh.
- Em đâu có sợ, chẳng sợ tí nào,có chú ở đây em không có sợ.
Hơi thở của Điềm Điềm dần yếu đi, mất máu quá nhiều khiến cô dần mất đi ý thức. Mắt đã nhắm lại, nhưng miệng vẫn nói:
- Chú, em ngủ tí nhé. Em mệt quá. Nhớ phải gọi em dậy đấy nha!
Tử Phong sợ hãi đến tột cùng, nước mắt không tự chủ được mà không ngừng rơi. Anh đã khóc lớn như một đứa trẻ.
- Không, không. Đến rồi. Điềm Điềm, Điềm Điềm của tôi đừng ngủ. Tôi van em!
Tui viết xong chương này đã 11h30 tối:< Mọi người like + theo dõi cho tui đi mà. Huhh. Flop quá ạ
Bên trong rạp chiếu phim. Mọi người chạy táng loạn. Điềm Điềm cũng cảm nhận được sắp có nguy hiểm, cũng ùa theo dòng người đi ra phía ngoài.
Rầm...Rầm.
Bom hẹn giờ được đặt trong rạp phát nổ, những con người vô tội đã phải ngã xuống. Ai may mắn chạy kịp ra bên ngoài thì chỉ bị xây xát nhẹ.
Nhưng may mắn không đến với Điềm Điềm, Cô không ra kịp bên ngoài, bom nổ. Các mảnh tường bắn khắp nới. Khói bụi mù mịt bao quanh cả căn phòng.
Điềm Điềm bị một mảnh tường đè nặng lên chân trái. Không rút ra được. Mọi người xung quanh chỉ lo chạy trốn, không ai giúp cô cả.
Đau quá, hức.
Không được, bây giờ không phải lúc khóc.
Điềm Điềm tự trấn an bản thân.Ý chí muốn được sống đã tiếp thêm sức mạnh cho cô. Điềm Điềm lấy hết sức lực của bản thân, cuối cùng cũng nâng được vách tường lên được một chút. Cô nhanh chóng rút chân trái đang bị đè ra.
Khụ...khụ.
Khói bụi mù mịt, khiến Điềm Điềm khó hít thở. Cô gắng sức bám vào vách tường chưa đổ sập đứng lên. Lê từng bước chân cà nhắc đi theo dòng người.
- Á...đừng đẩy mà.
Điềm Điềm bị mọi người xung quanh xô lấn, chen đẩy. Ngã mạnh xuống nền, chân trái đau nhói, khiến cô không thể đứng lên lại liền, có một bàn chân to lớn đạp bên bàn tay của cô.
Điềm Điềm vừa đau, vừa cảm thấy bản thân mình thật vô dụng đã bật khóc nức nở.
- Phong...Chú ở đâu vậy? Em đau quá... hức hức.
Thời gian trôi quá, mọi người cũng đã chạy hết ra phía sảnh chính. Bên trong lối vào rạp chiếu phim chỉ còn mỗi Điềm Điềm.
Cô lại một lần nữa kiên cường đứng lên, nén con đau đi về phía trước. Điềm Điềm không muốn chết, Điềm Điềm muốn ở bên cạnh chú.
Cơ thể Điềm Điềm đã đạt đến cực hạn. Nếu không có động lực ấy chống đỡ thì cô đã ngã xuống lúc nãy.
- Không được bỏ cuộc, chú ấy sẽ đến cứu mình. Điềm Điềm cố lên.
Rầm...Rầm.
- Á...
Vừa đi được vài bước. Tiếng nổ lại vang lên, cả người Điềm Điềm run rẩy, đá vụn từ vách tường bắn vào người cô, nhưng cơ thể cô dường như đã mất đi cảm giác. Khói bụn bao phủ, Điềm Điềm không thể mở mắt được.
- Chú chưa đến nữa sao? Em mệt quá. Em ngủ một chút nhé! Điềm Điềm thương chú nhiều lắm.
Điềm Điềm bất lực, đưa tay lau vết máu trên trán do đá vụn bắn trúng. Tay hết sức lực chống đỡ, từ từ ngã xuống. Nói ra lời trăn trối cuối cùng
Trong lúc Điềm Điềm sắp buông xui tất cả, cô mơ màng thấy được có người chạy về phía mình.
- Mèo nhỏ, tôi đến rồi. Điềm Điềm, em tỉnh lại đi.
Anh đã khóc, đây là lần thứ hai trong cuộc đời, hắn đã rơi nước mắt vì một người con gái. Tử Phong bế cô vào lòng, chạy ra ngoài.
Điềm Điềm cảm thấy cơ thế mình bị nhấc bổng, dùng chút sức lực bé nhỏ cuối cùng, mở mắt nhìn người đàn ông. Bụi đá, nước mắt làm mắt Điềm Điềm nhoè đi, chẳng thấy rõ. Cô thều thào, nói:
- Phong, là chú phải không?
Điềm Điềm đưa tay muốn chạm mặt Tử Phong, Nhưng chẳng còn sức nào. Tử Phong vừa chạy vừa trả lời câu hỏi của cô:
- Là tôi.
- Em chờ chú lâu lắm lắm đấy! Sao chú đến trễ vậy?
Dứt câu, Điềm Điềm dần ngất đi trong hơi ấm quen thuộc. Cả cơ thể đau nhức, nhưng được ở trong lòng ngực anh, cô lại rất an tâm.
Tử Phong vẫn miệt mài chạy đua với tử thần. Anh dùng cả tấm lưng vững chãi của mình che chở, chặn hết mọi nguy hiểm cho cho Điềm Điềm
Đoạn đường vốn dĩ chỉ kéo dài ba mươi mét. Nhưng bom đạn cứ nổ lên liên tục, con đường càng ngày càng ngập ghềnh, các vách tường lung lanh dữ dội. Chúng có thể đổ sập bất cứ lúc nào
Trên lưng Tử Phong đã thấm đẫm màu máu, bởi các phiến đá cứa vào da thịt.
Rầm Rầm.
Tiếng nổ lớn vang lên, vách tường hai bên thay phiên nhau đổ xuống. Tử Phong không quay lại nhìn, chỉ ôm chặc cả thế giới trong lòng, kiên trì lao về phía trước.
Các mảnh vụn sắc bén bắn ra, tạo thêm những vết thương trên người Tử Phong.
Điềm Điềm từ trong cơn mê mang tỉnh lại. Từng giọt máu trên trán anh nhò xuống người cô.
- Nhiều máu quá. Hức.
- Tôi không sao.
Điềm Điềm lau vết máu cho anh. Nhưng nó cứ chảy không ngừng.
Điềm Điềm nhìn thấy được phía sau sắp có một mảnh đá sắt nhọn bắn vào gáy Tử Phong. Cô mở to đôi mắt, hốt hoảng. Không chút chần chừ, dùng đôi bàn tay của mình đan lại, đặt sau gáy Tử Phong.
Điềm Điềm cũng sợ hãi, nhưng không rút tay lại.
Mảnh đá vụn bắn đến, cứa một vết sâu vào mu bàn tay của Điềm Điềm.
Máu đỏ bắt đầu ứa ra, Điềm Điềm đau đến sắc mặt trắng bệch. bàn tay chẳng còn cảm giác. Anh định dừng lại xem tình hình của cô, Điềm Điềm nhận thấy được điều đó, nói:
- Em không sao, không đau tí nào. Đừng dừng lại.
Cô hiểu chuyện đến mức đau lòng. Hắn biết Điềm Điềm đang nói dối, cũng không phản bác lại. Chỉ trấn an cô:
- Bảo bối của anh đừng sợ.
Cô rất rất đau, nhưng vẫn cố mỉm cười, đáp lại anh.
- Em đâu có sợ, chẳng sợ tí nào,có chú ở đây em không có sợ.
Hơi thở của Điềm Điềm dần yếu đi, mất máu quá nhiều khiến cô dần mất đi ý thức. Mắt đã nhắm lại, nhưng miệng vẫn nói:
- Chú, em ngủ tí nhé. Em mệt quá. Nhớ phải gọi em dậy đấy nha!
Tử Phong sợ hãi đến tột cùng, nước mắt không tự chủ được mà không ngừng rơi. Anh đã khóc lớn như một đứa trẻ.
- Không, không. Đến rồi. Điềm Điềm, Điềm Điềm của tôi đừng ngủ. Tôi van em!
Tui viết xong chương này đã 11h30 tối:< Mọi người like + theo dõi cho tui đi mà. Huhh. Flop quá ạ
Bình luận facebook