-
Chương 21-25
Chương 21: Được bao bọc bảo vệ
Hạ Băng Ngữ bực bội lườm Tô Lân một cái, biết anh lại đang tranh thủ lợi dụng mình.
Nhưng Hạ Băng Ngữ cũng không nói gì, vừa rồi Tô Lân đứng ra, bá đạo đuổi cổ Trương Thế Toàn, đồng thời châm chọc đối đáp với bố con Hạ Quốc Lương khiến cô cảm nhận được sự an toàn và dựa dẫm.
Hóa ra... đây chính là cảm giác được người đàn ông khác bao bọc bảo vệ?
“Đúng rồi, ba vợ đã nghỉ ngơi được mấy ngày, đã có thể tiến hành châm cứu lần hai rồi, vợ à anh đi lên trị liệu cho ông ấy trước đã”.
Tô Lân đột nhiên nhớ đến chuyện này liền quay người đi thẳng lên tầng 2.
Hạ Băng Ngữ vội vàng đi theo, nghĩ đến tình hình hiện tại của bố mình.
Tầng 2.
Hạ Quốc Lương mấy ngày nay vẫn luôn được người mà Hạ Băng Ngữ tìm riêng đến chăm sóc nên sắc thái đã tốt hơn nhiều so với lúc trước, nhưng vẫn chưa thể xuống giường đi lại.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Hạ Quốc Đông vội vàng muốn gả Hạ Băng Ngữ đi.
Nếu như Hạ Quốc Lương hoàn toàn hồi phục thì bọn họ chắc chắn sẽ chẳng còn chút cơ hội nào nữa.
“Băng Ngữ, vừa rồi bên dưới nhà có chuyện gì, có phải nhóm Hạ Quốc Đông lại đến gây phiền toái cho con không?”
Nhìn hai người Hạ Băng Ngữ đi vào, Hạ Quốc Lương nhíu mày hỏi.
“Ba, là như vậy...”.
Hạ Băng Ngữ kể lại đại khái chuyện xảy ra ban nãy, vì không để cho ông phải lo lắng nhiều nên đã giấu đi chuyện Tô Lân đánh tàn phế hai chân của Trương Thế Toàn.
“Hạ Quốc Đông này thật là quá quắt, bất kể thế nào, con cũng là cháu gái của nó, nó lại gây ra chuyện như vậy cho con!”
“Đợi ba khỏe lại, tuyệt đối sẽ không tha cho nó”.
Hạ Quốc Lương nghe xong thì phẫn uất không thôi.
“Được rồi ba vợ à, ba không cần phải tức giận như thế, con gái của ba đã có con bên cạnh, không ai có thể ức hiếp được cô ấy cả!”
Tô Lân bước qua an ủi ông.
Hạ Quốc Lương mỉm cười: “Khoảng thời gian này, phiền cậu chăm sóc cho con gái tôi, đứa con gái này chẳng có tật xấu gì, chỉ có cái tính tình không tốt, cậu hãy khoan dung hơn cho nó”.
“Nếu như nó có chỗ nào không tốt với cậu, cậu đến tìm tôi, tôi đảm bảo sẽ nghiêm khắc phê bình nó”.
Tô Lân bất đắc dĩ thở dài: “Ba vợ à, vậy con cũng đành nói thật với ba, con gái của ba cái gì cũng tốt, chỉ là không chịu sinh cho ba một thằng cháu ngoại, ngày nào cũng bắt con phải một mình vò võ, thực sự rất cô đơn lạnh lẽo buồn tủi!”
Hạ Quốc Lương không kiềm được bật ho vài tiếng.
Những chuyện riêng tư thế này, ông thực sự không dễ nhúng tay vào.
“Tô Lân, anh nói nhăng nói cuội gì đó! Còn không mau trị liệu cho ba tôi!”, Hạ Băng Ngữ vừa xấu hổ vừa bực trợn mắt lườm Tô Lân.
Tô Lân bĩu môi, không nói thêm nữa, lấy kim ra bắt đầu trị liệu cho Hạ Quốc Lương.
Rất nhanh sau đó Tô Lân đã trị liệu xong.
Sắc mặt của Hạ Quốc Lương đã khá lên rất nhiều.
“Cậu Tô, cậu đúng là thần y, tôi cảm thấy sức lực trong cơ thể đã hồi phục khá nhiều, có lẽ thêm vài ngày nữa là có thể xuống giường đi lại được rồi!”
Hạ Quốc Lương lộ vẻ phấn khích.
“Đại khái vậy, đợi qua vài ngày nữa, sau khi con tiến hành trị liệu lần thứ ba cho ba thì có lẽ sẽ hồi phục hoàn toàn”, Tô Lân hờ hững nói.
“Cậu Tô quả đúng như thần!”
Hạ Quốc Lương cảm khái than, sau đó trên mặt lại nở một nụ cười xin lỗi: “Cậu Tô, tôi có chút lời muốn nói riêng với với Băng Ngữ, cậu có thể...”.
“Con hiểu mà, con ra ngoài hóng gió một chút!”
Tô Lân biết điều gật đầu, quay người đi ra ngoài.
“Ba, ba muốn nói gì với con?”
Chương 22: Xoay chuyển tình thế
Cùng lúc khi nhà họ trương chuẩn bị ra tay với Hạ Băng Ngữ.
Trong một căn phòng của khách sạn, Hạ Quốc Đông và Hạ Phi mỗi người đang ôm một gái gọi cao cấp, bàn tay không ngừng ve vuốt trên các đường cong khắp người bọn họ.
“Ba, đang yên đang lành ở trong biệt thự, tại sao chúng ta lại phải dọn ra ngoài?”
Bàn tay Hạ Phi vừa vuốt ve vừa nói.
“Con có phải bị ngốc không, thằng nhãi kia hôm nay đã đánh Trương Thế Toàn thành ra như thế, nhà họ Trương chắc chắn sẽ trả thù, ở lại trong biệt thự ngộ nhỡ liên lụy đến chúng ta thì sao?”, Hạ Quốc Đông không vui mắng.
Hạ Phi nhíu mày: “Ba, vậy sau đây chúng ta cứ trốn trong khách sạn thế này à?”
“Yên tâm đi, Trương Thế Toàn thua thiệt nhiều như thế, hai ngày này chắc chắn sẽ đến trả thù!”
“Lại thêm tập đoàn Hạ Thị đã bị ngân hàng Bách Hoa liên kết đóng băng, Hạ Băng Ngữ chắc chắn sẽ đánh mất lòng tin của tất cả mọi người trong công ty”.
“Đến lúc đó, chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta tiếp quản công ty!”
Hạ Quốc Đông nở nụ cười nắm chắc phần thắng!
“Ba, con cứ luôn cảm thấy thằng nhà quê kia hơi kỳ quặc, ngộ nhỡ nhà họ Trương thất bại thì làm sao?”
“Còn có bác cả nữa, bây giờ ông ấy đã tỉnh lại rồi, nếu như hoàn toàn hồi phục thì cũng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta”.
Hạ Phi nghĩ đến Tô Lân, không khỏi lo lắng.
“Hừ! Bất kể ra sao, ba nhất định sẽ lấy được tập đoàn Hạ Thị, những kế hoạch này nếu như đều thất bại, thì cũng đừng trách Hạ Quốc Đông này lòng dạ độc ác!”
Ánh mắt Hạ Quốc Đông nhuốm vẻ hiểm độc.
Hạ Phi không nói gì nữa, kỳ thực trong lòng anh ta cảm thấy, cho dù không làm Giám đốc điều hành của tập đoàn Hạ Thị, chỉ cần có tiền, cũng là một chuyện vô cùng thoải mái rồi.
Nhưng mà Hạ Quốc Đông lại có một chấp niệm rất sâu với tập đoàn Hạ Thị, anh ta cũng chỉ đành phục tùng theo sắp xếp của bố mình.
...
Buổi tối.
Tô Lân và Hạ Băng Ngữ cùng với Lâm Phi Huyên đi ăn tối với nhau, điện thoại của Hạ Băng Ngữ đột nhiên vang lên.
Hạ Băng Ngữ sau khi nhận điện thoại nghe thấy bên kia nói vài câu thì sắc mặt thoắt biến: “Anh nói cái gì?”
“Không chỉ ngân hàng Bách Hoa, ngân hàng Thiên Hạ, ngân hàng Tứ Hải cũng tuyên bố đóng băng với tập đoàn Hạ Thị?!”
“Được rồi, việc này tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết”.
Nói đến cuối, trong giọng nói của Hạ Băng Ngữ đã nhuốm đầy vẻ bất lực.
Đợi sau khi ngắt điện thoại, Hạ Băng Ngữ siết chặt tay hơn nữa, sắc mặt thay đổi liên tục.
“Chị Băng Ngữ, bên công ty xảy ra chuyện gì à?”, Lâm Phi Huyên quan tâm hỏi.
“Hai ngày trước chị làm mất lòng giám đốc chi nhánh Thịnh Lỗi của ngân hàng Bách Hoa, ông ta tìm người của thương hội Kim Long, lại liên kết với hai ngân hàng khác đóng băng tập đoàn Hạ Thị”.
“Lần này, tập đoàn Hạ Thị sợ là không chống chọi được nữa”.
Hạ Băng Ngữ cười bất đắc dĩ, sâu sắc cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Thương hội Kim Long là một thương hội lớn mạnh trên khắp cả Long Hạ, đồng thời khống chế một lượng tài nguyên của cải kinh người.
Mà bây giờ, người của thương hội Kim Long lại đứng ra đóng băng tập đoàn Hạ Thị, không cần nghĩ cũng đoán được, sợ là ngày mai sẽ không còn người nào dám hợp tác với bọn họ nữa.
Lúc này, Tô Lân bỗng nhiên đứng dậy: “Vợ à, việc này giao cho anh đi, anh giúp em giải quyết!”
Hạ Băng Ngữ vốn tâm trạng không vui, thấy Tô Lân nói như vậy, không nhịn được mà hừ một tiếng: “Thương hội Kim Long không phải là một gia tộc nhỏ, chỉ dựa vào anh, sao có thể giải quyết được chuyện này?”
Tô Lân nghe vậy, vừa định nói thương hội Kim Long là sản nghiệp của Lục sư phụ nhà mình thì điện thoại của Hạ Băng Ngữ lại reo lên lần nữa.
Mà khi nhìn thấy người gọi đến là Thịnh Lỗi, sắc mặt Hạ Băng Ngữ bỗng chốc lạnh băng, nhận điện thoại hỏi: “Thịnh Lỗi, anh gọi cho tôi có việc gì không?”
“Cô Hạ, chuyện tập đoàn Hạ Thị đã bị ba ngân hàng liên kết đóng băng, hẳn là cô đã biết rồi!”
“Nhưng mà việc này cũng không phải là không thể xoay chuyển, chỉ cần tối nay chín giờ, cô đúng giờ có mặt tại tầng cao nhất của thương hội Kim Long, thì chúng ta có thể đàm phán lại việc này”.
Chương 23: Cảnh cáo
“Tô Lân!”
Mặt Hạ Băng Ngữ biến sắc, không ngờ được Tô Lân lại đi thẳng ra ngoài.
Đám người của Hắc Hổ môn này đều đã từng giết người, hơn nữa người đông thế mạnh, cho dù năng lực của Tô Lân không tầm thường, cũng rất có khả năng sẽ mất mạng trong tay bọn họ.
Hạ Băng Ngữ vốn dĩ định lái xe lao thẳng ra ngoài nhưng bây giờ chỉ đành phải hủy bỏ dự định này.
Thở dài bất lực, Hạ Băng Ngữ vẫn quyết định đi theo Tô Lân bước xuống xe.
“Hừ, coi như hai người biết điều!”
“Thằng nhãi, giờ mày có thể cút, còn cô em xinh đẹp này...”.
Người đàn ông vai trần bên cạnh hừ một tiếng, ánh mắt dịch đến trên người Hạ Băng Ngữ, cười dung tục: “Em đi theo bọn anh một chuyến, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo anh, anh đảm bảo...”.
Bốp!
Tô Lân chẳng đợi gã vai trần nói hết câu đã cho gã một bạt tai bay ra ngoài, mất kiên nhẫn nói: “Tôi không có thời gian buôn chuyện với đám lâu la mấy người, đại ca Lâm chó đen của mấy người đâu? Gọi gã đến đây gặp tôi!”
“Thằng nhãi, mày lại dám mắng môn chủ của bọn tạo, đúng là muốn chết! Anh em lên, đánh chết nó rồi nói tiếp!”
Đám anh em còn lại thấy Tô Lân chẳng coi môn chủ của bọn họ ra gì, đều hò hét muốn ra tay đánh anh.
Hạ Băng Ngữ thấy cảnh này, sắc mặt thoáng trắng bệch, Tô Lân vậy mà lại mắng môn chủ của Hắc Hổ môn là Lâm chó đen, lần này thì hết người cứu được bọn họ rồi.
“Con mẹ nó, dừng hết lại cho tao!”
Đúng vào lúc này, một âm thanh giận dữ vang lên.
Ngay sau đó, cả đám người liền nhìn thấy một bóng người nhảy xuống từ chiếc xe limousine màu đen, vội vội vàng vàng chạy về phía Tô Lân.
“Là anh à”.
“Thế nào? Anh với Lâm chó đen bố anh không phục tôi, cho nên muốn đến tìm tôi trả thù hả?”
Tô Lân nhìn thấy người này liền hờ hững hỏi.
Người nọ chính là Lâm Thiên Bá, nghe Tô Lân hỏi xong thì gã lập tức quỳ phịch xuống đất, mếu máo giải thích: “Anh ơi, anh hiểu nhầm rồi, dù có cho tôi thêm mười lá gan nữa thì chúng tôi cũng không dám tìm anh trả thù!”
“Việc này là do nhà họ Trương tìm đến Hắc Hổ môn, bảo chúng tôi bắt Hạ Băng Ngữ đưa qua, cho nên tôi mới đưa theo đám anh em đến làm việc này”.
“Chỉ là, tôi không ngờ đến, anh lại cũng ở trên xe, nếu không tôi sao dám gây chuyện chứ!”
“Đúng vậy không?”, Tô Lân nhìn Lâm Thiên Bá xác nhận lại.
“Anh ơi, tôi có thể thề với trời, tuyệt đối không dám lừa anh, nếu không cả nhà tôi đều chết không nhắm mắt”.
Lâm Thiên Bá vội vàng đưa tay lên thề, như thể sắp òa khóc đến nơi.
Vốn dĩ gã còn tưởng nhiệm vụ tối nay là một chuyện vô cùng dễ dàng, do vậy mới không định ra mặt giải quyết, chỉ bảo đám anh em ra tay, mình thì ở lại bên trong xe xem tiktok.
Nhưng ai mà ngờ được, đang sung sướng lướt tiktok thì lại nghe thấy giọng nói của Tô Lân.
Ban đầu còn tưởng là ảo giác, vừa liếc mắt nhìn qua cửa kính xe thì Lâm Thiên Bá đã bay hết cả hồn vía, không ngờ thực sự lại đụng phải Tô Lân.
Đây là sát thần đã một đấm lấy mạng của lão Hầu đó, mình thế mà lại gây sự với anh ấy, đúng là con mẹ nó đen đủi quá!
Tô Lân nhìn Lâm Thiên Bá không giống như đang nói dối, nghĩ ngợi một chút nói: “Xem như anh không phải cố ý đến gây sự với tôi, tôi có thể tha cho anh, nhưng phải có điều kiện!”
“Bây giờ anh gọi cho Lâm chó đen bố anh dẫn theo người, đi đến nhà họ Trương một chuyến, đánh gãy hết chân người của nhà họ Trương đi”.
“Tôi chỉ cho các anh thời gian một buổi tối, nếu như không làm được thì tôi sẽ tự đi lấy đầu của hai bố con nhà anh”.
Lâm Thiên Bá không dám tự quyết định, chỉ đành cười giả lả nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ nói lại chuyện này cho bố tôi!”
“Được, còn một chuyện nữa, người phụ nữ này là vợ của tôi, sau này Hắc Hổ môn các anh nếu còn dám đối phó với cô ấy, tôi cũng sẽ không cho mấy người cơ hội thứ hai”.
Tô Lân vòng tay ôm lấy eo của Hạ Băng Ngữ cảnh cáo.
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ không dám nữa!”
Chương 24: Đến khách sạn Kim Long
Hạ Băng Ngữ trợn trắng mắt lườm Tô Lâm một cái, cho rằng anh lại đang khoác lác.
Thương hội Kim Long là thương hội lớn nhất của Long Hạ, thậm chí có thể so được với một số nhà tài phiệt khét tiếng, sao có thể trở thành sản nghiệp của anh được.
Không nói thêm gì nữa, Hạ Băng Ngữ dứt khoát đi vào trong khách sạn của Kim Long.
Mà lúc này, trên tầng cao nhất của khách sạn Kim Long.
Trước ô cửa sổ sát đất cực lớn, một người thanh niên đang ngồi dựa trên chiếc ghế chủ tịch thưởng thức cảnh đêm, trong tay cầm một tấm ảnh, hai bên trái phải có hai người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang ngồi phục vụ.
Mà ở bên cạnh, có ba người đàn ông trung niên đang đứng, một trong số đó chính là Thịnh Lỗi.
Hai người còn lại là Hồng Xương, ông chủ của ngân hàng Thiên Hạ cùng với Lâm Phong, ông chủ của ngân hàng Tứ Hải.
Ngoại trừ mấy người này ra, ở phía góc nhà còn có một ông cụ gầy gò trơ xương đứng im không nhúc nhích, trông vô cùng mờ nhạt.
“Thịnh Lỗi, ông nói người phụ nữ kia có thực sự đẹp như trong ảnh không?”
Người thanh niên ngồi trên ghế chủ tịch bỗng nhiên hỏi.
“Anh Chu, tôi dám dùng tính mạng mình bảo đảm, người phụ nữ kia tuyệt đối là cực phẩm, chỉ một ánh mắt thôi đã khó lòng quên được”.
Thịnh Lỗi vội vàng vỗ ngực đảm bảo.
Nghe thấy Thịnh Lỗi tự tin như vậy, người thanh niên liếm liếm môi, nhìn vào Hạ Băng Ngữ trong bức ảnh, đã có chút nôn nóng khó lòng kiềm chế.
Người thanh niên này tên là Chu Ngang, là con trai của Chu Vạn Hào, hội trưởng của thương hội Kim Long tại chi nhánh Giang Thị.
Do Chu Vạn Hào tuổi đã cao mới có được đứa con trai này, cho nên vô cùng yêu thương chiều chuộng, phải nói là cầu gì được nấy.
Mà Chu Ngang cũng chẳng có sở thích gì đặc biệt, duy nhất chỉ thích phụ nữ, bất kể đã là vợ người ta hay là phụ nữ trung tuổi, hoặc là học sinh, chỉ cần là người phụ nữ mà anh ta nhắm trúng, chẳng có ai là thoát được khỏi móng vuốt ma quỷ của anh ta.
Thịnh Lỗi vì để Chu Ngang giúp đỡ đối phó với tập đoàn Hạ Thị, đặc biệt giới thiệu Hạ Băng Ngữ cho anh ta, hơn nữa còn tự mình lên kế hoạch cho buổi tối hôm nay, lừa Hạ Băng Ngữ đi đến đây.
“Đã sắp chín giờ rồi, Hạ Băng Ngữ này sao còn chưa tới?”
Chu Ngang nhìn vào gương mặt đẹp tựa tiên nữ của Hạ Băng Ngữ, cả người đều rạo rực cả lên, đẩy chân xoay cái ghế lại, mất kiên nhẫn hỏi.
“Anh Chu, anh yên tâm đi, ba ngân hàng lớn của chúng ta đồng thời đối phó với tập đoàn Hạ Thị, cô ấy không dám không đến!”, Thịnh Lỗi cười đầy vẻ nịnh nọt.
Chu Ngang nhíu mày, đang định mở miệng nói gì đó thì bỗng nhiên có một tràng tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
Hai mắt Thịnh Lỗi sáng bừng, hờ hững nhả ra hai chữ.
Ngay sau đó, cửa lớn bị đẩy ra, Hạ Băng Ngữ và Tô Lân người trước người sau lần lượt bước vào.
Nhìn thấy Tô Lân, đáy mắt Thịnh Lỗi thoáng lóe lên vẻ oán hận, sau đó lạnh lùng bật cười.
Lần trước, Tô Lân xỉ nhục ông ta, hôm nay có Chu Ngang ở đây, ông ta nhất định phải đòi lại cả gốc lẫn lãi.
Cùng lúc này, ánh mắt của Chu Ngang đã dừng trên người Hạ Băng Ngữ.
Trong tròng mắt
Là sự nóng bỏng
Là vẻ tham lam
Là sự dâm dục không hề che giấu
Nói thật, Chu Ngang đã từng chơi rất nhiều phụ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp được một người có chất lượng cao như vậy.
Gương mặt đẹp tựa tiên nữ, nhất là khí chất ở trên người cô, tựa như đóa Tuyết Liên mọc nơi triền núi cao cao.
Tin rằng chỉ cần là đàn ông đều sẽ muốn được nhìn thấy cảnh người phụ nữ như vậy bị mình chinh phục.
Hạ Băng Ngữ bị ánh mắt như vậy của Chu Ngang nhìn chằm chằm, cảm giác toàn thân hơi bức bối, bất giác trốn ở phía sau người Tô Lân.
“Cô Hạ, cuối cùng cũng đến rồi, tôi còn tưởng là cô sẽ lỡ hẹn chứ!”, Thịnh Lỗi bật cười một cách quái gở.
Chương 25: Chó của anh, tôi thịt rồi
Hạ Băng Ngữ vừa nói xong, mặt của Thịnh Lỗi, Hồng Xương và Lâm Phong đều biến sắc.
Đây là Chu Ngang đó!
Con trai của hội trưởng thương hội Kim Long!
Cả thành phố Giang này có mấy người dám nói năng như thế với anh ta?
Lúc này, cả ba người đều đã câm như hến.
Chờ đợi hứng chịu cơn thịnh nộ của Chu Ngang.
Nhưng mà, Chu Ngang không những không nổi cáu mà ngược lại còn bật cười: “Ha ha ha, thú vị, đúng là rất lâu rồi chưa được gặp người phụ nữ có cá tính như vậy”.
“So với những người khác chỉ biết phục tùng nịnh bợ thì chinh phục kiểu người như cô càng khiến tôi có nhiều khoái cảm hơn!”
“Chậc chậc, chỉ nghĩ thôi, tôi đã cảm thấy không thể chờ đợi được nữa rồi!”
Hạ Băng Ngữ nhìn bộ dạng này của Chu Ngang.
Sắc mặt càng lạnh băng.
Không nói không rằng, quay người bỏ đi.
Chu Ngang thấy vậy, quay đầu đưa ánh mắt ra hiệu cho Thịnh Lỗi.
Thình lình, ba người Thịnh Lỗi bèn chặn trước người Hạ Băng Ngữ.
“Cô Hạ, cô muốn bỏ đi cho xong việc, không thích hợp lắm nhỉ?”, Thịnh Lỗi ngoài cười nhưng trong không cười.
“Bị anh Chu nhắm trúng, là vinh hạnh mấy đời của cô, cô lại dám từ chối, không khỏi hơi không biết điều nhỉ?”, Hồng Xương vẻ mặt lạnh lùng.
“Cô Hạ, cô là một người thông minh, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe theo lời anh Chu thì hơn, nếu không hậu quả sợ là cô không gánh được!”, Lâm Phong không hề che giấu sự uy hiếp.
“Mấy người...”.
Hạ Băng Ngữ bỗng cảm thấy hoang mang.
Đám người này, rõ ràng là muốn ép buộc.
“Ê!”
“Mấy người ức hiếp vợ tôi như thế, coi tôi như không khí à hả?!”
Đúng vào lúc này, Tô Lân bước lên phía trước người Hạ Băng Ngữ, đồng thời dựng ngón tay cái lên nói với cô: “Vợ à, lời lúc nãy em nói thật là bá đạo, không hổ là người phụ nữ của Tô Lân này! Quả nhiên không làm anh thất vọng!”
Hạ Băng Ngữ không vui nói: “Đã lúc nào rồi, anh còn có tâm trạng nói mấy lời này, chẳng bằng nghĩ xem làm thế nào rời khỏi đây đi!”
Tô Lân quét mắt nhìn đám người Chu Ngang một lượt, thủng thẳng nói: “Vợ à, em đang nói mấy người này ấy hả? Chẳng sao cả, để anh”.
“Hừ!”
Thịnh Lỗi lạnh lừng hừ mũi, khinh khỉnh nói: “Thằng nhãi, mày tưởng mày là cái thá gì, lại dám nói năng như vậy trước mặt anh Chu, có tin là chỉ cần một câu nói của anh Chu đã có thể giết hết cả nhà mày không!”
“Lão già chết tiệt, lại dá to mồm thế à, xem ra lần trước tôi dạy dỗ ông vẫn chưa đủ hả!”
Tô Lân bước nhanh lên trước, bàn tay bóp chặt lấy cổ Thịnh Lỗi nhấc cả người ông ta lên...
Lúc này, cả gương mặt Thịnh Lỗi đã căng đỏ lên, tứ chi không ngừng giãy giụa giữa không trung, trông có vẻ vô cùng khổ sở.
Mặt Hồng Xương và Lâm Phong biến sắc, không ngờ được Tô Lân lại dám động tay động chân ở trước mặt Chu Ngang.
Mà Chu Ngang thì khẽ nhíu mày, dùng giọng điệu không cho phép chống đối nói: “Thằng nhãi, thả ông ta ra!”
Tô Lân liếc mắt nhìn anh ta: “Tại sao tôi phải nghe lời anh?”
“Bởi vì tao là Chu Ngang, con trai của hội trưởng thương hội Kim Long!”
“Mà người trong tay mày, là một con chó của tao, mày không có tư cách giết!”
“Bây giờ, mày đã hiểu chưa?”
Chu Ngang đầy bá đạo hỏi.
“Ồ, hiểu rồi!”
Tô Lân gật đầu.
Chu Ngang thoáng lộ ra vẻ hài lòng, cho rằng anh đã chịu nhượng bộ.
Nhưng một giây sau.
Rắc!
Âm thanh giòn giã vang lên.
Cổ của Thịnh Lỗi cứ thế bị bóp gãy, cánh tay buông thõng xuống bên người.
Hai mắt mở to trợn trừng.
Gần như không thể ngờ được mình sẽ lại chết đi như thế!
Tô Lân vung cánh tay ném thi thể Thịnh Lỗi xuống bên cạnh người Chu Ngang: “Con người tôi ghét nhất là những kẻ làm bộ làm tịch, thái độ vừa rồi của anh làm cho tôi khó chịu, cho nên chó của anh, tôi giết rồi, anh còn có gì muốn nói không?”
“Muốn chết!”
Chu Ngang thoắt cái nổi điên.
Từ bé đến lớn, có cái danh phận con trai của hội trưởng thương hội Kim Long nên chưa từng có người nào dám chống đối lại mệnh lệnh của anh ta.
Hạ Băng Ngữ bực bội lườm Tô Lân một cái, biết anh lại đang tranh thủ lợi dụng mình.
Nhưng Hạ Băng Ngữ cũng không nói gì, vừa rồi Tô Lân đứng ra, bá đạo đuổi cổ Trương Thế Toàn, đồng thời châm chọc đối đáp với bố con Hạ Quốc Lương khiến cô cảm nhận được sự an toàn và dựa dẫm.
Hóa ra... đây chính là cảm giác được người đàn ông khác bao bọc bảo vệ?
“Đúng rồi, ba vợ đã nghỉ ngơi được mấy ngày, đã có thể tiến hành châm cứu lần hai rồi, vợ à anh đi lên trị liệu cho ông ấy trước đã”.
Tô Lân đột nhiên nhớ đến chuyện này liền quay người đi thẳng lên tầng 2.
Hạ Băng Ngữ vội vàng đi theo, nghĩ đến tình hình hiện tại của bố mình.
Tầng 2.
Hạ Quốc Lương mấy ngày nay vẫn luôn được người mà Hạ Băng Ngữ tìm riêng đến chăm sóc nên sắc thái đã tốt hơn nhiều so với lúc trước, nhưng vẫn chưa thể xuống giường đi lại.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Hạ Quốc Đông vội vàng muốn gả Hạ Băng Ngữ đi.
Nếu như Hạ Quốc Lương hoàn toàn hồi phục thì bọn họ chắc chắn sẽ chẳng còn chút cơ hội nào nữa.
“Băng Ngữ, vừa rồi bên dưới nhà có chuyện gì, có phải nhóm Hạ Quốc Đông lại đến gây phiền toái cho con không?”
Nhìn hai người Hạ Băng Ngữ đi vào, Hạ Quốc Lương nhíu mày hỏi.
“Ba, là như vậy...”.
Hạ Băng Ngữ kể lại đại khái chuyện xảy ra ban nãy, vì không để cho ông phải lo lắng nhiều nên đã giấu đi chuyện Tô Lân đánh tàn phế hai chân của Trương Thế Toàn.
“Hạ Quốc Đông này thật là quá quắt, bất kể thế nào, con cũng là cháu gái của nó, nó lại gây ra chuyện như vậy cho con!”
“Đợi ba khỏe lại, tuyệt đối sẽ không tha cho nó”.
Hạ Quốc Lương nghe xong thì phẫn uất không thôi.
“Được rồi ba vợ à, ba không cần phải tức giận như thế, con gái của ba đã có con bên cạnh, không ai có thể ức hiếp được cô ấy cả!”
Tô Lân bước qua an ủi ông.
Hạ Quốc Lương mỉm cười: “Khoảng thời gian này, phiền cậu chăm sóc cho con gái tôi, đứa con gái này chẳng có tật xấu gì, chỉ có cái tính tình không tốt, cậu hãy khoan dung hơn cho nó”.
“Nếu như nó có chỗ nào không tốt với cậu, cậu đến tìm tôi, tôi đảm bảo sẽ nghiêm khắc phê bình nó”.
Tô Lân bất đắc dĩ thở dài: “Ba vợ à, vậy con cũng đành nói thật với ba, con gái của ba cái gì cũng tốt, chỉ là không chịu sinh cho ba một thằng cháu ngoại, ngày nào cũng bắt con phải một mình vò võ, thực sự rất cô đơn lạnh lẽo buồn tủi!”
Hạ Quốc Lương không kiềm được bật ho vài tiếng.
Những chuyện riêng tư thế này, ông thực sự không dễ nhúng tay vào.
“Tô Lân, anh nói nhăng nói cuội gì đó! Còn không mau trị liệu cho ba tôi!”, Hạ Băng Ngữ vừa xấu hổ vừa bực trợn mắt lườm Tô Lân.
Tô Lân bĩu môi, không nói thêm nữa, lấy kim ra bắt đầu trị liệu cho Hạ Quốc Lương.
Rất nhanh sau đó Tô Lân đã trị liệu xong.
Sắc mặt của Hạ Quốc Lương đã khá lên rất nhiều.
“Cậu Tô, cậu đúng là thần y, tôi cảm thấy sức lực trong cơ thể đã hồi phục khá nhiều, có lẽ thêm vài ngày nữa là có thể xuống giường đi lại được rồi!”
Hạ Quốc Lương lộ vẻ phấn khích.
“Đại khái vậy, đợi qua vài ngày nữa, sau khi con tiến hành trị liệu lần thứ ba cho ba thì có lẽ sẽ hồi phục hoàn toàn”, Tô Lân hờ hững nói.
“Cậu Tô quả đúng như thần!”
Hạ Quốc Lương cảm khái than, sau đó trên mặt lại nở một nụ cười xin lỗi: “Cậu Tô, tôi có chút lời muốn nói riêng với với Băng Ngữ, cậu có thể...”.
“Con hiểu mà, con ra ngoài hóng gió một chút!”
Tô Lân biết điều gật đầu, quay người đi ra ngoài.
“Ba, ba muốn nói gì với con?”
Chương 22: Xoay chuyển tình thế
Cùng lúc khi nhà họ trương chuẩn bị ra tay với Hạ Băng Ngữ.
Trong một căn phòng của khách sạn, Hạ Quốc Đông và Hạ Phi mỗi người đang ôm một gái gọi cao cấp, bàn tay không ngừng ve vuốt trên các đường cong khắp người bọn họ.
“Ba, đang yên đang lành ở trong biệt thự, tại sao chúng ta lại phải dọn ra ngoài?”
Bàn tay Hạ Phi vừa vuốt ve vừa nói.
“Con có phải bị ngốc không, thằng nhãi kia hôm nay đã đánh Trương Thế Toàn thành ra như thế, nhà họ Trương chắc chắn sẽ trả thù, ở lại trong biệt thự ngộ nhỡ liên lụy đến chúng ta thì sao?”, Hạ Quốc Đông không vui mắng.
Hạ Phi nhíu mày: “Ba, vậy sau đây chúng ta cứ trốn trong khách sạn thế này à?”
“Yên tâm đi, Trương Thế Toàn thua thiệt nhiều như thế, hai ngày này chắc chắn sẽ đến trả thù!”
“Lại thêm tập đoàn Hạ Thị đã bị ngân hàng Bách Hoa liên kết đóng băng, Hạ Băng Ngữ chắc chắn sẽ đánh mất lòng tin của tất cả mọi người trong công ty”.
“Đến lúc đó, chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta tiếp quản công ty!”
Hạ Quốc Đông nở nụ cười nắm chắc phần thắng!
“Ba, con cứ luôn cảm thấy thằng nhà quê kia hơi kỳ quặc, ngộ nhỡ nhà họ Trương thất bại thì làm sao?”
“Còn có bác cả nữa, bây giờ ông ấy đã tỉnh lại rồi, nếu như hoàn toàn hồi phục thì cũng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta”.
Hạ Phi nghĩ đến Tô Lân, không khỏi lo lắng.
“Hừ! Bất kể ra sao, ba nhất định sẽ lấy được tập đoàn Hạ Thị, những kế hoạch này nếu như đều thất bại, thì cũng đừng trách Hạ Quốc Đông này lòng dạ độc ác!”
Ánh mắt Hạ Quốc Đông nhuốm vẻ hiểm độc.
Hạ Phi không nói gì nữa, kỳ thực trong lòng anh ta cảm thấy, cho dù không làm Giám đốc điều hành của tập đoàn Hạ Thị, chỉ cần có tiền, cũng là một chuyện vô cùng thoải mái rồi.
Nhưng mà Hạ Quốc Đông lại có một chấp niệm rất sâu với tập đoàn Hạ Thị, anh ta cũng chỉ đành phục tùng theo sắp xếp của bố mình.
...
Buổi tối.
Tô Lân và Hạ Băng Ngữ cùng với Lâm Phi Huyên đi ăn tối với nhau, điện thoại của Hạ Băng Ngữ đột nhiên vang lên.
Hạ Băng Ngữ sau khi nhận điện thoại nghe thấy bên kia nói vài câu thì sắc mặt thoắt biến: “Anh nói cái gì?”
“Không chỉ ngân hàng Bách Hoa, ngân hàng Thiên Hạ, ngân hàng Tứ Hải cũng tuyên bố đóng băng với tập đoàn Hạ Thị?!”
“Được rồi, việc này tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết”.
Nói đến cuối, trong giọng nói của Hạ Băng Ngữ đã nhuốm đầy vẻ bất lực.
Đợi sau khi ngắt điện thoại, Hạ Băng Ngữ siết chặt tay hơn nữa, sắc mặt thay đổi liên tục.
“Chị Băng Ngữ, bên công ty xảy ra chuyện gì à?”, Lâm Phi Huyên quan tâm hỏi.
“Hai ngày trước chị làm mất lòng giám đốc chi nhánh Thịnh Lỗi của ngân hàng Bách Hoa, ông ta tìm người của thương hội Kim Long, lại liên kết với hai ngân hàng khác đóng băng tập đoàn Hạ Thị”.
“Lần này, tập đoàn Hạ Thị sợ là không chống chọi được nữa”.
Hạ Băng Ngữ cười bất đắc dĩ, sâu sắc cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Thương hội Kim Long là một thương hội lớn mạnh trên khắp cả Long Hạ, đồng thời khống chế một lượng tài nguyên của cải kinh người.
Mà bây giờ, người của thương hội Kim Long lại đứng ra đóng băng tập đoàn Hạ Thị, không cần nghĩ cũng đoán được, sợ là ngày mai sẽ không còn người nào dám hợp tác với bọn họ nữa.
Lúc này, Tô Lân bỗng nhiên đứng dậy: “Vợ à, việc này giao cho anh đi, anh giúp em giải quyết!”
Hạ Băng Ngữ vốn tâm trạng không vui, thấy Tô Lân nói như vậy, không nhịn được mà hừ một tiếng: “Thương hội Kim Long không phải là một gia tộc nhỏ, chỉ dựa vào anh, sao có thể giải quyết được chuyện này?”
Tô Lân nghe vậy, vừa định nói thương hội Kim Long là sản nghiệp của Lục sư phụ nhà mình thì điện thoại của Hạ Băng Ngữ lại reo lên lần nữa.
Mà khi nhìn thấy người gọi đến là Thịnh Lỗi, sắc mặt Hạ Băng Ngữ bỗng chốc lạnh băng, nhận điện thoại hỏi: “Thịnh Lỗi, anh gọi cho tôi có việc gì không?”
“Cô Hạ, chuyện tập đoàn Hạ Thị đã bị ba ngân hàng liên kết đóng băng, hẳn là cô đã biết rồi!”
“Nhưng mà việc này cũng không phải là không thể xoay chuyển, chỉ cần tối nay chín giờ, cô đúng giờ có mặt tại tầng cao nhất của thương hội Kim Long, thì chúng ta có thể đàm phán lại việc này”.
Chương 23: Cảnh cáo
“Tô Lân!”
Mặt Hạ Băng Ngữ biến sắc, không ngờ được Tô Lân lại đi thẳng ra ngoài.
Đám người của Hắc Hổ môn này đều đã từng giết người, hơn nữa người đông thế mạnh, cho dù năng lực của Tô Lân không tầm thường, cũng rất có khả năng sẽ mất mạng trong tay bọn họ.
Hạ Băng Ngữ vốn dĩ định lái xe lao thẳng ra ngoài nhưng bây giờ chỉ đành phải hủy bỏ dự định này.
Thở dài bất lực, Hạ Băng Ngữ vẫn quyết định đi theo Tô Lân bước xuống xe.
“Hừ, coi như hai người biết điều!”
“Thằng nhãi, giờ mày có thể cút, còn cô em xinh đẹp này...”.
Người đàn ông vai trần bên cạnh hừ một tiếng, ánh mắt dịch đến trên người Hạ Băng Ngữ, cười dung tục: “Em đi theo bọn anh một chuyến, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo anh, anh đảm bảo...”.
Bốp!
Tô Lân chẳng đợi gã vai trần nói hết câu đã cho gã một bạt tai bay ra ngoài, mất kiên nhẫn nói: “Tôi không có thời gian buôn chuyện với đám lâu la mấy người, đại ca Lâm chó đen của mấy người đâu? Gọi gã đến đây gặp tôi!”
“Thằng nhãi, mày lại dám mắng môn chủ của bọn tạo, đúng là muốn chết! Anh em lên, đánh chết nó rồi nói tiếp!”
Đám anh em còn lại thấy Tô Lân chẳng coi môn chủ của bọn họ ra gì, đều hò hét muốn ra tay đánh anh.
Hạ Băng Ngữ thấy cảnh này, sắc mặt thoáng trắng bệch, Tô Lân vậy mà lại mắng môn chủ của Hắc Hổ môn là Lâm chó đen, lần này thì hết người cứu được bọn họ rồi.
“Con mẹ nó, dừng hết lại cho tao!”
Đúng vào lúc này, một âm thanh giận dữ vang lên.
Ngay sau đó, cả đám người liền nhìn thấy một bóng người nhảy xuống từ chiếc xe limousine màu đen, vội vội vàng vàng chạy về phía Tô Lân.
“Là anh à”.
“Thế nào? Anh với Lâm chó đen bố anh không phục tôi, cho nên muốn đến tìm tôi trả thù hả?”
Tô Lân nhìn thấy người này liền hờ hững hỏi.
Người nọ chính là Lâm Thiên Bá, nghe Tô Lân hỏi xong thì gã lập tức quỳ phịch xuống đất, mếu máo giải thích: “Anh ơi, anh hiểu nhầm rồi, dù có cho tôi thêm mười lá gan nữa thì chúng tôi cũng không dám tìm anh trả thù!”
“Việc này là do nhà họ Trương tìm đến Hắc Hổ môn, bảo chúng tôi bắt Hạ Băng Ngữ đưa qua, cho nên tôi mới đưa theo đám anh em đến làm việc này”.
“Chỉ là, tôi không ngờ đến, anh lại cũng ở trên xe, nếu không tôi sao dám gây chuyện chứ!”
“Đúng vậy không?”, Tô Lân nhìn Lâm Thiên Bá xác nhận lại.
“Anh ơi, tôi có thể thề với trời, tuyệt đối không dám lừa anh, nếu không cả nhà tôi đều chết không nhắm mắt”.
Lâm Thiên Bá vội vàng đưa tay lên thề, như thể sắp òa khóc đến nơi.
Vốn dĩ gã còn tưởng nhiệm vụ tối nay là một chuyện vô cùng dễ dàng, do vậy mới không định ra mặt giải quyết, chỉ bảo đám anh em ra tay, mình thì ở lại bên trong xe xem tiktok.
Nhưng ai mà ngờ được, đang sung sướng lướt tiktok thì lại nghe thấy giọng nói của Tô Lân.
Ban đầu còn tưởng là ảo giác, vừa liếc mắt nhìn qua cửa kính xe thì Lâm Thiên Bá đã bay hết cả hồn vía, không ngờ thực sự lại đụng phải Tô Lân.
Đây là sát thần đã một đấm lấy mạng của lão Hầu đó, mình thế mà lại gây sự với anh ấy, đúng là con mẹ nó đen đủi quá!
Tô Lân nhìn Lâm Thiên Bá không giống như đang nói dối, nghĩ ngợi một chút nói: “Xem như anh không phải cố ý đến gây sự với tôi, tôi có thể tha cho anh, nhưng phải có điều kiện!”
“Bây giờ anh gọi cho Lâm chó đen bố anh dẫn theo người, đi đến nhà họ Trương một chuyến, đánh gãy hết chân người của nhà họ Trương đi”.
“Tôi chỉ cho các anh thời gian một buổi tối, nếu như không làm được thì tôi sẽ tự đi lấy đầu của hai bố con nhà anh”.
Lâm Thiên Bá không dám tự quyết định, chỉ đành cười giả lả nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ nói lại chuyện này cho bố tôi!”
“Được, còn một chuyện nữa, người phụ nữ này là vợ của tôi, sau này Hắc Hổ môn các anh nếu còn dám đối phó với cô ấy, tôi cũng sẽ không cho mấy người cơ hội thứ hai”.
Tô Lân vòng tay ôm lấy eo của Hạ Băng Ngữ cảnh cáo.
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ không dám nữa!”
Chương 24: Đến khách sạn Kim Long
Hạ Băng Ngữ trợn trắng mắt lườm Tô Lâm một cái, cho rằng anh lại đang khoác lác.
Thương hội Kim Long là thương hội lớn nhất của Long Hạ, thậm chí có thể so được với một số nhà tài phiệt khét tiếng, sao có thể trở thành sản nghiệp của anh được.
Không nói thêm gì nữa, Hạ Băng Ngữ dứt khoát đi vào trong khách sạn của Kim Long.
Mà lúc này, trên tầng cao nhất của khách sạn Kim Long.
Trước ô cửa sổ sát đất cực lớn, một người thanh niên đang ngồi dựa trên chiếc ghế chủ tịch thưởng thức cảnh đêm, trong tay cầm một tấm ảnh, hai bên trái phải có hai người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang ngồi phục vụ.
Mà ở bên cạnh, có ba người đàn ông trung niên đang đứng, một trong số đó chính là Thịnh Lỗi.
Hai người còn lại là Hồng Xương, ông chủ của ngân hàng Thiên Hạ cùng với Lâm Phong, ông chủ của ngân hàng Tứ Hải.
Ngoại trừ mấy người này ra, ở phía góc nhà còn có một ông cụ gầy gò trơ xương đứng im không nhúc nhích, trông vô cùng mờ nhạt.
“Thịnh Lỗi, ông nói người phụ nữ kia có thực sự đẹp như trong ảnh không?”
Người thanh niên ngồi trên ghế chủ tịch bỗng nhiên hỏi.
“Anh Chu, tôi dám dùng tính mạng mình bảo đảm, người phụ nữ kia tuyệt đối là cực phẩm, chỉ một ánh mắt thôi đã khó lòng quên được”.
Thịnh Lỗi vội vàng vỗ ngực đảm bảo.
Nghe thấy Thịnh Lỗi tự tin như vậy, người thanh niên liếm liếm môi, nhìn vào Hạ Băng Ngữ trong bức ảnh, đã có chút nôn nóng khó lòng kiềm chế.
Người thanh niên này tên là Chu Ngang, là con trai của Chu Vạn Hào, hội trưởng của thương hội Kim Long tại chi nhánh Giang Thị.
Do Chu Vạn Hào tuổi đã cao mới có được đứa con trai này, cho nên vô cùng yêu thương chiều chuộng, phải nói là cầu gì được nấy.
Mà Chu Ngang cũng chẳng có sở thích gì đặc biệt, duy nhất chỉ thích phụ nữ, bất kể đã là vợ người ta hay là phụ nữ trung tuổi, hoặc là học sinh, chỉ cần là người phụ nữ mà anh ta nhắm trúng, chẳng có ai là thoát được khỏi móng vuốt ma quỷ của anh ta.
Thịnh Lỗi vì để Chu Ngang giúp đỡ đối phó với tập đoàn Hạ Thị, đặc biệt giới thiệu Hạ Băng Ngữ cho anh ta, hơn nữa còn tự mình lên kế hoạch cho buổi tối hôm nay, lừa Hạ Băng Ngữ đi đến đây.
“Đã sắp chín giờ rồi, Hạ Băng Ngữ này sao còn chưa tới?”
Chu Ngang nhìn vào gương mặt đẹp tựa tiên nữ của Hạ Băng Ngữ, cả người đều rạo rực cả lên, đẩy chân xoay cái ghế lại, mất kiên nhẫn hỏi.
“Anh Chu, anh yên tâm đi, ba ngân hàng lớn của chúng ta đồng thời đối phó với tập đoàn Hạ Thị, cô ấy không dám không đến!”, Thịnh Lỗi cười đầy vẻ nịnh nọt.
Chu Ngang nhíu mày, đang định mở miệng nói gì đó thì bỗng nhiên có một tràng tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
Hai mắt Thịnh Lỗi sáng bừng, hờ hững nhả ra hai chữ.
Ngay sau đó, cửa lớn bị đẩy ra, Hạ Băng Ngữ và Tô Lân người trước người sau lần lượt bước vào.
Nhìn thấy Tô Lân, đáy mắt Thịnh Lỗi thoáng lóe lên vẻ oán hận, sau đó lạnh lùng bật cười.
Lần trước, Tô Lân xỉ nhục ông ta, hôm nay có Chu Ngang ở đây, ông ta nhất định phải đòi lại cả gốc lẫn lãi.
Cùng lúc này, ánh mắt của Chu Ngang đã dừng trên người Hạ Băng Ngữ.
Trong tròng mắt
Là sự nóng bỏng
Là vẻ tham lam
Là sự dâm dục không hề che giấu
Nói thật, Chu Ngang đã từng chơi rất nhiều phụ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp được một người có chất lượng cao như vậy.
Gương mặt đẹp tựa tiên nữ, nhất là khí chất ở trên người cô, tựa như đóa Tuyết Liên mọc nơi triền núi cao cao.
Tin rằng chỉ cần là đàn ông đều sẽ muốn được nhìn thấy cảnh người phụ nữ như vậy bị mình chinh phục.
Hạ Băng Ngữ bị ánh mắt như vậy của Chu Ngang nhìn chằm chằm, cảm giác toàn thân hơi bức bối, bất giác trốn ở phía sau người Tô Lân.
“Cô Hạ, cuối cùng cũng đến rồi, tôi còn tưởng là cô sẽ lỡ hẹn chứ!”, Thịnh Lỗi bật cười một cách quái gở.
Chương 25: Chó của anh, tôi thịt rồi
Hạ Băng Ngữ vừa nói xong, mặt của Thịnh Lỗi, Hồng Xương và Lâm Phong đều biến sắc.
Đây là Chu Ngang đó!
Con trai của hội trưởng thương hội Kim Long!
Cả thành phố Giang này có mấy người dám nói năng như thế với anh ta?
Lúc này, cả ba người đều đã câm như hến.
Chờ đợi hứng chịu cơn thịnh nộ của Chu Ngang.
Nhưng mà, Chu Ngang không những không nổi cáu mà ngược lại còn bật cười: “Ha ha ha, thú vị, đúng là rất lâu rồi chưa được gặp người phụ nữ có cá tính như vậy”.
“So với những người khác chỉ biết phục tùng nịnh bợ thì chinh phục kiểu người như cô càng khiến tôi có nhiều khoái cảm hơn!”
“Chậc chậc, chỉ nghĩ thôi, tôi đã cảm thấy không thể chờ đợi được nữa rồi!”
Hạ Băng Ngữ nhìn bộ dạng này của Chu Ngang.
Sắc mặt càng lạnh băng.
Không nói không rằng, quay người bỏ đi.
Chu Ngang thấy vậy, quay đầu đưa ánh mắt ra hiệu cho Thịnh Lỗi.
Thình lình, ba người Thịnh Lỗi bèn chặn trước người Hạ Băng Ngữ.
“Cô Hạ, cô muốn bỏ đi cho xong việc, không thích hợp lắm nhỉ?”, Thịnh Lỗi ngoài cười nhưng trong không cười.
“Bị anh Chu nhắm trúng, là vinh hạnh mấy đời của cô, cô lại dám từ chối, không khỏi hơi không biết điều nhỉ?”, Hồng Xương vẻ mặt lạnh lùng.
“Cô Hạ, cô là một người thông minh, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe theo lời anh Chu thì hơn, nếu không hậu quả sợ là cô không gánh được!”, Lâm Phong không hề che giấu sự uy hiếp.
“Mấy người...”.
Hạ Băng Ngữ bỗng cảm thấy hoang mang.
Đám người này, rõ ràng là muốn ép buộc.
“Ê!”
“Mấy người ức hiếp vợ tôi như thế, coi tôi như không khí à hả?!”
Đúng vào lúc này, Tô Lân bước lên phía trước người Hạ Băng Ngữ, đồng thời dựng ngón tay cái lên nói với cô: “Vợ à, lời lúc nãy em nói thật là bá đạo, không hổ là người phụ nữ của Tô Lân này! Quả nhiên không làm anh thất vọng!”
Hạ Băng Ngữ không vui nói: “Đã lúc nào rồi, anh còn có tâm trạng nói mấy lời này, chẳng bằng nghĩ xem làm thế nào rời khỏi đây đi!”
Tô Lân quét mắt nhìn đám người Chu Ngang một lượt, thủng thẳng nói: “Vợ à, em đang nói mấy người này ấy hả? Chẳng sao cả, để anh”.
“Hừ!”
Thịnh Lỗi lạnh lừng hừ mũi, khinh khỉnh nói: “Thằng nhãi, mày tưởng mày là cái thá gì, lại dám nói năng như vậy trước mặt anh Chu, có tin là chỉ cần một câu nói của anh Chu đã có thể giết hết cả nhà mày không!”
“Lão già chết tiệt, lại dá to mồm thế à, xem ra lần trước tôi dạy dỗ ông vẫn chưa đủ hả!”
Tô Lân bước nhanh lên trước, bàn tay bóp chặt lấy cổ Thịnh Lỗi nhấc cả người ông ta lên...
Lúc này, cả gương mặt Thịnh Lỗi đã căng đỏ lên, tứ chi không ngừng giãy giụa giữa không trung, trông có vẻ vô cùng khổ sở.
Mặt Hồng Xương và Lâm Phong biến sắc, không ngờ được Tô Lân lại dám động tay động chân ở trước mặt Chu Ngang.
Mà Chu Ngang thì khẽ nhíu mày, dùng giọng điệu không cho phép chống đối nói: “Thằng nhãi, thả ông ta ra!”
Tô Lân liếc mắt nhìn anh ta: “Tại sao tôi phải nghe lời anh?”
“Bởi vì tao là Chu Ngang, con trai của hội trưởng thương hội Kim Long!”
“Mà người trong tay mày, là một con chó của tao, mày không có tư cách giết!”
“Bây giờ, mày đã hiểu chưa?”
Chu Ngang đầy bá đạo hỏi.
“Ồ, hiểu rồi!”
Tô Lân gật đầu.
Chu Ngang thoáng lộ ra vẻ hài lòng, cho rằng anh đã chịu nhượng bộ.
Nhưng một giây sau.
Rắc!
Âm thanh giòn giã vang lên.
Cổ của Thịnh Lỗi cứ thế bị bóp gãy, cánh tay buông thõng xuống bên người.
Hai mắt mở to trợn trừng.
Gần như không thể ngờ được mình sẽ lại chết đi như thế!
Tô Lân vung cánh tay ném thi thể Thịnh Lỗi xuống bên cạnh người Chu Ngang: “Con người tôi ghét nhất là những kẻ làm bộ làm tịch, thái độ vừa rồi của anh làm cho tôi khó chịu, cho nên chó của anh, tôi giết rồi, anh còn có gì muốn nói không?”
“Muốn chết!”
Chu Ngang thoắt cái nổi điên.
Từ bé đến lớn, có cái danh phận con trai của hội trưởng thương hội Kim Long nên chưa từng có người nào dám chống đối lại mệnh lệnh của anh ta.
Last edited:
Bình luận facebook