• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Sức nóng của một ác ma (1 Viewer)

  • Sức nóng của một ác ma - Chương 94

Triệu Chi Lan đỏ hốc mắt, cầm tấm thảm lại ôm lấy con gái: “Dao Dao, Dao Dao, con nghe mẹ nói. Bây giờ con còn nhỏ, một ngày nào đó con sẽ quên chuyện này, chúng ta về nhà, về nhà thôi.”


Chờ đến bình minh, anh vẫn không chịu ra gặp cô. Lúc này Bối Dao mới biết được, lần này anh thật sự không cần cô nữa.


Anh không thể gặp cô, nếu không sẽ hại cô.


Cô cho rằng qua những năm thanh xuân này cô có thể làm bạn với anh cả đời. Bùi Xuyên đời này quá khổ, cô muốn cho anh một gia đình ấm áp. Nhưng tên hỗn trướng này rốt cuộc vẫn bỏ rơi cô.


Sau khi bình minh lên, Bối Dao lấy lá bùa nhỏ trong cổ áo ra.


Cô an tĩnh mở nó ra, lấy đồ vật bên trong ra.


Lúc đó mặt trời đã dâng lên, cảnh sát cũng đang ở đó.


Bối Dao ngồi trêи cầu thang, ánh mặt trời chiếu vào lòng bàn tay cô, cục đá nhỏ tản ánh mặt trời ra, quang mang vạn trượng*.


*Quang mang vạn trượng: Ánh sáng tỏa ra bốn phía


Mọi người ghé mắt.


Bối Dao rơi nước mắt lã chã.


Trong tay cô là một viên kim cương, là một viên kim cương cắt vô số lần thành hình tròn, to như viên trân châu.


Năm 2009 nó trị giá bằng bảy tám căn phòng tốt nhất.


Đây là vật cuối cùng Bùi Xuyên để lại cho cô.


Kim cương vốn được dùng để khảm nhẫn cưới, nhưng Bùi Xuyên biết anh không thể cho cô cái nhẫn kia, vì thế anh giống như một con trai biển, cố nén lòng, ra sức mà đánh bóng hạt cát của mình thành trân châu.


Bùi Xuyên không hề lừa cô cái gì, anh thật sự đã rất nỗ lực để thi đậu đại học B.


Anh cũng vẫn nhớ sau buổi trưa một ngày kia cô tặng anh một cái nhẫn bằng lá tre, Bối Dao cười nói: “Em tham lam lắm, hiện tại em đưa cho anh cái này, qua mấy năm nữa, anh phải trả em một cái nhẫn thật, biết không?”


Khi đó anh nói gì? Anh chỉ ôn nhu mà nói được.


Cô nhìn viên kim cương trong lòng bàn tay mà lã chã rơi lệ.


“Mẹ về nhà thôi.”


“Trạng Nguyên khoa học tự nhiên thi đại học Bùi Xuyên tự thú.”


“Ngày xưa là người bị hại, hôm nay thành người vặn vẹo.”


“Trạng Nguyên thi đại học sa đọa.”


……


Toàn bộ tháng bảy và tháng tám, thành phố C toàn là những tin tức kiểu này bao trùm.


Người già thường dạy con cháu nhà mình: “Thấy người này không? Thông minh, thành tích tốt nhưng không chịu học tốt nên chỉ có thể vào ngồi ngục giam thôi.” Một khi đã vào tù thì mặc kệ trêи người anh từng có bao nhiêu huy chương huy hoàng, trong nháy mắt cũng ảm đạm thất sắc, nhiều năm nỗ lực đều biến thành bọt nước.


Học sinh của Nhất, Tam và Lục Trung đều đã biết chuyện này.


Lúc Kim Tử Dương mới biết thì vô cùng khϊế͙p͙ sợ. Sau đó nghe thấy những lời như vậy thì hắn vô cùng tức giận, rống lên: “Mày nói bừa cái gì? Mày quen anh ấy hả? Mày biết anh ấy là người thế nào sao? Dám nói vớ vẩn thì đừng trách tiểu gia đánh mày!”


Trịnh Hàng lần này cũng không kéo hắn.


Mấy thiếu niên tụ ở bên nhau, muốn tìm được Bùi Xuyên. Nhưng xã hội lại cho bọn họ một bài học sinh động nhất. Lúc bọn họ còn chưa hoàn toàn trưởng thành, chưa có bản lĩnh điên đảo thì chẳng làm được gì.


Kim Tử Dương che mặt ngồi xổm trêи mặt đất. Lần đầu tiên hắn hiểu rõ khi bạn bè xảy ra chuyện thì hắn chẳng thể làm được gì.


Ba năm làm anh em.


Bùi Xuyên là tự thú.


Có lẽ anh đã sớm ra quyết định này cho nên ở trong bữa tiệc liên hoan ngày đó anh mới nói rõ về phương hướng tương lai của mình cho bọn hắn.


Lúc mới gặp Bùi Xuyên, anh là thiếu niên cao lãnh trầm mặc. Anh không thích vật gì, không yêu thích cái gì, có đôi khi tính tình còn không hề tốt đẹp gì, nhưng về sau ai cũng không chán ghét nổi Bùi Xuyên.


Quý Vĩ khổ sở cực kỳ, so với việc hắn thi trượt đại học thì còn khổ sở hơn.


Kim Tử Dương nắm chặt tay: “Về sau tôi sẽ học tập với cha thật tốt, kiếm thật nhiều tiền để tìm được và mang Xuyên ca ra ngoài.”





Trịnh Hàng vỗ vỗ bả vai hắn: “Ừ!”


Đời này Bùi Xuyên có quá ít bạn bè, nếu đến bọn họ cũng rời bỏ anh thì rốt cuộc anh còn lại cái gì?


Tháng 8 Quý Vĩ đến lớp học thêm để học lại một năm, hắn phất tay nói với mọi người: “Không biết năm nào tớ có thể thi đậu đại học nhưng có một ngày các cậu tìm được Xuyên ca thì nhất định phải thông báo cho tớ biết. Mặc kệ anh ấy ở nơi nào tớ cũng đều muốn đi gặp anh ấy.”


Lúc Bùi Hạo Bân biết chuyện thì lập tức chạy đi hỏi người ta.


Ông ta làm đội trưởng nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên tự hạ mình đi cầu người khác, nhưng tìm khắp nơi, người ta cuối cùng chỉ nói với ông ta rằng: Đây là vụ án nghiêm trọng cấp quốc gia, không thể để lộ quá nhiều.


Đến tháng 8 thì tin tức trêи truyền thông cũng dần lắng xuống, khi đó Bùi Hạo Bân đã nhìn thấy rất nhiều tin tức phân tích về quá trình trưởng thành của Bùi Xuyên.


Những tin tức đó đem quá khứ của gia đình ông ta xé mở cho ông ta xem, khiến Bùi Hạo Bân hiểu rõ đến tột cùng là ai khiến Bùi Xuyên trở thành thế này. Ông ta sai rồi, ông ta không phải người cha tốt.


Bùi Xuyên vốn đã đứng ở vực sâu, nhưng khi con trai cần thì người cha Bùi Hạo Bân lại chưa từng kéo con một lần.


Chờ ông ta ý thức được mình sai rồi thì lại không thể tìm lại đứa con trai này được nữa.


Ngày đó Bùi Hạo Bân sửa lại di chúc. Lần này ông ta quyết tâm vô cùng kiên định, ông ta còn mời luật sư đến chứng kiến, ngoài ra còn có Tào Lị ôm đứa nhỏ mới sinh không bao lâu và Bạch Ngọc Đồng đứng ở một bên.


Bùi Hạo Bân nói: “Sau khi tôi chết, trừ bỏ phí dưỡng ɖu͙ƈ cho đứa nhỏ thứ hai thì mọi của cải đều để lại cho Bùi Xuyên.”


Khi nói những lời này trêи mặt ông ta có chút tang thương. Ông ta đã qua thời điểm phong độ nhất, không còn là người cha lái xe máy đưa Bùi Xuyên đi học nữa.


“Mặc kệ Bùi Xuyên khi nào mới ra tù, mặc phán quyết cuối cùng thế nào, hay đời này nó không thể ra ngoài thì đó đều là tiền của nó. Nếu không thể giao đến tay nó thì để lại cho tổ quốc.”


Bùi Hạo Bân làm xong cái này thì sắc mặt Tào Lị không đẹp chút nào, nhưng lần này không có ai có thể dao động quyết tâm của Bùi Hạo Bân. Nước mắt của Tào Lị và đứa nhỏ còn trong tã lót cũng không thể.


Vinh quang mà bọn họ có được nhờ giẫm lên đôi chân gãy của Bùi Xuyên cũng sớm nên trả về.


Khí phách này của Bùi Hạo Bân đến muộn mười năm, đây cũng là chuyện cuối cùng mà người cha như ông ta có thể làm cho đứa con trai lớn không biết đang ở nơi nào.


~~~


Tháng chín là đầu thu nhưng không khí đã có chút lạnh. Bối Dao đi đế đô học đại học, Triệu Chi Lan đặc biệt không yên tâm về con gái. Chuyện của Bùi Xuyên giống một hòn đá chợt quăng vào hồ nước, bắn ra vô số gợn sóng nhưng cuối cùng lại lặng yên không một tiếng động bình tĩnh xuống.


Hôm Bối Dao muốn đi đế đô, Bối Lập Tài đặc biệt muốn xin nghỉ để cùng con gái đi báo danh nhưng Bối Dao cự tuyệt.


Cả kỳ nghỉ hè dài đăng đẵng cũng đủ để cô bình phục tâm tình.


Trước khi Bối Dao đi, cô lục lại cuốn nhật ký đã làm bạn với mình từ khi còn nhỏ ra đọc.


Dù cô không có ký ức hoàn chỉnh nhưng Bối Dao cũng biết hai đời này sự tình phát triển không giống nhau.


Bút ký viết thế này —— “Người đàn ông kia tên Bùi Xuyên, là người xấu trong mắt của toàn thế giới. Anh ta trầm mặc ít lời, bảo hộ Bối Dao hai năm, cuối cùng vào ngày cô chết, Bùi Xuyên nói cho cô rằng em là tâm can bảo bối cả đời anh không dám yêu.”


Nhưng đời này Bùi Xuyên cũng không trở thành người xấu, anh đã tự thú.


Hai đời, chỉ có Bối Dao là biến số duy nhất.


Cô mới là nhà giam cuối cùng vây khốn Bùi Xuyên.


Bùi Xuyên đã sớm biết một lát vui thích khi ở bên cô cuối cùng sẽ mang đến hậu quả thế nào nhưng anh vẫn muốn cùng cô đi qua quãng thời gian thanh xuân này.


Trước khi Bối Dao đi học đại học, đám thiếu niên thiếu nữ của tiểu khu đều đến thăm cô.


Mọi người đều rất hâm mộ cô có thể đi học đại học, còn sôi nổi tặng rất nhiều quà cho cô.


Sau đó đến nhà ga, Trần Anh Kỳ nói: “Bối Dao, tớ tiễn cậu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom