• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11: Tất cả đều nghe theo lệnh của cô





Nhìn Tô Lân theo sau Hạ Băng Ngữ rời khỏi văn phòng, nhóm cổ đông đó cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, từ dưới bò dậy.



Ngay sau đó, bọn họ tập trung nhắm vào Lý Vy:



“Lý Vy, hôm nay chúng tôi đều nghe lời cô rút vốn nên mới bị đánh, cô nhất định phải cho bọn tôi một lời giải thích!”



“Phải đấy, cô tuyệt đối không thể làm chúng tôi thực sự rút vốn được!”







Lý Vy bị ăn hai cái tát, cả khuôn mặt sưng phù y như cái đầu heo.



Nhưng đối mặt với việc bị nhiều người chất vấn như thế này, cô ta cũng chỉ có thể gượng cười: “Các vị cổ đông xin đừng tức giận, tôi sẽ gọi điện cho ông Hạ báo cáo về việc này, nhất định cho các vị một lời giải thích!”



Nói rồi, Lý Vy ngay lập tức cầm điện thoại gọi cho Hạ Quốc Đông, báo cáo sự việc phát sinh tại đây.



Mặt khác, Tô Lân đi cùng Hạ Băng Ngữ vào trong một văn phòng được trang trí bắt mắt.



“Bà xã, em gọi anh tới đây, là muốn thưởng riêng cho anh sao?”



“Văn phòng, quần tất đen, cửa sổ sát đất, hoàn cảnh đầy đủ như vậy, bà xã, em thật là hiểu anh!”



Ánh mắt Tô Lân nóng rực nhìn Hạ Băng Ngữ.



“Nói bậy bạ gì đó, anh có biết là lúc anh đánh đám cổ đông đó, suýt đã gây tổn thất cho tôi không”.



Hạ Ngữ Băng đen mặt nói.



Tô Lân gãi đầu, bối rối: “Bà xã, dựa vào đâu mà em lại nói vậy?”



“Ban nãy mấy người bị anh đánh đều là cổ đông của công ty, bọn họ đang chuẩn bị bãi nhiệm chức chủ tịch của tôi, anh động tay động chân với họ, lỡ như bọn họ truy cứu tôi thì sẽ rất phiền phức!”



“Nhưng cũng may bọn họ chỉ hù dọa tôi, hiện tại công ty vẫn đang có lợi nhuận, tôi đoán rằng không mấy ai muốn rút vốn”.



Hạ Băng Ngữ ngồi xuống ghế xoay, nhắm mắt lại, liên tục ấn vào thái dương.



“Bà xã em xuất sắc như vậy, vì sao bọn họ còn muốn bãi nhiệm em chứ?”



Tô Lân tiếp tục hỏi.



“Còn không phải là trò quỷ của Hạ Quốc Đông sao, tập đoàn Hạ thị kinh doanh về lĩnh vực dược phẩm, dạo gần đây, đối thủ của chúng tôi - tập đoàn Uông thị không hiểu sao lại mở rộng phát triển một số loại thuốc bổ, hiệu quả rất tốt, khiến cho toàn bộ sản phẩm của tập đoàn Hạ thị đều bị chèn ép”.



“Hạ Quốc Đông bởi vì những quy tắc đặt ra ban đầu của ông nội nên không thể can thiệp vào chuyện của công ty, muốn nhân cơ hội này đưa con trai Hạ Phi của ông ta lên làm chủ tịch, vì vậy đã dùng mọi cách để nhắm vào tôi”.



Hạ Băng Ngữ càng nói càng tức giận.



Tất nhiên, Hạ Băng Ngữ nói cho Tô Lân biết những điều này cũng không phải là hy vọng đối phương sẽ làm điều gì cho mình, cô chỉ là muốn tìm một người để trút hết những cảm xúc trong lòng.



“Chỉ là việc nhỏ thôi mà!”



“Vợ à, sao em không nói sớm, ở chỗ anh có đủ các loại đơn thuốc, em muốn loại nào, anh cho em!”



Tô Lân vỗ ngực.



“Bỏ đi, từ nhỏ anh đã sống ở trên núi, những thứ gọi là bài thuốc có lẽ cũng chỉ là một số phương thuốc dân gian mà thôi, căn bản không thể đem ra sản xuất”.



Hạ Băng Ngữ lắc đầu, căn bản là không tin tưởng Tô Lân.



Tô Lân cũng không nói gì nữa, mà đi đến phía sau Hạ Băng Ngữ, hai tay đặt lên đầu cô.



“Anh muốn làm gì?”



Hạ Băng Ngữ vẫn luôn nhắm mắt, cảm nhận được động tác lúc này của Tô Lân, cô bị dọa tới mức suýt đứng phắt dậy.



“Bà xã, sao em lại lo lắng tới vậy, anh chỉ là thấy em không được thoải mái nên muốn mát xa cho em thôi”.



Tô Lân mở miệng giải thích.



Đồng thời, ngón tay cũng bắt đầu từ từ mát xa trên đầu Hạ Băng Ngữ.



Động tác rất nhẹ nhàng.



Trong khi xoa bóp, một luồng khí tức truyền từ ngón tay Tô Lân, đi vào trong đầu Hạ Băng Ngữ.



Lúc này, Hạ Băng Ngữ chỉ cảm thấy sảng khoái khắp người, mệt mỏi bấy lâu nay đều tan biến.



Nhất là tâm trí cô trở nên tỉnh táo chưa từng có, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên mạch lạc hơn nhiều.



Đặc biệt trong đầu cô có một sự rõ ràng chưa từng thấy, thậm chí suy nghĩ của cô cũng rõ ràng hơn rất nhiều.

Trong trạng thái thoải mái như vậy, Hạ Băng Ngữ không khỏi phát ra một tiếng hừ nhẹ trong cổ họng.

Tô Lân nghe vậy không khỏi mỉm cười hỏi: "Em yêu, kỹ năng của anh thế nào?"

"Không tệ, dùng lực nhiều một chút sẽ tốt hơn." Hạ Băng Ngữ theo bản năng trả lời.

Vừa nói xong, Hạ Băng Ngữ liền ý thức được hai câu nói hàm hồ không rõ ràng, sắc mặt đột nhiên đỏ đến tận cổ!

"Được rồi vợ, cứ ngồi thoải mái mà hưởng thụ đi, anh đảm bảo sẽ phục vụ em một cách thoải mái!"

Tô Lân vừa cười vừa nói, dùng lực nhiều hơn trên tay.

Và lúc này, gia đình nhà họ Hạ.

Hạ Quốc Đông đã biết chuyện gì xảy ra trong phòng họp thông qua Lý Vy, và khuôn mặt ông ta cực kỳ xấu.

"Ba, tập đoàn Hạ Thị xảy ra chuyện gì vậy? Hạ Băng Ngữ đã bị cách chức rồi à?"

Lúc này Hạ Phi tình cờ về nhà, nhìn thấy Hạ Quốc Đông đang ngồi trên ghế sô pha liền hỏi.

"Việc từ chức không thành. Lúc đang họp Tô Lân đột nhiên xông vào và đánh ban giám đốc".

Hạ Quốc Đông vẻ mặt âm trầm nói.

"Mẹ kiếp! Lại là tên nhóc đó! Hắn thật sự cho rằng có con khốn như Hạ Băng Ngữ bảo vệ, chúng ta không dám động vào hắn sao?"

Hạ Phi tức giận đập bàn!

Trong mắt Hạ Quốc Đống hiện lên một tia lạnh lùng: "Xem ra chúng ta chỉ có thể thực hiện kế hoạch thứ hai".

Hạ Phi sửng sốt: "Ba, ý của ba là lợi dụng cậu Trương kia..."

Hạ Quốc Đông nặng nề gật đầu:“Đúng vậy, ngày hôm qua ba đã nói với cậu Trương về Tô Lân. Dựa theo tính cách của hắn, hắn nhất định sẽ sớm ra tay”.

"Hiện tại chúng ta chỉ cần chờ đợi, chỉ cần cậu Trương ra tay, chúng ta sẽ chủ động hành động!"

Bên kia, lúc Hạ Băng Ngữ đang tận hưởng massage, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Sau khi được kết nối, sắc mặt của Hạ Băng Ngữ thay đổi đáng kể: "Cái gì? Ngân hàng Bách Hoa sao có thể làm như vậy? Đúng là quá đáng!"

"Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ tìm cách giải quyết!"

Cúp điện thoại sau, Hạ Băng Ngữ vẻ mặt có chút buồn bực.

Tô Lân thấy vậy không khỏi hỏi: "Em yêu, lại xảy ra chuyện gì thế?"

"Công ty chúng ta trước đây đã vay tiền từ ngân hàng Bách Hoa. Đáng lẽ phải trả trong một năm, nhưng bây giờ ngân hàng đột nhiên muốn trả trước”.

"Số tiền này đối với công ty rất quan trọng, nếu trả trước, dây chuyền vốn sẽ bị đứt, công ty có thể trực tiếp phá sản."

“Thôi đi, nói nhiều như vậy làm gì? Điều này anh cũng không hiểu đâu”.

Hạ Băng Ngữ không khỏi lắc đầu giữa chừng, sau đó lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện đến ngân hàng cầu xin.

Mười phút sau, Hạ Băng Ngữ cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.

“Em yêu, tình hình thế nào rồi?”

Tô Lân mỉm cười hỏi, vẻ mặt bất cẩn.

"Tạm thời còn khó nói, tôi đã hẹn với chủ tịch ngân hàng tối nay cùng tôi ăn tối, hy vọng đến lúc đó chúng ta có thể đạt được thỏa thuận".

Hạ Băng Ngữ bất đắc dĩ thở dài.

Tô Lân nghe vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên: "Bà xã, để anh đi cùng em!"

Hạ Băng Ngữ khẽ cau mày: "Anh định làm gì?"

"Mời người khác đi ăn cơm, nhất định sẽ không tới chỗ tồi, bữa cơm nhất định sẽ là đại tiệc, anh làm sao có thể bỏ lỡ!" Tô Lân nghiêm túc phân tích.

"Được rồi, nhưng hãy hứa với tôi và đừng nói gì cả".

Hạ Băng Ngữ suy nghĩ một lúc và đồng ý.

Mặc dù mạch não của Tô Lân này khác với người bình thường, nhưng Hạ Băng Ngữ lại có cảm giác an toàn khó tả khi có anh ở bên cạnh.

Thấy Hạ Băng Ngữ đồng ý, Tô Lân lập tức đứng nghiêm, nghiêm túc nói: "Vợ yêu đừng lo lắng, đến lúc đó anh sẽ nghe theo mệnh lệnh của em!"


Chương 12: Tên mập chết tiệt, hình như mày rất là kiêu ngạo

Đợi khi tập đoàn Hạ thị đến giờ tan tầm, Tô Lân và Hạ Băng Ngữ cùng nhau rời công ty, bọn họ cùng đi đến Phẩm Hương Lâu.



Tuy rằng nơi này vẫn kém xa so với khách sạn xa hoa, nhưng Phẩm Hương Lâu cũng là nhà hàng cao cấp nổi danh ở thành phố Giang, giá thấp nhất cũng đã là bốn, năm ngàn.



Sau khi tiến vào Phẩm Hương Lâu, Hạ Băng Ngữ dẫn Tô Lân theo, lập tức đi vào một cái phòng riêng, bất an thấp thỏm mà chờ đợi.



“Vợ à, chỉ là nói một chút chuyện mà thôi, em căng thẳng đến như vậy làm gì?”, Tô Lân nhìn biểu cảm của Hạ Băng Ngữ thì không nhịn được mà hỏi một câu.



“Anh thì biết cái gì? Đây chính là chuyện liên quan đến sự sống còn của công ty chúng ta, tóm lại là lát nữa, anh ít nói lại một chút, đừng gây thêm rắc rối cho tôi là được!”



Hạ Băng Ngữ tức giận liếc Tô Lân một cái.



“Ừ!”



Tô Lân gật gật đầu, không hỏi nhiều thêm nữa.



Ước chừng qua hơn hai mươi phút, ở bên ngoài phòng bao truyền đến một tràng tiếng bước chân.



Ngay sau đó, cửa phòng bao bị người ở bên ngoài kéo ra, là một người đàn ông trung niên đi đến.



Người đàn ông trung niên thoạt nhìn đã hơn năm mươi tuổi, kiểu tóc đã biến thành Địa Trung Hải, cộng với thân mình mập mạp, khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng dầu mỡ.



“Giám đốc Thịnh, cuối cùng anh cũng đến, mời anh ngồi!”



Hạ Băng Ngữ nhìn người đàn ông này, vội vàng tiến lên, nhiệt tình mà tiếp đón.



Mà Thịnh Lỗi kia, cũng chỉ gật gật đầu, hai tay chắp ở phía sau, vẻ mặt ngưu bức, đi đến cái bàn ở trước phòng bao.



Nhưng lúc Thịnh Lỗi muốn ngồi xuống, đột nhiên nhìn thấy Tô Lân ngồi ở bên cạnh thì không khỏi giật mình một chút: “Chủ tịch Hạ, vị đây chính là…”



“Giám đốc Thịnh, vị này chính là chồng của tôi.”



Hạ Băng Ngữ do dự vài giây nhưng vẫn trả lời đúng sự thật.



“Chủ tịch Hạ, cô kết hôn khi nào đấy? Sao tôi lại không hề nghe nói gì cả!”



Thịnh Lỗi không nhịn được mà nhíu mày.



Hạ Băng Ngữ là chủ tịch xinh đẹp ở thành phố Giang, Thịnh Lỗi đã ngấp nghé cô từ rất lâu rồi.



Mà điểm quan trọng là có lời đồn rằng Hạ Băng Ngữ vô cùng lãnh đạm với những người đàn ông gần mình, cho nên Thịnh Lỗi cho rằng rất có thể cô vẫn còn trong trắng!



Nhưng bây giờ, đột nhiên có một ông chồng của Hạ Băng Ngữ xuất hiện, chuyện này là như thế nào?



“Giám đốc Thịnh, bọn tôi mới vừa kết hôn không bao lâu, hơn nữa vì không muốn ồn ào nên đã không tổ chức hôn lễ”, Hạ Băng Ngữ mỉm cười giải thích.



Thịnh Lỗi không hỏi lại gì nữa, chỉ là trong lòng có thêm vài phần tiếc nuối.



Vốn dĩ anh ta còn nghĩ, Hạ Băng Ngữ vẫn còn trong trắng, vậy thì lại tốt quá, không ngờ bản thân vẫn là đến chậm một bước!



Thế nhưng cũng không tệ lắm.



Gái có chồng cũng không tồi, chẳng những tiết kiệm được thời gian dạy dỗ mà lại còn có thể tận hưởng khoái cảm cắm sừng người khác.



Nghĩ đến đây, Thịnh Lỗi không nhịn được mà nuốt nước bọt, cảm giác còn hưng phấn hơn so với lúc trước!



Hạ Băng Ngữ không biết ý nghĩ của Thịnh Lỗi, chờ sau khi đối phương ngồi xuống thì gọi phục vụ bắt đầu dọn món lên.



Ngay sau đó, từng món ăn phong phú được nấu bằng những nguyên liệu quý hiếm đều được dọn đến trên bàn, màu sắc hương vị đều đầy đủ!



Tô Lân cũng không khách khí, lập tức cầm đũa ăn uống cho thoả thích, hoàn toàn ngó lơ Thịnh Lỗi.



Thịnh Lỗi thấy cảnh này, lập tức không vui hỏi: “Chủ tịch Hạ, anh chồng này của cô đang làm gì đấy? Chẳng lẽ không hiểu được cái gì gọi là phép lịch sự sao?”



“Thật xin lỗi giám đốc Thịnh, cả ngày hôm nay chồng của tôi vẫn chưa ăn cơm cho nên mới thế này”.



Hạ Băng Ngữ vội vàng xin lỗi, sau đó len lén đá Tô Lân một cái, còn nháy mắt với Tô Lân.



“Anh chưa nói cái gì hết mà em đá anh làm gì?”



Tô Lân quay đầu nhìn Hạ Băng Ngữ, khó hiểu hỏi.



Hạ Băng Ngữ tức giận cắn răng, bắt đầu hối hận vì đã đưa Tô Lân đến đây!



Trong mắt Thịnh Lỗi hiện lên một tia sáng, nhìn thấy quan hệ của hai người không tốt, anh ta ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Ha ha, anh bạn này, không biết là hiện anh đang làm gì?”



Tô Lân ngẩng đầu liếc nhìn Thịnh Lỗi một cái, không để ý đến anh ta, tiếp tục ăn đồ của mình.



Thịnh Lỗi không ngờ Tô Lâm dám làm lơ mình, sắc mặt tối sầm ngay lập tức!!



“Giám đốc Thịnh hỏi anh đó, sao anh lại không trả lời?”



Hạ Băng Ngữ lại đá Tô Lân thêm một cái nữa.



“Là em không cho anh nói chuyện mà?”



Tô Lân cảm thấy mình rất tủi thân.



Hạ Băng Ngữ lập tức bị nghẹn đến mức không nói nên lời, cô thậm chí còn hoài nghi có phải là Tô Lân đang cố ý hay không!



“Ha ha, xem ra chồng của chủ tịch Hạ rất có cá tính đó!”

Thịnh Lỗi cười mỉa mai.

Tô Lân này căn bản không có trí tuệ cảm xúc, thật sự không biết hắn làm sao chiếm được trái tim của Hạ Băng Ngữ !

"Ông Thịnh, tôi thực xin lỗi..."

Hạ Băng Ngữ nhanh chóng xin lỗi, với tư thế rất thấp.

Tuy nhiên, Thịnh Lỗi lại trực tiếp ngắt lời cô: “Chủ tịch Hạ, chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi, hôm nay chắc cô cũng không đơn giản là đến ăn cơm đúng không?”

"Ông Thịnh, vậy thì tôi sẽ không vòng vo nữa."

"Tôi muốn hỏi, trước đó Tập đoàn Hạ Thị có vay ngân hàng của ông 1 tỷ và đồng ý trả trong một năm, tại sao lại đột nhiên yêu cầu chúng tôi trả trước?"

Hạ Băng Ngữ nghiêm túc hỏi.

Thịnh Lỗi giả vờ thở dài: “Chủ tịch Hạ, thật xin lỗi, đây là quyết định của quản lý cao cấp bên tôi, dạo này công ty cô làm ăn sa sút, doanh thu xuống dốc, bất cứ lúc nào cũng có thể phá sản, thế nên chúng tôi đương nhiên phải đòi lại khoản nợ đó trước thời hạn”.

"Chủ tịch Thịnh, tôi có thể đảm bảo với ông rằng Tập đoàn Hạ Thị sẽ không bao giờ phá sản. Không lâu nữa, hiệu quả hoạt động của công ty sẽ tăng trở lại!"

“Về khoản vay, xin ngân hàng hãy thư thả cho chúng tôi!”

Hạ Băng Ngữ hít sâu một hơi, cầu xin.

"Tôi xin lỗi, chủ tịch Hạ, đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định một mình, và tại sao tôi phải tin tưởng vào sự đảm bảo của cô chứ?"

Thịnh Lỗi thờ ơ lắc đầu.

"Sếp Thịnh, ông đang muốn đẩy công ty chúng tôi vào chỗ chết!"

Hạ Băng Ngữ tức giận siết chặt nắm đấm!

"Cô không thể nói như vậy. Tôi đang nghĩ đến tình hình chung mà thôi".

“Hơn nữa, vấn đề này không phải là không có cách giải quyết”.

Thịnh Lỗi đổi giọng, cuối cùng cũng lộ ra đuôi cáo: "Ở đây tôi có một điều kiện, nếu chủ tịch Hạ làm được, tôi không những không lấy lại khoản vay mà còn có thể lùi thời hạn thêm một năm nữa!"

“Điều kiện gì?”, Hạ Băng Ngữ cảnh giác hỏi, không thể tin Thịnh Lỗi lại tốt bụng như vậy.

Thịnh Lỗi không trả lời thẳng mà từ trong cặp lấy ra hai thứ.

Bộ đồ đầu tiên là một bộ đồ ngủ gợi cảm vô cùng quyến rũ, đặc biệt là đôi tất đen, được lược bỏ phần lớn vải ở giữa.

Vật thứ hai là thẻ phòng khách sạn có ghi số phòng trên đó.

Nhìn thấy hai thứ này, sắc mặt Hạ Băng Ngữ nhất thời trở nên khó coi: "Thịnh Lỗi, ông có ý gì?"

Thịnh Lỗi cười liếm môi: "Chủ tịch Hạ, chúng ta đều là người lớn, sao cô lại giả vờ bối rối?"

"Cô hiện tại đã kết hôn, đã trải qua loại chuyện này, không cần tôi phải dạy cô nữa chứ".

“Mười giờ tối, tôi sẽ đợi cô ở khách sạn này, hy vọng cô có thể mặc bộ váy này đến gặp tôi.”

“Chỉ cần một đêm, tôi đảm bảo vấn đề vay nợ của công ty cô sẽ được giải quyết.”

Hạ Băng Ngữ không ngờ Thịnh Lỗi trông có vẻ đàng hoàng, bên trong lại bẩn thỉu như vậy, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu tôi không muốn thì sao?”

“Thật xin lỗi, nếu cô không muốnn công ty của cô không những sắp phải trả nợ mà còn bị các ngân hàng lớn phong tỏa!”

Thịnh Lỗi nói với vẻ mặt vui tươi.

Giọng nói của ông ta khiến toàn thân cô run lên, cô không khỏi nhìn về phía Tô Lân.

Cô chỉ là vợ anh trên danh nghĩa thôi, bây giờ cô đang bị người đàn ông khác uy hiếp thì anh phải thể hiện ra điều gì đó phải không?

Bất quá Tô Lân căn bản không có ý định nói chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi ở chỗ đó!

Nhìn thấy phản ứng của Tô Lân, Thịnh Lỗi tưởng rằng anh sợ hãi, cười lớn: “Chủ tịch Hạ, xem ra chồng cô đối với chuyện này cũng không phản đối, tôi có chút tò mò, một người đàn ông yếu đuối như vậy thật sự có thể làm cô hài lòng sao? ? ”

Nói xong, Thịnh Lỗi lại vỗ vỗ vai Tô Lân: "Anh, đừng lo lắng, giao vợ anh cho tôi. Tôi hứa sẽ cho cô ấy niềm vui mà anh chưa bao giờ cho cô ấy!"

Tô Lân cau mày không để ý tới hắn, mà lại nhìn Hạ Băng Ngữ: "Vợ ơi, em không cho anh nói chuyện thì anh có thể chịu được, nhưng hiện tại anh thật sự không nhịn được, phải làm sao bây giờ?"

"Tùy anh!"

Hạ Băng Ngữ lớn tiếng nói.

"Đã hiểu!"

Tô Lân gật đầu, đột nhiên đứng dậy, cầm lấy rượu vang đỏ trên bàn, đánh vào đầu Thịnh Lỗi!

Choang!
Chương 13: Không có hứng thú







“Mày, mày dám đánh tao?”



Thịnh Lỗi cũng phản ứng lại, vừa hoảng vừa giận nhìn Tô Lân.



Bốp!



Tô Lân lại cho một cái tát đáp lên má Thịnh Lỗi: “Tao đánh mày đó, sao nào?”



“Hạ Băng Ngữ! Xem ra công ty các người muốn chấm dứt hợp tác với ngân hàng chúng tôi rồi, đã vậy thì công ty mấy người chờ bị phong sát đi!”



Thịnh Lỗi tức giận đe doạ Hạ Băng Ngữ.



Hạ Băng Ngữ cũng lấy lại tinh thần, vội quát Tô Lân: “Thịnh Lỗi, anh làm gì đó, mau thả anh ta ra!”



Tô Lân nhếch mép: “Vợ à, chẳng phải em bảo tuỳ anh à?”



“Hơn nữa việc đã tới nước này, em cảm thấy anh thả rồi thì tên này chịu tha cho tập đoàn Hạ thị sao?”



Hạ Băng Ngữ im lặng.



Hiển nhiên Thịnh Lỗi bắt tập đoàn Hạ thị trả tiền trước hạn là vì muốn gài bẫy cô.



Ngoại trừ tuỳ ý thì còn làm gì được nữa, chuyện này đã khó có thể xoay chuyển.



Bốp!



Ngay lúc Hạ Băng Ngữ im lặng, Tô Lân lại thêm một cái tát vào mặt Thịnh Lỗi: “Thằng mập chết tiệt, sau này còn dám đe doạ vợ tao không?”



“Ranh con, ngon thì giết tao đi! Nếu không tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày đâu!”



Trong mắt Thịnh Lỗi là sự oán hận và tức giận.



“Mày nghĩ tao không dám sao?”



Trong mắt Thịnh Lỗi hiện lên tia sát ý.



Sau đó Tô Lân lại nắm tóc Thịnh Lỗi, đập mạnh xuống mặt bàn.



Một cái!



Hai cái!



Ba cái!



Từng âm thanh nặng nề vang lên.



Thịnh Lỗi đã chảy máu tươi đầy đầu, trông vô cùng thê thảm.



“Đủ rồi Tô Lân! Dạy anh ta một bài học là được, đừng quá mức!”



Đúng lúc này, Hạ Băng Ngữ quát ngăn Tô Lân lại.



Nếu tiếp tục như vậy, cô sợ Thịnh Lỗi sẽ chết mất.



Tô Lân cũng dừng tay, nắm tóc Thịnh Lỗi, xoay mặt anh ta đối diện với mình: “Bây giờ còn muốn tao giết mày không?”



Thịnh Lỗi không nói chuyện, trong mắt chỉ còn sự hoảng sợ.



Giờ phút này, anh ta cảm nhận được sát khí từ người đàn ông kia, nếu còn dám mạnh miệng thì e là đối phương thật sự sẽ giết mình.



“Tôi sai rồi... xin anh tha cho tôi...”



Thịnh Lỗi khẩn khoản cầu xin tha thứ.



“Tô Lân, thả anh ta đi!”



Hạ Băng Ngữ mở miệng khuyên nhủ.



Dù sao Thịnh Lỗi cũng là nhân vật có uy tín, nếu Tô Lân thật sự giết anh ta thì chuyện này sẽ ầm ĩ.



“Hừ! Nể mặt vợ tao, ta cho mày đấy!”



Tô Lân tiện tay vứt Thịnh Lỗi xuống nền.



Thịnh Lỗi không nói gì thêm, lẳng lặng đứng lên, chạy ra bên ngoài.



“Chờ đã!”



Tô Lân gọi với lại, tay chỉ sang bộ đồng phục trên bàn: “Muốn đi cũng được nhưng thay bộ đồ này đi!”



“Cái gì?”



Sắc mặt Thịnh Lỗi trở nên khó coi.



Phải biết rằng thời điểm này lúc đông khách nhất của Phẩm Hương Lâu, nếu mặc bộ quần áo gợi tình của phụ nữ này vào thì có lẽ anh ta sẽ nhanh chóng trở thành trò cười của người quen.



“Xem ra mày không muốn! Đã thế thì tao cũng chỉ có thể giết mày!



Tô Lân cười, đi tới chỗ Thịnh Lỗi.



“Tôi mặc! Tôi mặc!”



Thịnh Lỗi giật mình, chỉ có thể khuất phục.



“Vợ à, lát nữa sẽ có cảnh tượng hơi khiếm nhã, hay em ra ngoài chờ anh đi!”



Tô Lân cười hì hì với Hạ Băng Ngữ.



“Nhưng...”



Hạ Băng Ngữ cảm thấy Tô Lân có chút quá đáng.



“Không có nhưng nhị gì hết, chỗ này giao cho anh là được, em lên xe chờ anh!”




Chương 14: Tốt nhất là quỳ xuống nói chuyện

“Cái tên này đúng là thực dụng mà!”

Lâm Phi Huyên nhìn theo bóng lưng Tô Lân, không khỏi mắng một câu.

Kế đó, cô ta lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Giang Vũ Tinh.

Về phòng, Tô Lân cũng không nghỉ ngơi mà lấy một khối ngọc bội từ trên người xuống.

Ngọc bội được điêu khắc rất tinh xảo, bên trên còn khắc một con kỳ lân vô cùng sống động.

Lúc Đại sư phụ nhặt được anh, khối ngọc này được đặt trong tã lót của anh, hiển nhiên, nó có liên quan đến bí ẩn về thân thế của Tô Lân.

Khi ở trên núi, bởi vì có tám vị sư phụ ở cạnh, nên Tô Lân cũng không quan tâm đến thân thế của mình.

Nhưng sau đó, bảy vị sư phục lục tục xuống núi, nói rằng muốn đi giải quyết chuyện quan trọng, chỉ còn lại Tứ sư nương và Tô Lân.

Mà bây giờ, Tô Lân cũng đã xuống núi, anh quyết định sẽ điều tra một chút về thân thế của mình.

Đương nhiên, anh không có kỳ tình cảm nào đối với người đã sinh ra mình, anh chỉ làm theo ý của Đại sư phụ mà thôi.

Trước khi rời đi, Đại sư phụ đã nói với Tô Lân rằng nếu có một ngày anh xuống núi, thì nhất định phải điều tra rõ thân thế của mình, việc này vô cùng quan trọng đối với anh vì nó liên quan đến mệnh cách của anh.

“Haiz, Đại sư phụ bảo mình điều tra thân thế, nhưng chỉ với một miếng ngọc bội thì phải tìm thế nào đây, xem ra phải nhờ đến lầu Phong Nguyệt của Tứ sư nương rồi!”

Tô Lân thở dài, lấy ra một tấm lệnh bài.

Trên lệnh bài có khắc một chữ “Nguyệt” bằng bạc.

Đây chính là Phong Nguyệt lệnh mà Tứ sư nương đã cho anh, có thể điều động toàn bộ nguồn lực của lầu Phong Nguyệt.

Theo như Tứ sư nương nói, lầu Phong Nguyệt vốn không chỉ là chốn ăn chơi, mà nó còn thông qua việc các quan to quyền quý thường xuyên ra vào mà xây dựng một mạng lưới tình báo cực lớn.

Không chỉ như thế, nó còn thuộc danh nghĩa của tập đoàn Phong Nguyệt, một trong những doanh nghiệp đứng đầu Long Hạ.

Đương nhiên, mấy thứ này… Tô Lân chỉ được nghe nói, còn cụ thể thế nào thì anh định ngày mai sẽ bớt chút thời gian đi xem thử một chút.

Ngày hôm sau…

Tô Lân đi xuống lầu, lúc này bảo mẫu đã làm xong bữa sáng, Hạ Băng Ngữ và Lâm Phi Huyên đang vừa ăn vừa trò chuyện.

Tô Lân cũng không khách sáo, trực tiếp lấy một phần rồi ngồi vào bàn và bắt đầu ăn.

“Này, anh thật sự không muốn gia nhập câu lạc bộ võ đạo à?”

Lâm Phi Huyên nhìn Tô Lân và hỏi.

Tối qua, cô ta đã báo lại cho Giang Vũ Tinh về việc Tô Lân từ chối gia nhập câu lạc bộ võ đạo, nhưng anh trai của Vũ Tinh vẫn chưa từ bỏ ý định, đã giúp thì giúp cho trót, nên anh ta đã nhờ cô ta hỗ trợ thêm lần nữa.

“Tôi sẽ không làm chuyện không có lợi ích!”

Thái độ của Tô Lân rất kiên quyết.

“Gia nhập câu lạc bộ võ đạo à? Đã có chuyện gì vậy?”

Nghe hai người đối thoại, Hạ Băng Ngữ tò mò hỏi.

“Chị Băng Ngữ, là như thế này…”, Lâm Phi Huyên lại thuật lại chuyện ngày hôm qua một lần nữa.

Nghe xong, Hạ Băng Ngữ nhịn không được liếc nhìn Tô Lân: “Không ngờ anh lại hay gặp rắc rối thế đấy, chỉ đến trường một chuyến mà cũng có thể đánh nhau với người Đông Doanh được nữa!”

“Việc này cũng không thể trách anh, là do đám người Đông Doanh kia quá kiêu ngạo mà thôi, anh đành phải ra tay để dạy dỗ bọn họ một chút!”, Tô Lân nhún vai tỏ vẻ vô tội.

Hạ Băng Ngữ không nói gì thêm, bởi vì cô cũng chán ghét người Đông Doanh giống như vậy.

Chẳng mấy chốc, Hạ Băng Ngữ đã dùng xong bữa sáng và đi làm.

“Tô Lân, anh chắc chắn không tham gia câu lạc bộ võ đạo à?”

“Chủ tịch của chúng tôi nói nếu như anh đồng ý thì anh ấy có thể tặng vị trí chủ tịch cho anh đấy!”, dùng điểm tâm xong, Lâm Phi Huyên vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên nhủ.

“Ngại quá, tôi không có hứng thú với vị trí chủ tịch!”

Tô Lân thẳng thừng từ chối, sau đó đặt đũa xuống và rời đi.

Không giữ được Tô Lân, Lâm Phi Huyên chỉ có thể tức giận giậm chân tại chỗ.

Lúc này, trong một văn phòng tại ngân hàng Bách Hoa.

Thịnh Lỗi xem tin tức trên màn hình di động, miệng anh ta méo xệch vì tức giận.

Tiêu đề của tin tức kia vô cùng giật gân: Thật đáng sợ! Lầu Phẩm Hương đột ngột xuất hiện một gã biến thái, người này đã mặc nội y nữ kiểu gợi cảm và chạy long nhong khắp nơi!

Kèm theo bản tin kia là ảnh một người đàn ông mặc nội y vô cùng sexy, dùng tay che kín mặt.

Hiển nhiên, người mà bản tin nói đến chính là Thịnh Lỗi, may mắn là hôm qua anh ta đã nhanh trí che kín mặt, bằng không thì hôm nay chắc chắn là tiêu rồi!
Chương 15: Bởi vì tên nhóc kia trông đẹp trai hơn các cậu

Đợi Hạ Phi giới thiệu xong.

Lâm Thiên Bá chắp tay sau lưng, đầu có hơi ngẩng lên, ngạo nghễ nhìn Tô Lân, chờ anh quỳ xuống trước mặt gã ta.

Dù sao thì gã ta cũng là con trai của môn chủ Hắc Hổ Môn, ngày thường hễ đi đến đâu cũng được nể mặt đôi ba phần.

Chỉ cần tên nhóc này không bị ngốc, một khi biết rõ thân phận của gã ta, chắc chắn sẽ quỳ xuống ngay tại chỗ.

“Hắc Hổ Môn chó má gì chứ, chưa từng nghe qua, mau tránh ra, bằng không thì tao sẽ đánh mày đấy!”

Tô Lân không kiên nhẫn quát to.

“Đồ nhà quê, mày cũng mà cũng dám nói chuyện kiểu đó với cậu Lâm hả? Đúng là to gan mà…”, thấy Tô Lân chẳng để Lâm Bá Thiên vào mắt, Hạ Phi liền há miệng mắng.

Nhưng anh ta còn chưa nói xong thì đã bị Tô Lân vung tay tát cho một cái, khiến anh ta bay thẳng ra ngoài, nện vào vách tường.

“Vốn dĩ tôi không định ra tay, nhưng nếu cậu đã gợi đòn thì tôi đành phải thành toàn cho cậu thôi!”

Tô Lân bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó ngước nhìn Lâm Bá Thiên: “Mày còn chưa chịu cút à?”

Lúc này, Lâm Bá Thiên mới kịp hoàn hồn, gã ta cười khẩy: “Nhóc con, mày dám ra tay ngay trước mặt tao à, thú vị, thật sự thú…”

Tô Lân nhịn không được thẳng chân đạp tới: “Thú vị cái đầu nhà mày, nói chuyện âm dương quái khí, đúng là thiếu đánh mà!”

Lâm Thiên Bá bị đạp ngã ra đất, tay ôm lấy bụng, vẻ mặt tràn đầy đau đớn nói: “Nhóc con, mày dám đánh tao?”

Tô Lân lại đạp thêm một đạp: “Mày bị ngu à? Chuyện rõ ràng vậy mà còn phải hỏi?”

Bị đá cho hai cú, Lâm Thiên Bá đã hoàn toàn nổi giận, gã ta rống lên và nhào về phía Tô Lân: “Ông mày liều mạng với mày!”

“Cút!”

Tô Lân đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, anh vung tay tát Lâm Thiên Bá văng ra ngoài.

Làm xong tất cả những việc này, anh cũng chẳng thèm liếc nhìn Lâm Thiên Bá lấy một cái, mà đi thẳng lên tầng hai.

Nhưng đúng lúc này, một đám người kéo đến, đều là những cô gái xinh đẹp, mặc áo dài kiểu cổ.

“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”

Cô gái dẫn đầu quan sát hiện trường vụ việc, sắc mặt cô ta lập tức sa sầm, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lùng.

Tô Lân thở dài, anh chỉ muốn đi tìm người phụ trách lầu Phong Nguyệt thôi mà, sao lại lắm chuyện như vậy chứ?

“Cô Phi Sương, cái tên này chẳng những gây rối ở lầu Phong Nguyệt, mà còn ra tay đánh người, cô nhất định phải xử phạt hắn thật nặng mới được!”, nhận ra cô gái kia, Lâm Thiên Bá liền hung hăng chỉ vào Tô Lân.

Soạt!

Phi Sương quay đầu nhìn Tô Lân bằng ánh mắt sắc bén: “Chuyện là như vậy à?”

Tô Lân đã không còn kiên nhẫn nổi nữa, tức giận nói: “Chuyện như thế nào thì tự các người đi tra đi, giờ tốt nhất bảo người phụ trách nơi này đến gặp tôi!”

Phi Sương nhìn chăm chằm vào Tô Lân, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng đến mức có thể khiến người ta bị đông đá: “Đánh người ở lầu Phong Nguyệt mà còn dám lớn giọng như vậy, xem ra anh không biết quy tắc của lầu Phong Nguyệt chúng tôi rồi!”

Tô Lân bỉu môi, hờ hững nói: “Bất kể lầu Phong Nguyên có quy tắc gì thì ở trước mặt tôi đều vô dụng, mau gọi người phụ trách của các người đến gặp tôi!”

“Hừ! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, xem ra hôm nay tôi đành phải bắt anh lập uy, để tất cả mọi người biết cái giá phải trá khi dám gây rối ở lầu Phong Nguyệt của chúng tôi!”, Phi Sương hừ lạnh một tiếng rồi nhẹ nhàng giơ tay phải lên.

Ngay lập tức, những cô gái phía sau cô ta đồng loạt tiến lên, toát ra sát khí lạnh thấu xương.

“Ha ha, nhóc con, mày chết chắc rồi!”, thấy thế, Lâm Thiên Bá nhịn không được bật cười ha hả.

Với tư cách là người thường xuyên ra vào lầu Phong Nguyệt, Lâm Thiên Bá biết rõ những cô gái này không hề đơn giản như mặt ngoài.

Bọn họ đều là hộ vệ được huấn luyện chuyên nghiệp của lầu Phong Nguyệt, thân thủ rất mạnh, đã từng có trên một trăm tên lưu manh kết bè đến gây rối, cuối cùng bị những cô gái này đánh thành một đám chó chết, sau đó ném toàn bộ ra ngoài.

“Các cô có chắc là muốn đánh không?”, Tô Lân nhìn những cô gái vây quanh mình, nhướng mày hỏi.

Phi Sương lạnh lùng nói: “Giờ anh hối hận vẫn còn kịp, chỉ cần tự phế hai chân, sau đó bò ra khỏi lầu Phong Nguyệt là được!”

Tô Lân chẳng muốn nói nhảm, anh thẩy Phong Nguyệt lệnh qua: “Cô nhìn xem đây là gì rồi hãy nói những lời này với tôi!”

Phi Sương cau mày, vô thức đón lấy thứ mà Tô Lân vừa ném sang.

Chỉ liếc nhìn một cái, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

“Anh… Sao anh lại có thứ này?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom