Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 93
Bối Dao cười nói: “Con biết, con thích cái này.”
“Nghe nói phải giải phẫu gì đó, một cô gái như con mà không sợ hả?”
Bối Dao nói: “Mẹ, trêи đời nhiều nữ bác sĩ như thế, tất cả mọi người đều không phải đều không sợ.”
Triệu Chi Lan vẫn sầu lo, thi đậu đại học B, chọn ngành thương mại linh tinh gì đó, sau này ra làm văn phòng không phải tốt sao.
Bối Lập Tài lại nói: “Được rồi, được rồi, con gái thích thì tốt rồi, em bận tâm làm gì. Lại nói thì bác sĩ với giáo viên đều là nghề tốt.”
Bối Dao cũng gật gật đầu: “Đúng vậy, tỉ lệ kiếm được việc rất cao, tốt nghiệp xong sẽ có bệnh viện muốn tuyển.”
Ông xã và con gái cùng đứng một trận tuyến, Triệu Chi Lan còn có biện pháp gì nữa? Bà nhìn đứa con trai nhỏ đang xoa tay hầm hè muốn làm quán quân Olympic thì nghĩ thầm về sau con gái tuy làm vất vả chút nhưng xem như có chỗ dựa rồi, tên nhóc này mới làm người đau đầu.
Sau mỗi kỳ thi thì người được chú ý nhất chính là Trạng Nguyên các khoa.
Trạng Nguyên khoa văn của thành phố C đi học đại học X còn Trạng Nguyên khoa học tự nhiên là Bùi Xuyên thì đi học ở đại học B.
Sau khi Bùi Xuyên tra được thư trúng tuyển của B đại thì bầu trời lại mưa rả rích.
Mưa mùa hè luôn là như vậy, thình lình đến nhưng lại kéo dài.
Lúc xe cảnh sát từng chiếc từng chiếc tiến vào khu chung cư, Bùi Xuyên bình tĩnh mà khép lại máy tính.
Cảnh sát phá cửa mà vào, cầm đầu giơ súng, nhìn thiếu niên duy nhất trong phòng hỏi: “Cậu là Bùi Xuyên?”
Hai cảnh sát đi phía sau hai mặt nhìn nhau, thiếu niên trong phòng thoạt nhìn cũng không lớn, hoàn toàn không giống như người đã gây ra một loạt náo động trong một năm vừa qua.
Người trẻ tuổi như vậy lại sáng tạo ra thứ phần mềm ác độc như thế.
Bùi Xuyên đứng lên, duỗi hai tay ra.
Lúc còng tay còng vào tay anh, mọi người trong phòng đều có chút trầm mặc.
Bọn họ bắt tội phạm nhiều năm nhưng lần đầu tiên thấy người như Bùi Xuyên. Bùi Xuyên đem hết mọi chứng cứ, cùng địa điểm ẩn náu của lũ tội phạm giao cho bọn họ. Tổng cộng có 13 tụ điểm từ nước ngoài đến trong nước, cùng với nhân số cụ thể. Ngoài ra còn có lịch sử phạm tội, hoàn cảnh gia đình của 56 người khác. Vụ án nhiều năm trinh sát chưa phá được mà nay lại được Bùi Xuyên cung cấp toàn bộ tư liệu.
Cảnh sát căn cứ theo thông tin anh cung cấp mà một lưới bắt gọn hết. Chứng cứ phạm tội rất nhiều lại đầy đủ, mỗi một cái đều là tử tội.
Một đêm kia tất cả cảnh sát nhìn thấy tư liệu thì đều run tay.
Mà thiếu niên này là đồng lõa với bọn họ, hoặc nói đúng thì chính là người chế tạo những phần mềm độc hại cho bọn họ.
Anh bán đứng đám người kia, sau đó tự thú.
Trước khi bị cảnh sát giải đi, Bùi Xuyên hỏi: “Cảnh sát Thôi, tất cả đều bị bắt hết rồi chứ?”
Cảnh sát Thôi nhìn Bùi Xuyên với ánh mắt phức tạp, ông ta nói: “Đã bắt hết.”
“Vậy là tốt rồi.” Anh thấp giọng nói, “Một người cũng không thể để lại.”
Mọi người ở đây không ai nói chuyện.
Tháng bảy trời mưa tí tách, tiếng còi xe cảnh sát khiến mọi người trong chung cư đều ló đầu ra xem.
Bùi Xuyên đứng ở trong mưa, nhìn về hướng tiểu khu cũ, mãi lâu mới lên xe.
Giờ không còn ai có thể thương tổn cô, bao gồm chính anh.
~~~
Tin tức lớn nhất vào tháng bảy của Thành phố C chính là việc Trạng Nguyên ban khoa học tự nhiên bị nghi ngờ có liên quan đến tội phạm nên đã bị bắt.
Đại học B cuối cùng cũng rút thư mời trúng tuyển của Bùi Xuyên về.
Cái tên “Bùi Xuyên” này từng lên tin tức ba lần, lần đầu là trong vụ án ma túy năm 1996, lần thứ hai là Trạng Nguyên ban khoa học tự nhiên thi đại học, lần thứ ba là bởi vì phạm tội. Truyền thông đưa tin đến che trời lấp đất.
Anh giống như một chùm pháo hoa trong bóng đêm, chỉ huy hoàng trong chớp mắt, ngay sau đó là lặng im và yên lặng cả đời.
Các nhà xã hội học gửi công văn phân tích quá trình trưởng thành của Bùi Xuyên, để cảnh tỉnh cho người đời sau.
Cho dù là thiên tài cũng không thể kiếm tẩu thiên phong, làm một kẻ điên.
*Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.
Vụ án của Bùi Xuyên sẽ được mở phiên tòa thẩm tra xử lí vào tháng 1 năm sau.
Vì vụ án quá mức phức tạp, liên lụy rất nhiều nhân số, yêu cầu nhiều thời gian để làm rõ.
Lúc Bối Dao nhìn thấy tin tức này trêи TV thì đầu óc vù vù một tiếng, sau đó cô lập tức quay người chạy ra ngoài cửa.
Lúc đó Triệu Chi Lan cũng sợ ngây người, bà trừng to mắt, khó mà tin được mọi thứ trước mắt. Những tiểu thị dân như họ chăm chỉ cần cù cả đời rất khó để nghĩ đến đứa nhỏ mình nhìn lớn lên có một ngày sẽ trở thành tội phạm.
Bối Lập Tài nhíu mày: “Dao Dao! Con muốn đi đâu!”
“Cha, nhất định không phải như thế, con muốn đi tìm Bùi Xuyên hỏi cho rõ ràng!”
Bối Lập Tài giữ chặt cánh tay con gái: “Không được đi! Con muốn đi đâu tìm cậu ta, con nhìn thấy mấy chữ trêи TV này không? Tội phạm nghiêm trọng đó, con thanh tỉnh lại đi!”
Triệu Chi Lan cũng hoàn hồn, không cho con gái ra cửa.
Bối Dao khóc: “Anh ấy đã đồng ý cùng con đi học đại học, cùng đến đại học B xem tuyết. Anh ấy hứa rồi mà……”
Trong lòng Triệu Chi Lan khϊế͙p͙ sợ: “Con và cậu ta……”
“Mẹ, con cầu xin mẹ để con đi gặp anh ấy đi.”
Trong lòng Triệu Chi Lan là một cuộn chỉ rối. Lần đầu tiên bà thấy con gái khóc đến thương tâm như vậy. Nhưng lần này không chỉ bình thường là vấn đề nhượng bộ, không phải liên quan đến một thiếu niên bình thường mà là một tội phạm.
Triệu Chi Lan nói: “Không được, cậu ta hiện tại là tội phạm! Dao Dao, con sắp đi học đại học rồi, không thể có liên quan đến cậu ta được.”
Bối Dao lắc đầu, cô lau khô nước mắt, ngược lại bình tĩnh lại: “Con muốn gặp anh ấy. Mẹ, hôm nay không gặp thì ngày mai, ngày mai không thấy thì tháng sau, nếu không được thì năm sau. Mọi người không thể ngăn con cả đời. Khi còn nhỏ con vừa ngốc vừa lơ ngơ nhưng nếu anh ấy là người tốt, thì con chính là thích một người tốt, còn nếu anh ấy là người xấu thì con đơn giản chính là thích một tên tội phạm. Nếu con không đi gặp anh ấy thì cả đời này con sẽ tắc ở ngày hôm nay.”
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đã rơi vài ngày, giờ phút này trêи đường tràn đầy vũng nước nhỏ.
Trong chớp mắt tim Triệu Chi Lan lạnh ngắt, cũng vô cùng khϊế͙p͙ sợ.
Lần đầu tiên bà ý thức được con gái đã trưởng thành. Dao Dao nói, nếu Bùi Xuyên là người tốt, thì con bé thích một người tốt, còn nếu cậu ta là người xấu thì con bé đơn giản chính là thích một tên tội phạm.
Chỉ cần Bùi Xuyên vẫn là Bùi Xuyên thì đời này cô phải gặp mặt anh một lần.
Hốc mắt Triệu Chi Lan chua xót, trong lòng vừa giận vừa đau, cuối cùng đành bung dù nói: “Mẹ đưa con đi.”
Hai mẹ con cùng đi đến cục cảnh sát.
Cảnh sát nhìn Bối Dao nói: “Cậu ta không ở chỗ chúng tôi, người đang trong điều tra sẽ được đưa đi, cụ thể ở đâu thì cũng tôi không rõ lắm. Cô gái nhỏ, em và mẹ về đi.”
Bối Dao nói: “Anh gạt tôi!”
Cảnh sát nhíu mày.
Triệu Chi Lan nói: “Dao Dao! Sao lại nói chuyện như thế?”
Bối Dao tránh thoát khỏi mẹ nói: “Là anh ấy bảo anh nói như thế phải không?”
Cảnh sát lạnh mặt đáp: “Cô không tin tôi cũng không có cách gì, tôi chỉ là một cảnh sát nhỏ, không có quyền hạn lớn giúp cô tra xem người đang ở đâu.”
Thiếu nữ không muốn đi, ở bên ngoài cục cảnh sát chờ một đêm.
Đêm đó rất lạnh, vừa có sét đánh lại có mưa, một nữ cảnh sát sinh lòng không đành lòng, vài lần hơi hơi hé miệng nhưng nam đồng sự lại lắc đầu với cô. Người nọ rốt cuộc sẽ bị phán bao nhiêu năm còn chưa biết, đừng chậm trễ con gái nhà người ta. Huống chi người xác thật đã bị dời đi, một thành phố nhỏ như bọn họ còn chưa đủ thẩm quyền xử lý vụ án lớn như vậy.
Nữ cảnh sát cắn răng ngậm miệng.
Triệu Chi Lan nói: “Dao Dao, chúng ta về nhà đi, con cơm cũng không ăn, mẹ đau lòng lắm.”
Hàm răng Bối Dao run lên vì lạnh nhưng cô vẫn lắc đầu.
Mẹ đau lòng thì anh ấy cũng sẽ đau lòng. Chờ anh ấy đau lòng không chịu nổi sẽ chịu gặp con.
“Nghe nói phải giải phẫu gì đó, một cô gái như con mà không sợ hả?”
Bối Dao nói: “Mẹ, trêи đời nhiều nữ bác sĩ như thế, tất cả mọi người đều không phải đều không sợ.”
Triệu Chi Lan vẫn sầu lo, thi đậu đại học B, chọn ngành thương mại linh tinh gì đó, sau này ra làm văn phòng không phải tốt sao.
Bối Lập Tài lại nói: “Được rồi, được rồi, con gái thích thì tốt rồi, em bận tâm làm gì. Lại nói thì bác sĩ với giáo viên đều là nghề tốt.”
Bối Dao cũng gật gật đầu: “Đúng vậy, tỉ lệ kiếm được việc rất cao, tốt nghiệp xong sẽ có bệnh viện muốn tuyển.”
Ông xã và con gái cùng đứng một trận tuyến, Triệu Chi Lan còn có biện pháp gì nữa? Bà nhìn đứa con trai nhỏ đang xoa tay hầm hè muốn làm quán quân Olympic thì nghĩ thầm về sau con gái tuy làm vất vả chút nhưng xem như có chỗ dựa rồi, tên nhóc này mới làm người đau đầu.
Sau mỗi kỳ thi thì người được chú ý nhất chính là Trạng Nguyên các khoa.
Trạng Nguyên khoa văn của thành phố C đi học đại học X còn Trạng Nguyên khoa học tự nhiên là Bùi Xuyên thì đi học ở đại học B.
Sau khi Bùi Xuyên tra được thư trúng tuyển của B đại thì bầu trời lại mưa rả rích.
Mưa mùa hè luôn là như vậy, thình lình đến nhưng lại kéo dài.
Lúc xe cảnh sát từng chiếc từng chiếc tiến vào khu chung cư, Bùi Xuyên bình tĩnh mà khép lại máy tính.
Cảnh sát phá cửa mà vào, cầm đầu giơ súng, nhìn thiếu niên duy nhất trong phòng hỏi: “Cậu là Bùi Xuyên?”
Hai cảnh sát đi phía sau hai mặt nhìn nhau, thiếu niên trong phòng thoạt nhìn cũng không lớn, hoàn toàn không giống như người đã gây ra một loạt náo động trong một năm vừa qua.
Người trẻ tuổi như vậy lại sáng tạo ra thứ phần mềm ác độc như thế.
Bùi Xuyên đứng lên, duỗi hai tay ra.
Lúc còng tay còng vào tay anh, mọi người trong phòng đều có chút trầm mặc.
Bọn họ bắt tội phạm nhiều năm nhưng lần đầu tiên thấy người như Bùi Xuyên. Bùi Xuyên đem hết mọi chứng cứ, cùng địa điểm ẩn náu của lũ tội phạm giao cho bọn họ. Tổng cộng có 13 tụ điểm từ nước ngoài đến trong nước, cùng với nhân số cụ thể. Ngoài ra còn có lịch sử phạm tội, hoàn cảnh gia đình của 56 người khác. Vụ án nhiều năm trinh sát chưa phá được mà nay lại được Bùi Xuyên cung cấp toàn bộ tư liệu.
Cảnh sát căn cứ theo thông tin anh cung cấp mà một lưới bắt gọn hết. Chứng cứ phạm tội rất nhiều lại đầy đủ, mỗi một cái đều là tử tội.
Một đêm kia tất cả cảnh sát nhìn thấy tư liệu thì đều run tay.
Mà thiếu niên này là đồng lõa với bọn họ, hoặc nói đúng thì chính là người chế tạo những phần mềm độc hại cho bọn họ.
Anh bán đứng đám người kia, sau đó tự thú.
Trước khi bị cảnh sát giải đi, Bùi Xuyên hỏi: “Cảnh sát Thôi, tất cả đều bị bắt hết rồi chứ?”
Cảnh sát Thôi nhìn Bùi Xuyên với ánh mắt phức tạp, ông ta nói: “Đã bắt hết.”
“Vậy là tốt rồi.” Anh thấp giọng nói, “Một người cũng không thể để lại.”
Mọi người ở đây không ai nói chuyện.
Tháng bảy trời mưa tí tách, tiếng còi xe cảnh sát khiến mọi người trong chung cư đều ló đầu ra xem.
Bùi Xuyên đứng ở trong mưa, nhìn về hướng tiểu khu cũ, mãi lâu mới lên xe.
Giờ không còn ai có thể thương tổn cô, bao gồm chính anh.
~~~
Tin tức lớn nhất vào tháng bảy của Thành phố C chính là việc Trạng Nguyên ban khoa học tự nhiên bị nghi ngờ có liên quan đến tội phạm nên đã bị bắt.
Đại học B cuối cùng cũng rút thư mời trúng tuyển của Bùi Xuyên về.
Cái tên “Bùi Xuyên” này từng lên tin tức ba lần, lần đầu là trong vụ án ma túy năm 1996, lần thứ hai là Trạng Nguyên ban khoa học tự nhiên thi đại học, lần thứ ba là bởi vì phạm tội. Truyền thông đưa tin đến che trời lấp đất.
Anh giống như một chùm pháo hoa trong bóng đêm, chỉ huy hoàng trong chớp mắt, ngay sau đó là lặng im và yên lặng cả đời.
Các nhà xã hội học gửi công văn phân tích quá trình trưởng thành của Bùi Xuyên, để cảnh tỉnh cho người đời sau.
Cho dù là thiên tài cũng không thể kiếm tẩu thiên phong, làm một kẻ điên.
*Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.
Vụ án của Bùi Xuyên sẽ được mở phiên tòa thẩm tra xử lí vào tháng 1 năm sau.
Vì vụ án quá mức phức tạp, liên lụy rất nhiều nhân số, yêu cầu nhiều thời gian để làm rõ.
Lúc Bối Dao nhìn thấy tin tức này trêи TV thì đầu óc vù vù một tiếng, sau đó cô lập tức quay người chạy ra ngoài cửa.
Lúc đó Triệu Chi Lan cũng sợ ngây người, bà trừng to mắt, khó mà tin được mọi thứ trước mắt. Những tiểu thị dân như họ chăm chỉ cần cù cả đời rất khó để nghĩ đến đứa nhỏ mình nhìn lớn lên có một ngày sẽ trở thành tội phạm.
Bối Lập Tài nhíu mày: “Dao Dao! Con muốn đi đâu!”
“Cha, nhất định không phải như thế, con muốn đi tìm Bùi Xuyên hỏi cho rõ ràng!”
Bối Lập Tài giữ chặt cánh tay con gái: “Không được đi! Con muốn đi đâu tìm cậu ta, con nhìn thấy mấy chữ trêи TV này không? Tội phạm nghiêm trọng đó, con thanh tỉnh lại đi!”
Triệu Chi Lan cũng hoàn hồn, không cho con gái ra cửa.
Bối Dao khóc: “Anh ấy đã đồng ý cùng con đi học đại học, cùng đến đại học B xem tuyết. Anh ấy hứa rồi mà……”
Trong lòng Triệu Chi Lan khϊế͙p͙ sợ: “Con và cậu ta……”
“Mẹ, con cầu xin mẹ để con đi gặp anh ấy đi.”
Trong lòng Triệu Chi Lan là một cuộn chỉ rối. Lần đầu tiên bà thấy con gái khóc đến thương tâm như vậy. Nhưng lần này không chỉ bình thường là vấn đề nhượng bộ, không phải liên quan đến một thiếu niên bình thường mà là một tội phạm.
Triệu Chi Lan nói: “Không được, cậu ta hiện tại là tội phạm! Dao Dao, con sắp đi học đại học rồi, không thể có liên quan đến cậu ta được.”
Bối Dao lắc đầu, cô lau khô nước mắt, ngược lại bình tĩnh lại: “Con muốn gặp anh ấy. Mẹ, hôm nay không gặp thì ngày mai, ngày mai không thấy thì tháng sau, nếu không được thì năm sau. Mọi người không thể ngăn con cả đời. Khi còn nhỏ con vừa ngốc vừa lơ ngơ nhưng nếu anh ấy là người tốt, thì con chính là thích một người tốt, còn nếu anh ấy là người xấu thì con đơn giản chính là thích một tên tội phạm. Nếu con không đi gặp anh ấy thì cả đời này con sẽ tắc ở ngày hôm nay.”
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đã rơi vài ngày, giờ phút này trêи đường tràn đầy vũng nước nhỏ.
Trong chớp mắt tim Triệu Chi Lan lạnh ngắt, cũng vô cùng khϊế͙p͙ sợ.
Lần đầu tiên bà ý thức được con gái đã trưởng thành. Dao Dao nói, nếu Bùi Xuyên là người tốt, thì con bé thích một người tốt, còn nếu cậu ta là người xấu thì con bé đơn giản chính là thích một tên tội phạm.
Chỉ cần Bùi Xuyên vẫn là Bùi Xuyên thì đời này cô phải gặp mặt anh một lần.
Hốc mắt Triệu Chi Lan chua xót, trong lòng vừa giận vừa đau, cuối cùng đành bung dù nói: “Mẹ đưa con đi.”
Hai mẹ con cùng đi đến cục cảnh sát.
Cảnh sát nhìn Bối Dao nói: “Cậu ta không ở chỗ chúng tôi, người đang trong điều tra sẽ được đưa đi, cụ thể ở đâu thì cũng tôi không rõ lắm. Cô gái nhỏ, em và mẹ về đi.”
Bối Dao nói: “Anh gạt tôi!”
Cảnh sát nhíu mày.
Triệu Chi Lan nói: “Dao Dao! Sao lại nói chuyện như thế?”
Bối Dao tránh thoát khỏi mẹ nói: “Là anh ấy bảo anh nói như thế phải không?”
Cảnh sát lạnh mặt đáp: “Cô không tin tôi cũng không có cách gì, tôi chỉ là một cảnh sát nhỏ, không có quyền hạn lớn giúp cô tra xem người đang ở đâu.”
Thiếu nữ không muốn đi, ở bên ngoài cục cảnh sát chờ một đêm.
Đêm đó rất lạnh, vừa có sét đánh lại có mưa, một nữ cảnh sát sinh lòng không đành lòng, vài lần hơi hơi hé miệng nhưng nam đồng sự lại lắc đầu với cô. Người nọ rốt cuộc sẽ bị phán bao nhiêu năm còn chưa biết, đừng chậm trễ con gái nhà người ta. Huống chi người xác thật đã bị dời đi, một thành phố nhỏ như bọn họ còn chưa đủ thẩm quyền xử lý vụ án lớn như vậy.
Nữ cảnh sát cắn răng ngậm miệng.
Triệu Chi Lan nói: “Dao Dao, chúng ta về nhà đi, con cơm cũng không ăn, mẹ đau lòng lắm.”
Hàm răng Bối Dao run lên vì lạnh nhưng cô vẫn lắc đầu.
Mẹ đau lòng thì anh ấy cũng sẽ đau lòng. Chờ anh ấy đau lòng không chịu nổi sẽ chịu gặp con.
Bình luận facebook