• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi (2 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Đến trường cùng tôi

“Đồ khốn, tôi giết anh!!!”

Lâm Phi Huyên nổi điên lên, rõ ràng là tên nhóc này chiếm hời từ cô ta, vậy mà còn giả bộ oan ức, đúng là quá mức đê tiện!

Trong cơn tức giận, Lâm Phi Huyên tung một cú đá ngang, hung hăng đá thẳng vào Tô Lân đang ở trên giường.

“Ơ cái cô này, ngủ với tôi xong không trả tiền thì thôi đi, vậy mà còn muốn đánh tôi, đúng là quá đáng mà, tôi phải dạy dỗ cô một trận mới được!”, Tô Lân thở phì phì, duỗi tay bắt lấy chân Lâm Phi Huyên.

Anh dùng sức kéo một cái, cả người Lâm Phi Huyên liền mất khống chế, ngã nhào lên giường.

Tô Lân nhân cơ hội xoay người, cưỡi ngang hông cô ta, không chút nể tình vỗ thẳng vào vị trí phía dưới lưng.

Bốp!

Một tiếng giòn tan, cùng với đó chính là cảm giác đau đớn và nóng rát, khó mà nói nên lời!

Mặt Lâm Phi Huyên lập tức đỏ bừng lên, cứ như một quả đào sắp rỉ mật vậy, cũng không biết là vì giận hay vì xấu hổ nữa.

“Biết sai chưa hả?”

Tô Lân lại vỗ thêm cái nữa.

Không nói mấy thứ khác, chỉ riêng xúc cảm này… cũng quá tuyệt rồi!

“Tên khốn, anh xuống ngay cho tôi!”

Lâm Phi Huyên cắn răng, trong giọng nói mang theo một chút thở dốc khó tả!

“Còn dám mạnh miệng!”

“Tôi hỏi lần nữa, biết sai chưa?”

Tô Lân càng vỗ mạnh hơn.

Lâm Phi Huyên cảm thấy rất khó chịu, toàn thân xụi lơ, dường như mất hết sức lực, ngay cả nói cũng không nói nên lời.

Lúc này, rốt cuộc Hạ Băng Ngữ cũng giật mình hoàn hồn, cô vội quát lên: “Tô Lân, anh đang làm gì đó, mau buông Phi Huyên ra!”

“Được rồi, nể mặt vợ, lần này anh sẽ bỏ qua cho cô ta!”

Tô Lân từ trên người Lâm Phi Huyên nhảy xuống.

“Tên khốn! Tôi nhất định sẽ giết anh!”

Sau khi được tự do, nhớ lại nỗi nhục vừa rồi, Lâm Phi Huyên lại lần nữa muốn ra tay với Tô Lân.

“Cô kia, cô nên nhớ cho kỹ, cô vốn không phải đối thủ của tôi, nếu để rơi vào tay tôi lần nữa, kết cục chắn chắn sẽ còn thảm hơn lúc nãy đấy!”, Tô Lân dứ dứ nắm tay uy hiếp.

“Tôi…”

Lâm Phi Huyên lập tức tắt lửa, dù cô ta không thừa nhận thì cũng phải thừa nhận, quả thật thân thủ của tên nhóc Tô Lân này rất khá!

“Được rồi, hai người đừng có làm rộn nữa, đã không còn sớm, chúng ta nên dùng điểm tâm rồi!”, Hạ Băng Ngữ có hơi đau đầu, bèn nói lời hòa giải.

Chẳng mấy chốc, ba người đã đi đến nhà ăn ở tầng một, lúc này, bảo mẫu đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Có điều, trong lúc ăn điểm tâm, Lâm Phi Huyên vẫn luôn nhìn chòng chọc vào Tô Lân bằng ánh mắt hung tợn.

Dáng vẻ của cô ta dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống anh vậy!

Trái lại, Tô Lân chẳng chút để tâm, anh ăn như hổ đói, phút chốc đã giải quyết xong bữa sáng.

“Đúng là quỷ đói đầu thai!”

Lâm Phi Huyên nhịn không được lườm một cái.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên.

Sau khi điện thoại được kết nối, sắc mặt Lâm Phi Huyên nhanh chóng thay đổi: “Cái gì? Đêm qua cậu đã nói rõ rồi mà tên Trần Siêu kia vẫn còn dây dưa không dứt à? Đúng là không biết xấu hổ thật mà!”

“Cậu đừng gấp, tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu giải quyết chuyện này!”

Sau khi cúp điện thoại, đôi mắt xinh đẹp của Lâm Phi Huyên bắt đầu chuyển động.

Đột nhiên, cô ta nghĩ đến điều gì đó, liền nhìn thẳng vào Tô Lân và nhếch môi, nở một nụ cười xấu xa.

“Chị Băng Ngữ, hôm nay chị có cần dùng đến tên này không?”, Lâm Phi Huyên chỉ vào Tô Lân và quay sang hỏi Hạ Băng Ngữ.

“Sao vậy?”, Hạ Băng Ngữ tò mò hỏi.

“Nếu chị không cần thì… em muốn mang anh ta đến trường học giúp một việc”, Lâm Phi Huyên cười hì hì giải thích.

“Chị thì không sao cả, chủ yếu ý của anh ấy thế nào thôi!”

Hạ Băng Ngữ nhẹ lắc đầu.

"Tại sao?"

Tô Lân cong môi hỏi.

“Chỉ vì tôi là bạn thân nhất của chị Băng Ngữ, anh là chồng của chị ấy, anh cũng nên giúp tôi một chút phải không?”

Lâm Phi Huyên tự nhiên hỏi.

"Tôi là Băng Ngữ chồng, không phải phu quân của cô, không có ích lợi gì, tôi vì sao phải giúp cô?"

Tô Lân tức giận trả lời.

Lâm Phi Huyên lập tức không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể tức giận hỏi: "Vậy anh muốn ích lợi gì?"

Tô Lân cẩn thận suy nghĩ một lát: "Tôi cái gì cũng không cần, sao cô không gọi tôi 2 tiếng ‘bố’ nhỉ?"

“Đồ khốn, anh dám chơi tôi!”

Lâm Phi Huyên vỗ bàn đứng lên, xem ra lại muốn chạy trốn!

Hạ Băng Ngữ choáng váng, bất đắc dĩ nhìn Tô Lân: "Dù sao anh cũng không có việc gì, cứ đi cùng Phi Huyên đi!"

"Em yêu, em đã nói rồi, anh nhất định không thể từ chối!" Tô Lân sẵn sàng đồng ý!

Lâm Phi Huyên kìm nén cơn tức giận, cười nhạo trong lòng và quyết định xử lý Tô Lân khi cô ta đến trường!

Ăn tối xong, Hạ Băng Ngữ đến công ty làm việc, còn Tô Lân thì theo Lâm Phi Huyên đến đại học thành phố Giang!

"Ồ! Đây là trường đại học sao? Có rất nhiều cô gái trẻ, dáng người cũng rất đẹp!"

"Nghe Lục sư phụ nói cuộc sống đại học rất tốt, không biết có phải thật hay không, có cơ hội nhất định phải trải nghiệm."

Bước vào trường đại học, Tô Lân nhìn các cô gái đi ngang qua thở dài.

"Tô Lân phải không? Từ nhỏ anh đã g lên núi, chưa bao giờ xuống núi phải không?"

Lâm Phi Huyên nhịn không được hỏi.

"Không, sư phụ của tôi thỉnh thoảng sẽ đưa tôi ra ngoài làm một số việc, chẳng hạn như giết người."

Tô Lân đáp lại với một nụ cười vui tươi.

Lâm Phi Huyên trợn mắt, hoàn toàn không tin lời Tô Lân, anh trông không giống như đã giết ai đó.

Khoảng mười lăm phút.

Lâm Phi Huyên đưa Tô Lân đến một tòa nhà.

“Câu lạc bộ võ thuật?”

Tô Lân nhìn tấm biển trên tòa nhà, đột nhiên càng tò mò hơn.

Lâm Phi Huyên không giải thích, chỉ nắm tay anh đi vào.

"Phi Huyên, cuối cùng cậu cũng tới rồi. Cái tên Trần Siêu đó vừa gọi lại cho tớ và nói sẽ tới đây trong một phút nữa. Cậu nghĩ tớ nên làm gì đây?"

Trong câu lạc bộ võ thuật, một người phụ nữ với vẻ ngoài thuần khiết mặc bộ võ phục màu trắng nhìn thấy Lâm Phi Huyên bước vào, vội vàng bước tới chào cô, với vẻ mặt lo lắng.

"Vũ Tinh, đừng lo lắng, tớ sẽ tìm một tấm khiên cho cậu. Khi Trần Siêu đến, giao cho anh ta là được!" Lâm Phi Huyên vỗ nhẹ vào Tô Lân bên cạnh cô để chơi đùa.

“Này, lát nữa anh đến trường cùng tôi một chuyến!”, Lâm Phi Huyên thằng thừng ra lệnh cho Tô Lân.

"A? Đây là ai vậy?"

Giang Vũ Tinh tò mò nhìn Tô Lân.

"Một người bạn của tớ."

Lâm Phi Huyên thản nhiên trả lời, sau đó nói với Tô Lân: "Từ giờ trở đi, anh sẽ là bạn trai của Vũ Tinh. Khi có người theo đuổi acô ấy, anh chỉ cần đuổi anh ta đi, hiểu không?"

"Đã hiểu!"

Tô Lân trực tiếp gật đầu đồng ý.

Lâm Phi Huyên lập tức yên tâm, nhưng cô ta lại có chút kinh ngạc, Tô Lân lại có thể hợp tác như vậy.

Mà lúc này, Tô Lân cư nhiên duỗi tay, trực tiếp ôm lấy Giang Vũ Tinh.

"Ah!"

Giang Vũ Tinh hoảng sợ hét lên, theo bản năng thoát khỏi vòng tay Tô Lân!

"Tô Lân, anh đang làm gì vậy?!"

Lâm Phi Huyên hỏi với đôi mắt đẹp mở to giận dữ.

"Không phải cô nói hiện tại tôi là bạn trai của cô ấy sao? Tôi ôm bạn gái là chuyện bình thường mà?" Tô Lân tự tin hỏi.

"Mối quan hệ của anh chỉ là giả vờ, anh không thể chạm vào Vũ Tinh, anh có hiểu không?"

Lâm Phi Huyên vừa giải thích vừa kìm nén cơn tức giận.

Cô ta không biết Tô Lân này rốt cuộc là ngu hay giả!

Mà Tô Lân vừa nghe Lâm Phi Huyên giải thích, lập tức không vui: "Cô bắt tôi làm việc, không cho tôi lợi dụng. Cô đang muốn chơi gái miễn phí à!"

"Phi Huyên, hay là thôi đi!"

Nhìn thấy Tô Lân miễn cưỡng giúp đỡ, Giang Vũ Tinhcười khổ lắc đầu.

Lâm Phi Huyền cau mày, đang định nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy mấy bóng người đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông mặc bộ đồ trắng.

Nhìn thấy hắn, Lâm Phi Huyên cũng không để ý tới cái gì khác, nhanh chóng đem Giang Vũ Tinh đẩy vào trong ngực Tô Lân, cố ý lớn tiếng nói: "Vũ Tinh, phải nói thật, cậu và Tô Lân quả thực rất xứng đôi, bất kể ở phương diện nào, anh ấy đều tốt hơn cái tên Trần Siêu đang theo đuổi cậu rất nhiều”.
Chương 7: Mày cứ chờ đấy

Giọng của Lâm Phi Huyên rất lớn, hiển nhiên là cố ý hô cho người khác nghe.

Sau khi nghe thấy tiếng của cô ta, một gã mặc đồ vest trắng liền quay đầu nhìn sang.

Khi thấy Tô Lân đang ôm Giang Vũ Tinh, mặt tên kia lập tức sầm xuống.

“Vũ Tinh, tên đàn ông này là ai?”

Gã mặc vest trắng bước đến trước mặt Giang Vũ Tinh, lạnh giọng chất vấn.

“Việc này còn phải hỏi à?”

“Anh ta đương nhiên là bạn trai của Vũ Tinh rồi!”, Lâm Phi Huyên xem trò lại còn chê không lớn chuyện, cười cợt nói.

Nghe vậy, sắc mặt Trần Siêu càng thêm khó coi, gã lạnh lùng nhìn thằng vào Tô Lân: “Tên nhóc kia, tao không cần biết mày là thứ gì, Vũ Tinh là cô gái mà tao vừa ý, mau cút đi!”

“Cô gái mà cậu vừa ý thì sao hả?”

“Tôi còn vừa ý mẹ của cậu đấy, sao anh không tặng mẹ cậu cho tôi đi, hử?!”, Tô Lân bĩu môi, thái độ không chút nể mặt Trần Siêu.

“Nhóc con, mày muốn chết!”

Bị nhục nhã như thế, Trần Siêu lập tức nổi giận, hung hăng đấm thẳng vào mặt Tô Lân.

“Hì hì, để coi anh làm thế nào!”

Lâm Phi Huyên cười ma mãnh, hào hứng quan sát mọi việc.

Cái tên Tô Lân này, dám giở trò xàm xỡ cô ta, vừa khéo, cô ta sẽ lợi dụng Trần Siêu dạy cho tên này một bài học.

“Nói một câu không hợp liền ra tay đánh người, đám sinh viên các người cũng tàn bạo quá đi mất!”, Tô Lân nhíu mày, vung tay tát một cái.

Bốp!

Trần Siêu bị đánh văng ra ngoài, đâm thẳng vào vách tường, từ từ trượt xuống.

Lúc này, miệng gã đầy máu, ngay cả răng cũng rụng mất mấy cái.

Khỏi phải nói có bao nhiêu thảm!

Những người chung quanh đều sững sờ!

Cái này… Má nó, rốt cuộc là ai tàn bạo hử?

“Cậu Trần, cậu không sao chứ?”

Mấy tên chó săn theo đuôi Trần Siêu kịp phản ứng, vội chạy đến đỡ gã.

“Cùng xông lên… phế nó cho ông!”

Trần Siêu bụm mặt, hung hăng chỉ vào Tô Lân, hét lên.

Mấy tên chó săn liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt xông về phía Tô Lân.

“Lấy nhiều hiếp ít, vô liêm sỉ!”, Tô Lân tức giận mắng một câu, rồi xông lên nghênh chiến.

Bốp bốp bốp!

Mấy tiếng tát tay liên tiếp văng lên!

Đám chó săn còn chưa kịp phản kháng thì đã bị đánh văng ra ngoài, hung hăng nện thẳng xuống đất.

“OK!”

Tô Lân phủi tay, lại lần nữa quay lại bên cạnh Giang Vũ Tinh, ôm lấy cái eo bé nhỏ của cô ta.

Giang Vũ Tinh vẫn hồn nhiên chưa phát giác, ngơ ngác hỏi: “Phi Huyên, rốt cuộc bạn cậu là ai vậy?”

“Tớ cũng không rõ lắm, chỉ biết là ở trên núi xuống, hẳn là… có vài phần hung hãn!”, Lâm Phi Huyên cũng lộ vẻ khiếp sợ.

“Giang Vũ Tinh, ả đê tiện này, ông mày theo đuổi mày lâu như vậy, mà không thích thì cũng thôi đi, vậy mà còn tìm người đối phó với bọn tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày!”, lúc này, Trần Siêu liền lớn giọng mắng Giang Vũ Tinh.

Giang Vũ Tinh nghệch mặt ra, nhưng cô ta còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Phi Huyên đã khinh thường nói: “Thôi bớt dùm… Trần Siêu, loại chó má như cậu mà cũng muốn theo đuổi Vũ Tinh à, đợi khi nào đánh bại được bạn trai hiện tại của Vũ Tinh rồi nói đi!”

“Được! Bọn mày chờ đó cho tao!”

Trần Siêu nghiến răng hăm dọa, rồi xoay người bỏ đi.

Trần Siêu bỏ lại một câu, xoay người rời đi.

"Này! Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, sao còn ôm Vũ Tinh thế!", Trần Siêu vừa rời đi, Lâm Phi Huyên đã tát vào tay Tô Lân một cái!

“Có gì sai khi tính lãi không?”

"Hơn nữa, chính chủ cũng không có nói gì, cô làm gì vội vàng như vậy!"

Tô Lân bất mãn phàn nàn.

Nhưng lòng bàn tay của anh vẫn buông eo Giang Vũ Tinh ra.

"Anh là chồng của chị Băng Ngữ, nếu dám lợi dụng phụ nữ khác ở bên ngoài, hãy cẩn thận, tôi sẽ bảo chị ấy ly hôn với anh!"

Lâm Phi Huyên hung hăng uy hiếp!

"Sư phụ tôi nói nam nhân có ba thê bốn thiếp là chuyện bình thường. Tôi tin tưởng Băng Ngữ rất chu đáo, sẽ không để ý đâu!"

Tô Lân nhún vai thờ ơ.

Giang Vũ Tinh nhìn hai người cãi nhau, bất đắc dĩ mỉm cười, cảm ơn Tô Lân:“Dù sao cũng cảm ơn anh”.

“Không có gì, eo của cô rất mềm mại và đàn hồi nên tôi cũng không tính là thiệt!”

Tô Lân nghiêm túc lắc đầu.

"Hic......"

Giang Vũ Tinh đột nhiên không biết phải nói gì.

"Cô có còn chuyện gì khác không?"

"Nếu không có chuyện gì, tôi có đi tìm người vợ xinh đẹp của mình đây".

Tô Lân lại nhìn Lâm Phi Huyên rồi hỏi.

"Đi đi!"

Lâm Phi Huyên không ngừng vẫy tay.

Cô ta thực sự không muốn ở lại với người này nữa!

"Anh Inoue, là ở đây!"

Tuy nhiên, ngay khi Tô Lân nhấc chân định rời đi thì giọng nói của Trần Siêu lại vang lên.

Ngay sau đó, Trần Siêu được nhìn thấy cúi xuống như cháu trai và bước vào cùng với một nhóm người mặc đồng phục samurai.

“Là những người đến từ Câu lạc bộ Karate Đông Doanh!”

Sắc mặt của Giang Vũ Tinh đột nhiên trở nên khó coi khi nhìn thấy những người đó bước vào!

"Người Đông Doanh? Họ không sống cuộc sống của riêng mình ở quê nhà, chạy đến đây làm gì nhỉ?"

Tô Lân nghi hoặc hỏi.

"Đây là những sinh viên Đông Doanh đến từ trường đại học thành phố Giang. Họ thành lập câu lạc bộ karate và luôn chống lại câu lạc bộ võ thuật của chúng tôi!"

"Không ngờ Trần Siêu lại gọi những người này tới để đối phó chúng ta!"

Giang Vũ Tinh nắm chặt nắm đấm, hiển nhiên rất oán hận những kẻ nhỏ mọn này!

Lâm Phi Huyênkhông khỏi chửi rủa: "Trần Siêu, anh thật vô liêm sỉ, anh đã liên thủ với người trong câu lạc bộ karate, hành vi của anh có gì khác biệt với kẻ phản bội?!"

"Tôi chỉ đang học hỏi và tiến bộ với những người trưởng thành Đông Doanh này và thúc đẩy trao đổi hữu nghị giữa hai nước. Làm sao tôi có thể trở thành kẻ phản bội được?"

Trần Siêu khịt mũi không biết xấu hổ, sau đó chỉ vào Tô Lân, mỉm cười với người đàn ông Đông Doanh tóc dài bên cạnh và nói: "Anh Inoue, tên nhóc đó vừa xúc phạm karate Đông Doanh của chúng ta!"

"Hơn nữa hắn còn nói, so với Long Hạ, karate là rác rưởi, hắn muốn đánh bao nhiêu cũng được, hắn căn bản không coi trọng karate!"

"Thật là một người kiêu ngạo, Inoue tiên sinh, anh nhất định phải dạy hắn một bài học, cho hắn biết karate lợi hại cỡ nào!"

Yamato Inoue khịt mũi, liếc mắt với Tô Lân, dùng ngôn ngữ Long Hạ thẳng thừng hỏi: "Nhóc con, mày thật sự miêu tả karate của chúng tao như thế à?"

Tô Lân tức giận trừng mắt: "Người Đông Doanh các người đều là người chậm phát triển trí tuệ? Lời người ta nói đều tin sao?"

“Nếu hắn ta nói anh ngủ với mẹ mày, mày có về nhà hỏi mẹ không?”

"Baga! Mày, một tên hèn mọn Long Hạ, sao dám sỉ nhục mẹ tao!", Yamato Inoue tiến lên một bước, trong mắt tràn đầy sát ý!

Tô Lân lạnh lùng nhếch môi: "Sao mày lại tức giận như vậy? Tao chỉ tùy tiện nói, cho dù mẹ mày có nằm trên giường dụ dỗ tao, tao cũng không có hứng thú đâu".

"Hơn nữa, nghiêm túc mà nói, kẻ phản bội vừa nói là sự thật. Karate vốn là từ Long Hạ, nếu như chúng ta thật sự nghiên cứu, karate Đông Doanh chỉ coi là hàng con cháu thôi!"

Nghe thấy karate của đất nước mình bị coi thường như vậy, Yamato Inoue hoàn toàn tức giận và nói một cách hung dữ: "Một nhóm người Long Hạ bị chà đạp dưới chân chúng ta ở Đông Doanh lại dám kiêu ngạo như vậy!"

"Hôm nay tao sẽ tắm máu toàn bộ võ lâm câu lạc bộ, cho mọi người biết, so với Đông Doanh, Long Hạ chẳng là gì cả!"
Chương 8: Cút ra ngoài

“Yamato Inoue, anh muốn làm gì?”

Giang Vũ Tinh biến sắc, nghiêm nghị hỏi.

“Hừ! bọn mày chỉ là một đám heo Long Hạ hèn hạ, vậy mà cũng dám nhục nhã Karate Đông Doanh của bọn tao à?”

“Hôm nay tao sẽ cho bọn mày biết, đối mặt với Karate, võ đạo Long Hạ chỉ là thứ rác rưởi!”

“Các thành viên đội Karate, tôi lệnh cho mọi người lập tức ra tay, đả đảo toàn bộ thành viên của câu lạc bộ võ đạo, hơn nữa phế bỏ hai chân bọn họ cho tôi!”

Yamato Inoue lạnh lùng quát.

Theo lệnh gã ta, các thành viên Karate sau lưng đều nhếch miệng cười tàn nhẫn, rồi từ từ tiến lên.

“Bọn mày dám!”

Vẻ mặt Giang Vũ Tinh tràn đầy lửa giận, trừng mắt nhìn đám người trước mặt.

Tuy là nữ, nhưng cô ta là phó chủ tịch câu lạc bộ võ đạo đấy, đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho hành động ngang ngược của các thành viên Karate.

“Giang Vũ Tinh, tôi khuyên cô vẫn nên thức thời một chút, mau nhận lỗi với anh Yamato Inoue đi!”

“Chỉ dựa vào đám phế vật ở câu lạc bộ võ đạo của cô thì vốn không thể nào là đối thủ của Karate Đông Doanh!”

“Dù gì thì ai cũng biết võ đạo Long Hạ chỉ để khoa tay múa chân mà thôi, sao có thể so sánh với Karate Đông Doanh được chứ?”

Trần Siêu nói với vẻ khinh thường.

Nhìn dáng vẻ của gã, ai không biết còn tưởng gã là người Đông Doanh đấy.

“Má! Bọn người Đông Doanh này cũng hống hách quá rồi!”

“Còn dám nhục nhã võ đạo Long Hạ à, chúng ta liều mạng với chúng!”

“Mọi người cùng nhau xông lên, để chúng biết võ đạo Long Hạ chúng ta lợi hại thế nào!”

Các thành viên còn lại của câu lạc bộ võ đạo cũng đã sớm bị thái độ khinh miệt của Yamato Inoue chọc giận, giờ phút này, họ đã sớm không nhịn nổi nữa, chủ động nghênh đón đám người Đông Doanh của câu lạc bộ Karate.

Ngay lập tức, hai bên xông vào nhau, triển khai một trận chiến kịch liệt.

Tô Lân cũng không vội ra tay, mà đứng vòng tay trước ngực, lẳng lặng quan sát, anh muốn xem xem thực lực của các thành viên câu lạc bộ võ đạo như thế nào.

Nhưng Tô Lân lại phải thất vọng, vì những… thành viên của câu lạc bộ võ đạo chỉ mới học được chút da lông mà thôi, còn chưa đánh được bao lâu đã rơi xuống thế yếu, rất nhiều người còn bị đánh ngã ra đất.

“Ha ha, võ đạo Long Hạ đúng là không chịu nổi một kích mà, tao thấy là bảng hiệu câu lạc bộ võ đạo của bọn mày đã đến lúc phải đổi rồi đấy!”

“Đợi ngày mai, tao sẽ cho người đưa đến đây một tấm bảng hiệu, đề là Ma bệnh Long Hạ, để bọn mày đổi!”

Yamato Inoue cười khoái trá và đầy kiêu ngạo!

“Muốn chết!”

Giang Vũ Tinh đã không nhịn được nữa, liền xông ra ngoài, nghênh đón đám người Đông Doanh kia.

Bốp!

Một cú quét ngang, lập tức đá văng một gã người Đông Doanh.

Kế đó, cô ta tung ra một đấm, lại một gã Đông Doanh nữa té ngửa ra đất.

“Cô nàng này, kể ra cũng thật sự có tài!”, Tô Lân có hơi kinh ngạc.

Võ đạo của Giang Vũ Tinh tuy không tính là cao thủ, nhưng lợi hại hơn các thành viên khác rất nhiều, hiển nhiên là đã được huấn luyện chính quy.

Sau khi Giang Vũ Tinh gia nhập, chiến cuộc lập tức phát sinh thay đổi, người Đông Doanh lúc này rơi vào thế yếu.

“Hừ!”

Yamato Inoue cũng chú ý đến sự thay đổi đó, gã ta hừ mạnh một tiếng, người nhoáng lên một cái, vọt vào vòng chiến.

Ầm!

Một giây sau, Yamato Inoue tung ra một quyền, lao thẳng đến chỗ Giang Vũ Tinh.

Lực đạo cực lớn khiến cho không khí cũng phải phát ra tiếng rít chói tai.

Giang Vũ Tinh biến sắc, vội giao hai tay trước ngực để ngăn cản.

Nhưng cô ta vốn không phải đối thủ của Yamato Inoue, nên đã bị luồng lực đạo cuồng bạo đẩy lui về sau mấy bước.

Nhân lúc Giang Vũ Tinh còn chưa đứng vững, Yamato Inoue bỗng nhảy bật lên cao, tung ra một cước với lực đạo khủng bố quét ngang về phía đầu cô ta!

Nếu bị một cước này đá trúng, người bình thường dù không chết cũng tàn phế.

Giang Vũ Tinh cũng nhìn ra điều đó, sắc mặt cô ta thoáng cái trắng bệch, dù lúc này cô ta muốn né tránh thì cũng không kịp nữa rồi.

Vù!

Ngay thời điểm quan trọng, một bóng người bỗng xuất hiện trước người Giang Vũ Tinh và dùng một quyền nện thẳng vào đùi phải của Yamato Inoue.

Răng rắc!

Đùi phải của Yamato Inoue gãy ngay tại chỗ, cả người gã ta cũng bay thẳng ra ngoài, rơi mạnh xuống đất, phát ra một tiếng hét thảm như heo bị chọc tiết.

“Cô không sao chứ?”

Tô Lân làm như không thấy, xoay người cười hì hì hỏi Giang Vũ Tinh.

Lúc này, Giang Vũ Tinh mới lấy lại bình tĩnh, cô ta vô cùng cảm kích nói: “Cám ơn anh!”

“Đừng ngại, tôi ghét nhất là người Đông Doanh, dù không có chuyện này thì tôi cũng sẽ dạy dỗ bọn người này một trận nhớ đời!”

Trên mặt Tô Lân vụt qua một tia lạnh lùng.

“Khốn kiếp! Cái tên heo Long Hạ này! Mày dám phế chân của tao hả? Tao nhất định sẽ giết mày!”

Lúc này, Yamato Inoue cũng hét lên một tiếng đầy oán độc, hơn nữa gã ta còn chỉ vào Tô Lân và ra lệnh cho các thành viên câu lạc bộ Karate: “Không cần để mắt đến mấy tên của câu lạc bộ võ đạo, cùng xông lên xử thằng oắt con này cho tao, tao muốn nó biết đắc tội với tao phải trả cái giá lớn thế nào!”

Bộp bộp bộp!

Sau khi nhận được lệnh từ Yamato Inoue, các thành viên của Câu lạc bộ Karate Đông Doanh ngay lập tức chuyển mục tiêu sang Tô Lân và tấn công anh.

"Cẩn thận!"

Giang Vũ Tinh vội vàng nhắc nhở.

Lời vừa nói ra, Tô Lân đã chủ động tiếp đón những người đang xông tới.

Chát! Chát! Chát

Không có thêm động tác nào, Tô Lân tung hết đòn lớn này đến đòn lớn khác, tất cả đều giáng vào mặt đám người Đông Doanh, khiến chúng bay về phía sau.

Một lúc sau, toàn bộ đám người Đông Doanh đều ngã xuống đất, má sưng tấy và răng rơi xuống đất.

"Mày... mày......"

Đôi mắt của Inoue Yamato mở to, đầy kinh hoàng.

Câu lạc bộ võ thuật, khi nào lại có cao thủ như vậy?

"Phi Huyên, cậu nói Tô Lân này thật sự từ trên núi xuống sao? Anh ta không phải quá mạnh mẽ rồi sao?"

Giang Vũ Tinh vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

Một người có thể khiêu chiến toàn bộ câu lạc bộ karate, cho dù anh trai anh ta có là chủ tịch câu lạc bộ võ thuật cũng không có cách nào có thể làm được!

“Tớ cũng không biết anh ta lại mạnh mẽ đến vậy.”

Lâm Phi Huyên lẩm bẩm, trong lòng cũng bất an không kém.

Ban đầu, cô ta gọi Tô Lân đến làm lá chắn cho Giang Vũ Tinh, hy vọng lợi dụng Trần Siêu để dạy cho anh một bài học.

Ai biết nhóc này hung dữ như vậy, không chỉ đánh bại Trần Siêu, còn tự mình hạ gục toàn bộ câu lạc bộ karate.

Chị Băng Ngữ, người đàn ông này, dường như không hề đơn giản như vẻ ngoài của anh ta!

Lâm Phi Huyên nhìn Tô Lân, đầy tò mò về người đàn ông bí ẩn này...

Lúc này, Tô Lân đi tới chỗ Yamato Inoue, nặng nề giẫm lên ngực hắn: "Hiện tại mày còn cho rằng võ công Long Hạ là rác rưởi không?"

"Thằng khốn, mày dù có thực lực đến đâu, cũng không thể xúc phạm thân phận của tao được!"

"Nếu biết điều, tốt nhất mày nên lập tức thả tao đi và quỳ lạy xin lỗi!"

Yamato Inoue hung tợn nhìn chằm chằm Tô Lân!

“Mày thật bướng bỉnh, xem ra hôm nay tao phải cho mày nếm mùi lợi hại rồi!”

Tô Lân nhếch môi.

Nhấc chân lên, anh dẫm mạnh vào chân còn lại của hắn!

Cạch!

Xương gãy rồi!

Cái chân thứ hai của Yamato Inoue cũng bị tê liệt!

"Đồ khốn Long Hạ kia, tao sẽ không bao giờ buông tha mày! A a!"

Inoue Yamato phát ra một tiếng hú chói tai!

Ánh mắt Tô Lân hung ác như ma!

“Mày vẫn chưa phục phải không?”

"Chà, xem ra tao chỉ đành phế đi cái chân thứ ba của mày thôi."

Tô Lân thở dài, chậm rãi di chuyển chân, đáp xuống chỗ trọng yếu nhất trên người Yamato Inoue!

Đột nhiên, Yamato Inoue đến hét lên cũng quên mất, kinh hãi nhìn chằm chằm Tô Lân: "Mày muốn làm gì?"

"Ha ha, rất đơn giản, tao chỉ muốn mày nhận ra một ít sự thật."

"Chỉ cần mày hiện tại kêu ba tiếng: karate Đông Doanh là rác rưởi, tao có thể thả mày đi!"

Tô Lân lộ ra một nụ cười vô hại.

"Không thể nào!"

"Cho dù mày có giết ta, tao cũng sẽ không nói!"

Yamato Inoue từ chối không chút do dự.

"Mày có ganc đấy, tao thích nhất người như mày đấy, hiện tại chúng ta tạm biệt em trai mày trước đã!"

Tô Lân khen ngợi, bắt đầu chậm rãi tác dùng lực lên chân mình!

Yamato Inoue lập tức mở to mắt, hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau ‘cậu em’ mình càng ngày càng mạnh!

"Thằng ranh, mày phải suy nghĩ rõ ràng, nếu như tiêu diệt tao, mày sẽ không có kết cục tốt!"

Giọng của Yamato Inoue bắt đầu run rẩy.

Tô Lân hoàn toàn không để ý tới hắn, tiếp tục dùng sức!

Yamato Inoue đã không thể bình tĩnh được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, ‘cậu em’ của hắn ta nhất định sẽ trở thành một vũng máu!

Cuối cùng, vào giây phút cuối cùng.

Tâm lý phòng ngự của Yamato Inoue hoàn toàn sụp đổ, vừa khóc vừa hét: "Đừng! Đừng! Tôi nói!"

“Karate Đông Doanh là rác rưởi!”

“Karate Đông Doanh là rác rưởi!”

“Karate Đông Doanh là rác rưởi!”

Tô Lân thu hồi chân, lộ ra nụ cười hài lòng: “Mày bây giờ đã ngoan ngoãn rồi, nhớ kỹ, người Đông Doanh các người chỉ có thể làm chó cho Long Hạ chúng tao, về sau tốt nhất nên thành thật một chút, nếu dám làm chuyện quá đáng, sẽ không đơn giản như vậy đâu”.

"Hiện tại, mày có thể cút rồi!"
Chương 9: Tôi đến để tìm vợ

Yamato Inoue cắn răng, vẻ mặt gã ta ngoại trừ không cam lòng và khuất nhục thì còn có oán hận thấu xương.

Nhưng gã ta không nói thêm một câu nào nữa, mà lê hai chân đã bị phế bỏ rời khỏi câu lạc bộ võ đạo.

Các thành viên còn lại của câu lạc bộ Karate thấy thế cũng không dám phản kháng, cả bọn đều ngoan ngoãn lăn ra ngoài.

“Này! Tên kia, tao cho mày đi rồi à?”

Đúng lúc này, Tô Lân tiến lên một bước, lên tiếng ngăn cảnh Trần Siêu đang nhân cơ hội bỏ trốn.

“Mày muốn gì? Tao cũng không phải người Đông Doanh, chắc cũng không cần phải lăn ra ngoài đâu hả?”

Trần Siêu ra vẻ bình tĩnh hỏi.

“Mày không phải người Đông Doanh, nhưng là chó săn của người Đông Doanh, cho nên mày cũng phải lăn ra ngoài!”, Tô Lân tức giận nói.

“Thằng nhóc kia, mày đừng có khinh người quá đáng!”

Trần Siêu siết chặt nắm đấm, vẻ mặt tràn đầy tức giận.

“Chó của người Đông Doanh thì cũng không phải người, cho nên nói một cách chính xác thì tao không hề… khinh người!”

“Đương nhiên, nếu như mày không muốn lăn ra ngoài thì cũng được thôi, nhưng tao sẽ đánh mày một trận, sau đó phế bỏ hai cái chân và ném mày ra ngoài!”

Tô Lân cười tủm tỉm nhìn Trần Siêu!

Mặt Trần Siêu thoáng cái trắng bệch.

Gã không hề hoài nghi chút nào về tính chân thật trong lời nói của Tô Lân.

Dù sao thì ngay cả anh Yamato Inoue mà tên này cũng dám xuống tay nữa là!

“Tao sẽ nhớ kỹ chuyện hôm nay, mày chờ đó cho tao!”

Cuối cùng, Trần Siêu hung hăng bỏ lại một câu, rồi khuất nhục mà nằm trên mặt đất lăn ra ngoài.

“Cuối cùng cũng xong rồi!”

Tô Lân thở dài một hơi, đang định rời khỏi câu lạc bộ võ đạo để đi tìm cô dâu xinh đẹp của mình.

“Chờ một chút!”

Đúng lúc này, Giang Vũ Tinh chợt lên tiếng ngăn cản anh: “Anh Tô, hôm nay thật sự cám ơn anh, nếu như không nhờ anh thì câu lạc bộ võ đạo của chúng tôi chắc chắn sẽ bị đám người Đông Doanh kia làm nhục!”

“Tôi cũng không biết nên báo đáp thế nào, hay là trưa nay tôi mời anh ăn cơm nhé, để bày tỏ lòng biết ơn!”

Tô Lân lắc đầu: “Ăn cơm thì không cần đâu, nếu cô thật lòng muốn cảm ơn thì hôn tôi một cái đi!”

“Hả?”, Giang Vũ Tinh sững sờ, không ngờ Tô Lân lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Nhưng nhớ đến dáng vẻ đầy oai phong của Tô Lân khi dạy dỗ đám người Đông Doanh vừa nãy, tâm hồn thiếu nữ của Giang Vũ Tinh không khỏi run lên.

Yêu cầu này… có vẻ như cũng không phải không thể…

“Tô Lân, anh lại định ve vãn Vũ Tinh nữa hả, tôi nhất định sẽ nói lại cho chị Băng Ngữ việc này!”

Lâm Phi Huyên thở phì phì chắn trước người Giang Vũ Tinh.

“Tùy cô!”, Tô Lân thờ ơ bĩu môi, rồi lập tức xoay người rời đi.

“Cái tên này! Chẳng lẽ thật sự muốn ba vợ bốn nàng hầu à?”

Nhìn theo bóng lưng Tô Lân, Lâm Phi Huyên nghiến răng ken két.

Đây là lần đầu tiên cô ta thấy loại người cặn bã mà lại cặn bã một cách quang minh chính đại vậy đấy!

“Vũ Tinh! Anh nghe nói vừa nãy người của câu lạc bộ Karate đến gây rối, em không sao chớ?”

Lúc này, một chàng trai vội vàng bước đến.

Người này chính là chủ tịch câu lạc bộ võ đạo, cũng là anh trai của Giang Vũ Tinh, Giang Vũ Phong!

“Anh, không sao rồi, vừa rồi nhờ một người bạn của Phi Huyên giúp giải quyết những người kia…”

Giang Vũ Tinh thuật lại chi tiết mọi việc.

Nghe xong, Giang Vũ Phong thở phào nhẹ nhõm, sau đó, mắt anh vụt sáng lên, nhìn về phía Lâm Phi Huyên: “Cô Lâm, cô có tiện cho tôi cách thức liên hệ với người bạn kia của cô không?”

“Anh định mời anh ta gia nhập câu lạc bộ võ đạo à?”

Lâm Phi Huyên lập tức đoán được mục đích của Giang Vũ Phong.

“Đúng vậy”.

“Nếu một cao thủ như vậy có thể gia nhập câu lạc bộ võ đạo thì chắc chắn sẽ trở thành một trợ lực cực lớn!”

Giang Vũ Tinh trực tiếp gật đầu thừa nhận.

"Em cũng không có thông tin liên lạc của anh ấy. Lát nữa em sẽ hỏi giúp anh".

Lâm Phi Huyên lắc đầu nói.

"Cảm ơn rất nhiều!"

Giang Vũ Phong chắp tay cảm ơn, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, thở dài:“Nói đến đây, cha của Yamato Inoue là người của Phòng Thương mại Đông Doanh, lần này bị đánh nặng như vậy chắc chắn sẽ không buông tha. "

"Phòng Thương mại Đông Doanh thì đã sao? Họ có thể bắt nạt người Long Hạ chúng ta sao!"

Giang Vũ Tinh khịt mũi mà không sợ hãi!

"Dù sao chuyện gì cũng đã xảy ra, nếu những người Đông Doanh đó muốn báo thù, anh sẽ cho bọn họ biết, người Long Hạ không dễ bắt nạt!"

Trong mắt Giang Vũ Phong hiện lên vẻ lạnh lùng!

Cùng lúc đó, xe cứu thương tới bệnh viện.

Yamato Inoue và các thành viên khác của câu lạc bộ karate đều đang nằm bên trong.

"Đáng chết, người Long Hạ! Dám sỉ nhục tao như vậy, dù có thế nào tao cũng sẽ không buông tha hắn!"

Yamato Inoue đang nằm trên cáng, khuôn mặt đầy vẻ hung dữ khi nghĩ đến nỗi tủi nhục mà mình đã phải chịu đựng!

"Sư phụ Inoue, ngài định đối phó với hắn thế nào?"

Một cấp dưới người Đông Doanh hỏi.

Trong mắt Yamato Inoue lóe lên một tia lạnh lùng nham hiểm: "Những người Long Hạ này không phải cho rằng võ công của mình rất mạnh sao?"

"Tôi muốn cha tôi phái vài ninja từ Phòng Thương mại Đông Doanh đến để khiến câu lạc bộ võ thuật, khiến nơi đó hoàn toàn biến mất!"

"Còn thằng khốn đó, tôi muốn nó làm chó ở bên cạnh, quỳ trước mặt tôi cả đời!!"

Ở bên kia, sau khi Tô Lân sau rời khỏi trường đại học thì đi thẳng đến Tập đoàn Hạ Thị.

Nếu anh nhớ không lầm thì cô vợ xinh đẹp của anh đang làm việc ở đây.

Tuy nhiên, ngay lúc Tô Lân định đi vào thì đã bị hai nhân viên bảo vệ chặn lại ở cổng!

"Đây là tập đoàn Hạ Thị, anh tới đây làm gì?"

Trước sự thẩm vấn của hai nhân viên bảo vệ, Tô Lân đã nói ra sự thật: “Tôi đến đây để tìm vợ tôi!”

"Vợ anh là nhân viên của tập đoàn Hạ Thị phải không?"

Một nhân viên bảo vệ ngập ngừng hỏi.

"Đúng vậy, cô ấy tên Hạ Băng Ngữ!"

Tô Lân nghiêm túc gật đầu.

"Hạ Băng Ngữ, sao cái tên này nghe quen quá..."

Nhân viên bảo vệ không khỏi lẩm bẩm.

Lúc này, nhân viên bảo vệ khác mới kịp phản ứng, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: "Nhóc con, cậu đang trêu chọc chúng tôi à? Hạ Băng Ngữ là bà chủ công ty chúng tôi, sao cô ấy có thể là vợ của cậu!"

Bảo vệ nghe vậy chợt nhớ tới lời này, sắc mặt lạnh lùng: "Nhóc con, cậu dám giở trò với chúng tôi, mau cút đi, nếu không đừng trách chúng tôi vô lễ!"

"Tôi thật sự không đùa đâu, đây là giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi, không tin thì nhìn xem!"

Tô Lân có chút bất đắc dĩ lấy giấy kết hôn ra, mở ra trước mặt hai người!

Khi hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy, đôi mắt họ mở to vì kinh ngạc.

Chết tiệt!

Chàng trai trẻ trước mặt thực sự là người của bà chủ của họ?

Nhưng bà chủ của họ khi nào kết hôn, tại sao toàn công ty đều không có tin tức gì?

Trong lúc hai nhân viên bảo vệ còn đang bối rối thì Tô Lân đã cất giấy đăng ký kết hôn và nhân cơ hội tiến vào tập đoàn Hạ Thị!

Sau khi vào phòng, anh hỏi lễ tân thì được biết Hạ Băng Ngữ đang họp ở phòng họp ở tầng trên cùng, Tô Lân trực tiếp đi lên cầu thang.

Đồng thời.

Tập đoàn Hạ Thị, trong phòng họp trên tầng cao nhất.

Hạ Băng Ngữ ngồi ở ghế tổng giám đốc, hai bên là một nhóm giám đốc và nhân viên chủ chốt của công ty.

Lúc này, hầu như phần lớn các thành viên đều đang nhìn chằm chằm Hạ Băng Ngữ với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

Hạ Băng Ngữ tự nhiên biết mục đích của những người này, vẻ mặt lạnh lùng, không có ý định nói chuyện.

Bầu không khí chán nản như vậy kéo dài một lúc, cuối cùng có một vị giám đốc phá vỡ sự im lặng: “Hạ Tổng, mọi người đều là người thông minh, cứ như vậy cũng không phải là cách hay, thế nên cô nói đi, định khi nào thì từ chức chủ tịch đây?”
Chương 10: Đi theo tôi

“Tại sao tôi phải từ bỏ chức vị chủ tịch?”



Hạ Băng Ngữ nhìn vị cổ đông vừa nói, hỏi một cách không nhượng bộ.



Gã cổ đông bụng phệ hừ lạnh một tiếng, chất vấn: “Thời gian gần đây, do năng lực quản lý yếu kém của cô nên khiến lợi nhuận công ty bị giảm đáng kể, cô còn mặt mũi mà ngồi lên cái ghế này sao?”



“Phải đấy!”



“Chủ tịch Hạ, nếu đã không có năng lực thì cần gì phải ép buộc bản thân?”



“Nếu tôi là cô thì đã không còn mặt mũi nào mà ở lại nữa rồi, thật đúng là chiếm cái nhà xí dù không làm gì!”



Một người phụ nữ trang điểm đậm phụ họa theo.



Mà người phụ nữ này không ai khác chính là Lý Vy, người mà Hạ Băng Ngữ và Tô Lân đã gặp ở trung tâm thương mại tối qua.



Đồng thời, cô ta cũng là người mà Hạ Quốc Đông đã cài vào công ty, luôn nhằm vào Hạ Băng Ngữ.



“Dù thế nào đi nữa, tôi sẽ không bao giờ từ chức chủ tịch này, về lợi nhuận của công ty, là do sản phẩm mới của bên Uông thị gây ra, tôi đã yêu cầu bộ phận nghiên cứu gia tăng phát triển các sản phẩm tương ứng”.



“Đó là tất cả những gì tôi muốn nói, còn ai có ý kiến gì khác không?”



Hạ Băng Ngữ trực tiếp phớt lờ lời chế nhạo của Lý Vy, cô bá đạo liếc nhìn tất cả các cổ đông!



“Hừ, nói khoác thì ai chả nói được, chúng tôi dựa vào đâu mà tin cô?”



“Chủ tịch Hạ, nếu hôm nay cô không từ chức, chúng tôi sẽ rút lại toàn bộ cổ phần, cô tự mình làm đi!”



Tên cổ đông bụng phệ tỏ thái độ cứng rắn.



“Đúng, cô vốn không xứng với vị trí chủ tịch, công ty nằm trong tay cô căn bản sẽ không có triển vọng, tôi yêu cầu thu hồi vốn!”



“Tôi cũng muốn rút vốn, một công ty như vậy, nếu tiếp tục ở lại, có lẽ sẽ mất hết tiền thôi!”



“Chủ tịch Hạ, cô đã tự tin vào bản thân như thế, chắc chúng tôi rút vốn thì không ảnh hưởng gì đến cô đâu phải không?”



Các cổ đông khác cũng nắm bắt cơ hội, lần lượt công kích!



Sắc mặt Hạ Băng Ngữ trở nên khó coi, đây đều là những cổ đông lớn nhất của công ty.



Nếu họ cùng lúc lấy lại hết vốn, tập đoàn Hạ thị sẽ thật sự sụp đổ.



Hạ Băng Ngữ đảm bảo, Hạ Quốc Đông đã bí mật cho họ những lợi ích đó, mới khiến họ làm như vậy!



“Chủ tịch Hạ, xem ra cô đã đánh mất lòng tin của mọi người rồi, cô thật sự muốn kiên trì sao?”



Lý Vy dùng vẻ mặt bỡn cợt nhìn Hạ Băng Ngữ.



Ầm!



Đúng lúc Hạ Băng Ngữ không biết phải làm sao thì cửa phòng họp bị đẩy ra, một bóng người bước vào!



“Tô Lân?”



Hạ Băng Ngữ kinh ngạc, không ngờ anh sẽ đến đây.



“Bà xã, em quả nhiên là ở đây, nhớ em chết mất, mau tới đây hôn một cái nào!”



Tô Lân ôm lấy Hạ Băng Ngữ nói, không đợi cô kịp phản ứng, anh đã thơm một cái lên mặt cô!



“Lại là thằng nhãi này? Ai cho cậu vào đây?”



Khi Lý Vy nhìn thấy Tô Lân, sắc mặt cô ta trông như thể đã ăn phải phân chó!



Tối qua, chính là tên này đã giở trò khiến cô ta phải mất mặt trong trung tâm thương mại.



“Là anh à, sao tôi lại ngửi thấy mùi hải sản ương, thật là hôi chết đi được!”



Tô Lân liên tục lấy tay xua trước mặt.



“Chuyện gì vậy? Thằng nhóc này là ai?”



Gã cổ đông bụng phệ cau mày hỏi.



“Các vị cổ đông không biết sao, tên nhãi này là thằng ranh ất ơ được Hạ Băng Ngữ nhặt về từ đâu đó chẳng biết”.



“Chẳng trách chủ tịch Hạ không quản lý tốt được công ty, suốt ngày đi cùng với loại đàn ông này, sợ là đã vui đến quên đường về rồi!”



“Chắc là không ai ngờ tới, chủ tịch Hạ bình thường luôn băng thanh ngọc khiết lại có một mặt khác biệt như vậy phải không?”



Lý Vy hét lớn.



Nghe cô ta nói vậy, tất cả mọi người trong văn phòng đều dùng ánh mắt kì quái nhìn Hạ Băng Ngữ, bọn họ đều mỉa mai:



“Chủ tịch Hạ, cô ở bên ngoài nuôi trai cũng thôi đi, còn dám mang đến công ty, thật đáng xấu hổ!”



“Phải đấy! Xem ra cô thực sự không phù hợp với vị trí chủ tịch, vẫn nên từ chức sớm thì hơn, đi cùng với người đàn ông của cô đi!”



"Chủ tịch Hạ, e rằng bên ngoài cô đã nuôi không chỉ một người phải không? Xem ra toàn bộ kinh phí phát triển của công ty đều đã được cô dùng để nuôi trai rồi!"

"Các người..."

Hạ Băng Ngữ tức đến toàn thân run rẩy.

Đám người này coi thường cô, nhưng có cần thiết dùng dùng ngôn ngữ độc ác như vậy để làm nhục cô không?

Chát!

Đúng lúc này, Tô Lân lao tới Lý Vy, tát thật mạnh vào mặt cô ta!

Lập tức, thân thể Lý Vy bay ra ngoài, xoay vài vòng trong không trung rồi đập mạnh vào bàn!

"Sao cô dám nói vợ tôi như vậy, gọi tôi là kẻ trai bao. Xem ra tôi phải thay vợ tôi dạy cho đám nhân viên các người một bài học!"

Tô Lân liếc nhìn các giám đốc một cách hung dữ.

"Thằng ranh! Sao cậu dám đánh người trong công ty chúng tôi..."

Người đàn ông bụng phệ không ngờ Tô Lân lại dám ra tay, tức giận đứng dậy.

Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Tô Lân đã túm lấy cổ áo, nâng lên: "Lão già, ông có ý kiến gì không?"

"Thầng khốn, tôi là giám đốc công ty, cậu tốt nhất nhanh chóng thả tôi ra, nếu không kết cục nhất định sẽ rất thảm!"

Người đàn ông bụng phệ giả vờ bình tĩnh.

"Ồ?"

Tô Lân nhếch môi, không có chút nào coi trọng, trực tiếp ném ông ta ra ngoài!

Rầm!

Người đàn ông bụng phệ đập vào tường bất tỉnh tại chỗ!

"Đám các người, đừng nghĩ đến việc chạy trốn!"

Tô Lân lại nhìn những người khác.

Sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Tô Lân, các giám đốc đều hoảng sợ và lao ra ngoài.

Tuy nhiên, Tô Lân nhanh hơn họ, chặn cửa và chào đón họ bằng một cái tát vào mặt.

Một loạt tiếng tát vang lên, chẳng mấy chốc những người chế giễu Hạ Băng Ngữ đều bị tát xuống đất!

“Em yêu, anh có tuyệt vời không?”

Sau khi mọi việc đã xong xuôi, Tô Lân quay lại với Hạ Băng Ngữ Du, mỉm cười nói.

Hạ Băng Ngữ Du vừa mới tỉnh lại, cảm giác dở khóc dở cười.

Mặc dù hành vi của Tô Lân khiến cô cảm thấy rất vui vẻ, nhưng sau khi đánh nhiều người như vậy, cô nên giải thích thế nào?

"Hạ Băng Ngữ! Cô lại dám hợp lực với một tên man rợ đánh đập toàn bộ giám đốc công ty. Thật là vô pháp luật. Cô thật sự cho rằng công ty chỉ thuộc về một mình cô sao?"

Lý Vy đã tỉnh lại, che mặt hét lớn.

"Đúng vậy, nếu như cô không cho chúng tôi một lời giải thích chuyện hôm nay xảy ra, chúng tôi nhất định sẽ thu hồi cổ phần!"

Các giám đốc khác cũng bày tỏ sự tức giận!

Lúc này, Tô Lân vụt tới, đi tới trước mặt Lý Vy, lại tát cô ta một cái: "Con khốn này, trí nhớ của cô thật không tốt, đúng là gọi đòn mà!"

Sau đó, Tô Lân nhìn sang các giám đốc đang kêu gào giải thích: “Các người chỉ muốn giải thích thôi phải không?”

"Đúng vậy, sao nào?"

Giám đốc kia run rẩy trả lời.

Chát!

Tô Lân trực tiếp tát hắn một cái, hất hắn ngã xuống đất, sau đó hỏi những người khác: "Đây là lời giải thích của tôi, ai muốn, tôi cam đoan sẽ làm hài lòng tất cả!"

Ngay lập tức, tất cả các giám đốc có mặt đều ngừng nói.

Họ đã thấy người này hoàn toàn vô lý và không sợ bất cứ điều gì!

"Đủ rồi!"

Lúc này, Hạ Băng Ngữ ngăn cản động tác của Tô Lân, sau đó lạnh lùng nhìn ban giám đốc: "Mọi người, thật xin lỗi vì chuyện bị đánh, mọi chi phí y tế sẽ do công ty chịu."

"Về việc thu hồi cổ phần, nếu như các người thật sự quyết định, có thể đến văn phòng cùng tôi thương lượng."

“Cuộc họp hôm nay kết thúc, Tô Lân, đi với tôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom