Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 74
Lúc này Bùi Xuyên mới nhớ tới việc này, hắn cong môi, nhưng lại chẳng nhếch nổi thành nụ cười: “Phải không?”
Nhìn đi, đến cái loại vô tâm vô phế như Kim Tử Dương mà cũng biết ngày mai là một ngày đặc biệt với hắn, cô vì sao lại muốn chọn hôm nay, cố tình…… Muốn như vậy.
Bùi Xuyên bỗng nhiên đứng lên, Trịnh Hàng cả kinh nói: “Xuyên ca!”
Bùi Xuyên thở phì phò, giống như người chết đuối bỗng nhiên được tiếp thêm không khí, dùng sức mà thở, sau đó hắn khàn giọng nói: “Anh chỉ đứng xem từ xa thôi.”
Quý Vĩ cũng không viết nổi bài tập nữa, hắn cảm thấy Xuyên ca thật là đáng thương. Hắn nhỏ giọng nói: “Đi xem một lần rồi cũng tốt.”
Bùi Xuyên đi rồi, không ai ngăn cản.
Đám người Kim Tử Dương nhìn nhau, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Không ai tin hắn thật sự chỉ xem một cái.
Tâm hắn đều sắp nát rồi.
~
Ban đêm ở Lục Trung còn mang theo một chút se lạnh.
Hàn Trăn đợi cả ngày, cũng không chờ được môi thơm của hoa khôi. Được rồi, hắn cười khổ, vốn hắn nên chủ động đi bác bỏ tin đồn với tư cách đương sự, nhưng hắn lại cứ chờ mong.
Chỉ đành đổ thừa cho món quà trong cái tin đồn này có dụ hoặc quá lớn đi. Nếu có thể trở thành sự thật thì mặc dù bị trừng phạt hắn cũng cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Nhưng “Món quà nhỏ” tựa hồ vô cùng tuân thủ quy củ, cũng nghiêm túc mà bác bỏ tin đồn.
Lúc kết thúc tiết tự học buổi tối của Lục Trung, Hàn Trăn mất mát mà thở dài, biết thời gian hạn chế sắp tới rồi. Cho dù lời đồn đãi này giả đến không thể giả hơn thì hắn cũng phải cùng các huynh đệ đi ra ngoài ăn bữa cơm, lại cắt cái bánh kem mới được.
Bối Dao học xong lớp tự học buổi tối, trên đường về phòng ngủ cô vẫn đang kích động. Cô tính, còn hơn một giờ nữa là đến sinh nhật của Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên mười tám tuổi không có ba và mẹ bên người, bộ dáng thật thảm. Cô đã chuẩn bị quà là một cây không khí (cây họ dứa, nhìn giống dứa, có thể tổng hợp chất dinh dưỡng trong không khí, không cần đất). Nó chỉ cần không khí là có thể tồn tại được, dễ trồng kinh khủng.
Trong nhà Bùi Xuyên quạnh quẽ như vậy, cho nên cho hắn thêm chút sức sống cũng tốt.
Cô cũng chẳng có biện pháp nào khác, cô nghèo mà, cũng chỉ mua nổi chút quà nhỏ này mà thôi.
Trên đường về phòng ngủ cô lại thấy một bóng dáng quen thuộc. Bùi Xuyên? Sao hắn lại đến đây?
Bối Dao nói với đám bạn cùng phòng: “Phỉ Phỉ, Dương Gia, các cậu đi về trước đi, mình có chút việc.”
Trần Phỉ Phỉ nghĩ nghĩ, mẹ nó! Chẳng lẽ Dao Dao thật sự muốn đi gặp Hàn Trăn…… Cô nàng cố gắng nén chấn động, nghiêm túc nói: “Đi đi! Nếu dì quản lý hỏi thì bọn mình sẽ nói cậu ở WC! Bọn mình nhất định giữ bí mật.”
“……” Cảm ơn cậu nhé.
Bối Dao đi đến chỗ tối kia. Cô có chút buồn rầu, hắn tới sớm quá, còn chưa tới sinh nhật hắn đâu, quà cô cũng chưa mang.
Rừng cây tỏa hương khí nhợt nhạt, ánh đèn mờ nhạt, Bối Dao liếc mắt một cái đã nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bùi Xuyên lại dời mắt đi.
Bối Dao ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trong không khí, cô ngửi ngửi: “Anh uống rượu hả? Bùi Xuyên, anh sao thế?” Sắp ăn sinh nhật rồi, sao còn không vui?
Bùi Xuyên nắm chặt tay, nhắm mắt.
Hắn làm sao vậy? Hắn cũng không biết mình làm sao? Rõ ràng không nên tới, rõ ràng…… Không xứng tới.
Nhưng giống như Quý Vĩ nói, hắn có điểm mấu chốt không qua được. Hắn hận vì sao lại sinh ra, vì sao lại yêu đến muốn muốn chết.
Đêm đầu hạ, ở rừng cây nơi xa có ba bóng đèn chiếu xuống.
Bùi Xuyên trầm mặc thật lâu mới lên tiếng: “Tớ không có việc gì, cậu trở về đi.”
Hỏi thì thế nào, hôm nay đã kết thúc. Anh đến đây vốn dĩ cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.
Bối Dao tò mò quan sát biểu tình của anh, biểu tình thiếu niên lạnh nhạt cực kỳ, trong mắt đều phủ ánh sáng ảm đạm.
Không có việc gì sẽ uống rượu sao? Không có việc gì sẽ đến trường của bọn họ gặp cô sao?
Cô đến gần anh, ngước mắt đối diện mắt anh, nghiêm túc nói: “Bùi Xuyên, có người nào từng nói với cậu rằng nếu có việc trong lòng thì phải nói ra, không được nghẹn trong lòng chưa?”
Cô nhịn không được cười: “Nghẹn lâu rồi sẽ…… Giống như cậu vậy, cả người thoạt nhìn hung dữ chết được.”
Anh gắt gao nhấp môi.
Bối Dao nói: “Rốt cuộc làm sao vậy?” Giọng nói của cô lẫn trong gió hè, bao dung lại mềm mại.
“Tớ không có việc gì.” Anh chịu không nổi, đã nói là chỉ muốn nhìn một cái, hà tất phải hỏi để tự rước lấy nhục.
Bùi Xuyên xoay người muốn đi.
“Aiz……” Bối Dao do dự không biết có nên đuổi theo hay không.
Thôi thôi, hôm nay tính tình hư một chút coi như cho anh ứng trước chút quyền lợi của ngày mai đi.
Ở cuối rừng cây, chỗ giao với cổng trường có một đám thiếu niên đang đi ra cửa.
Có người trêu đùa hỏi: “Hàn Trăn! Thế nào, thời khắc trở thành đàn ông có được thưởng thức môi thơm của hoa hậu giảng đường không?”
Bùi Xuyên đột nhiên dừng lại bước chân.
Hàn Trăn nói: “Đừng nói bậy!”
“Ha ha ha mau xem, Hàn Trăn đỏ mặt rồi kìa!”
“Hàn Trăn Hàn Trăn, hoa hậu giảng đường trêи người có thơm không? Môi có mềm không? Eo cô ấy thoạt nhìn nhỏ bé thế, cậu được ôm chưa? Bối Dao đẹp như vậy, hắc, không biết tư vị thế nào?”
Lời này quá mức ngả ngớn, Hàn Trăn nhíu mày chưa kịp nói gì thì cái kẻ vừa nói lời trêu đùa đó đã ăn một quyền thật mạnh trêи mặt.
Chỗ giao nhau của rừng cây, thiếu niên một thân quần áo đen túm chặt lấy cổ áo nam sinh kia, nện thêm một quyền nữa trêи mặt hắn.
Nam sinh kia chảy máu mũi.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, sau đó nhanh chóng chạy lên can ngăn. Bọn họ không biết thiếu niên đang đánh người kia nhưng lại bị bộ dạng tàn nhẫn của người đó dọa sợ.
Anh giống như điên rồi, đè đầu nam sinh kia mà hướng cây ở bên cạnh đập vào.
Một chút lại một chút, bảy tám người bên cạnh mà không ai kéo được anh ra.
Hàn Trăn kinh sợ, cùng hai người nữa kéo cánh tay anh kéo ra sau, những người còn lại thì che chở nam sinh bị đánh kia.
Nam sinh bị đánh đến hỏng mất: “Tao. Con mẹ nó, mẹ, mày bị tâm thần à……”
Hàn Trăn cảm nhận được cơ bắp dưới tay của thiếu niên này, phẫn nộ cực hạn khiến cơ bắp anh trừu động, hắn không giữ chặt Bùi Xuyên. Mọi phẫn nộ, thống khổ khiến thần sắc Bùi Xuyên lạnh băng dữ tợn hơn.
Bùi Xuyên biết mình điên rồi, anh chính là điên rồi, ngày hôm qua lúc biết được tin tức kia anh cũng đã điên rồi ……
Hàn Trăn không giữ chặt Bùi Xuyên, nhìn nam sinh bị đánh dọa đến sắc mặt trắng bệch kia, không còn cách nào, chỉ có thể chạy nhanh đến che chở phía trước hắn.
Nắm tay của Bùi Xuyên chỉ cách Hàn Trăn một cm.
Hai thiếu niên nhìn nhau một giây.
Bùi Xuyên nói: “Cút ngay.” Anh nhận ra người trước mặt là ai, Hàn Trăn. Nam sinh trêи bài viết kia có ảnh cùng với Bối Dao.
Hàn Trăn thấy một đôi mắt vừa lạnh vừa sắc.
Hàn Trăn nói: “Nếu tôi không tránh thì sao? Bạn học, mặc kệ cậu là ai, cùng cậu ta có ân oán gì thì cũng không nên dùng phương thức này để giải quyết.”
Trong một khắc này, Bùi Xuyên có xúc động muốn đánh chết hắn.
Loại người thích giữ gìn cái gọi là chính nghĩa này chính là người cô thích sao?
Bùi Xuyên chưa từng có ý niệm nào về chính nghĩa, trong đầu anh chỉ có những lời nói ngả ngớn của tên nam sinh mặt đầy máu kia, hắn nói Bối Dao có tư vị thế nào ư?
Bùi Xuyên động thủ.
Đi mẹ nó đi, đều cùng chết hết đi.
Nhìn đi, đến cái loại vô tâm vô phế như Kim Tử Dương mà cũng biết ngày mai là một ngày đặc biệt với hắn, cô vì sao lại muốn chọn hôm nay, cố tình…… Muốn như vậy.
Bùi Xuyên bỗng nhiên đứng lên, Trịnh Hàng cả kinh nói: “Xuyên ca!”
Bùi Xuyên thở phì phò, giống như người chết đuối bỗng nhiên được tiếp thêm không khí, dùng sức mà thở, sau đó hắn khàn giọng nói: “Anh chỉ đứng xem từ xa thôi.”
Quý Vĩ cũng không viết nổi bài tập nữa, hắn cảm thấy Xuyên ca thật là đáng thương. Hắn nhỏ giọng nói: “Đi xem một lần rồi cũng tốt.”
Bùi Xuyên đi rồi, không ai ngăn cản.
Đám người Kim Tử Dương nhìn nhau, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Không ai tin hắn thật sự chỉ xem một cái.
Tâm hắn đều sắp nát rồi.
~
Ban đêm ở Lục Trung còn mang theo một chút se lạnh.
Hàn Trăn đợi cả ngày, cũng không chờ được môi thơm của hoa khôi. Được rồi, hắn cười khổ, vốn hắn nên chủ động đi bác bỏ tin đồn với tư cách đương sự, nhưng hắn lại cứ chờ mong.
Chỉ đành đổ thừa cho món quà trong cái tin đồn này có dụ hoặc quá lớn đi. Nếu có thể trở thành sự thật thì mặc dù bị trừng phạt hắn cũng cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Nhưng “Món quà nhỏ” tựa hồ vô cùng tuân thủ quy củ, cũng nghiêm túc mà bác bỏ tin đồn.
Lúc kết thúc tiết tự học buổi tối của Lục Trung, Hàn Trăn mất mát mà thở dài, biết thời gian hạn chế sắp tới rồi. Cho dù lời đồn đãi này giả đến không thể giả hơn thì hắn cũng phải cùng các huynh đệ đi ra ngoài ăn bữa cơm, lại cắt cái bánh kem mới được.
Bối Dao học xong lớp tự học buổi tối, trên đường về phòng ngủ cô vẫn đang kích động. Cô tính, còn hơn một giờ nữa là đến sinh nhật của Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên mười tám tuổi không có ba và mẹ bên người, bộ dáng thật thảm. Cô đã chuẩn bị quà là một cây không khí (cây họ dứa, nhìn giống dứa, có thể tổng hợp chất dinh dưỡng trong không khí, không cần đất). Nó chỉ cần không khí là có thể tồn tại được, dễ trồng kinh khủng.
Trong nhà Bùi Xuyên quạnh quẽ như vậy, cho nên cho hắn thêm chút sức sống cũng tốt.
Cô cũng chẳng có biện pháp nào khác, cô nghèo mà, cũng chỉ mua nổi chút quà nhỏ này mà thôi.
Trên đường về phòng ngủ cô lại thấy một bóng dáng quen thuộc. Bùi Xuyên? Sao hắn lại đến đây?
Bối Dao nói với đám bạn cùng phòng: “Phỉ Phỉ, Dương Gia, các cậu đi về trước đi, mình có chút việc.”
Trần Phỉ Phỉ nghĩ nghĩ, mẹ nó! Chẳng lẽ Dao Dao thật sự muốn đi gặp Hàn Trăn…… Cô nàng cố gắng nén chấn động, nghiêm túc nói: “Đi đi! Nếu dì quản lý hỏi thì bọn mình sẽ nói cậu ở WC! Bọn mình nhất định giữ bí mật.”
“……” Cảm ơn cậu nhé.
Bối Dao đi đến chỗ tối kia. Cô có chút buồn rầu, hắn tới sớm quá, còn chưa tới sinh nhật hắn đâu, quà cô cũng chưa mang.
Rừng cây tỏa hương khí nhợt nhạt, ánh đèn mờ nhạt, Bối Dao liếc mắt một cái đã nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bùi Xuyên lại dời mắt đi.
Bối Dao ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trong không khí, cô ngửi ngửi: “Anh uống rượu hả? Bùi Xuyên, anh sao thế?” Sắp ăn sinh nhật rồi, sao còn không vui?
Bùi Xuyên nắm chặt tay, nhắm mắt.
Hắn làm sao vậy? Hắn cũng không biết mình làm sao? Rõ ràng không nên tới, rõ ràng…… Không xứng tới.
Nhưng giống như Quý Vĩ nói, hắn có điểm mấu chốt không qua được. Hắn hận vì sao lại sinh ra, vì sao lại yêu đến muốn muốn chết.
Đêm đầu hạ, ở rừng cây nơi xa có ba bóng đèn chiếu xuống.
Bùi Xuyên trầm mặc thật lâu mới lên tiếng: “Tớ không có việc gì, cậu trở về đi.”
Hỏi thì thế nào, hôm nay đã kết thúc. Anh đến đây vốn dĩ cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.
Bối Dao tò mò quan sát biểu tình của anh, biểu tình thiếu niên lạnh nhạt cực kỳ, trong mắt đều phủ ánh sáng ảm đạm.
Không có việc gì sẽ uống rượu sao? Không có việc gì sẽ đến trường của bọn họ gặp cô sao?
Cô đến gần anh, ngước mắt đối diện mắt anh, nghiêm túc nói: “Bùi Xuyên, có người nào từng nói với cậu rằng nếu có việc trong lòng thì phải nói ra, không được nghẹn trong lòng chưa?”
Cô nhịn không được cười: “Nghẹn lâu rồi sẽ…… Giống như cậu vậy, cả người thoạt nhìn hung dữ chết được.”
Anh gắt gao nhấp môi.
Bối Dao nói: “Rốt cuộc làm sao vậy?” Giọng nói của cô lẫn trong gió hè, bao dung lại mềm mại.
“Tớ không có việc gì.” Anh chịu không nổi, đã nói là chỉ muốn nhìn một cái, hà tất phải hỏi để tự rước lấy nhục.
Bùi Xuyên xoay người muốn đi.
“Aiz……” Bối Dao do dự không biết có nên đuổi theo hay không.
Thôi thôi, hôm nay tính tình hư một chút coi như cho anh ứng trước chút quyền lợi của ngày mai đi.
Ở cuối rừng cây, chỗ giao với cổng trường có một đám thiếu niên đang đi ra cửa.
Có người trêu đùa hỏi: “Hàn Trăn! Thế nào, thời khắc trở thành đàn ông có được thưởng thức môi thơm của hoa hậu giảng đường không?”
Bùi Xuyên đột nhiên dừng lại bước chân.
Hàn Trăn nói: “Đừng nói bậy!”
“Ha ha ha mau xem, Hàn Trăn đỏ mặt rồi kìa!”
“Hàn Trăn Hàn Trăn, hoa hậu giảng đường trêи người có thơm không? Môi có mềm không? Eo cô ấy thoạt nhìn nhỏ bé thế, cậu được ôm chưa? Bối Dao đẹp như vậy, hắc, không biết tư vị thế nào?”
Lời này quá mức ngả ngớn, Hàn Trăn nhíu mày chưa kịp nói gì thì cái kẻ vừa nói lời trêu đùa đó đã ăn một quyền thật mạnh trêи mặt.
Chỗ giao nhau của rừng cây, thiếu niên một thân quần áo đen túm chặt lấy cổ áo nam sinh kia, nện thêm một quyền nữa trêи mặt hắn.
Nam sinh kia chảy máu mũi.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, sau đó nhanh chóng chạy lên can ngăn. Bọn họ không biết thiếu niên đang đánh người kia nhưng lại bị bộ dạng tàn nhẫn của người đó dọa sợ.
Anh giống như điên rồi, đè đầu nam sinh kia mà hướng cây ở bên cạnh đập vào.
Một chút lại một chút, bảy tám người bên cạnh mà không ai kéo được anh ra.
Hàn Trăn kinh sợ, cùng hai người nữa kéo cánh tay anh kéo ra sau, những người còn lại thì che chở nam sinh bị đánh kia.
Nam sinh bị đánh đến hỏng mất: “Tao. Con mẹ nó, mẹ, mày bị tâm thần à……”
Hàn Trăn cảm nhận được cơ bắp dưới tay của thiếu niên này, phẫn nộ cực hạn khiến cơ bắp anh trừu động, hắn không giữ chặt Bùi Xuyên. Mọi phẫn nộ, thống khổ khiến thần sắc Bùi Xuyên lạnh băng dữ tợn hơn.
Bùi Xuyên biết mình điên rồi, anh chính là điên rồi, ngày hôm qua lúc biết được tin tức kia anh cũng đã điên rồi ……
Hàn Trăn không giữ chặt Bùi Xuyên, nhìn nam sinh bị đánh dọa đến sắc mặt trắng bệch kia, không còn cách nào, chỉ có thể chạy nhanh đến che chở phía trước hắn.
Nắm tay của Bùi Xuyên chỉ cách Hàn Trăn một cm.
Hai thiếu niên nhìn nhau một giây.
Bùi Xuyên nói: “Cút ngay.” Anh nhận ra người trước mặt là ai, Hàn Trăn. Nam sinh trêи bài viết kia có ảnh cùng với Bối Dao.
Hàn Trăn thấy một đôi mắt vừa lạnh vừa sắc.
Hàn Trăn nói: “Nếu tôi không tránh thì sao? Bạn học, mặc kệ cậu là ai, cùng cậu ta có ân oán gì thì cũng không nên dùng phương thức này để giải quyết.”
Trong một khắc này, Bùi Xuyên có xúc động muốn đánh chết hắn.
Loại người thích giữ gìn cái gọi là chính nghĩa này chính là người cô thích sao?
Bùi Xuyên chưa từng có ý niệm nào về chính nghĩa, trong đầu anh chỉ có những lời nói ngả ngớn của tên nam sinh mặt đầy máu kia, hắn nói Bối Dao có tư vị thế nào ư?
Bùi Xuyên động thủ.
Đi mẹ nó đi, đều cùng chết hết đi.
Bình luận facebook