Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 166
Hắn rũ mắt, lấy đầu ngón tay lau nước mắt cho cô. Đúng là cô gái nhỏ, nếu hắn còn trẻ thì hẳn sẽ tức giận đến cắn răng. Rốt cuộc cô có biết mình đang nói cái gì không? Tình cảm của hắn rẻ như thế sao?
Nhưng tuổi lớn một chút, hắn cũng hiểu sự trong sáng và khổ sở trong lòng cô. Hắn chẳng thể làm gì, chỉ có thể bao dung.
Bùi Xuyên nói: “Sẽ không có Cao Quỳnh, chỉ có em.” Lúc niên thiếu mang theo tình cảm trời sụp đất nứt thì hắn lại chưa bao giờ dám nói ra miệng, nhưng lúc này hắn đã có thể bình tĩnh thổ lộ.
Chỉ có em, đời này chỉ có em.
Bối Dao run rẩy nước mắt còn sót trên lông mi, trong lòng chấn động.
Hắn thấp giọng nói “Anh muốn biết, em ở thế giới kia có thích anh không?” Nếu không làm sao sẽ…… Hôn má hắn cũng tự nhiên như thế chứ? Hắn biết, cái loại thân mật này cũng không phải dành cho hắn.
Bối Dao gật gật đầu.
Bùi Xuyên trầm mặc, chưa nói tới ghen ghét, hắn chỉ hâm mộ không thôi. Hắn chưa từng được Bối Dao thích một ngày nào, thứ không có được thì tự nhiên cũng không biết nó có tư vị gì.
Mấy ngày này quả thực như là trộm được. Hắn vẫn ôn nhu nói như dĩ vãng: “Anh biết, em đi về ngủ đi, đừng nghĩ nhiều.”
Bối Dao muốn chúc hắn ngủ ngon nhưng lại nghĩ tới lời Vu Thượng Huyền nói. Hắn đời này đã nghe được rất nhiều lời chúc ngủ ngon và chào buổi sáng rồi. Vì thế lời này thà đừng nói ra còn hơn.
Cô đi tới cửa, lại đột nhiên quay đầu về. Bùi Xuyên ngước mắt.
Cô gái nhỏ làm động tác trái tim thật nhanh: “Cho Satan.”
Hắn trầm mặc một lát, rồi bật cười. Cho hắn đó.
Ngày hôm sau Cao Quỳnh dùng ánh mắt đăm đăm nhìn tiểu biệt trang mà đi về phía trước, Vu Thượng Huyền cười đến tự phụ lại ưu nhã: “Buổi sáng tốt lành.”
Cao Quỳnh cắn răng, bắp chân đều run rẩy: “Tôi ở trong rừng bất lão quỳ một đêm, anh thế nhưng chẳng thèm cầu tình?”
Vu Thượng Huyền kinh ngạc nói: “Cô thế nhưng còn yêu cầu tôi cầu tình cho cô hả? Tôi tưởng cô đã tính toán đi quỳ mấy ngày mấy đêm rồi chứ? Tôi sợ quấy rầy nhã hứng của cô.”
Mặt Cao Quỳnh đen như than.
Vu Thượng Huyền cười hắc hắc: “Không phải cô vẫn lành lặn sao? Về sau đừng đi tìm chết nữa là được.”
Cao Quỳnh nắm tay: “Anh cho rằng tôi sẽ vứt bỏ Satan sao? Không bao giờ, tiểu yêu nữ kia sớm muộn gì cũng thua trong tay lão nương. Nếu cô ta là gián điệp thì tôi không tin cô ta sẽ không lộ đuôi cáo.”
Vu Thượng Huyền cười gật gật đầu.
Theo lý thuyết, vào ngày giỗ Bối Dao mỗi năm, Satan sẽ chỉ ở tiểu biệt trang này nghỉ ngơi ba ngày. Rốt cuộc bên ngoài còn một đống việc lớn phải giải quyết, ở trên đảo nhỏ nhiều rất bất tiện.
Hắn ở bên ngoài và trên đảo nhỏ này giống như hai người. Ra bên ngoài hắn lập tức hỉ nộ vô thường lại thô bạo. Tuy nói thế này không phúc hậu nhưng mỗi năm vào ngày giỗ của Bối Dao, Cao Quỳnh đều có loại khoái cảm như được đến đảo nhỏ nghỉ phép.
Cao Quỳnh: “Hôm nay là ngày thứ tư, Satan sẽ trở về sao?”
Vu Thượng Huyền lắc đầu: “Tôi đâu biết, dựa theo lệ thường thì sẽ rời đi.”
Cao Quỳnh lo lắng sốt ruột, lần này cô ta không dám mạnh mẽ làm gì, chỉ không xác định nói: “Hắn sẽ không vì đồ giả này mà ở lại trên đảo lâu hơn chứ?” Ở lại đây lâu sẽ dễ bại lộ hành tung, mang đến rất nhiều nguy hiểm.
Vu Thượng Huyền còn không mở miệng thì cánh cửa trước mặt đã bị người ta đẩy ra. A Tả đẩy Bùi Xuyên ra mà hắn thì chỉ nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị rời đi.”
Cao Quỳnh và Vu Thượng Huyền liếc nhau ngẩn người, ngay sau đó Cao Quỳnh thở nhẹ, cuối cùng Satan cũng chịu rời đi.
Bùi Xuyên nói: “Gọi tiểu Trịnh đến đây.”
Chỉ trong chốc lát, một người đàn ông hàm hậu mập mạp chạy tới. Tiểu Trịnh vốn là một quan viên nhận tham ô, sau này bị cấy vãng sinh vào thì đến quản lý hòn đảo nhỏ này. Người này khéo đưa đẩy, làm việc rất biết nhìn mặt. Bởi vì có vãng sinh nên ông ta lại càng trung thành. Tiểu Trịnh cung kính nói: “Satan, ngài có việc gì cần dặn dò sao?”
Bùi Xuyên nhàn nhạt mở miệng: “Vị tiểu thư trên đảo này ông phải chăm sóc cho tốt, cô ấy muốn gì cũng phải đáp ứng, nếu cô ấy muốn đi đến chỗ mộ địa thì không được ngăn cản.”
Vì đeo mặt nạ nên mọi người không nhìn rõ biểu tình của Bùi Xuyên. Cao Quỳnh ngẩn người, còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Lúc phản ứng lại thì cô ta suýt nữa vui đến điên lên. Satan thế nhưng không tính toán mang theo kẻ giả mạo kia, hắn không cần thứ đồ giả kia!
Ha ha ha thật đáng mừng. Cô ta chịu chút khổ cũng đáng giá, tiểu yêu tinh kia cũng chỉ có thể khiến Satan nhất thời thương tiếc, nhưng lúc Satan rời đi không phải vẫn mang theo cô ta và Vu Thượng Huyền sao!
Cao Quỳnh áp xuống xúc động muốn cười, nhưng vì quá mức sung sướng nên khóe miệng có chút co giật.
Biểu tình của Vu Thượng Huyền lại có chút không nắm được, nhưng cuối cùng hắn vẫn đi theo Bùi Xuyên đến rìa đảo.
Người đàn ông trên xe lăn trước sau đều cực kỳ bình tĩnh. A Tả đẩy Bùi Xuyên, còn hắn thì mở máy tính kiểm tra email.
Vu Thượng Huyền theo Bùi Xuyên gần mười năm, từ khi hắn còn thiếu niên đến bây giờ, cũng cơ hồ chứng kiến hơn nửa đời Bùi Xuyên. Gió trên đảo ấm áp, mà Vu Thượng Huyền bỗng nhiên nhớ tới có một năm lúc căn cơ của “Vãng sinh” vẫn chưa ổn định, bọn họ cấy chíp sơ cấp vào một đám người đến tìm Bối Dao.
Chip vừa vào cơ thể thì lập tức khởi động chương trình tự trừng phạt. Có người cứ thế tự móc mắt mình, có kẻ giết đồng bạn, khắp nơi đều là máu.
Mặc kệ nghiệm thi thế nào thì những kẻ đã chết này cũng sẽ chẳng có gì liên quan đến Bùi Xuyên. Lúc đó Vu Thượng Huyền vốn đang cười hắc hắc, thưởng thức uy lực mà con chíp mang tới, không nghĩ vừa ngẩng đầu đã thấy Bối Dao sắc mặt tái nhợt đứng cạnh cửa. Vu Thượng Huyền có thể thấy Bối Dao thì Satan tự nhiên cũng thấy.
Sau đó không bao lâu, loại chíp kia mang đến tai họa ngầm khiến Satan rơi vào tình cảnh không xong.
Bọn họ bị bắt đổi nơi mới, sáng sớm hôm đó Satan thỉnh cầu Bối Dao đi cùng bọn họ nhưng cô lại cự tuyệt. Đã nhiều năm rồi mà Vu Thượng Huyền vẫn khó có thể quên được biểu tình của Satan ngày hôm đó.
Hắn nhìn Bối Dao, ánh mắt hèn mọn mà khẩn cầu: “Em đi theo anh, anh cầu xin em đó. Về sau … Anh vĩnh viễn sẽ không dùng loại chíp kia nữa, anh đảm bảo.”
Nhưng năm ấy Bối Dao tiểu thư vẫn một mực không đi cùng hắn. Đương nhiên, cuối cùng Satan cũng không đi.
Sau đó Vu Thượng Huyền cũng không xác định nếu Bối Dao không chết đi thì có ngày sẽ hại chết Satan hay không? Hoặc cô ta sẽ sợ bọn họ ngày nào đó tàn nhẫn lên, khiến thế giới bạo loạn.
Rốt cuộc cô ta đã nhiều lần cự tuyệt Satan. Có đôi khi hoa trên núi Nam Sơn nở đầy khắp núi, nở đến rực rỡ, Satan mời cô ta đi ra ngoài một chút nhưng cô ta vẫn cự tuyệt. Ánh mắt Satan ảm đạm, tươi cười lại vẫn ôn hòa.
Vu Thượng Huyền nghĩ thầm, nếu hiện tại người trên đảo này chính là Bối Dao, vậy Satan không mời cô ấy đi theo, chính là vì nghĩ cô ấy cũng sẽ không rời đi sao? Một lần hẹn hò, đi ngắm cảnh mà cô ta cũng chưa từng đồng ý đi với hắn, vậy làm sao chịu đi cùng hắn đến thế giới hỗn loạn kia chứ?
Gió biển dần dần lớn hơn. Váy của Cao Quỳnh bị thổi đến tung bay, nhưng tâm tình của cô ta lại rất tốt. Bọn họ rời đi lần này, lúc trở về sẽ là tháng sáu năm sau. Khi đó Satan đã sớm quên mất hàng giả kia.
Bùi Xuyên lên thuyền trước, ngón tay dừng một chút trên máy tính rồi gọi: “Tiểu Trịnh.”
Người đàn ông kia vội vàng lên tiếng.
“Nếu có một ngày cô ấy quay về nhà thì ông nói với tôi một tiếng.”
Tuy tiểu Trịnh không hiểu về nhà là sao, vị tiểu thư kia sao có thể tự mình về nhà, nhưng ông ta vẫn tuân lệnh đáp: “Vâng.”
Bùi Xuyên nhìn mặt biển mênh mông bát ngát, nhớ tới cô gái tối qua thì nhẹ nhàng thở dài. Có một số việc hắn không cần hỏi, cho dù đi theo hắn hay ở lại thì cũng có gì để hỏi đâu. Để cô lại thì cô mới có thể về nhà.
Thế giới bên ngoài lộn xộn, ít nhất trên đảo này cô sẽ được khỏe mạnh. Nhân duyên của bọn họ mỏng, nếu có một ngày cô rời đi thì nội tâm bình tĩnh tịch mịch nhiều năm của hắn cũng chỉ nhiều thêm chút buồn bã mất mát mà thôi.
*
Buổi tối Bối Dao không ngủ được nên buổi sáng cô ngủ dậy hơi muộn. Cô nhớ tới cảnh trong mơ tối qua, biểu tình có chút vi diệu.
Cô đã thấy một Bối Dao khác trong thế giới kia, người đó vẫn đi học, ngày hôm sau đi thăm Bùi Xuyên. Giống như việc cô rời đi cũng không khiến thế giới kia có chút thay đổi gì. Cái loại cảm giác này quá mức chân thật khiến cô cảm thấy mình đến đây chỉ vì chấp niệm quá lớn của Satan. Cô chỉ là một sai lầm của thời không, nhưng cũng là lễ vật cho một Satan đã cô đơn 27 năm.
Bối Dao không nghĩ được quá nhiều, cô chỉ duỗi cái eo lười, rửa mặt, sau đó dụi mắt đi xuống lầu.
Nhưng tuổi lớn một chút, hắn cũng hiểu sự trong sáng và khổ sở trong lòng cô. Hắn chẳng thể làm gì, chỉ có thể bao dung.
Bùi Xuyên nói: “Sẽ không có Cao Quỳnh, chỉ có em.” Lúc niên thiếu mang theo tình cảm trời sụp đất nứt thì hắn lại chưa bao giờ dám nói ra miệng, nhưng lúc này hắn đã có thể bình tĩnh thổ lộ.
Chỉ có em, đời này chỉ có em.
Bối Dao run rẩy nước mắt còn sót trên lông mi, trong lòng chấn động.
Hắn thấp giọng nói “Anh muốn biết, em ở thế giới kia có thích anh không?” Nếu không làm sao sẽ…… Hôn má hắn cũng tự nhiên như thế chứ? Hắn biết, cái loại thân mật này cũng không phải dành cho hắn.
Bối Dao gật gật đầu.
Bùi Xuyên trầm mặc, chưa nói tới ghen ghét, hắn chỉ hâm mộ không thôi. Hắn chưa từng được Bối Dao thích một ngày nào, thứ không có được thì tự nhiên cũng không biết nó có tư vị gì.
Mấy ngày này quả thực như là trộm được. Hắn vẫn ôn nhu nói như dĩ vãng: “Anh biết, em đi về ngủ đi, đừng nghĩ nhiều.”
Bối Dao muốn chúc hắn ngủ ngon nhưng lại nghĩ tới lời Vu Thượng Huyền nói. Hắn đời này đã nghe được rất nhiều lời chúc ngủ ngon và chào buổi sáng rồi. Vì thế lời này thà đừng nói ra còn hơn.
Cô đi tới cửa, lại đột nhiên quay đầu về. Bùi Xuyên ngước mắt.
Cô gái nhỏ làm động tác trái tim thật nhanh: “Cho Satan.”
Hắn trầm mặc một lát, rồi bật cười. Cho hắn đó.
Ngày hôm sau Cao Quỳnh dùng ánh mắt đăm đăm nhìn tiểu biệt trang mà đi về phía trước, Vu Thượng Huyền cười đến tự phụ lại ưu nhã: “Buổi sáng tốt lành.”
Cao Quỳnh cắn răng, bắp chân đều run rẩy: “Tôi ở trong rừng bất lão quỳ một đêm, anh thế nhưng chẳng thèm cầu tình?”
Vu Thượng Huyền kinh ngạc nói: “Cô thế nhưng còn yêu cầu tôi cầu tình cho cô hả? Tôi tưởng cô đã tính toán đi quỳ mấy ngày mấy đêm rồi chứ? Tôi sợ quấy rầy nhã hứng của cô.”
Mặt Cao Quỳnh đen như than.
Vu Thượng Huyền cười hắc hắc: “Không phải cô vẫn lành lặn sao? Về sau đừng đi tìm chết nữa là được.”
Cao Quỳnh nắm tay: “Anh cho rằng tôi sẽ vứt bỏ Satan sao? Không bao giờ, tiểu yêu nữ kia sớm muộn gì cũng thua trong tay lão nương. Nếu cô ta là gián điệp thì tôi không tin cô ta sẽ không lộ đuôi cáo.”
Vu Thượng Huyền cười gật gật đầu.
Theo lý thuyết, vào ngày giỗ Bối Dao mỗi năm, Satan sẽ chỉ ở tiểu biệt trang này nghỉ ngơi ba ngày. Rốt cuộc bên ngoài còn một đống việc lớn phải giải quyết, ở trên đảo nhỏ nhiều rất bất tiện.
Hắn ở bên ngoài và trên đảo nhỏ này giống như hai người. Ra bên ngoài hắn lập tức hỉ nộ vô thường lại thô bạo. Tuy nói thế này không phúc hậu nhưng mỗi năm vào ngày giỗ của Bối Dao, Cao Quỳnh đều có loại khoái cảm như được đến đảo nhỏ nghỉ phép.
Cao Quỳnh: “Hôm nay là ngày thứ tư, Satan sẽ trở về sao?”
Vu Thượng Huyền lắc đầu: “Tôi đâu biết, dựa theo lệ thường thì sẽ rời đi.”
Cao Quỳnh lo lắng sốt ruột, lần này cô ta không dám mạnh mẽ làm gì, chỉ không xác định nói: “Hắn sẽ không vì đồ giả này mà ở lại trên đảo lâu hơn chứ?” Ở lại đây lâu sẽ dễ bại lộ hành tung, mang đến rất nhiều nguy hiểm.
Vu Thượng Huyền còn không mở miệng thì cánh cửa trước mặt đã bị người ta đẩy ra. A Tả đẩy Bùi Xuyên ra mà hắn thì chỉ nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị rời đi.”
Cao Quỳnh và Vu Thượng Huyền liếc nhau ngẩn người, ngay sau đó Cao Quỳnh thở nhẹ, cuối cùng Satan cũng chịu rời đi.
Bùi Xuyên nói: “Gọi tiểu Trịnh đến đây.”
Chỉ trong chốc lát, một người đàn ông hàm hậu mập mạp chạy tới. Tiểu Trịnh vốn là một quan viên nhận tham ô, sau này bị cấy vãng sinh vào thì đến quản lý hòn đảo nhỏ này. Người này khéo đưa đẩy, làm việc rất biết nhìn mặt. Bởi vì có vãng sinh nên ông ta lại càng trung thành. Tiểu Trịnh cung kính nói: “Satan, ngài có việc gì cần dặn dò sao?”
Bùi Xuyên nhàn nhạt mở miệng: “Vị tiểu thư trên đảo này ông phải chăm sóc cho tốt, cô ấy muốn gì cũng phải đáp ứng, nếu cô ấy muốn đi đến chỗ mộ địa thì không được ngăn cản.”
Vì đeo mặt nạ nên mọi người không nhìn rõ biểu tình của Bùi Xuyên. Cao Quỳnh ngẩn người, còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Lúc phản ứng lại thì cô ta suýt nữa vui đến điên lên. Satan thế nhưng không tính toán mang theo kẻ giả mạo kia, hắn không cần thứ đồ giả kia!
Ha ha ha thật đáng mừng. Cô ta chịu chút khổ cũng đáng giá, tiểu yêu tinh kia cũng chỉ có thể khiến Satan nhất thời thương tiếc, nhưng lúc Satan rời đi không phải vẫn mang theo cô ta và Vu Thượng Huyền sao!
Cao Quỳnh áp xuống xúc động muốn cười, nhưng vì quá mức sung sướng nên khóe miệng có chút co giật.
Biểu tình của Vu Thượng Huyền lại có chút không nắm được, nhưng cuối cùng hắn vẫn đi theo Bùi Xuyên đến rìa đảo.
Người đàn ông trên xe lăn trước sau đều cực kỳ bình tĩnh. A Tả đẩy Bùi Xuyên, còn hắn thì mở máy tính kiểm tra email.
Vu Thượng Huyền theo Bùi Xuyên gần mười năm, từ khi hắn còn thiếu niên đến bây giờ, cũng cơ hồ chứng kiến hơn nửa đời Bùi Xuyên. Gió trên đảo ấm áp, mà Vu Thượng Huyền bỗng nhiên nhớ tới có một năm lúc căn cơ của “Vãng sinh” vẫn chưa ổn định, bọn họ cấy chíp sơ cấp vào một đám người đến tìm Bối Dao.
Chip vừa vào cơ thể thì lập tức khởi động chương trình tự trừng phạt. Có người cứ thế tự móc mắt mình, có kẻ giết đồng bạn, khắp nơi đều là máu.
Mặc kệ nghiệm thi thế nào thì những kẻ đã chết này cũng sẽ chẳng có gì liên quan đến Bùi Xuyên. Lúc đó Vu Thượng Huyền vốn đang cười hắc hắc, thưởng thức uy lực mà con chíp mang tới, không nghĩ vừa ngẩng đầu đã thấy Bối Dao sắc mặt tái nhợt đứng cạnh cửa. Vu Thượng Huyền có thể thấy Bối Dao thì Satan tự nhiên cũng thấy.
Sau đó không bao lâu, loại chíp kia mang đến tai họa ngầm khiến Satan rơi vào tình cảnh không xong.
Bọn họ bị bắt đổi nơi mới, sáng sớm hôm đó Satan thỉnh cầu Bối Dao đi cùng bọn họ nhưng cô lại cự tuyệt. Đã nhiều năm rồi mà Vu Thượng Huyền vẫn khó có thể quên được biểu tình của Satan ngày hôm đó.
Hắn nhìn Bối Dao, ánh mắt hèn mọn mà khẩn cầu: “Em đi theo anh, anh cầu xin em đó. Về sau … Anh vĩnh viễn sẽ không dùng loại chíp kia nữa, anh đảm bảo.”
Nhưng năm ấy Bối Dao tiểu thư vẫn một mực không đi cùng hắn. Đương nhiên, cuối cùng Satan cũng không đi.
Sau đó Vu Thượng Huyền cũng không xác định nếu Bối Dao không chết đi thì có ngày sẽ hại chết Satan hay không? Hoặc cô ta sẽ sợ bọn họ ngày nào đó tàn nhẫn lên, khiến thế giới bạo loạn.
Rốt cuộc cô ta đã nhiều lần cự tuyệt Satan. Có đôi khi hoa trên núi Nam Sơn nở đầy khắp núi, nở đến rực rỡ, Satan mời cô ta đi ra ngoài một chút nhưng cô ta vẫn cự tuyệt. Ánh mắt Satan ảm đạm, tươi cười lại vẫn ôn hòa.
Vu Thượng Huyền nghĩ thầm, nếu hiện tại người trên đảo này chính là Bối Dao, vậy Satan không mời cô ấy đi theo, chính là vì nghĩ cô ấy cũng sẽ không rời đi sao? Một lần hẹn hò, đi ngắm cảnh mà cô ta cũng chưa từng đồng ý đi với hắn, vậy làm sao chịu đi cùng hắn đến thế giới hỗn loạn kia chứ?
Gió biển dần dần lớn hơn. Váy của Cao Quỳnh bị thổi đến tung bay, nhưng tâm tình của cô ta lại rất tốt. Bọn họ rời đi lần này, lúc trở về sẽ là tháng sáu năm sau. Khi đó Satan đã sớm quên mất hàng giả kia.
Bùi Xuyên lên thuyền trước, ngón tay dừng một chút trên máy tính rồi gọi: “Tiểu Trịnh.”
Người đàn ông kia vội vàng lên tiếng.
“Nếu có một ngày cô ấy quay về nhà thì ông nói với tôi một tiếng.”
Tuy tiểu Trịnh không hiểu về nhà là sao, vị tiểu thư kia sao có thể tự mình về nhà, nhưng ông ta vẫn tuân lệnh đáp: “Vâng.”
Bùi Xuyên nhìn mặt biển mênh mông bát ngát, nhớ tới cô gái tối qua thì nhẹ nhàng thở dài. Có một số việc hắn không cần hỏi, cho dù đi theo hắn hay ở lại thì cũng có gì để hỏi đâu. Để cô lại thì cô mới có thể về nhà.
Thế giới bên ngoài lộn xộn, ít nhất trên đảo này cô sẽ được khỏe mạnh. Nhân duyên của bọn họ mỏng, nếu có một ngày cô rời đi thì nội tâm bình tĩnh tịch mịch nhiều năm của hắn cũng chỉ nhiều thêm chút buồn bã mất mát mà thôi.
*
Buổi tối Bối Dao không ngủ được nên buổi sáng cô ngủ dậy hơi muộn. Cô nhớ tới cảnh trong mơ tối qua, biểu tình có chút vi diệu.
Cô đã thấy một Bối Dao khác trong thế giới kia, người đó vẫn đi học, ngày hôm sau đi thăm Bùi Xuyên. Giống như việc cô rời đi cũng không khiến thế giới kia có chút thay đổi gì. Cái loại cảm giác này quá mức chân thật khiến cô cảm thấy mình đến đây chỉ vì chấp niệm quá lớn của Satan. Cô chỉ là một sai lầm của thời không, nhưng cũng là lễ vật cho một Satan đã cô đơn 27 năm.
Bối Dao không nghĩ được quá nhiều, cô chỉ duỗi cái eo lười, rửa mặt, sau đó dụi mắt đi xuống lầu.
Bình luận facebook