Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 76
Chờ đến khi trong phòng ngủ truyền đến tiếng hít thở vững vàng, Bối Dao click mở di động. Thấy trêи màn hình di động hiện con số 00:15 giờ, cô cảm thấy càng bực hơn.
Ngủ, ngủ.
Anh cũng đã bảo cô quên đi rồi, cô còn nhớ rõ làm gì chứ!
~~~
Bùi Xuyên đứng dưới tàng cây một đêm.
Nếu ngay từ đầu là cô ngây thơ, thì sau đó chính là anh ý loạn tình mê. Nụ hôn của cô thực sạch sẽ, chỉ đơn giản là môi chạm môi, nhưng anh……
Bùi Xuyên dựa vào trêи cây hoàng cát.
Cái cây này không biết đã ở Lục Trung bao nhiêu năm, lúc ban đầu xây trường nó được nhổ về đây trồng thì đã là một cây đại thụ rồi.
Anh nhớ lại ánh mắt của cô.
Mê mang, ngây thơ, vui mừng cùng thẹn thùng.
Đó là một đôi mắt của thiếu nữ 17 tuổi, thuần túy lại sạch sẽ.
Lúc anh bốn tuổi quen cô, biết cô không có nhiều tiếp xúc với người khác phái. Có lẽ cô cũng mơ hồ không phân biệt được cái gì gọi là thích, hảo cảm cùng với tin cậy.
Nhưng sau điên cuồng si mê, anh lại bình tĩnh lại.
Bùi Xuyên nghĩ, mình có thể cho cô cái gì chứ?
Là một hồi yêu đương Plato* khi niên thiếu sao? Hay là một cuộc hôn nhân dị dạng vài năm sau.
*Yêu đương Plato: Tình yêu kiểu Platon là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dụ̶c̶, đụng chạm xác thịt.
Nếu là yêu đương thì còn có nhiều người thích hợp hơn, lãng mạn hơn anh. Nếu là hôn nhân…… anh chẳng có gì để cho cô cả.
Gia đình anh không tốt, thậm chí anh đã gần như đã quên mất một gia đình hoàn chỉnh ở chung là như thế nào. Anh không biết làm thế nào mới cho cô một gia đình tốt nhất được.
Thân thể anh…… Xấu xí.
Những gì cô thấy chỉ là vẻ bề ngoài mà anh đã cố chống đỡ.
Cô khiến người ta yêu đến chết, rồi lại làm người giãy giụa.
Anh muốn dùng tất cả mọi thứ để yêu cô, nhưng anh lại chỉ có hai bàn tay trắng.
Nếu không có quyết tâm đập nồi dìm thuyền thì không nên làm bẩn cô, không nên lưu lại ký ức đó trong lòng cô. Như vậy cô mới có thể không có gánh nặng mà tìm được người càng tốt hơn.
Lúc hừng đông, sương sớm dính ướt áo sơ mi của Bùi Xuyên. Anh nhíu mày, đi ra khỏi vườn trường của Lục Trung.
Tệ nhất chính là, Bối Dao còn tức giận.
Là không thích anh…… mạo phạm cô hay là lời anh nói khiến cô không vui?
Nếu là lý do trước thì cô muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.
Nếu là lý do sau, giả sử có thể là lý do sau thì chỉ cần cô nói nguyện ý, anh có thể làm được điều tốt nhất —— cho cô một tình yêu thời niên thiếu tốt đẹp nhất.
Dù cho cuối cùng cô không yêu anh, rời bỏ anh. Anh cũng sẽ đem mọi thứ anh có cho cô.
Hôm nay là thứ ba, vừa đúng sinh nhật của Bùi Xuyên, mà anh rất ít khi đến trường học sớm như vậy.
Lúc đó trời còn chưa sáng hẳn, trong phòng học chỉ có một bóng dáng đang múa bút thành văn.
“Quý Vĩ.”
Quý Vĩ đang làm bài tập trong phòng, hắn đẩy đẩy mắt kính trêи mũi, quay đầu lại: “Xuyên ca? Sao anh đến sớm vậy.”
“Ừ.”
Quý Vĩ mỗi ngày lúc sáu giờ sẽ đúng giờ xuất hiện ở phòng học, viết trước bài tập một ngày của hắn. Sau khi viết xong thì sẽ viết ba phần khác, đem bài tập của bốn người chuẩn bị tốt. Nhưng từ sau khi Xuyên ca thi đứng thứ nhất thì không cần hắn làm cho nữa. Vì thế mỗi ngày Quý Vĩ chỉ cần làm hai phần bài tập —— Cho Kim Tử Dương cùng Trịnh Hàng.
Thói quen này đã duy trì được một năm, ban đầu Bùi Xuyên không cần Quý Vĩ viết bài cho mình, nhưng Quý Vĩ nói: “Dù sao em cũng phải viết hai phần kia, viết nhiều hơn một phần cũng không có việc gì. Xuyên ca, anh không nộp bài tập thì sẽ không có ấn tượng tốt với giáo viên.” Bùi Xuyên đương nhiên không sao cả, cứ tùy hắn thôi. Không nghĩ tới hắn viết thế nhưng viết hai năm.
Quý Vĩ là học sinh nỗ lực nhất lớp, nhưng hắn lại ngồi cùng với Bùi Xuyên và Kim Tử Dương nên ở trong mắt giáo viên hắn cũng trở thành học sinh kém cỏi nhất.
Quý Vĩ cẩn trọng làm bài tập, sợ không tạo được ấn tượng tốt đối với thầy cô. Nhưng là ở trong mắt đại đa số giáo viên thì ngay từ đầu hắn ngồi ở chỗ này đã là một sai lầm. Cho nên mặc kệ hắn nỗ lực thế nào thì cũng không được người khác tán thành, bởi vì thành tích của hắn không đi lên.
Bởi vì học không được tốt, làm bài tập cũng chậm lại, thế nên ngày hôm sau hắn luôn phải làm bài trước cho cả ngày, cái vòng tuần hoàn ác tính này cứ thế diễn ra thật lâu.
Bùi Xuyên ngồi ở chỗ của mình, nhìn Quý Vĩ.
Hai năm.
Lần đầu tiên anh nhận thức rõ ràng mình không phải loại người như Kim Tử Dương và Trịnh Hàng mà là loại người như Quý Vĩ.
Quý Vĩ thích học tập, trong mắt người ngoài thì việc này thực buồn cười, thậm chí bởi vì hắn ít khi đạt điểm tiêu chuẩn mà vẫn thường xuyên bị cười nhạo. Việc Quý Vĩ thích học tập, ở trong mắt người khác lại cho rằng làm bẩn học tập. Nhưng mười mấy năm nay Quý Vĩ vẫn chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ.
Mà Bùi Xuyên…… Anh thích Bối Dao.
So với Quý Vĩ thích học tập, anh còn vụng về nghiêm túc hơn mà thích Bối Dao.
Nhưng một khi bị người khác biết thì đối với Bối Dao và những người khác, đó cũng không phải một loại làm bẩn sao?
“Quý Vĩ, cậu muốn học trường đại học nào?”
Quý Vĩ không nghĩ tới có một ngày Xuyên ca sẽ hỏi hắn loại đề tài này. Hắn quay đầu, trong mắt phát ra ánh sáng nói: “Muốn đi Cambridge.”
Nếu có người ngoài ở đây thì nhất định sẽ cười thành tiếng. Nhưng Bùi Xuyên sẽ không cười hắn, bởi vì người anh thích…… Cũng là cô gái mà cả đời này anh khó mà có được.
“Vì sao lại là Cambridge?”
“Trước kia em đọc 《 hẹn gặp lại Khang Kiều 》của Từ Chí Ma, biệt ly là lặng lẽ, ve sầu cũng vì ta mà trầm mặc, đêm nay Khang Kiều trầm mặc! Em cảm thấy, có một ngày em nhất định phải đi Cambridge đọc sách. Em muốn tự mình nỗ lực thi được.”
“Vạn nhất sang năm thi không đậu thì sao?”
Quý Vĩ nói: “Một năm thi không đậu, vậy hai năm, hai năm thi không đậu, vậy dùng mười năm. Một ngày nào đó, em muốn lấy thân phận sinh viên Cambridge để chạm lên mảnh đất kia!”
Quý Vĩ nói xong thì có chút ngượng ngùng, rốt cuộc hắn cũng biết hy vọng này thực xa vời, tựa như một phần vạn xác suất vậy. Hắn nhịn không được nhìn biểu tình của Bùi Xuyên, lại thấy Xuyên ca trầm mặc trong chốc lát.
Bùi Xuyên nói: “Ừ.”
Anh yêu cô một năm, hai năm, mười năm, cả đời.
Cho dù cô không thích anh thì cũng không sao.
Quý Vĩ nói: “Xuyên ca, anh khẳng định có thể thi đỗ Cambridge, em đã tìm hiểu rồi, anh tuyệt đối có thể!” Hắn hứng thú bừng bừng mà giải thích ưu điểm của đại học cho Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên nói: “Câm miệng, ồn ào.”
Quý Vĩ: “……”
Bùi Xuyên không muốn đi cái gì mà Cambridge, anh muốn bảo hộ mặt trăng nhỏ của anh.
Lúc mặt trời lên cao đám Kim Tử Dương mới đến, vừa gặp được lúc đại biểu toán học đến thu bài tập. Quý Vĩ thuần thục mà nộp mấy phần qua, hắn theo lẽ thường không viết cho Bùi Xuyên thế nên đại biểu đi qua hỏi Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên nói: “Không làm.”
Hai ngày trước anh làm quái gì có tâm tư mà làm bài tập.
Đại biểu toán học khẽ lẩm bẩm, sau đó đem tên Bùi Xuyên ghi lại, rồi nhanh như chớp chạy đi.
Bùi Xuyên không phản ứng.
Kim Tử Dương nói: “Xuyên ca, hôm nay là sinh nhật anh, chúng ta dứt khoát trốn học đi Khuynh Thế chơi nhé? Đúng rồi, anh muốn quà gì để em mua.”
Bùi Xuyên nói: “An phận chút đi.”
Kim Tử Dương lập tức biết hôm nay không trốn được rồi. Nhưng hắn thật sự không thích nghe giáo viên giảng bài. Chỉ có Quý Vĩ nghe được mùi ngon, miệng giáo viên hết đóng lại mở, không biết đang nói sách trời gì. Kim Tử Dương ngồi ở chỗ này nhàm chán chơi di động, mà di động cũng có khả năng bị thu mất, thực phiền.
Ngủ, ngủ.
Anh cũng đã bảo cô quên đi rồi, cô còn nhớ rõ làm gì chứ!
~~~
Bùi Xuyên đứng dưới tàng cây một đêm.
Nếu ngay từ đầu là cô ngây thơ, thì sau đó chính là anh ý loạn tình mê. Nụ hôn của cô thực sạch sẽ, chỉ đơn giản là môi chạm môi, nhưng anh……
Bùi Xuyên dựa vào trêи cây hoàng cát.
Cái cây này không biết đã ở Lục Trung bao nhiêu năm, lúc ban đầu xây trường nó được nhổ về đây trồng thì đã là một cây đại thụ rồi.
Anh nhớ lại ánh mắt của cô.
Mê mang, ngây thơ, vui mừng cùng thẹn thùng.
Đó là một đôi mắt của thiếu nữ 17 tuổi, thuần túy lại sạch sẽ.
Lúc anh bốn tuổi quen cô, biết cô không có nhiều tiếp xúc với người khác phái. Có lẽ cô cũng mơ hồ không phân biệt được cái gì gọi là thích, hảo cảm cùng với tin cậy.
Nhưng sau điên cuồng si mê, anh lại bình tĩnh lại.
Bùi Xuyên nghĩ, mình có thể cho cô cái gì chứ?
Là một hồi yêu đương Plato* khi niên thiếu sao? Hay là một cuộc hôn nhân dị dạng vài năm sau.
*Yêu đương Plato: Tình yêu kiểu Platon là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dụ̶c̶, đụng chạm xác thịt.
Nếu là yêu đương thì còn có nhiều người thích hợp hơn, lãng mạn hơn anh. Nếu là hôn nhân…… anh chẳng có gì để cho cô cả.
Gia đình anh không tốt, thậm chí anh đã gần như đã quên mất một gia đình hoàn chỉnh ở chung là như thế nào. Anh không biết làm thế nào mới cho cô một gia đình tốt nhất được.
Thân thể anh…… Xấu xí.
Những gì cô thấy chỉ là vẻ bề ngoài mà anh đã cố chống đỡ.
Cô khiến người ta yêu đến chết, rồi lại làm người giãy giụa.
Anh muốn dùng tất cả mọi thứ để yêu cô, nhưng anh lại chỉ có hai bàn tay trắng.
Nếu không có quyết tâm đập nồi dìm thuyền thì không nên làm bẩn cô, không nên lưu lại ký ức đó trong lòng cô. Như vậy cô mới có thể không có gánh nặng mà tìm được người càng tốt hơn.
Lúc hừng đông, sương sớm dính ướt áo sơ mi của Bùi Xuyên. Anh nhíu mày, đi ra khỏi vườn trường của Lục Trung.
Tệ nhất chính là, Bối Dao còn tức giận.
Là không thích anh…… mạo phạm cô hay là lời anh nói khiến cô không vui?
Nếu là lý do trước thì cô muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.
Nếu là lý do sau, giả sử có thể là lý do sau thì chỉ cần cô nói nguyện ý, anh có thể làm được điều tốt nhất —— cho cô một tình yêu thời niên thiếu tốt đẹp nhất.
Dù cho cuối cùng cô không yêu anh, rời bỏ anh. Anh cũng sẽ đem mọi thứ anh có cho cô.
Hôm nay là thứ ba, vừa đúng sinh nhật của Bùi Xuyên, mà anh rất ít khi đến trường học sớm như vậy.
Lúc đó trời còn chưa sáng hẳn, trong phòng học chỉ có một bóng dáng đang múa bút thành văn.
“Quý Vĩ.”
Quý Vĩ đang làm bài tập trong phòng, hắn đẩy đẩy mắt kính trêи mũi, quay đầu lại: “Xuyên ca? Sao anh đến sớm vậy.”
“Ừ.”
Quý Vĩ mỗi ngày lúc sáu giờ sẽ đúng giờ xuất hiện ở phòng học, viết trước bài tập một ngày của hắn. Sau khi viết xong thì sẽ viết ba phần khác, đem bài tập của bốn người chuẩn bị tốt. Nhưng từ sau khi Xuyên ca thi đứng thứ nhất thì không cần hắn làm cho nữa. Vì thế mỗi ngày Quý Vĩ chỉ cần làm hai phần bài tập —— Cho Kim Tử Dương cùng Trịnh Hàng.
Thói quen này đã duy trì được một năm, ban đầu Bùi Xuyên không cần Quý Vĩ viết bài cho mình, nhưng Quý Vĩ nói: “Dù sao em cũng phải viết hai phần kia, viết nhiều hơn một phần cũng không có việc gì. Xuyên ca, anh không nộp bài tập thì sẽ không có ấn tượng tốt với giáo viên.” Bùi Xuyên đương nhiên không sao cả, cứ tùy hắn thôi. Không nghĩ tới hắn viết thế nhưng viết hai năm.
Quý Vĩ là học sinh nỗ lực nhất lớp, nhưng hắn lại ngồi cùng với Bùi Xuyên và Kim Tử Dương nên ở trong mắt giáo viên hắn cũng trở thành học sinh kém cỏi nhất.
Quý Vĩ cẩn trọng làm bài tập, sợ không tạo được ấn tượng tốt đối với thầy cô. Nhưng là ở trong mắt đại đa số giáo viên thì ngay từ đầu hắn ngồi ở chỗ này đã là một sai lầm. Cho nên mặc kệ hắn nỗ lực thế nào thì cũng không được người khác tán thành, bởi vì thành tích của hắn không đi lên.
Bởi vì học không được tốt, làm bài tập cũng chậm lại, thế nên ngày hôm sau hắn luôn phải làm bài trước cho cả ngày, cái vòng tuần hoàn ác tính này cứ thế diễn ra thật lâu.
Bùi Xuyên ngồi ở chỗ của mình, nhìn Quý Vĩ.
Hai năm.
Lần đầu tiên anh nhận thức rõ ràng mình không phải loại người như Kim Tử Dương và Trịnh Hàng mà là loại người như Quý Vĩ.
Quý Vĩ thích học tập, trong mắt người ngoài thì việc này thực buồn cười, thậm chí bởi vì hắn ít khi đạt điểm tiêu chuẩn mà vẫn thường xuyên bị cười nhạo. Việc Quý Vĩ thích học tập, ở trong mắt người khác lại cho rằng làm bẩn học tập. Nhưng mười mấy năm nay Quý Vĩ vẫn chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ.
Mà Bùi Xuyên…… Anh thích Bối Dao.
So với Quý Vĩ thích học tập, anh còn vụng về nghiêm túc hơn mà thích Bối Dao.
Nhưng một khi bị người khác biết thì đối với Bối Dao và những người khác, đó cũng không phải một loại làm bẩn sao?
“Quý Vĩ, cậu muốn học trường đại học nào?”
Quý Vĩ không nghĩ tới có một ngày Xuyên ca sẽ hỏi hắn loại đề tài này. Hắn quay đầu, trong mắt phát ra ánh sáng nói: “Muốn đi Cambridge.”
Nếu có người ngoài ở đây thì nhất định sẽ cười thành tiếng. Nhưng Bùi Xuyên sẽ không cười hắn, bởi vì người anh thích…… Cũng là cô gái mà cả đời này anh khó mà có được.
“Vì sao lại là Cambridge?”
“Trước kia em đọc 《 hẹn gặp lại Khang Kiều 》của Từ Chí Ma, biệt ly là lặng lẽ, ve sầu cũng vì ta mà trầm mặc, đêm nay Khang Kiều trầm mặc! Em cảm thấy, có một ngày em nhất định phải đi Cambridge đọc sách. Em muốn tự mình nỗ lực thi được.”
“Vạn nhất sang năm thi không đậu thì sao?”
Quý Vĩ nói: “Một năm thi không đậu, vậy hai năm, hai năm thi không đậu, vậy dùng mười năm. Một ngày nào đó, em muốn lấy thân phận sinh viên Cambridge để chạm lên mảnh đất kia!”
Quý Vĩ nói xong thì có chút ngượng ngùng, rốt cuộc hắn cũng biết hy vọng này thực xa vời, tựa như một phần vạn xác suất vậy. Hắn nhịn không được nhìn biểu tình của Bùi Xuyên, lại thấy Xuyên ca trầm mặc trong chốc lát.
Bùi Xuyên nói: “Ừ.”
Anh yêu cô một năm, hai năm, mười năm, cả đời.
Cho dù cô không thích anh thì cũng không sao.
Quý Vĩ nói: “Xuyên ca, anh khẳng định có thể thi đỗ Cambridge, em đã tìm hiểu rồi, anh tuyệt đối có thể!” Hắn hứng thú bừng bừng mà giải thích ưu điểm của đại học cho Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên nói: “Câm miệng, ồn ào.”
Quý Vĩ: “……”
Bùi Xuyên không muốn đi cái gì mà Cambridge, anh muốn bảo hộ mặt trăng nhỏ của anh.
Lúc mặt trời lên cao đám Kim Tử Dương mới đến, vừa gặp được lúc đại biểu toán học đến thu bài tập. Quý Vĩ thuần thục mà nộp mấy phần qua, hắn theo lẽ thường không viết cho Bùi Xuyên thế nên đại biểu đi qua hỏi Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên nói: “Không làm.”
Hai ngày trước anh làm quái gì có tâm tư mà làm bài tập.
Đại biểu toán học khẽ lẩm bẩm, sau đó đem tên Bùi Xuyên ghi lại, rồi nhanh như chớp chạy đi.
Bùi Xuyên không phản ứng.
Kim Tử Dương nói: “Xuyên ca, hôm nay là sinh nhật anh, chúng ta dứt khoát trốn học đi Khuynh Thế chơi nhé? Đúng rồi, anh muốn quà gì để em mua.”
Bùi Xuyên nói: “An phận chút đi.”
Kim Tử Dương lập tức biết hôm nay không trốn được rồi. Nhưng hắn thật sự không thích nghe giáo viên giảng bài. Chỉ có Quý Vĩ nghe được mùi ngon, miệng giáo viên hết đóng lại mở, không biết đang nói sách trời gì. Kim Tử Dương ngồi ở chỗ này nhàm chán chơi di động, mà di động cũng có khả năng bị thu mất, thực phiền.
Bình luận facebook