-
Chương 33
Edit: susublue
Bình thành Trì Châu ở Tề quốc, ngoài cửa thành, xe ngựa của Đoạn Thần bị chặn lại.
"Người trong xe mau đưa giấy tờ tùy thân ra để kiểm tra!" Quan binh giữ cổng cản xe ngựa lại, hét to về phía Đoạn Thần.
Lần cuối cùng Linh hộ pháp đến nhân gian là một trăm năm trước, hắn không biết trong một trăm năm này nhân gian thay đổi triều đại thì giấy tờ tùy thân có đổi theo hay không. Do dự một chút thì hắn liếc mắt nhìn thấy giấy tờ của một nữ nhân cách đó không xa, khi nhìn thấy đại khái nội dung trên đó thì Linh hộ pháp hiểu rõ gật đầu, từ phía sau biến ra ba tấm bảng đưa cho quan binh.
Quan binh nhìn kỹ, xác nhận không có vấn đề gì thì để Linh hộ pháp đánh xe vào thành.
A Sửu liên tục yên lặng không lên tiếng, chờ khi vào thành thì mới tò mò mở miệng hỏi Linh hộ pháp: "Linh, vừa rồi nam nhân kia hỏi ngươi giấy tờ tùy thân, đó là cái gì?"
"Cái kia giống như thẻ bài của yêu ma khi tiến cung, trên đó ghi lại quan hệ nhân thân. Không có tấm bảng đó quan binh canh giữ cửa thành sẽ không cho chúng ta vào." Linh hộ pháp kiên nhẫn giải thích cho A Sửu nghe.
Tìm một nơi vắng vẻ dừng xe lại, Linh hộ pháp xoay người xin chỉ thị của Ma quân: "Quân Thượng, đã vào trong thành rồi, Quân Thượng có gì căn dặn không?"
"Căn dặn? Tìm một nơi sạch sẽ, yên tĩnh để dừng chân đi, bản quân muốn tắm rửa." Đoạn Thần nằm trong lòng A Sửu nhẹ nhàng động một cái, lười biếng mở to mắt mắt nhìn hắn. Thấy có người hiếu kỳ nhìn chằm chằm về phía bọn họ, Đoạn Thần nhăn mày lại, nói: "Linh hộ pháp, cởi áo ngoài của ngươi ra, cản ánh mắt của đám người phàm trần kia lại cho bản quân."
Linh hộ pháp không dám dị nghị, lập tức cởi áo ngoài cột vào cửa xe ngựa. Áo khoác rộng thùng thình chặn lại ánh mắt của đám người bên ngoài, Đoạn Thần hài lòng. Phất tay với Linh hộ pháp, dặn dò: "Chạy xe ngựa tới chỗ ít người sau đó ngươi đi tìm một khách điếm để nghỉ ngơi trước. Đã đến nhân gian thì cố gắng đừng dùng pháp thuật trước mặt người phàm, để tránh bại lộ hành tung. Nếu như cần tiền thì ngươi đến chỗ quan phủ trong thành này để lấy ít tiền đi. Nếu quan mà quá nghèo thì ngươi đi tìm nhà mấy thương nhân có tiền, ẩn thân đến nhà bọn họ lấy tiền."
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Linh hộ pháp cúi đầu, khóe miệng co giật một cái. Mặc dù đây là phong cách làm việc của Ma tộc, nhưng Ma quân ngồi trước mặt tiểu chủ nói thẳng ra như vậy liệu có được không?
Thấy Linh hộ pháp muốn đi, dienxdafnnllequysdoon A Sửu không chịu nổi muốn đi cùng. Vặn vẹo uốn éo thân thể, A Sửu cúi đầu nói với Đoạn Thần: "Sư phụ, ta cũng muốn đi tìm chỗ ở với Linh hộ pháp."
"Không được. Im lặng ngồi yên đi, không được phép làm phiền!" Đoạn Thần không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối. Một tảng băng lớn như A Sửu đi mất rồi thì ai cho hắn không khí mát mẻ!
A Sửu có chút mất hứng, vẻ mặt rầu rĩ không vui mở rèm cửa sổ ra nhìn phong cảnh bên ngoài.
Phát giác được cảm xúc A Sửu sa sút, Đoạn Thần giữ chặt tay nàng, nhéo nhéo vài cái rồi hỏi: "Sao nào?Tức giận sao? Là ai hết lần này đến lần khác bảo đảm với bản quân là nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời không gây phiền phức? Nếu không vui thì bản quân có thể kêu Linh hộ pháp đưa ngươi về Ma giới."
Vừa nghe thấy mình bị đuổi về Ma giới, A Sửu liền vội vàng lắc đầu, cúi đầu nhìn Đoạn Thần:"Sư phụ, ta không có tức giận. Ta chỉ có chút không vui thôi. Ta hỏi người nhưng người không cho phép thì không phải là ta cũng không hề náo loạn đòi đi sao? Ta không có gây phiền, sư phụ, người không được đuổi ta về!"
"Ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì tất nhiên bản quân sẽ không đuổi ngươi về. Đợi khi tìm được chỗ nghỉ ngơi, bản quân nghỉ khỏe lại thì sẽ dẫn ngươi đi nếm thử đồ ăn ở nhân gian." Mặt mày Đoạn Thần nhu hòa, tựa vào trong lòng A Sửu, vuốt vuốt bàn tay lạnh buốt của nàng, cảm thấy thích ý khó nói nên lời.
Nghe vậy vẻ ủ rũ trên mặt A Sửu lập tức tan thành mây khói, nụ cười rạng rỡ gật đầu, ôm chặt Đoạn Thần trong lòng. Trên mặt đầy hạnh phúc, cười tươi như hoa, hưng phấn nói: "Sư phụ, thật vậy không? Ngươi muốn dẫn ta đi nếm thử đồ ăn ở nhân gian sao?"
"Bản quân đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?" Đoạn Thần nhướn mày, hỏi ngược lại A Sửu.
"Sư phụ chưa từng lừa gạt ta, cũng sẽ không gạt ta! Ta tin sư phụ! Sư phụ nhất định nói lời sẽ giữ lời, dẫn ta đi ăn!" Nếu không phải một cánh tay bị Đoạn Thần xoa nắn thì không chừng A Sửu sẽ vỗ hai tay thể hiện sự kích động của nàng lúc này.
Thấy bộ dạng A Sửu ngốc nghếch, Đoạn Thần vươn tay nhéo mặt nàng, khinh thường nói: "Thật ra nhân gian không bằng Ma giới. Đồ ăn người phàm toàn món mặn, hai tộc Thần Ma chúng ta sẽ không đụng vào dù chỉ một chút."
"Món mặn? Đó là cái gì? Ăn ngon không?" A Sửu hứng thú hỏi.
“Món mặn chính là thịt sống. Tức là họ dùng thịt để làm đồ ăn." Đoạn Thần thong dong thản nhiên giải thích với A Sửu.
"Thịt! Người phàm ăn thịt!" A Sửu chấn động kinh sợ, cảm thấy thật khó tin.
"Đúng vậy, người phàm ăn thịt. Thịt gì cũng dám ăn, kể cả thịt người." Đoạn Thần nói.
"Sao người phàm lại kinh khủng như thế? Dám ăn thịt lại còn ăn thịt đồng loại!" Giờ phút này, A Sửu cảm thấy nhân gian cũng không hề tốt đẹp như Linh hộ pháp nói.
"Người phàm không mạnh như Thần Ma, ba ngày không ăn không uống sẽ chết đói. Gặp phải hạn hán, không thu được thóc thì sẽ lâm vào nạn đói. Người với người tranh giành lương thực, cá lớn nuốt cá bé, đến cuối cùng chỉ có chết. Thậm chí có thể vì tính mạng mình mà dễ dàng bỏ cả con cái. Lũ lụt xảy ra sẽ mang đến nhiều thiên tai. Sau đó các loại tật bệnh cũng nổi lên, một lây nhiễm mười, mười lây nhiễm trăm, cuối cùng đều hóa thành đống tro tàn. Con người là một loại sinh vật hết sức yếu ớt, cũng là loài sinh vật có lòng tin mạnh mẽ. Mặc kệ gặp phải chuyện gì, họ đều dựa vào lòng tin để làm động lực sống sót." Sắc mặt Đoạn Thần hiền hoà, không có chút tình cảm.
Nghe Đoạn Thần nói xong, A Sửu cái hiểu cái không gật đầu, sau đó hỏi: "Sư phụ, nhân gian trừ món mặn chúng ta không ăn được ra, những món ăn khác thì sao? Chúng ta có thể ăn được không?"
"Tất nhiên là có. Chúng ta là thân thể Linh thú, không thể ăn thịt đồng loại. Nhưng có thể ăn chay. Ví dụ như mì phở, mứt quả, kẹo đường... Những thứ này đều có thể ăn."
"Mì phở? Mứt quả? Kẹo đường? Những thứ này là cái gì? Ăn ngon không? Sư phụ, người đã từng nếm qua chưa?" A Sửu sáng ngời phấn chấn nhìn chằm chằm Đoạn Thần hỏi.
"Nếm qua rồi, hương vị cũng giống nhau. Nếu như thật sự ngon thì bản quân đã sớm mang cách làm về Ma giới để phổ biến rộng rãi rồi." Thấy bộ dạng thèm ăn của A Sửu, Đoạn Thần đứng dậy, khẽ cười búng trán nàng một cái, nói: "Không có tiền đồ! Nước miếng đã chảy xuống rồi, bẩn!"
A Sửu nuốt nước miếng một cái, vươn tay sờ soạng miệng mình, không thấy nước miếng đâu, vỗ Đoạn Thần một cái."Sư phụ đáng ghét! Lại gạt ta!"
"Ừ. Bản quân đáng ghét, vậy ngươi cách xa bản quân một chút." Đoạn Thần tự giác dịch qua một chút, kéo dài khoảng cách với A Sửu.
A Sửu cho rằng Đoạn Thần rất tức giận nên lại bổ nhào qua, ôm lấy Đoạn Thần, giải thích: "Ta đùa thôi, sư phụ không đáng ghét, ta thích sư phụ nhất!" Đầu nàng cọ cọ trước ngực Đoạn Thần, A Sửu ôm chặt Đoạn Thần.
"Ngu ngốc." Đoạn Thần cười nhẹ mắng A Sửu một câu. Nụ cười rạng rỡ giống như một chất độc.
Nhìn chằm chằm Đoạn Thần đang cười, A Sửu cảm giác mặt mình nóng lên, ngây ngốc vươn tay che mặt mình lại. Nhớ lại trước kia Đoạn Thần đã từng nói, nhìn chằm chằm nam tử thì mặt sẽ nóng lên, dien*daffn;lle#quyssdo0n A Sửu đột nhiên có chút chột dạ. Nàng cũng không biết mình chột dạ cái gì nên rời khỏi người Đoạn Thần, A Sửu ngồi sát vào một góc, cúi đầu che mặt mình lại.
Đoạn Thần cảm thấy không thích hợp nên tiến lại gần A Sửu, dùng chút sức đẩy tay A Sửu đang che mặt ra, Đoạn Thần nâng cằm nàng lên buộc nàng ngẩng đầu. Vừa nhìn thì phát hiện sắc mặt A Sửu đỏ ửng như hoa đào. Nghĩ đến cái gì đó, Đoạn Thần đào hoa cười một tiếng, hỏi: "Thẹn thùng sao?"
A Sửu lắc đầu, không nói lời nào.
Thấy vậy Đoạn Thần cũng không đùa giỡn A Sửu nữa. Tự mình ngồi qua một bên, yên tĩnh chờ Linh hộ pháp trở về.
Bình thành Trì Châu ở Tề quốc, ngoài cửa thành, xe ngựa của Đoạn Thần bị chặn lại.
"Người trong xe mau đưa giấy tờ tùy thân ra để kiểm tra!" Quan binh giữ cổng cản xe ngựa lại, hét to về phía Đoạn Thần.
Lần cuối cùng Linh hộ pháp đến nhân gian là một trăm năm trước, hắn không biết trong một trăm năm này nhân gian thay đổi triều đại thì giấy tờ tùy thân có đổi theo hay không. Do dự một chút thì hắn liếc mắt nhìn thấy giấy tờ của một nữ nhân cách đó không xa, khi nhìn thấy đại khái nội dung trên đó thì Linh hộ pháp hiểu rõ gật đầu, từ phía sau biến ra ba tấm bảng đưa cho quan binh.
Quan binh nhìn kỹ, xác nhận không có vấn đề gì thì để Linh hộ pháp đánh xe vào thành.
A Sửu liên tục yên lặng không lên tiếng, chờ khi vào thành thì mới tò mò mở miệng hỏi Linh hộ pháp: "Linh, vừa rồi nam nhân kia hỏi ngươi giấy tờ tùy thân, đó là cái gì?"
"Cái kia giống như thẻ bài của yêu ma khi tiến cung, trên đó ghi lại quan hệ nhân thân. Không có tấm bảng đó quan binh canh giữ cửa thành sẽ không cho chúng ta vào." Linh hộ pháp kiên nhẫn giải thích cho A Sửu nghe.
Tìm một nơi vắng vẻ dừng xe lại, Linh hộ pháp xoay người xin chỉ thị của Ma quân: "Quân Thượng, đã vào trong thành rồi, Quân Thượng có gì căn dặn không?"
"Căn dặn? Tìm một nơi sạch sẽ, yên tĩnh để dừng chân đi, bản quân muốn tắm rửa." Đoạn Thần nằm trong lòng A Sửu nhẹ nhàng động một cái, lười biếng mở to mắt mắt nhìn hắn. Thấy có người hiếu kỳ nhìn chằm chằm về phía bọn họ, Đoạn Thần nhăn mày lại, nói: "Linh hộ pháp, cởi áo ngoài của ngươi ra, cản ánh mắt của đám người phàm trần kia lại cho bản quân."
Linh hộ pháp không dám dị nghị, lập tức cởi áo ngoài cột vào cửa xe ngựa. Áo khoác rộng thùng thình chặn lại ánh mắt của đám người bên ngoài, Đoạn Thần hài lòng. Phất tay với Linh hộ pháp, dặn dò: "Chạy xe ngựa tới chỗ ít người sau đó ngươi đi tìm một khách điếm để nghỉ ngơi trước. Đã đến nhân gian thì cố gắng đừng dùng pháp thuật trước mặt người phàm, để tránh bại lộ hành tung. Nếu như cần tiền thì ngươi đến chỗ quan phủ trong thành này để lấy ít tiền đi. Nếu quan mà quá nghèo thì ngươi đi tìm nhà mấy thương nhân có tiền, ẩn thân đến nhà bọn họ lấy tiền."
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Linh hộ pháp cúi đầu, khóe miệng co giật một cái. Mặc dù đây là phong cách làm việc của Ma tộc, nhưng Ma quân ngồi trước mặt tiểu chủ nói thẳng ra như vậy liệu có được không?
Thấy Linh hộ pháp muốn đi, dienxdafnnllequysdoon A Sửu không chịu nổi muốn đi cùng. Vặn vẹo uốn éo thân thể, A Sửu cúi đầu nói với Đoạn Thần: "Sư phụ, ta cũng muốn đi tìm chỗ ở với Linh hộ pháp."
"Không được. Im lặng ngồi yên đi, không được phép làm phiền!" Đoạn Thần không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối. Một tảng băng lớn như A Sửu đi mất rồi thì ai cho hắn không khí mát mẻ!
A Sửu có chút mất hứng, vẻ mặt rầu rĩ không vui mở rèm cửa sổ ra nhìn phong cảnh bên ngoài.
Phát giác được cảm xúc A Sửu sa sút, Đoạn Thần giữ chặt tay nàng, nhéo nhéo vài cái rồi hỏi: "Sao nào?Tức giận sao? Là ai hết lần này đến lần khác bảo đảm với bản quân là nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời không gây phiền phức? Nếu không vui thì bản quân có thể kêu Linh hộ pháp đưa ngươi về Ma giới."
Vừa nghe thấy mình bị đuổi về Ma giới, A Sửu liền vội vàng lắc đầu, cúi đầu nhìn Đoạn Thần:"Sư phụ, ta không có tức giận. Ta chỉ có chút không vui thôi. Ta hỏi người nhưng người không cho phép thì không phải là ta cũng không hề náo loạn đòi đi sao? Ta không có gây phiền, sư phụ, người không được đuổi ta về!"
"Ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì tất nhiên bản quân sẽ không đuổi ngươi về. Đợi khi tìm được chỗ nghỉ ngơi, bản quân nghỉ khỏe lại thì sẽ dẫn ngươi đi nếm thử đồ ăn ở nhân gian." Mặt mày Đoạn Thần nhu hòa, tựa vào trong lòng A Sửu, vuốt vuốt bàn tay lạnh buốt của nàng, cảm thấy thích ý khó nói nên lời.
Nghe vậy vẻ ủ rũ trên mặt A Sửu lập tức tan thành mây khói, nụ cười rạng rỡ gật đầu, ôm chặt Đoạn Thần trong lòng. Trên mặt đầy hạnh phúc, cười tươi như hoa, hưng phấn nói: "Sư phụ, thật vậy không? Ngươi muốn dẫn ta đi nếm thử đồ ăn ở nhân gian sao?"
"Bản quân đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?" Đoạn Thần nhướn mày, hỏi ngược lại A Sửu.
"Sư phụ chưa từng lừa gạt ta, cũng sẽ không gạt ta! Ta tin sư phụ! Sư phụ nhất định nói lời sẽ giữ lời, dẫn ta đi ăn!" Nếu không phải một cánh tay bị Đoạn Thần xoa nắn thì không chừng A Sửu sẽ vỗ hai tay thể hiện sự kích động của nàng lúc này.
Thấy bộ dạng A Sửu ngốc nghếch, Đoạn Thần vươn tay nhéo mặt nàng, khinh thường nói: "Thật ra nhân gian không bằng Ma giới. Đồ ăn người phàm toàn món mặn, hai tộc Thần Ma chúng ta sẽ không đụng vào dù chỉ một chút."
"Món mặn? Đó là cái gì? Ăn ngon không?" A Sửu hứng thú hỏi.
“Món mặn chính là thịt sống. Tức là họ dùng thịt để làm đồ ăn." Đoạn Thần thong dong thản nhiên giải thích với A Sửu.
"Thịt! Người phàm ăn thịt!" A Sửu chấn động kinh sợ, cảm thấy thật khó tin.
"Đúng vậy, người phàm ăn thịt. Thịt gì cũng dám ăn, kể cả thịt người." Đoạn Thần nói.
"Sao người phàm lại kinh khủng như thế? Dám ăn thịt lại còn ăn thịt đồng loại!" Giờ phút này, A Sửu cảm thấy nhân gian cũng không hề tốt đẹp như Linh hộ pháp nói.
"Người phàm không mạnh như Thần Ma, ba ngày không ăn không uống sẽ chết đói. Gặp phải hạn hán, không thu được thóc thì sẽ lâm vào nạn đói. Người với người tranh giành lương thực, cá lớn nuốt cá bé, đến cuối cùng chỉ có chết. Thậm chí có thể vì tính mạng mình mà dễ dàng bỏ cả con cái. Lũ lụt xảy ra sẽ mang đến nhiều thiên tai. Sau đó các loại tật bệnh cũng nổi lên, một lây nhiễm mười, mười lây nhiễm trăm, cuối cùng đều hóa thành đống tro tàn. Con người là một loại sinh vật hết sức yếu ớt, cũng là loài sinh vật có lòng tin mạnh mẽ. Mặc kệ gặp phải chuyện gì, họ đều dựa vào lòng tin để làm động lực sống sót." Sắc mặt Đoạn Thần hiền hoà, không có chút tình cảm.
Nghe Đoạn Thần nói xong, A Sửu cái hiểu cái không gật đầu, sau đó hỏi: "Sư phụ, nhân gian trừ món mặn chúng ta không ăn được ra, những món ăn khác thì sao? Chúng ta có thể ăn được không?"
"Tất nhiên là có. Chúng ta là thân thể Linh thú, không thể ăn thịt đồng loại. Nhưng có thể ăn chay. Ví dụ như mì phở, mứt quả, kẹo đường... Những thứ này đều có thể ăn."
"Mì phở? Mứt quả? Kẹo đường? Những thứ này là cái gì? Ăn ngon không? Sư phụ, người đã từng nếm qua chưa?" A Sửu sáng ngời phấn chấn nhìn chằm chằm Đoạn Thần hỏi.
"Nếm qua rồi, hương vị cũng giống nhau. Nếu như thật sự ngon thì bản quân đã sớm mang cách làm về Ma giới để phổ biến rộng rãi rồi." Thấy bộ dạng thèm ăn của A Sửu, Đoạn Thần đứng dậy, khẽ cười búng trán nàng một cái, nói: "Không có tiền đồ! Nước miếng đã chảy xuống rồi, bẩn!"
A Sửu nuốt nước miếng một cái, vươn tay sờ soạng miệng mình, không thấy nước miếng đâu, vỗ Đoạn Thần một cái."Sư phụ đáng ghét! Lại gạt ta!"
"Ừ. Bản quân đáng ghét, vậy ngươi cách xa bản quân một chút." Đoạn Thần tự giác dịch qua một chút, kéo dài khoảng cách với A Sửu.
A Sửu cho rằng Đoạn Thần rất tức giận nên lại bổ nhào qua, ôm lấy Đoạn Thần, giải thích: "Ta đùa thôi, sư phụ không đáng ghét, ta thích sư phụ nhất!" Đầu nàng cọ cọ trước ngực Đoạn Thần, A Sửu ôm chặt Đoạn Thần.
"Ngu ngốc." Đoạn Thần cười nhẹ mắng A Sửu một câu. Nụ cười rạng rỡ giống như một chất độc.
Nhìn chằm chằm Đoạn Thần đang cười, A Sửu cảm giác mặt mình nóng lên, ngây ngốc vươn tay che mặt mình lại. Nhớ lại trước kia Đoạn Thần đã từng nói, nhìn chằm chằm nam tử thì mặt sẽ nóng lên, dien*daffn;lle#quyssdo0n A Sửu đột nhiên có chút chột dạ. Nàng cũng không biết mình chột dạ cái gì nên rời khỏi người Đoạn Thần, A Sửu ngồi sát vào một góc, cúi đầu che mặt mình lại.
Đoạn Thần cảm thấy không thích hợp nên tiến lại gần A Sửu, dùng chút sức đẩy tay A Sửu đang che mặt ra, Đoạn Thần nâng cằm nàng lên buộc nàng ngẩng đầu. Vừa nhìn thì phát hiện sắc mặt A Sửu đỏ ửng như hoa đào. Nghĩ đến cái gì đó, Đoạn Thần đào hoa cười một tiếng, hỏi: "Thẹn thùng sao?"
A Sửu lắc đầu, không nói lời nào.
Thấy vậy Đoạn Thần cũng không đùa giỡn A Sửu nữa. Tự mình ngồi qua một bên, yên tĩnh chờ Linh hộ pháp trở về.
Bình luận facebook