• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Sức nóng của một ác ma (13 Viewers)

  • Sức nóng của một ác ma - Chương 168

“Đừng tưởng rằng đi theo bọn tôi rồi thì tức là Satan thích cô. Anh ấy để cô lại trên đảo là để lại một mạng cho cô mà cô còn không biết điều, cô tình theo tới để chịu chết.”


Bối Dao cũng tức giận, trước đó rõ ràng là Cao Quỳnh có nhìn thấy mình, lại cố ý ngăn mình lên thuyền. Nếu không phải Bùi Xuyên đi ra thì có lẽ cô sẽ bị lưu lại trên đảo một mình những một năm.


Bối Dao nói: “Anh ấy không thích tôi thì thích cô chắc?”


Cao Quỳnh: “……”


Bối Dao chớp chớp mắt: “Anh ấy kéo tôi dậy, còn để tôi hôn anh ấy nữa.”


“……”


Bối Dao còn ngại không đủ, cô hiếm khí nhỏ mọn như thế nhưng nhưng cô vẫn nói: “Anh ấy cũng thích hôn tôi.”


Cao Quỳnh tức giận đến trán bốc khói: “Cô có biết liêm sỉ không?”


Bối Dao nói: “Tôi đang nói thật mà.”


Cao Quỳnh hận không thể một chân đem cô ta đá xuống biển, tiểu yêu tinh vẻ mặt thanh lệ này sức chiến đấu cũng không yếu. Cao Quỳnh nói: “Anh ta không phải thích cô mà là thích Bối Dao.”


Không nghĩ tiểu yêu tinh kia không tức mà lại vui rạo rực nói: “Thích Bối Dao chính là thích tôi.”


Cao Quỳnh: “……”


*


Vu Thượng Huyền nghiêm trang mà đem kết quả thí nghiệm vãng sinh mới nhất đến cho Bùi Xuyên xem. Hắn phát hiện cứ cách vài phút Satan sẽ nhìn ra bên ngoài một cái.


Satan chưa từng ở cùng phụ nữ bao giờ nên lúc này giống như bên người đột nhiên thêm một vướng bận, luôn phải nhìn xem cô đang làm gì, có nhàm chán không.


Thấy Cao Quỳnh cùng Bối Dao giống như đang cãi nhau đến hứng khởi thì Bùi Xuyên mới thu tầm mắt, chuyên tâm phân tích kết quả thí nghiệm.


Buổi tối ăn cơm xong là lúc Bùi Xuyên nghe báo cáo công việc. Sau khi Bối Dao qua đời, trừ bỏ ăn ngủ, còn lại hắn đều làm việc. Kể cả ở trên du thuyền hắn cũng liên lạc với trong đất liền để làm việc.


Cơm nước xong Bối Dao liền chạy ra ngoài. Cô rất thông minh, biết hắn đang bận nên cũng không quấy rầy, chỉ tự mình đi tìm việc làm.


Bùi Xuyên thu hồi ánh mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.


Lúc này tâm tình Cao Quỳnh lại tốt lên, rốt cuộc Bối Dao chẳng hiểu gì hết. Muốn đảm đang nội trợ thì chính là phải như Cao Quỳnh cô! Công việc cô ta làm rất tốt, lúc mọi người bàn công việc, Cao Quỳnh là người phụ nữ duy nhất, mà đây cũng là lý do cô ta có thể ổn định ở vị trí này nhiều năm như thế.


Cô ta nhìn Satan đang ở gần trong gang tấc, lúc hắn làm việc thì rất nghiêm túc, cho dù đeo mặt nạ thì Cao Quỳnh vẫn có thể căn cứ theo ký ức nhiều năm để miêu tả hình dáng của hắn.


Cao Quỳnh nghĩ thầm, nhìn xem, tiểu yêu tinh kia ngoài đẹp thì chẳng có tác dụng gì khác. Cô ta có thể tham gia họp sao? Chắc chắn không!


Mọi người họp xong thì cũng đã 10 giờ. Một bóng dáng vui sướng chạy vào cửa, giọng nói như gió tháng ba, trong trẻo êm tai: “Bùi Xuyên, chúng ta đi xem ngôi sao đi.”


Bùi Xuyên ngẩn người, ngay sau đó cười nói: “Được.”


Bối Dao vui mừng đẩy xe lăn của hắn ra ngoài.


Cao Quỳnh đang cầm báo cáo: “……” Cô ta thiếu chút nữa là siết rách báo cáo và danh sách trong tay. Satan không thích báo biểu, hắn chỉ thích mỹ nhân nũng nịu. Cao Quỳnh rốt cuộc không cam lòng, muốn lén lút đi xem.


Vu Thượng Huyền buồn cười mà túm chặt cô ta: “Cô định làm gì?”


Cao Quỳnh nói: “Tôi muốn giám thị tên gián điệp kia, vạn nhất cô ta làm tổn thương Satan thì sao?”


“Cô ấy sẽ không làm thế.”


Cao Quỳnh lập tức dùng ánh mắt thù địch mà ngắm Vu Thượng Huyền: “Sao anh biết?”


“Không phải cô ấy đã nói rồi sao? Cô ấy thích.”


“Cô ta nói gì anh cũng tin sao?”


Vu Thượng Huyền: “Vì sao lại không tin?”


Cao Quỳnh dậm chân: “Cô ta làm gì có chỗ nào giống người tốt?”


Vu Thượng Huyền kinh ngạc nói: “Chúng ta chẳng lẽ là người tốt sao?”


Cao Quỳnh không còn lời gì để nói, cuối cùng đành nói: “Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải đi nhìn xem.”


Vu Thượng Huyền buông tay nhún nhún vai: “Vậy cô đi đi, nếu bị ném xuống biển cho cá ăn thì tôi sẽ không phụ trách vớt cô lên.”


Trừng mắt nhìn Vu Thượng Huyền một cái, Cao Quỳnh lén lút bò lên boong tàu.





Trên biển ngẫu nhiên có thể thấy ngôi sao, tối nay vừa lúc thời tiết đẹp, ngôi sao trên biển chợt lóe, ánh trăng cũng thực xinh đẹp.


Bối Dao dọn băng ghế nhỏ ngồi bên người Bùi Xuyên, hắn hỏi cô: “Sao đột nhiên em lại quyết định rời đi, không tìm cách về nhà nữa à?”


Bối Dao nghĩ nghĩ: “Em cảm thấy em không về được.”


Bùi Xuyên an tĩnh.


Bối Dao có chút khẩn trương mà nhìn hắn: “Hình như là thật đó, em có thể tạm thời đi theo anh không?”


Bùi Xuyên nói: “Được.”


Mắt Bối Dao cong cong, cô nói: “Anh thích em đúng không? Không phải bởi vì anh quen Bối Dao kia mà chính là em bây giờ.”


Nếu cô hỏi sớm mấy năm thì hắn có thể vì tự ti mà trầm mặc, hoặc không phản ứng gì. Nhưng đoán chừng tuổi nhiều hơn, da mặt cũng dày hơn, hắn nhìn cô chăm chú, bình tĩnh đáp: “Ừ.”


Hắn thích cô gái đáng yêu hoạt bát này. Cô gái này còn biết thân cận, khiến nội tâm lẫn ánh mắt hắn đều bị hấp dẫn. Cũng bởi vậy từ ánh mắt đầu tiên hắn đã có thể xác định cô chính là Bối Dao.


Bối Dao nghe được câu khẳng định này thì lại đỏ mặt.


Bùi Xuyên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, mở miệng nói: “Nhưng em cũng biết, anh và Bùi Xuyên của em có lẽ không giống nhau. Tối hôm qua chúng ta đã nói, anh là Satan, ra khỏi đảo nhỏ thì em sẽ nhìn thấy một thế giới khác, mà anh không phải người tốt, cũng không phải Bùi Xuyên vì em mà tự thú.”


Bối Dao nói: “Em biết anh là Satan, nhưng Satan cũng là Bùi Xuyên của em. Em không biết giải thích với anh thế nào, nhưng em vẫn nhớ rõ chuyện giữa chúng ta khi còn nhỏ.”


Ánh mắt Bùi Xuyên khẽ nhúc nhích.


Bối Dao nói: “Anh mang mặt nạ nên em không nhìn thấy biểu tình của anh, em có thể gỡ nó xuống không?”


Cô vươn tay, thử chạm vào mặt nạ của hắn.


Hắn cầm lấy cổ tay cô, nhìn vào mắt cô nói: “Có vết sẹo, khó coi lắm.”


Hắn rốt cuộc là Satan, chỉ nhẹ nhàng cầm cổ tay cô rồi lại lễ phép buông ra, sợ cô phản cảm. Rốt cuộc Bối Dao trước kia luôn tránh đụng chạm với hắn, Bùi Xuyên là người nhạy cảm, tự nhiên đều nhìn ra hết.


Bối Dao chớp chớp mắt, mềm giọng nói: “Để em nhìn xem, anh đẹp nhất chính là lúc lãnh khốc đó.”


Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn đành thở dài thật nhẹ. Bùi Xuyên có cảm giác nói không nên lời. Thực ra cũng xấu hổ, hắn đã 27 rồi thế nhưng còn bị lời khen của một cô gái nhỏ đem đến cảm xúc mênh mông.


Cuối cùng hắn cũng cam chịu. Bối Dao vui sướng mà tháo mặt nạ của hắn ra, dưới ánh trăng, dung nhan của hắn lạnh lùng. Có lẽ là bởi vì thích nhíu mày nên giữa mày hắn có dấu nhíu mày nhợt nhạt, nhưng hấp dẫn nhất vẫn là một chữ “S” bên má phải của hắn.


Vết sẹo có một loại cảm giác hoa lệ lạnh lẽo đến quỷ dị. Cô ngước hàng mi dài, hỏi hắn: “S là Satan sao?”


“Ừ.” Hắn ôn hòa cười cười, “Không quá đẹp phải không?”


Bối Dao nói: “Rất tuấn tú.” Tay cô nắm chặt hai bên người, một bộ dáng rất chân thành.


Bùi Xuyên bật cười.


Trong mắt cô là hình ảnh của hắn và trăng sao, vô cùng trong sáng và ôn nhu. Lúc cô nhìn chăm chú vào ai đó thì giống như người kia sẽ có ảo giác họ là toàn bộ thế giới của cô.


Bùi Xuyên hỏi: “Vết thương trên chân em đỡ chưa?”


Ngữ điệu của hắn bình thản trầm thấp, có loại cảm giác trầm ổn nói không nên lời, lại như một người lớn quan tâm người trẻ tuổi hơn.


Cô bất mãn với một Bùi Xuyên xa cách như thế. Về sau khả năng cô sẽ phải ở với hắn cả đời, thế này thì sao được. Cô biết Bối Dao trước kia cũng không thân cận hắn, nhớ tới lúc trước hắn ngại ngùng xử lý vết thương cho cô thì cô lại đặt bàn chân nhỏ trắng nõn lên đầu gối hắn: “Vậy anh nhìn xem.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom