Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 87
Bối Dao nhỏ xương, vô cùng nhẹ, là anh quá mức vô dụng thôi. Phần chân bị cụt còn lại vốn không thể chịu lực tải quá lớn, nhưng mà anh cắn răng cõng cô không tới 10m, hậu quả là phần chân bị cụt còn lại mẫn cảm sưng to dữ tợn.
Thân thể khó coi này……
Bùi Xuyên lạnh lùng kéo kéo khóe miệng.
Nghỉ đông của cao tam không được mấy ngày, chờ đến khi qua đêm trừ tịch của Tết Âm Lịch, tất cả học sinh của cao tam đều quay về đi học.
Bùi Xuyên về nhà liền nhận được một tin nhắn. Anh click mở, một người đàn ông tên “K” đã phát một tin nhắn cho anh:
”Satan, cho cậu một cơ hội cuối cùng, mau hoàn thành phần mềm kia đi!” ——K.
Bùi Xuyên rũ mắt, ngón tay chỉ lên màn hình, xóa tin nhắn đó đi.
Sau một hồi lâu không nhận được phản hồi từ phía Bùi Xuyên, người bên kia trao đổi với nhau: “Nếu hắn không chịu làm thì phải làm sao bây giờ?”
K cười lạnh một tiếng: “Hắn được phép lựa chọn sao? Không phải hắn muốn một cuộc sống bình thường, có thể thi đại học, có thể đi học đại học sao? Một thằng nhóc 18 tuổi còn hôi miệng sữa thôi mà, để cho hắn biết hắn đời này không thể làm người bình thường là được. Chỉ có chúng ta mới có thể chấp nhận một tên quái vật như hắn.”
Tháng ba mùa xuân, dương liễu nhẹ nhàng đung đưa trong gió xuân.
Chỉ còn ba tháng cuối cùng nữa là thi đại học. Vườn trường Lục Trung không chỉ có học sinh lớp cao tam tự giác hơn nhiều mà ngay cả học sinh lớp cao nhất và cao nhị cũng bị ảnh hưởng mà trầm ổn hơn một chút.
Năm 2009, còn chưa có khuếch trương mời gọi, đại học chia làm tuyến 1,2,3 cùng với trường dạy nghề.
Vào mỗi tiết học buổi tối Lý Phương Quần sẽ tìm một vài bạn học đi ra ngoài tâm sự, làm phụ đạo tâm lý cho bọn họ. Ví dụ như ngày thường năng lực học sinh chỉ ngang với đại học tuyến hai thì sẽ cổ vũ bọn họ thi tuyến một, nếu là tuyến chuyên khoa thì sẽ cổ vũ bọn họ cố gắng thi đậu khoa chính quy.
Đối với một thành phố nhỏ như thành phố C thì thi vào đại học B cũng không dễ.
Bối Dao sợ chính mình thi đại học không tốt nên ôn tập đặc biệt nỗ lực.
Bởi vì khi còn nhỏ năng lực phản ứng không bằng bạn bè cùng lứa tuổi, cho nên cô có thói quen đem mọi thứ đánh giá ở tình huống tệ nhất, như vậy nếu thành công thì sẽ kinh hỉ, nhưng nếu thất bại cũng sẽ không nhụt chí.
Bùi Xuyên quá lợi hại, điểm của anh nhất định có thể thi đậu đại học B. Cô chỉ có thể nỗ lực lại nỗ lực một chút, làm cho mình đến lúc đó phát huy không tốt cũng có thể thi đậu ngôi trường kia.
Học kỳ này trở về trường học bọn họ không có thời gian ngủ trưa, kỷ luật của Lục Trung luôn lỏng lẻo vào năm nay quản lý cũng nghiêm khắc hơn, bên ngoài cửa sổ thường có chủ nhiệm lớp hoặc hiệu trưởng thay phiên nhau tuần tra làm cho bọn học sinh lo lắng đề phòng, kẹp chặt đuôi mà ngoan ngoãn học tập.
Lớp của Bối Dao còn áp dụng quy định thu điện thoại, mỗi tuần điện thoại đều bị Lý Phương Quần thu mất, cuối tuần mới trả lại.
Tất cả đều hận không thể đem học sinh ấn lên bàn học, để bọn họ học tập ngoan ngoãn trong hơn 100 ngày còn lại trước kỳ thi.
Trêи bảng đen trong phòng học dùng phấn viết xuống ngày đếm ngược thi đại học.
Rốt cuộc ở ngày thứ 75, một tin tức trêи Tieba được lưu truyền một cách điên cuồng.
Người đầu tiên nhìn thấy tin này chính là Ngô Mạt.
Cô ta click mở bài đăng sau đó sợ ngây người, sắc mặt trầm trọng, càng xem sắc mặt càng trắng, lúc nhìn đến cuối cùng thì cả người đều có chút hốt hoảng.
Sao có thể chứ! Không có khả năng!
Cô ta đứng bật dậy, đi đến trước bàn của Bối Dao: “Cậu nói cho tôi, đây là giả đúng không? Cậu quen cậu ấy, cậu ấy nhất định không phải…… Tàn……” Ngô Mạt cắn răng, cũng không nói ra được.
Bối Dao vốn dĩ đang làm đề toán, nghe vậy thì ngước mắt, ánh mắt dừng trêи di động của Ngô Mạt.
Đó là một bài viết khiến người ta chấn động.
Mới đầu nói về năm 1996, năm đó có một trận mưa rất lớn. Cảnh sát hình sự truy bắt một đám tội phạm buôn bán ma túy lập công lớn, giải cứu rất nhiều gia đình vô tội. Nhưng mà có con của hai hình cảnh bị trả thù điên cuồng.
Những kẻ buôn bán ma túy đó bắt cóc hai đứa nhỏ, hơn nữa đem hai đứa nhỏ một đứa chém đứt tay và chém đứt hai chân đứa còn lại.
Đám tội phạm đó phát rồ, đem phần tay bị đứt và chân bị gãy đặt trước cửa nhà người bị hại, để mẹ bọn họ tận mắt nhìn thấy một phần tay chân của con mình.
Sau đó hai đứa nhỏ kia được cứu ra.
Đứa nhỏ bị chặt đứt tay vì mất máu quá nhiều mà không cứu được.
Còn đứa nhỏ bị chặt đứt hai chân thì kiên cường còn sống.
Ngay sau đó là đèn flash nhắm ngay vào đứa nhỏ và người nhà của đứa trẻ. Đứa trẻ đang nằm trêи giường bệnh, báo từ năm 1996 đã cũ nên không quá rõ, nhưng khuôn mặt tái nhợt và thân thể tàn khuyết của đứa nhỏ ở trong bức ảnh, chỉ nhỏ bằng một khối đậu hũ.
Hình cảnh lập công kia tên là Bùi Hạo Bân.
Đứa nhỏ bị chặt đứt hai chân tên là Bùi Xuyên.
Thời gian qua lâu, bất hạnh của bọn họ cũng đã bị lãng quên.
Bé trai nhỏ trong ảnh chụp nho nhỏ một đoàn, Bối Dao ngơ ngẩn mà ngón tay dừng trêи đôi mắt như hai quả nho đen của anh.
Dương Gia quay đầu, lắp bắp nói: “Dao Dao, cậu khóc ư?”
Phải không? Bối Dao sờ mặt mình thì quả nhiên thấy có nước mắt rơi xuống.
Ngô Mạt vừa thấy phản ứng của cô thì cắn răng đoạt lại di động của mình. Cô ta đến giờ không chấp nhận nổi! Người đầu tiên cô ta thích là một kẻ lừa đảo, mà thiếu niên thứ hai khiến cô ta khuynh tâm ngưỡng mộ lại là … Một người tàn tật.
Bùi Xuyên bây giờ không còn là thiếu niên không đàng hoàng nổi danh khắp Tam Trung.
Anh là người đứng đầu về học tập trong lòng mọi người ở Nhất, Tam, Lục Trung.
Bối Dao đứng dậy, chạy vội về phía Tam Trung.
Bài viết này đã đăng được nửa ngày, cô biết tin tức này quá muộn.
~~~
Lúc đám Kim Tử Dương đọc đến bài này thì trêи mặt đều là vẻ vớ vẩn, sao có thể chứ?
Sắp ba năm, Xuyên ca cùng bọn họ cùng nhau chơi bóng rổ, đi chạy. Bọn họ ở chung lâu như vậy, tại sao lại không biết chứ? Tiêu đề gọi là “Đứa bé ngày xưa bị chặt đứt chân, hiện tại ngụy trang thành phú nhị đại.”
Ngay sau đó khi bọn họ nhìn thấy ảnh chụp đứa nhỏ suy yếu thì sắc mặt Kim Tử Dương lập tức thay đổi: “Con mẹ nó! Là tên khốn nào làm đây?”
Hắn giống như một tên điên bạo nộ: “Trịnh Hàng, cậu tra xem là IP của kẻ nào? Tìm ra được hắn thì hôm nay lão tử giết chết hắn!”
Sắc mặt Trịnh Hàng cũng rất ngưng trọng, hắn đang nhìn Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên cực kỳ bình tĩnh.
Bùi Xuyên cầm bút, còn tiếp tục tính toán: Bởi vì vệ tinh chuyển động tròn bên ngoài địa cầu nên nếu coi bán kính của địa cầu là R……
Trịnh Hàng cắn răng: “Tớ, hiện tại nhờ người xóa bài.”
Hắn tìm được bài kia, nhưng lại phát hiện nó như cá diếc qua sông, phàm là hắn chỉ huy người đi xóa một bài, thì tiếp theo lại nhảy ra một bài.
Bùi Xuyên rũ mắt, bút tiếp tục viết: Căn cứ theo lực vạn vật hấp dẫn thì vệ tinh sẽ bị hút mà chuyển động tròn lực hướng tâm đến……
Quý Vĩ cũng thấy được bài này. Hắn sửng sốt ước chừng vài phút, sau đó lần đầu tiên trong mấy năm qua hắn không đọc sách mà cùng đám người Trịnh Hàng xóa bài đăng.
Chính là quá nhiều…… Nhiều đến xóa không xong.
Mặc kệ bọn họ nhờ bao nhiêu người xóa bỏ thì ngay sau đó lại có bài mới được tung ra.
Quý Vĩ đỏ hốc mắt.
Hắn nhìn màn hình di động, lần đầu tiên sinh ra cảm giác vô lực hơn so với việc thi không tốt.
Bùi Xuyên trước sau vẫn rất bình tĩnh, anh viết xong bài tập thì thu dọn đồ của mình trở về chung cư.
Ở trường học anh rất nổi danh, ban đầu anh học hành không ra gì, ba ngày hai bữa không đi học, sau đó lại trải qua phong ba “gian lận”, vì thế mọi người trong trường đại đa số đều biết anh.
Lúc anh đi từ phòng học đến cổng trường, có vô số người lặng lẽ đánh giá hai chân anh.
Lúc này Kim Tử Dương chạy tới đuổi theo anh nói: “Xuyên ca.” Phú nhị đại ngày thường vô tâm vô phế nhưng lúc này nước mắt lại sắp chảy ra, nói: “Anh đừng lo lắng, nhất định là có người giỡn chơi, chờ đến buổi tối…… Buổi tối là chúng ta sẽ có thể xóa hết tất cả bài viết kia, sau đó tìm con rùa rụt đầu kia, giết chết hắn.”
Bùi Xuyên lúc này mới nhìn hắn một cái: “Không cần, cậu trở về đi.”
Thân thể khó coi này……
Bùi Xuyên lạnh lùng kéo kéo khóe miệng.
Nghỉ đông của cao tam không được mấy ngày, chờ đến khi qua đêm trừ tịch của Tết Âm Lịch, tất cả học sinh của cao tam đều quay về đi học.
Bùi Xuyên về nhà liền nhận được một tin nhắn. Anh click mở, một người đàn ông tên “K” đã phát một tin nhắn cho anh:
”Satan, cho cậu một cơ hội cuối cùng, mau hoàn thành phần mềm kia đi!” ——K.
Bùi Xuyên rũ mắt, ngón tay chỉ lên màn hình, xóa tin nhắn đó đi.
Sau một hồi lâu không nhận được phản hồi từ phía Bùi Xuyên, người bên kia trao đổi với nhau: “Nếu hắn không chịu làm thì phải làm sao bây giờ?”
K cười lạnh một tiếng: “Hắn được phép lựa chọn sao? Không phải hắn muốn một cuộc sống bình thường, có thể thi đại học, có thể đi học đại học sao? Một thằng nhóc 18 tuổi còn hôi miệng sữa thôi mà, để cho hắn biết hắn đời này không thể làm người bình thường là được. Chỉ có chúng ta mới có thể chấp nhận một tên quái vật như hắn.”
Tháng ba mùa xuân, dương liễu nhẹ nhàng đung đưa trong gió xuân.
Chỉ còn ba tháng cuối cùng nữa là thi đại học. Vườn trường Lục Trung không chỉ có học sinh lớp cao tam tự giác hơn nhiều mà ngay cả học sinh lớp cao nhất và cao nhị cũng bị ảnh hưởng mà trầm ổn hơn một chút.
Năm 2009, còn chưa có khuếch trương mời gọi, đại học chia làm tuyến 1,2,3 cùng với trường dạy nghề.
Vào mỗi tiết học buổi tối Lý Phương Quần sẽ tìm một vài bạn học đi ra ngoài tâm sự, làm phụ đạo tâm lý cho bọn họ. Ví dụ như ngày thường năng lực học sinh chỉ ngang với đại học tuyến hai thì sẽ cổ vũ bọn họ thi tuyến một, nếu là tuyến chuyên khoa thì sẽ cổ vũ bọn họ cố gắng thi đậu khoa chính quy.
Đối với một thành phố nhỏ như thành phố C thì thi vào đại học B cũng không dễ.
Bối Dao sợ chính mình thi đại học không tốt nên ôn tập đặc biệt nỗ lực.
Bởi vì khi còn nhỏ năng lực phản ứng không bằng bạn bè cùng lứa tuổi, cho nên cô có thói quen đem mọi thứ đánh giá ở tình huống tệ nhất, như vậy nếu thành công thì sẽ kinh hỉ, nhưng nếu thất bại cũng sẽ không nhụt chí.
Bùi Xuyên quá lợi hại, điểm của anh nhất định có thể thi đậu đại học B. Cô chỉ có thể nỗ lực lại nỗ lực một chút, làm cho mình đến lúc đó phát huy không tốt cũng có thể thi đậu ngôi trường kia.
Học kỳ này trở về trường học bọn họ không có thời gian ngủ trưa, kỷ luật của Lục Trung luôn lỏng lẻo vào năm nay quản lý cũng nghiêm khắc hơn, bên ngoài cửa sổ thường có chủ nhiệm lớp hoặc hiệu trưởng thay phiên nhau tuần tra làm cho bọn học sinh lo lắng đề phòng, kẹp chặt đuôi mà ngoan ngoãn học tập.
Lớp của Bối Dao còn áp dụng quy định thu điện thoại, mỗi tuần điện thoại đều bị Lý Phương Quần thu mất, cuối tuần mới trả lại.
Tất cả đều hận không thể đem học sinh ấn lên bàn học, để bọn họ học tập ngoan ngoãn trong hơn 100 ngày còn lại trước kỳ thi.
Trêи bảng đen trong phòng học dùng phấn viết xuống ngày đếm ngược thi đại học.
Rốt cuộc ở ngày thứ 75, một tin tức trêи Tieba được lưu truyền một cách điên cuồng.
Người đầu tiên nhìn thấy tin này chính là Ngô Mạt.
Cô ta click mở bài đăng sau đó sợ ngây người, sắc mặt trầm trọng, càng xem sắc mặt càng trắng, lúc nhìn đến cuối cùng thì cả người đều có chút hốt hoảng.
Sao có thể chứ! Không có khả năng!
Cô ta đứng bật dậy, đi đến trước bàn của Bối Dao: “Cậu nói cho tôi, đây là giả đúng không? Cậu quen cậu ấy, cậu ấy nhất định không phải…… Tàn……” Ngô Mạt cắn răng, cũng không nói ra được.
Bối Dao vốn dĩ đang làm đề toán, nghe vậy thì ngước mắt, ánh mắt dừng trêи di động của Ngô Mạt.
Đó là một bài viết khiến người ta chấn động.
Mới đầu nói về năm 1996, năm đó có một trận mưa rất lớn. Cảnh sát hình sự truy bắt một đám tội phạm buôn bán ma túy lập công lớn, giải cứu rất nhiều gia đình vô tội. Nhưng mà có con của hai hình cảnh bị trả thù điên cuồng.
Những kẻ buôn bán ma túy đó bắt cóc hai đứa nhỏ, hơn nữa đem hai đứa nhỏ một đứa chém đứt tay và chém đứt hai chân đứa còn lại.
Đám tội phạm đó phát rồ, đem phần tay bị đứt và chân bị gãy đặt trước cửa nhà người bị hại, để mẹ bọn họ tận mắt nhìn thấy một phần tay chân của con mình.
Sau đó hai đứa nhỏ kia được cứu ra.
Đứa nhỏ bị chặt đứt tay vì mất máu quá nhiều mà không cứu được.
Còn đứa nhỏ bị chặt đứt hai chân thì kiên cường còn sống.
Ngay sau đó là đèn flash nhắm ngay vào đứa nhỏ và người nhà của đứa trẻ. Đứa trẻ đang nằm trêи giường bệnh, báo từ năm 1996 đã cũ nên không quá rõ, nhưng khuôn mặt tái nhợt và thân thể tàn khuyết của đứa nhỏ ở trong bức ảnh, chỉ nhỏ bằng một khối đậu hũ.
Hình cảnh lập công kia tên là Bùi Hạo Bân.
Đứa nhỏ bị chặt đứt hai chân tên là Bùi Xuyên.
Thời gian qua lâu, bất hạnh của bọn họ cũng đã bị lãng quên.
Bé trai nhỏ trong ảnh chụp nho nhỏ một đoàn, Bối Dao ngơ ngẩn mà ngón tay dừng trêи đôi mắt như hai quả nho đen của anh.
Dương Gia quay đầu, lắp bắp nói: “Dao Dao, cậu khóc ư?”
Phải không? Bối Dao sờ mặt mình thì quả nhiên thấy có nước mắt rơi xuống.
Ngô Mạt vừa thấy phản ứng của cô thì cắn răng đoạt lại di động của mình. Cô ta đến giờ không chấp nhận nổi! Người đầu tiên cô ta thích là một kẻ lừa đảo, mà thiếu niên thứ hai khiến cô ta khuynh tâm ngưỡng mộ lại là … Một người tàn tật.
Bùi Xuyên bây giờ không còn là thiếu niên không đàng hoàng nổi danh khắp Tam Trung.
Anh là người đứng đầu về học tập trong lòng mọi người ở Nhất, Tam, Lục Trung.
Bối Dao đứng dậy, chạy vội về phía Tam Trung.
Bài viết này đã đăng được nửa ngày, cô biết tin tức này quá muộn.
~~~
Lúc đám Kim Tử Dương đọc đến bài này thì trêи mặt đều là vẻ vớ vẩn, sao có thể chứ?
Sắp ba năm, Xuyên ca cùng bọn họ cùng nhau chơi bóng rổ, đi chạy. Bọn họ ở chung lâu như vậy, tại sao lại không biết chứ? Tiêu đề gọi là “Đứa bé ngày xưa bị chặt đứt chân, hiện tại ngụy trang thành phú nhị đại.”
Ngay sau đó khi bọn họ nhìn thấy ảnh chụp đứa nhỏ suy yếu thì sắc mặt Kim Tử Dương lập tức thay đổi: “Con mẹ nó! Là tên khốn nào làm đây?”
Hắn giống như một tên điên bạo nộ: “Trịnh Hàng, cậu tra xem là IP của kẻ nào? Tìm ra được hắn thì hôm nay lão tử giết chết hắn!”
Sắc mặt Trịnh Hàng cũng rất ngưng trọng, hắn đang nhìn Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên cực kỳ bình tĩnh.
Bùi Xuyên cầm bút, còn tiếp tục tính toán: Bởi vì vệ tinh chuyển động tròn bên ngoài địa cầu nên nếu coi bán kính của địa cầu là R……
Trịnh Hàng cắn răng: “Tớ, hiện tại nhờ người xóa bài.”
Hắn tìm được bài kia, nhưng lại phát hiện nó như cá diếc qua sông, phàm là hắn chỉ huy người đi xóa một bài, thì tiếp theo lại nhảy ra một bài.
Bùi Xuyên rũ mắt, bút tiếp tục viết: Căn cứ theo lực vạn vật hấp dẫn thì vệ tinh sẽ bị hút mà chuyển động tròn lực hướng tâm đến……
Quý Vĩ cũng thấy được bài này. Hắn sửng sốt ước chừng vài phút, sau đó lần đầu tiên trong mấy năm qua hắn không đọc sách mà cùng đám người Trịnh Hàng xóa bài đăng.
Chính là quá nhiều…… Nhiều đến xóa không xong.
Mặc kệ bọn họ nhờ bao nhiêu người xóa bỏ thì ngay sau đó lại có bài mới được tung ra.
Quý Vĩ đỏ hốc mắt.
Hắn nhìn màn hình di động, lần đầu tiên sinh ra cảm giác vô lực hơn so với việc thi không tốt.
Bùi Xuyên trước sau vẫn rất bình tĩnh, anh viết xong bài tập thì thu dọn đồ của mình trở về chung cư.
Ở trường học anh rất nổi danh, ban đầu anh học hành không ra gì, ba ngày hai bữa không đi học, sau đó lại trải qua phong ba “gian lận”, vì thế mọi người trong trường đại đa số đều biết anh.
Lúc anh đi từ phòng học đến cổng trường, có vô số người lặng lẽ đánh giá hai chân anh.
Lúc này Kim Tử Dương chạy tới đuổi theo anh nói: “Xuyên ca.” Phú nhị đại ngày thường vô tâm vô phế nhưng lúc này nước mắt lại sắp chảy ra, nói: “Anh đừng lo lắng, nhất định là có người giỡn chơi, chờ đến buổi tối…… Buổi tối là chúng ta sẽ có thể xóa hết tất cả bài viết kia, sau đó tìm con rùa rụt đầu kia, giết chết hắn.”
Bùi Xuyên lúc này mới nhìn hắn một cái: “Không cần, cậu trở về đi.”
Bình luận facebook