Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 86
lẽ thế giới này sẽ càng thêm ghê gớm, thăm dò vũ trụ, bay ra hệ Ngân Hà, trêи đường nơi nơi đều là người máy.”
Anh nhìn cô, giọng thiếu nữ nho nhỏ, nội dung tưởng tượng vô cùng phong phú, ngây thơ lại đáng yêu.
Làm sao mà dễ bay ra khỏi hệ Ngân Hà thế chứ? Cô cho rằng mỗi nhà khoa học đều là anh hùng siêu cấp sao? Nhưng mà có thể làm anh hùng siêu cấp trong thế giới của cô, so ra khá hơn làm người xấu nhiều.
Sau hai tiếng rưỡi, đã đến thành phố B.
Lúc đó thành phố B vừa lúc là hoàng hôn.
Bùi Xuyên trước tiên tìm một khách sạn gần đại học B, sau khi ăn xong cơm chiều thì mang theo Bối Dao dạo vườn trường.
Đại học không giống cao trung, cho dù nghỉ đông hay hè, vì vài lý do mà vẫn sẽ có sinh viên ở lại trường.
Bối Dao lớn lên đẹp, trêи đường rất nhiều người đều nhịn không được mà quay đầu lại nhìn cô. Thiếu nữ mười bảy tuổi trổ mã thật sự kinh diễm. Bùi Xuyên vẫn luôn biết cô đẹp, như hoa đào mỹ lệ tháng ba rêu rao khắp chốn.
Bùi Xuyên nhìn thân ảnh của cô, rũ mắt.
Tương lai Bối Dao ở chỗ nào cũng sẽ được hoan nghênh và vui vẻ.
Lúc tham quan trường đại học này, anh xem xét còn nghiêm túc hơn cô. Từ địa lý đến nhân văn văn hóa, Bùi Xuyên đều có hiểu biết.
Vườn trường đại học B có một cái hồ nổi tiếng xa gần. Không giống thành phố C năm nay còn chưa có tuyết, chạng vạng ở thành phố B bắt đầu có tuyết nhỏ bay lả tả.
Khi còn nhỏ Bối Dao đã thích xem tuyết.
Cô thích thế giới bị băng tuyết bao phủ, sau đó là mùa xuân vạn vật sinh trưởng, thực vật đều rất nỗ lực từ trong đất nhô đầu ra.
Bùi Xuyên căng dù lên cho cô: “Con gái không thể cứ đứng trong tuyết được.”
Một tay anh lại cởi khăn quàng cổ của mình xuống bọc cô lại: “Nhớ kỹ chưa?”
Bối Dao gật đầu.
Anh nói: “Nhiệt độ cơ thể của người cao, tuyết tan ra sẽ khiến em lạnh.”
Bối Dao kinh ngạc cảm thán mà nhìn hồ nước kết băng, có vài người còn mạo hiểm đi lên trêи đó.
Cô đeo giày nhỏ, nhẹ nhàng dẫm lên trên: “Bùi Xuyên, để em nắm tay anh, băng cứng rắn lắm, sẽ không bị ngã đâu!”
Cô vươn tay ra với anh.
Bùi Xuyên đi lên cầm lấy đôi tay nhỏ hơi lạnh của cô.
Lúc này sắc trời đã tối, Bùi Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, nói: “Anh nghe giáo viên nói lúc học đại học rất tự do, có thể nhàn hạ mà uống trà chiều, ngày thường đi thư viện đọc sách, ở bể bơi học bơi lội.”
Bối Dao ngửa đầu nghe.
“Bối Dao, cuộc sống thật là xuất sắc.”
Anh đột nhiên nói như vậy, quả thực không giống như lời anh sẽ nói ra. Cô có chút buồn cười: “Bùi Xuyên, cuộc sống vốn cực kỳ xuất sắc nha.”
Đôi mắt đen nhánh của anh phản chiếu bóng dáng của cô, ôn nhu cực kỳ.
Bối Dao, cuộc sống rất xuất sắc, em không nên cùng một kẻ tàn phế sống qua cả đời.
“Cô giáo của bọn em nói,” cô nghiêm túc nhìn an,h khuôn mặt ửng đỏ “Chờ lên đại học, sẽ không còn là yêu sớm, cha mẹ và thầy cô đều sẽ không can thiệp chuyện yêu đương. Cho nên chúng ta……”
Mắt hạnh của cô long lanh, nhìn bộ dáng thanh tuyển của anh, tiếng tim đập làm tinh thần cô hăng hái hơn: “Chờ năm tháng nữa chúng ta là có thể…… là có thể……”
Là có thể…… Cô thật sự không nói được nữa, gương mặt nóng lên.
Trong mắt anh nảy lên một cỗ nhiệt ý.
Tựa như bi thương lại nặng nề.
Tuyết lớn che trời lấp đất dừng trêи chiếc ô anh đang cầm.
Ban đêm ánh đèn lờ mờ, nhưng anh lại có thể thấy rõ đôi mắt sáng ngời của cô.
Ngón tay cầm cán dù của anh trắng bệch, ngay sau đó lại buông lỏng cái dù, ôm lấy mặt cô, cúi đầu hôn xuống.
Gió mùa đông tháng một thổi tới một hơi rét lạnh lạnh lẽo.
Cái dù rơi xuống trêи mặt băng bên chân hai người, anh nhắm mắt lại, hôn môi thiếu nữ.
Cả đời Bùi Xuyên chỉ chủ động làm càn có lúc này.
Đây là trường đại học tương lai cô sẽ học, là nơi anh vốn sẽ cùng cô đi qua bốn năm.
Nhưng giống như cô nói, năm tháng sau, không ai biết tột cùng sẽ xảy ra chuyện gì.
Có lẽ qua một thời gian nữa, người cùng cô xem tuyết rơi sẽ không còn là anh nữa.
Anh thở hổn hển.
Bối Dao duỗi tay ôm lấy eo anh.
Cơ bắp cả người anh cứng lại, cô từ trong mũi hừ một tiếng thật nhẹ.
Anh cười, buông cô ra, nhẹ nhàng vỗ về má cô.
Như vậy là đủ rồi.
“Dao Dao, anh cõng em trở về nhé.”
Bối Dao ngẩn người.
Bùi Xuyên nói: “Không sao đâu, em lên đi.”
Cô cắn môi: “Em nặng lắm, em muốn tự mình đi.”
Anh nói: “Anh sẽ không đau.”
Bối Dao cúi đầu: “Em mới không lo lắng cái này.”
“Vậy đi lên đi, ngoan.”
Anh hơi khom lưng trước mặt cô, Bối Dao cực kỳ do dự, anh lẳng lặng chờ.
Sau đó Bối Dao cắn răng, hai tay ôm lấy cổ anh: “Bùi Xuyên, em nặng lắm, nhìn gầy thế thôi, kỳ thực em rất béo.” Cho nên anh không cần miễn cưỡng chính mình như vậy.
Lần đầu tiên anh hiểu, hóa ra cô biết hết.
Bùi Xuyên không nói chuyện, cánh tay anh dùng lực một chút, cõng cô lên. Cơ thể cao lớn của anh run rẩy, Bối Dao cắn môi nhịn xuống không nói chuyện.
Bùi Xuyên cõng cô đi đến cổng trường.
“Dao Dao, đó là thư viện, em xem.”
Cô ghé vào trêи bờ lưng rộng lớn của thiếu niên, nghiêng mắt nhìn qua.
“Lại đi qua bên phải là Viện Văn Học.” Anh bình tĩnh mà nói, cô không nhìn thấy ôn nhu trong mắt anh, “Hướng tây có cây cầu, dưới cầu có cái hồ, mùa thu lá cây rụng xuống, đứng ở trêи cầu ngắm cảnh cũng thật đẹp.”
Phần còn lại của chân bị cụt của anh đã bắt đầu đau đớn, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Anh giống như một người đàn bình thường, một đường chịu đựng đau đớn, đi rất chậm. Nhưng bất quá anh mới chỉ đi được mấy mét ngắn ngủi mà phần chân cụt đã kêu gào không chịu nổi.
Bùi Xuyên muốn cùng cô đi qua mùa xuân lúc vạn vật sống lại, cùng cô ngắm lá rụng mùa thu, buổi tối nhìn trăng sáng. Anh muốn ôm, cõng cô, hôn cô. Nhưng những việc anh có thể làm không nhiều.
Mùa đông lạnh thấu xương thế nhưng hai chân anh run nhè nhẹ, trêи trán thấm ra mồ hôi lạnh.
Bối Dao gấp đến độ nước mắt đều sắp rơi xuống. Vì sao Bùi Xuyên một hai phải kiên trì cõng cô chứ? Cô không cần người cõng, cô ôm chặt lấy cổ anh: “Không cần anh cõng, em muốn anh nắm tay cùng nhau đi cơ.”
Thân thể anh run lên, suýt nữa té ngã.
Ngay sau đó Bùi Xuyên ổn định, thêm trọng lượng của một người nên anh rất khó để tìm được trọng tâm.
Bùi Xuyên nhắm mắt, đến một việc đơn giản là cõng cô anh cũng không làm được.
Bối Dao có chút sợ hãi, thiếu nữ khó có lúc mẫn cảm nói: “Bùi Xuyên, có phải anh không muốn cùng em học đại học không?”
Anh thấp giọng nói: “Không phải, anh hứa với em nhất định sẽ thi đậu trường này để học có được không?”
“Vâng.”
Sau khi trở về từ đại học B, đêm đó phần chân bị cụt của Bùi Xuyên bị sưng lên, còn bị rách da.
Anh nhìn miệng vết thương dữ tợn của mình thật lâu không nói gì.
Anh nhìn cô, giọng thiếu nữ nho nhỏ, nội dung tưởng tượng vô cùng phong phú, ngây thơ lại đáng yêu.
Làm sao mà dễ bay ra khỏi hệ Ngân Hà thế chứ? Cô cho rằng mỗi nhà khoa học đều là anh hùng siêu cấp sao? Nhưng mà có thể làm anh hùng siêu cấp trong thế giới của cô, so ra khá hơn làm người xấu nhiều.
Sau hai tiếng rưỡi, đã đến thành phố B.
Lúc đó thành phố B vừa lúc là hoàng hôn.
Bùi Xuyên trước tiên tìm một khách sạn gần đại học B, sau khi ăn xong cơm chiều thì mang theo Bối Dao dạo vườn trường.
Đại học không giống cao trung, cho dù nghỉ đông hay hè, vì vài lý do mà vẫn sẽ có sinh viên ở lại trường.
Bối Dao lớn lên đẹp, trêи đường rất nhiều người đều nhịn không được mà quay đầu lại nhìn cô. Thiếu nữ mười bảy tuổi trổ mã thật sự kinh diễm. Bùi Xuyên vẫn luôn biết cô đẹp, như hoa đào mỹ lệ tháng ba rêu rao khắp chốn.
Bùi Xuyên nhìn thân ảnh của cô, rũ mắt.
Tương lai Bối Dao ở chỗ nào cũng sẽ được hoan nghênh và vui vẻ.
Lúc tham quan trường đại học này, anh xem xét còn nghiêm túc hơn cô. Từ địa lý đến nhân văn văn hóa, Bùi Xuyên đều có hiểu biết.
Vườn trường đại học B có một cái hồ nổi tiếng xa gần. Không giống thành phố C năm nay còn chưa có tuyết, chạng vạng ở thành phố B bắt đầu có tuyết nhỏ bay lả tả.
Khi còn nhỏ Bối Dao đã thích xem tuyết.
Cô thích thế giới bị băng tuyết bao phủ, sau đó là mùa xuân vạn vật sinh trưởng, thực vật đều rất nỗ lực từ trong đất nhô đầu ra.
Bùi Xuyên căng dù lên cho cô: “Con gái không thể cứ đứng trong tuyết được.”
Một tay anh lại cởi khăn quàng cổ của mình xuống bọc cô lại: “Nhớ kỹ chưa?”
Bối Dao gật đầu.
Anh nói: “Nhiệt độ cơ thể của người cao, tuyết tan ra sẽ khiến em lạnh.”
Bối Dao kinh ngạc cảm thán mà nhìn hồ nước kết băng, có vài người còn mạo hiểm đi lên trêи đó.
Cô đeo giày nhỏ, nhẹ nhàng dẫm lên trên: “Bùi Xuyên, để em nắm tay anh, băng cứng rắn lắm, sẽ không bị ngã đâu!”
Cô vươn tay ra với anh.
Bùi Xuyên đi lên cầm lấy đôi tay nhỏ hơi lạnh của cô.
Lúc này sắc trời đã tối, Bùi Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, nói: “Anh nghe giáo viên nói lúc học đại học rất tự do, có thể nhàn hạ mà uống trà chiều, ngày thường đi thư viện đọc sách, ở bể bơi học bơi lội.”
Bối Dao ngửa đầu nghe.
“Bối Dao, cuộc sống thật là xuất sắc.”
Anh đột nhiên nói như vậy, quả thực không giống như lời anh sẽ nói ra. Cô có chút buồn cười: “Bùi Xuyên, cuộc sống vốn cực kỳ xuất sắc nha.”
Đôi mắt đen nhánh của anh phản chiếu bóng dáng của cô, ôn nhu cực kỳ.
Bối Dao, cuộc sống rất xuất sắc, em không nên cùng một kẻ tàn phế sống qua cả đời.
“Cô giáo của bọn em nói,” cô nghiêm túc nhìn an,h khuôn mặt ửng đỏ “Chờ lên đại học, sẽ không còn là yêu sớm, cha mẹ và thầy cô đều sẽ không can thiệp chuyện yêu đương. Cho nên chúng ta……”
Mắt hạnh của cô long lanh, nhìn bộ dáng thanh tuyển của anh, tiếng tim đập làm tinh thần cô hăng hái hơn: “Chờ năm tháng nữa chúng ta là có thể…… là có thể……”
Là có thể…… Cô thật sự không nói được nữa, gương mặt nóng lên.
Trong mắt anh nảy lên một cỗ nhiệt ý.
Tựa như bi thương lại nặng nề.
Tuyết lớn che trời lấp đất dừng trêи chiếc ô anh đang cầm.
Ban đêm ánh đèn lờ mờ, nhưng anh lại có thể thấy rõ đôi mắt sáng ngời của cô.
Ngón tay cầm cán dù của anh trắng bệch, ngay sau đó lại buông lỏng cái dù, ôm lấy mặt cô, cúi đầu hôn xuống.
Gió mùa đông tháng một thổi tới một hơi rét lạnh lạnh lẽo.
Cái dù rơi xuống trêи mặt băng bên chân hai người, anh nhắm mắt lại, hôn môi thiếu nữ.
Cả đời Bùi Xuyên chỉ chủ động làm càn có lúc này.
Đây là trường đại học tương lai cô sẽ học, là nơi anh vốn sẽ cùng cô đi qua bốn năm.
Nhưng giống như cô nói, năm tháng sau, không ai biết tột cùng sẽ xảy ra chuyện gì.
Có lẽ qua một thời gian nữa, người cùng cô xem tuyết rơi sẽ không còn là anh nữa.
Anh thở hổn hển.
Bối Dao duỗi tay ôm lấy eo anh.
Cơ bắp cả người anh cứng lại, cô từ trong mũi hừ một tiếng thật nhẹ.
Anh cười, buông cô ra, nhẹ nhàng vỗ về má cô.
Như vậy là đủ rồi.
“Dao Dao, anh cõng em trở về nhé.”
Bối Dao ngẩn người.
Bùi Xuyên nói: “Không sao đâu, em lên đi.”
Cô cắn môi: “Em nặng lắm, em muốn tự mình đi.”
Anh nói: “Anh sẽ không đau.”
Bối Dao cúi đầu: “Em mới không lo lắng cái này.”
“Vậy đi lên đi, ngoan.”
Anh hơi khom lưng trước mặt cô, Bối Dao cực kỳ do dự, anh lẳng lặng chờ.
Sau đó Bối Dao cắn răng, hai tay ôm lấy cổ anh: “Bùi Xuyên, em nặng lắm, nhìn gầy thế thôi, kỳ thực em rất béo.” Cho nên anh không cần miễn cưỡng chính mình như vậy.
Lần đầu tiên anh hiểu, hóa ra cô biết hết.
Bùi Xuyên không nói chuyện, cánh tay anh dùng lực một chút, cõng cô lên. Cơ thể cao lớn của anh run rẩy, Bối Dao cắn môi nhịn xuống không nói chuyện.
Bùi Xuyên cõng cô đi đến cổng trường.
“Dao Dao, đó là thư viện, em xem.”
Cô ghé vào trêи bờ lưng rộng lớn của thiếu niên, nghiêng mắt nhìn qua.
“Lại đi qua bên phải là Viện Văn Học.” Anh bình tĩnh mà nói, cô không nhìn thấy ôn nhu trong mắt anh, “Hướng tây có cây cầu, dưới cầu có cái hồ, mùa thu lá cây rụng xuống, đứng ở trêи cầu ngắm cảnh cũng thật đẹp.”
Phần còn lại của chân bị cụt của anh đã bắt đầu đau đớn, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Anh giống như một người đàn bình thường, một đường chịu đựng đau đớn, đi rất chậm. Nhưng bất quá anh mới chỉ đi được mấy mét ngắn ngủi mà phần chân cụt đã kêu gào không chịu nổi.
Bùi Xuyên muốn cùng cô đi qua mùa xuân lúc vạn vật sống lại, cùng cô ngắm lá rụng mùa thu, buổi tối nhìn trăng sáng. Anh muốn ôm, cõng cô, hôn cô. Nhưng những việc anh có thể làm không nhiều.
Mùa đông lạnh thấu xương thế nhưng hai chân anh run nhè nhẹ, trêи trán thấm ra mồ hôi lạnh.
Bối Dao gấp đến độ nước mắt đều sắp rơi xuống. Vì sao Bùi Xuyên một hai phải kiên trì cõng cô chứ? Cô không cần người cõng, cô ôm chặt lấy cổ anh: “Không cần anh cõng, em muốn anh nắm tay cùng nhau đi cơ.”
Thân thể anh run lên, suýt nữa té ngã.
Ngay sau đó Bùi Xuyên ổn định, thêm trọng lượng của một người nên anh rất khó để tìm được trọng tâm.
Bùi Xuyên nhắm mắt, đến một việc đơn giản là cõng cô anh cũng không làm được.
Bối Dao có chút sợ hãi, thiếu nữ khó có lúc mẫn cảm nói: “Bùi Xuyên, có phải anh không muốn cùng em học đại học không?”
Anh thấp giọng nói: “Không phải, anh hứa với em nhất định sẽ thi đậu trường này để học có được không?”
“Vâng.”
Sau khi trở về từ đại học B, đêm đó phần chân bị cụt của Bùi Xuyên bị sưng lên, còn bị rách da.
Anh nhìn miệng vết thương dữ tợn của mình thật lâu không nói gì.
Bình luận facebook