-
Chương 63
Theo bản năng Mộc Phỉ tránh sang bên, người kia không nghĩ tới Mộc Phỉ dám tránh, không kịp dừng lại:
"Ui da." Một tiếng ngã xuống đất, vừa đúng lúc Tuyền Nhi định đứng dậy, lập tức hai người va vào nhau, kêu thảm thiết không ngừng.
Thừa dịp lộn xộn, Mộc Phỉ nhìn người vừa mới đụng vào nàng, búi tóc phụ nhân, mặc áo khoác màu xanh đen, trên đầu cấm châm mã não, không thể nói là sang trọng, nhưng cũng được người khác ngưỡng mộ.
"Nhị phu nhân, Tam tiểu thư." Lúc này nha hoàn mới phản ứng lại, hoảng hốt tiến lên đỡ hai người dậy.
"Chết hết rồi à, còn không nhanh nâng chúng ta dậy!" Nhị phu nhân tức giận không nhẹ, bắt lấy cổ tay của một nha hoàn, mượn lực đứng lên, âm thầm nhéo trên mu bàn tay vài dấu đỏ, phát tiết tiết bất mãn trong lòng.
Tuyền Nhi cũng được đỡ lên, hai mắt đẫm lệ chạy đến trước người Viêm Dục, cách hắn một bước, chỉ vào Mộc Phỉ ủy khuất nói:
"Nhị ca, không phải ngươi nói Phỉ nhi giỡn với muội sao? Tại sao nàng ta lại trốn tránh muội!"
Viêm Dục nhíu mày, trong mắt màu xanh lưu ly xẹt qua một tia khó chịu, hắnh nhếch môi đến gần Mộc Phỉ, trực tiếp giữ khoảng cách với Tuyền Nhi.
"Một nha đầu nhà quê!" Nhị phu nhân giận dữ nói, đôi mắt dài hẹp nhìn Mộc Phỉ, rất là miệt thị.
"Phụ nhân thô bỉ!" Mộc Phỉ cũng không khách khí mắng lại, người ta đã mắng nàng hai lần, nàng sao lại tiếp tục tùy ý cho người ta khi dễ nữa.
"Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi có biết ta là ai không?!" Nhị phu nhân trừng mắt, không thể tin nhìn chằm chằm Mộc Phỉ.
"Bà ta là ai!" Mộc Phỉ hỏi Viêm Dục bên cạnh, tên gia hỏa này từ lúc bắt đầu cũng chỉ hé miệng cười trộm, nàng thật sự không nghĩ ra có gì đáng cười nữa.
Viêm Dục liếc Nhị phu nhân một chút, thản nhiên nói:
"Bà ta là tiểu thiếp của phụ thân."
"A." Mộc Phỉ kéo dài âm thanh:
"Thì ra là tiểu thiếp của bá bá!"
Nàng cố ý nhấn vào chữ "tiểu thiếp", nhìn thấy mặt nhị phu nhân biến thành màu gan heo, trong lòng đắc ý, không cần biết bà là ai, trước liền đánh, sau liền mắng, một chút tố chất đều không có, cố ý chọc tức ta.
"Người đâu, lôi nha đầu nói năng lỗ mãng xuống đánh một trăm roi cho ta! Ta rất muốn xem, ngươi chịu được bao nhiêu roi!"
Nhị phu nhân nổi trận lôi đình, thế nhưng nha hoàn xung quanh vẫn đứng im như tượng, bởi vì Viêm Dục không chỉ đứng bên cạnh nàng, còn giữ tay nàng, cười tà khí nói:
"Ta cảm thấy Phỉ nhi không sai."
Nha hoàn xung quanh sợ ngây người, Nhị phu nhân vẫn duy trì đưa tay chỉ Mộc Phỉ, Tuyền Nhi mở to hai mắt nhìn một màn này, quên luôn cả khóc.
Mộc Phỉ nhếch môi, buồn cười nhìn một màn trước mắt, cuối cùng nhịn không được "phốc phốc" cười ra tiếng:
"Ôi, sao các nàng lại sợ ngươi như vậy." Thuận tiện thục cùi chỏ vào eo Viêm Dục, một bộ dạng xem trò vui.
Viêm Dục nhìn Mộc Phỉ, uể oải đáp:
"Đó là sợ ngươi, cũng không nhìn chút đây là chỗ nào, ngang nhiên động thủ đánh người, đánh xong không xin lỗi còn mở miệng tổn hại người khác, các nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người ngông cuồng nhu ngươi."
Đột nhiên đôi mắt của Nhị phu nhân sáng lên, nóng lòng muốn tiếp tục thử sai nha hoàn bắt Mộc Phỉ lại.
Tuyền Nhi lấy khăn lụa chấm chấm nước mắt, nhìn Viêm Dục xong nhìn Mộc Phỉ, cũng không la hét đòi Mộc Phỉ chơi với nàng nữa, luôn cảm thấy bầu không khí rất quái dị.
Mộc Phỉ có chút tức giận, cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại:
"Ta chính là ngông cuồng đấy, thế nào?"
"Vậy ta thích nàng ngông cuồng như vậy, thế nào?"
Mộc Phỉ không nổi giận, ngược lại cười, cúi đầu sửa sửa áo, nhấc chân đi, âm thanh xa xa truyền đến:
"Không biết, ta vẫn tiếp tục ngông cuồng, ha ha, hôm nay trời đẹp, ta đi tìm Diệu Diệu sư phụ đi chơi."
Viêm Dục nhìn bóng dáng Mộc Phỉ biến mất, lạnh lùng liếc Nhị phu nhân, nói:
"Phỉ nhi là khách trong phủ, cũng là nhân tài mà phụ thân xem trọng, nếu xảy ra chuyện như nãy, chỉ sợ nhị phu nhân cũng không gánh nổi lửa giận của phụ thân đâu!"
Viêm Duệ và Viêm Dục đều do chính thê sinh ra, sau khi sinh Viêm Dục ra thì mắc bệnh khó chữa, liên tiếp có được hai nhi tử nên Viêm Thừa Ân càng yêu mến Tịch thị, trước mặt thê tử tuyên bố sẽ không nạp thiếp, cứ vậy bồi hài tử và trông coi nàng đến cuối đời.
Qua hai năm, trong lòng Tịch thị khổ sỡ, muốn Viêm Thừa Ân có nữ nhi, liền tuyển thiếp cho Lâm Thừa Ân, người trong phủ đều gọi nàng là nhị phu nhân, lúc đầu gả vào, nữa năm ròng rã Viêm Thừa Ân đều không qua phòng của nàng ta lần nào, Tịch thị hiểu được tâm tư của trượng phu, trong lòng cảm động, sau đó thuyết phục nhiều lần thì hai người mới động phòng, sinh ra Viêm Tuyền.
Tịch thị rất yêu thích, một mực dạy bảo bên người, cho nên mặc dù Viêm Tuyền là thứ nữ nhưng vì là nữ nhi dúy nhất, nên rất được sủng ái, vì Tịch thị có phương pháp giáo dục, tuy nhiên sau khi lớn lên thì chuyển đến chỗ nhị phu nhân, nhưng nàng rất nhu thuận hiểu chuyện, tính tình thiện lương, cho nên Viêm Dục đối với nàng cũng có chút tình cảm.
Mộc Phỉ không biết những thứ này, tâm tìnnh đang cao chứng bỗng có chút mất mát, đến nhà Viêm Dục nàng rất vui, cũng không nghĩ tới thuận lợi như vậy, chỉ là không biết Viêm Dục và Viêm Thừa Ân thỏa thuận chuyện gì, Viêm gia thế lực to lớn, rắc rối phức tạp, chủ tữ không nhiều nhưng chỗ ở thật quá rộng rãi, nàng đi hơn nửa phủ mà còn chưa đến tiểu viện của nàng, dứt khoát không đi thẳng nữa, đi đến vườn hoa, leo ra tường.
"Ui da!"
"A..! Vũ ca ca!"
Mộc Phỉ không nghĩ tới vừa leo xuống tường đúng lúc va vào đầu Tưởng Vũ, nàng ngạc nhiên đứng lên, vội khom lưng kéo Tưởng Vũ, Tưởng Vũ vừa đứng dậy, thì "Bốp" một tiếng, trán hai người đụng vào nhau.
Tưởng Vũ cùng Mộc Phỉ giật mình một lát, sau đó ta chỉ ngươi ngươi chỉ ta cười phá lên.
"Thế nào, còn đau không?" Tìm nơi hẻo lánh không có người, hai người ngồi dựa vào vách tường , Tưởng Vũ thấy trên trán Mộc Phỉ u một cục, đau lòng hỏi.
"Hết đau rồi, Vũ ca ca, sao ngươi lại đến đây?"
"Ha ha ha, ta tới tham gia thi Hương." Tưởng Vũ cười ôn hòa.
Mộc Phỉ nhíu mày:
"Bây giờ mới đầu xuân, chưa bắt đầu thi Hương mà?"
"Còn một khoảng thời gian nữa, đến sớm để chuẩn bị, nếu đi muộn sẽ không có thời gian tìm chỗ ở." Tưởng Vũ đả sớm tìm lý do thoái thác.
"Thật trùng hợp, sao ngươi lại đi đến Viêm phủ?"
"Ha ha, tới tìm nàng!"
Mộc Phỉ rất kỳ quái nhìn Tưởng Vũ trả lời, hắn đến tìm mình? Là ý gì? Sao hắn biết mình sẽ đến Triều Dương Thành, hoặc là biết mình đến Viêm Phủ?
"Đừng nghĩ loạn, ta không có theo dõi nàng." Tưởng Vũ buồn cười nhìn gương mặt Mộc Phỉ biến hóa thất thường, đưa tay xoa xoa tóc Mộc Phỉ, giải thích:
"Trước nàng mượn sách của ta, quyển đó là nói về Triều Dương thành, ta liền biết nàng có chủ ý gì. Cha ta từng nói thân phận của phụ thân của nàng không đơn giản, nhờ Thiên Sở điều tra, liền biết nghĩa phụ của nàng là người thành Triều Dương, hôm nay đến Triều Dương liền nghe nói có tiểu cô nương rất thông minh, dăm ba câu liền lấy lại được mặt mũi cho Viêm gia, ta liền đoán là nàng, dọc đường nghe được người ta nói đã mời nàng đến Viêm Phủ, ta liền đến xem."
Mộc Phỉ kinh ngạc nhìn Tưởng Vũ, suy nghĩ thật cẩn thận, vốn cho rằng có thể dấu diếm tất cà mọi người không nghĩ tới Tưởng Vũ lại biết được, cũng không nghĩ đến Tưởng Vũ từ nơi xa xôi tìm đến nơi này, yên lặng thở dài một tiếng, nếu không phải trong lòng đã có người khác, thì Tưởng Vũ cũng là lựa chọn không tồi.
"Có thể thấy được vận khí của ta rất tốt, cũng không hiểu vì sao có cửa không đi lại trèo tường ra vậy, bị khi dễ hả?"
Nghe được Tưởng Vũ nói câu này, trong lòng Mộc Phỉ cảm thấy ấm áp, nàng đứng dậy vỗ vỗ bụi trên người:
"Ta cảm thấy Viêm phủ quá lớn, đi cả buổi chiều đều không tìm được cửa, thật không thuận tiện, liền trèo tường."
"Ha ha, vậy nàng có thể đến chỗ chúng ta ở, Tứ Hợp Viện, có hứng thú không?" Tưởng Vũ cũng đứng lên.
"Chúng ta? Ngoại trừ ngươi, còn ai nữa?" Mộc Phỉ hiếu kỳ hỏi.
"Đều là người quen, thế nào? Muốn đi không?" Tưởng Vũ thừa nước đục thả câu.
Lòng hiếu kỳ của Mộc Phỉ hoàn toàn bị nhấc lên:
"Dẫn đường."
Tưởng Vũ vài ngày gật đầu, trên đường hai người nói chuyện, cũng không quá im lặng, vòng vo vài lần đường phố ngày càng vắng vẻ.
Mộc Phỉ vừa nghĩ có thể nhớ đường hay không, liền lắc đầu liên tiếp:
"Ngươi thật là lần đầu tiên đến Triều Dương thành sao? Sao lại quen dhuộc đường như vậy, như kiểu nơi nào cũng biết nha."
Tưởng Vũ chỉ cười không đáp, đứng trước mà nhà hơi nhỏ, đẩy cửa ra, hướng vào trong hô:
"Mau đến nhìn xem, có người quen này."
"Là ai!" Tiếng nữ tử êm tai trong vắt truyền ra, sau đó càng âm thanh càng lớn dần:
"Oa oa, là Phỉ nhi muội muội!"
Một bóng dáng màu phấn bay tới, lúc đầu nàng muốn tránh khỏi, nhưng âm thanh quen thuộc cùng câu Phỉ nhi muội muội làm nàng dừng lại, tinh tế nhìn người đang hướng tới, là Liễu Nhiễm nha. Lập tức giữ chặt tay Liểu Nhiễm, liên tục đặt câu hỏi:
"Nhiễm tỷ tỷ, sao ngươi cũng tới Triều Dương thành, thật làm muội kinh hỉ nha."
"Người ngạc nhiên là ta đấy, ta đi theo Vũ ca ca, bọn họ tham gia thi khảo, ta tới chơi, sao ngươi lại tới Triều Dương thành? Mà phụ thân xinh đẹp của ngươi đâu?"
Liễu Nhiễm thấy Mộc Phỉ như tìm được người thân, trên đường tuy có Tưởng Vũ và Liễu Thiên Kỳ làm bạn, nhưng bọn họ đều là nam nhân, thêm hai người cứ nói toàn chuyện chính trị gì đó, nàng mở miệng như đang nói một mình hai người kia chỉ mỉm cười không có đáp trả, dạng người yêu thích náo nhiệt như nàng cảm thấy rất phiền muộn, có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
Mỗi lần giận dỗi thì Liễu Thiên Sở liền nói sẽ đưa nàng về nhà, bị hù đến khổ cũng không dám nói, chỉ có thể nghẹn trong bụng, nếu không phải đi rất nhanh đến Triều Dương thành, chắc nàng kìm nén mà chết mất.
Cái này, vừa nhìn thấy Mộc Phỉ liền kéo nàng đến phòng của mình, đóng cửa phòng lại, bắt đầu líu ríu kể những chuyện xảy ra trên đường đi.
"Ui da." Một tiếng ngã xuống đất, vừa đúng lúc Tuyền Nhi định đứng dậy, lập tức hai người va vào nhau, kêu thảm thiết không ngừng.
Thừa dịp lộn xộn, Mộc Phỉ nhìn người vừa mới đụng vào nàng, búi tóc phụ nhân, mặc áo khoác màu xanh đen, trên đầu cấm châm mã não, không thể nói là sang trọng, nhưng cũng được người khác ngưỡng mộ.
"Nhị phu nhân, Tam tiểu thư." Lúc này nha hoàn mới phản ứng lại, hoảng hốt tiến lên đỡ hai người dậy.
"Chết hết rồi à, còn không nhanh nâng chúng ta dậy!" Nhị phu nhân tức giận không nhẹ, bắt lấy cổ tay của một nha hoàn, mượn lực đứng lên, âm thầm nhéo trên mu bàn tay vài dấu đỏ, phát tiết tiết bất mãn trong lòng.
Tuyền Nhi cũng được đỡ lên, hai mắt đẫm lệ chạy đến trước người Viêm Dục, cách hắn một bước, chỉ vào Mộc Phỉ ủy khuất nói:
"Nhị ca, không phải ngươi nói Phỉ nhi giỡn với muội sao? Tại sao nàng ta lại trốn tránh muội!"
Viêm Dục nhíu mày, trong mắt màu xanh lưu ly xẹt qua một tia khó chịu, hắnh nhếch môi đến gần Mộc Phỉ, trực tiếp giữ khoảng cách với Tuyền Nhi.
"Một nha đầu nhà quê!" Nhị phu nhân giận dữ nói, đôi mắt dài hẹp nhìn Mộc Phỉ, rất là miệt thị.
"Phụ nhân thô bỉ!" Mộc Phỉ cũng không khách khí mắng lại, người ta đã mắng nàng hai lần, nàng sao lại tiếp tục tùy ý cho người ta khi dễ nữa.
"Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi có biết ta là ai không?!" Nhị phu nhân trừng mắt, không thể tin nhìn chằm chằm Mộc Phỉ.
"Bà ta là ai!" Mộc Phỉ hỏi Viêm Dục bên cạnh, tên gia hỏa này từ lúc bắt đầu cũng chỉ hé miệng cười trộm, nàng thật sự không nghĩ ra có gì đáng cười nữa.
Viêm Dục liếc Nhị phu nhân một chút, thản nhiên nói:
"Bà ta là tiểu thiếp của phụ thân."
"A." Mộc Phỉ kéo dài âm thanh:
"Thì ra là tiểu thiếp của bá bá!"
Nàng cố ý nhấn vào chữ "tiểu thiếp", nhìn thấy mặt nhị phu nhân biến thành màu gan heo, trong lòng đắc ý, không cần biết bà là ai, trước liền đánh, sau liền mắng, một chút tố chất đều không có, cố ý chọc tức ta.
"Người đâu, lôi nha đầu nói năng lỗ mãng xuống đánh một trăm roi cho ta! Ta rất muốn xem, ngươi chịu được bao nhiêu roi!"
Nhị phu nhân nổi trận lôi đình, thế nhưng nha hoàn xung quanh vẫn đứng im như tượng, bởi vì Viêm Dục không chỉ đứng bên cạnh nàng, còn giữ tay nàng, cười tà khí nói:
"Ta cảm thấy Phỉ nhi không sai."
Nha hoàn xung quanh sợ ngây người, Nhị phu nhân vẫn duy trì đưa tay chỉ Mộc Phỉ, Tuyền Nhi mở to hai mắt nhìn một màn này, quên luôn cả khóc.
Mộc Phỉ nhếch môi, buồn cười nhìn một màn trước mắt, cuối cùng nhịn không được "phốc phốc" cười ra tiếng:
"Ôi, sao các nàng lại sợ ngươi như vậy." Thuận tiện thục cùi chỏ vào eo Viêm Dục, một bộ dạng xem trò vui.
Viêm Dục nhìn Mộc Phỉ, uể oải đáp:
"Đó là sợ ngươi, cũng không nhìn chút đây là chỗ nào, ngang nhiên động thủ đánh người, đánh xong không xin lỗi còn mở miệng tổn hại người khác, các nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người ngông cuồng nhu ngươi."
Đột nhiên đôi mắt của Nhị phu nhân sáng lên, nóng lòng muốn tiếp tục thử sai nha hoàn bắt Mộc Phỉ lại.
Tuyền Nhi lấy khăn lụa chấm chấm nước mắt, nhìn Viêm Dục xong nhìn Mộc Phỉ, cũng không la hét đòi Mộc Phỉ chơi với nàng nữa, luôn cảm thấy bầu không khí rất quái dị.
Mộc Phỉ có chút tức giận, cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại:
"Ta chính là ngông cuồng đấy, thế nào?"
"Vậy ta thích nàng ngông cuồng như vậy, thế nào?"
Mộc Phỉ không nổi giận, ngược lại cười, cúi đầu sửa sửa áo, nhấc chân đi, âm thanh xa xa truyền đến:
"Không biết, ta vẫn tiếp tục ngông cuồng, ha ha, hôm nay trời đẹp, ta đi tìm Diệu Diệu sư phụ đi chơi."
Viêm Dục nhìn bóng dáng Mộc Phỉ biến mất, lạnh lùng liếc Nhị phu nhân, nói:
"Phỉ nhi là khách trong phủ, cũng là nhân tài mà phụ thân xem trọng, nếu xảy ra chuyện như nãy, chỉ sợ nhị phu nhân cũng không gánh nổi lửa giận của phụ thân đâu!"
Viêm Duệ và Viêm Dục đều do chính thê sinh ra, sau khi sinh Viêm Dục ra thì mắc bệnh khó chữa, liên tiếp có được hai nhi tử nên Viêm Thừa Ân càng yêu mến Tịch thị, trước mặt thê tử tuyên bố sẽ không nạp thiếp, cứ vậy bồi hài tử và trông coi nàng đến cuối đời.
Qua hai năm, trong lòng Tịch thị khổ sỡ, muốn Viêm Thừa Ân có nữ nhi, liền tuyển thiếp cho Lâm Thừa Ân, người trong phủ đều gọi nàng là nhị phu nhân, lúc đầu gả vào, nữa năm ròng rã Viêm Thừa Ân đều không qua phòng của nàng ta lần nào, Tịch thị hiểu được tâm tư của trượng phu, trong lòng cảm động, sau đó thuyết phục nhiều lần thì hai người mới động phòng, sinh ra Viêm Tuyền.
Tịch thị rất yêu thích, một mực dạy bảo bên người, cho nên mặc dù Viêm Tuyền là thứ nữ nhưng vì là nữ nhi dúy nhất, nên rất được sủng ái, vì Tịch thị có phương pháp giáo dục, tuy nhiên sau khi lớn lên thì chuyển đến chỗ nhị phu nhân, nhưng nàng rất nhu thuận hiểu chuyện, tính tình thiện lương, cho nên Viêm Dục đối với nàng cũng có chút tình cảm.
Mộc Phỉ không biết những thứ này, tâm tìnnh đang cao chứng bỗng có chút mất mát, đến nhà Viêm Dục nàng rất vui, cũng không nghĩ tới thuận lợi như vậy, chỉ là không biết Viêm Dục và Viêm Thừa Ân thỏa thuận chuyện gì, Viêm gia thế lực to lớn, rắc rối phức tạp, chủ tữ không nhiều nhưng chỗ ở thật quá rộng rãi, nàng đi hơn nửa phủ mà còn chưa đến tiểu viện của nàng, dứt khoát không đi thẳng nữa, đi đến vườn hoa, leo ra tường.
"Ui da!"
"A..! Vũ ca ca!"
Mộc Phỉ không nghĩ tới vừa leo xuống tường đúng lúc va vào đầu Tưởng Vũ, nàng ngạc nhiên đứng lên, vội khom lưng kéo Tưởng Vũ, Tưởng Vũ vừa đứng dậy, thì "Bốp" một tiếng, trán hai người đụng vào nhau.
Tưởng Vũ cùng Mộc Phỉ giật mình một lát, sau đó ta chỉ ngươi ngươi chỉ ta cười phá lên.
"Thế nào, còn đau không?" Tìm nơi hẻo lánh không có người, hai người ngồi dựa vào vách tường , Tưởng Vũ thấy trên trán Mộc Phỉ u một cục, đau lòng hỏi.
"Hết đau rồi, Vũ ca ca, sao ngươi lại đến đây?"
"Ha ha ha, ta tới tham gia thi Hương." Tưởng Vũ cười ôn hòa.
Mộc Phỉ nhíu mày:
"Bây giờ mới đầu xuân, chưa bắt đầu thi Hương mà?"
"Còn một khoảng thời gian nữa, đến sớm để chuẩn bị, nếu đi muộn sẽ không có thời gian tìm chỗ ở." Tưởng Vũ đả sớm tìm lý do thoái thác.
"Thật trùng hợp, sao ngươi lại đi đến Viêm phủ?"
"Ha ha, tới tìm nàng!"
Mộc Phỉ rất kỳ quái nhìn Tưởng Vũ trả lời, hắn đến tìm mình? Là ý gì? Sao hắn biết mình sẽ đến Triều Dương Thành, hoặc là biết mình đến Viêm Phủ?
"Đừng nghĩ loạn, ta không có theo dõi nàng." Tưởng Vũ buồn cười nhìn gương mặt Mộc Phỉ biến hóa thất thường, đưa tay xoa xoa tóc Mộc Phỉ, giải thích:
"Trước nàng mượn sách của ta, quyển đó là nói về Triều Dương thành, ta liền biết nàng có chủ ý gì. Cha ta từng nói thân phận của phụ thân của nàng không đơn giản, nhờ Thiên Sở điều tra, liền biết nghĩa phụ của nàng là người thành Triều Dương, hôm nay đến Triều Dương liền nghe nói có tiểu cô nương rất thông minh, dăm ba câu liền lấy lại được mặt mũi cho Viêm gia, ta liền đoán là nàng, dọc đường nghe được người ta nói đã mời nàng đến Viêm Phủ, ta liền đến xem."
Mộc Phỉ kinh ngạc nhìn Tưởng Vũ, suy nghĩ thật cẩn thận, vốn cho rằng có thể dấu diếm tất cà mọi người không nghĩ tới Tưởng Vũ lại biết được, cũng không nghĩ đến Tưởng Vũ từ nơi xa xôi tìm đến nơi này, yên lặng thở dài một tiếng, nếu không phải trong lòng đã có người khác, thì Tưởng Vũ cũng là lựa chọn không tồi.
"Có thể thấy được vận khí của ta rất tốt, cũng không hiểu vì sao có cửa không đi lại trèo tường ra vậy, bị khi dễ hả?"
Nghe được Tưởng Vũ nói câu này, trong lòng Mộc Phỉ cảm thấy ấm áp, nàng đứng dậy vỗ vỗ bụi trên người:
"Ta cảm thấy Viêm phủ quá lớn, đi cả buổi chiều đều không tìm được cửa, thật không thuận tiện, liền trèo tường."
"Ha ha, vậy nàng có thể đến chỗ chúng ta ở, Tứ Hợp Viện, có hứng thú không?" Tưởng Vũ cũng đứng lên.
"Chúng ta? Ngoại trừ ngươi, còn ai nữa?" Mộc Phỉ hiếu kỳ hỏi.
"Đều là người quen, thế nào? Muốn đi không?" Tưởng Vũ thừa nước đục thả câu.
Lòng hiếu kỳ của Mộc Phỉ hoàn toàn bị nhấc lên:
"Dẫn đường."
Tưởng Vũ vài ngày gật đầu, trên đường hai người nói chuyện, cũng không quá im lặng, vòng vo vài lần đường phố ngày càng vắng vẻ.
Mộc Phỉ vừa nghĩ có thể nhớ đường hay không, liền lắc đầu liên tiếp:
"Ngươi thật là lần đầu tiên đến Triều Dương thành sao? Sao lại quen dhuộc đường như vậy, như kiểu nơi nào cũng biết nha."
Tưởng Vũ chỉ cười không đáp, đứng trước mà nhà hơi nhỏ, đẩy cửa ra, hướng vào trong hô:
"Mau đến nhìn xem, có người quen này."
"Là ai!" Tiếng nữ tử êm tai trong vắt truyền ra, sau đó càng âm thanh càng lớn dần:
"Oa oa, là Phỉ nhi muội muội!"
Một bóng dáng màu phấn bay tới, lúc đầu nàng muốn tránh khỏi, nhưng âm thanh quen thuộc cùng câu Phỉ nhi muội muội làm nàng dừng lại, tinh tế nhìn người đang hướng tới, là Liễu Nhiễm nha. Lập tức giữ chặt tay Liểu Nhiễm, liên tục đặt câu hỏi:
"Nhiễm tỷ tỷ, sao ngươi cũng tới Triều Dương thành, thật làm muội kinh hỉ nha."
"Người ngạc nhiên là ta đấy, ta đi theo Vũ ca ca, bọn họ tham gia thi khảo, ta tới chơi, sao ngươi lại tới Triều Dương thành? Mà phụ thân xinh đẹp của ngươi đâu?"
Liễu Nhiễm thấy Mộc Phỉ như tìm được người thân, trên đường tuy có Tưởng Vũ và Liễu Thiên Kỳ làm bạn, nhưng bọn họ đều là nam nhân, thêm hai người cứ nói toàn chuyện chính trị gì đó, nàng mở miệng như đang nói một mình hai người kia chỉ mỉm cười không có đáp trả, dạng người yêu thích náo nhiệt như nàng cảm thấy rất phiền muộn, có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
Mỗi lần giận dỗi thì Liễu Thiên Sở liền nói sẽ đưa nàng về nhà, bị hù đến khổ cũng không dám nói, chỉ có thể nghẹn trong bụng, nếu không phải đi rất nhanh đến Triều Dương thành, chắc nàng kìm nén mà chết mất.
Cái này, vừa nhìn thấy Mộc Phỉ liền kéo nàng đến phòng của mình, đóng cửa phòng lại, bắt đầu líu ríu kể những chuyện xảy ra trên đường đi.
Bình luận facebook