-
Chương 18
Edit: susublue
Thấy A Sửu được Viêm hộ pháp dẫn về, Đoạn Thần nhướn mày, không đếm xỉa đến vẻ mặt vui sướng của A Sửu, hỏi Viêm hộ pháp: "Tại sao lại là ngươi đưa nàng về?"
Thấy Đoạn Thần không nhìn nàng, A Sửu không. Giành trả lời: "Linh hộ pháp đưa ta vào cung rồi hắn nói có chuyện quan trọng phải đi làm, giao ta cho Viêm hộ pháp rồi quay đi. Sư phụ, một tháng không gặp, ta rất nhớ người, người có nhớ ta không?" A Sửu đi tới ôm lấy eo Đoạn Thần, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Không nhớ!" Đoạn Thần không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nói.
Viêm hộ pháp đứng bên cạnh có chút lúng túng, chắp tay lên tiếng: "Nếu như Quân Thượng không còn gì dặn dò thì thuộc hạ vào kho lấy Ma quả cho tiểu chủ."
Đoạn Thần gật đầu với Viêm hộ pháp, cúi đầu nhìn A Sửu, nhàn nhạt nói: "Buông tay. Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, không thể cứ dính lấy bản quân như trước được."
A Sửu nghe vậy thì càng ôm chặt hơn."Không muốn! Ta muốn ôm sư phụ! Ta thích dính với sư phụ! Sư phụ, người nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng người cũng nhớ ta, sao lại không nói thật."
Đoạn Thần ghét bỏ liếc mắt nhìn A Sửu, nghiêm mặt nói: "Ai nói bản quân nhớ ngươi? Da mặt dày! Mau buông tay ra, ngươi không còn nhỏ nữa, không thể cứ dính lấy bản quân như thế."
" Không muốn! Ta cứ thích dính lấy sư phụ! Nếu như lớn lên mà phải rời khỏi sư phụ thì ta thà rằng không lớn!" A Sửu lắc đầu, sắc mặt có chút không tốt.
Đoạn Thần có chút đau đầu, nghiêm túc nói với A Sửu: "Sau khi nữ tử lớn lên thì không thể ở cùng nam tử nữa, chỉ có thể ở cùng với phu quân thôi. Cho dù là sư phụ thân thuộc với ngươi nhất thì sau này cũng phải giữ khoảng cách. Ngươi rõ chưa?"
A Sửu lắc đầu, nhíu mày nói: "Ta không hiểu. Ta chỉ muốn ở cùng sư phụ, không muốn ở cùng một nam tử khác!"
Đoạn Thần hết cách, không biết phải nói thế nào, dứt khoát lạnh mặt nói: "Tóm lại sau này ngươi không được phép dính với bản quân! Nhất định phải giữ khoảng cách với bản quân. Ví dụ như hiện tại, ngươi mau buông tay ra. Bỏ tay ngươi ra khỏi hông của bản quân.”
Một tiếng chào hỏi cũng không nói, A Sửu chảy nước mắt. Không nói gì chạy ra ngoài.
Lúc Đoạn Thần đang ngây người thì đã không thấy A Sửu đâu nữa. Cắn răng đuổi theo ra ngoài điện, Đoạn Thần tức giận nói: "Thật sự là càng lớn càng không coi bản quân ra gì! Muốn làm gì thì làm cái đó, thật là ngang ngược mà!"
Gọi ma sĩ tới, Đoạn Thần ra lệnh cho bọn họ. Tìm được A Sửu thì trói nàng mang tới gặp hắn.
A Sửu cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. Vốn dĩ trong khoảng thời gian này đã phải nghẹn khuất ở trong học viện, khắp nơi đều bị chế giễu, còn bị lão đầu thúi phạt suốt ngày. Nàng mong đợi trở về, dien;dafn*lle#quysdo0n cho rằng sư phụ sẽ tươi cười chào đón nàng nhưng không ngờ chỉ có quở trách. A Sửu cảm thấy giờ phút này tâm trạng giống như bị vật gì đó đè nặng, chèn ép khiến nàng khó chịu.
Chạy tới hậu cung như một làn khói, A Sửu tiến vào rừng cây khô thì liền khóc lớn tiếng.
"Vì sao tất cả mọi người đều không thích ta? Đám yêu ma trong học viện thì khiêu khích ta suốt ngày chỉ vì ta không luyện được pháp thuật. Còn lão đầu thúi dạy pháp thuật thì lúc nào cũng nhăn nhó nhìn ta, không phải cũng bởi vì không luyện được pháp thuật sao! Ta đã rất nỗ lực rồi! Nhưng mà luyện không được, vì sao không người nào chịu hiểu hết vậy!"
Khóc xong, A Sửu hạ thấp giọng thút thít. Lầm bầm lầu bầu nói: "Còn sư phụ nữa, rõ ràng hắn nhớ ta, nhưng vì sao lại nghĩ một đằng nói một nẻo? Ghét bỏ ta như vậy, không cho ta ôm hắn, chẳng lẽ ta đáng ghét như vậy sao?"
Đột nhiên A Sửu nghe thấy âm thanh kỳ quái từ xa truyền đến. Nàng lập tức dừng khóc, đứng lên đi về phía âm thanh phát ra.
Càng đi về phía trước, A Sửu càng cảm thấy giống như sa vào một cái vực sâu, càng lún càng sâu. Khi đến gần thì A Sửu mới nhớ ra Đoạn Thần nói không thể đến gần toà tháp đó. Nhớ tới lời nói của Đoạn Thần, A Sửu bối rối dừng bước lại, không đi về phía trước nữa.
Nào ngờ khi A Sửu dừng lại thì âm thanh phát ra từ tòa tháp đó lại càng vang dội hơn. Dẫn dụ được tâm trạng hoảng loạn của A Sửu, nhớ tới lời nói giữ khoảng cách của Đoạn Thần lúc trước, A Sửu siết chặt quả đấm, tiếp tục đi về phía trước.
Mới vừa đi được hai bước, A Sửu thấy toàn bộ túi gấm trên cây khô xung quanh đồng loạt lay động. A Sửu cảm thấy kỳ quái, lúc này không có gió, vì sao túi gấm lại lay động được?
A Sửu đi đến cành cây gần nàng nhất, nhìn túi gấm đang lung lay trước mặt. Hít mũi một cái, A Sửu lên tiếng hỏi: "Ma binh tiền bối tôn kính, vì sao các ngươi lại lay động?"
Chờ một hồi lâu, A Sửu không nghe thấy câu trả lời. Thấy những túi gấm từ từ bình tĩnh lại, A Sửu cảm thấy kỳ quái, không nghĩ ra nên cũng không muốn nghĩ nữa. Lúc này, A Sửu lại nghe được âm thanh từ phía toà tháp đó, giống như có thứ gì đó sụp đổ. Lòng hiếu kỳ thúc giục A Sửu từ từ đi về phía trước hai bước.
Lúc này túi gấm lại bắt đầu lay động. A Sửu cảm thấy nơi này thật kỳ lạ, lui về phía sau mấy bước, đi đến trước chiếc túi gấm màu đỏ đang lay động mạnh nhất. Hỏi lần nữa: "Ma binh tiền bối, các ngươi làm sao vậy? Các ngươi có chuyện gì thì có thể nói cho ta biết, mặc dù ta không có lợi hại, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để giúp các ngươi!"
Đợi một lúc lâu, A Sửu vẫn không nghe thấy lời đáp lại, nàng có chút thất lạc. Cúi đầu buồn bã ỉu xìu chậm rãi đi về phía trước. Trong lúc hoang mang lo sợ, tâm trạng không tập trung, A Sửu bất tri bất giác đi về phía toà tháp.
Khi A Sửu bước ra khỏi rừng cây khô đến gần toà tháp thì đột nhiên mặt bị vật gì đó đánh rất đau. A Sửu bị dọa vội vàng lui về phía sau vài bước, lập tức tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn chằm chằm thứ đánh nàng. Thứ đó chính là một cành cây khô, túi gấm trên cành cây đang lung lay rất mạnh, xung quanh túi gấm có một màu xanh nhàn nhạt quấn quanh.
Nàng nhìn về phía trước, chỉ còn một khoảng cách nhỏ nữa là A Sửu đã bước vào khu vực của toà tháp rồi. A Sửu sợ mất hồn mất vía, sắc mặt trở nên tái nhợt như sáp ong. Cuối cùng nàng cũng nghĩ ra rồi, dienxxdafnllequysdoon thì ra đám ma binh không ngừng lay động là vì muốn cảnh cáo nàng không thể đến gần toà tháp này!
Nàng đi về phía gốc cây vừa rồi đánh, quỳ xuống trước túi gấm treo trên bái lạy mấy cái, A Sửu cảm kích nói: "Cám ơn ma binh tiền bối, cám ơn các ngươi! Là A Sửu quá ngu xuẩn, mấy lần không để ý tới ý tốt của các ngươi. A Sửu đã biết cảnh giác rồi, bây giờ lập tức rời khỏi nơi này!" Nói xong, A Sửu đứng dậy, chạy nhanh như một làn gió.
Chờ khi chạy xa, A Sửu mới dám quay đầu lại nhìn. Phát hiện trước mắt mình ngoại trừ cây khô ra thì chỉ có túi gấm treo trên cành, không nhìn thấy toà tháp nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm. Vươn tay lên vỗ nhẹ ngực, nàng cảm thấy tim còn đang đập bình bịch. Thật sự quá nguy hiểm, không biết vừa rồi đầu óc nàng nghĩ cái gì nữa! Sao lại có thể đi về phía cái tòa tháp phong ấn linh hồn kia chứ! Hồi tưởng lại A Sửu liền ngây ngẩn cả người. Nàng cũng càng lúc càng tin lời của Đoạn Thần đã cảnh cáo mình: Cái tòa tháp đó có phong ấn một linh hồn có pháp thuật cao thâm, không thể đến gần nó!
Thấy A Sửu được Viêm hộ pháp dẫn về, Đoạn Thần nhướn mày, không đếm xỉa đến vẻ mặt vui sướng của A Sửu, hỏi Viêm hộ pháp: "Tại sao lại là ngươi đưa nàng về?"
Thấy Đoạn Thần không nhìn nàng, A Sửu không. Giành trả lời: "Linh hộ pháp đưa ta vào cung rồi hắn nói có chuyện quan trọng phải đi làm, giao ta cho Viêm hộ pháp rồi quay đi. Sư phụ, một tháng không gặp, ta rất nhớ người, người có nhớ ta không?" A Sửu đi tới ôm lấy eo Đoạn Thần, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Không nhớ!" Đoạn Thần không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nói.
Viêm hộ pháp đứng bên cạnh có chút lúng túng, chắp tay lên tiếng: "Nếu như Quân Thượng không còn gì dặn dò thì thuộc hạ vào kho lấy Ma quả cho tiểu chủ."
Đoạn Thần gật đầu với Viêm hộ pháp, cúi đầu nhìn A Sửu, nhàn nhạt nói: "Buông tay. Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, không thể cứ dính lấy bản quân như trước được."
A Sửu nghe vậy thì càng ôm chặt hơn."Không muốn! Ta muốn ôm sư phụ! Ta thích dính với sư phụ! Sư phụ, người nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng người cũng nhớ ta, sao lại không nói thật."
Đoạn Thần ghét bỏ liếc mắt nhìn A Sửu, nghiêm mặt nói: "Ai nói bản quân nhớ ngươi? Da mặt dày! Mau buông tay ra, ngươi không còn nhỏ nữa, không thể cứ dính lấy bản quân như thế."
" Không muốn! Ta cứ thích dính lấy sư phụ! Nếu như lớn lên mà phải rời khỏi sư phụ thì ta thà rằng không lớn!" A Sửu lắc đầu, sắc mặt có chút không tốt.
Đoạn Thần có chút đau đầu, nghiêm túc nói với A Sửu: "Sau khi nữ tử lớn lên thì không thể ở cùng nam tử nữa, chỉ có thể ở cùng với phu quân thôi. Cho dù là sư phụ thân thuộc với ngươi nhất thì sau này cũng phải giữ khoảng cách. Ngươi rõ chưa?"
A Sửu lắc đầu, nhíu mày nói: "Ta không hiểu. Ta chỉ muốn ở cùng sư phụ, không muốn ở cùng một nam tử khác!"
Đoạn Thần hết cách, không biết phải nói thế nào, dứt khoát lạnh mặt nói: "Tóm lại sau này ngươi không được phép dính với bản quân! Nhất định phải giữ khoảng cách với bản quân. Ví dụ như hiện tại, ngươi mau buông tay ra. Bỏ tay ngươi ra khỏi hông của bản quân.”
Một tiếng chào hỏi cũng không nói, A Sửu chảy nước mắt. Không nói gì chạy ra ngoài.
Lúc Đoạn Thần đang ngây người thì đã không thấy A Sửu đâu nữa. Cắn răng đuổi theo ra ngoài điện, Đoạn Thần tức giận nói: "Thật sự là càng lớn càng không coi bản quân ra gì! Muốn làm gì thì làm cái đó, thật là ngang ngược mà!"
Gọi ma sĩ tới, Đoạn Thần ra lệnh cho bọn họ. Tìm được A Sửu thì trói nàng mang tới gặp hắn.
A Sửu cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. Vốn dĩ trong khoảng thời gian này đã phải nghẹn khuất ở trong học viện, khắp nơi đều bị chế giễu, còn bị lão đầu thúi phạt suốt ngày. Nàng mong đợi trở về, dien;dafn*lle#quysdo0n cho rằng sư phụ sẽ tươi cười chào đón nàng nhưng không ngờ chỉ có quở trách. A Sửu cảm thấy giờ phút này tâm trạng giống như bị vật gì đó đè nặng, chèn ép khiến nàng khó chịu.
Chạy tới hậu cung như một làn khói, A Sửu tiến vào rừng cây khô thì liền khóc lớn tiếng.
"Vì sao tất cả mọi người đều không thích ta? Đám yêu ma trong học viện thì khiêu khích ta suốt ngày chỉ vì ta không luyện được pháp thuật. Còn lão đầu thúi dạy pháp thuật thì lúc nào cũng nhăn nhó nhìn ta, không phải cũng bởi vì không luyện được pháp thuật sao! Ta đã rất nỗ lực rồi! Nhưng mà luyện không được, vì sao không người nào chịu hiểu hết vậy!"
Khóc xong, A Sửu hạ thấp giọng thút thít. Lầm bầm lầu bầu nói: "Còn sư phụ nữa, rõ ràng hắn nhớ ta, nhưng vì sao lại nghĩ một đằng nói một nẻo? Ghét bỏ ta như vậy, không cho ta ôm hắn, chẳng lẽ ta đáng ghét như vậy sao?"
Đột nhiên A Sửu nghe thấy âm thanh kỳ quái từ xa truyền đến. Nàng lập tức dừng khóc, đứng lên đi về phía âm thanh phát ra.
Càng đi về phía trước, A Sửu càng cảm thấy giống như sa vào một cái vực sâu, càng lún càng sâu. Khi đến gần thì A Sửu mới nhớ ra Đoạn Thần nói không thể đến gần toà tháp đó. Nhớ tới lời nói của Đoạn Thần, A Sửu bối rối dừng bước lại, không đi về phía trước nữa.
Nào ngờ khi A Sửu dừng lại thì âm thanh phát ra từ tòa tháp đó lại càng vang dội hơn. Dẫn dụ được tâm trạng hoảng loạn của A Sửu, nhớ tới lời nói giữ khoảng cách của Đoạn Thần lúc trước, A Sửu siết chặt quả đấm, tiếp tục đi về phía trước.
Mới vừa đi được hai bước, A Sửu thấy toàn bộ túi gấm trên cây khô xung quanh đồng loạt lay động. A Sửu cảm thấy kỳ quái, lúc này không có gió, vì sao túi gấm lại lay động được?
A Sửu đi đến cành cây gần nàng nhất, nhìn túi gấm đang lung lay trước mặt. Hít mũi một cái, A Sửu lên tiếng hỏi: "Ma binh tiền bối tôn kính, vì sao các ngươi lại lay động?"
Chờ một hồi lâu, A Sửu không nghe thấy câu trả lời. Thấy những túi gấm từ từ bình tĩnh lại, A Sửu cảm thấy kỳ quái, không nghĩ ra nên cũng không muốn nghĩ nữa. Lúc này, A Sửu lại nghe được âm thanh từ phía toà tháp đó, giống như có thứ gì đó sụp đổ. Lòng hiếu kỳ thúc giục A Sửu từ từ đi về phía trước hai bước.
Lúc này túi gấm lại bắt đầu lay động. A Sửu cảm thấy nơi này thật kỳ lạ, lui về phía sau mấy bước, đi đến trước chiếc túi gấm màu đỏ đang lay động mạnh nhất. Hỏi lần nữa: "Ma binh tiền bối, các ngươi làm sao vậy? Các ngươi có chuyện gì thì có thể nói cho ta biết, mặc dù ta không có lợi hại, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để giúp các ngươi!"
Đợi một lúc lâu, A Sửu vẫn không nghe thấy lời đáp lại, nàng có chút thất lạc. Cúi đầu buồn bã ỉu xìu chậm rãi đi về phía trước. Trong lúc hoang mang lo sợ, tâm trạng không tập trung, A Sửu bất tri bất giác đi về phía toà tháp.
Khi A Sửu bước ra khỏi rừng cây khô đến gần toà tháp thì đột nhiên mặt bị vật gì đó đánh rất đau. A Sửu bị dọa vội vàng lui về phía sau vài bước, lập tức tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn chằm chằm thứ đánh nàng. Thứ đó chính là một cành cây khô, túi gấm trên cành cây đang lung lay rất mạnh, xung quanh túi gấm có một màu xanh nhàn nhạt quấn quanh.
Nàng nhìn về phía trước, chỉ còn một khoảng cách nhỏ nữa là A Sửu đã bước vào khu vực của toà tháp rồi. A Sửu sợ mất hồn mất vía, sắc mặt trở nên tái nhợt như sáp ong. Cuối cùng nàng cũng nghĩ ra rồi, dienxxdafnllequysdoon thì ra đám ma binh không ngừng lay động là vì muốn cảnh cáo nàng không thể đến gần toà tháp này!
Nàng đi về phía gốc cây vừa rồi đánh, quỳ xuống trước túi gấm treo trên bái lạy mấy cái, A Sửu cảm kích nói: "Cám ơn ma binh tiền bối, cám ơn các ngươi! Là A Sửu quá ngu xuẩn, mấy lần không để ý tới ý tốt của các ngươi. A Sửu đã biết cảnh giác rồi, bây giờ lập tức rời khỏi nơi này!" Nói xong, A Sửu đứng dậy, chạy nhanh như một làn gió.
Chờ khi chạy xa, A Sửu mới dám quay đầu lại nhìn. Phát hiện trước mắt mình ngoại trừ cây khô ra thì chỉ có túi gấm treo trên cành, không nhìn thấy toà tháp nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm. Vươn tay lên vỗ nhẹ ngực, nàng cảm thấy tim còn đang đập bình bịch. Thật sự quá nguy hiểm, không biết vừa rồi đầu óc nàng nghĩ cái gì nữa! Sao lại có thể đi về phía cái tòa tháp phong ấn linh hồn kia chứ! Hồi tưởng lại A Sửu liền ngây ngẩn cả người. Nàng cũng càng lúc càng tin lời của Đoạn Thần đã cảnh cáo mình: Cái tòa tháp đó có phong ấn một linh hồn có pháp thuật cao thâm, không thể đến gần nó!
Bình luận facebook