• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (87 Viewers)

  • Chương 851-855

Chương 851:





"Vâng!" Triệu Thanh vui mừng khôn xiết, xoay người chạy ra cửa.



Triệu Nham Tùng nhìn cảnh này, sắc mặt trở nên đặc biệt u ám, cả lạc viên dường như nổi lên 1 cơn hàn phong nhẹ, khiến người ta nổi cả da gà.



"Ngươi chắc chắn là muốn cầu lão tổ xuất quan sao?"



Giọng nói khàn khàn lại từ trong sân vang lên, tựa hồ mang theo cảm giác ớn lạnh.



"Hiện nay Triệu gia chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ cứ để im như vậy sao?" Triệu Nham Tùng ngẩng đầu, sắc mặt trở nên không tốt.



"Ngươi chỉ nghe vào lời nói của 1 phía liền tin rồi sao?"



"Cho dù ta nghe lời một phía, cũng sẽ khiến người Triệu gia của ta vượt lên trên người khác! Triệu gia của ta, thậm chí là Vương Ốc Sơn chúng ta qua nhiều năm cũng làm như thế này!" Triệu Nham Tùng hừ lạnh nói.



"Lão tổ xuất quan, đối với cả ta và ngươi đều không có chỗ tốt, chỉ lộ ra được 1 ít khí tức của Nguyên Ngọc! Năm đó Lâm Thương Thu lợi dụng lúc lão tổ xuất quan rồi đánh cắp « Tiên Thần Lục » Cửu Long Tuyết Sơn. . ."



"Ta không phải vì 1 chút khí tức của Nguyên Ngọc đó mà ta vì mặt mũi của Triệu gia!" Sắc mặt Triệu Nham Tùng đặc biệt u ám, "Ta biết Triệu Thanh có rất nhiều chuyện giấu diếm ta, thậm chí là muốn mượn tay của lão tổ để diệt trừ Đường Ân nhưng hắn dù sao cũng là người của Triệu gia! Triệu gia thà phụ cả người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ ta!"



Không khí trong sân, trở nên vô cùng lạnh lẽo, dường như lời nói của Triệu Nham Tùng để Tống gia chủ nhất thời im lặng lại.



Trải qua hàng trăm năm, dù là thăng trầm của cuộc đời hay biến loạn của thiên hạ, Triệu gia vẫn chưa bao giờ thay đổi, và Vương Ốc Sơn cũng không bao giờ thay đổi. Thân ở trên 1 vị trí siêu việt thế này thì cũng phải thể hiện ra khí thế siêu việt mới được.



Mời lão tổ xuất quan có lẽ là biện pháp duy nhất lúc này.



Lúc này, Triệu Thanh đã đi ra được 1 khoảng cách xa rồi sau đó vào tiểu viện của mình.



Trong này có đầy đủ bằng hữu của Triệu Thanh, sau khi nhìn thấy Triệu Thanh trở về liền lập tức đứng lên.



"Các huynh đệ, Đường Ân không coi Vương Ốc Sơn chúng ta ra gì, thế nên Vương Ốc Sơn cần phải cho Đường Ân một chút giáo huấn. . ." Triệu Thanh rống lớn một tiếng.



"Đúng, phải cho Đường Ân một chút giáo huấn!"



"Không sai, Vương Ốc Sơn chúng ta có đầy cao thủ, làm sao lại phải sợ hắn chứ?"



Đám người nghe được lời nói của Triệu Thanh, sắc mặt đều đỏ lên, trong lòng ngập tràn lửa giận.



"Vừa rồi ta đã cùng ông nội thương lượng rồi, chúng ta sẽ sớm nghênh đón lão tổ xuất quan! Các huynh đệ, chuẩn bị đồ đạc ngay lập tức, chúng ta hãy nghênh đón lão tổ xuất quan thôi!" Triệu Thanh vung tay lên rồi hét lớn với những người xung quanh.



"Đúng, nghênh đón lão tổ xuất quan!"



Mọi người vỗ tay tán thưởng, từng người một lao ra khỏi tiểu viện của Triệu Thanh, bắt đầu chuẩn bị nghênh đón lão tổ xuất quan.



Sau khi mọi người rời đi, Quan Nguyệt bước ra khỏi nhà, lén lút liếc mắt nhìn về phía xa, cô vội vàng hạ giọng hỏi: "Muội đã chuẩn bị kỹ càng rồi, một khi lão tổ xuất quan, huynh liền lập tức chui vào trong đó ngay! Chẳng qua là huynh phải cẩn thận, dựa theo tính toán trước đây của chúng ta thì bên trong chắc là chỉ có 1 vị lão tổ thôi, nhưng nếu có thêm ai đó thì huynh phải cẩn thận. . ."



"Yên tâm, tuyệt đối sẽ không có! Tên nghịch tặc Lâm Thương Thu kia sau khi đi vào không phải là chỉ thấy được 1 người thôi sao?" sắc mặt Triệu Thanh nhu hòa một chút, đem Quan Nguyệt Sơn ôm vào trong ngực, "Tiểu Nguyệt, thật vất vả cho muội, sau khi huynh ra khỏi chỗ lão tổ bế quan thì lúc đó huynh sẽ vô địch khắp thiên hạ…!"



"Ừm, muội vẫn luôn tin huynh sẽ vô địch khắp thiên hạ!" Quan Nguyệt Sơn hơi đỏ mặt, cả người rúc vào trong ngực Triệu Thanh.



"Chờ huynh đi ra được, huynh sẽ giết hết tất cả! Nếu như Đường Ân chết trên tay lão tổ thì cũng tốt, còn nếu như Đường Ân vẫn chưa chết thì huynh sẽ tự tay bóp chết hắn. . ." sắc mặt Triệu Thanh xám xịt lại.



"Ừm! muội tin huynh nhất định sẽ làm được!" Quan Nguyệt Sơn gật đầu nói.



Hai người người dính nhau như keo trong tiểu viện, còn toàn bộ người của Vương Ốc Sơn thì cũng đã bắt đầu hành động. Những người này tôn trọng giới luật cổ xưa, bắt đầu huy động tất cả nhân lực và tài lực của Vương Ốc Sơn.



Trong lịch sử của Vương Ốc Sơn, có rất ít trường hợp cần phải mời lão tổ xuất quan. Bởi vì mỗi lần mời lão tổ xuất quan, đều cần phải hao tốn rất nhiều nhân lực và tài lực, điều này không có lợi gì cho Vương Ốc Sơn cả.



Chuyện lần này, cũng chính là âm mưu mà Triệu Thanh đã chuẩn bị sẵn từ lâu, hắn muốn mời lão tổ xuất quan để lẻn vào bên trong đó.



Mặt trời chiều đã ngã về tây, cũng đã đến thời điểm hoàng hôn.



Mấy trăm người bên trong Vương Ốc Sơn đều tập trung lại dưới chân núi của Vương thôn.



Dưới sự dẫn đầu của Triệu Nham Tùng, những người này đều cung kính bước đi về phía sườn núi. Phải biết mời lão tổ xuất quan chính là chuyện lớn, vì không ai biết rằng điều này sẽ xảy ra ra trong cuộc đời của họ nữa hay không.



Vương Ốc Sơn có quy tắc, đó là khi kỹ năng cùng cảnh giới đạt đến một cấp độ nhất định, và cũng đã đến mức sắp chết thì sẽ đi vào phần mộ của Vương Ốc Sơn này.



Nghe nói trong đó có 1 khối Nguyên Ngọc lớn, cái này sẽ giúp người đó tăng kỹ năng và nâng cao cảnh giới của mình, cũng đồng thời có thể tăng tuổi thọ được. Chỉ là không ai biết được rằng trong phần mộ của Vương Ốc Sơn này đến cùng là có bao nhiêu người.



Dù sao thì những năm gần đây, chính xác là có 1 ít người đã đi vào trong nơi này nhưng mà còn sống bao nhiêu người thì cũng là 1 ẩn số.



"Hành lễ!"



Lúc này, một người hậu duệ của Tống gia đứng trên sườn núi nhìn Triệu Nham Tùng dẫn theo đám người vào, liền vội vàng cất cao giọng nói của mình.



Triệu Nham Tùng quỳ xuống rồi dập đầu 3 cái.



Cung nghênh lão tổ xuất quan là chuyện đại sự, cho nên nghi thức là vô cùng cần thiết. Quy củ 3 quỳ 9 lạy cần phải được tuân theo.



"Nghỉ!"



Triệu Nham Tùng chậm rãi đứng lên, một đám người sau lưng cũng đứng lên theo.



Tiến lên ba bước, giọng nói lại vang lên lần nữa.



"Hành lễ!"



Triệu Nham Tùng vội vàng quỳ xuống đất, lại dập đầu sát đất 3 cái.



"Nghỉ. . ."



Liên tiếp ba lần, mọi người đã tới được phần mộ này.



Triệu Nham Tùng đứng ở phía trước đám người, nhìn chằm chằm vào cánh cổng đá này, trong mắt đầy vẻ ngưng trọng.



"Dâng tài lực lên!"



Bên cạnh có người vội vàng đi tới, trên bàn tay người này bưng 1 cái khay, trên khay lại có 2 khối ngọc. Hai vật dâng tế này chính là 2 khối Nguyên Ngọc, chỉ là 2 khối Nguyên Ngọc này dường như không còn nhiều nguyên khí nữa.



"Gia chủ cung nghênh lão tổ. . ."



Sau khi bày ra tài lực, Triệu Nham Tùng chậm rãi tiến lên rồi lại quỳ xuống trước mặt cửa đá.



"Bất hiếu tử tôn (con cháu bất hiếu) Triệu Nham Tùng hôm nay xin đến đây bày tỏ lòng thành kính! Vương Ốc Sơn trải qua mấy trăm năm nay đều phát triển vô cùng tốt, có thể so sánh được với thời kỳ thịnh vượng lúc xưa. Nhưng mà gần đây lại có tên đạo chích hung hăng, ngang ngược, hắn đã giết con cháu của Triệu gia chúng ta, hơn nữa còn bức bách bắt Vương Ốc Sơn chúng ta phải cúi người. Tử tôn Triệu Nham Tùng cả gan cầu xin lão tổ xuất quan, giúp Triệu gia vượt qua kiếp nạn này. ."



Tiếng nói vừa dứt, hai khối ngọc liền rơi trên mặt đất, hóa thành hai dòng khí lưu màu trắng rồi tràn vào trong lòng đất.



Toàn bộ núi phía sau của Vương Ốc Sơn bắt đầu phát ra tiếng ầm ầm rồi rung chuyển.






Chương 852:





Người của Vương Ốc Sơn thấy cảnh này đều ngây ngẩn cả người.



Tình huống này có nghĩa là lão tổ trong phần mộ đã phản ứng và nghe thấy thỉnh cầu của họ.



"Bất hiếu tử tôn Triệu Nham Tùng, cung nghênh lão tổ xuất quan. . ."



Triệu Nham Tùng quỳ trên mặt đất rồi lớn tiếng nói, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng. Đã có nhiều vị lão tổ tiến vào trong này nhưng không biết hôm nay người nào sẽ xuất hiện.



Bùm. . .


Một tiếng động lớn, cánh cửa đá của phần mộ đột nhiên bị nổ tung.



Từng đạo khí kình từ trong cửa đá cuốn đi ra, sau đó hình thành một vòng xoáy cường đại ở giữa không trung, đồng thời cũng phát ra tiếng vang ầm ầm. Xung quanh làn sóng khí này dường như đang nhấp nhô 1 thứ gì đó màu trắng sữa.



Khí tức của Nguyên Ngọc!



Triệu Nham Tùng biết thứ này rất tốt cho tất cả những người đang có mặt nhưng ông ta lại không dám hấp thụ vào. Phải biết cửa đá nổ tung thì lão tổ sẽ sớm đi ra, việc cần làm bây giờ là nghênh đón lão tổ thay vì nắm bắt thời gian lúc này để tu luyện.



Ầm ầm. . .



Giữa thiên địa dường như phát tra tiếng gầm vang, khiến cho cả ngọn núi Vương Ốc Sơn này cũng nhàn nhạt run lên.



Đường Ân đang ngồi ở trong đình nghỉ mát liền lập tức đứng lên, nhìn về phía xa xa. Anh có thể cảm nhận được cỗ khí tức kinh khủng này, cỗ khí tứ này khiến cho nội tâm của anh có chút kiêng kị.



Lúc này, một thứ giống như lốc xoáy kết nối giữa trời và đất xuất hiện, trong khi những đám mây trắng lớn tụ tập giữa không trung tựa như 1 đám hoa mây đang bao phủ toàn bộ Vương Ốc Sơn vậy.



Thiên địa dị tượng!



Sắc mặt Đường Ân hơi đổi một chút, cảm giác được nội lực « Tiên Thần Lục » trong người đang tự động vận hành, giống như là nhận được 1 cái gì đó đang kêu gọi vậy.



Có vấn đề!



Đường Ân ngay lập tức biết được Vương Ốc Sơn xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, khẳng định là có vấn đề.



Những người trong Vương Ốc Sơn cũng thực sự chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, cả đám đều quỳ trên mặt đất nhìn bầu trời, sắc mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.



Đây chính là lão tổ xuất quan sao?



Đây chính là thiên địa dị tượng sao?



"Chuyện gì?"



Từ trong cửa đá tĩnh mịch truyền đến một tiếng thét chói tai, giống như có chút nóng nảy xen lẫn vào trong đó vậy.



Triệu Nham Tùng vội vàng dập đầu xuống, thấp giọng nói ra: "Lão tổ, Vương Ốc Sơn chúng ta gặp đại nạn trăm năm! Trong thế tục có một tên tiểu nhân đột phá cảnh giới Hoá Thần, hiện nay đã giết tới sơn môn và sắp lên núi nữa. . ."



"Một cái cảnh giới Hoá Thần, vậy mà để các ngươi bó tay toàn tập sao? Các ngươi đã biết tội của mình chưa?" Giọng nói sắc bén vang lên bên tai mọi người, như là muốn phá vỡ màng nhĩ của tất cả vậy.



Triệu Nham Tùng ở gần cửa đá nhất cho nên bị thương cũng lớn nhất, khi giọng nói rơi xuống, trong tai liền chấn động rồi chảy ra máu tươi.



"Bất hiếu tử tôn đáng chết! Còn mời lão tổ xuất quan, cứu Vương Ốc Sơn một lần!" Triệu Nham Tùng té quỵ dưới đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.



"Còn mời lão tổ xuất quan, cứu Vương Ốc Sơn một lần!"



Đông đảo đám người của Vương Ốc Sơn đều rối rít mở miệng nói, đem trán của mình nhẹ nhàng đụng trên mặt đất.



Lúc này, tất cả những gì mọi người có thể làm chỉ là khẩn cầu, còn lại thì để cho lão tổ quyết định.



Sau 1 lát, điều khiến mọi người phấn khích là tiếng bước chân cuối cùng cũng vang lên từ cánh cổng đá. Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng chúng có thật.



Một bà lão cao chưa đầy 1,6 mét, trên người quấn một chiếc áo choàng đen rách nát, mái tóc trắng như tuyết vén sau đầu đang run rẩy bước ra khỏi cửa đá.



Mặc dù ăn mặc giống như 1 lão bà nhưng mà nước da của người này lại thanh tú như 1 em bé, ánh mắt vô cùng lanh lợi. Khi bước đi, đôi chân nhỏ đang chống đỡ trên mặt đất dường như đang phiêu phiêu trong gió vậy.



Triệu Nham Tùng ngẩng đầu nhìn qua lão bà này, cả người lập tức run lên.



"Triệu Nham Tùng khấu kiến cô nãi nãi. . ." (Cô nãi nãi: theo mình tìm hiểu thì nãi nãi là bà nội, cô nãi nãi là chị hoặc em của bà nội, nhưng nếu vậy thì sẽ khác họ, nên mình đoán đây là em gái hoặc chị gái ông nội của Triệu Nham Tùng…có sai thì mọi người bỏ qua nhé, mình sẽ giữ nguyên chữ cô nãi nãi này)



"Đứng lên!" Triệu Du khoát tay.



Nội tâm Triệu Nham Tùng đầy bối rối, cuối cùng vẫn lắc lư đứng dậy. Sâu trong nội tâm của hắn, dường như đang nhấc lên 1 cơn sóng mạnh, vị lão bà tóc trắng này lại chính là cô nãi nãi của Triệu Nham Tùng, người này còn bế Triệu Nham Tùng khi còn bé. Nghe nói lão bà này năm xưa tu luyện thành ma cho nên chưa từng lấy chồng, vẫn luôn một mực ở lại trong Triệu gia Vương Ốc Sơn.



Khi vị cô nãi nãi này tiến vào phần mộ, Triệu Nham Tùng lúc đó đã có ký ức, khi đó chỉ biết vị cô nãi nãi lúc đó tuy dáng vẻ cũng tốt nhưng cũng đã già, không ngờ sau mấy chục năm lại biến thành bộ dáng như bây giờ.



Nếu như không nhìn vào mái tóc bạc thì còn nghĩ là 1 cô gái mới 17-18 tuổi.



"Tên tiểu nhân kia ở đâu?"



Triệu Du ngẩng đầu, giống như là nhìn về phương trời xa xăm, ánh mắt thâm thúy nhưng không mất đi thần thái.



"Đang ở đình nghỉ mát ngay tại sườn núi!" Triệu Nham Tùng vội vàng nói.



"Cho người trông chừng cẩn thận nơi này, ta đi một chút sẽ trở lại. . ." Triệu Du nói xong liền nhảy ra ngoài, lập tức biến mất trước mắt mọi người.



Triệu Nham Tùng và những người khác giật nảy cả mình, khi ngẩng đầu nhìn lên thì đã không thấy bóng dáng của Triệu Du nữa.



Điều này nói rõ cái gì?



Nói rõ thực lực của vị cô nãi nãi này đã vượt qua tưởng tượng của hắn và có thể là đã đạt tới cảnh giới Nhập Thánh trong truyền thuyết!



Một bước vạn dặm, thẳng tiến không lùi.



Triệu Nham Tùng chấn kinh, nếu quả thật là như vậy thì Đường Ân tuyệt đối không phải đối thủ của Triệu Du.



"Cho ít người ở lại canh giữ nơi này, ta đi tới đó xem sao. . ." Triệu Nham Tùng vung tay sau đó đứng lên lao thẳng xuống dưới núi. Lão tổ đã xuất quan rồi thì Triệu Nham Tùng nhất định là muốn xuống núi xem 1 chút.



Đám người Vương Ốc Sơn ngẩng đầu lên, cả đám đều có chút kích động.



"Các ngươi nhanh đi xem tình hình đi, ta sẽ canh giữ ở nơi này cho!" Triệu Thanh úc này chủ động đứng lên, trên mặt không kiềm chế nổi sự hưng phấn.



Vừa rồi nhìn thấy cảnh như vậy, Triệu Thanh đã xác định được rằng vị lão tổ này có thực lực vượt xa tất cả đám người ở đây. Với thực lực như thế thì nhất định không thể tu luyện trên Vương Ốc Sơn được, chắc chắn là vị lão tổ đó đã tu luyện trong phần mộ này.



Người của Vương Ốc Sơn nghe được Triệu Thanh nói như vậy, từng người kích động chạy xuống dưới núi.



Sau một lát, toàn bộ phía sau núi này chỉ còn Triệu Thanh cùng mười mấy tên thuộc hạ của mình.



Những người này đều là tâm phúc của Triệu Thanh, bất luận là Triệu Thanh làm ra chuyện gì thì bọn hắn đều sẽ đi theo Triệu Thanh.



Nhìn những người ở đây, Triệu Thanh có chút hăng hái nói "Các ngươi ở đây canh giữ cửa, ta đi vào trong xem xét xem thế nào. Nếu như bên trong thực sự có nhiều Nguyên Ngọc, ta sẽ lập tức mang về một ít, lúc đó thì thực lực của tất cả chúng ta đều sẽ tăng lên!"



"Thanh Ca, huynh phải cẩn thận!" Quan Nguyệt Sơn đi ra, nhẹ giọng nhắc nhở.



"Yên tâm, huynh nhất định sẽ cẩn thận!" Triệu Thanh cười to một tiếng sau đó xoay người tiến vào trong cửa đá.






Chương 853:





Lúc này, Đường Ân đang đứng ở sườn núi liền cảm thấy một tia nguy hiểm.



Thiên địa dị tượng vừa rồi cộng với nguyên khí xung quanh chấn động, để trong tiềm thưc của Đường Ân muốn rời khỏi nơi này nhưng mà Dương Đan Ni vẫn còn đang ở trong tay đối phương, nên trong lúc nhất thời, Đường Ân cũng không có lựa chọn nào khác.



"Tiểu bối, ngươi giết người của Vương Ốc Sơn chúng ta phải không?"



Lúc này, giữa không trung vang lên một tiếng gầm thét sắc bén, một bóng người nhỏ nhắn từ xa bay xuống, một bàn tay mạnh mẽ đánh vào Đường Ân.



Con ngươi của Đường Ân co rụt lại, anh phát hiện người này hành động quá nhanh, giọng nói vừa rồi còn ở cách xa trăm mét vậy mà khi nói xong thì cả người liền xuất hiện trước mặt của mình.



"Chết đi!"



Bàn tay của Triệu Du đã đánh vào phía ngực của Đường Ân.



Đường Ân vội vàng đối mặt trận chiến, hai tay ôm trước ngực nhưng vẫn cảm thấy ngực và bụng như nổ tung, cả người bay ra ngoài như 1 viên đạn vậy.



Bùm. . .



Toàn bộ đình nghỉ mát bị thổi bay từng mảnh trong chốc lát, ngay cả Triệu Đan Dương đang ở trong đình cũng bị chết theo đầy oan uổng.



"Chết đi!"



Triệu Du ngẩng đầu, trong mắt có chút tức giận, bởi vì cô ta phát hiện mình đánh ra 1 chưởng lại không giết chết người trước mặt này. Đối với một cao thủ như cô thì điều này quả thực chính là vô cùng nhục nhã.



"Cút ngay!"



Đường Ân gầm 1 tiếng, nội lực bộc phát ra rồi đánh 1 chưởng về phía Triệu Du.



Bùm. . .



Hai chưởng lực va chạm vào nhau, cơ thể Đường Ân giống như như diều đứt dây, bay thẳng ra xa mấy chục mét, đụng ngã mấy cái cây lớn rồi lảo đảo ngã trên mặt đất.



Ặc. . .



Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Đường Ân trở nên vàng như nghệ.



Người phụ nữ này, đến cùng là thực lực cường đại như thế nào?



Trong lòng Đường Ân chấn kinh, biết mình căn bản cũng không phải là đối thủ của con quái vật này, anh có thể cảm nhận được lão bà nhìn giống như trẻ con này lại có nội lực vô cùng thâ hậu, thực lực mạnh hơn bất cứ người trẻ tuổi nào.



Chạy!



Đây là ý nghĩ duy nhất của Đường Ân!



Từ sau khi tu luyện, Đường Ân rất ít khi gặp được đối thủ có thể hoàn toàn áp chế mình, cho nên anh cũng không có thói quen bỏ chạy. Nhưng khi đối mặt với nữ nhân trước mặt này, Đường Ân lại cảm thấy có chút bất lực.



"Cửu Dương chi thể?" Triệu Du nhướng mày rồi bước tới trước người Đường Ân.



Một bước vạn dặm!



Đường Ân vừa đứng lên muốn xoay người bỏ chạy, nhưng nữ nhân này lại lập tức đứng trước mặt. Lúc này mà xoay người lại thì chính là đưa lưng cho bà ta đánh, cho nên nội lực toàn thân của anh bộc phát ra rồi đánh 1 chưởng về phía Triệu Du.



Bùm. . .



Hai lại va vào nhau, Đường Ân lại lùi về phía sau như thể vừa bị một chiếc xe tải lớn đâm vào vậy.



"Ta xem ngươi có thể chống đỡ được mấy lần!" Triệu Du lại tiến lên, một bước liền phóng tới trước người Đường Ân, trên khuôn mặt như trẻ con hiện lên một chút tức giận.



Song chưởng của cô lập tức đánh tới Đường Ân.



Đường Ân vung tay rồi vận dụng toàn bộ nội lực của mình tiếp tục đánh 1 chưởng về phía Triệu Du.



Mặc dù cơ thể của Triệu Du nhỏ nhắn xinh xắn, trên người cũng khoác 1 chiếc áo choàng từ thời Trung Hoa Dân Quốc nhưng dường như dưới chiếc áo choàng đó lại có 1 sức mạnh vô tận.



Song chưởng này đánh vào ngực Đường Ân, trực tiếp đem Đường Ân chấn bay ra ngoài.



Đường Ân hộc máu, cả người như sắp bất tỉnh vậy, anh biết mình không phải đối thủ của bà lão trước mặt này, dường như anh cũng không còn sức để chống trả lại nữ nhân này nữa.



Bùm. . .



Giữa thiên địa vang lên tiếng 2 người đánh nhau nhưng từ đầu tới cuối, người bị thương luôn là Đường Ân.



Triệu Du giống như mèo vờn chuột, từng bước ép về phía trước rồi dùng lòng bàn tay đánh vào cơ thể Đường Ân, đánh thẳng từ trên núi xuống dưới núi.



Cùng lúc đó, ở phía sau núi của Vương Ốc Sơn, mười mấy người canh giữ bên ngoài cửa đá như canh giữ kẻ thù vậy.



Lúc này, Triệu Thanh đã tiến vào trong cửa đá, cảm giác được quanh người đều có nguyên khí vây quanh, để hắn suýt chút nữa hét lên vì hưng phấn. Nơi này quả thực chính là một thánh địa để tu luyện và là tinh hoa của toàn bộ thế giới.



Triệu Thanh có thể cảm giác được, cho dù chỉ cần thở ở đây thôi cũng có thể nâng cao được cảnh giới của mình.



Một chạy thẳng như điên vào chỗ sâu, muốn chạy tới chỗ luồng khí cô đặc của Nguyên Ngọc, điều này khiến cho Triệu Thanh càng ngày càng mê mẩn. Hơn nữa ở trên vách tường, Triệu Thanh còn phát hiện ra vô số đồ vật.



Những vật này, tất cả đều làm từ Nguyên Ngọc!



"Tổ tiên Triệu gia, thật sự là lãng phí một địa phương tốt như thế này! Lão bà bất tử kia còn tiến vào nơi này làm gì nữa? Chỗ này không nên để Triệu gia tu luyện sao?"



Triệu Thanh chửi bới 1 tiếng rồi lao thẳng vào chỗ sâu, hắn cũng không biết được Triệu Du cần bao nhiêu thời gian mới giải quyết được Đường Ân. Hắn chỉ hi vọng Đường Ân có thể chống đỡ lâu 1 chút, để hắn ở đây đánh cắp mấy khối Nguyên Ngọc này. Hắn thậm chí còn hi vọng Đường Ân không chết ở trên tay của Triệu Du, để sau khi hắn ra ngoài sẽ tự tay giết chết tên súc sinh Đường Ân này.



Sau khi xông thẳng vào mấy trăm mét, Triệu Thanh đột ngột dừng lại, sắc mặt lập tức biến. Hắn nhìn thấy trước mặt mình là một hang động đá vôi bán kính hơn mười mét, trong động có một cái hồ rộng hơn 3 mét vuông, trong hồ đổ toàn là chất lỏng màu trắng, trong chất lỏng màu trắng tràn ngập một cỗ khí tức để nội lực trong người của hắn xao động.



"Đây là. . . Vạn năm thạch nhũ! Không đúng. . ."



Triệu Thanh nhìn thoáng qua, lập tức cảm thấy vấn đề, bởi vì cái này không chỉ là vạn năm thạch nhũ mà trong cái hồ này còn có khí tức của Nguyên Ngọc.



Nếu như mỗi ngày đều ngâm mình trong cái hồ này, cho dù hắn không làm gì thì cũng sẽ đạt tới cảnh giới Hoá Thần phải không? Nếu như được ngâm mình trong này mấy chục năm, nhất định có thể bước vào cảnh giới Nhập Thánh cao thủ rồi.



Khó trách lão tổ lại có thực lực cường đại như vậy, hoá ra là ngày nào cũng ngâm mình ở trong cái hồ này!



Triệu Thanh đại hỉ, vội vàng cởi bỏ quần áo của mình rồi lao thẳng vào hồ nước này. Nước trong hồ giống như bị kích thích, bắt đầu cuộn trào liên tục, nước bên trong hồ giống như đang sôi lên.



"Lớn mật!"



Lúc này, trong hầm mộ vang lên 1 tiếng quát lớn, tiếng quát này chấn động đến mức hang động dường như muốn sụp đổ.



Triệu Thanh giật nảy mình, vội vàng nhìn về 4 phía, lúc này mới phát hiện thì ra trong góc cái hang động đá vôi này có 3 vị lão nhân đang ngồi. Ba vị lão nhân này đều đang ngồi xổm, trong mắt mang theo sự phẫn nộ, một người trong đó đưa tay ra rồi nắm lấy Triệu Thanh.



"Lão tổ tha mạng!"



Triệu Thanh vội vàng hét lên, "Ta là con cháu của Triệu gia, là người của Triệu gia , ta nhất thời bị ma xui quỷ khiến rồi đi vào nơi này, lão tổ tha mạng. . ."



Bàn tay của người này rơi xuống nhưng khi nghe được Triệu Thanh nói liền do dự 1 chút.



Triệu Thanh giơ cổ tay lên rồi bắt lấy bàn tay kia, một tay khác phóng ra mười mấy cái phi châm. Mười mấy cái phi châm này được ném ra khi bàn tay kia còn đang do dự.








Chương 854:





Vèo vèo vèo. . .



Ba cây phi châm liên tiếp bay ra bắn về phía mặt của lão nhân này.



Lão nhân này còn chưa kịp phản ứng, liền bị 3 cây phi châm này đâm vào trên người lập tức gầm lên, "Nghiệt chướng, ngươi chán sống rồi hả!"



Nội lực trong cơ thể Triệu Thanh bộc phát, hắn vội vàng nhảy ra, trong tay còn nắm lấy hai khối Nguyên Ngọc rồi điên cuồng chạy hết sức ra ngoài cửa.



"Nghiệt chướng. . ."



Giọng nói trong hang động vang lên liên tục, như thể muốn xuyên qua toàn bộ trời xanh vậy.



Toàn bộ phần mộ trong núi lại chấn động, ba lão nhân bên trong dường như đang kiêng kỵ điều gì đó cho nên không thể xông ra giết chết Triệu Thanh được, nhưng mà lửa giận của bọn họ đang không ngừng trút xuống, không ngừng gây ra chấn động cho toàn bộ Vương Ốc Sơn.



Hai mắt Triệu Thanh như sáng lên, nhanh chóng xông ra khỏi phần mộ này rồi rống lớn một tiếng, "Chạy nhanh, bên trong còn 3 lão bất tử nữa, có lẽ sẽ ra đây bất cứ lúc nào…!"



Giờ khắc này, mười mấy người ngoài cửa lập tức giật nảy mình, cảm thấy lạnh cả sống lưng.



Ba người!



Trong cửa đá này còn có thêm 3 vị lão tổ!



Triệu gia căn bản cũng không biết là trong cửa đá có bao nhiêu lão tổ, nhưng mà biết thực lực của những lão tổ này đều không hề tầm thường.



"Chạy đi!"



Triệu Thanh gào lên, cả người đang ướt đẫm, lập tức lao ra khỏi nơi này.



"Thanh Ca , chờ tôi một chút. . ."



"Thanh Ca!"



Đám người vội vàng chạy xuống núi, nhưng họ lại chạy theo đường khác chứ không phải con đường mà Triệu Du truy kích Đường Ân.



"Nghiệt chướng!"



Một tiếng gầm rất lớn phát ra từ trong hang đá, vang vọng rất lâu trong toàn bộ dãy núi này.



Dưới chân núi lúc này, Đường Ân đã chảy máu toàn bộ thất khiếu, ý thức dần trở nên mơ hồ, anh nhìn thấy Triệu Du lại tiếp tục đi tới trước người mình, thân thể nhỏ nhắn bộc phát nội lực mạnh mẽ rồi đánh 1 chưởng về phía ngực của Đường Ân.



"Nghiệt chướng. . ."



Tiếng gầm trên núi lúc này đã truyền tới tai của Triệu Du, cơ thể của cô liền chấn kinh rồi lập tức phóng nhanh về phía ngọn núi.



Bí mật bên trong phần mộ kia chính là bí mật lớn nhất của Triệu gia, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài được. Bây giờ trong đó đang xảy ra vấn đề, Triệu Du không còn thời gian để ý tới Đường Ân nữa, nhất định phải lập tức quay về để xem thế nào.



Đường Ân lảo đảo đứng lên, nhìn thấy Triệu Du đã đi xa, sau đó nhắm mắt lại rồi trực tiếp ngã xuống đất.



Mặc dù nơi này là chân núi nhưng vẫn có độ dốc, sau khi cơ thể Đường Ân ngã xuống liền lăn dọc theo sườn dốc này rồi rơi vào 1 dòng sông dưới chân núi Vương Ốc Sơn.



Chấn thương lần này có thể nói là chấn thương lớn nhất mà Đường Ân gặp phải kể từ khi tu luyện. Sau nhiều năm tu luyện, cảnh giới của Đường Ân đã đạt tới cảnh giới Hoá Thần, trên đời này rất ít người có thể làm anh bị thương được.



Triệu Du này đã sống hơn một trăm năm, công lực thâm hậu không thể tưởng tượng nổi, đương nhiên là bà ta có thể chèn ép Đường Ân đến tình trạng này.



Đám người của Vương Ốc Sơn dường như cũng nghe được tiếng gầm kia, Triệu Nham Tùng còn đang có suy nghĩ xuống núi xem Đường Ân chết, nhưng sau khi nghe thấy âm thanh này thì vội vàng xoay người chạy về phía ngọn núi.



"Nhanh lên, trở về!"



Đám người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn trên bầu trời, người này đang vội vàng chạy nhanh lên núi.



Thực lực của Triệu Du này không phải là thứ mà người thường có thể so sánh được, hơn nữa tốc độ của bà cũng không gì sánh kịp.



"Trở về!" Triệu Nham Tùng lần nữa gầm lên, cảm thấy được cơ thể đang rét run lên, hoảng sợ chạy thục mạng về phía ngọn núi. Về chuyện Đường Ân đang ở dưới núi thế nào thì Triệu Nham Tùng không còn thời gian để ý tới nữa, việc trên núi chính là việc quan trọng nhất lúc này.



Trong số những người này, nhanh nhất tự nhiên là Triệu Du.



Triệu Du chạy tới trước cửa phần mộ, nhìn thấy bên ngoài cửa đá không có bất kỳ ai, mày liễu đã dựng đứng lên rồi nổi giận gầm ra 1 tiếng: "Người đâu? Người canh giữ ở nơi này đâu?"



Giọng nói sắc bén không thể tưởng tượng nổi, giọng nói vang lên như muốn xe toạc cả những đám mây trên trời.



Vù. . .



Không có người trả lời Triệu Du, Triệu Du chỉ có thể tự mình xông vào trong cửa đá rồi vội vàng chạy tới bên trong động đá vôi.



Hồ nước trong động nhanh chóng sôi trào lên, bên trong xuất hiện cả bong bóng nước, trong hồ cũng phát ra âm thanh vù vù.


Ba tên lão nhân bên trong, đã có một người ngã trên mặt đất nhưng hai người khác không cách nào để ý tới hắn được, chỉ là ngồi ngay ngắn ngay tại chỗ, đem nội lực của mình đưa vào bên trong hồ nước trước mặt.



"Triệu Thúc!"



Triệu Du rống lớn một tiếng rồi vội vàng xông tới, đem lão nhân đã trúng phi châm kia đỡ lên "Chuyện gì xảy ra thế này? Triệu Thúc làm sao lại bị trọng thương được? Là người nào đã đột nhập vào nơi này?"



"Là người của Triệu gia!"



Một lão nhân trong đó mở miệng, sắc mặt trở nên rất xấu, hai tay bỗng nhiên ép xuống trên mặt đất, nội lực mạnh mẽ tuôn ra.



Nội lực mạnh mẽ này không hề tiêu tán mà theo 1 cách kỳ lạ nào đó, toàn bộ nội lực này đều đi vào hết bên trong hồ nước.



Bọt bong bóng trong hồ bắt đầu phát ra tiếng ục ục nhưng mà lúc này, một bàn tay khô héo từ trong hồ vươn ra, quơ quơ như muốn bắt lấy thứ gì đó.



"Không tốt, tiểu tử kia đã cướp mất 2 khối Nguyên Ngọc, trận pháp đã bị nhiễu loạn!"



Triệu Du giật nảy cả mình, quay đầu nhìn lại liền thấy hồ nước sôi trào lên, bàn tay khô kia vươn ra càng nhiều.



"Nghiệt chướng!" Triệu Du gào lên, hai tay đè ép xuống, trên mặt đất lập tức tuôn ra từng đợt kình khí như muốn trấn áp cánh tay trong hồ nước vậy..



Triệu Du vốn là người có tính tình hung bạo, không giết được Đường Ân đã khiến cô rất tức giận, bây giờ lại có thêm 1 kẻ đâm lén sau lưng, làm sao mà bà có thể cam lòng được chứ?



"Cút về cho ta!"



Ầm 1 tiếng, vang vọng trong khắp phần mộ. Toàn bộ nộ lực của Triệu Du bộc phát ra ngoài để áp chế lại cơn sôi sùng sụng trong hồ nước, hồ nước lúc này dường như cũng yên tĩnh lại 1 chút.



Gương mặt thanh tú như trẻ con của Triệu Du lúc này lại trở nên tràn đầy nếp nhăn, dáng vẻ giống như đã trải qua bao năm tháng thăng trầm, nhìn bà bây giờ chả khác gì 1 cái xác già bị đào lên khỏi lòng đất vậy.



Ông. . .



Một tiếng gợn sóng, hồ nước liền yên bình trở lại, cánh tay khô kia cũng dần dần chìm vào trong hồ nước.



Triệu Du thở hổn hển, làn da trên mặt bắt đầu trở nên trắng nõn mềm mại, chỉ sau chưa đầy chục hơi thở liền trở về dáng vẻ ban đầu, hết sức quyến rũ.



Nếu không phải là tóc vẫn còn màu trắng thì người khác sẽ bị nhầm tưởng đây là 1 cô gái.



"Hai người ở lại đây canh giữ, ta ra ngoài giết chết tên nghiệt chướng kia. . ." Triệu Du nhìn thi thể của Triệu Thúc rồi quay người đi ra bên ngoài.



Hai vị lão nhân trầm mặc một chút, không nói thêm gì, chỉ cố hết sức để áp chế nước trong hồ. Hồ nước này yên tĩnh lại thì 2 người cũng đủ để trấn áp được, nhưng mà bọn họ sẽ không còn khí lực để làm chuyện khác nữa!



Triệu Du đi thẳng ra cửa đá, ánh mắt ngập tràn sát ý nhìn đám người của Vương Ốc Sơn.






Chương 855:





Đám người Triệu Nham Tùng nhìn sắc mặt của Triệu Du, từng người đều câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám.



"Ai đã tiến vào cái cửa đá này?"



Giọng nói của Triệu Du giống như bén nhọn hơn, thanh âm lọt vào tai mọi người như thể xuyên thủng màng nhĩ của họ vậy.



Sắc mặt của tất cả những người có mặt đều thay đổi, bởi vì khi bọn hắn tới đây thì cũng không phát hiện ai ở ngoài cửa đá cả.



"Ta đang hỏi các ngươi, ai đã tiến vào cái cửa đá này!"



Triệu Du đột nhiên hét lên, giọng nói vang vọng trong thung lũng giống như sấm sét giữa trời vậy



Triệu Nham Tùng đứng mũi chịu sào, cơ thể lảo đảo một cái rồi lập tức té quỵ trên đất, trong lỗ tai đã chảy ra máu tươi. Những người còn lại cũng không khá hơn, tất cả đều bịt lại tai của mình, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.



Tính tình của vị lão tổ này có vẻ không được tốt lắm!



"Bẩm lão tổ, ta cũng không biết được là ai đã vào cửa đá này nhưng ta biết Triệu Thanh chính là người canh giữ cửa đá này sau cùng, chuyện còn lại thì chúng ta cũng không biết. . ."



Có người té quỵ giữa đám người rồi khóc ròng nói ra.



"Triệu Thanh là ai?" Triệu Du trầm mặt xuống.



"Là. . . Ta cháu của ta!" Triệu Nham Tùng vội vàng trả lời.



"Hắn đâu?" Triệu Du dò hỏi.



"Không. . . Không biết!" Triệu Nham Tùng lại hồi đáp.



"Không biết? Ngươi cũng không biết hắn đi đâu?" Triệu Du hét toáng lên như điên, giơ tay chụp về phíaTriệu Nham Tùng.



Cơ thể Triệu Nham Tùng giống như một khối sắt bị nam châm hút vậy, trực tiếp bay tới trong tay Triệu Du sau đó bị bà ấy trực tiếp bóp cổ, ngay cả thở cũng khó khăn.



"Ngươi thực sự không biết sao?" Triệu Du xanh mặt hỏi.



"Cô nãi nãi tha mạng! Cô nãi nãi tha mạng! Ta thật sự không biết tên tiểu tử kia đã đi đâu rồi, ta sẽ lập tức cho người đi tìm ngay, cô nãi nãi ở chỗ này chờ đợi, ta sẽ lập tức cho người đi tìm!" Triệu Nham Tùng sợ hãi, bởi vì hắn biết nữ nhân trước mặt này, nói giết liền sẽ giết chứ không cần nói nhảm làm gì.



"Được! Ta cho ngươi ba ngày, ngươi đem tiểu tử này mang cho ta trở về, nếu không thì chuẩn bị xuống mồ đi!" Giọng nói của Triệu Du vô cùng lạnh lùng, ném Triệu Nham Tùng xuống đất rồi quay người đi xuống dưới núi "Đem cửa đá này phong bế lại, bố trí người canh giữ xung quanh, nếu ai dám bước tới nửa bước thì giết ngay tại chỗ!"



"Vâng!"



Triệu Nham Tùng vội vàng gật đầu, sắc mặt trở nên phi thường khó coi. Ông vội vàng thu xếp nhân lực phong bế cửa đá lại, những người xung quanh còn lại thì tản ra canh giữ cửa đá này.



Triệu Du tiến vào Vương Ốc Sơn thôn sau đó một mình đi vào lạc viên của Triệu gia.



Người của Triệu gia hoàn toàn không dám tới gần, chỉ có thể quỳ gối ngoài cửa rồi chờ vị lão tổ này ra lệnh. Loại người sinh ra ở thời đại đó rất coi trọng quy tắc, kẻ nào dám tới gần đây thì chắc chắn sẽ chết chỗ này.



Cạc cạc cạc. . .



Hai ba con quạ đen lập tức bay lên trời, dường như cũng cảm thấy là không thể dây vào Triệu Du được.



Sắc mặt Triệu Du âm trầm, khí kình trong tay nổi lên như thể chỉ cần vẫy tay 1 cái, hai ba con quạ đen này sẽ lập tức nổ tung thành máu vụn.



"Tống Mặc!"



Sắc mặt Triệu Du vẫn âm trầm, một mình đi vào nhà sau đó tìm tới vị trí trước kia mình đã làm ra rồi chậm rãi gỡ xuống.



"Cút ra đây!"



Tiếng nói vừa dứt, trong nhà liền xông ra 1 cỗ hàn phong rồi sau có có 1 bóng người lập tức xuất hiện trước mặt Triệu Du.



Người này không cao lớn lắm, dáng vẻ còng còng rất khó coi, khi nhìn thấy Triệu Du liền hạ thấp tư thái của mình xuống rất thấp.



"Lão tổ!"



"Nói! Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra! Nếu như dám dấu diếm chuyện gì, ta sẽ để Tống gia các ngươi máu chảy thành sông!" Triệu Du lạnh lùng nói.



Tống Mặc không dám giấu diếm chuyện gì, vội vàng nói: "Đường Ân kia chính là do Triệu Thanh trêu chọc vào, Triệu Thanh giết người của Tống gia chúng ta, sau đó giá họa. . . Rồi cuối cùng dẫn tới việc nghênh đón lão tổ xuất quan. . . sau đó hắn lại tiến vào cửa đá. . ."



Giọng nói của Tống Mặc rất nhẹ, không nhanh không chậm nhưng mà khi Triệu Du nghe được thì từng chữ đều như tiếng sấm rền vậy.



Triệu gia, đã đến tình trạng này rồi sao?



Bùm. . .



Một tiếng nổ vang, khí thế trên người Triệu Du bộc phát ra, vô số luồng kình khí vây xung quanh người vị lão tổ này, tóc trắng sau đầu bay phất lên tựa như 1 ma nữ vậy.



Tống Mặc sợ tới mức rút lui mấy lần rồi trực tiếp ngã trên mặt đất.



Thân phận của vị cô nãi nãi này, Tống Mặc và Triệu Nham Tùng đều biết, cũng biết người này làm việc luôn rất kỳ quặc, tính tình rất tàn nhẫn và cũng không tốt tí nào.



Nếu người này xuống tay thì Tống Mặc không thể nào phán kháng nổi.



"Tất cả những gì ngươi nói là thật sao?" Triệu Du lạnh lùng chất vấn.



"Là thật! Tuyệt đối là thật!" Tống Mặc vội vàng trả lời.



Triệu Du híp mắt lại, lạnh lùng nói ra: "Tăng thêm nhân lực của Tống gia đi bắt tên Triệu Thanh trở về, mặt khác đem 2 cô gái mà Triệu Thanh bắt về lại đây cho ta. . ."



"Vâng!" Tống Mặc gật đầu, vội vàng lùi ra ngoài.



Triệu Du ngồi ở trong sân, mái tóc bạc trắng phía sau nhẹ nhàng buông xuống, dáng dấp lại mê người như lúc trước.



Đây cũng không phải là dáng vẻ mà 1 người đang sống nên có, nhưng những điều dó lại thể hiện ở trên người của vị lão tổ này, như thể là không có vấn đề gì vậy.



Một lúc lâu sau ngoài cửa mới truyền đến tiếng bước chân.



Cánh cửa phía xa mở ra, Dương Đan Ni cắn răng dẫn Sầm Hạ đi đến. Hai ngày này cô vẫn luôn bị giam, mặc dù không bị hành hạ chút nào nhưng với tính cách hiếu động của Dương Đan Ni thì chuyện này không khác gì tiến vào địa ngục vậy.



Sầm Hạ cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa cô còn nhỏ tuổi cho nên còn ham chơi hơn cả Dương Đan Ni. Sau khi tiến vào lạc viên này liền nhìn xung quanh, muốn làm quen với môi trường ở đây trước.



"Tới đây!" Triệu Du lạnh lùng mở miệng.



"Ai? Ai đang nói chuyện?" Dương Đan Ni giật mình, sắc mặt hơi thay đổi "Đừng có mà ở đây giả thần giả quỷ, ba ta sắp xông tới đây rồi, để ta xem các ngươi sẽ chết như thế nào!"



"Tới gần!" Triệu Du vung tay lên, một cơn gió lốc cũng theo đó mà ra.



"A. . ." Dương Đan Ni giật mình, kéo Sầm Hạ ôm vào trong lòng, cơ thể đã rơi xuống trước người Triệu Du.



Hai cô gái này nhìn liếc qua Triệu Du, lập tức sợ hãi run lên, đặc biệt là vẻ mặt ủ rũ của Triệu Du, mặc dù lan da yếu ớt tựa như thổi qua liền có thể phá được nhưng lại cho người ta cảm giác như một lão quái vật.



Trên thực tế, Triệu Du này cũng chính là 1 lão quái vật.



"Thể chất đặc thù?" Triệu Du nhìn Dương Đan Ni, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.



"Ngươi là ai?" Dương Đan Ni giật mình, đem Sầm Hạ đẩy về phía sau lưng, "Ba của ta là Dương Hồng Lâm, là một thương nhân giàu có ở Bắc Kinh, hơn nữa. . . Hơn nữa ta còn là vợ của Đường Ân, ngươi dám đụng đến ta thì Đường Ân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"



"Ngươi là vợ của Đường Ân?" Giọng của Triệu Du giống như là ác quỷ vừa mới ra khỏi địa ngục vậy.



Sắc mặt của Dương Đan Ni hơi đỏ "Hắn. . . Hắn ôm ta ngủ!"



"Vậy thì tốt, để ta giết ngươi trước rồi tính tiếp!" Triệu Du đột nhiên giơ cánh tay của mình lên, túm lấy Dương Đan Ni.

Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom