-
Chương 44
Edit: susublue
Đèn đuốc mờ nhạt hơi tối, A Sửu tựa vào người Đoạn Thần kể lể tỉ mỉ từng chuyện nàng đã trải qua sau khi rời khỏi Đoạn Thần.
Đoạn Thần lẳng lặng nghe A Sửu nói xong mới nhíu mày mở miệng hỏi: "Ngươi nói Mạnh lão kia là yêu ma? Hắn ta và đồng bọn bỏ trốn khỏi Ma giới từ mấy trăm năm trước? Trên người còn có một miếng lá bàn đào chuyên dùng để che dấu hơi thở, tránh né cái yêu ma khác?"
A Sửu gật đầu: "Đúng vậy, sư phụ. Mạnh lão nói hắn khác với những những yêu ma xấu xa kia, hắn chuyên nghiên cứu pháp thuật chữa thương, sẽ không hại người."
Không trách được sau khi hắn phá bỏ kết giới thì không cảm nhận được hơi thở của A Sửu, thì ra là vì bị linh vật lá bàn đào của Thần giới che dấu. Đoạn Thần suy nghĩ sâu xa hơn A Sửu, dienxdaffnllequysdoon nếu Mạnh lão và đồng bọn chạy trốn khỏi Ma giới vào mấy trăm năm trước thì điều này cho thấy Mạnh lão biết lai lịch của đám yêu ma làm loạn ở nhân gian rất rõ ràng, không chừng còn là đồng loại của bọn chúng. Nhớ tới cảnh mưa máu gió tanh của mấy trăm năm trước thì Đoạn Thần nắm chặt quả đấm.
A Sửu dựa trên người Đoạn Thần, cảm nhận được cơ thể Đoạn Thần đột nhiên trở nên cứng ngắc thì quan tâm hỏi: "Sư phụ, làm sao vậy? Mạnh lão có vấn đề sao?"
"Không có gì, bản quân chỉ thấy hứng thú với miếng lá bàn đào trên người hắn thôi. Thời gian không còn sớm nữa, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi. Bản tôn mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi." Đoạn Thần phất tay để A Sửu rời đi.
A Sửu không muốn rời khỏi Đoạn Thần nhanh như vậy, nàng mới vừa trùng phùng với sư phụ nên không muốn đi bây giờ. Dù có phải giở trò thì cũng phải ở lại phòng sư phụ, ngồi chung với sư phụ. Hạ quyết tâm xong thì A Sửu quấn quít tiếp tục nói chuyện với Đoạn Thần: "Sư phụ, Mạnh lão nói miếng lá bàn đào đó là do một tiểu tiên tu thành chính quả tặng cho. Nếu sư phụ thích thì chúng ta có thể đến gặp Mạnh lão đầu nói chuyện một chút." Sư phụ lợi hại như vậy, Mạnh lão đầu nhất định sẽ khuất phục dưới uy nghiêm của sư phụ. Đến lúc đó sư phụ thu phục hết yêu ma làm loạn ở nhân gian xong thì chỉ để lại một mình Mạnh lão đầu, Mạnh lão đầu còn gì phải lo lắng nữa! A Sửu nghĩ như vậy rất tốt, cảm thấy mình thật thông minh, đắc ý nhìn về phía Đoạn Thần, mong đợi hắn khen ngợi.
Đoạn Thần nhìn chằm chằm A Sửu, thấy vẻ mặt đắc ý của nàng, đoán được nàng nghĩ cái gì thì bỗng nhiên cười một tiếng, cười rất không đứng đắn, vươn tay bóp mặt A Sửu, nói: "Ngươi đã giao thủ với hắn, hắn cũng biết được mục đích của bản quân là đám yêu ma làm loạn kia, ngươi cảm thấy sau khi bản quân xuất hiện hắn còn có thể ở lại nơi đó mà không bỏ chạy sao?"
"Hắn sẽ chạy! Nhưng không thể nào đâu?" A Sửu kinh ngạc, Mạnh lão đầu sợ sư phụ nàng tìm tới gây phiền phức, nên muốn trốn sao? A Sửu lại không dám chắc.
"A, ngươi không phải cá, làm sao biết được cá vui. Ngươi không phải là hắn thì sao mà biết hắn suy nghĩ cái gì? Mau trở về phòng đi, đừng quấy rầy bản quân nghỉ ngơi!" Đoạn Thần đẩy A Sửu một cái, thúc giục nàng rời đi.
A Sửu còn chìm đắm trong nụ cười của Đoạn Thần, bị Đoạn Thần đẩy nhẹ thì sững sờ cúi đầu đi ra cửa. Lúc đi tới cửa thì A Sửu đột nhiên hoàn hồn lại, không chịu trở về mà lại ôm lấy Đoạn Thần."Sư phụ, ta ở lại phòng người ngủ có được không? Ta bảo đảm ngoan ngoãn, yên lặng, nhất định sẽ không làm ồn đến sư phụ! Rời khỏi sư phụ mấy ngày, ta rất sợ, bây giờ ta không muốn rời khỏi sư phụ nửa bước."
Đoạn Thần không còn gì để nói, vươn tay sờ đầu A Sửu. Hắn vốn muốn đợi A Sửu nghỉ ngơi thì sẽ hạ kết giới bảo vệ nàng rồi liền đi tìm Mạnh lão đầu kia hỏi một chút.
Nhưng bây giờ A Sửu quấn quýt lấy hắn như thế nên Đoạn Thần lại do dự. Trầm tư một lát rồi lên tiếng nói: "Ngươi muốn nghỉ ngơi ở phòng của bản quân cũng được, nhưng phải cách bản quân xa một chút, qua giường bên kia ngủ đi, không được quấy rầy bản quân! Nếu không bản quân ném ngươi về phòng của mình!"
Thấy Đoạn Thần chịu cho nàng ở lại trong phòng hắn, A Sửu vội vàng vui mừng gật đầu. Nhanh chân chạy tới giường nhỏ cách đó không xa, cởi giày nằm xuống, sợ Đoạn Thần sẽ hối hận.
Thấy thế, Đoạn Thần buồn cười lắc đầu. Vung tay áo một cái, tắt đèn rồi nằm xuống giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Khi nến tắt, trong phòng lập tức tối đen. Yên tĩnh rất lâu, Đoạn Thần tính toán thời gian, lúc cảm thấy A Sửu đã ngủ say thì đột nhiên nghe được A Sửu nhỏ giọng gọi.
"Sư phụ, người đã ngủ chưa?" Giọng nói yếu ớt của A Sửu vang lên.
---- susublue ~ diendan ----
Đoạn Thần vốn muốn lên tiếng mắng nàng hai câu để cho nàng mau chóng ngủ đi. Nhưng lời vừa đến cổ họng lại đột nhiên nuốt xuống. Hắn muốn nhìn thử xem có phải A Sửu muốn làm chuyện gì xấu xa hay không.
Không đợi Đoạn Thần đáp lại, A Sửu nhịn không được lại gọi thêm một tiếng: "Sư phụ? Người đã ngủ chưa?"
Đoạn Thần im lặng, không đáp lại.
A Sửu cảnh giác đợi một hồi lâu, nghĩ rằng Đoạn Thần mệt mỏi nên ngủ rồi, có thể hắn ngủ rất trầm, cho nên không nghe thấy nàng gọi. Nghĩ như thế, trong lòng A Sửu mừng thầm, xoa xoa đôi bàn tay, cẩn thận sờ soạng giường ngủ rồi nương theo ánh sáng màu bạc ngoài cửa sổ, lặng lẽ mò về phía Đoạn Thần.
Phát giác được A Sửu đứng dậy đi về phía hắn, Đoạn Thần lập tức nhắm mắt lại, hơi thở đều đều như đang ngủ say vậy.
A Sửu cẩn thận sờ giường Đoạn Thần, thở thật nhẹ nhàng, đứng cạnh Đoạn Thần rất lâu, thấy Đoạn Thần không có chút động tĩnh gì thì lúc này mới có thêm một động tác khác. Chậm rãi khom lưng, mặt để sát vào mặt Đoạn Thần. Trong lòng A Sửu rất căng thẳng, giống như ăn trộm sợ bị bắt được vậy.
Đã dần thích ứng được với bóng đêm, A Sửu cũng mơ hồ nhìn thấy được dung nhan của Đoạn Thần, đôi môi phấn hồng hướng sát lại gần bờ môi mỏng của Đoạn Thần rồi chậm rãi chạm vào môi hắn.
Bên ngoài thì Đoạn Thần giả bộ bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi động tác của A Sửu nhưng trong lòng lại cực kỳ khiếp sợ. Cái đồ xấu xí này có biết mình đang làm gì không! Lại dám hôn hắn! Còn là hôn môi nữa! Rốt cục là cái tên khốn kiếp nào đã dạy đồ nha đầu xấu xí việc này, nếu để cho hắn biết nhất định sẽ bầm thây hắn ra thành vạn đoạn! Mãi mãi không thể siêu sinh!
Hôn môi Đoạn Thần, A Sửu cảm nhận trái tim mình muốn nhảy ra ngoài chỉ trong vòng một khắc (phút). Không khống chế nổi hơi thở nữa nên bắt đầu thở dồn dập. Nghĩ lại Mạnh lão đầu nói phải khẽ cắn nên A Sửu khẽ chép miệng, nhẹ mở môi đỏ mọng ra ngậm lấy nửa đôi môi của Đoạn Thần rồi nhẹ nhàng cắn một cái.
Đoạn Thần cho rằng A Sửu hôn hắn xong rồi thì thôi, không ngờ cái đồ xấu xí này còn dám tiến thêm một bước! Thật sự làm cho Đoạn Thần hận không thể tìm ra kẻ đã dạy A Sửu hôn môi để lập tức bầm thây hắn ra làm vạn đoạn! Trong lòng không ngừng chửi bới, suy tính rất nhiều, lúc này Đoạn Thần không dám lên tiếng làm A Sửu kinh hãi. Nếu lúc này hắn lên tiếng thì Đoạn Thần không biết A Sửu có vì sợ hãi quá độ mà làm ra chuyện gì kinh thiên động địa hay không. Cho nên lúc này Đoạn Thần tự nhủ là phải nhịn! Hắn muốn nhìn xem cái đồ xấu xí này dám làm đến bước nào! Nếu nàng dám làm càn quá đáng thì đừng trách hắn không để ý nàng van xin mà đuổi nàng!
A Sửu chống tay lên giường, một tay thì ôm ngực. Tim đập quá nhanh, thật sợ nó sẽ nhảy ra ngoài nên nhẹ nhàng gặm nửa môi dưới của Đoạn Thần hai cái rồi lại gặm nửa môi trên hai cái nữa thì liền rời khỏi môi Đoạn Thần, A Sửu lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt hắn, thấy lông mày hắn không có chút biến hóa nào thì tim mới đập chậm lại, cúi đầu xuống tiếp tục hôn môi Đoạn Thần.
Cảm thấy A Sửu bỏ môi hắn ra, Đoạn Thần cảm thấy đã kết thúc rồi. Không ngờ là đồ xấu xí này chỉ dừng một chút rồi lại tiếp tục hôn hắn! Trong lòng thầm mắng nàng, Đoạn Thần không khống chế nổi tim mình nữa nên mặc cho nó đập bang bang.
Dịu dàng hôn Đoạn Thần, A Sửu cảm thấy kỳ quái, rõ ràng nàng cảm thấy tim mình không còn đập mạnh như lúc trước nữa nhưng vì sao vẫn nghe thấy nó đập thình thịch vậy chứ? Mặc dù lúc này nghĩ không ra, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc A Sửu nhấm nháp môi của Đoạn Thần. A Sửu thích ngậm môi của Đoạn Thần, nàng cảm thấy có cảm giác rất ngọt ngào. Động tác miệng không ngừng, tâm tư A Sửu lại bay xa. Cảm thấy nghi hoặc sư phụ không có ăn cái gì ngọt nhưng vì sao miệng lại ngọt như vậy? Chẳng lẽ trời sinh miệng đã có vị ngọt rồi sao? A Sửu không nghĩ ra đáp án, trong lòng quyết định: Lần sau có cơ hội sẽ thử quan sát sư phụ một ngày xem người có ăn đồ ngọt không, sau đó buổi tối cũng sẽ tìm một cơ hội ở lại phòng của hắn nghỉ ngơi, đến lúc đó nàng sẽ nghiệm chứng lại.
Giờ phút này trong lòng Đoạn Thần không còn giận dữ như lúc nãy nữa mà có chút sợ hãi. Hắn không khống chế nổi tim mình nữa, sợ tim đập quá nhanh sẽ bị A Sửu phát hiện.
A Sửu hôn đến trầm mê, nàng thật sự thích hương vị của sư phụ. Đột nhiên tiếng gà gáy bên ngoài như một tiếng sấm vang dội trong đêm tối yên tĩnh khiến cơ thể A Sửu sợ hãi run rẩy một cái, cắn môi Đoạn Thần một cái rồi không dám ở lại nữa mà trở về giường nhỏ của mình để ngủ. Quay lưng về phía Đoạn Thần, làm bộ như đang ngủ say.
Biết rõ A Sửu bị dọa bỏ chạy, Đoạn Thần thở phào nhẹ nhõm, lần đầu cảm thấy gà thật sự là loài tốt. Chờ sau này trở về Ma giới sẽ ban thưởng cho Dã Kê Tộc.
A Sửu làm kẻ trộm nên rất chột dạ, không ngủ được, đầu óc suy nghĩ rất nhiều thứ. Nghĩ đến cảnh tượng mình rình coi trong thanh lâu, thay thế những đôi nam nữ kia thành nàng và Đoạn Thần. Tưởng tượng đến hình ảnh kia A Sửu cảm thấy mặt mình cực kỳ nóng bỏng, dien;dafn*lle#quysdo0n tim cũng đập rất nhanh. Một tay ôm ngực, một tay sờ mặt, trong lòng A Sửu cảm thấy phấn khởi khó nói.
Mặc dù A Sửu bỏ chạy nhưng Đoạn Thần vẫn không an tâm. Bên cạnh có một đồ xấu xí có thể làm ra chuyện xấu xa bất cứ lúc nào, sao hắn có thể an tâm chìm vào giấc ngủ được! Lúc này tim Đoạn Thần đã trở lại bình thường, trong căn phòng yên ắng nghe thấy tiếng tim đập vang lên từ giường nhỏ, Đoạn Thần mở mắt ra liếc nhìn A Sửu. Trong căn phòng tối tăm nhưng nhãn lực của Đoạn Thần lại không bị ảnh hưởng. Có thể thấy rõ ràng động tác của A Sửu, nàng dùng một tay ôm ngực, một tay sờ mặt. Hừ, tim đập nhanh như vậy, còn sờ mặt, nhất định mặt đỏ nóng lên! Không biết trong cái đầu của đồ xấu xí này đang nghĩ chuyện xấu xa gì! Trong lòng thầm mắng A Sửu một lát rồi Đoạn Thần lại chửi bới người đã dạy hư A Sửu. Cũng không biết là tên chết tiệt nào dám dạy đồ xấu xí của hắn những thứ dơ bẩn này! Chờ đó đi! Nếu để hắn biết được nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn!
Đèn đuốc mờ nhạt hơi tối, A Sửu tựa vào người Đoạn Thần kể lể tỉ mỉ từng chuyện nàng đã trải qua sau khi rời khỏi Đoạn Thần.
Đoạn Thần lẳng lặng nghe A Sửu nói xong mới nhíu mày mở miệng hỏi: "Ngươi nói Mạnh lão kia là yêu ma? Hắn ta và đồng bọn bỏ trốn khỏi Ma giới từ mấy trăm năm trước? Trên người còn có một miếng lá bàn đào chuyên dùng để che dấu hơi thở, tránh né cái yêu ma khác?"
A Sửu gật đầu: "Đúng vậy, sư phụ. Mạnh lão nói hắn khác với những những yêu ma xấu xa kia, hắn chuyên nghiên cứu pháp thuật chữa thương, sẽ không hại người."
Không trách được sau khi hắn phá bỏ kết giới thì không cảm nhận được hơi thở của A Sửu, thì ra là vì bị linh vật lá bàn đào của Thần giới che dấu. Đoạn Thần suy nghĩ sâu xa hơn A Sửu, dienxdaffnllequysdoon nếu Mạnh lão và đồng bọn chạy trốn khỏi Ma giới vào mấy trăm năm trước thì điều này cho thấy Mạnh lão biết lai lịch của đám yêu ma làm loạn ở nhân gian rất rõ ràng, không chừng còn là đồng loại của bọn chúng. Nhớ tới cảnh mưa máu gió tanh của mấy trăm năm trước thì Đoạn Thần nắm chặt quả đấm.
A Sửu dựa trên người Đoạn Thần, cảm nhận được cơ thể Đoạn Thần đột nhiên trở nên cứng ngắc thì quan tâm hỏi: "Sư phụ, làm sao vậy? Mạnh lão có vấn đề sao?"
"Không có gì, bản quân chỉ thấy hứng thú với miếng lá bàn đào trên người hắn thôi. Thời gian không còn sớm nữa, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi. Bản tôn mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi." Đoạn Thần phất tay để A Sửu rời đi.
A Sửu không muốn rời khỏi Đoạn Thần nhanh như vậy, nàng mới vừa trùng phùng với sư phụ nên không muốn đi bây giờ. Dù có phải giở trò thì cũng phải ở lại phòng sư phụ, ngồi chung với sư phụ. Hạ quyết tâm xong thì A Sửu quấn quít tiếp tục nói chuyện với Đoạn Thần: "Sư phụ, Mạnh lão nói miếng lá bàn đào đó là do một tiểu tiên tu thành chính quả tặng cho. Nếu sư phụ thích thì chúng ta có thể đến gặp Mạnh lão đầu nói chuyện một chút." Sư phụ lợi hại như vậy, Mạnh lão đầu nhất định sẽ khuất phục dưới uy nghiêm của sư phụ. Đến lúc đó sư phụ thu phục hết yêu ma làm loạn ở nhân gian xong thì chỉ để lại một mình Mạnh lão đầu, Mạnh lão đầu còn gì phải lo lắng nữa! A Sửu nghĩ như vậy rất tốt, cảm thấy mình thật thông minh, đắc ý nhìn về phía Đoạn Thần, mong đợi hắn khen ngợi.
Đoạn Thần nhìn chằm chằm A Sửu, thấy vẻ mặt đắc ý của nàng, đoán được nàng nghĩ cái gì thì bỗng nhiên cười một tiếng, cười rất không đứng đắn, vươn tay bóp mặt A Sửu, nói: "Ngươi đã giao thủ với hắn, hắn cũng biết được mục đích của bản quân là đám yêu ma làm loạn kia, ngươi cảm thấy sau khi bản quân xuất hiện hắn còn có thể ở lại nơi đó mà không bỏ chạy sao?"
"Hắn sẽ chạy! Nhưng không thể nào đâu?" A Sửu kinh ngạc, Mạnh lão đầu sợ sư phụ nàng tìm tới gây phiền phức, nên muốn trốn sao? A Sửu lại không dám chắc.
"A, ngươi không phải cá, làm sao biết được cá vui. Ngươi không phải là hắn thì sao mà biết hắn suy nghĩ cái gì? Mau trở về phòng đi, đừng quấy rầy bản quân nghỉ ngơi!" Đoạn Thần đẩy A Sửu một cái, thúc giục nàng rời đi.
A Sửu còn chìm đắm trong nụ cười của Đoạn Thần, bị Đoạn Thần đẩy nhẹ thì sững sờ cúi đầu đi ra cửa. Lúc đi tới cửa thì A Sửu đột nhiên hoàn hồn lại, không chịu trở về mà lại ôm lấy Đoạn Thần."Sư phụ, ta ở lại phòng người ngủ có được không? Ta bảo đảm ngoan ngoãn, yên lặng, nhất định sẽ không làm ồn đến sư phụ! Rời khỏi sư phụ mấy ngày, ta rất sợ, bây giờ ta không muốn rời khỏi sư phụ nửa bước."
Đoạn Thần không còn gì để nói, vươn tay sờ đầu A Sửu. Hắn vốn muốn đợi A Sửu nghỉ ngơi thì sẽ hạ kết giới bảo vệ nàng rồi liền đi tìm Mạnh lão đầu kia hỏi một chút.
Nhưng bây giờ A Sửu quấn quýt lấy hắn như thế nên Đoạn Thần lại do dự. Trầm tư một lát rồi lên tiếng nói: "Ngươi muốn nghỉ ngơi ở phòng của bản quân cũng được, nhưng phải cách bản quân xa một chút, qua giường bên kia ngủ đi, không được quấy rầy bản quân! Nếu không bản quân ném ngươi về phòng của mình!"
Thấy Đoạn Thần chịu cho nàng ở lại trong phòng hắn, A Sửu vội vàng vui mừng gật đầu. Nhanh chân chạy tới giường nhỏ cách đó không xa, cởi giày nằm xuống, sợ Đoạn Thần sẽ hối hận.
Thấy thế, Đoạn Thần buồn cười lắc đầu. Vung tay áo một cái, tắt đèn rồi nằm xuống giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Khi nến tắt, trong phòng lập tức tối đen. Yên tĩnh rất lâu, Đoạn Thần tính toán thời gian, lúc cảm thấy A Sửu đã ngủ say thì đột nhiên nghe được A Sửu nhỏ giọng gọi.
"Sư phụ, người đã ngủ chưa?" Giọng nói yếu ớt của A Sửu vang lên.
---- susublue ~ diendan ----
Đoạn Thần vốn muốn lên tiếng mắng nàng hai câu để cho nàng mau chóng ngủ đi. Nhưng lời vừa đến cổ họng lại đột nhiên nuốt xuống. Hắn muốn nhìn thử xem có phải A Sửu muốn làm chuyện gì xấu xa hay không.
Không đợi Đoạn Thần đáp lại, A Sửu nhịn không được lại gọi thêm một tiếng: "Sư phụ? Người đã ngủ chưa?"
Đoạn Thần im lặng, không đáp lại.
A Sửu cảnh giác đợi một hồi lâu, nghĩ rằng Đoạn Thần mệt mỏi nên ngủ rồi, có thể hắn ngủ rất trầm, cho nên không nghe thấy nàng gọi. Nghĩ như thế, trong lòng A Sửu mừng thầm, xoa xoa đôi bàn tay, cẩn thận sờ soạng giường ngủ rồi nương theo ánh sáng màu bạc ngoài cửa sổ, lặng lẽ mò về phía Đoạn Thần.
Phát giác được A Sửu đứng dậy đi về phía hắn, Đoạn Thần lập tức nhắm mắt lại, hơi thở đều đều như đang ngủ say vậy.
A Sửu cẩn thận sờ giường Đoạn Thần, thở thật nhẹ nhàng, đứng cạnh Đoạn Thần rất lâu, thấy Đoạn Thần không có chút động tĩnh gì thì lúc này mới có thêm một động tác khác. Chậm rãi khom lưng, mặt để sát vào mặt Đoạn Thần. Trong lòng A Sửu rất căng thẳng, giống như ăn trộm sợ bị bắt được vậy.
Đã dần thích ứng được với bóng đêm, A Sửu cũng mơ hồ nhìn thấy được dung nhan của Đoạn Thần, đôi môi phấn hồng hướng sát lại gần bờ môi mỏng của Đoạn Thần rồi chậm rãi chạm vào môi hắn.
Bên ngoài thì Đoạn Thần giả bộ bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi động tác của A Sửu nhưng trong lòng lại cực kỳ khiếp sợ. Cái đồ xấu xí này có biết mình đang làm gì không! Lại dám hôn hắn! Còn là hôn môi nữa! Rốt cục là cái tên khốn kiếp nào đã dạy đồ nha đầu xấu xí việc này, nếu để cho hắn biết nhất định sẽ bầm thây hắn ra thành vạn đoạn! Mãi mãi không thể siêu sinh!
Hôn môi Đoạn Thần, A Sửu cảm nhận trái tim mình muốn nhảy ra ngoài chỉ trong vòng một khắc (phút). Không khống chế nổi hơi thở nữa nên bắt đầu thở dồn dập. Nghĩ lại Mạnh lão đầu nói phải khẽ cắn nên A Sửu khẽ chép miệng, nhẹ mở môi đỏ mọng ra ngậm lấy nửa đôi môi của Đoạn Thần rồi nhẹ nhàng cắn một cái.
Đoạn Thần cho rằng A Sửu hôn hắn xong rồi thì thôi, không ngờ cái đồ xấu xí này còn dám tiến thêm một bước! Thật sự làm cho Đoạn Thần hận không thể tìm ra kẻ đã dạy A Sửu hôn môi để lập tức bầm thây hắn ra làm vạn đoạn! Trong lòng không ngừng chửi bới, suy tính rất nhiều, lúc này Đoạn Thần không dám lên tiếng làm A Sửu kinh hãi. Nếu lúc này hắn lên tiếng thì Đoạn Thần không biết A Sửu có vì sợ hãi quá độ mà làm ra chuyện gì kinh thiên động địa hay không. Cho nên lúc này Đoạn Thần tự nhủ là phải nhịn! Hắn muốn nhìn xem cái đồ xấu xí này dám làm đến bước nào! Nếu nàng dám làm càn quá đáng thì đừng trách hắn không để ý nàng van xin mà đuổi nàng!
A Sửu chống tay lên giường, một tay thì ôm ngực. Tim đập quá nhanh, thật sợ nó sẽ nhảy ra ngoài nên nhẹ nhàng gặm nửa môi dưới của Đoạn Thần hai cái rồi lại gặm nửa môi trên hai cái nữa thì liền rời khỏi môi Đoạn Thần, A Sửu lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt hắn, thấy lông mày hắn không có chút biến hóa nào thì tim mới đập chậm lại, cúi đầu xuống tiếp tục hôn môi Đoạn Thần.
Cảm thấy A Sửu bỏ môi hắn ra, Đoạn Thần cảm thấy đã kết thúc rồi. Không ngờ là đồ xấu xí này chỉ dừng một chút rồi lại tiếp tục hôn hắn! Trong lòng thầm mắng nàng, Đoạn Thần không khống chế nổi tim mình nữa nên mặc cho nó đập bang bang.
Dịu dàng hôn Đoạn Thần, A Sửu cảm thấy kỳ quái, rõ ràng nàng cảm thấy tim mình không còn đập mạnh như lúc trước nữa nhưng vì sao vẫn nghe thấy nó đập thình thịch vậy chứ? Mặc dù lúc này nghĩ không ra, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc A Sửu nhấm nháp môi của Đoạn Thần. A Sửu thích ngậm môi của Đoạn Thần, nàng cảm thấy có cảm giác rất ngọt ngào. Động tác miệng không ngừng, tâm tư A Sửu lại bay xa. Cảm thấy nghi hoặc sư phụ không có ăn cái gì ngọt nhưng vì sao miệng lại ngọt như vậy? Chẳng lẽ trời sinh miệng đã có vị ngọt rồi sao? A Sửu không nghĩ ra đáp án, trong lòng quyết định: Lần sau có cơ hội sẽ thử quan sát sư phụ một ngày xem người có ăn đồ ngọt không, sau đó buổi tối cũng sẽ tìm một cơ hội ở lại phòng của hắn nghỉ ngơi, đến lúc đó nàng sẽ nghiệm chứng lại.
Giờ phút này trong lòng Đoạn Thần không còn giận dữ như lúc nãy nữa mà có chút sợ hãi. Hắn không khống chế nổi tim mình nữa, sợ tim đập quá nhanh sẽ bị A Sửu phát hiện.
A Sửu hôn đến trầm mê, nàng thật sự thích hương vị của sư phụ. Đột nhiên tiếng gà gáy bên ngoài như một tiếng sấm vang dội trong đêm tối yên tĩnh khiến cơ thể A Sửu sợ hãi run rẩy một cái, cắn môi Đoạn Thần một cái rồi không dám ở lại nữa mà trở về giường nhỏ của mình để ngủ. Quay lưng về phía Đoạn Thần, làm bộ như đang ngủ say.
Biết rõ A Sửu bị dọa bỏ chạy, Đoạn Thần thở phào nhẹ nhõm, lần đầu cảm thấy gà thật sự là loài tốt. Chờ sau này trở về Ma giới sẽ ban thưởng cho Dã Kê Tộc.
A Sửu làm kẻ trộm nên rất chột dạ, không ngủ được, đầu óc suy nghĩ rất nhiều thứ. Nghĩ đến cảnh tượng mình rình coi trong thanh lâu, thay thế những đôi nam nữ kia thành nàng và Đoạn Thần. Tưởng tượng đến hình ảnh kia A Sửu cảm thấy mặt mình cực kỳ nóng bỏng, dien;dafn*lle#quysdo0n tim cũng đập rất nhanh. Một tay ôm ngực, một tay sờ mặt, trong lòng A Sửu cảm thấy phấn khởi khó nói.
Mặc dù A Sửu bỏ chạy nhưng Đoạn Thần vẫn không an tâm. Bên cạnh có một đồ xấu xí có thể làm ra chuyện xấu xa bất cứ lúc nào, sao hắn có thể an tâm chìm vào giấc ngủ được! Lúc này tim Đoạn Thần đã trở lại bình thường, trong căn phòng yên ắng nghe thấy tiếng tim đập vang lên từ giường nhỏ, Đoạn Thần mở mắt ra liếc nhìn A Sửu. Trong căn phòng tối tăm nhưng nhãn lực của Đoạn Thần lại không bị ảnh hưởng. Có thể thấy rõ ràng động tác của A Sửu, nàng dùng một tay ôm ngực, một tay sờ mặt. Hừ, tim đập nhanh như vậy, còn sờ mặt, nhất định mặt đỏ nóng lên! Không biết trong cái đầu của đồ xấu xí này đang nghĩ chuyện xấu xa gì! Trong lòng thầm mắng A Sửu một lát rồi Đoạn Thần lại chửi bới người đã dạy hư A Sửu. Cũng không biết là tên chết tiệt nào dám dạy đồ xấu xí của hắn những thứ dơ bẩn này! Chờ đó đi! Nếu để hắn biết được nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn!
Bình luận facebook