-
Chương 62
Chúc mừng ngài đạt được nguyệt phiếu (Mavis: Câu này liên quan gì?)
"Thôi đi, công phu ba lượng của ngươi, thực tế mình ra sao còn muốn dạy ta? Tỷ như các loại kịch chiến trên giường, thế nào thì kinh nghiệm của ta cũng phong phú hơn ngươi, toàn là tính cho lúc này."Mộc Phỉ vô cùng miệt thị lườm Viêm Dục, che giấu kích động trong phòng, phi, tên này gần đây chẳng biết xấu hổ là gì cả, vừa đụng tới nàng đã nói mấy lời thâm tình đạt ý, không biết đỏ mặt là gì.
Viêm Dục híp mắt, đôi môi đỏ nâng lên càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc, chỉ nghe giọng nói nhàn nhạt của hắn: "A, tận mắt nhìn thấy xem ra kinh nghiệm phong phú hơn ta rất nhiều, nếu ngươi đã biết suy tính của ta thì tận mắt nhìn xem thế nào?"
"Cắt." Mộc Phỉ không đáp, khịt mũi nói cắt, không nhịn được nói: "Đi nhanh lên đi, ta còn muốn ngủ."
Nghiêng tai lắng nghe, tiếng động ngoài phòng đã nhỏ đi không ít, mặc dù thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng gào thét giận dữ đè nén của Khôi Diệu nhưng tổng thể vẫn không có âm thanh phá hủy nhà cửa, Mộc Phỉ nhớ tới thân thủ xuất thần nhập hóa của Khôi Diệu, quyết định không thèm để ý đến nàng nữa, thôi thì muốn ầm ý thì cứ ầm ý đi.
Sắc mặt của Viêm Dục không tốt lắm, nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của Mộc Phỉ, mặc dù có rất nhiều lời muốn nói nhưng rốt cuộc vẫn không đành lòng, nhẹ nhàng giơ tay lên gạt mái tóc lòa xòa bên trán nàng, dịu dàng nói: "Ta gọi nha hoàn vào hầu ngươi rửa mặt."
"Không cần không cần, chuẩn bị cho ta một thùng nước tắm và một bộ đồ sạch là được rồi, mấy cái khác để ta tự mình làm."
"Vậy thì được, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt , ta đi về trước đây, nếu có chuyện gì thì hãy rung chiếc linh đang treo trên đầu giường, ta sẽ tùy thời xuất hiện."
Đôi mắt đảo quanh tìm kiếm, một chiếc linh đang tinh xảo hình bướm màu bạc như ẩn như hiện, được buộc bằng một sợi dây kim tuyến trên đầu giường, Mộc Phỉ có cảm giác khá xúc động với sự săn sóc của Viêm Dục, nhàn nhạt cười: "Được rồi, ta ngủ một giấc tới sáng là ổn rồi, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Tắm rửa rồi thay một bộ y phục yêu thích, Mộc Phỉ gối đầu ngủ một giấc không quản trời trăng mây gió, cho đến khi bụng truyền tới một tiếng kêu, bên tai lại thêm tiếng mắng phẫn hận của Khôi Diệu làm nàng từ từ tỉnh lại.
Mộc Phỉ tỉnh cả ngủ, Viêm Dục chê cười lên tiếng: "Đúng là chú heo nhỏ lười biếng, đến giờ ăn cơm trưa mới chịu tỉnh."
"Diệu Diệu sư phụ đâu?" Nàng lấy tay ấn ấn huyệt Thái Dương, ngó nghiêng trong phòng, ngoại trừ Viêm Dục ra không còn có ai ở đây.
"Ha ha, nàng ngồi trên giường ngươi gần một canh giờ, nửa canh giờ mắng sư phụ ta, nửa canh giờ kể khổ với ngươi, cuối cùng thấy ngươi ngủ say quá, đành đi tìm sư phụ ta trao đổi võ nghệ rồi." Viêm Dục mỉm cười, giải thích với Mộc Phỉ.
Mộc Phỉ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cũng cười theo, xem ra Diệu Diệu sư phụ gặp phải đối thủ rồi, nghĩ đến đại chiến tối qua kịch liệt như vậy. Đang suy nghĩ, bụng phát ra tiếng kêu "Ừng ực ừng ực", nàng ngủ hơn cả nửa ngày nên đang kịch liệt biểu tình đây mà.
Người vừa đói, khứu giác cũng nhạy cảm hơn, nàng hít sâu một hơi nghe thấy trong phòng có mùi thơm ngọt đậm, nàng say mê: "Oa, không biết khi nào lại có thể ăn được bánh ngọt, nhớ lại lúc trước Thiên Sở thúc thúc ân cần thế nào…”
Viêm Dục nhìn mấy món điểm tâm ngọt trên bàn, tiến lên vài bước xách Mộc Phỉ từ trong chăn ra, ném một cái váy ngắn màu tím nhạt cho nàng: "Mặc xong, rửa mặt, ăn cơm." Nói xong đi ra ngoài, dường như mang theo một phần tức giận.
Mộc Phỉ bĩu môi, tức giận liên tưởng tới bình dấm chua, nàng chỉ là ám hiệu món điểm tâm ngọt của hắn thôi mà, nhìn hắn kìa, chẳng biết đùa giỡn chút nào cả.
Mặc váy lên người, tiếp đó có hai nha hoàn mặc đồ lục đi vào, một người bưng một chiếc chén sứ, người còn lại bưng một chiếc chậu đồng.
"Mộc tiểu thư, Nhị thiếu gia phân phó để cho chúng ta phục vụ ngài rửa mặt." Một người trong đó nói.
Mộc Phỉ mở rộng cửa nhìn quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Viêm Dục đâu, nàng hơi thất vọng, nhàn nhạt gật đầu, sau khi để nha hoàn phục vụ đánh răng rửa mặt rồi cho lui ra, từ khi xuyên qua tới nay, nàng toàn là tự lực cánh sinh, không quen với việc được người hầu hạ.
Đi tới mặt bàn, thấy trên bàn không chỉ bày điểm tâm nhỏ, có tròn, có kiểu, có hình thoi cũng có hình tam giác, bên cạnh còn có một ly hồng trà ấm nồng, mùi hương này chính là phát ra từ đó.
Mộc Phỉ uống một hớp, ngồi trên ghế vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Ăn ngon thật."
"Ăn ngon thì ăn nhiều chút." Viêm Dục đi mà quay lại, như cái gì cũng chưa từng xảy ra, tự đắc ngồi bên cạnh Mộc Phỉ, mỉm cười nhìn nàng ăn bánh ngọt, ánh mắt dịu dàng như có thể chảy ra nước.
Mộc Phỉ chẳng quan tâm, tính tình của nàng hiền hoà, có ăn là sẽ quên hết mọi chuyện không thoải mái, huống chi trước mặt nàng là bánh ngọt mà mình yêu thích nhất, không rảnh ngồi đó mà tán nhảm.
Ăn xong bánh ngọt, uống chút hồng trà, Mộc Phỉ mới nhớ tới chánh sự, hỏi Viêm Dục: "Đại thúc, ta và Diệu Diệu sư phụ ở đây có ổn không vậy?"
"Cảm thấy không ổn sao?" Viêm Dục nhíu mày hỏi ngược lại, trong lòng vô cùng khó chịu với cách xưng hô đại thúc này.
"Tối qua mặc dù tùy ý đi dạo một vòng, nhưng ta cũng chú ý tới vườn hoa bên kia là hậu viện, cô nương kia không phải ở hậu viện ư, huống chi ngươi cũng nói, để cho ta bồi Tuyền Nhi tiểu thư, vậy thì ta không ở sau viện thật không hợp tình đạt lý."
"Cái này từ từ nói sau, ăn no trước rồi đi thăm phụ thân ta thôi." Viêm Dục đứng lên, cố né cái đề tài này.
"Ừ, chỉ là, ta thấy phụ thân của ngươi thì nên gọi là gì? Gia gia?" Mộc Phỉ cẩn thận thả ngân châm của mình vào trong túi, nghĩ đến vấn đề xưng hô liền cảm thấy nhức đầu, nàng cực kỳ ghét quy tắc xưng hô của cổ đại, quá phức tạp, đặc biệt là con dế ngày hôm nay ngày mai lại có thể trở thành đệ đệ, quan hệ giữa nàng và Viêm Dục quái dị, mắc công xưng hô với cha hắn không tốt lại bị nhầm thành bạn bè thân thích.
"Phụ thân trong triều có chức vụ, ngươi gọi hắn là Viêm đại nhân là được rồi." Viêm Dục cau mày, cảm thấy ghét cái xưng hô gia gia này, suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Thực là bất đắc dĩ muốn ngươi kêu là bá bá, đã nói nhận ngươi làm muội tử của ta."
Mộc Phỉ tức giận lườm Viêm Dục, quyết định không để ý tới hắn nữa đi thẳng ra ngoài.
Muội tử, mới đó là nghĩa phụ giờ lại trở thành đại ca?
Đi với Viêm Dục cả một canh giờ mới tới được sảnh chính, Mộc Phỉ thầm than phủ đệ của Viêm Gia, xem ra hoàng thượng trong miệng người khác, thật không thể khinh thường.
Mộc Phỉ lại gần Viêm Dục, lôi kéo tay áo của hắn nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói với ta xem cha ngươi bị gì vậy, để trong lòng ta có dự tính trước, phòng lát nữa thất bại."
"Ta cũng không phải là đại phu."
"Phải luôn có đại phu từng chẩn bệnh rồi chứ!"
Tô Nhi thấy Viêm Dục dẫn một tiểu cô nương đi vào, nhìn kỹ thì nhận ra hai người rất thân thiết, tiểu cô nương không chỉ lôi kéo ống tay áo Nhị công tử, hơn nữa còn tiến tới thì thầm nói chuyện bên tai hắn, xem nét mặt, giống như đang phát giận, toàn thân nàng đổ mồ hôi lạnh, run rẩy quỳ xuống đất thỉnh an.
"Nhị thiếu gia."
Mộc Phỉ lúc này mới chú ý tới, thấy nha hoàn sai vặt len lén nhìn nàng, vội vàng buông y phục của Viêm Dục ra lui về phía sau đứng ngay ngắn, đi theo hắn vào trong.
"Ừ." Viêm Dục liếc nhìn Mộc Phỉ đang cố làm ra vẻ, đưa tay mở cửa nói: "Phụ thân, con mang Phỉ nhi tới."
Mộc Phỉ cúi đầu nhìn giày thêu, lỗ tai thu hết mọi thứ Viêm Dục vừa nói, chẳng lẽ hắn đã nói hết mọi thứ về mình với Viêm Đại nhân sao? Nghe câu đó như đang chờ nàng ý.
"Tới, ngồi đi."
Mộc Phỉ nhìn Viêm Dục, nương theo âm thanh nhìn về phía giường, Viêm Thừa ân đang đắp chăn mỏng ngồi trên giường, gương mặt treo nụ cười thản nhiên đang nhìn nàng chằm chằm.
Nàng vội vàng tiến lên phúc phúc, miệng lải nhải, khéo léo ngồi ở cuối giường để tảng thượng.
"Ngồi vậy làm sao bắt mạch, ngồi trước mặt." Viêm Dục đi tới, xách Mộc Phỉ lên đẩy nàng ngồi về phía bên cạnh Viêm Thừa Ân.
Viêm Thừa Ân ngẩng đầu tò mò nhìn hắn.
Viêm Dục không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm Mộc Phỉ trước mặt mình, để ý tới sự nổi giận của nàng nhưng chỉ có thể ẩn nhẫn một cách bất đắc dĩ, giương môi nở nụ cười.
Viêm Thừa Ân ngày càng cảm thấy kỳ quái, lúc này mới chuyển mắt nhìn sang Mộc Phỉ, giọng nói hòa hoãn không ít: "Không cần thận trọng, ngồi đi."
Mộc Phỉ gật đầu, đặt tay lên mạch của hắn bắt mạch, thăm dò một hồi nàng nhận ra, Viêm Thừa Ân không có bệnh.
"Ngươi tên là Phỉ nhi sao, nghe Ngọc nhi nói ngươi giỏi y thuật, có thể phát hiện ra là ta bị bệnh gì không?" Ánh mắt Viêm Thừa Ân lấp lánh, dịu dàng nói.
"Viêm Đại nhân......"
"Gọi ta Viêm bá bá." Viêm Thừa Ân cắt đứt tiếng gọi của Mộc Phỉ.
"Vâng, Viêm bá bá." Mộc Phỉ thầm cắn răng, kêu thêm một tiếng: "Viêm bá bá cảm thấy cơ thể có gì bất thường không?"
"Thể thiếu thân hư, tinh thần không ổn định, không cách nào xuống giường."
"Ta viết vài thang thuốc bổ cho bá bá, bảo đầu bếp trong phủ sắc mỗi ngày hai lần, không tới ba ngày là có thể ổn được rồi." Mộc Phỉ suy tư một lát, nghĩ cách cho Viêm Thừa Ân.
"Như vậy cũng tốt." Viêm Thừa Ân vô cùng hài lòng cười, nói với Viêm Dục: "Quả thật y thuật cao minh, tuổi chưa trưởng thành mà đã là một viên ngọc lấp lánh như vậy, sau này tiền đồ vô lượng."
"Vậy ý của phụ thân là…"
"Nếu đã là người quen của con, lại là do con dẫn vào phủ, vậy thì để con an bài đi." Viêm Thừa Ân nói rồi nhắm hai mắt lại, vô lực phất tay một cái.
Viêm Dục cười nói: "Vậy con và Phỉ nhi đi trước." Nói rồi kéo tay Mộc Phỉ chạy ra ngoài.
Tô Nhi đứng chờ ở ngoài thấy Nhị công tử đi ra trên mặt không chỉ mỉm cười rạng rỡ, hơn nữa còn lôi kéo tiểu cô nương kia ra ngoài, cả người sững sờ quên cả mất hành lễ, Viêm dục không thèm chú ý đến nàng, chỉ lo lôi Mộc Phỉ đi, cầm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của nàng.
"Ê ê ê, rốt cuộc là các người đã nói về chuyện gì vậy?" Đi tới vườn hoa, thấy xung quanh không có ai, Mộc Phỉ liền hất tay Viêm Dục ra, khó hiểu hỏi.
Mặc dù có nghe thấy cuộc hội thoại của Viêm Dục và Viêm Thừa Ân, nhưng Mộc Phỉ cảm thấy như mình đang sắp chui vào bẫy.
"Nhị ca, nhị ca, đây là bằng hữu mới Mộc Phỉ sao?"
Viêm Dục còn chưa kịp trả lời, từ đằng xa đã có một âm thanh nhẹ nhàng của một tiểu cô nương lại gần, sau đó là một bóng dáng cuống cuồng và buồn bực chạy tới.
Mộc Phỉ cảm thấy hoa mắt, một bóng tím chợt xuất hiện ngay trước mắt, nàng theo bản năng khẽ nhảy sang bên cạnh, chỉ nghe"Ai u" một tiếng, cô gái ngã trên đất.
"Tam Tiểu Thư!" Sau đó là những tiếng bước chân vội vã và tiếng kêu gọi ầm ỹ.
Một người nhảy tới trước mặt Mộc Phỉ, rống to với nàng: "Nha đầu lỗ mãng từ đâu tới, lại dám tổn thương Tuyền Nhi!" Cánh tay giương lên, chuẩn bị giáng xuống một cái tát.
"Thôi đi, công phu ba lượng của ngươi, thực tế mình ra sao còn muốn dạy ta? Tỷ như các loại kịch chiến trên giường, thế nào thì kinh nghiệm của ta cũng phong phú hơn ngươi, toàn là tính cho lúc này."Mộc Phỉ vô cùng miệt thị lườm Viêm Dục, che giấu kích động trong phòng, phi, tên này gần đây chẳng biết xấu hổ là gì cả, vừa đụng tới nàng đã nói mấy lời thâm tình đạt ý, không biết đỏ mặt là gì.
Viêm Dục híp mắt, đôi môi đỏ nâng lên càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc, chỉ nghe giọng nói nhàn nhạt của hắn: "A, tận mắt nhìn thấy xem ra kinh nghiệm phong phú hơn ta rất nhiều, nếu ngươi đã biết suy tính của ta thì tận mắt nhìn xem thế nào?"
"Cắt." Mộc Phỉ không đáp, khịt mũi nói cắt, không nhịn được nói: "Đi nhanh lên đi, ta còn muốn ngủ."
Nghiêng tai lắng nghe, tiếng động ngoài phòng đã nhỏ đi không ít, mặc dù thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng gào thét giận dữ đè nén của Khôi Diệu nhưng tổng thể vẫn không có âm thanh phá hủy nhà cửa, Mộc Phỉ nhớ tới thân thủ xuất thần nhập hóa của Khôi Diệu, quyết định không thèm để ý đến nàng nữa, thôi thì muốn ầm ý thì cứ ầm ý đi.
Sắc mặt của Viêm Dục không tốt lắm, nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của Mộc Phỉ, mặc dù có rất nhiều lời muốn nói nhưng rốt cuộc vẫn không đành lòng, nhẹ nhàng giơ tay lên gạt mái tóc lòa xòa bên trán nàng, dịu dàng nói: "Ta gọi nha hoàn vào hầu ngươi rửa mặt."
"Không cần không cần, chuẩn bị cho ta một thùng nước tắm và một bộ đồ sạch là được rồi, mấy cái khác để ta tự mình làm."
"Vậy thì được, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt , ta đi về trước đây, nếu có chuyện gì thì hãy rung chiếc linh đang treo trên đầu giường, ta sẽ tùy thời xuất hiện."
Đôi mắt đảo quanh tìm kiếm, một chiếc linh đang tinh xảo hình bướm màu bạc như ẩn như hiện, được buộc bằng một sợi dây kim tuyến trên đầu giường, Mộc Phỉ có cảm giác khá xúc động với sự săn sóc của Viêm Dục, nhàn nhạt cười: "Được rồi, ta ngủ một giấc tới sáng là ổn rồi, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Tắm rửa rồi thay một bộ y phục yêu thích, Mộc Phỉ gối đầu ngủ một giấc không quản trời trăng mây gió, cho đến khi bụng truyền tới một tiếng kêu, bên tai lại thêm tiếng mắng phẫn hận của Khôi Diệu làm nàng từ từ tỉnh lại.
Mộc Phỉ tỉnh cả ngủ, Viêm Dục chê cười lên tiếng: "Đúng là chú heo nhỏ lười biếng, đến giờ ăn cơm trưa mới chịu tỉnh."
"Diệu Diệu sư phụ đâu?" Nàng lấy tay ấn ấn huyệt Thái Dương, ngó nghiêng trong phòng, ngoại trừ Viêm Dục ra không còn có ai ở đây.
"Ha ha, nàng ngồi trên giường ngươi gần một canh giờ, nửa canh giờ mắng sư phụ ta, nửa canh giờ kể khổ với ngươi, cuối cùng thấy ngươi ngủ say quá, đành đi tìm sư phụ ta trao đổi võ nghệ rồi." Viêm Dục mỉm cười, giải thích với Mộc Phỉ.
Mộc Phỉ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cũng cười theo, xem ra Diệu Diệu sư phụ gặp phải đối thủ rồi, nghĩ đến đại chiến tối qua kịch liệt như vậy. Đang suy nghĩ, bụng phát ra tiếng kêu "Ừng ực ừng ực", nàng ngủ hơn cả nửa ngày nên đang kịch liệt biểu tình đây mà.
Người vừa đói, khứu giác cũng nhạy cảm hơn, nàng hít sâu một hơi nghe thấy trong phòng có mùi thơm ngọt đậm, nàng say mê: "Oa, không biết khi nào lại có thể ăn được bánh ngọt, nhớ lại lúc trước Thiên Sở thúc thúc ân cần thế nào…”
Viêm Dục nhìn mấy món điểm tâm ngọt trên bàn, tiến lên vài bước xách Mộc Phỉ từ trong chăn ra, ném một cái váy ngắn màu tím nhạt cho nàng: "Mặc xong, rửa mặt, ăn cơm." Nói xong đi ra ngoài, dường như mang theo một phần tức giận.
Mộc Phỉ bĩu môi, tức giận liên tưởng tới bình dấm chua, nàng chỉ là ám hiệu món điểm tâm ngọt của hắn thôi mà, nhìn hắn kìa, chẳng biết đùa giỡn chút nào cả.
Mặc váy lên người, tiếp đó có hai nha hoàn mặc đồ lục đi vào, một người bưng một chiếc chén sứ, người còn lại bưng một chiếc chậu đồng.
"Mộc tiểu thư, Nhị thiếu gia phân phó để cho chúng ta phục vụ ngài rửa mặt." Một người trong đó nói.
Mộc Phỉ mở rộng cửa nhìn quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Viêm Dục đâu, nàng hơi thất vọng, nhàn nhạt gật đầu, sau khi để nha hoàn phục vụ đánh răng rửa mặt rồi cho lui ra, từ khi xuyên qua tới nay, nàng toàn là tự lực cánh sinh, không quen với việc được người hầu hạ.
Đi tới mặt bàn, thấy trên bàn không chỉ bày điểm tâm nhỏ, có tròn, có kiểu, có hình thoi cũng có hình tam giác, bên cạnh còn có một ly hồng trà ấm nồng, mùi hương này chính là phát ra từ đó.
Mộc Phỉ uống một hớp, ngồi trên ghế vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Ăn ngon thật."
"Ăn ngon thì ăn nhiều chút." Viêm Dục đi mà quay lại, như cái gì cũng chưa từng xảy ra, tự đắc ngồi bên cạnh Mộc Phỉ, mỉm cười nhìn nàng ăn bánh ngọt, ánh mắt dịu dàng như có thể chảy ra nước.
Mộc Phỉ chẳng quan tâm, tính tình của nàng hiền hoà, có ăn là sẽ quên hết mọi chuyện không thoải mái, huống chi trước mặt nàng là bánh ngọt mà mình yêu thích nhất, không rảnh ngồi đó mà tán nhảm.
Ăn xong bánh ngọt, uống chút hồng trà, Mộc Phỉ mới nhớ tới chánh sự, hỏi Viêm Dục: "Đại thúc, ta và Diệu Diệu sư phụ ở đây có ổn không vậy?"
"Cảm thấy không ổn sao?" Viêm Dục nhíu mày hỏi ngược lại, trong lòng vô cùng khó chịu với cách xưng hô đại thúc này.
"Tối qua mặc dù tùy ý đi dạo một vòng, nhưng ta cũng chú ý tới vườn hoa bên kia là hậu viện, cô nương kia không phải ở hậu viện ư, huống chi ngươi cũng nói, để cho ta bồi Tuyền Nhi tiểu thư, vậy thì ta không ở sau viện thật không hợp tình đạt lý."
"Cái này từ từ nói sau, ăn no trước rồi đi thăm phụ thân ta thôi." Viêm Dục đứng lên, cố né cái đề tài này.
"Ừ, chỉ là, ta thấy phụ thân của ngươi thì nên gọi là gì? Gia gia?" Mộc Phỉ cẩn thận thả ngân châm của mình vào trong túi, nghĩ đến vấn đề xưng hô liền cảm thấy nhức đầu, nàng cực kỳ ghét quy tắc xưng hô của cổ đại, quá phức tạp, đặc biệt là con dế ngày hôm nay ngày mai lại có thể trở thành đệ đệ, quan hệ giữa nàng và Viêm Dục quái dị, mắc công xưng hô với cha hắn không tốt lại bị nhầm thành bạn bè thân thích.
"Phụ thân trong triều có chức vụ, ngươi gọi hắn là Viêm đại nhân là được rồi." Viêm Dục cau mày, cảm thấy ghét cái xưng hô gia gia này, suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Thực là bất đắc dĩ muốn ngươi kêu là bá bá, đã nói nhận ngươi làm muội tử của ta."
Mộc Phỉ tức giận lườm Viêm Dục, quyết định không để ý tới hắn nữa đi thẳng ra ngoài.
Muội tử, mới đó là nghĩa phụ giờ lại trở thành đại ca?
Đi với Viêm Dục cả một canh giờ mới tới được sảnh chính, Mộc Phỉ thầm than phủ đệ của Viêm Gia, xem ra hoàng thượng trong miệng người khác, thật không thể khinh thường.
Mộc Phỉ lại gần Viêm Dục, lôi kéo tay áo của hắn nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói với ta xem cha ngươi bị gì vậy, để trong lòng ta có dự tính trước, phòng lát nữa thất bại."
"Ta cũng không phải là đại phu."
"Phải luôn có đại phu từng chẩn bệnh rồi chứ!"
Tô Nhi thấy Viêm Dục dẫn một tiểu cô nương đi vào, nhìn kỹ thì nhận ra hai người rất thân thiết, tiểu cô nương không chỉ lôi kéo ống tay áo Nhị công tử, hơn nữa còn tiến tới thì thầm nói chuyện bên tai hắn, xem nét mặt, giống như đang phát giận, toàn thân nàng đổ mồ hôi lạnh, run rẩy quỳ xuống đất thỉnh an.
"Nhị thiếu gia."
Mộc Phỉ lúc này mới chú ý tới, thấy nha hoàn sai vặt len lén nhìn nàng, vội vàng buông y phục của Viêm Dục ra lui về phía sau đứng ngay ngắn, đi theo hắn vào trong.
"Ừ." Viêm Dục liếc nhìn Mộc Phỉ đang cố làm ra vẻ, đưa tay mở cửa nói: "Phụ thân, con mang Phỉ nhi tới."
Mộc Phỉ cúi đầu nhìn giày thêu, lỗ tai thu hết mọi thứ Viêm Dục vừa nói, chẳng lẽ hắn đã nói hết mọi thứ về mình với Viêm Đại nhân sao? Nghe câu đó như đang chờ nàng ý.
"Tới, ngồi đi."
Mộc Phỉ nhìn Viêm Dục, nương theo âm thanh nhìn về phía giường, Viêm Thừa ân đang đắp chăn mỏng ngồi trên giường, gương mặt treo nụ cười thản nhiên đang nhìn nàng chằm chằm.
Nàng vội vàng tiến lên phúc phúc, miệng lải nhải, khéo léo ngồi ở cuối giường để tảng thượng.
"Ngồi vậy làm sao bắt mạch, ngồi trước mặt." Viêm Dục đi tới, xách Mộc Phỉ lên đẩy nàng ngồi về phía bên cạnh Viêm Thừa Ân.
Viêm Thừa Ân ngẩng đầu tò mò nhìn hắn.
Viêm Dục không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm Mộc Phỉ trước mặt mình, để ý tới sự nổi giận của nàng nhưng chỉ có thể ẩn nhẫn một cách bất đắc dĩ, giương môi nở nụ cười.
Viêm Thừa Ân ngày càng cảm thấy kỳ quái, lúc này mới chuyển mắt nhìn sang Mộc Phỉ, giọng nói hòa hoãn không ít: "Không cần thận trọng, ngồi đi."
Mộc Phỉ gật đầu, đặt tay lên mạch của hắn bắt mạch, thăm dò một hồi nàng nhận ra, Viêm Thừa Ân không có bệnh.
"Ngươi tên là Phỉ nhi sao, nghe Ngọc nhi nói ngươi giỏi y thuật, có thể phát hiện ra là ta bị bệnh gì không?" Ánh mắt Viêm Thừa Ân lấp lánh, dịu dàng nói.
"Viêm Đại nhân......"
"Gọi ta Viêm bá bá." Viêm Thừa Ân cắt đứt tiếng gọi của Mộc Phỉ.
"Vâng, Viêm bá bá." Mộc Phỉ thầm cắn răng, kêu thêm một tiếng: "Viêm bá bá cảm thấy cơ thể có gì bất thường không?"
"Thể thiếu thân hư, tinh thần không ổn định, không cách nào xuống giường."
"Ta viết vài thang thuốc bổ cho bá bá, bảo đầu bếp trong phủ sắc mỗi ngày hai lần, không tới ba ngày là có thể ổn được rồi." Mộc Phỉ suy tư một lát, nghĩ cách cho Viêm Thừa Ân.
"Như vậy cũng tốt." Viêm Thừa Ân vô cùng hài lòng cười, nói với Viêm Dục: "Quả thật y thuật cao minh, tuổi chưa trưởng thành mà đã là một viên ngọc lấp lánh như vậy, sau này tiền đồ vô lượng."
"Vậy ý của phụ thân là…"
"Nếu đã là người quen của con, lại là do con dẫn vào phủ, vậy thì để con an bài đi." Viêm Thừa Ân nói rồi nhắm hai mắt lại, vô lực phất tay một cái.
Viêm Dục cười nói: "Vậy con và Phỉ nhi đi trước." Nói rồi kéo tay Mộc Phỉ chạy ra ngoài.
Tô Nhi đứng chờ ở ngoài thấy Nhị công tử đi ra trên mặt không chỉ mỉm cười rạng rỡ, hơn nữa còn lôi kéo tiểu cô nương kia ra ngoài, cả người sững sờ quên cả mất hành lễ, Viêm dục không thèm chú ý đến nàng, chỉ lo lôi Mộc Phỉ đi, cầm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của nàng.
"Ê ê ê, rốt cuộc là các người đã nói về chuyện gì vậy?" Đi tới vườn hoa, thấy xung quanh không có ai, Mộc Phỉ liền hất tay Viêm Dục ra, khó hiểu hỏi.
Mặc dù có nghe thấy cuộc hội thoại của Viêm Dục và Viêm Thừa Ân, nhưng Mộc Phỉ cảm thấy như mình đang sắp chui vào bẫy.
"Nhị ca, nhị ca, đây là bằng hữu mới Mộc Phỉ sao?"
Viêm Dục còn chưa kịp trả lời, từ đằng xa đã có một âm thanh nhẹ nhàng của một tiểu cô nương lại gần, sau đó là một bóng dáng cuống cuồng và buồn bực chạy tới.
Mộc Phỉ cảm thấy hoa mắt, một bóng tím chợt xuất hiện ngay trước mắt, nàng theo bản năng khẽ nhảy sang bên cạnh, chỉ nghe"Ai u" một tiếng, cô gái ngã trên đất.
"Tam Tiểu Thư!" Sau đó là những tiếng bước chân vội vã và tiếng kêu gọi ầm ỹ.
Một người nhảy tới trước mặt Mộc Phỉ, rống to với nàng: "Nha đầu lỗ mãng từ đâu tới, lại dám tổn thương Tuyền Nhi!" Cánh tay giương lên, chuẩn bị giáng xuống một cái tát.
Bình luận facebook