Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 416-425
Chương 416.
“Không phải, sao tôi dám nói dối chứ?” Vu Sơn Bình hoảng sợ nhưng giả bộ bình tĩnh, không hề hoảng hốt nói. .
Viên Chi Am gắt lên, vứt dao nĩa trong tay rồi đẩy đĩa thức ăn trên bàn, "Vu Sơn Bình, anh có bao nhiêu cái đầu mà dám giở trò với tôi? Nhà họ Vu vừa rồi nhắc tới không phải là Thượng Hải mà là Giang Thành, anh thực sự nghĩ rằng tôi không biết sao? ”
Vẻ mặt của Vu Sơn Bình thay đổi và cười mỉa mai nói,“ Cái này… tôi không biết nhiều về chuyện này! ”
“ Anh không biết rõ sao? ”Viên Chi Am nhướng mày lên, lạnh đãm nói, "Anh thực sự không biết! Nhưng khi anh bước vào, Vu Đan hẳn là đã chỉ cho a nói hết, đúng không?"
"Không ... không…! Làm sao có chuyện đó được!" Vu Sơn Bình cười gượng.
Viên Chi Am hừ lạnh, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, "Vu Sơn Bình, bây giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng, tốt nhất anh nên nói thật với tôi. Anh ở Vu gia thế nào, anh nghĩ tôi không rõ ràng hả? Anh thật sự cho rằng Vu Đan đang muốn giúp anh? Lần trước tôi đã nói với anh rằng Vu Đan đã bắt đầu thành lập nhóm của riêng mình và nắm giữ ba hoặc bốn công ty năng lượng trong tay. Anh có nghĩ rằng tôi đang nói dối không? "
“Tất nhiên là không! ”Vẻ mặt của Vu Sơn Bình thay đổi. Lần trước Viên Chi Am nói với anh về chuyện này, anh thực sự đã yêu cầu điều tra. Kết quả điều tra cho thấy Viên Chi Am hoàn toàn không lừa dối anh, và Vu Đan thực sự có công ty ở nước ngoài.
“Anh phải suy nghĩ rõ ràng, anh là đang nghe lời Vu Đan hay là tôi!” Viên Chi Am khoanh tay lạnh lùng nhìn Vu Sơn Bình, “Nếu anh nghe lời tôi, tôi có thể giúp anh ở nhà họ Vu thu được lợi ích lớn nhất! Nếu anh nghe Vu Đan, anh chỉ có thể là một con chó dưới bàn tay Vu Đan. Sau đó, anh chỉ có thể làm bất cứ điều gì cô ta yêu cầu anh làm, và anh sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích nào!"
Trán Vu Sơn Bình dường như ướt đẫm mồ hôi lạnh , nghe Viên Chi Am nói, trong lòng có vài phần giãy giụa.
"Anh chỉ cần nói cho tôi biết Vu gia sẽ làm gì, để tôi có thể giúp anh sắp xếp hợp lý. Nếu không, không những tôi không biết Vu gia rốt cuộc đã làm được những gì, mà thậm chí có thể anh anh cũng sẽ chẳng hay biết gì! ”Viên Chi Am khoát tay nói.
Nghe vậy, vẻ mặt của Vu Sơn Bình lại thay đổi, anh nghiến răng nói: "Nhà họ Vu gần đây muốn đến Giang Thành chuẩn bị cho công ty đầu tư. Nghe nói đã cùng Giang Thành người bàn bạc rồi, sẽ được khởi động chậm nhất sau một tháng! "
" Một tháng sau? "Đường Ân nhíu mày, chợt nở nụ cười," Nhà họ Vu thật biết chọn thời điểm! " "
Một tháng sau, không phải là thời gian diễn ra cuộc họp thường niên của Đường gia sao? Nếu nhà họ Vu chơi bài như thế này, hẳn có sự hướng dẫn của Đường Uý, biết rằng trong khoảng thời gian đó Giang Thành không có người, cho nên sẽ xem xét làm việc này vào thời gian đó, phải không?
Lý Sương muốn 30% vốn cổ phần của Đầu tư tài chính, nói vậy là cũng cùng Vu gia 1 tháng sau hành động, cái này gọi là ăn ý.
"Ai là người sẽ đi Giang Thành ? "Viên Chi Am hỏi.
" Đó là dì lớn của tôi, Lý Sương ! " Vu Sơn Bình nói. Viên Chi Am thở dài, và nhìn Vu Sơn Bình đáng thương," Anh có biết dì lớn của anh thực sự muốn làm gì không? " "
" Làm gì? " Vu Sơn Bình ngạc nhiên hỏi. Viên Chi Am liếc nhìn Đường Ân, trong mắt mang theo ý dò hỏi.
Đường Ân nhẹ nhàng gật đầu.
" Cô ta muốn đi Giang Thành để tìm con gái của cô ta là Kỷ Du Du! " "Viên Chi Am mím môi, nhìn Vu Sơn Bình trong mắt mang theo vẻ trào phúng," Chuyện này cho tới bây giờ anh cũng không biết phải không? "
" Cô ... cô nói cái gì thế?" "Vu Sơn Bình kinh ngạc mở miệng, sau đó nhìn về phía Đường Ân," Chuyện này ... chuyện này làm sao có thể? " "
“Không gì là không thể!" "Viên Chi Am cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:" Chỉ là chuyện nhỏ này của anh, còn muốn giấu diếm sao? Hay vẫn muốn trốn tránh tôi? Dì lớn của anh có nói với anh tin tức rằng bà ấy đã tìm thấy con gái của mình không? Anh có cần tôi nói với anh không? “
Khuôn mặt của Vu Sơn Bình xám xịt lại.
Viên Chi Am bĩu môi, "Được rồi, tôi không cần anh làm gì nữa. Anh về trước đi! Tôi nghĩ anh nên biết rằng Du Du và Đường Ân là 1 đôi, Nếu dì lớn của anh đi Giang Thành thì điều đó thật có lợi cho chúng tôi! Dù sau này cô ấy có chuẩn bị cho Du Du bao nhiêu của hồi môn đi chăng nữa thì cũng là điều tốt cho chúng tôi! "
Vu Sơn Bình sửng sốt, mặt mày xám lại như chết, nhưng khi nghĩ đến những người trước mặt này, dường như tất cả bọn họ đều có quan hệ với Kỷ Du Du, vì vậy anh tôi vội vàng cười, “Nếu đã như vậy, thì chúng ta về sau sẽ là người 1 nhà!”
“Cũng có thể nói như vậy!” Viên Chi Am mỉm cười, và nâng cốc một lần nữa, "Uống một chén chứ?"
"Được!" Vu Sơn Bình gật đầu, nâng ly rượu, nén lại sóng gió trong lòng, mãnh liệt uống một ngụm rượu lớn.
Đường Ân từ một bên quan sát, thực sự càng ngày càng khâm phục cách làm của Viên Chi Am. Chỉ cần một vài lời nói, Vu Sơn Bình đã bị bại lộ, và những toan tính của Lý Sương cũng được thể hiện trước mặt Vu Sơn Bình.
Viên Chi Am không yêu cầu Vu Sơn Bình làm bất cứ điều gì, cũng không moi ra quá nhiều bí mật của Vu gia từ miệng anh ta, nhưng trong một vài lời nói, trái tim bình tĩnh của Vu Sơn Bình nổi lên một cơn sóng lớn. Ngay cả khi Vu Sơn Bình biết rằng Viên Chi Am có thể không tử tế, nhưng đã gieo một cái gai vào sâu trong trái tim mình, cái gai của Vu gia.
E rằng đây là trường hợp của những người giỏi trong các cuộc thập tự chinh, phải không?
Sau bữa ăn, Vu Sơn Bình rời đi trước.
Đường Ân ngẩng đầu nhìn bóng dáng Vu Sơn Bình rời đi, trong mắt hiện lên một chút thương hại, có lẽ là con trai nhà họ Vu từ khi gặp Viên Chi Am, kết cục của anh đã phải chịu đau khổ rồi.
Vu Sơn Bình ra khỏi khách sạn, đứng ở cửa khách sạn và hít một hơi thật mạnh trước khi kìm nén sự hỗn loạn trong lòng.
Lúc này, một chiếc xe Bentley chậm rãi lái tới trước mặt Vu Sơn Bình.
Vu Sơn Bình mở cửa xe, lên xe, nhìn thấy dì Vu Đan.(Nay mình xin chuyển văn phong của Vu Đan nhé mọi người, Vu Đan thực ra là dì của Sơn Bình nhưng lúc đầu k hiểu sao bản dịch lại để là bà nên sau đó mình chọn luôn là bà cho đỡ lộn xộn, từ nay về sau mình xin chuyển lại thành dì)
"Cô ấy hỏi cậu cái gì? Cô ấy yêu cầu cậu làm cái gì?" Vu Đan lạnh giọng hỏi.
Vu Sơn Bình có chút thống khổ, “Không có yêu cầu làm gì cũng không có gì hỏi …”
Vu Đan hơi sững sờ, “Ý của cậu là, cô ấy không yêu cầu cậu làm gì?”
“Không!” Vu Sơn Bình ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút trống rỗng.
“Sau đó cô ấy nói gì với cậu?” Vu Đan nhìn vẻ mặt không tốt lắm của Vu Sơn Bình, vội vàng hỏi.
“Cũng không có nói cái gì!” Vu Sơn Bình giọng trống rỗng trả lời.
“Vu Sơn Bình!” Vu Đan tức giận, nắm lấy vai Vu Sơn Bình, tức giận nói: “Cậu đây là có ý gì? Cậu đang nghi ngờ tôi? Nghi ngờ Vu gia?”
Vu Sơn Bình sững sờ, đột nhiên cười haha, “Nghi ngờ dì? Nghi ngờ Vu gia? Dì, vậy cháu nói cho dì biết, Vu gia có giấu cháu điều gì không? Có hay không? "
417 nhân tâm
Vu Sơn Bình cười cười, tựa hồ trái tim dần dần chìm xuống.
"Sơn Bình, nhiều chuyện không phải vì tôi không muốn nói với cậu, mà là Vu gia cũng có một số khó khăn! Cho dù bây giờ tôi có nói với cậu cũng không có ích lợi gì cho cậu, vậy tại sao lại tăng thêm lo lắng cho cháu?" ”Vu Đan nhẹ nhàng nói.
“Tăng thêm lo lắng ?” Vu Sơn Bình bật cười, nước mắt lưng tròng, “Nói cho cháu biết, đó thực sự là tăng thêm lo lắng, cho nên mọi người muốn chính là, sau khi khống chế được cháu rồi mới nói đúng không? Để làm cho cháu mất hết hi vọng đúng không? "
" Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy? "Vu Đan tức giận.
Vu Sơn Bình nghiến răng nhìn Vu Đan, "Dì à, lúc trước dì nói trong tay dì không có ba công ty năng lượng, và dì không muốn đổi video của cháu từ tay của Viên Chi Am, nhưng cháu đã phái người tới ra ngoài để điều tra những chuyện này. Cũng đã điều tra ra được kết quả! "
" Vu Sơn Bình, cậu đã điều tra tôi? "Vu Đan nhướng mày.
“Nếu dì không có vấn đề, dìcó sợ điều tra không?” Vu Sơn Bình hét lên.
Khi Vu Đan nhìn bộ dạng của Vu Sơn Bình, lần đầu tiên anh cảm thấy vô lực, Viên Chi Am nói chuyện với cậu ta chưa đầy nửa giờ, mà Vu Sơn Bình đã đến mức sắp nổi cơn thịnh nộ. Nếu tiếp tục như vậy, Sơn Bình chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Lúc này, Vu Đan thực sự đang nghĩ cách để hạn chế cảm xúc của Vu Sơn Bình, thậm chí còn muốn thể hiện sự tự do của Vu Sơn Bình.
Đồng thời, ba người Đường Ân trong khách sạn lúc này cũng đã ăn xong bữa tối.
Đường Ân đứng dậy đi ra khỏi cửa, Viên Chi Am ở bên đã ra dáng cung kính rồi, khí chất độc đoán vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là vẻ khiêm tốn thuần khiết nhất.
Bước ra khỏi khách sạn, Viên Chi Am tự động ngồi vào ghế lái, lái xe đưa Đường Ân và Dương Đan Ni đến trang viên.
Dương Đan Ni một tay nắm lấy cánh tay của Đường Ân, cô có thể cảm nhận rõ ràng người phụ nữ lái xe lúc này dường như thực sự rất nguy hiểm. Mối nguy hiểm này gần giống như khi cô đối mặt với Đường Uý.
Người phụ nữ này, không nên động vào!
Xe trở về trang viên, Đường Ân xuống xe, trước tiên là đi tắm, sau đó ngồi trên ghế trong phòng, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường Ân không biết chính mình từ khi nào có thói quen như vậy. Có lẽ trong không gian tĩnh lặng này, làm cho nội tâm Đường Ân trở nên bình tĩnh trở lại.
Một lúc sau, Viên Chi Am mặc áo tắm, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, giống như một người hầu gái trong phim truyền hình cổ trang, nhẹ nhàng đi vào.
Đường Ân liếc mắt nhìn lại không ngăn cản, mặc dù Viên Chi Am mặc áo choàng tắm có vẻ hơi quá đáng đối với hắn, nhưng Đường Ân vẫn là chấp nhận được.
Đến gần Đường Ân bên người, Viên Chi Am chậm rãi quỳ xuống, đôi tay mảnh khảnh nhẹ nhàng bóp bóp Đường Ân bắp chân.
Đường Ân không dao động, nhưng anh có thể cảm thấy kỹ thuật của Viên Chi Am dường như đã tiến bộ đáng kể.
“Cô tìm người để học hay sao?”
“Vâng!” Viên Chi Am nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Ân lắc đầu, cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cô, “Tội gì phải vậy?”
Viên Chi Am lắc đầu cười cười, không nói nhiều lời. Sâu thẳm trong lòng, đừng nói là học kỹ thuật xoa bóp, cho dù vì Đường Ân mà học kỹ năng giết người, cô ấy chắc chắn không phàn nàn gì cả.
Bang ...
Cửa phòng bị đẩy ra, Dương Đan Ni chạy lại, trên người cũng quấn một chiếc áo ngủ.
Đường Ân có chút kinh ngạc nhìn qua, thấy vẻ mặt Dương Đan Ni vô cùng hưng phấn, hình như gặp phải chuyện gì chấn động, lập tức nhảy dựng lên nói: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Viên Chi Am cúi đầu xuống. , dường như đang nghĩ về việc trả lời không có gì.
“Cút!” Dương Đan Ni xông lên, đẩy Viên Chi Am ra, “Ai kêu cô tới phòng này? Đây là… đây là phòng của tôi!”
Viên Chi Am ngẩng đầu lên, cố ý thẳng lưng để nâng chính ngực của mình, nơi đó hiện lên khe rãnh như muốn thể hiện hình dáng ma mị của Viên Chi Am.
Dương Đan Ni nhìn về phía trong ngực của Viên Chi Am, sau đó tại lồng ngực của chính mình, không khỏi kêu lên: "Đường Ân, cô ấy bắt nạt tôi, anh đánh cô ấy ..."
Đường Ân nhất thời không nói nên lời, nhẹ nhàng thở dài vẫy tay với Viên Chi Am. .
Trước khi Viên Chi Am rời đi, cô cố ý ngẩng cao đầu ưỡn ngực ra, khi đi ngang qua Dương Đan Ni, cô cố ý nhìn vào ngực của Dương Đan Ni, sau đó khẽ thở dài một cái rồi quay đi.
"Đường Ân, anh đánh cô ấy nhanh lên, anh đánh cô ấy nhanh lên ... Tôi điên rồi! Tôi tức điên lên rồi!" Dương Đan Ni dứt lời, điều này là một sự sỉ nhục.
Khi cùng Diêm Giai Tuệ so sánh, mặc dù cô ấy chỉ lớn hơn một chút, nhưng Dương Đan Ni không hề hoảng sợ chút nào. Sau tất cả, nó trông giống nhau, và không có sự khác biệt lớn. Nhưng giờ Viên Chi Am, quả thực chính là ... quả thực chính là nháy mắt đã bị hạ gục!
"Anh đánh cô ấy, đánh cô ấy ..."
"Đừng làm loạn!" Đường Ân xoa trán, cảm thán nói: "Cô ấy chỉ là mắc chút bệnh tâm lý, nên làm như vậy là biện pháp cuối cùng!
" Bệnh tâm lý ? Ốm đau? Anh đừng có gạt tôi ... "Dương Đan Ni hét lên và chỉ vào Đường Ân, “Anh là đồ bạc bẽo, anh đã ngủ với tôi rồi còn muốn ngủ với người khác?'
" Đừng ngu ngốc! ”Đường Ân sắc mặt đột nhiên trầm xuống,“ Tôi đã nói với cô là tôi có bạn gái… ”
“ Vậy anh… vậy sao anh còn ôm tôi ngủ? ”Dương Đan Ni kiêu ngạo, ngang ngược, Vốn là tiểu thư được nuông chiều từ bé, nào có dễ dàng buông tha như vậy chứ. Cô bước tới kéo Đường Ân cổ tay, "Anh thực ra muốn nói là..."
Đường Ân biết mình có chút đuối lý về vấn đề nhất định nào đó. Anh đã lợi dụng Dương Đan Ni và bí mật quay video vào đêm hôm đó, mặc dù Dương Đan Ni lúc đầu cũng không tử tế, nhưng rốt cuộc anh ấy đã làm điều này với Dương Đan Ni.
"Xin lỗi, tôi lúc đó ..." Đường Ân do dự, nghĩ xin lỗi.
Nhìn Đường Ân do dự lúc này, Dương Đan Nặc bắt đầu kêu thảm thiết, xoay người chạy ra ngoài cửa.
“Đường Ân, chờ đó, tôi hiện tại đi tìm ba tôi, tôi sẽ nói… nói anh là người phụ lòng, bạc bẽo!”
Đường Ân khẽ thở dài nhìn cô ấy rời đi, cũng không có đuổi theo ra ngoài.
Có lẽ, đây cũng là một cách tốt để xử lý Dương Đan Ni chăng?
Khi Dương Đan Ni chạy ra ngoài, cô lao xuống cầu thang và lái xe rời khỏi trang viên.
Nhìn thấy cảnh này, Viên Chi Am đang ở trên lầu hai cũng khẽ lắc đầu, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp. Nhưng vào lúc này, Viên Chi Am không có thời gian để ý đến tâm trạng của Dương Đan Ni, cô lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Vu Sơn Bình.
Vu Sơn Bình đang ở trong biệt thự của Vu gia, đôi mắt có chút đỏ.
Điện thoại rung khiến Vu Sơn Bình trở về thực tại, cậu ta lấy điện thoại di động ra xem, đó là một tin nhắn của Viên Chi Am.
“Đêm nay đừng ở nhà họ Vu, lập tức rời đi!”
Vu Sơn Bình sửng sốt, vội vàng cất điện thoại di động, có chút hoảng hốt đứng lên. Nhưng mà, đúng lúc này, ngoài cửa dường như có tiếng bước chân nhẹ, sau đó cửa khẽ lay động rồi từ từ được đẩy ra.
Chương 418.
Vu Sơn Bình giật mình, sắc mặt đại biến.
Trong nháy mắt, Vu Sơn Bình lập tức nằm xuống đất, sau đó lăn vào ở dưới giường.
Lúc này trước cửa nhà có hai bóng người đi vào.
Vu Sơn Bình chỉ có thể nhìn thấy mắt cá chân của hai người đàn ông từ khe hở dưới gầm giường, và có thể cảm thấy họ di chuyển một cách thận trọng, như thể họ đang nghiêng về phía bên giường.
Lúc này, Vu Sơn Bình dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Đây có phải là sát thủ của Vu gia?
Nhà họ Vu, muốn giết chính mình sao?
“Không có, đã trốn rồi?”
“Đuổi theo…”
Hai người phát hiện trên giường không có người, lập tức lao ra ngoài cửa.
Vu Sơn Bình sắc mặt u ám, từ dưới giường đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi bước nhanh ra cửa.
Nhìn thấy hai người rời đi, Vu Sơn Bình sâu trong lòng có một cỗ tức giận không thể ngăn cản!
đó là ai?
Vu Chính hay Vu Đan?
Vu Sơn Bình nghiến răng, nếu không phải Viên Chi Am nhắn tin, hắn đã bị hai người này bắt đi rồi đúng không? Khi đó, liệu anh có còn đường sống không?
Cuộc chiến vì quyền lợi của đại gia đình thật là đẫm máu, Vu Sơn Bình chưa từng thấy, nhưng không ngờ lại xảy ra cảnh tượng như vậy với mình.
Mang theo hận ý vô hạn, Vu Sơn Bình bước nhanh ra khỏi phòng, dọc theo cầu thang của biệt thự nhà họ Vu, nhanh chóng tiến đến phòng tắm ở lầu một. Anh không dám đi ra ngoài cửa trước, anh biết chắc chắn có người ở bên ngoài.
Đẩy cửa sổ phòng tắm ra, Vu Sơn Bình nhảy ra ngoài, nhanh chóng đến gần thảm cỏ, đi vòng qua một bên bức tường của biệt thự Vu gia, hung hăng nhìn lại ánh đèn bên trong biệt thự, sau đó nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Vu Sơn Bình bỏ trốn đã gây ra một làn sóng trong dinh thự Vu gia, nhưng đối với Vu gia hiện tại, đây chỉ là một vòng xoáy nhỏ. Ngay cả khi Vu Sơn Bình đã từng là cốt lõi của Vu gia, họ cũng sẽ không để tâm đến vấn đề này.
Sáng sớm hôm sau, Viên Chi Am nhận được tin nhắn của Vu Sơn Bình, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Hành động của Vu gia có thể làm tổn thương trái tim của Vu Sơn Bình, có lẽ Vu gia không muốn giết Vu Sơn Bình một chút nào, mà chỉ muốn giam lỏng anh ta, hoặc có lẽ chỉ cho anh tôi một số cảnh cáo. Nhưng những cái này không quan trọng, quan trọng là Vu Sơn Bình có dã tâm và đã hoàn toàn rời bỏ Vu gia.
Viên Chi Am biết rằng Vu Sơn Bình đã hoàn toàn nằm trong tay cô, không còn cơ hội chạy thoát nữa.
Ăn sáng xong, Bùi Hạc từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm rất nhiều tài liệu.
"Đồn cảnh sát đã liên lạc và xác nhận đây thực sự là phòng vệ chính đáng. Sau khi đệ trình lên cơ quan công tố, yêu cầu kháng cáo đã bị từ chối! Bây giờ cậu cần phải đến đồn cảnh sát trước khi có thể rời khỏi Bắc Kinh!" Bùi Hạc nói nhỏ.
Đường Ân gật đầu, đứng dậy cùng Bùi Hạc bước ra ngoài cửa.
Đường Ân đến Bắc Kinh cũng đã được một thời gian, hơn 20 ngày nữa sẽ tổ chức đại hội thường niên của Đường gia. Đường Ân nhất định phải trở về Giang Thành chuẩn bị, tránh trường hợp lúc đấy nóng vội mà phạm sai lầm.
Trên đường đến đồn cảnh sát, nhìn thấy xe của Dương Hồng Lâm đang đậu bên ngoài đồn cảnh sát.
Dương Hồng Lâm dẫn theo hai,ba người và dường như đang đợi Đường Ân.
Sau khi Đường Ân xuống xe, đầu tiên là mỉm cười nói “Chú Dương, chú có việc gì thì cứ gọi cho cháu, sao lại đợi ở đây!”
Dương Hồng Lâm nháy mắt thâm thúy liếc nhìn xe của mình.
Đường Ân cứng đờ, nhìn thấy trong xe có một người ngồi, nghiêng đầu về hướng khác. Thậm chí qua kính cửa sổ, có thể nhìn thấy cái đầu trọc lóc bóng bẩy, ít nhiều cảm thấy thích thú.
“Đường Ân, cháu và Đan Ni có chuyện gì vậy?” Dương Hồng Lâm tiến lên hai bước, có phần không vui nói: “Vợ tôi mất sớm, chỉ có 1 cô con gái như vậy. Nếu cậu khi dễ con gái tôi, tôi phải đi tìm nhị gia à.”
" Không có! "Đường Ân vội vàng cười," Cháu và cô ấy ... có chút hiểu lầm! "
"Được, đừng sợ có hiểu lầm, đến thời điểm cứ giải thích rõ ràng là được, nhưng đừng bắt nạt cô ấy! Đường gia đang xếp hàng, nếu cậu bắt nạt con gái tôi, cho dù tôi đứng về phía cậu, nhưng tôi cũng muốn xử cậu luôn! ”Dương Hồng Lâm cảnh cáo.
Đường Ân đột nhiên bật cười, anh cảm thấy Dương Hồng Lâm khi nói chuyện có chút nghĩ 1 đường nói 1 nẻo bộ dáng. Có lẽ là Dương Đan Ni ép buộc ông đi tới, cho nên Dương Hồng Lâm mới nói vài câu tàn nhẫn trước mặt Đường Ân.
“Vâng, nếu như tôi bắt nạt Dương ĐanNi, tôi nhất định sẽ tới trước mặt chú chịu tội!” Đường Ân vội vàng cười xin lỗi.
“Được!” Dương Hồng Lâm cố tình vẻ mặt ủ rũ, quay người đi về phía đồn cảnh sát, “Đi thôi, tôi đưa cậu đi làm thủ tục. Cuộc họp thường niên sắp bắt đầu, cậu cần phải chuẩn bị!”
“Vâng!” Đường Ân đi theo tiến vào đồn cảnh sát.
Thủ tục ở đồn cảnh sát không rườm rà, chỉ chưa đầy mười phút hai người đã ra khỏi đồn cảnh sát.
Dương Hồng Lâm đứng trước đồn cảnh sát nhẹ giọng nói: “Hôm qua tôi nghe anh Miêu nói Tứ đại gia tộc hình như có chút chuẩn bị động thủ!”
“Tứ đại gia tộc cũng chuẩn bị động thủ?” Đường Ân là ngạc nhiên, sắc mặt hơi thay đổi nói: "Có biết rõ ràng ý tứ của họ không? Ai mời bọn họ?"
"Hiện tại vẫn chưa rõ! Nhưng nghe nói Mạnh gia nhất định sẽ có mặt tại cuộc họp thường niên này ... Ngoài Mạnh gia, còn có thêm Âu Dương Mỹ ... "Dương Hồng Lâm nhẹ giọng cảnh cáo.
Đường Ân khẽ gật đầu, ánh mắt có chút lạnh lùng. Bốn đại gia tộc chính là Mạnh gia nơi Mạnh Quán sinh sống, Âu Dương gia ở châu Mỹ, Nguyễn gia ở Đông Nam Á và Thẩm gia ở châu Âu.
Bốn gia tộc này đều là những gia tộc hàng đầu thế giới. Tuy rằng không thể so với Đường gia, nhưng ở một mức độ nhất định, có thể ảnh hưởng đến quyết định của Đường gia.
Những gia tộc này không thua kém một số gia tộc hàng trăm năm tuổi ở nước ngoài, và thậm chí còn vượt xa họ ở một số khía cạnh.
"Miêu Bách suy đoán, có thể là do lão gia tử mặt mũi ..." Dương Hồng Lâm nhìn sắc mặt của Đường Ân, nhẹ giọng nói.
Đường Ân sửng sốt một chút, liền gật đầu nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi!”
“Khi nào thì cậu rời đi?” Dương Hồng Lâm nhìn Đường Ân hỏi.
“Chắc là buổi chiều, tối nay tôi sẽ tới Giang Thành!” Đường Ân ngẩng đầu thở dài nói: “Dù sao thì đại hội thường niên của Đường gia cũng gần đến rồi…”
“Được, đến lúc đó tôi sẽ đến Giang Thành trước sau đó sẽ cùng cậu đi Đường đảo! ”Dương Hồng Lâm thì thào.
“Được!” Đường Ân gật đầu, xoay người bước xuống bậc thang, lên xe.
Bên trong xe của Dương Hồng Lâm, Dương Đan Ni nhìn Đường Ân rời đi, cắn răng đầy căm hận.
Tên này từ đầu đến cuối còn không có nhìn chính mình?
Lửa giận trong lòng Dương Đan Ni đột nhiên dâng lên, đúng lúc này Dương Hồng Lâm mở cửa xe.
“Ba, con kêu ba đánh anh ta, tại sao ba không đánh anh ta?” Dương Đan Ni tức giận hỏi.
“Ba đã mắng cậu ta rồi, ba tin tưởng lần sau cậu ta sẽ không dámn nữa!” Dương Hồng Lâm nói.
"Vậy anh ta ngủ với con thì sao? Anh ta đưa cho con 20tr vậy là xong hết hả?" Dương Đan Ni chỉ vào bên ngoài xe, bĩu môi chất vấn.
Chương 419.
"Làm sao con gái có thể nói những điều như vậy?" Dương Hồng Lâm mắng và nói nghiêm khắc "Và ba đã xem đoạn video đó, rõ ràng là con trèo lên giường người khác. Con nói xem ba phải đánh cậu ta như thế nào? Cho dù chuyện này có nói với gia chủ của Đường gia, Đường gia cũng sẽ không can thiệp! "
" Con trèo lên giường, Anh ta được phép ôm con à? " Dương Đan Ni cãi cùn.
"Con đều dâng mỡ tới miệng mèo, còn trách mèo mở miệng? Con nói xem, đây là đạo lý gì?" Dương Hồng Lâm có chút tức giận, "Nếu như con bị cậu ta trói trên giường, vậy ba đây không tiếc cái mạng của Dương Hồng Lâm này để có thể giúp con, nhưng con như vậy thì làm sao mà được? "
" Con không quan tâm, ba phải đánh anh ta! "Dương Đan Ni ôm đầu hét lên," Ba phải đánh anh ta, không thì con. ... ... Con sẽ tự sát! Con sẽ để cho ba không bao giờ gặp lại con được nữa! "
Dương Hồng Lâm hận đến tận răng," Được, con ở chỗ này chờ ba, ba sẽ đi đánh cậu ta! "
" Được! " Dương Đan Ni gật đầu.
Dương Hồng Lâm xuống xe vội vàng chặn xe Đường Ân, sau khi kéo cửa đi vào, mặt có chút đỏ. "Đúng rồi, nếu lần này tới Đường đảo, thiếu gia nói tôi nên mặc quần náo như thế nào? "
" Hả...... "Đường Ân hơi sững sờ một chút, loại chuyện này còn cần phải hỏi sao? Dương Hồng Lâm bị làm sao vậy?
“Nên ăn mặc nghiêm túc!”
“Được!” Dương Hồng Lâm vỗ tay, xoay người xuống xe.
Đường Ân ngây người nhìn cảnh này, tựa hồ muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra, không có vạch trần Dương Hồng Lâm, mà là cười hỏi Bùi Hạc tiếp tục lái xe ra ngoài.
Dương Hồng Lâm trở lại xe, lạnh giọng nói: "Bây giờ con đã hài lòng chưa? Ba tát cậu ta hai ba cái, coi như trút giận cho con! Bây giờ hai tay ba đều đỏ bừng, có được không?"
"Vâng! Được rồi!" Dương Đan Ni mỉm cười, nắm lấy cánh tay của Dương Hồng Lâm, vui sướng nghiêng người, "Ba là người đối xử tốt nhất với con! Ba, bây giờ con thấy anh ta không vừa mắt, chờ ngày nào đó con sẽ gọi vài người, ba lại giúp con đánh hắn một lần nữa, lần này con sẽ tự mình động thủ! ”
Dương Hồng Lâm nhẹ thở dài, nhìn con gái của chính mình, lắc đầu nguầy nguậy. Bao nhiêu năm là bậc thầy trên thương trường, nhưng với Dương Đan Ni lại trả giá không ít. Điều này cũng dẫn đến tính khí bất cần của Dương Đan Ni, hầu hết mọi người đều không thể chịu được.
Dương Hồng Lâm thực sự biết những gì đã xảy ra với Dương Đan Ni trong khoảng thời gian này. Lý do ông muốn Dương Đan Ni ở bên Đường Ân là vì ông muốn Đường Ân, một người mạnh mẽ, một ác nhân sẽ kiềm chế tính khí của Dương Đan Ni. Ai biết cả hai dường như lại xảy ra 1 chút chuyện.
Sau khi xe chạy được một đoạn đường, giọng nói vui vẻ của Dương Đan Ni mới phát ra từ trong xe.
Khi đêm đến, một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Giang Thành.
Đường Ân cùng Bùi Hạc bước ra ngoài, phía sau có người bế Bùi Nhược bị thương.
Bùi Nhược hồi phục không tệ, ước tính sẽ có thể hoàn toàn bình phục trước cuộc họp thường niên của Đường gia. Viên Chi Am bị Đường Ân đưa đến Thượng Hải, dù sao thì ở Thượng Hải bây giờ cũng không có ai cả, sẽ có rất nhiều rắc rối.
Đoàn người ra khỏi sân bay liền nhìn thấy Hạt Tử cùng một đám người, đã đứng ở bên cạnh đoàn xe cách đó không xa.
Hạt Tử đã hồi phục sức khỏe kể từ lần cuối cùng bị thương ở Thượng Hải, may mắn thay, tình trạng thể chất của cậu ấy tốt, cộng với kỹthuật y tế tuyệt vời của bệnh viện, Hạt Tử đã hoàn toàn bình phục.
Lên xe đến thẳng trụ sở đầu tư tài chính.
Trong khoảng thời gian Bùi Hạc rời đi, Đầu tư tài chính có rất nhiều việc phải xử lý, lúc này nhất định không được chậm trễ.
Đường Ân xuống xe nửa đường trở về biệt thự ở đại học Giang Thành.
Kỷ Du Du vẫn chưa tan học, nhưng Sầm Hạ thì đang ở nhà và hơn nữa ở trong phòng tập trên tầng hai, nhìn chằm chằm vào Tứ Nương đang tập đấm bốc.
Cơ thể của Tứ Nương đã gần như hồi phục và đã tập luyện trong những ngày này.
Sầm Hạ ngồi xổm cách Tứ Nương không xa, ngơ ngác nhìn bà dì hung dữ, đánh một đấm vào bao cát. Kem trên tay cô chảy ra, chảy cả vào bàn tay nhỏ bé, nhưng vẫn không tìm thấy.
Đường Ân nhìn cảnh này có chút buồn cười, bước tới sờ sờ đầu của Sầm Hạ, nhìn Tứ Nương.
“Oa… Anh Đường Ân, anh về rồi à?” Sầm Hạ phản ứng lại, lập tức kinh ngạc ôm lấy Đường Ân, cây kem trên tay xoa xoa khắp người Đường Ân.
Đường Ân cười một tiếng, nhìn về phía Tứ Nương, "Tứ Nương thân thể hồi phục không tồi, hẳn là có thể tới kịp cuộc họp thường niên!"
"Cuộc họp thường niên? Cậu thật ra đang tưởng bở, nhanh như vậy liền muốn tôi ra sức cho cậu?" Tứ Nương mỉm cười, nhìn Đường Ân.
Đường Ân lúng túng cười, "Dì nói gì vậy? cháu chỉ muốn gì đi gặp mẹ cháu thoi mà. Dù sao cũng không gặp nhau lâu như vậy, phỏng chừng 2 người đều rất nhớ nhau!
" Miệng lưỡi dẻo như kẹo….! ”Tứ Nương cười cười, xoay người tập quyền anh.
Đường Ân rời khỏi phòng huấn luyện ôm Sầm Hạ bước lên lầu.
Khi đến gần phòng của Hồ Tùng, Đường Ân vô thức buông lỏng bước chân, trong lòng trở nên vô cùng nặng nề.
Cốc, Cốc, Cốc…
“Mời vào!” Giọng Hồ Tùng truyền đến.
Đường Ân hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Hồ Tùng đang ngồi trên xe lăn, trên tay cầm một cuốn sách. Nước da của ông ấy đã tốt lên nhiều, và có vẻ như tình trạng của ông ấy cũng không tệ trong khoảng thời gian này.
“Cậu đã về rồi?”
“Tôi đã về!” Đường Ân gật đầu, đặt Sầm Hạ xuống.
Hồ Tùng xoa đầu Sầm Hạ cười, nhẹ gật đầu, "Bắc Kinh vẫn tiến triển tốt chứ?"
"Đúng vậy, toàn bộ đều tiến triển tốt! Mặc dù Đường Uý không chết, nhưng vẫn khiến cho Đường Uý có chịu ảnh hưởng nhất định!" ”Đường Ân nói.
Hồ Tùng gật đầu, "Đường Uý, cậu phải cẩn thận hơn. Thủ đoạn của cô ấy nhất định không đơn giản như vẻ bề ngoài! Nhị gia từng nói nếu Đường Uý là nam nhân, thì cậu trăm triệu lần cũng không có khả năng cùng cô ấy tranh đoạt! "
" Ừm, tôi biết điều này! "Đường Ân gật đầu nói.
Đường Uý gần như có những kỹ năng mà người khác không thể sánh được cho dù đó là sự nổi tiếng trong Đường gia hay trong cách cư xử của chính cô ấy. Hầu như tất cả mọi người trong Đường gia đều biết điều này. Đường Ân đã cảm thấy áp lực ngay từ khi cô ấy bắt tay với Rogers.
“Tôi lần này trở lại, muốn nhờ ông một chuyện!” Đường Ân im lặng một chút, cung kính hỏi: “Lần trước Đinh Huyên bị thương nặng ở Thượng Hải, thể chất cũng không hồi phục tốt. Cậu ấy có khả năng có vấn đề lớn ... "
Hồ Tùng im lặng, trong mắt hiện lên một tiếng thở dài," Đinh Huyên có vấn đề, tôi đã đến thăm cậu ta ở bệnh viện trước đây! "
" Có cách nào không? " Đường Ân nhẹ giọng hỏi, trong lòng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Chương 420.
“Biện pháp thì không phải không có!” Hồ Tùng thở dài nói: “Chỉ là có chút hơi khó mà thôi"
" Khó như thế nào? "Đường Ân hỏi.
Hồ Tùng nói: "cậu ấy bị tổn thương kinh mạch nên phải đả thông kinh mạch. Nếu tôi còn sung sức như thời hoàng kim, cộng với thuật châm cứu, tôi có thể có thể đả thông kinh mạch của anh ấy bằng nội lực. Bây giờ cơ thể bị biến cố, thực lực đã bị giảm đi rất nhiều, sợ rằng khó có thể giúp cậu ta khôi phục."
Sắc mặt Đường Ân hơi thay đổi khi nghe ông ấy nói," Còn tôi thì sao? Nếu tôi học châm cứu, liệu có hy vọng không? "
" Cậu nói ... "Hồ Tùng trầm ngâm, thở dài nói:" Nếu như cho cậu thêm 10 năm, có lẽ còn có cơ hội, hiện tại cậu….chỉ sợ còn kém 1 chút! ”
“ Mười năm? ”Đường Ân thì thào nói nhỏ, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Trong mười năm?
Ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong mười năm này? Nếu xếp hàng thất bại, chưa nói mười năm, chưa biết còn sống sau đó hay không nữa. Hơn nữa, cho dù có thể xếp hàng thành công, mười năm thực sự là một cực hình đối với Đinh Huyên.
Phó Oanh sẽ đợi cậu ta mười năm này?
Đường Ân đứng ngây người, cảm thấy suy nghĩ trong đầu rất phức tạp.
Trong phòng trở nên trầm mặc trong chốc lát.
Hồ Tùng thở dài, "Mười năm, đó chỉ là tương đối, nếu tu luyện có cái gì sai lầm, sợ rằng mười năm còn không đủ!"
"Tôi hiểu được!" Đường Ân miễn cưỡng cười, tuy 10 năm có chút dài nhưng vẫn còn hi vọng. Nếu không có chút hy vọng nào, anh không biết phải giải thích với Đinh Huyên như thế nào.
Sau khi trò chuyện thoáng qua với Hồ Tùng, Sầm Hạ háo hức nhìn từ bên cạnh, như có tiếng gì đó đột nhiên vang lên, cô đẩy cửa chạy ra ngoài.
Một lúc sau, Kỷ Du Du cuối cùng cũng tan học trở về.
Sầm Hạ ngồi xổm bên ngoài cửa và khi nhìn thấy Kỷ Du Du trở lại, đôi mắt nhỏ của cô đã sáng lên.
"Chị Du Du, anh Đường Ân đã về rồi ..."
Kỷ Du Du sửng sốt một chút, mặt lập tức đỏ bừng.
"Hãy nhớ những gì em đã nói với chị trước đây? Chị phải tạo cho anh ấy một bất ngờ, hoặc thậm chí làm cho anh ấy cảm thấy tuyệt vời!" Sầm Hạ nghiêm túc nói, ánh mắt đầy khích lệ.
“Tuyệt vời?” Du Du nghe thấy từ này, cô cảm thấy nổi da gà khắp người.
“Đúng vậy, phải thật tuyệt vời!” Sầm Hạ nói, nắm tay Kỷ Du Du đi về phía trong phòng, “Hiện tại anh ấy đang ở trong phòng của ông Hồ Tùng, chị nên về phòng tắm rửa và mặc quần áo đi ..... "
" Hả? "Kỷ Du Du càng thêm luống cuống.
“Mau lên chị, để em canh cho!” Sầm Hạ nói xong vội vàng chạy lên lầu.
Kỷ Du Du tuy rằng bối rối, nhưng khi nghĩ đến những cuốn sách cô ấy xem mấy ngày nay, lập tức ổn định cảm xúc, sau đó nhẹ nhàng đi về phía phòng tắm.
Vào phòng tắm, Kỷ Du Du nhớ lại những gì đã thấy trước đó, lần đầu tiên cởi bỏ quần áo, vội vàng vắt ra một lượng lớn sữa tắm, gần như xoa toàn thân.
Tiếng nước bắn khiến Kỷ Du Du càng thêm bối rối.
Cuối cùng sau khi tắm rửa sạch sẽ, vội vàng lau khô người, mặc một chiếc áo choàng tắm gợi cảm mua lại trên mạng và ngồi trước gương.
Người trong gương tuy thuần khiết đáng yêu, nhưng so với chiếc áo choàng tắm gợi cảm trên người thì rõ ràng có sự thay đổi phong cách ngay lập tức. Xét cho cùng, Kỷ Du Du vẫn là kiểu người trong sáng như vậy, dường như còn lâu mới gợi cảm.
Vào lúc này, Kỷ Du Du không thể lo nhiều như vậy, vội vàng lấy các loại mỹ phẩm khác nhau ra, sau đó trang điểm dựa theo những gì học được.
Mấy ngày nay Đường Ân không có ở nhà, Kỷ Du Du thực sự đã học được nhiều cách làm đẹp khác nhau. Đặc biệt là sau khi Đường Ân nói về chuyện của anh và Dương Đan Ni, Kỷ Du Du cảm thấy trong lòng cảm thấy có chút nguy cơ.
Tất cả phấn mắt và má hồng đều được thoa lên, và son môi được chọn một màu đỏ lớn ...
Rắc rắc ... Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Kỷ Du Du rùng mình, thoa son phấn lên mặt.
"Anh Đường Ân, anh không thể vào lúc này ..." Giọng Sầm Hạ truyền đến.
Đường Ân đã đẩy phòng tắm sang một bên, và sững sờ khi nhìn thấy Kỷ Du Du đang ngồi trước gương.
“Hahaha…”
Đường Ân nhìn bộ dạng của Kỷ Du Du, không khỏi đột nhiên bật cười, “Em… Em làm sao lại thành ra thế này?”
Ánh mắt Kỷ Du Du đầy hoảng sợ, trên người cô ửng hồng, mặt nặng trĩu, thỏi son đã quệt đi nửa khuôn mặt vì cô ấy thả tay ra, có vẻ như thay vì thẩm mỹ, lại có 1 chút lố bịch.
Sầm Hạ cũng sững sờ, không ngờ Kỷ Du Du lại trang điểm kiểu này.
“Đường… Đường Ân…” Kỷ Du Du cúi đầu, vội vàng quay mặt lại, “Đừng nhìn, em còn chưa trang điểm xong!”
Đường Ân cười nói, chậm rãi đi vào từng bước, kéo bàn tay của Kỷ Du Du, “Em đã làm như thế nào? Làm thế nào trang điểm lại thành thế này?”
“Khó coi lăm sao?” Kỷ Du Du sững sờ, có chút đỏ mặt.
Đường Ân do dự một hồi, sau đó mỉm cười, “Nào, anh tới giúp e ...”
“Hả?” Kỷ Du Du sững sờ.
Đường Ân không chút do dự mà vặn vòi nước, “Em trước tiên rửa sạch đi đã, anh giúp e trang điểm, e nhất định sẽ hài lòng!”
“Vâng..!” Kỷ Du Du nhàn nhạt gật đầu.
Đường Ân nhìn đôi má sạch sẽ của Kỷ Du Du, thoa kem dưỡng da mặt, sau đó dùng chì kẻ mày vẽ vài nét nhẹ, chọn son môi màu hồng.
Sau một thời gian, Kỷ Du Du đã có một diện mạo hoàn toàn mới.
“Thấy thế nào?” Đường Ân cười cười.
Kỷ Du Du đang nhìn vào người trong gương, cô không thể tin được rằng người trong gương là chính mình.
Thật ra Đường Ân cũng không làm gì nhiều, chỉ là tô điểm nhẹ khuôn mặt thuần khiết đáng yêu của cô, nhưng lại khiến cả người cô bừng lên một loại sáng ngời khác.
Kỷ Du Du vốn là một cô gái xinh đẹp, để mặt mộc có thể ăn đứt bất cứ ai, sau khi trang điểm thêm những lớp trang điểm này thì dường như được nâng cấp lên một tầm cao mới.
Đường Ân nhìn bộ dạng của Kỷ Du Du, nhất thời cảm thấy có chút ngẩn ngơ. Mặc dù Đường Ân đã giúp trang điểm nhẹ trên mặt Kỷ Du Du, nhưng Đường Ân cũng không ngờ Kỷ Du Du lại có sức hút như vậy.
Sầm Hạ từ một bên quan sát, cũng hơi ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy trạng thái của hai người, cô ấy cười khúc khích rồi quay người bỏ chạy.
Trong phòng tắm chỉ còn lại Đường Ân và Kỷ Du Du, điều này khiến Kỷ Du Du có chút xấu hổ.
“Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, cô gái từng nhảy xuống hồ khi đó lại xinh đẹp như thế này!”
Đường Ân cười nhẹ, từ phía sau đưa tay ôm Kỷ Du Du.
Kỷ Du Du cơ thể thắt lại, đầu óc đột nhiên trở nên rối rắm, căn cứ theo những cuốn sách xem mấy ngày nay, những cuốn sách đó nói nên làm gì bây giờ?
Giờ khắc này, có nên quay lại hôn Đường Ân không?
Chương 421
Kỷ Du Du cảm thấy tim mình đập kịch liệt, trong đầu nghĩ đến nội dung cuốn sách, cơ thể run lên.
“Sao vậy?” Đường Ân kinh ngạc.
“Không… không có gì!” Kỷ Du Du bối rối nói.
Đường Ân mỉm cười, hôn nhẹ lên tóc cô, xoay người bước ra khỏi phòng tắm.
Kỷ Du Du ngồi bên trong nhìn Đường Ân rời đi, cô không khỏi có chút tức giận vì sự rụt rè của mình.
Tối nay, có nên chủ động một chút không?
Kỷ Du Du có vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, rốt cuộc cô không biết phải làm thế nào.
Đối với Kỷ Du Du, một đêm này có thể nói là mơ mơ màng màng, cô đã quên mình đi ngủ như thế nào, chỉ biết rằng cô đang dựa vào Đường Ân, nhịp tim phi thường mạnh mẽ.
Đường Ân không để ý đến suy nghĩ của Kỷ Du Du, đêm nay ngủ rất say.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Ân tiễn Sầm Hạ và Kỷ Du Du đi học, một mình đến bệnh viện.
Đinh Huyên khôi phục không tồi, nhìn thấy Đường Ân đi tới, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý, "Huynh đệ à, cậu không biết sao, mấy ngày nay tôi gần như trở thành một vị thần! Ngoại trừ không thể đi tới Thượng Hải , còn lại ngày nào cũng có người hầu hạ! Hai cô y tá nhỏ đó,nhìn thấy thân thể cường tráng của tôi, ánh mắt bọn họ gần như nhìn thẳng ..."
Đường Ân hưng phấn nhìn Đinh Huyên biểu cảm, thở dài từ tận đáy lòng.
“Trưa hôm nay uống vài ly chứ?”
“Không được, khi nàohoàn toàn bình phục, tôi sẽ cùng cậu không say không về!” Đường Ân cười cười nói nhẹ nhàng.
"Cậu sợ cái gì? Đến quỷ môn quan lão tử ta đây còn đi qua thì còn quan tâm chút rượu này? Chúng ta đã bao lâu rồi không say? Nhân cơ hội này, huynh đệ chúng ta có phải hay không say 1 bữa?" Đinh Huyên bất cẩn hỏi.
Đường Ân do dự một chút rồi nhẹ giọng nói: “Đinh Huyên, tôi có thể chữa trị được bệnh của cậu!”
“Bệnh của tôi?” Đinh Huyên cười, “Không phải tôi đang ở bệnh viện để chữa trị đây sao? Còn bệnh gì mà bệnh viện chữa không được lại muốn cậu chữa? "
Đường Ân im lặng một hồi," Những gì tôi nói đều là sự thật ... tôi có thể trị được bệnh của cậu! "
Đinh Huyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Ân, nụ cười trên má anh cũng cứng lại vài phần, nhìn thẳng vào Đường Ân.
“Tin tưởng tôi!” Đường Ân nói.
Đinh Huyên cúi đầu chậm rãi, không còn tiếng cười nữa, thay vào đó là bộ dáng trầm cảm. Có lẽ ở trước mặt Đường Ân, Đinh Huyên không muốn nói về chuyện đó, dù sao điều đó đại diện cho lòng tự trọng của một người đàn ông và cũng đại diện cho sự ngụy trang của một người.
Đường Ân xé bỏ lớp ngụy trang của cậu ta, cũng không muốn giẫm đạp lên tôn nghiêm của cậu ta, mà là cho cậu ta hy vọng..
“Thật sao?” Giọng nói của Đinh Huyên có chút khàn khàn, thậm chí có chút kích động.
“Đúng, là thật!” Đường Ân hít sâu một hơi, đứng lên, vỗ vỗ vai anh, “Cho tôi hai năm thời gian ...”
“Được rồi, tôi tin tưởng cậu, tôi sẽ chờ cậu 2 năm!” Đinh Huyên ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Đường Ân.
Thời gian mà Hồ Tùng đưa ra là mười năm, Đường Ân cũng không muốn đợi lâu như vậy, Đường Ân muốn đạt tới trong vòng hai năm. Chỉ cần có thể đạt tới mức đó, Đinh Huyên có thể được chữa khỏi hoàn toàn.
Đường Ân một tay ôm Đinh Huyên, nặng nề gật đầu rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng Đinh Huyên với một gánh nặng trên vai.
Bên ngoài phòng, Phó Doanh đang lau nước mắt.
Đường Ân không biết nên nói cái gì, đơn giản gật đầu, sau đó xoay người bước ra ngoài viện.
Sau khi xuất viện, Đường Ân trực tiếp đi tới Đầu tư tài chính.
Đi thang máy đến tận đỉnh đầu tư mạo hiểm, Đường Ân bước vào văn phòng của Bùi Hạc.
Bùi Hạc đang làm tài liệu, thấy Đường Ân đến thì định đứng dậy, nhưng bị Đường Ân ngăn lại.
Hạt Tử bước ra khỏi phòng thư ký, xử lý tập tài liệu trên tay, đặt trước mặt Đường Ân. "Thiếu gia, Anh Bùi nói rằng tổng số tiền đang lưu hành hiện tại là bốn tỷ nhân dân tệ. Nếu anh muốn tiền quay trở lại nhanh chóng… .chỉ có thể lấy cổ phần ở một số công ty tiềm năng và lần lượt chuyển nhượng sang công ty khác! "
Đường Ân xoa lông mày một cái, nhẹ gật đầu, "Không có cách nào khác là tạm thời làm đi! Để người chuẩn bị, dù là tiệm châu báu Kỷ Thị Nữ hay là đầu tư tài chính, đều cần thời gian ngắn nhất thực hiện cho dòng tiền quay trở về! "
"Cuộc họp thường niên họ Đường, cần nhiều tiền như vậy? "Bùi Hạc sửng sốt trong chốc lát.
“ừm… ít nhất cũng phải mười tỷ!” Đường Ân hít sâu một hơi, cảm thấy trong phòng có chút áp lực, đây vốn đã là tiêu chuẩn thấp nhất rồi. Bởi vì tại đại hội thường niên của Đường gia, sẽ có rất nhiều đối chọi gay gắt, đồng thời cũng sẽ có rất nhiều lợi ích.
Cuộc họp thường niên của Đường gia là một khung cảnh dòng chảy tài chính quy mô lớn. Mọi người không chỉ tham dự cuộc họp thường niên, mà có lẽ còn mở rộng con đường trong tương lai. Nếu không quá lớn , tại sao Bùi Hạc cứ kêu Đường Ân đưa mình đến buổi họp thường niên của Đường gia?
Bởi vì cuộc họp thường niên của Đường gia, thực sự có rất nhiều cơ hội.
"Muốn nhiều tiền như vậy, sớm nhất cũng phải một tháng ..." Bùi Hạc do dự nói.
“Không, hai mươi ngày!” Đường Ân phủ định nói.
Hai mươi ngày đã là giới hạn đối với Đường Ân. Bởi vì chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến Đại hội thường niên Đường gia, chúng ta phải làm tất cả những việc này trong 20 ngày, sau đó chờ đại hội thường niên Đường gia đến.
“Vâng, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác!” Bùi Hạc nói với giọng trầm.
Đường Ân gật đầu đứng dậy, xoay người rời khỏi Đầu tư tài chính.
Bùi Hạc sẽ giải quyết chuyện tiền bạc, về phần Đường Ân trong khoảng thời gian này vẫn cần chuẩn bị một chút. Đặc biệt là trong việc xử lý Vương quốc ám dạ, phải được đưa vào chương trình nghị sự một cách nhanh chóng, nếu không rất dễ xảy ra những thay đổi lớn.
Sự ra đi của Rogers ảnh hưởng quá nhiều đến Vương quốc ám dạ, không thể giải quyết trong ngày một ngày hai.
Thời gian trôi qua, người Đường gia rải rác khắp thế giới bất giác nắm chặt tay.
Cuộc họp thường niên lần này của Đường gia có thể sẽ quyết định vận mệnh của rất nhiều người.
Đường Ân đang gấp rút kiếm tiền, những người còn lại trong Đường gia dường như cũng đang làm điều tương tự. Đối với những thiếu gia và tiểu thư này, có vẻ như lần đầu tiên họ trở nên lo lắng.
Thế giới bên ngoài không biết gì, nhưng gia tộc có liên quan đến lợi ích của Đường gia đã biết chuyện này từ rất sớm.
Trụ sở chính của gia tộc được đặt tại Mạnh gia ở Zurich, đây là cuộc họp gia đình đầu tiên với ý nghĩa là đối mặt với Đường gia. Với tư cách là lão gia Mạnh gia, Mạnh Đông Thành ngồi trên vị trí chủ thượng với một đôi mắt đục ngầu nhìn xuống.
Vị lão gia này đã trải qua biết bao mưa gió, cho dù chỉ là ngồi ở chỗ này, cũng cho người ta một cỗ khí tức của quyền uy.
Đây là biểu hiện của người trải qua biết bao sương gió.
“Chắc chắn các người đều biết những vấn đề cần giải quyết trong cuộc họp gia tộc lần này, phải không?” Mạnh Đông Thành chậm rãi nói, nhìn hai bên con trai và con gái, khẽ thở dài.
Các thành viên trong Mạnh gia đều không sung túc, Mạnh Đông Thành chỉ có một người con gái và 1 người con trai, còn Mạnh Quán là người duy nhất trong đời ba.
“Bố, ý bố là gì?” Mạnh Bồi Anh ngước nhìn bố và đẩy kính.
"Hỏi ba chúng ta làm cái gì? Đường gia hiện tại đang đánh nhau, chính là cơ hội cho chúng ta can thiệp vào các tầng lớp trực tiếp giết chết Đường gia trong một lần ..." Mạnh Thuý Bình từ bên cạnh tức giận nói.
Chương 422
Trong phòng đột nhiên im lặng, mọi ánh mắt đều tập trung vào Mạnh Thuý Bình.
Mạnh Quán ngồi ở cuối bàn, cúi đầu sờ sờ bụng, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện gia đình cãi vã. Đối với Mạnh Quán lúc này, điều duy nhất có thể khiến cô quan tâm chính là đứa con trong bụng.
“Bồi Anh, cậu nghĩ thế nào?” Mạnh Đông Thành hỏi ngược lại.
Mạnh Bồi Anh do dự, liếc nhìn vợ bên cạnh, nhìn về phía cô con gái cách đó không xa, thở dài nói: "Ba, nếu con muốn nói điều gì, trước tiên chúng ta hãy nói rõ suy nghĩ của chính mình đi! Đường gia xếp hàng, tất nhiên đó là một cơ hội tốt, nhưng chúng ta phải tìm ra những gì chúng ta muốn mới có thể bắt đầu vào đúng thời điểm! ”
“ Không tồi! ”Mạnh Đông Thành gật đầu.
"Bớt ở chỗ này ba phải, cái này làm sao gọi là ý kiến không tồi được? Ba, nếu chúng ta không lợi dụng nội bộ Đường gia mà kiếm thêm một chút lợi nhuận, thì chuyện này chẳng có lợi cho chúng ta chút nào!" Mạnh Thuý Bình nhướng mày, có phần không vui nói: "Anh trai tính tình thế nào, chắc là ba đã biết. Nếu nói đẹp thì gọi là Phật tính, nếu nói không khéo thì không tiến lên được!" "
" Khụ khụ khụ ... "Mạnh Bồi Anh vừa ho vừa liếc mắt nhìn Mạnh Thuý Bình.
"Sao anh lại ho? Chỉ có vài người hiện tại, đều là người nhà, không biết tính khí của anh sao?" Mạnh Thuý Bình cũng trừng mắt nhìn lại.
Mạnh Đông Thành khi xem cảnh này, cũng lắc đầu một cái, phải nói khí chất của Mạnh Thuý Bình thực ra có phần giống với người vợ đã chết của ông ta. Tính cách của Mạnh Bồi Anh lại có phần giống với ông hơn, cậu là kiểu người chín chắn và lão luyện. Chỉ là Mạnh Bồi Anh so với anh ta, khả năng kiên định một chút quá mức.
"Thuý Bình, chúng ta vẫn phải tìm ra những gì chúng ta muốn ..." Mạnh Bồi Anh cười ngượng nghịu.
"Muốn cái gì? Muốn bọn họ Đường gia ..." Mạnh Thuý Bình chế nhạo.
"Muốn Đường gia à? Muốn cái gì Đường gia? Chúng ta ăn được sao? Nếu bây giờ muốn trở về, không phải sớm muộn gì cũng phải về à? Bây giờ Mạnh Quán đang mang thai đứa con của Đường Ân . Sớm muộn gì, không đều là về Đường gia? ”Mạnh Bồi Anh xòe tay.
"Đó là dòng dõi của Mạnh gia. Đứa trẻ này sau này sẽ mang họ Mạnh ..." Mạnh Thuý Bình tức giận, "Anh à, anh có hay không danh dự gia tộc? Anh không muốn Mạnh gia tăng thêm 1 đẳng cấp? Anh không muốn Mạnh gia hưng thịnh? Anh không muốn tự mình nắm giữ gia tộc Đường gia? "
" Nắm trong tay có ích lợi gì? "Mạnh Bồi Anh nhẹ nhàng thở dài," Mạnh gia hiện tại đang diễn ra tốt đẹp, có gì không tốt? “Tiền nhiều để làm gì” Tiền đủ dùng là được, có thêm để đốt lửa sưởi ấm à? Hơn nữa ... Mạnh gia dòng dõi không thịnh, vậy muốn cho ai nhiều tiền như vậy? "
“Dòng dõi không thịnh, đó không phải là chuyện của anh sao? Anh không thể có thêm con à?” Mạnh Thuý Bình nghiến răng.
"Chị dâu của cô sức khỏe không tốt!" Mạnh Bồi Anh vặn lại.
"Còn những phụ nữ khác thì sao?" Mạnh Thuý Bình vỗ bàn.
"Thuý Bình, ý cô là gì? Để anh trai tìm người phụ nữ khác? "Vương Nghệ Linh trở nên không vui, đứng lên," Cô tại sao không đi ra ngoài tìm nam nhân? " Muốn nắm Đường gia trong tay, tại sao lại không gả cho nhị thiếu gia của Đường gia? Hắn không phải là có thể nắm giữ Đường gia trong tay sao? Ồ ... đúng vậy, họ không muốn cô chút nào! Hơn nữa, Chu Ninh quả thực là tốt hơn cô! "
“Chị nói cái gì?" Mạnh Thuý Bình tức giận nói.
Mạnh Đông Thành vỗ bàn, "Đừng ầm ĩ!" "
Mạnh Quán ngẩng đầu, liếc nhìn xung quanh, thận trọng nói:" Ông nội, con của cháu trong bụng vừa đá cháu, chắc là muốn cháu giúp Đường Ân 1 chút ...... "
" Đây là lý do gì? Đứa bé trong bụng của cháu đá cháu, chính là nhờ cháu giúp Đường Ân sao? Đứa con trong bụng cháu lợi hại như vậy à? Có thể cùng với cháu tâm lý tương thông? " Mạnh Thuý Bình tức giận bốc khói, suýt chút nữa là ngất.
" Có thể là cảm ứng giữa mẹ và con! " "Mạnh Quán không dám nói gì, cúi đầu thấp giọng nói
" Cháu ... "
" Ồ, đứa bé nói giúp Đường Ân, có lẽ là ý trời! Ý trời không thể vi phạm, vậy thì hãy giúp Đường Ân! Chuyện này quyết định vậy đi! "Mạnh Bồi Anh xua tay nói:" Ừm ... đến giờ ăn rồi, ăn gì đây? ăn lẩu được không? "
“Anh có hay không 1 chút chí khí?” Mạnh Thuý Bình nhìn người nhà này, không khỏi tức giận. “Được rồi! Anh có thể giúp Đường Ân. Tôi với Đường Uý đã đạt được quan hệ, sẽ chỉ giúp Đường Uý...... . Còn tôi nói cho anh biết, ba gia tộc kia cũng coi trọng Đường Uý, nếu ngươi giúp Đường Ân, vậy chúng tôi liền ly khai, tôi không muốn chết cùng anh! "
Bên trong Mạnh gia, đột nhiên im lặng, từng người một nhìn chằm chằm Mạnh Thuý Bình.
Mạnh Thuý Bình đứng dậy, xoay người đi về phía cửa, "Đừng thuyết phục tôi, tôi khác với anh, tôi có thể xé một miếng thịt trên tay Đường Uý, không muốn cùng Đường Ân uống canh. ! "
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều khẽ thở dài.
“Ba gia tộc kia coi trọng Đường Uý?” Mạnh Đông Thành hỏi.
"Tạm thời vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, nhưng bọn họ có quan hệ tốt với Đường Uý!” Khuôn mặt của Mạnh Bồi Anh trở nên nghiêm túc, không còn cười như trước nữa, lông mày khẽ cau lại.
"Ừm, Cũng không dễ làm à ..." Mạnh Đông Thành gật đầu, ánh mắt có chút cưng chiều nhìn Mạnh Quán, thở dài nói: "Nhưng mà Mạnh gia của chúng ta lại độc đinh, chúng ta không thể để Mạnh Quán bị uỷ khuất được! Mạnh Quán nói giúp Đường Ân, vậy thì hãy giúp Đường Ân ... "
" Thuý Bình thì sao? "Mạnh Bồi Anh ngập ngừng hỏi.
Mạnh Đông Thành lắc đầu và thở dài nói:" Thuý Bình không có gì, cô ấy thực sự quan tâm đến Mạnh Quán. Chỉ có điều đó là không vừa lòng với Đường Ân ... "
" Vâng, con biết rồi ! "Mạnh Bồi Anh gật đầu," Ăn thôi, ăn gì đây? ăn lẩu à? "
" Ăn lẩu! "Mạnh Đông Thành nói.
" Ông nội, đứa bé lại đá con, chẳng lẽ nó muốn chúng ta ăn thịt nướng! " "Mạnh Quán lè lưỡi, tinh nghịch nói.
" Vậy thì ăn thịt nướng đi, nghe cục cưng đi! " "Mạnh Đông Thành xua tay, quyết định ngay lập tức.
" Ừ, nghe lời cục cưng, ăn thịt nướng! " Mạnh Bồi Anh cũng nói.
Mạnh gia đại sự, vẫn luôn là như vậy. Có lẽ là tâm lý này cho phép Mạnh gia luôn ở vị trí dẫn đầu trong những thăng trầm của công việc kinh doanh.
Việc ra quyết định của một gia đình lớn thường là đơn giản vậy thôi.
Mạnh gia quyết định. không một ai biết. Quyết định của các gia tộc lớn khác cũng không lập tức tung tin tức.
Mọi người trên toàn thế giới dường như đều đang nắm chặt tay, tính ngày tới đại hội thường niên của Đường gia. .
Trong mấy ngày trước của cuộc họp thường niên, Bùi Hạc cuối cùng đã huy động hết quỹ và hoàn thành nhiệm vụ mà Đường Ân giao cho,
10 tỷ này chỉ là tài khoản cá nhân của Đường Ân, không tính phần do Phác Xán Liệt và Chu Ninh chuẩn bị. Ngân sách cho cuộc họp thường niên này không phải là đặc biệt lớn, nhưng cũng không phải là đặc biệt nhỏ.
Vào 3 ngày trước khi diễn ra cuộc họp thường niên, Dương Hồng Lâm vội vàng đến Giang Thành, đoàn tụ cùng mọi người ở khách sạn.
Đường Ân biết rằng đã đến lúc phải khởi hành!
Đêm đó, một chiếc máy bay tư nhân rất lớn đã cất cánh từ sân bay Giang Thành và đi thẳng đến Đường đảo ở Thái Bình Dương.
Trên máy bay có Đường Ân, Tứ Nương, Dương Hồng Lâm, Bùi Hạc, Hạt Tử, Viên Chi Am, Dương Đan Ni và Bùi Nhược, người vừa mới bình phục một chút.
Lần này, chính là bắt đầu cuộc họp thường niên của Đường gia.
Tất cả mọi người trên máy bay đều biết rằng đây là bước ngoặt của cuộc đời họ, việc họ thành công hay thất bại đều liên quan đến cuộc sống sau này của họ và liệu họ có thể tiếp tục sống hay không.
Chương 423.
Tuy là đang mùa đông, nhưng nằm sâu trong Thái Bình Dương, vẫn là chim hót hoa nở, một mảnh hài hòa cảnh tượng.
Một máy bay tư nhân Boeing 747 hạ cánh chậm xuống sân bay ở Đường đảo và đậu tại vị trí đã định trên sân đỗ.
Một đoàn xe từ từ chạy lên sân đỗ.
Cửa cabin mở ra, một người đàn ông trung niên, trên đầu có nhiều sợi tóc bạc trắng bước xuống với vẻ mặt u ám.
Người đàn ông trung niên này rất cường đại, ánh mắt dữ tợn, nhưng ống tay trống rỗng, khiến người ta cảm thấy đáng tiếc không thể giải thích được.
Đường Kiến Công bình tĩnh từng bước đi xuống cầu thang xoắn ốc, vẻ mặt càng ngày càng ảm đạm theo mỗi bước đi.
Đôi tay này đã bị chặt bởi Chu Ninh.
Đường Kiến Công không thể quên cảnh Chu Ninh chĩa súng ngắn vào đầu mình, chưa kể đến nỗi đau trong lòng sau khi hai tay bị chặt đứt.
Lúc đầu giống như một con chó ngã ở sân vận động của ma thành, nếu không phải nhờ Hàn Kỳ, sợ rằng mình sẽ chết ở đó. May mắn thay, đường lên trời là vô biên, Đường Kiến Công vẫn bước ra ngoài.
Lão quản gia Đường gia khiêm tốn đứng ở bên cạnh cầu thang, khẽ cúi đầu nhìn chú Đường bước xuống máy bay.
“Lão gia đang ở Đường viên!” (Viên trang của họ Đường)
“Được!” Đường Kiến Công gật đầu, bước tới xe, đột nhiên hỏi: “Những ai đã đến rồi?”
“Ngoại trừ tiểu thư, chưa có người nào khác tới!” “Lão quản gia đáp.
Đường Kiến Công gật gật đầu, chậm rãi ngồi vào trong xe, giơ tay lên nhìn hai tay bị chặt của mình, nước mắt chảy ra càng ngày càng nhiều.
Lúc này, một chiếc máy bay bắt đầu hạ cánh.
Xuyên qua cửa kính xe, Đường Kiến Công liếc nhìn máy bay hạ cánh, sắc mặt vô cùng nặng nề.
“Lão tam tới hay sao…”
“Hẳn là tam gia !” Lão quản gia đáp.
“Lão tam và tôi đã lâu không gặp nhau, tôi có thể chờ hắn!” Đường Kiến Công nói.
Lão quản gia sửng sốt một chút, khẽ gật đầu, "Không sao ..."
Máy bay vừa hạ cánh đã đậu trên đường băng, động cơ cực lớn phụt ra, cửa bị đẩy ra.
Đường Kiến Nghiệp, tam gia của Đường gia, bước xuống từ máy bay.
Tam gia của Đường gia có đôi má gầy và đôi mắt rất dữ tợn. Trong sự trỗi dậy của Đường gia hai mươi năm trước, tam gia Đường gia đóng vai trò tàn ác nhất. Vượt qua những trở ngại trên đường đi có thể nói là đã giúp Đường gia tháo gỡ được rất nhiều trở ngại.
Nếu như Đại gia của Đường gia tầm thường, nhị gia Đường gia tuyệt sắc giai nhân, thì tam gia của Đường gia nhất định là kẻ độc ác.
Phía sau Đường Kiến Nghiệp là một thiếu niên mười tám chín tuổi, trên mặt có chút nữ tính, nhưng ánh mắt lại khiến người nhìn rất khó chịu.
Hai bên người thanh niên này có hai mỹ nhân cao lớn, hai người ăn mặc đẹp đẽ, dáng người phập phồng, mỗi bước di chuyển đều đầy vẻ mị hoặc và quyến rũ.
Đường Kiến Công nhìn cảnh này, hơi nhíu mày, trong nháy mắt nở nụ cười, "Lão tam, cậu đến muộn đấy! Đường Hạo lâu nay không gặp, nhưng là rất có khí lực!"
"Đại ca tới đây lâu chưa? ”Đường Kiến Nghiệp mỉm cười, bước xuống cầu thang, nhìn Đường Kiến Công trong xe.
Đường Kiến Công cười cười, "Tôi vừa mới đến, nhưng nhìn máy bay của cậu hạ cánh, tôi muốn cùng cậu trò chuyện vui vẻ 1 chút! Cậu và tôi đã lâu không gặp nhau. Đương nhiên tranh thủ họp mặt gia đình thường niên, chúng ta nhất định phải ngồi cùng nhau trò chuyện vui vẻ! "
" Đại ca có chuyện muốn nói, làm sao dám không đồng ý chứ? "Đường Kiến Nghiệp cười cười, nhưng trong mắt hiện lên rất nhiều khinh thường.
Khóe miệng Đường Hạo vạch ra, đưa tay ôm lấy hai mỹ nữ, liếc mắt nhìn Đường Kiến Công đầy ẩn ý, xoay người lên xe khác.
Trong ba phòng của Đường gia, đối với đại phòng của Đường gia thì đặc biệt bị khinh thường. Xét cho cùng, trong mắt người tam phòng, đại phòng quá tầm thường, ngoại trừ việc họ sinh ra sớm hơn, những thứ còn lại chẳng là gì cả. Điều thực sự cần chú ý là Đường Uý ở trong đại phòng của Đường gia, người cùng kiểu với nhị gia của Đường gia, nhưng khi đối mặt với Nhị gia, phòng lớn cũng chỉ có thể làm công cụ hữu dụng.
Đoàn xe lao về phía Đường viên.
Đường Hạo ngồi trong xe, ôm mỹ nhân vào lòng, sau đó bấm video gọi Đường Uý.
Một lúc sau, video được bật lên, Đường Uý ngồi trong bồn tắm, hơi nước trên người bốc lên nồng nặc khiến không ai nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
Đường Hạo liếm khóe miệng cười, "Chị ơi ... chị thật là làm cho người khác phun ra máu đấy! Nếu chúng ta không phải là anh em với nhau, tôi thật sự muốn ôm chị trên giường ba ngày, không thể xuống giường được! Hahaha ... ”
Khóe miệng Đường Uý nhếch lên, “cậu có bản lĩnh này không?”
“Bản lĩnh của tôi, chị sẽ không bao giờ hiểu được!” Đường Hạo cười thô lỗ kéo người phụ nữ sang một bên, một bàn tay hung hăng đưa vào trong ngực cô, kéo quần áo của cô ra, "Chị gái xinh đẹp của tôi, chị nhìn xem tôi mang đến cho chị những thứ tốt gì này, Đây đều là những món quà mà tôi cẩn thận chuẩn bị cho chị, đảm bảo phù hợp với sở thích của chị!" “
“ Ồ? ”Đường Uý nhướng mày.
“Đàn bà giả, đàn ông thật… chỉ có ở Đông Nam Á mới có nhiều chuyện như vậy!” Đường Hạo bật cười.
Đường Uý rốt cuộc cũng có hứng thú, cô cong miệng, “Để bọn họ đến phòng của tôi, tôi muốn ngay bây giờ ...”
“Được, nhưng món quà mà chị chuẩn bị cho tôi thì sao?” Đường Hạo cười hỏi.
"Danh sách nằm trong tay tôi. Tôi đã dò hỏi được ám cách hiện tại ở Thượng Hải (chỗ ở của Sơn Tuyết Trì ấy), nếu lấy cậu được thì tùy vào năng lực của mình ..." Đường Uý cười nhẹ.
“Tốt!” Đường Hạo cười nói.
Trong nháy mắt, đã tới Đường viên.
Đường viên này, chiếm gần nửa con đường mòn, vô cùng xa hoa.
Đường Kiến Nghiệp bị Đường Kiến Công kéo, hai người đi gặp Đường Trăn Thanh, trong khi Đường Hạo đi về phía biệt thự của Đường Uý cùng hai “người đẹp”.
Vào biệt thự, nụ cười của Đường Hạo càng đậm hơn.
Mặt tiền của biệt thự này được thiết kế hoàn toàn theo phong cách của Đường Uý, có chút xa hoa.
Đường Hạo vừa đứng ở cửa liền nhìn thấy Đường Uý đi xuống cầu thang, thân thể cô còn lấm tấm những giọt nước, một đống bọt sữa tắm tụ lại nơi ẩn hiện trên cơ thể cô.
Cơ thể trắng ngà như mờ ảo tỏa ra ánh sáng, vòng eo được ôm nhẹ tạo ra sức ảnh hưởng lớn cho thị giác. Có thể nói ngoài những bong bóng này ra thì không có gì trên cơ thể cả.
Đường Hạo ánh mắt nhìn thẳng, vỗ vỗ tay nói: "Tôi càng ngày càng tin tưởng chúng ta có thể không có quan hệ huyết thống, hiện tại tôi còn muốn có được chị đấy ..."
"Tôi sợ là không được." .. ... "Đường Uý cong môi nhìn hai 'người đẹp',"
“Cởi ra, cho tôi xem! "
" Mau, không nghe thấy chị gái tôi nói chuyện sao? "Đường Hạo tức giận mắng.
Hai người vội vàng cúi đầu xuống, nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo trên người, lộ ra là nam nhân.
Chương 424.
Mặt Đường Uý lộ vẻ hài lòng, nhẹ nhàng gật đầu, xoay người ngồi xuống sô pha.
“Đây là điều chị muốn… Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ?”
“Haha… hợp tác vui vẻ!” Đường Hạo bật cười, sau khi cầm lấy danh sách, anh liếc nhìn Đường Uý đầy ẩn ý, “Chị ơi, thưởng thức đi. .. ”
Đường Uý cười càng thêm quyến rũ, nàng ngoắc tay ra hiệu với 2 người kia, loạn tình mê hoặc.
Hai người kia hiểu được ý của Đường Uý, chậm rãi đi tới, gần như là đối xử với nữ hoàng, quỳ dưới chân Đường Uý, bốn lòng bàn tay đồng thời chạm vào Đường Uý.
Đường Uý rên nhẹ 1 tiếng, toàn thân run lên.
Đường Hạo đã đi ra khỏi nhà Đường Uý, nắm được thông tin trong tay, ý cười trong mắt cũng tốt hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, máy bay của Đường Ân từ giữa không trung đáp xuống.
Các nhân viên sân bay đã phản ứng nhanh chóng và chỉ định một sân đỗ đặc biệt.
Cửa mở ra, lão quản gia Đường gia vẫn cúi đầu đứng dưới cầu thang, vẻ mặt khiêm tốn.
Thời điểm Đường Ân bước ra khỏi cửa máy bay, anhnhìn Đường đảo, khóe miệng nở nụ cười.
Đây là nơi mà Đường Ân lớn lên, nhưng mà ấn tượng của Đường Ân về nơi này hầu như chỉ có ở trên người lão nhân gia đó. Khi Đường Ân sinh ra, Đường Trăn Thanh cảm thấy đã có Đường Khải nên đối với bất kỳ tôn tử nào khác đều không xem trọng, e rằng bây giờ vẫn là cái tính tình này.
Từ lúc sinh ra đến khi lớn lên, chân chính cuộc gặp gỡ của Đường Ân và Đường Trăn Thanh, tình yêu thực sự giữa ông nội và cháu trai, dường như có thể đếm trên hai bàn tay.
“Đi!”
Đường Ân xuống cầu thang trước.
Dương Hồng Lâm ngựa quen đường cũ đi theo Đường Ân, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
Bùi Hạc lần đầu tiên đến tham dự cuộc họp thường niên của Đường gia, nhưng mà địa vị tương đối cao, tuy rằng đối với Đường đảo trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn theo sát Dương Hồng Lâm.
Theo sau là Viên Chi Am, Hạt Tử, Bùi Nhược, Tứ Nương ... Về phần Dương Đan Ni, cô ấy chạy ở phía sau, đôi mắt đang rời khỏi cơ thể của Đường Ân, cô cố ý khịt mũi rồi đưa mắt nhìn về phía biệt thự.
"Nhị thiếu gia ..." Lão quản gia cúi đầu chào.
Đường Ân nhẹ gật đầu, mỉm cười, “Sức khoẻ vẫn còn tốt!”
“ Đa tạ thiếu gia phù hộ, có lẽ đủ tạm sống thêm mấy năm.”Lão quản gia cười nhẹ mở cửa xe.
Đường Ân ngồi xuống như một quý ông, đối với lão quản gia nói, “Đi gặp ông nội!”
Lão quản gia do dự một chút, “Được rồi!” Đoàn xe khởi hành đi thẳng đến Đường Viên.
Đường Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên, anh biết lần này tới cuộc họp thường niên gia tộc sẽ rất lộn xộn. Bây giờ những dấu hiệu của sự hỗn loạn này đã được hiện ra, chỉ cần trực tiếp đối mặt với nó là được.
Xe men theo con đường ven biển tiến vào Đường viên.
Vệ sĩ xuống xe, cung kính mở cửa cho Đường Ân.
Đường Ân nhìn căn nhà, phòng ốc trong trí nhớ, mang theo mọi người chậm rãi đi vào.
“Lão gia hiện tại có chuyện phải làm, Nhị thiếu gia có thể phải đợi ở ngoài nhà một lát!” Một bà vú khoảng năm mươi tuổi chậm rãi đi tới, dáng vẻ không khiêm tốn cũng không hống hách, ngăn Đường Ân ở cửa.
Đường Ân cười gật đầu, không thèm để ý.
Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra loại chuyện này, Đường Ân đương nhiên không quan tâm, điều anh quan tâm hơn cả là gặp Đường Trăn Thanh thì có xảy ra chuyện gì không.
Mọi người trầm mặc, lùi lại một chút.
Dương Hồng Lâm liếc nhìn căn phòng, sau đó ánh mắt lại rơi vào Đường Ân, trong mắt hiện lên một tia thở dài.
Độ nổi tiếng của Đường Ân ở Đường gia quá thấp, đây là bởi vì nhị gia 1 mình phụ trách Đường gia. Hầu như trong mắt ba đời Đường gia, Đường Ân là kẻ thù trong tưởng tượng của họ, tưởng tượng Đường Ân sẽ gặp thử thách gì khi đến Đường đảo.
Một lúc sau, từ xa có một đoàn xe chạy tới.
Một người phụ nữ khoảng bốn mươi bước xuống xe, đeo một cặp kính không gọng, thản nhiên liếc nhìn biệt thự của Đường Trăn Thanh, ánh mắt rơi vào trên người Đường Ân.
Đường Ân khẽ nhíu mày, trong lòng cũng có phần cảnh giác.
Người phụ nữ này là người phụ nữ duy nhất trong thế hệ thứ hai của Đường gia, tên là Đường Kiến Như!
Đường Kiến Như mang theo sau một cặp nhi nữ là Đường Húc và Đường Lộ. Đứng sau ba người này là Mạc Đich, chồng của Đường Kiến Như.
Đời thứ hai của Đường gia, ba anh em là Đường Kiến Công, Đường Kiến Quốc, Đường Kiến Nghiệp, cuối cùng thêm một người con gái nhỏ của Đường Trăn Thanh là Đường Kiến Như.
Trong thời trẻ của mình, Đường Kiến Như đã tìm được một người chồng ngoại quốc thông qua kén rể, vì vậy cặp con của cô cũng theo Đường gia. Cặp con này và những người anh em hiện có của Đường Ân đã tạo thành tứ rồng, đôi phượng của đời 3 Đường gia.
Đường Ân biết tham vọng của bà cô này không bao giờ nhỏ, từ khi cho con cái mang theo họ Đường, gia đình nhà họ liền đồi với Đường gia như hổ rình mồi. Chỉ là nhà này luôn điệu thấp, cũng không khơi dậy sự chán ghét của quá nhiều người.
Lúc này, Đường Ân lui về phía sau một bước, Đường Kiến Như sải bước hướng trong phòng, không thèm nhìn Đường Ân. Có lẽ trong mắt Đường Kiến Như, Đường Ân thật sự không đáng để cô xem trọng.
Đường Húc nắm lấy cánh tay của Đường Lộ, đi tới trước mặt Đường Ân, khóe miệng hơi cong lên. "Anh hai, cái này lại bị chặn cửa sao?"
Đường Ân cười, "Ừ, lại bị chặn cửa!"
“Thật giống khi còn bé, giống như một con chó!” Đường Lộ da có chút ngăm đen, đôi mắt to, nhưng lại khinh thường nhìn Đường Ân, vô cùng xấu xí.
“Đường Lộ, ba vừa rồi nói cho con biết Đường Ân là anh em của con!” Mạc Địch đi tới, có chút trách cứ nhìn bọn họ.
Đường Lộ cong miệng kéo Đường Húc vào phòng.
"Đường Ân, tôi xin lỗi vì hành động của Đường Lộ. Ngày thường tôi không dạy dỗ tốt nên dẫn đến việc hai người họ có chút như thế này. Lần này về nước, có lẽ tôi rất cần phải nói chuyện với chúng nó" ! ”Mạc Địch cười nói.
Đường Ân cười gật đầu, nhưng không quan tâm.
Mạc Địch nhún vai, “Hay là, tôi dẫn cậu vào cùng?”
“Không!” Đường Ân lắc đầu liếc nhìn biệt thự đầy ẩn ý, tuy rằng cảm xúc trong lòng có chút dao động, nhưng cũng không làm cho anh bực bội.
“Vậy thì… chúc cậu may mắn!” Nói xong Mạc Địch quay người bước vào nhà.
Đường Ân từ trong kính có thể nhìn thấy Đường Kiến Công và Đường Kiến Nghiệp dường như đang ở trong phòng của Đường Trăn Thanh bên cạnh Mạc Địch vừa bước vào. Nói như vậy, Đường Trăn Thanh là người duy nhất chặn cửa nhị phòng của anh.
“Ba, tại sao chúng ta phải đứng ở chỗ này?” Dương Đan Ni lập tức dừng lại, đây là lần đầu tiên cô đến dự cuộc họp thường niên của Đường gia, làm sao có thể không ngờ lại gặp phải tình huống như vậy?
"Tại sao? Chỉ vì cô đến cùng Đường Ân ..." Một giọng nói giễu cợt vang lên.
Chương 425.
Mọi người ngẩng đầu thời điểm đã thấy Đường Hạo, đôi má nữ tính, đôi mắt hung dữ sáng rực bên trong.
"Đường Ân thì làm sao? cùng Đường Ân tới không được sao?" Dương Đan sư tức giận.
“Nếu ngươi đi cùng Đường Ân, ngươi cần phải đứng ở chỗ này chờ. Đây là quy củ Đường gia của ta!” Đường Hạo cong khóe miệng, trên mặt mang theo ý cười lạnh, liếc mắt nhìn Đường Ân xong liền bước vào nhà.
"Anh ..." Dương Đan Ni có chút cáu kỉnh.
Dương Hồng Lâm vội vàng nắm lấy cổ tay Dương Đan Ni và lắc đầu với con gái mình. Người khác có thể không biết, nhưng Dương Hồng Lâm biết, quy củ của Đường gia này có thể nói là lớn hơn tất cả.
Vừa rồi là bởi vì đội trưởng chấp pháp Đường gia đã chết, nếu không lúc này đã đứng lên.
“Ba, tại sao chúng ta phải đợi ở đây?” Dương Đan Ni có chút không phục.
Dương Hồng Lâm nhẹ nhàng thở dài, không nói nhiều lời.
Đường Ân nhíu mày, dẫn theo mọi người đứng dưới ánh nắng chói chang, có vẻ hơi chật vật.
Bùi Hạc và Bùi Nhược cúi đầu không nói nhiều, nhưng ánh mắt của Viên Chi Am lại lóe lên tia lửa, giống như muốn nhớ lại sự sỉ nhục lúc này. Về phần Hạt Tử, trên khóe miệng luôn nở một nụ cười lạnh lùng.
Quy củ?
Đường gia có những quy củ tính là gì?
Đường gia quy củ trước mặt Hạt Tử cũng không bằng cục phân chó, bây giờ chỉ cần Đường Ân nói một lời, hắn cũng dám dùng thuốc nổ cho Đường Đảo nổ tung.
“Vô tri!”
Tiếng khịt mũi lạnh lùng từ xa lại truyền đến, Đường Uý đã tới rồi. Khi Đường Uý đến thì Hàn Kỳ và Hàn Thất Lục cũng đi theo.
Hàn Kỳ cúi đầu, giống như không có dũng khí nhìn Đường Ân, Hàn Thất Lục càng thêm bối rối, ngón tay không ngừng véo góc quần áo. Phía sau ba người này là năm sáu người ngoại tộc, có vẻ là người ủng hộ Đường Uý ở châu Âu.
Đường Ân biết một hai người trong số họ, những người còn lại trông khá quen thuộc.
Nhóm người vào phòng, nhưng Đường Ân vẫn đứng ở ngoài cửa.
Cảnh tượng xấu hổ như thế này, dường như không ai có thể phá vỡ nó, tất cả đều đang xem cảnh này xảy ra.
Ánh mặt trời đã nhẹ nhàng dời lên đỉnh đầu, trên trán mọi người cũng hơi lộ ra mồ hôi.
Khoảng nửa giờ sau, gia đình Đường Kiến Như dẫn đầu ra khỏi nhà, với khuôn mặt tự hào.
Đường Ân nhìn một cái, vẫn không nói chuyện, lại im lặng lùi lại một bước.
Đường Kiến Như cười nhạo, không xem ai ra gì, đi ngang qua, còn Đường Lộ thì cong miệng lẩm bẩm: "Thật là xui xẻo! Vừa rồi tâm trạng tốt, trò chuyện với ông nội lại bị con chó ở cửa quấy rầy, không biết là người nào bãi não, để một con chó như vậy đứng trước cửa nhà người khác! "
" Đừng nói nữa ... "Mạc Địch bước lên.
“Chính là như vậy, ba tại sao không cho con nói?” Đường Lộ khinh thường nói.
"Là người lớn Đường gia bị não ..." Đường Ân lạnh lùng nói.
"Đường gia? Anh ... anh cũng xứng nhắc tới Đường gia?" Đường Lộ tức giận chỉ vào Đường Ân, "Anh trong khoảng thời gian này đã làm gì Đường gia, anh đừng tưởng chúng tôi không biết! Chân Đường Khải bị gãy như thế nào? Tại sao tay của Bác lại biến mất? Nếu Đường gia không có anh thì vẫn bình yên vô sự. Chính vì anh mà đã xảy ra rất nhiều chuyện. Anh cũng đáng được nhắc tới Đường gia?
"Tại sao tôi không xứng? Tôi là người của Đường gia, tôi là giống nòi của Đường gia, tại sao lại không xứng? Tôi không xứng, cô có xứng không?" Đường Ân nhướng mày nói. nhìn cô, chế nhạo nói: "Như thế nào? Mạc Địch tiểu thư, còn muốn chất vấn cái gì nữa không?
"Anh gọi ai là Mạc Địch tiểu thư? Tôi họ Đường, tôi là người Đường gia!" Đường Lộ tức giận, tiến lên hai bước, túm lấy cổ áo Đường Ân, "Anh dám làm nhục tôi? Đường Ân ..."
"Cút ra!" Viên Chi Am sắc mặt chìm xuống.
“Cô tính là thứ gì?” Đường Lộ tức giận tát vào mặt Viên Chi Am.
Viên Chi Am ngẩng đầu, đôi mắt đã đỏ hoe.
Sắc mặt Đường Ân nổi máu, anh túm tóc Đường Lộ, hung hăng đá vào bụng cô.
Đường Lộ bị hành động đột ngột của Đường Ân làm cho sửng sốt, nhưng động tác của Đường Ân quá nhanh nên cô đã đá cô ra một cước rồi ngã ra xa sáu bảy mét.
“Nhị thiếu gia, ngài muốn làm gì?” Bảo mẫu 50 tuổi bước tới trước mặt Đường Ân, ánh mắt u ám.
Đường Ân vỗ về bụi trên tay, “Tôi muốn giết người!”
“Đường Ân, không cần nể mặt ai à?” Đường Kiến Như cũng quay đầu lại.
“Ôi trời ơi… con gái của tôi!” Mạc Địch vội vàng đỡ Đường Lộ đứng dậy và nhìn lại Đường Ân nói, “Đường Ân, các ngươi là huynh đệ, làm sao có thể làm ra chuyện này?”
Đường Ân lạnh lùng đứng tại chỗ, nhíu mày không di chuyển.
“Tôi đang hỏi cậu, có phải hay không cậu không cần nể mặt ai?” Đường Kiến Như mắng, chỉ vào Đường Ân, “cậu cho rằng tất cả người Đường gia đều có thể bị cậu ức hiếp sao? Cậu cho rằng Đường gia không có gia luật sao? ? ”Lúc này người trong nhà đã hoảng hốt, Đường Kiến Nghiệp bước ra ngoài trước.
Với sự hỗ trợ của Đường Uý, Đường Trăn Thanh đã đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng ngoài cửa, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, "Đường Ân, anh muốn chọc giận tôi sao? Buổi họp mặt hàng năm của gia đình, chính là nơi để anh có thể đánh người? "
" Ông ơi, Đường Ân đột nhiên tấn công cháu, ông phải đòi lại công bằng cho cháu! "Đường Lộ bật khóc, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.
“Ông ngoại, vừa rồi Đường Lộ chỉ là muốn giáo huấn thủ hạ Đường Ân 1 chút, Đường Ân liền ra tay, đây là không xem quy củ Đường gia ra gì!” Đường Húc cũng tức giận.
Đường Trăn Thanh vẻ mặt ủ rũ, lãnh đạm nhìn qua mọi người, sau đó trầm giọng khiển trách: “Đường Ân, anh có biết là sai không?”
Đường Ân nắm chặt tay, vẻ mặt lạnh lùng.
"Tại sao chúng tôi sai? Rõ ràng là bọn họ ra tay trước, tại sao lại chất vấn chúng tôi?" Dương Đan Ni nhảy ra ngoài, cái đầu trọc lóc loé lên trong ánh mặt trời, nàng chỉ vào Đường Trăn Thanh, "Ngươi già rồi sao? Hay là hồ đồ rồi, sao lại đi nói Đường Ân? ”
“ Đứa nhỏ của ai, can đảm như vậy? ”Đường Kiến Nghiệp chế nhạo, trong mắt hiện lên sát ý.
Tất cả những ánh mắt nhìn vào hiện trường đột nhiên tập trung trên người của Dương Đan Ni, lộ ra vẻ thương hại từng người một. Dám đứng trên Đường đảo mà nói Đường gia lão nhân gia hồ đồ. Cô gái này can đảm đến mức nào khi nói ra điều như vậy?
Dương Hồng Lâm sắc mặt thay đổi rõ rệt, vội vàng kéo Dương Đan Ni lại và nói với một nụ cười khô khốc: "Tôi đã không dạy dỗ kỹ đứa con gái ngoan của tôi, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi ..."
"Người tơi, bắt lấy cô ta xử theo gia pháp! "" Đường Kiến Nghiệp lạnh lùng nói.
Đường Trăn Thanh híp mắt, ánh sáng lạnh lùng tỏa ra.
Khi mọi người nghe gia pháp, sắc mặt của họ bỗng trở nên trầm lại.
Gia pháp của gia tộc của Đường gia nhất định không phải chuyện tầm thường, có thể gây chết người. Đường Kiến Nghiệp muốn sử dụng gia pháp để giết Dương Đan Ni trong một lần sa ngã, qua đó trấn áp uy tín của Đường Ân.
“Không phải, sao tôi dám nói dối chứ?” Vu Sơn Bình hoảng sợ nhưng giả bộ bình tĩnh, không hề hoảng hốt nói. .
Viên Chi Am gắt lên, vứt dao nĩa trong tay rồi đẩy đĩa thức ăn trên bàn, "Vu Sơn Bình, anh có bao nhiêu cái đầu mà dám giở trò với tôi? Nhà họ Vu vừa rồi nhắc tới không phải là Thượng Hải mà là Giang Thành, anh thực sự nghĩ rằng tôi không biết sao? ”
Vẻ mặt của Vu Sơn Bình thay đổi và cười mỉa mai nói,“ Cái này… tôi không biết nhiều về chuyện này! ”
“ Anh không biết rõ sao? ”Viên Chi Am nhướng mày lên, lạnh đãm nói, "Anh thực sự không biết! Nhưng khi anh bước vào, Vu Đan hẳn là đã chỉ cho a nói hết, đúng không?"
"Không ... không…! Làm sao có chuyện đó được!" Vu Sơn Bình cười gượng.
Viên Chi Am hừ lạnh, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, "Vu Sơn Bình, bây giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng, tốt nhất anh nên nói thật với tôi. Anh ở Vu gia thế nào, anh nghĩ tôi không rõ ràng hả? Anh thật sự cho rằng Vu Đan đang muốn giúp anh? Lần trước tôi đã nói với anh rằng Vu Đan đã bắt đầu thành lập nhóm của riêng mình và nắm giữ ba hoặc bốn công ty năng lượng trong tay. Anh có nghĩ rằng tôi đang nói dối không? "
“Tất nhiên là không! ”Vẻ mặt của Vu Sơn Bình thay đổi. Lần trước Viên Chi Am nói với anh về chuyện này, anh thực sự đã yêu cầu điều tra. Kết quả điều tra cho thấy Viên Chi Am hoàn toàn không lừa dối anh, và Vu Đan thực sự có công ty ở nước ngoài.
“Anh phải suy nghĩ rõ ràng, anh là đang nghe lời Vu Đan hay là tôi!” Viên Chi Am khoanh tay lạnh lùng nhìn Vu Sơn Bình, “Nếu anh nghe lời tôi, tôi có thể giúp anh ở nhà họ Vu thu được lợi ích lớn nhất! Nếu anh nghe Vu Đan, anh chỉ có thể là một con chó dưới bàn tay Vu Đan. Sau đó, anh chỉ có thể làm bất cứ điều gì cô ta yêu cầu anh làm, và anh sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích nào!"
Trán Vu Sơn Bình dường như ướt đẫm mồ hôi lạnh , nghe Viên Chi Am nói, trong lòng có vài phần giãy giụa.
"Anh chỉ cần nói cho tôi biết Vu gia sẽ làm gì, để tôi có thể giúp anh sắp xếp hợp lý. Nếu không, không những tôi không biết Vu gia rốt cuộc đã làm được những gì, mà thậm chí có thể anh anh cũng sẽ chẳng hay biết gì! ”Viên Chi Am khoát tay nói.
Nghe vậy, vẻ mặt của Vu Sơn Bình lại thay đổi, anh nghiến răng nói: "Nhà họ Vu gần đây muốn đến Giang Thành chuẩn bị cho công ty đầu tư. Nghe nói đã cùng Giang Thành người bàn bạc rồi, sẽ được khởi động chậm nhất sau một tháng! "
" Một tháng sau? "Đường Ân nhíu mày, chợt nở nụ cười," Nhà họ Vu thật biết chọn thời điểm! " "
Một tháng sau, không phải là thời gian diễn ra cuộc họp thường niên của Đường gia sao? Nếu nhà họ Vu chơi bài như thế này, hẳn có sự hướng dẫn của Đường Uý, biết rằng trong khoảng thời gian đó Giang Thành không có người, cho nên sẽ xem xét làm việc này vào thời gian đó, phải không?
Lý Sương muốn 30% vốn cổ phần của Đầu tư tài chính, nói vậy là cũng cùng Vu gia 1 tháng sau hành động, cái này gọi là ăn ý.
"Ai là người sẽ đi Giang Thành ? "Viên Chi Am hỏi.
" Đó là dì lớn của tôi, Lý Sương ! " Vu Sơn Bình nói. Viên Chi Am thở dài, và nhìn Vu Sơn Bình đáng thương," Anh có biết dì lớn của anh thực sự muốn làm gì không? " "
" Làm gì? " Vu Sơn Bình ngạc nhiên hỏi. Viên Chi Am liếc nhìn Đường Ân, trong mắt mang theo ý dò hỏi.
Đường Ân nhẹ nhàng gật đầu.
" Cô ta muốn đi Giang Thành để tìm con gái của cô ta là Kỷ Du Du! " "Viên Chi Am mím môi, nhìn Vu Sơn Bình trong mắt mang theo vẻ trào phúng," Chuyện này cho tới bây giờ anh cũng không biết phải không? "
" Cô ... cô nói cái gì thế?" "Vu Sơn Bình kinh ngạc mở miệng, sau đó nhìn về phía Đường Ân," Chuyện này ... chuyện này làm sao có thể? " "
“Không gì là không thể!" "Viên Chi Am cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:" Chỉ là chuyện nhỏ này của anh, còn muốn giấu diếm sao? Hay vẫn muốn trốn tránh tôi? Dì lớn của anh có nói với anh tin tức rằng bà ấy đã tìm thấy con gái của mình không? Anh có cần tôi nói với anh không? “
Khuôn mặt của Vu Sơn Bình xám xịt lại.
Viên Chi Am bĩu môi, "Được rồi, tôi không cần anh làm gì nữa. Anh về trước đi! Tôi nghĩ anh nên biết rằng Du Du và Đường Ân là 1 đôi, Nếu dì lớn của anh đi Giang Thành thì điều đó thật có lợi cho chúng tôi! Dù sau này cô ấy có chuẩn bị cho Du Du bao nhiêu của hồi môn đi chăng nữa thì cũng là điều tốt cho chúng tôi! "
Vu Sơn Bình sửng sốt, mặt mày xám lại như chết, nhưng khi nghĩ đến những người trước mặt này, dường như tất cả bọn họ đều có quan hệ với Kỷ Du Du, vì vậy anh tôi vội vàng cười, “Nếu đã như vậy, thì chúng ta về sau sẽ là người 1 nhà!”
“Cũng có thể nói như vậy!” Viên Chi Am mỉm cười, và nâng cốc một lần nữa, "Uống một chén chứ?"
"Được!" Vu Sơn Bình gật đầu, nâng ly rượu, nén lại sóng gió trong lòng, mãnh liệt uống một ngụm rượu lớn.
Đường Ân từ một bên quan sát, thực sự càng ngày càng khâm phục cách làm của Viên Chi Am. Chỉ cần một vài lời nói, Vu Sơn Bình đã bị bại lộ, và những toan tính của Lý Sương cũng được thể hiện trước mặt Vu Sơn Bình.
Viên Chi Am không yêu cầu Vu Sơn Bình làm bất cứ điều gì, cũng không moi ra quá nhiều bí mật của Vu gia từ miệng anh ta, nhưng trong một vài lời nói, trái tim bình tĩnh của Vu Sơn Bình nổi lên một cơn sóng lớn. Ngay cả khi Vu Sơn Bình biết rằng Viên Chi Am có thể không tử tế, nhưng đã gieo một cái gai vào sâu trong trái tim mình, cái gai của Vu gia.
E rằng đây là trường hợp của những người giỏi trong các cuộc thập tự chinh, phải không?
Sau bữa ăn, Vu Sơn Bình rời đi trước.
Đường Ân ngẩng đầu nhìn bóng dáng Vu Sơn Bình rời đi, trong mắt hiện lên một chút thương hại, có lẽ là con trai nhà họ Vu từ khi gặp Viên Chi Am, kết cục của anh đã phải chịu đau khổ rồi.
Vu Sơn Bình ra khỏi khách sạn, đứng ở cửa khách sạn và hít một hơi thật mạnh trước khi kìm nén sự hỗn loạn trong lòng.
Lúc này, một chiếc xe Bentley chậm rãi lái tới trước mặt Vu Sơn Bình.
Vu Sơn Bình mở cửa xe, lên xe, nhìn thấy dì Vu Đan.(Nay mình xin chuyển văn phong của Vu Đan nhé mọi người, Vu Đan thực ra là dì của Sơn Bình nhưng lúc đầu k hiểu sao bản dịch lại để là bà nên sau đó mình chọn luôn là bà cho đỡ lộn xộn, từ nay về sau mình xin chuyển lại thành dì)
"Cô ấy hỏi cậu cái gì? Cô ấy yêu cầu cậu làm cái gì?" Vu Đan lạnh giọng hỏi.
Vu Sơn Bình có chút thống khổ, “Không có yêu cầu làm gì cũng không có gì hỏi …”
Vu Đan hơi sững sờ, “Ý của cậu là, cô ấy không yêu cầu cậu làm gì?”
“Không!” Vu Sơn Bình ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút trống rỗng.
“Sau đó cô ấy nói gì với cậu?” Vu Đan nhìn vẻ mặt không tốt lắm của Vu Sơn Bình, vội vàng hỏi.
“Cũng không có nói cái gì!” Vu Sơn Bình giọng trống rỗng trả lời.
“Vu Sơn Bình!” Vu Đan tức giận, nắm lấy vai Vu Sơn Bình, tức giận nói: “Cậu đây là có ý gì? Cậu đang nghi ngờ tôi? Nghi ngờ Vu gia?”
Vu Sơn Bình sững sờ, đột nhiên cười haha, “Nghi ngờ dì? Nghi ngờ Vu gia? Dì, vậy cháu nói cho dì biết, Vu gia có giấu cháu điều gì không? Có hay không? "
417 nhân tâm
Vu Sơn Bình cười cười, tựa hồ trái tim dần dần chìm xuống.
"Sơn Bình, nhiều chuyện không phải vì tôi không muốn nói với cậu, mà là Vu gia cũng có một số khó khăn! Cho dù bây giờ tôi có nói với cậu cũng không có ích lợi gì cho cậu, vậy tại sao lại tăng thêm lo lắng cho cháu?" ”Vu Đan nhẹ nhàng nói.
“Tăng thêm lo lắng ?” Vu Sơn Bình bật cười, nước mắt lưng tròng, “Nói cho cháu biết, đó thực sự là tăng thêm lo lắng, cho nên mọi người muốn chính là, sau khi khống chế được cháu rồi mới nói đúng không? Để làm cho cháu mất hết hi vọng đúng không? "
" Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy? "Vu Đan tức giận.
Vu Sơn Bình nghiến răng nhìn Vu Đan, "Dì à, lúc trước dì nói trong tay dì không có ba công ty năng lượng, và dì không muốn đổi video của cháu từ tay của Viên Chi Am, nhưng cháu đã phái người tới ra ngoài để điều tra những chuyện này. Cũng đã điều tra ra được kết quả! "
" Vu Sơn Bình, cậu đã điều tra tôi? "Vu Đan nhướng mày.
“Nếu dì không có vấn đề, dìcó sợ điều tra không?” Vu Sơn Bình hét lên.
Khi Vu Đan nhìn bộ dạng của Vu Sơn Bình, lần đầu tiên anh cảm thấy vô lực, Viên Chi Am nói chuyện với cậu ta chưa đầy nửa giờ, mà Vu Sơn Bình đã đến mức sắp nổi cơn thịnh nộ. Nếu tiếp tục như vậy, Sơn Bình chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Lúc này, Vu Đan thực sự đang nghĩ cách để hạn chế cảm xúc của Vu Sơn Bình, thậm chí còn muốn thể hiện sự tự do của Vu Sơn Bình.
Đồng thời, ba người Đường Ân trong khách sạn lúc này cũng đã ăn xong bữa tối.
Đường Ân đứng dậy đi ra khỏi cửa, Viên Chi Am ở bên đã ra dáng cung kính rồi, khí chất độc đoán vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là vẻ khiêm tốn thuần khiết nhất.
Bước ra khỏi khách sạn, Viên Chi Am tự động ngồi vào ghế lái, lái xe đưa Đường Ân và Dương Đan Ni đến trang viên.
Dương Đan Ni một tay nắm lấy cánh tay của Đường Ân, cô có thể cảm nhận rõ ràng người phụ nữ lái xe lúc này dường như thực sự rất nguy hiểm. Mối nguy hiểm này gần giống như khi cô đối mặt với Đường Uý.
Người phụ nữ này, không nên động vào!
Xe trở về trang viên, Đường Ân xuống xe, trước tiên là đi tắm, sau đó ngồi trên ghế trong phòng, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường Ân không biết chính mình từ khi nào có thói quen như vậy. Có lẽ trong không gian tĩnh lặng này, làm cho nội tâm Đường Ân trở nên bình tĩnh trở lại.
Một lúc sau, Viên Chi Am mặc áo tắm, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, giống như một người hầu gái trong phim truyền hình cổ trang, nhẹ nhàng đi vào.
Đường Ân liếc mắt nhìn lại không ngăn cản, mặc dù Viên Chi Am mặc áo choàng tắm có vẻ hơi quá đáng đối với hắn, nhưng Đường Ân vẫn là chấp nhận được.
Đến gần Đường Ân bên người, Viên Chi Am chậm rãi quỳ xuống, đôi tay mảnh khảnh nhẹ nhàng bóp bóp Đường Ân bắp chân.
Đường Ân không dao động, nhưng anh có thể cảm thấy kỹ thuật của Viên Chi Am dường như đã tiến bộ đáng kể.
“Cô tìm người để học hay sao?”
“Vâng!” Viên Chi Am nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Ân lắc đầu, cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cô, “Tội gì phải vậy?”
Viên Chi Am lắc đầu cười cười, không nói nhiều lời. Sâu thẳm trong lòng, đừng nói là học kỹ thuật xoa bóp, cho dù vì Đường Ân mà học kỹ năng giết người, cô ấy chắc chắn không phàn nàn gì cả.
Bang ...
Cửa phòng bị đẩy ra, Dương Đan Ni chạy lại, trên người cũng quấn một chiếc áo ngủ.
Đường Ân có chút kinh ngạc nhìn qua, thấy vẻ mặt Dương Đan Ni vô cùng hưng phấn, hình như gặp phải chuyện gì chấn động, lập tức nhảy dựng lên nói: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Viên Chi Am cúi đầu xuống. , dường như đang nghĩ về việc trả lời không có gì.
“Cút!” Dương Đan Ni xông lên, đẩy Viên Chi Am ra, “Ai kêu cô tới phòng này? Đây là… đây là phòng của tôi!”
Viên Chi Am ngẩng đầu lên, cố ý thẳng lưng để nâng chính ngực của mình, nơi đó hiện lên khe rãnh như muốn thể hiện hình dáng ma mị của Viên Chi Am.
Dương Đan Ni nhìn về phía trong ngực của Viên Chi Am, sau đó tại lồng ngực của chính mình, không khỏi kêu lên: "Đường Ân, cô ấy bắt nạt tôi, anh đánh cô ấy ..."
Đường Ân nhất thời không nói nên lời, nhẹ nhàng thở dài vẫy tay với Viên Chi Am. .
Trước khi Viên Chi Am rời đi, cô cố ý ngẩng cao đầu ưỡn ngực ra, khi đi ngang qua Dương Đan Ni, cô cố ý nhìn vào ngực của Dương Đan Ni, sau đó khẽ thở dài một cái rồi quay đi.
"Đường Ân, anh đánh cô ấy nhanh lên, anh đánh cô ấy nhanh lên ... Tôi điên rồi! Tôi tức điên lên rồi!" Dương Đan Ni dứt lời, điều này là một sự sỉ nhục.
Khi cùng Diêm Giai Tuệ so sánh, mặc dù cô ấy chỉ lớn hơn một chút, nhưng Dương Đan Ni không hề hoảng sợ chút nào. Sau tất cả, nó trông giống nhau, và không có sự khác biệt lớn. Nhưng giờ Viên Chi Am, quả thực chính là ... quả thực chính là nháy mắt đã bị hạ gục!
"Anh đánh cô ấy, đánh cô ấy ..."
"Đừng làm loạn!" Đường Ân xoa trán, cảm thán nói: "Cô ấy chỉ là mắc chút bệnh tâm lý, nên làm như vậy là biện pháp cuối cùng!
" Bệnh tâm lý ? Ốm đau? Anh đừng có gạt tôi ... "Dương Đan Ni hét lên và chỉ vào Đường Ân, “Anh là đồ bạc bẽo, anh đã ngủ với tôi rồi còn muốn ngủ với người khác?'
" Đừng ngu ngốc! ”Đường Ân sắc mặt đột nhiên trầm xuống,“ Tôi đã nói với cô là tôi có bạn gái… ”
“ Vậy anh… vậy sao anh còn ôm tôi ngủ? ”Dương Đan Ni kiêu ngạo, ngang ngược, Vốn là tiểu thư được nuông chiều từ bé, nào có dễ dàng buông tha như vậy chứ. Cô bước tới kéo Đường Ân cổ tay, "Anh thực ra muốn nói là..."
Đường Ân biết mình có chút đuối lý về vấn đề nhất định nào đó. Anh đã lợi dụng Dương Đan Ni và bí mật quay video vào đêm hôm đó, mặc dù Dương Đan Ni lúc đầu cũng không tử tế, nhưng rốt cuộc anh ấy đã làm điều này với Dương Đan Ni.
"Xin lỗi, tôi lúc đó ..." Đường Ân do dự, nghĩ xin lỗi.
Nhìn Đường Ân do dự lúc này, Dương Đan Nặc bắt đầu kêu thảm thiết, xoay người chạy ra ngoài cửa.
“Đường Ân, chờ đó, tôi hiện tại đi tìm ba tôi, tôi sẽ nói… nói anh là người phụ lòng, bạc bẽo!”
Đường Ân khẽ thở dài nhìn cô ấy rời đi, cũng không có đuổi theo ra ngoài.
Có lẽ, đây cũng là một cách tốt để xử lý Dương Đan Ni chăng?
Khi Dương Đan Ni chạy ra ngoài, cô lao xuống cầu thang và lái xe rời khỏi trang viên.
Nhìn thấy cảnh này, Viên Chi Am đang ở trên lầu hai cũng khẽ lắc đầu, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp. Nhưng vào lúc này, Viên Chi Am không có thời gian để ý đến tâm trạng của Dương Đan Ni, cô lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Vu Sơn Bình.
Vu Sơn Bình đang ở trong biệt thự của Vu gia, đôi mắt có chút đỏ.
Điện thoại rung khiến Vu Sơn Bình trở về thực tại, cậu ta lấy điện thoại di động ra xem, đó là một tin nhắn của Viên Chi Am.
“Đêm nay đừng ở nhà họ Vu, lập tức rời đi!”
Vu Sơn Bình sửng sốt, vội vàng cất điện thoại di động, có chút hoảng hốt đứng lên. Nhưng mà, đúng lúc này, ngoài cửa dường như có tiếng bước chân nhẹ, sau đó cửa khẽ lay động rồi từ từ được đẩy ra.
Chương 418.
Vu Sơn Bình giật mình, sắc mặt đại biến.
Trong nháy mắt, Vu Sơn Bình lập tức nằm xuống đất, sau đó lăn vào ở dưới giường.
Lúc này trước cửa nhà có hai bóng người đi vào.
Vu Sơn Bình chỉ có thể nhìn thấy mắt cá chân của hai người đàn ông từ khe hở dưới gầm giường, và có thể cảm thấy họ di chuyển một cách thận trọng, như thể họ đang nghiêng về phía bên giường.
Lúc này, Vu Sơn Bình dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Đây có phải là sát thủ của Vu gia?
Nhà họ Vu, muốn giết chính mình sao?
“Không có, đã trốn rồi?”
“Đuổi theo…”
Hai người phát hiện trên giường không có người, lập tức lao ra ngoài cửa.
Vu Sơn Bình sắc mặt u ám, từ dưới giường đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi bước nhanh ra cửa.
Nhìn thấy hai người rời đi, Vu Sơn Bình sâu trong lòng có một cỗ tức giận không thể ngăn cản!
đó là ai?
Vu Chính hay Vu Đan?
Vu Sơn Bình nghiến răng, nếu không phải Viên Chi Am nhắn tin, hắn đã bị hai người này bắt đi rồi đúng không? Khi đó, liệu anh có còn đường sống không?
Cuộc chiến vì quyền lợi của đại gia đình thật là đẫm máu, Vu Sơn Bình chưa từng thấy, nhưng không ngờ lại xảy ra cảnh tượng như vậy với mình.
Mang theo hận ý vô hạn, Vu Sơn Bình bước nhanh ra khỏi phòng, dọc theo cầu thang của biệt thự nhà họ Vu, nhanh chóng tiến đến phòng tắm ở lầu một. Anh không dám đi ra ngoài cửa trước, anh biết chắc chắn có người ở bên ngoài.
Đẩy cửa sổ phòng tắm ra, Vu Sơn Bình nhảy ra ngoài, nhanh chóng đến gần thảm cỏ, đi vòng qua một bên bức tường của biệt thự Vu gia, hung hăng nhìn lại ánh đèn bên trong biệt thự, sau đó nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Vu Sơn Bình bỏ trốn đã gây ra một làn sóng trong dinh thự Vu gia, nhưng đối với Vu gia hiện tại, đây chỉ là một vòng xoáy nhỏ. Ngay cả khi Vu Sơn Bình đã từng là cốt lõi của Vu gia, họ cũng sẽ không để tâm đến vấn đề này.
Sáng sớm hôm sau, Viên Chi Am nhận được tin nhắn của Vu Sơn Bình, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Hành động của Vu gia có thể làm tổn thương trái tim của Vu Sơn Bình, có lẽ Vu gia không muốn giết Vu Sơn Bình một chút nào, mà chỉ muốn giam lỏng anh ta, hoặc có lẽ chỉ cho anh tôi một số cảnh cáo. Nhưng những cái này không quan trọng, quan trọng là Vu Sơn Bình có dã tâm và đã hoàn toàn rời bỏ Vu gia.
Viên Chi Am biết rằng Vu Sơn Bình đã hoàn toàn nằm trong tay cô, không còn cơ hội chạy thoát nữa.
Ăn sáng xong, Bùi Hạc từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm rất nhiều tài liệu.
"Đồn cảnh sát đã liên lạc và xác nhận đây thực sự là phòng vệ chính đáng. Sau khi đệ trình lên cơ quan công tố, yêu cầu kháng cáo đã bị từ chối! Bây giờ cậu cần phải đến đồn cảnh sát trước khi có thể rời khỏi Bắc Kinh!" Bùi Hạc nói nhỏ.
Đường Ân gật đầu, đứng dậy cùng Bùi Hạc bước ra ngoài cửa.
Đường Ân đến Bắc Kinh cũng đã được một thời gian, hơn 20 ngày nữa sẽ tổ chức đại hội thường niên của Đường gia. Đường Ân nhất định phải trở về Giang Thành chuẩn bị, tránh trường hợp lúc đấy nóng vội mà phạm sai lầm.
Trên đường đến đồn cảnh sát, nhìn thấy xe của Dương Hồng Lâm đang đậu bên ngoài đồn cảnh sát.
Dương Hồng Lâm dẫn theo hai,ba người và dường như đang đợi Đường Ân.
Sau khi Đường Ân xuống xe, đầu tiên là mỉm cười nói “Chú Dương, chú có việc gì thì cứ gọi cho cháu, sao lại đợi ở đây!”
Dương Hồng Lâm nháy mắt thâm thúy liếc nhìn xe của mình.
Đường Ân cứng đờ, nhìn thấy trong xe có một người ngồi, nghiêng đầu về hướng khác. Thậm chí qua kính cửa sổ, có thể nhìn thấy cái đầu trọc lóc bóng bẩy, ít nhiều cảm thấy thích thú.
“Đường Ân, cháu và Đan Ni có chuyện gì vậy?” Dương Hồng Lâm tiến lên hai bước, có phần không vui nói: “Vợ tôi mất sớm, chỉ có 1 cô con gái như vậy. Nếu cậu khi dễ con gái tôi, tôi phải đi tìm nhị gia à.”
" Không có! "Đường Ân vội vàng cười," Cháu và cô ấy ... có chút hiểu lầm! "
"Được, đừng sợ có hiểu lầm, đến thời điểm cứ giải thích rõ ràng là được, nhưng đừng bắt nạt cô ấy! Đường gia đang xếp hàng, nếu cậu bắt nạt con gái tôi, cho dù tôi đứng về phía cậu, nhưng tôi cũng muốn xử cậu luôn! ”Dương Hồng Lâm cảnh cáo.
Đường Ân đột nhiên bật cười, anh cảm thấy Dương Hồng Lâm khi nói chuyện có chút nghĩ 1 đường nói 1 nẻo bộ dáng. Có lẽ là Dương Đan Ni ép buộc ông đi tới, cho nên Dương Hồng Lâm mới nói vài câu tàn nhẫn trước mặt Đường Ân.
“Vâng, nếu như tôi bắt nạt Dương ĐanNi, tôi nhất định sẽ tới trước mặt chú chịu tội!” Đường Ân vội vàng cười xin lỗi.
“Được!” Dương Hồng Lâm cố tình vẻ mặt ủ rũ, quay người đi về phía đồn cảnh sát, “Đi thôi, tôi đưa cậu đi làm thủ tục. Cuộc họp thường niên sắp bắt đầu, cậu cần phải chuẩn bị!”
“Vâng!” Đường Ân đi theo tiến vào đồn cảnh sát.
Thủ tục ở đồn cảnh sát không rườm rà, chỉ chưa đầy mười phút hai người đã ra khỏi đồn cảnh sát.
Dương Hồng Lâm đứng trước đồn cảnh sát nhẹ giọng nói: “Hôm qua tôi nghe anh Miêu nói Tứ đại gia tộc hình như có chút chuẩn bị động thủ!”
“Tứ đại gia tộc cũng chuẩn bị động thủ?” Đường Ân là ngạc nhiên, sắc mặt hơi thay đổi nói: "Có biết rõ ràng ý tứ của họ không? Ai mời bọn họ?"
"Hiện tại vẫn chưa rõ! Nhưng nghe nói Mạnh gia nhất định sẽ có mặt tại cuộc họp thường niên này ... Ngoài Mạnh gia, còn có thêm Âu Dương Mỹ ... "Dương Hồng Lâm nhẹ giọng cảnh cáo.
Đường Ân khẽ gật đầu, ánh mắt có chút lạnh lùng. Bốn đại gia tộc chính là Mạnh gia nơi Mạnh Quán sinh sống, Âu Dương gia ở châu Mỹ, Nguyễn gia ở Đông Nam Á và Thẩm gia ở châu Âu.
Bốn gia tộc này đều là những gia tộc hàng đầu thế giới. Tuy rằng không thể so với Đường gia, nhưng ở một mức độ nhất định, có thể ảnh hưởng đến quyết định của Đường gia.
Những gia tộc này không thua kém một số gia tộc hàng trăm năm tuổi ở nước ngoài, và thậm chí còn vượt xa họ ở một số khía cạnh.
"Miêu Bách suy đoán, có thể là do lão gia tử mặt mũi ..." Dương Hồng Lâm nhìn sắc mặt của Đường Ân, nhẹ giọng nói.
Đường Ân sửng sốt một chút, liền gật đầu nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi!”
“Khi nào thì cậu rời đi?” Dương Hồng Lâm nhìn Đường Ân hỏi.
“Chắc là buổi chiều, tối nay tôi sẽ tới Giang Thành!” Đường Ân ngẩng đầu thở dài nói: “Dù sao thì đại hội thường niên của Đường gia cũng gần đến rồi…”
“Được, đến lúc đó tôi sẽ đến Giang Thành trước sau đó sẽ cùng cậu đi Đường đảo! ”Dương Hồng Lâm thì thào.
“Được!” Đường Ân gật đầu, xoay người bước xuống bậc thang, lên xe.
Bên trong xe của Dương Hồng Lâm, Dương Đan Ni nhìn Đường Ân rời đi, cắn răng đầy căm hận.
Tên này từ đầu đến cuối còn không có nhìn chính mình?
Lửa giận trong lòng Dương Đan Ni đột nhiên dâng lên, đúng lúc này Dương Hồng Lâm mở cửa xe.
“Ba, con kêu ba đánh anh ta, tại sao ba không đánh anh ta?” Dương Đan Ni tức giận hỏi.
“Ba đã mắng cậu ta rồi, ba tin tưởng lần sau cậu ta sẽ không dámn nữa!” Dương Hồng Lâm nói.
"Vậy anh ta ngủ với con thì sao? Anh ta đưa cho con 20tr vậy là xong hết hả?" Dương Đan Ni chỉ vào bên ngoài xe, bĩu môi chất vấn.
Chương 419.
"Làm sao con gái có thể nói những điều như vậy?" Dương Hồng Lâm mắng và nói nghiêm khắc "Và ba đã xem đoạn video đó, rõ ràng là con trèo lên giường người khác. Con nói xem ba phải đánh cậu ta như thế nào? Cho dù chuyện này có nói với gia chủ của Đường gia, Đường gia cũng sẽ không can thiệp! "
" Con trèo lên giường, Anh ta được phép ôm con à? " Dương Đan Ni cãi cùn.
"Con đều dâng mỡ tới miệng mèo, còn trách mèo mở miệng? Con nói xem, đây là đạo lý gì?" Dương Hồng Lâm có chút tức giận, "Nếu như con bị cậu ta trói trên giường, vậy ba đây không tiếc cái mạng của Dương Hồng Lâm này để có thể giúp con, nhưng con như vậy thì làm sao mà được? "
" Con không quan tâm, ba phải đánh anh ta! "Dương Đan Ni ôm đầu hét lên," Ba phải đánh anh ta, không thì con. ... ... Con sẽ tự sát! Con sẽ để cho ba không bao giờ gặp lại con được nữa! "
Dương Hồng Lâm hận đến tận răng," Được, con ở chỗ này chờ ba, ba sẽ đi đánh cậu ta! "
" Được! " Dương Đan Ni gật đầu.
Dương Hồng Lâm xuống xe vội vàng chặn xe Đường Ân, sau khi kéo cửa đi vào, mặt có chút đỏ. "Đúng rồi, nếu lần này tới Đường đảo, thiếu gia nói tôi nên mặc quần náo như thế nào? "
" Hả...... "Đường Ân hơi sững sờ một chút, loại chuyện này còn cần phải hỏi sao? Dương Hồng Lâm bị làm sao vậy?
“Nên ăn mặc nghiêm túc!”
“Được!” Dương Hồng Lâm vỗ tay, xoay người xuống xe.
Đường Ân ngây người nhìn cảnh này, tựa hồ muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra, không có vạch trần Dương Hồng Lâm, mà là cười hỏi Bùi Hạc tiếp tục lái xe ra ngoài.
Dương Hồng Lâm trở lại xe, lạnh giọng nói: "Bây giờ con đã hài lòng chưa? Ba tát cậu ta hai ba cái, coi như trút giận cho con! Bây giờ hai tay ba đều đỏ bừng, có được không?"
"Vâng! Được rồi!" Dương Đan Ni mỉm cười, nắm lấy cánh tay của Dương Hồng Lâm, vui sướng nghiêng người, "Ba là người đối xử tốt nhất với con! Ba, bây giờ con thấy anh ta không vừa mắt, chờ ngày nào đó con sẽ gọi vài người, ba lại giúp con đánh hắn một lần nữa, lần này con sẽ tự mình động thủ! ”
Dương Hồng Lâm nhẹ thở dài, nhìn con gái của chính mình, lắc đầu nguầy nguậy. Bao nhiêu năm là bậc thầy trên thương trường, nhưng với Dương Đan Ni lại trả giá không ít. Điều này cũng dẫn đến tính khí bất cần của Dương Đan Ni, hầu hết mọi người đều không thể chịu được.
Dương Hồng Lâm thực sự biết những gì đã xảy ra với Dương Đan Ni trong khoảng thời gian này. Lý do ông muốn Dương Đan Ni ở bên Đường Ân là vì ông muốn Đường Ân, một người mạnh mẽ, một ác nhân sẽ kiềm chế tính khí của Dương Đan Ni. Ai biết cả hai dường như lại xảy ra 1 chút chuyện.
Sau khi xe chạy được một đoạn đường, giọng nói vui vẻ của Dương Đan Ni mới phát ra từ trong xe.
Khi đêm đến, một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Giang Thành.
Đường Ân cùng Bùi Hạc bước ra ngoài, phía sau có người bế Bùi Nhược bị thương.
Bùi Nhược hồi phục không tệ, ước tính sẽ có thể hoàn toàn bình phục trước cuộc họp thường niên của Đường gia. Viên Chi Am bị Đường Ân đưa đến Thượng Hải, dù sao thì ở Thượng Hải bây giờ cũng không có ai cả, sẽ có rất nhiều rắc rối.
Đoàn người ra khỏi sân bay liền nhìn thấy Hạt Tử cùng một đám người, đã đứng ở bên cạnh đoàn xe cách đó không xa.
Hạt Tử đã hồi phục sức khỏe kể từ lần cuối cùng bị thương ở Thượng Hải, may mắn thay, tình trạng thể chất của cậu ấy tốt, cộng với kỹthuật y tế tuyệt vời của bệnh viện, Hạt Tử đã hoàn toàn bình phục.
Lên xe đến thẳng trụ sở đầu tư tài chính.
Trong khoảng thời gian Bùi Hạc rời đi, Đầu tư tài chính có rất nhiều việc phải xử lý, lúc này nhất định không được chậm trễ.
Đường Ân xuống xe nửa đường trở về biệt thự ở đại học Giang Thành.
Kỷ Du Du vẫn chưa tan học, nhưng Sầm Hạ thì đang ở nhà và hơn nữa ở trong phòng tập trên tầng hai, nhìn chằm chằm vào Tứ Nương đang tập đấm bốc.
Cơ thể của Tứ Nương đã gần như hồi phục và đã tập luyện trong những ngày này.
Sầm Hạ ngồi xổm cách Tứ Nương không xa, ngơ ngác nhìn bà dì hung dữ, đánh một đấm vào bao cát. Kem trên tay cô chảy ra, chảy cả vào bàn tay nhỏ bé, nhưng vẫn không tìm thấy.
Đường Ân nhìn cảnh này có chút buồn cười, bước tới sờ sờ đầu của Sầm Hạ, nhìn Tứ Nương.
“Oa… Anh Đường Ân, anh về rồi à?” Sầm Hạ phản ứng lại, lập tức kinh ngạc ôm lấy Đường Ân, cây kem trên tay xoa xoa khắp người Đường Ân.
Đường Ân cười một tiếng, nhìn về phía Tứ Nương, "Tứ Nương thân thể hồi phục không tồi, hẳn là có thể tới kịp cuộc họp thường niên!"
"Cuộc họp thường niên? Cậu thật ra đang tưởng bở, nhanh như vậy liền muốn tôi ra sức cho cậu?" Tứ Nương mỉm cười, nhìn Đường Ân.
Đường Ân lúng túng cười, "Dì nói gì vậy? cháu chỉ muốn gì đi gặp mẹ cháu thoi mà. Dù sao cũng không gặp nhau lâu như vậy, phỏng chừng 2 người đều rất nhớ nhau!
" Miệng lưỡi dẻo như kẹo….! ”Tứ Nương cười cười, xoay người tập quyền anh.
Đường Ân rời khỏi phòng huấn luyện ôm Sầm Hạ bước lên lầu.
Khi đến gần phòng của Hồ Tùng, Đường Ân vô thức buông lỏng bước chân, trong lòng trở nên vô cùng nặng nề.
Cốc, Cốc, Cốc…
“Mời vào!” Giọng Hồ Tùng truyền đến.
Đường Ân hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Hồ Tùng đang ngồi trên xe lăn, trên tay cầm một cuốn sách. Nước da của ông ấy đã tốt lên nhiều, và có vẻ như tình trạng của ông ấy cũng không tệ trong khoảng thời gian này.
“Cậu đã về rồi?”
“Tôi đã về!” Đường Ân gật đầu, đặt Sầm Hạ xuống.
Hồ Tùng xoa đầu Sầm Hạ cười, nhẹ gật đầu, "Bắc Kinh vẫn tiến triển tốt chứ?"
"Đúng vậy, toàn bộ đều tiến triển tốt! Mặc dù Đường Uý không chết, nhưng vẫn khiến cho Đường Uý có chịu ảnh hưởng nhất định!" ”Đường Ân nói.
Hồ Tùng gật đầu, "Đường Uý, cậu phải cẩn thận hơn. Thủ đoạn của cô ấy nhất định không đơn giản như vẻ bề ngoài! Nhị gia từng nói nếu Đường Uý là nam nhân, thì cậu trăm triệu lần cũng không có khả năng cùng cô ấy tranh đoạt! "
" Ừm, tôi biết điều này! "Đường Ân gật đầu nói.
Đường Uý gần như có những kỹ năng mà người khác không thể sánh được cho dù đó là sự nổi tiếng trong Đường gia hay trong cách cư xử của chính cô ấy. Hầu như tất cả mọi người trong Đường gia đều biết điều này. Đường Ân đã cảm thấy áp lực ngay từ khi cô ấy bắt tay với Rogers.
“Tôi lần này trở lại, muốn nhờ ông một chuyện!” Đường Ân im lặng một chút, cung kính hỏi: “Lần trước Đinh Huyên bị thương nặng ở Thượng Hải, thể chất cũng không hồi phục tốt. Cậu ấy có khả năng có vấn đề lớn ... "
Hồ Tùng im lặng, trong mắt hiện lên một tiếng thở dài," Đinh Huyên có vấn đề, tôi đã đến thăm cậu ta ở bệnh viện trước đây! "
" Có cách nào không? " Đường Ân nhẹ giọng hỏi, trong lòng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Chương 420.
“Biện pháp thì không phải không có!” Hồ Tùng thở dài nói: “Chỉ là có chút hơi khó mà thôi"
" Khó như thế nào? "Đường Ân hỏi.
Hồ Tùng nói: "cậu ấy bị tổn thương kinh mạch nên phải đả thông kinh mạch. Nếu tôi còn sung sức như thời hoàng kim, cộng với thuật châm cứu, tôi có thể có thể đả thông kinh mạch của anh ấy bằng nội lực. Bây giờ cơ thể bị biến cố, thực lực đã bị giảm đi rất nhiều, sợ rằng khó có thể giúp cậu ta khôi phục."
Sắc mặt Đường Ân hơi thay đổi khi nghe ông ấy nói," Còn tôi thì sao? Nếu tôi học châm cứu, liệu có hy vọng không? "
" Cậu nói ... "Hồ Tùng trầm ngâm, thở dài nói:" Nếu như cho cậu thêm 10 năm, có lẽ còn có cơ hội, hiện tại cậu….chỉ sợ còn kém 1 chút! ”
“ Mười năm? ”Đường Ân thì thào nói nhỏ, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Trong mười năm?
Ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong mười năm này? Nếu xếp hàng thất bại, chưa nói mười năm, chưa biết còn sống sau đó hay không nữa. Hơn nữa, cho dù có thể xếp hàng thành công, mười năm thực sự là một cực hình đối với Đinh Huyên.
Phó Oanh sẽ đợi cậu ta mười năm này?
Đường Ân đứng ngây người, cảm thấy suy nghĩ trong đầu rất phức tạp.
Trong phòng trở nên trầm mặc trong chốc lát.
Hồ Tùng thở dài, "Mười năm, đó chỉ là tương đối, nếu tu luyện có cái gì sai lầm, sợ rằng mười năm còn không đủ!"
"Tôi hiểu được!" Đường Ân miễn cưỡng cười, tuy 10 năm có chút dài nhưng vẫn còn hi vọng. Nếu không có chút hy vọng nào, anh không biết phải giải thích với Đinh Huyên như thế nào.
Sau khi trò chuyện thoáng qua với Hồ Tùng, Sầm Hạ háo hức nhìn từ bên cạnh, như có tiếng gì đó đột nhiên vang lên, cô đẩy cửa chạy ra ngoài.
Một lúc sau, Kỷ Du Du cuối cùng cũng tan học trở về.
Sầm Hạ ngồi xổm bên ngoài cửa và khi nhìn thấy Kỷ Du Du trở lại, đôi mắt nhỏ của cô đã sáng lên.
"Chị Du Du, anh Đường Ân đã về rồi ..."
Kỷ Du Du sửng sốt một chút, mặt lập tức đỏ bừng.
"Hãy nhớ những gì em đã nói với chị trước đây? Chị phải tạo cho anh ấy một bất ngờ, hoặc thậm chí làm cho anh ấy cảm thấy tuyệt vời!" Sầm Hạ nghiêm túc nói, ánh mắt đầy khích lệ.
“Tuyệt vời?” Du Du nghe thấy từ này, cô cảm thấy nổi da gà khắp người.
“Đúng vậy, phải thật tuyệt vời!” Sầm Hạ nói, nắm tay Kỷ Du Du đi về phía trong phòng, “Hiện tại anh ấy đang ở trong phòng của ông Hồ Tùng, chị nên về phòng tắm rửa và mặc quần áo đi ..... "
" Hả? "Kỷ Du Du càng thêm luống cuống.
“Mau lên chị, để em canh cho!” Sầm Hạ nói xong vội vàng chạy lên lầu.
Kỷ Du Du tuy rằng bối rối, nhưng khi nghĩ đến những cuốn sách cô ấy xem mấy ngày nay, lập tức ổn định cảm xúc, sau đó nhẹ nhàng đi về phía phòng tắm.
Vào phòng tắm, Kỷ Du Du nhớ lại những gì đã thấy trước đó, lần đầu tiên cởi bỏ quần áo, vội vàng vắt ra một lượng lớn sữa tắm, gần như xoa toàn thân.
Tiếng nước bắn khiến Kỷ Du Du càng thêm bối rối.
Cuối cùng sau khi tắm rửa sạch sẽ, vội vàng lau khô người, mặc một chiếc áo choàng tắm gợi cảm mua lại trên mạng và ngồi trước gương.
Người trong gương tuy thuần khiết đáng yêu, nhưng so với chiếc áo choàng tắm gợi cảm trên người thì rõ ràng có sự thay đổi phong cách ngay lập tức. Xét cho cùng, Kỷ Du Du vẫn là kiểu người trong sáng như vậy, dường như còn lâu mới gợi cảm.
Vào lúc này, Kỷ Du Du không thể lo nhiều như vậy, vội vàng lấy các loại mỹ phẩm khác nhau ra, sau đó trang điểm dựa theo những gì học được.
Mấy ngày nay Đường Ân không có ở nhà, Kỷ Du Du thực sự đã học được nhiều cách làm đẹp khác nhau. Đặc biệt là sau khi Đường Ân nói về chuyện của anh và Dương Đan Ni, Kỷ Du Du cảm thấy trong lòng cảm thấy có chút nguy cơ.
Tất cả phấn mắt và má hồng đều được thoa lên, và son môi được chọn một màu đỏ lớn ...
Rắc rắc ... Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Kỷ Du Du rùng mình, thoa son phấn lên mặt.
"Anh Đường Ân, anh không thể vào lúc này ..." Giọng Sầm Hạ truyền đến.
Đường Ân đã đẩy phòng tắm sang một bên, và sững sờ khi nhìn thấy Kỷ Du Du đang ngồi trước gương.
“Hahaha…”
Đường Ân nhìn bộ dạng của Kỷ Du Du, không khỏi đột nhiên bật cười, “Em… Em làm sao lại thành ra thế này?”
Ánh mắt Kỷ Du Du đầy hoảng sợ, trên người cô ửng hồng, mặt nặng trĩu, thỏi son đã quệt đi nửa khuôn mặt vì cô ấy thả tay ra, có vẻ như thay vì thẩm mỹ, lại có 1 chút lố bịch.
Sầm Hạ cũng sững sờ, không ngờ Kỷ Du Du lại trang điểm kiểu này.
“Đường… Đường Ân…” Kỷ Du Du cúi đầu, vội vàng quay mặt lại, “Đừng nhìn, em còn chưa trang điểm xong!”
Đường Ân cười nói, chậm rãi đi vào từng bước, kéo bàn tay của Kỷ Du Du, “Em đã làm như thế nào? Làm thế nào trang điểm lại thành thế này?”
“Khó coi lăm sao?” Kỷ Du Du sững sờ, có chút đỏ mặt.
Đường Ân do dự một hồi, sau đó mỉm cười, “Nào, anh tới giúp e ...”
“Hả?” Kỷ Du Du sững sờ.
Đường Ân không chút do dự mà vặn vòi nước, “Em trước tiên rửa sạch đi đã, anh giúp e trang điểm, e nhất định sẽ hài lòng!”
“Vâng..!” Kỷ Du Du nhàn nhạt gật đầu.
Đường Ân nhìn đôi má sạch sẽ của Kỷ Du Du, thoa kem dưỡng da mặt, sau đó dùng chì kẻ mày vẽ vài nét nhẹ, chọn son môi màu hồng.
Sau một thời gian, Kỷ Du Du đã có một diện mạo hoàn toàn mới.
“Thấy thế nào?” Đường Ân cười cười.
Kỷ Du Du đang nhìn vào người trong gương, cô không thể tin được rằng người trong gương là chính mình.
Thật ra Đường Ân cũng không làm gì nhiều, chỉ là tô điểm nhẹ khuôn mặt thuần khiết đáng yêu của cô, nhưng lại khiến cả người cô bừng lên một loại sáng ngời khác.
Kỷ Du Du vốn là một cô gái xinh đẹp, để mặt mộc có thể ăn đứt bất cứ ai, sau khi trang điểm thêm những lớp trang điểm này thì dường như được nâng cấp lên một tầm cao mới.
Đường Ân nhìn bộ dạng của Kỷ Du Du, nhất thời cảm thấy có chút ngẩn ngơ. Mặc dù Đường Ân đã giúp trang điểm nhẹ trên mặt Kỷ Du Du, nhưng Đường Ân cũng không ngờ Kỷ Du Du lại có sức hút như vậy.
Sầm Hạ từ một bên quan sát, cũng hơi ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy trạng thái của hai người, cô ấy cười khúc khích rồi quay người bỏ chạy.
Trong phòng tắm chỉ còn lại Đường Ân và Kỷ Du Du, điều này khiến Kỷ Du Du có chút xấu hổ.
“Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, cô gái từng nhảy xuống hồ khi đó lại xinh đẹp như thế này!”
Đường Ân cười nhẹ, từ phía sau đưa tay ôm Kỷ Du Du.
Kỷ Du Du cơ thể thắt lại, đầu óc đột nhiên trở nên rối rắm, căn cứ theo những cuốn sách xem mấy ngày nay, những cuốn sách đó nói nên làm gì bây giờ?
Giờ khắc này, có nên quay lại hôn Đường Ân không?
Chương 421
Kỷ Du Du cảm thấy tim mình đập kịch liệt, trong đầu nghĩ đến nội dung cuốn sách, cơ thể run lên.
“Sao vậy?” Đường Ân kinh ngạc.
“Không… không có gì!” Kỷ Du Du bối rối nói.
Đường Ân mỉm cười, hôn nhẹ lên tóc cô, xoay người bước ra khỏi phòng tắm.
Kỷ Du Du ngồi bên trong nhìn Đường Ân rời đi, cô không khỏi có chút tức giận vì sự rụt rè của mình.
Tối nay, có nên chủ động một chút không?
Kỷ Du Du có vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, rốt cuộc cô không biết phải làm thế nào.
Đối với Kỷ Du Du, một đêm này có thể nói là mơ mơ màng màng, cô đã quên mình đi ngủ như thế nào, chỉ biết rằng cô đang dựa vào Đường Ân, nhịp tim phi thường mạnh mẽ.
Đường Ân không để ý đến suy nghĩ của Kỷ Du Du, đêm nay ngủ rất say.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Ân tiễn Sầm Hạ và Kỷ Du Du đi học, một mình đến bệnh viện.
Đinh Huyên khôi phục không tồi, nhìn thấy Đường Ân đi tới, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý, "Huynh đệ à, cậu không biết sao, mấy ngày nay tôi gần như trở thành một vị thần! Ngoại trừ không thể đi tới Thượng Hải , còn lại ngày nào cũng có người hầu hạ! Hai cô y tá nhỏ đó,nhìn thấy thân thể cường tráng của tôi, ánh mắt bọn họ gần như nhìn thẳng ..."
Đường Ân hưng phấn nhìn Đinh Huyên biểu cảm, thở dài từ tận đáy lòng.
“Trưa hôm nay uống vài ly chứ?”
“Không được, khi nàohoàn toàn bình phục, tôi sẽ cùng cậu không say không về!” Đường Ân cười cười nói nhẹ nhàng.
"Cậu sợ cái gì? Đến quỷ môn quan lão tử ta đây còn đi qua thì còn quan tâm chút rượu này? Chúng ta đã bao lâu rồi không say? Nhân cơ hội này, huynh đệ chúng ta có phải hay không say 1 bữa?" Đinh Huyên bất cẩn hỏi.
Đường Ân do dự một chút rồi nhẹ giọng nói: “Đinh Huyên, tôi có thể chữa trị được bệnh của cậu!”
“Bệnh của tôi?” Đinh Huyên cười, “Không phải tôi đang ở bệnh viện để chữa trị đây sao? Còn bệnh gì mà bệnh viện chữa không được lại muốn cậu chữa? "
Đường Ân im lặng một hồi," Những gì tôi nói đều là sự thật ... tôi có thể trị được bệnh của cậu! "
Đinh Huyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Ân, nụ cười trên má anh cũng cứng lại vài phần, nhìn thẳng vào Đường Ân.
“Tin tưởng tôi!” Đường Ân nói.
Đinh Huyên cúi đầu chậm rãi, không còn tiếng cười nữa, thay vào đó là bộ dáng trầm cảm. Có lẽ ở trước mặt Đường Ân, Đinh Huyên không muốn nói về chuyện đó, dù sao điều đó đại diện cho lòng tự trọng của một người đàn ông và cũng đại diện cho sự ngụy trang của một người.
Đường Ân xé bỏ lớp ngụy trang của cậu ta, cũng không muốn giẫm đạp lên tôn nghiêm của cậu ta, mà là cho cậu ta hy vọng..
“Thật sao?” Giọng nói của Đinh Huyên có chút khàn khàn, thậm chí có chút kích động.
“Đúng, là thật!” Đường Ân hít sâu một hơi, đứng lên, vỗ vỗ vai anh, “Cho tôi hai năm thời gian ...”
“Được rồi, tôi tin tưởng cậu, tôi sẽ chờ cậu 2 năm!” Đinh Huyên ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Đường Ân.
Thời gian mà Hồ Tùng đưa ra là mười năm, Đường Ân cũng không muốn đợi lâu như vậy, Đường Ân muốn đạt tới trong vòng hai năm. Chỉ cần có thể đạt tới mức đó, Đinh Huyên có thể được chữa khỏi hoàn toàn.
Đường Ân một tay ôm Đinh Huyên, nặng nề gật đầu rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng Đinh Huyên với một gánh nặng trên vai.
Bên ngoài phòng, Phó Doanh đang lau nước mắt.
Đường Ân không biết nên nói cái gì, đơn giản gật đầu, sau đó xoay người bước ra ngoài viện.
Sau khi xuất viện, Đường Ân trực tiếp đi tới Đầu tư tài chính.
Đi thang máy đến tận đỉnh đầu tư mạo hiểm, Đường Ân bước vào văn phòng của Bùi Hạc.
Bùi Hạc đang làm tài liệu, thấy Đường Ân đến thì định đứng dậy, nhưng bị Đường Ân ngăn lại.
Hạt Tử bước ra khỏi phòng thư ký, xử lý tập tài liệu trên tay, đặt trước mặt Đường Ân. "Thiếu gia, Anh Bùi nói rằng tổng số tiền đang lưu hành hiện tại là bốn tỷ nhân dân tệ. Nếu anh muốn tiền quay trở lại nhanh chóng… .chỉ có thể lấy cổ phần ở một số công ty tiềm năng và lần lượt chuyển nhượng sang công ty khác! "
Đường Ân xoa lông mày một cái, nhẹ gật đầu, "Không có cách nào khác là tạm thời làm đi! Để người chuẩn bị, dù là tiệm châu báu Kỷ Thị Nữ hay là đầu tư tài chính, đều cần thời gian ngắn nhất thực hiện cho dòng tiền quay trở về! "
"Cuộc họp thường niên họ Đường, cần nhiều tiền như vậy? "Bùi Hạc sửng sốt trong chốc lát.
“ừm… ít nhất cũng phải mười tỷ!” Đường Ân hít sâu một hơi, cảm thấy trong phòng có chút áp lực, đây vốn đã là tiêu chuẩn thấp nhất rồi. Bởi vì tại đại hội thường niên của Đường gia, sẽ có rất nhiều đối chọi gay gắt, đồng thời cũng sẽ có rất nhiều lợi ích.
Cuộc họp thường niên của Đường gia là một khung cảnh dòng chảy tài chính quy mô lớn. Mọi người không chỉ tham dự cuộc họp thường niên, mà có lẽ còn mở rộng con đường trong tương lai. Nếu không quá lớn , tại sao Bùi Hạc cứ kêu Đường Ân đưa mình đến buổi họp thường niên của Đường gia?
Bởi vì cuộc họp thường niên của Đường gia, thực sự có rất nhiều cơ hội.
"Muốn nhiều tiền như vậy, sớm nhất cũng phải một tháng ..." Bùi Hạc do dự nói.
“Không, hai mươi ngày!” Đường Ân phủ định nói.
Hai mươi ngày đã là giới hạn đối với Đường Ân. Bởi vì chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến Đại hội thường niên Đường gia, chúng ta phải làm tất cả những việc này trong 20 ngày, sau đó chờ đại hội thường niên Đường gia đến.
“Vâng, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác!” Bùi Hạc nói với giọng trầm.
Đường Ân gật đầu đứng dậy, xoay người rời khỏi Đầu tư tài chính.
Bùi Hạc sẽ giải quyết chuyện tiền bạc, về phần Đường Ân trong khoảng thời gian này vẫn cần chuẩn bị một chút. Đặc biệt là trong việc xử lý Vương quốc ám dạ, phải được đưa vào chương trình nghị sự một cách nhanh chóng, nếu không rất dễ xảy ra những thay đổi lớn.
Sự ra đi của Rogers ảnh hưởng quá nhiều đến Vương quốc ám dạ, không thể giải quyết trong ngày một ngày hai.
Thời gian trôi qua, người Đường gia rải rác khắp thế giới bất giác nắm chặt tay.
Cuộc họp thường niên lần này của Đường gia có thể sẽ quyết định vận mệnh của rất nhiều người.
Đường Ân đang gấp rút kiếm tiền, những người còn lại trong Đường gia dường như cũng đang làm điều tương tự. Đối với những thiếu gia và tiểu thư này, có vẻ như lần đầu tiên họ trở nên lo lắng.
Thế giới bên ngoài không biết gì, nhưng gia tộc có liên quan đến lợi ích của Đường gia đã biết chuyện này từ rất sớm.
Trụ sở chính của gia tộc được đặt tại Mạnh gia ở Zurich, đây là cuộc họp gia đình đầu tiên với ý nghĩa là đối mặt với Đường gia. Với tư cách là lão gia Mạnh gia, Mạnh Đông Thành ngồi trên vị trí chủ thượng với một đôi mắt đục ngầu nhìn xuống.
Vị lão gia này đã trải qua biết bao mưa gió, cho dù chỉ là ngồi ở chỗ này, cũng cho người ta một cỗ khí tức của quyền uy.
Đây là biểu hiện của người trải qua biết bao sương gió.
“Chắc chắn các người đều biết những vấn đề cần giải quyết trong cuộc họp gia tộc lần này, phải không?” Mạnh Đông Thành chậm rãi nói, nhìn hai bên con trai và con gái, khẽ thở dài.
Các thành viên trong Mạnh gia đều không sung túc, Mạnh Đông Thành chỉ có một người con gái và 1 người con trai, còn Mạnh Quán là người duy nhất trong đời ba.
“Bố, ý bố là gì?” Mạnh Bồi Anh ngước nhìn bố và đẩy kính.
"Hỏi ba chúng ta làm cái gì? Đường gia hiện tại đang đánh nhau, chính là cơ hội cho chúng ta can thiệp vào các tầng lớp trực tiếp giết chết Đường gia trong một lần ..." Mạnh Thuý Bình từ bên cạnh tức giận nói.
Chương 422
Trong phòng đột nhiên im lặng, mọi ánh mắt đều tập trung vào Mạnh Thuý Bình.
Mạnh Quán ngồi ở cuối bàn, cúi đầu sờ sờ bụng, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện gia đình cãi vã. Đối với Mạnh Quán lúc này, điều duy nhất có thể khiến cô quan tâm chính là đứa con trong bụng.
“Bồi Anh, cậu nghĩ thế nào?” Mạnh Đông Thành hỏi ngược lại.
Mạnh Bồi Anh do dự, liếc nhìn vợ bên cạnh, nhìn về phía cô con gái cách đó không xa, thở dài nói: "Ba, nếu con muốn nói điều gì, trước tiên chúng ta hãy nói rõ suy nghĩ của chính mình đi! Đường gia xếp hàng, tất nhiên đó là một cơ hội tốt, nhưng chúng ta phải tìm ra những gì chúng ta muốn mới có thể bắt đầu vào đúng thời điểm! ”
“ Không tồi! ”Mạnh Đông Thành gật đầu.
"Bớt ở chỗ này ba phải, cái này làm sao gọi là ý kiến không tồi được? Ba, nếu chúng ta không lợi dụng nội bộ Đường gia mà kiếm thêm một chút lợi nhuận, thì chuyện này chẳng có lợi cho chúng ta chút nào!" Mạnh Thuý Bình nhướng mày, có phần không vui nói: "Anh trai tính tình thế nào, chắc là ba đã biết. Nếu nói đẹp thì gọi là Phật tính, nếu nói không khéo thì không tiến lên được!" "
" Khụ khụ khụ ... "Mạnh Bồi Anh vừa ho vừa liếc mắt nhìn Mạnh Thuý Bình.
"Sao anh lại ho? Chỉ có vài người hiện tại, đều là người nhà, không biết tính khí của anh sao?" Mạnh Thuý Bình cũng trừng mắt nhìn lại.
Mạnh Đông Thành khi xem cảnh này, cũng lắc đầu một cái, phải nói khí chất của Mạnh Thuý Bình thực ra có phần giống với người vợ đã chết của ông ta. Tính cách của Mạnh Bồi Anh lại có phần giống với ông hơn, cậu là kiểu người chín chắn và lão luyện. Chỉ là Mạnh Bồi Anh so với anh ta, khả năng kiên định một chút quá mức.
"Thuý Bình, chúng ta vẫn phải tìm ra những gì chúng ta muốn ..." Mạnh Bồi Anh cười ngượng nghịu.
"Muốn cái gì? Muốn bọn họ Đường gia ..." Mạnh Thuý Bình chế nhạo.
"Muốn Đường gia à? Muốn cái gì Đường gia? Chúng ta ăn được sao? Nếu bây giờ muốn trở về, không phải sớm muộn gì cũng phải về à? Bây giờ Mạnh Quán đang mang thai đứa con của Đường Ân . Sớm muộn gì, không đều là về Đường gia? ”Mạnh Bồi Anh xòe tay.
"Đó là dòng dõi của Mạnh gia. Đứa trẻ này sau này sẽ mang họ Mạnh ..." Mạnh Thuý Bình tức giận, "Anh à, anh có hay không danh dự gia tộc? Anh không muốn Mạnh gia tăng thêm 1 đẳng cấp? Anh không muốn Mạnh gia hưng thịnh? Anh không muốn tự mình nắm giữ gia tộc Đường gia? "
" Nắm trong tay có ích lợi gì? "Mạnh Bồi Anh nhẹ nhàng thở dài," Mạnh gia hiện tại đang diễn ra tốt đẹp, có gì không tốt? “Tiền nhiều để làm gì” Tiền đủ dùng là được, có thêm để đốt lửa sưởi ấm à? Hơn nữa ... Mạnh gia dòng dõi không thịnh, vậy muốn cho ai nhiều tiền như vậy? "
“Dòng dõi không thịnh, đó không phải là chuyện của anh sao? Anh không thể có thêm con à?” Mạnh Thuý Bình nghiến răng.
"Chị dâu của cô sức khỏe không tốt!" Mạnh Bồi Anh vặn lại.
"Còn những phụ nữ khác thì sao?" Mạnh Thuý Bình vỗ bàn.
"Thuý Bình, ý cô là gì? Để anh trai tìm người phụ nữ khác? "Vương Nghệ Linh trở nên không vui, đứng lên," Cô tại sao không đi ra ngoài tìm nam nhân? " Muốn nắm Đường gia trong tay, tại sao lại không gả cho nhị thiếu gia của Đường gia? Hắn không phải là có thể nắm giữ Đường gia trong tay sao? Ồ ... đúng vậy, họ không muốn cô chút nào! Hơn nữa, Chu Ninh quả thực là tốt hơn cô! "
“Chị nói cái gì?" Mạnh Thuý Bình tức giận nói.
Mạnh Đông Thành vỗ bàn, "Đừng ầm ĩ!" "
Mạnh Quán ngẩng đầu, liếc nhìn xung quanh, thận trọng nói:" Ông nội, con của cháu trong bụng vừa đá cháu, chắc là muốn cháu giúp Đường Ân 1 chút ...... "
" Đây là lý do gì? Đứa bé trong bụng của cháu đá cháu, chính là nhờ cháu giúp Đường Ân sao? Đứa con trong bụng cháu lợi hại như vậy à? Có thể cùng với cháu tâm lý tương thông? " Mạnh Thuý Bình tức giận bốc khói, suýt chút nữa là ngất.
" Có thể là cảm ứng giữa mẹ và con! " "Mạnh Quán không dám nói gì, cúi đầu thấp giọng nói
" Cháu ... "
" Ồ, đứa bé nói giúp Đường Ân, có lẽ là ý trời! Ý trời không thể vi phạm, vậy thì hãy giúp Đường Ân! Chuyện này quyết định vậy đi! "Mạnh Bồi Anh xua tay nói:" Ừm ... đến giờ ăn rồi, ăn gì đây? ăn lẩu được không? "
“Anh có hay không 1 chút chí khí?” Mạnh Thuý Bình nhìn người nhà này, không khỏi tức giận. “Được rồi! Anh có thể giúp Đường Ân. Tôi với Đường Uý đã đạt được quan hệ, sẽ chỉ giúp Đường Uý...... . Còn tôi nói cho anh biết, ba gia tộc kia cũng coi trọng Đường Uý, nếu ngươi giúp Đường Ân, vậy chúng tôi liền ly khai, tôi không muốn chết cùng anh! "
Bên trong Mạnh gia, đột nhiên im lặng, từng người một nhìn chằm chằm Mạnh Thuý Bình.
Mạnh Thuý Bình đứng dậy, xoay người đi về phía cửa, "Đừng thuyết phục tôi, tôi khác với anh, tôi có thể xé một miếng thịt trên tay Đường Uý, không muốn cùng Đường Ân uống canh. ! "
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều khẽ thở dài.
“Ba gia tộc kia coi trọng Đường Uý?” Mạnh Đông Thành hỏi.
"Tạm thời vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, nhưng bọn họ có quan hệ tốt với Đường Uý!” Khuôn mặt của Mạnh Bồi Anh trở nên nghiêm túc, không còn cười như trước nữa, lông mày khẽ cau lại.
"Ừm, Cũng không dễ làm à ..." Mạnh Đông Thành gật đầu, ánh mắt có chút cưng chiều nhìn Mạnh Quán, thở dài nói: "Nhưng mà Mạnh gia của chúng ta lại độc đinh, chúng ta không thể để Mạnh Quán bị uỷ khuất được! Mạnh Quán nói giúp Đường Ân, vậy thì hãy giúp Đường Ân ... "
" Thuý Bình thì sao? "Mạnh Bồi Anh ngập ngừng hỏi.
Mạnh Đông Thành lắc đầu và thở dài nói:" Thuý Bình không có gì, cô ấy thực sự quan tâm đến Mạnh Quán. Chỉ có điều đó là không vừa lòng với Đường Ân ... "
" Vâng, con biết rồi ! "Mạnh Bồi Anh gật đầu," Ăn thôi, ăn gì đây? ăn lẩu à? "
" Ăn lẩu! "Mạnh Đông Thành nói.
" Ông nội, đứa bé lại đá con, chẳng lẽ nó muốn chúng ta ăn thịt nướng! " "Mạnh Quán lè lưỡi, tinh nghịch nói.
" Vậy thì ăn thịt nướng đi, nghe cục cưng đi! " "Mạnh Đông Thành xua tay, quyết định ngay lập tức.
" Ừ, nghe lời cục cưng, ăn thịt nướng! " Mạnh Bồi Anh cũng nói.
Mạnh gia đại sự, vẫn luôn là như vậy. Có lẽ là tâm lý này cho phép Mạnh gia luôn ở vị trí dẫn đầu trong những thăng trầm của công việc kinh doanh.
Việc ra quyết định của một gia đình lớn thường là đơn giản vậy thôi.
Mạnh gia quyết định. không một ai biết. Quyết định của các gia tộc lớn khác cũng không lập tức tung tin tức.
Mọi người trên toàn thế giới dường như đều đang nắm chặt tay, tính ngày tới đại hội thường niên của Đường gia. .
Trong mấy ngày trước của cuộc họp thường niên, Bùi Hạc cuối cùng đã huy động hết quỹ và hoàn thành nhiệm vụ mà Đường Ân giao cho,
10 tỷ này chỉ là tài khoản cá nhân của Đường Ân, không tính phần do Phác Xán Liệt và Chu Ninh chuẩn bị. Ngân sách cho cuộc họp thường niên này không phải là đặc biệt lớn, nhưng cũng không phải là đặc biệt nhỏ.
Vào 3 ngày trước khi diễn ra cuộc họp thường niên, Dương Hồng Lâm vội vàng đến Giang Thành, đoàn tụ cùng mọi người ở khách sạn.
Đường Ân biết rằng đã đến lúc phải khởi hành!
Đêm đó, một chiếc máy bay tư nhân rất lớn đã cất cánh từ sân bay Giang Thành và đi thẳng đến Đường đảo ở Thái Bình Dương.
Trên máy bay có Đường Ân, Tứ Nương, Dương Hồng Lâm, Bùi Hạc, Hạt Tử, Viên Chi Am, Dương Đan Ni và Bùi Nhược, người vừa mới bình phục một chút.
Lần này, chính là bắt đầu cuộc họp thường niên của Đường gia.
Tất cả mọi người trên máy bay đều biết rằng đây là bước ngoặt của cuộc đời họ, việc họ thành công hay thất bại đều liên quan đến cuộc sống sau này của họ và liệu họ có thể tiếp tục sống hay không.
Chương 423.
Tuy là đang mùa đông, nhưng nằm sâu trong Thái Bình Dương, vẫn là chim hót hoa nở, một mảnh hài hòa cảnh tượng.
Một máy bay tư nhân Boeing 747 hạ cánh chậm xuống sân bay ở Đường đảo và đậu tại vị trí đã định trên sân đỗ.
Một đoàn xe từ từ chạy lên sân đỗ.
Cửa cabin mở ra, một người đàn ông trung niên, trên đầu có nhiều sợi tóc bạc trắng bước xuống với vẻ mặt u ám.
Người đàn ông trung niên này rất cường đại, ánh mắt dữ tợn, nhưng ống tay trống rỗng, khiến người ta cảm thấy đáng tiếc không thể giải thích được.
Đường Kiến Công bình tĩnh từng bước đi xuống cầu thang xoắn ốc, vẻ mặt càng ngày càng ảm đạm theo mỗi bước đi.
Đôi tay này đã bị chặt bởi Chu Ninh.
Đường Kiến Công không thể quên cảnh Chu Ninh chĩa súng ngắn vào đầu mình, chưa kể đến nỗi đau trong lòng sau khi hai tay bị chặt đứt.
Lúc đầu giống như một con chó ngã ở sân vận động của ma thành, nếu không phải nhờ Hàn Kỳ, sợ rằng mình sẽ chết ở đó. May mắn thay, đường lên trời là vô biên, Đường Kiến Công vẫn bước ra ngoài.
Lão quản gia Đường gia khiêm tốn đứng ở bên cạnh cầu thang, khẽ cúi đầu nhìn chú Đường bước xuống máy bay.
“Lão gia đang ở Đường viên!” (Viên trang của họ Đường)
“Được!” Đường Kiến Công gật đầu, bước tới xe, đột nhiên hỏi: “Những ai đã đến rồi?”
“Ngoại trừ tiểu thư, chưa có người nào khác tới!” “Lão quản gia đáp.
Đường Kiến Công gật gật đầu, chậm rãi ngồi vào trong xe, giơ tay lên nhìn hai tay bị chặt của mình, nước mắt chảy ra càng ngày càng nhiều.
Lúc này, một chiếc máy bay bắt đầu hạ cánh.
Xuyên qua cửa kính xe, Đường Kiến Công liếc nhìn máy bay hạ cánh, sắc mặt vô cùng nặng nề.
“Lão tam tới hay sao…”
“Hẳn là tam gia !” Lão quản gia đáp.
“Lão tam và tôi đã lâu không gặp nhau, tôi có thể chờ hắn!” Đường Kiến Công nói.
Lão quản gia sửng sốt một chút, khẽ gật đầu, "Không sao ..."
Máy bay vừa hạ cánh đã đậu trên đường băng, động cơ cực lớn phụt ra, cửa bị đẩy ra.
Đường Kiến Nghiệp, tam gia của Đường gia, bước xuống từ máy bay.
Tam gia của Đường gia có đôi má gầy và đôi mắt rất dữ tợn. Trong sự trỗi dậy của Đường gia hai mươi năm trước, tam gia Đường gia đóng vai trò tàn ác nhất. Vượt qua những trở ngại trên đường đi có thể nói là đã giúp Đường gia tháo gỡ được rất nhiều trở ngại.
Nếu như Đại gia của Đường gia tầm thường, nhị gia Đường gia tuyệt sắc giai nhân, thì tam gia của Đường gia nhất định là kẻ độc ác.
Phía sau Đường Kiến Nghiệp là một thiếu niên mười tám chín tuổi, trên mặt có chút nữ tính, nhưng ánh mắt lại khiến người nhìn rất khó chịu.
Hai bên người thanh niên này có hai mỹ nhân cao lớn, hai người ăn mặc đẹp đẽ, dáng người phập phồng, mỗi bước di chuyển đều đầy vẻ mị hoặc và quyến rũ.
Đường Kiến Công nhìn cảnh này, hơi nhíu mày, trong nháy mắt nở nụ cười, "Lão tam, cậu đến muộn đấy! Đường Hạo lâu nay không gặp, nhưng là rất có khí lực!"
"Đại ca tới đây lâu chưa? ”Đường Kiến Nghiệp mỉm cười, bước xuống cầu thang, nhìn Đường Kiến Công trong xe.
Đường Kiến Công cười cười, "Tôi vừa mới đến, nhưng nhìn máy bay của cậu hạ cánh, tôi muốn cùng cậu trò chuyện vui vẻ 1 chút! Cậu và tôi đã lâu không gặp nhau. Đương nhiên tranh thủ họp mặt gia đình thường niên, chúng ta nhất định phải ngồi cùng nhau trò chuyện vui vẻ! "
" Đại ca có chuyện muốn nói, làm sao dám không đồng ý chứ? "Đường Kiến Nghiệp cười cười, nhưng trong mắt hiện lên rất nhiều khinh thường.
Khóe miệng Đường Hạo vạch ra, đưa tay ôm lấy hai mỹ nữ, liếc mắt nhìn Đường Kiến Công đầy ẩn ý, xoay người lên xe khác.
Trong ba phòng của Đường gia, đối với đại phòng của Đường gia thì đặc biệt bị khinh thường. Xét cho cùng, trong mắt người tam phòng, đại phòng quá tầm thường, ngoại trừ việc họ sinh ra sớm hơn, những thứ còn lại chẳng là gì cả. Điều thực sự cần chú ý là Đường Uý ở trong đại phòng của Đường gia, người cùng kiểu với nhị gia của Đường gia, nhưng khi đối mặt với Nhị gia, phòng lớn cũng chỉ có thể làm công cụ hữu dụng.
Đoàn xe lao về phía Đường viên.
Đường Hạo ngồi trong xe, ôm mỹ nhân vào lòng, sau đó bấm video gọi Đường Uý.
Một lúc sau, video được bật lên, Đường Uý ngồi trong bồn tắm, hơi nước trên người bốc lên nồng nặc khiến không ai nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
Đường Hạo liếm khóe miệng cười, "Chị ơi ... chị thật là làm cho người khác phun ra máu đấy! Nếu chúng ta không phải là anh em với nhau, tôi thật sự muốn ôm chị trên giường ba ngày, không thể xuống giường được! Hahaha ... ”
Khóe miệng Đường Uý nhếch lên, “cậu có bản lĩnh này không?”
“Bản lĩnh của tôi, chị sẽ không bao giờ hiểu được!” Đường Hạo cười thô lỗ kéo người phụ nữ sang một bên, một bàn tay hung hăng đưa vào trong ngực cô, kéo quần áo của cô ra, "Chị gái xinh đẹp của tôi, chị nhìn xem tôi mang đến cho chị những thứ tốt gì này, Đây đều là những món quà mà tôi cẩn thận chuẩn bị cho chị, đảm bảo phù hợp với sở thích của chị!" “
“ Ồ? ”Đường Uý nhướng mày.
“Đàn bà giả, đàn ông thật… chỉ có ở Đông Nam Á mới có nhiều chuyện như vậy!” Đường Hạo bật cười.
Đường Uý rốt cuộc cũng có hứng thú, cô cong miệng, “Để bọn họ đến phòng của tôi, tôi muốn ngay bây giờ ...”
“Được, nhưng món quà mà chị chuẩn bị cho tôi thì sao?” Đường Hạo cười hỏi.
"Danh sách nằm trong tay tôi. Tôi đã dò hỏi được ám cách hiện tại ở Thượng Hải (chỗ ở của Sơn Tuyết Trì ấy), nếu lấy cậu được thì tùy vào năng lực của mình ..." Đường Uý cười nhẹ.
“Tốt!” Đường Hạo cười nói.
Trong nháy mắt, đã tới Đường viên.
Đường viên này, chiếm gần nửa con đường mòn, vô cùng xa hoa.
Đường Kiến Nghiệp bị Đường Kiến Công kéo, hai người đi gặp Đường Trăn Thanh, trong khi Đường Hạo đi về phía biệt thự của Đường Uý cùng hai “người đẹp”.
Vào biệt thự, nụ cười của Đường Hạo càng đậm hơn.
Mặt tiền của biệt thự này được thiết kế hoàn toàn theo phong cách của Đường Uý, có chút xa hoa.
Đường Hạo vừa đứng ở cửa liền nhìn thấy Đường Uý đi xuống cầu thang, thân thể cô còn lấm tấm những giọt nước, một đống bọt sữa tắm tụ lại nơi ẩn hiện trên cơ thể cô.
Cơ thể trắng ngà như mờ ảo tỏa ra ánh sáng, vòng eo được ôm nhẹ tạo ra sức ảnh hưởng lớn cho thị giác. Có thể nói ngoài những bong bóng này ra thì không có gì trên cơ thể cả.
Đường Hạo ánh mắt nhìn thẳng, vỗ vỗ tay nói: "Tôi càng ngày càng tin tưởng chúng ta có thể không có quan hệ huyết thống, hiện tại tôi còn muốn có được chị đấy ..."
"Tôi sợ là không được." .. ... "Đường Uý cong môi nhìn hai 'người đẹp',"
“Cởi ra, cho tôi xem! "
" Mau, không nghe thấy chị gái tôi nói chuyện sao? "Đường Hạo tức giận mắng.
Hai người vội vàng cúi đầu xuống, nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo trên người, lộ ra là nam nhân.
Chương 424.
Mặt Đường Uý lộ vẻ hài lòng, nhẹ nhàng gật đầu, xoay người ngồi xuống sô pha.
“Đây là điều chị muốn… Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ?”
“Haha… hợp tác vui vẻ!” Đường Hạo bật cười, sau khi cầm lấy danh sách, anh liếc nhìn Đường Uý đầy ẩn ý, “Chị ơi, thưởng thức đi. .. ”
Đường Uý cười càng thêm quyến rũ, nàng ngoắc tay ra hiệu với 2 người kia, loạn tình mê hoặc.
Hai người kia hiểu được ý của Đường Uý, chậm rãi đi tới, gần như là đối xử với nữ hoàng, quỳ dưới chân Đường Uý, bốn lòng bàn tay đồng thời chạm vào Đường Uý.
Đường Uý rên nhẹ 1 tiếng, toàn thân run lên.
Đường Hạo đã đi ra khỏi nhà Đường Uý, nắm được thông tin trong tay, ý cười trong mắt cũng tốt hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, máy bay của Đường Ân từ giữa không trung đáp xuống.
Các nhân viên sân bay đã phản ứng nhanh chóng và chỉ định một sân đỗ đặc biệt.
Cửa mở ra, lão quản gia Đường gia vẫn cúi đầu đứng dưới cầu thang, vẻ mặt khiêm tốn.
Thời điểm Đường Ân bước ra khỏi cửa máy bay, anhnhìn Đường đảo, khóe miệng nở nụ cười.
Đây là nơi mà Đường Ân lớn lên, nhưng mà ấn tượng của Đường Ân về nơi này hầu như chỉ có ở trên người lão nhân gia đó. Khi Đường Ân sinh ra, Đường Trăn Thanh cảm thấy đã có Đường Khải nên đối với bất kỳ tôn tử nào khác đều không xem trọng, e rằng bây giờ vẫn là cái tính tình này.
Từ lúc sinh ra đến khi lớn lên, chân chính cuộc gặp gỡ của Đường Ân và Đường Trăn Thanh, tình yêu thực sự giữa ông nội và cháu trai, dường như có thể đếm trên hai bàn tay.
“Đi!”
Đường Ân xuống cầu thang trước.
Dương Hồng Lâm ngựa quen đường cũ đi theo Đường Ân, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
Bùi Hạc lần đầu tiên đến tham dự cuộc họp thường niên của Đường gia, nhưng mà địa vị tương đối cao, tuy rằng đối với Đường đảo trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn theo sát Dương Hồng Lâm.
Theo sau là Viên Chi Am, Hạt Tử, Bùi Nhược, Tứ Nương ... Về phần Dương Đan Ni, cô ấy chạy ở phía sau, đôi mắt đang rời khỏi cơ thể của Đường Ân, cô cố ý khịt mũi rồi đưa mắt nhìn về phía biệt thự.
"Nhị thiếu gia ..." Lão quản gia cúi đầu chào.
Đường Ân nhẹ gật đầu, mỉm cười, “Sức khoẻ vẫn còn tốt!”
“ Đa tạ thiếu gia phù hộ, có lẽ đủ tạm sống thêm mấy năm.”Lão quản gia cười nhẹ mở cửa xe.
Đường Ân ngồi xuống như một quý ông, đối với lão quản gia nói, “Đi gặp ông nội!”
Lão quản gia do dự một chút, “Được rồi!” Đoàn xe khởi hành đi thẳng đến Đường Viên.
Đường Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên, anh biết lần này tới cuộc họp thường niên gia tộc sẽ rất lộn xộn. Bây giờ những dấu hiệu của sự hỗn loạn này đã được hiện ra, chỉ cần trực tiếp đối mặt với nó là được.
Xe men theo con đường ven biển tiến vào Đường viên.
Vệ sĩ xuống xe, cung kính mở cửa cho Đường Ân.
Đường Ân nhìn căn nhà, phòng ốc trong trí nhớ, mang theo mọi người chậm rãi đi vào.
“Lão gia hiện tại có chuyện phải làm, Nhị thiếu gia có thể phải đợi ở ngoài nhà một lát!” Một bà vú khoảng năm mươi tuổi chậm rãi đi tới, dáng vẻ không khiêm tốn cũng không hống hách, ngăn Đường Ân ở cửa.
Đường Ân cười gật đầu, không thèm để ý.
Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra loại chuyện này, Đường Ân đương nhiên không quan tâm, điều anh quan tâm hơn cả là gặp Đường Trăn Thanh thì có xảy ra chuyện gì không.
Mọi người trầm mặc, lùi lại một chút.
Dương Hồng Lâm liếc nhìn căn phòng, sau đó ánh mắt lại rơi vào Đường Ân, trong mắt hiện lên một tia thở dài.
Độ nổi tiếng của Đường Ân ở Đường gia quá thấp, đây là bởi vì nhị gia 1 mình phụ trách Đường gia. Hầu như trong mắt ba đời Đường gia, Đường Ân là kẻ thù trong tưởng tượng của họ, tưởng tượng Đường Ân sẽ gặp thử thách gì khi đến Đường đảo.
Một lúc sau, từ xa có một đoàn xe chạy tới.
Một người phụ nữ khoảng bốn mươi bước xuống xe, đeo một cặp kính không gọng, thản nhiên liếc nhìn biệt thự của Đường Trăn Thanh, ánh mắt rơi vào trên người Đường Ân.
Đường Ân khẽ nhíu mày, trong lòng cũng có phần cảnh giác.
Người phụ nữ này là người phụ nữ duy nhất trong thế hệ thứ hai của Đường gia, tên là Đường Kiến Như!
Đường Kiến Như mang theo sau một cặp nhi nữ là Đường Húc và Đường Lộ. Đứng sau ba người này là Mạc Đich, chồng của Đường Kiến Như.
Đời thứ hai của Đường gia, ba anh em là Đường Kiến Công, Đường Kiến Quốc, Đường Kiến Nghiệp, cuối cùng thêm một người con gái nhỏ của Đường Trăn Thanh là Đường Kiến Như.
Trong thời trẻ của mình, Đường Kiến Như đã tìm được một người chồng ngoại quốc thông qua kén rể, vì vậy cặp con của cô cũng theo Đường gia. Cặp con này và những người anh em hiện có của Đường Ân đã tạo thành tứ rồng, đôi phượng của đời 3 Đường gia.
Đường Ân biết tham vọng của bà cô này không bao giờ nhỏ, từ khi cho con cái mang theo họ Đường, gia đình nhà họ liền đồi với Đường gia như hổ rình mồi. Chỉ là nhà này luôn điệu thấp, cũng không khơi dậy sự chán ghét của quá nhiều người.
Lúc này, Đường Ân lui về phía sau một bước, Đường Kiến Như sải bước hướng trong phòng, không thèm nhìn Đường Ân. Có lẽ trong mắt Đường Kiến Như, Đường Ân thật sự không đáng để cô xem trọng.
Đường Húc nắm lấy cánh tay của Đường Lộ, đi tới trước mặt Đường Ân, khóe miệng hơi cong lên. "Anh hai, cái này lại bị chặn cửa sao?"
Đường Ân cười, "Ừ, lại bị chặn cửa!"
“Thật giống khi còn bé, giống như một con chó!” Đường Lộ da có chút ngăm đen, đôi mắt to, nhưng lại khinh thường nhìn Đường Ân, vô cùng xấu xí.
“Đường Lộ, ba vừa rồi nói cho con biết Đường Ân là anh em của con!” Mạc Địch đi tới, có chút trách cứ nhìn bọn họ.
Đường Lộ cong miệng kéo Đường Húc vào phòng.
"Đường Ân, tôi xin lỗi vì hành động của Đường Lộ. Ngày thường tôi không dạy dỗ tốt nên dẫn đến việc hai người họ có chút như thế này. Lần này về nước, có lẽ tôi rất cần phải nói chuyện với chúng nó" ! ”Mạc Địch cười nói.
Đường Ân cười gật đầu, nhưng không quan tâm.
Mạc Địch nhún vai, “Hay là, tôi dẫn cậu vào cùng?”
“Không!” Đường Ân lắc đầu liếc nhìn biệt thự đầy ẩn ý, tuy rằng cảm xúc trong lòng có chút dao động, nhưng cũng không làm cho anh bực bội.
“Vậy thì… chúc cậu may mắn!” Nói xong Mạc Địch quay người bước vào nhà.
Đường Ân từ trong kính có thể nhìn thấy Đường Kiến Công và Đường Kiến Nghiệp dường như đang ở trong phòng của Đường Trăn Thanh bên cạnh Mạc Địch vừa bước vào. Nói như vậy, Đường Trăn Thanh là người duy nhất chặn cửa nhị phòng của anh.
“Ba, tại sao chúng ta phải đứng ở chỗ này?” Dương Đan Ni lập tức dừng lại, đây là lần đầu tiên cô đến dự cuộc họp thường niên của Đường gia, làm sao có thể không ngờ lại gặp phải tình huống như vậy?
"Tại sao? Chỉ vì cô đến cùng Đường Ân ..." Một giọng nói giễu cợt vang lên.
Chương 425.
Mọi người ngẩng đầu thời điểm đã thấy Đường Hạo, đôi má nữ tính, đôi mắt hung dữ sáng rực bên trong.
"Đường Ân thì làm sao? cùng Đường Ân tới không được sao?" Dương Đan sư tức giận.
“Nếu ngươi đi cùng Đường Ân, ngươi cần phải đứng ở chỗ này chờ. Đây là quy củ Đường gia của ta!” Đường Hạo cong khóe miệng, trên mặt mang theo ý cười lạnh, liếc mắt nhìn Đường Ân xong liền bước vào nhà.
"Anh ..." Dương Đan Ni có chút cáu kỉnh.
Dương Hồng Lâm vội vàng nắm lấy cổ tay Dương Đan Ni và lắc đầu với con gái mình. Người khác có thể không biết, nhưng Dương Hồng Lâm biết, quy củ của Đường gia này có thể nói là lớn hơn tất cả.
Vừa rồi là bởi vì đội trưởng chấp pháp Đường gia đã chết, nếu không lúc này đã đứng lên.
“Ba, tại sao chúng ta phải đợi ở đây?” Dương Đan Ni có chút không phục.
Dương Hồng Lâm nhẹ nhàng thở dài, không nói nhiều lời.
Đường Ân nhíu mày, dẫn theo mọi người đứng dưới ánh nắng chói chang, có vẻ hơi chật vật.
Bùi Hạc và Bùi Nhược cúi đầu không nói nhiều, nhưng ánh mắt của Viên Chi Am lại lóe lên tia lửa, giống như muốn nhớ lại sự sỉ nhục lúc này. Về phần Hạt Tử, trên khóe miệng luôn nở một nụ cười lạnh lùng.
Quy củ?
Đường gia có những quy củ tính là gì?
Đường gia quy củ trước mặt Hạt Tử cũng không bằng cục phân chó, bây giờ chỉ cần Đường Ân nói một lời, hắn cũng dám dùng thuốc nổ cho Đường Đảo nổ tung.
“Vô tri!”
Tiếng khịt mũi lạnh lùng từ xa lại truyền đến, Đường Uý đã tới rồi. Khi Đường Uý đến thì Hàn Kỳ và Hàn Thất Lục cũng đi theo.
Hàn Kỳ cúi đầu, giống như không có dũng khí nhìn Đường Ân, Hàn Thất Lục càng thêm bối rối, ngón tay không ngừng véo góc quần áo. Phía sau ba người này là năm sáu người ngoại tộc, có vẻ là người ủng hộ Đường Uý ở châu Âu.
Đường Ân biết một hai người trong số họ, những người còn lại trông khá quen thuộc.
Nhóm người vào phòng, nhưng Đường Ân vẫn đứng ở ngoài cửa.
Cảnh tượng xấu hổ như thế này, dường như không ai có thể phá vỡ nó, tất cả đều đang xem cảnh này xảy ra.
Ánh mặt trời đã nhẹ nhàng dời lên đỉnh đầu, trên trán mọi người cũng hơi lộ ra mồ hôi.
Khoảng nửa giờ sau, gia đình Đường Kiến Như dẫn đầu ra khỏi nhà, với khuôn mặt tự hào.
Đường Ân nhìn một cái, vẫn không nói chuyện, lại im lặng lùi lại một bước.
Đường Kiến Như cười nhạo, không xem ai ra gì, đi ngang qua, còn Đường Lộ thì cong miệng lẩm bẩm: "Thật là xui xẻo! Vừa rồi tâm trạng tốt, trò chuyện với ông nội lại bị con chó ở cửa quấy rầy, không biết là người nào bãi não, để một con chó như vậy đứng trước cửa nhà người khác! "
" Đừng nói nữa ... "Mạc Địch bước lên.
“Chính là như vậy, ba tại sao không cho con nói?” Đường Lộ khinh thường nói.
"Là người lớn Đường gia bị não ..." Đường Ân lạnh lùng nói.
"Đường gia? Anh ... anh cũng xứng nhắc tới Đường gia?" Đường Lộ tức giận chỉ vào Đường Ân, "Anh trong khoảng thời gian này đã làm gì Đường gia, anh đừng tưởng chúng tôi không biết! Chân Đường Khải bị gãy như thế nào? Tại sao tay của Bác lại biến mất? Nếu Đường gia không có anh thì vẫn bình yên vô sự. Chính vì anh mà đã xảy ra rất nhiều chuyện. Anh cũng đáng được nhắc tới Đường gia?
"Tại sao tôi không xứng? Tôi là người của Đường gia, tôi là giống nòi của Đường gia, tại sao lại không xứng? Tôi không xứng, cô có xứng không?" Đường Ân nhướng mày nói. nhìn cô, chế nhạo nói: "Như thế nào? Mạc Địch tiểu thư, còn muốn chất vấn cái gì nữa không?
"Anh gọi ai là Mạc Địch tiểu thư? Tôi họ Đường, tôi là người Đường gia!" Đường Lộ tức giận, tiến lên hai bước, túm lấy cổ áo Đường Ân, "Anh dám làm nhục tôi? Đường Ân ..."
"Cút ra!" Viên Chi Am sắc mặt chìm xuống.
“Cô tính là thứ gì?” Đường Lộ tức giận tát vào mặt Viên Chi Am.
Viên Chi Am ngẩng đầu, đôi mắt đã đỏ hoe.
Sắc mặt Đường Ân nổi máu, anh túm tóc Đường Lộ, hung hăng đá vào bụng cô.
Đường Lộ bị hành động đột ngột của Đường Ân làm cho sửng sốt, nhưng động tác của Đường Ân quá nhanh nên cô đã đá cô ra một cước rồi ngã ra xa sáu bảy mét.
“Nhị thiếu gia, ngài muốn làm gì?” Bảo mẫu 50 tuổi bước tới trước mặt Đường Ân, ánh mắt u ám.
Đường Ân vỗ về bụi trên tay, “Tôi muốn giết người!”
“Đường Ân, không cần nể mặt ai à?” Đường Kiến Như cũng quay đầu lại.
“Ôi trời ơi… con gái của tôi!” Mạc Địch vội vàng đỡ Đường Lộ đứng dậy và nhìn lại Đường Ân nói, “Đường Ân, các ngươi là huynh đệ, làm sao có thể làm ra chuyện này?”
Đường Ân lạnh lùng đứng tại chỗ, nhíu mày không di chuyển.
“Tôi đang hỏi cậu, có phải hay không cậu không cần nể mặt ai?” Đường Kiến Như mắng, chỉ vào Đường Ân, “cậu cho rằng tất cả người Đường gia đều có thể bị cậu ức hiếp sao? Cậu cho rằng Đường gia không có gia luật sao? ? ”Lúc này người trong nhà đã hoảng hốt, Đường Kiến Nghiệp bước ra ngoài trước.
Với sự hỗ trợ của Đường Uý, Đường Trăn Thanh đã đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng ngoài cửa, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, "Đường Ân, anh muốn chọc giận tôi sao? Buổi họp mặt hàng năm của gia đình, chính là nơi để anh có thể đánh người? "
" Ông ơi, Đường Ân đột nhiên tấn công cháu, ông phải đòi lại công bằng cho cháu! "Đường Lộ bật khóc, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.
“Ông ngoại, vừa rồi Đường Lộ chỉ là muốn giáo huấn thủ hạ Đường Ân 1 chút, Đường Ân liền ra tay, đây là không xem quy củ Đường gia ra gì!” Đường Húc cũng tức giận.
Đường Trăn Thanh vẻ mặt ủ rũ, lãnh đạm nhìn qua mọi người, sau đó trầm giọng khiển trách: “Đường Ân, anh có biết là sai không?”
Đường Ân nắm chặt tay, vẻ mặt lạnh lùng.
"Tại sao chúng tôi sai? Rõ ràng là bọn họ ra tay trước, tại sao lại chất vấn chúng tôi?" Dương Đan Ni nhảy ra ngoài, cái đầu trọc lóc loé lên trong ánh mặt trời, nàng chỉ vào Đường Trăn Thanh, "Ngươi già rồi sao? Hay là hồ đồ rồi, sao lại đi nói Đường Ân? ”
“ Đứa nhỏ của ai, can đảm như vậy? ”Đường Kiến Nghiệp chế nhạo, trong mắt hiện lên sát ý.
Tất cả những ánh mắt nhìn vào hiện trường đột nhiên tập trung trên người của Dương Đan Ni, lộ ra vẻ thương hại từng người một. Dám đứng trên Đường đảo mà nói Đường gia lão nhân gia hồ đồ. Cô gái này can đảm đến mức nào khi nói ra điều như vậy?
Dương Hồng Lâm sắc mặt thay đổi rõ rệt, vội vàng kéo Dương Đan Ni lại và nói với một nụ cười khô khốc: "Tôi đã không dạy dỗ kỹ đứa con gái ngoan của tôi, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi ..."
"Người tơi, bắt lấy cô ta xử theo gia pháp! "" Đường Kiến Nghiệp lạnh lùng nói.
Đường Trăn Thanh híp mắt, ánh sáng lạnh lùng tỏa ra.
Khi mọi người nghe gia pháp, sắc mặt của họ bỗng trở nên trầm lại.
Gia pháp của gia tộc của Đường gia nhất định không phải chuyện tầm thường, có thể gây chết người. Đường Kiến Nghiệp muốn sử dụng gia pháp để giết Dương Đan Ni trong một lần sa ngã, qua đó trấn áp uy tín của Đường Ân.
Last edited:
Bình luận facebook