Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Phong vũ lôi quạt
Sau ba tháng kể từ ngày khảo nghiệm mùng 10 tháng 9. Hiện tại tháng 12 trời đã vào mùa đông, hiện là thời gian lạnh nhất năm.
Việc tam thiếu gia Vũ Lôi Phong không có tư chất tu luyện để trở thành đấu sĩ đã là chuyện tất cả mọi người trong Phong Lôi Môn ai ai cũng biết. Việc này đã dần dần đi vào quên lãng.
- Ngươi có nghe gì không? Vào ngày đầu năm mới, sau lúc giao thửa và đại lễ sẽ là khảo nghiệm chọn ra đệ tử mới xuất sắc nhất trong ba năm trở lại đây.
- Chuyện trọng đại như vậy chẳng lẽ ngươi biết ta lại không biết. Ta nghe nói tam thiếu gia Vũ Lôi Phong hắn cũng tham gia.
- Đùa sao? Hắn cơ bản không thể tu luyện đấy, hắn lên đài không phải mất hết mặt mũi chưởng môn sao?
- Ta cũng không biết? Nghe nói lần này ai được đệ nhất sẽ được vào bảo khố chọn một vũ khí 3 sao. Ta phải chuẩn bị thật tốt, biết đâu may mắn ta sẽ được.
- Ngươi mơ đi, Thiên Hưng sư huynh đã là Nhị Tú Cửu Trọng đỉnh phong, mới bao lâu a, ta nhớ huynh ấy chỉ mới nhập môn hơn một năm. Hiện tại gần đột phá Tam Tú, ngươi cảm thấy có thể thắng sao?
Trong đám đệ tử vô cùng náo nhiệt, từng đám xúm đầu nghị luận.
Vốn Vũ Lôi Vân muốn cho Vũ Lôi Phong trực tiếp đấu với Thiên Hưng, nhưng sau khi suy xét một hồi, hắn quyết định làm một giải đấu nho nhỏ cho môn nhân được cơ hội cọ xát với nhau. Điều này vô cùng có lợi cho họ.
Từ sáng sớm ngày 31 tháng 12, trong Phong Lôi Môn giăng đèn kết hoa khắp nơi, không khí vô cùng náo nhiệt. Không khí mừng năm mới khắp nơi.
Vũ Lôi Phong mang trên người bộ áo Lạc Trôi màu đen, viền áo màu đỏ chạy dọc suốt mép áo. Tà áo xẻ làm tám mảnh bay bay trong gió. Tóc dài cột tung bay, trên tay cầm một cây quạt phe phẩy trông vô cùng uy nghiêm mà phong tình lãng tử. Bên cạnh hắn là Linh Nhi đang mặc chiếc váy màu xanh lá đậm. Khuôn mặt đang ửng hồng.
Cùng Linh Nhi đi dạo trong Phong Lôi Thành, Vũ Lôi Phong mua không ít đồ cho Linh Nhi. Hắn đường đường là tam thiếu gia Phong Lôi Môn nên trong người không thiếu tiền, ai gặp hắn cũng nể mặt vài phần. Tính tiền cũng rẻ hơn không ít.
- Thiếu gia, ta mua quá nhiều rồi. Mình về đi
Linh Nhi bối rối nói. Hôm nay thiếu gia mua cho nàng không ít đồ đạc, quần áo, trang sức.
- Linh Nhi, em thích gì cứ nói, anh mua cho em hết. Không cần phải khách sáo như thế. Em nói sẽ chăm sóc anh nha. Anh không thể để bạn đời mình không bằng kẻ khác. Em, Không phải một tỳ nữ, đối với ta, em là người bạn, là người thân của ta, là bạn đời của Vũ Lôi Phong này.
- Ta không phải nô tỳ….
Linh Nhi suýt thì bật khóc. Thiếu gia công nhận nàng, xem nàng như người nhà a. Nàng sống với thiếu gia gần đây không phải chịu ủy khuất, thiếu gia còn rất tốt với nàng, còn rèn luyện thân thể cho nàng nữa. Trong lòng nàng, hình ảnh của thiếu gia đã khắc sâu vào trong tâm trí.
Tiếp tục đi dạo mua đồ Tết một lúc lâu. Vũ Lôi Phong chợt chú ý đến một lão già đang đẩy một chiếc xe cũ kỹ. Trông nó cũ đến mức một cước của người thường có thể khiến nó vỡ vụn vì mục nát. Mà lão già này cũng đã ở tuổi gần đất xa trời.
Trên chiếc xe đấy chất đầy vũ khí, từng món vũ khí đều cũ kỹ, thậm chí còn đóng mạng nhện, bụi bẩn bám đầy. Dĩ nhiên, không ai thèm mua.
Vũ Lôi Phong lập tức có hứng thú. Đối với một người đam mê võ thuật như hắn, nhìn thấy vũ khí là lập tức muốn cầm lấy mà múa loạn xạ.
Vũ Lôi Phong liền bước lại nhìn vào đống vũ khí chất lộn xộn kia. Sau một thoáng, hắn đều phát hiện những món vũ khí ở đây đều được làm ra một cách vô cùng tinh xảo. Hơn nữa, chúng vô cùng sắc bén, trông còn tốt hơn những món vũ khí bình thường bán trong Phong Lôi Môn. Hắn liền hỏi ông lão.
- Tiền bối, không biết những vũ khí này bán như thế nào?
Ông lão thấy Vũ Lôi Phong có hứng thú, ánh mắt lão lóe lên rồi nói
- Vũ khí nơi đây đều cho người có duyên, ngươi thích món nào ta sẽ tặng cho ngươi, tuy nhiên, ngươi chỉ được chọn một kiện. Sau khi chọn, không có món thứ hai, dù ngươi có mua bao nhiêu tiền lão phu cũng không bán.
- Cho người có duyên sao?
Vũ Lôi Phong nghe vậy liền chăm chú nhìn vào đống vũ khí lộn xộn trên xe. Hắn cân nhắc
- Trong tất cả khí đạo, Đao công thủ toàn diện sắc bén, Kiếm bén nhọn công kích như vũ bão. Thương và Kích dài nhọn, chủ công khó thủ. Trảo bén nhọn quỷ quyệt….
Trầm tư một hồi, đang định đưa tay chọn thanh Đao thì chợt Vũ Lôi Phong chú ý dưới đáy thùng xe có một vật nhỏ bằng gỗ dài khoảng 70 cm. Hắn nhanh chóng đưa tay vào, khó khăn lắm mới móc ra thứ kia.
- Một chiếc quạt sao? Sao lại nặng thế?
Vũ Lôi Phong phủi phủi thứ nọ, đây là một cây quạt bằng gỗ, phần trong quạt bằng vải được dệt từ thứ gì Vũ Lôi Phong cũng không rõ, chỉ thấy vô cùng chắc chắn.
Mà Vũ Lôi Phong không biết, khi hắn cầm cây quạt lên, lông mày ông lão khẽ nhảy dựng lên rồi liền dãn ra ngay lập tức.
Về phần Vũ Lôi Phong, hắn vẫn đang thắc mắc, cây quạt này chỉ bằng nan gỗ và vải bình thường, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được nó nặng không dưới mười cân. Hắn do đeo tạ lâu ngày nên không thấy nặng nề. Mở quạt ra xem, hắn nhìn thấy hoa văn trên quạt là một đống ký tự lạ mà hắn nhìn hoài cũng không hiểu.
- Đây là Phong Vũ Lôi Quạt, nó đã chọn ngươi, ngoài ngươi, chưa ai có thể cầm nó lên. Người trẻ tuổi, Phong Vũ Lôi Quạt này tặng ngươi. Hi vọng thời gian không lâu sau, Phong Vũ Lôi Quạt sẽ là thứ khiến Đại Lục Thúy Hằng này khiếp sợ.
Dứt lời, cả xe binh khí và lão già tan biến. Tan biến, là biến mất một cách từ từ như làn khói, không giống như cách phụ thân Vũ Lôi Vân hắn biến mất.
Cầm Phong Vũ Lôi Quạt trong tay, Vũ Lôi Phong bán tín bán nghi. Chiếc quạt này thực sự rất bất phàm, nhìn rất nhẹ nhưng trong tay lại khá nặng. Hắn liền nhìn xung quanh, thấy một thanh niên cao to gần đó. Liền nói.
- Vị huynh đệ này, ngươi giúp ta cầm chiếc quạt này lên, ta sẽ cho ngươi một triệu.
Tên này nghe giao dịch dễ chơi lại được một triệu. Hắn liền hăng hái nhặt cây quạt dưới đất lên.
Một phút, hai phút
Sau gần năm phút vẫn không thể nào nhấc nổi chiếc quạt nhỏ bé kia, giống như chiếc quạt này bị mặt đất hút chặt lấy vậy. Tên thanh niên kia loay hoay mãi vẫn không nhấc được.
Một lát sau, có không ít người tụ tập lại đến nhấc thử, vẫn không ai có thể lay động nó nửa phân. Phong Vũ Lôi Quạt vững như bàn thạch trên mặt đất, hoàn toàn không thể suy chuyển.
- Tam thiếu gia, thật ngại quá. Chúng ta không thể nhấc nổi a.
Thanh niên kia đưa ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Vũ Lôi Phong, không chỉ riêng hắn, hầu như tất cả mọi người bất đắc dĩ.
- Ngươi vất vả rồi, một triệu này của ngươi
Đưa tiền cho thanh niên kia, tên này cảm kích nhìn Vũ Lôi Phong. Một triệu cũng khoảng một phần ba tháng lương của hắn a.
- Linh Nhi, về thôi.
Vũ Lôi Phong gọi Linh Nhi rời đi. Sau đó, trong ánh mắt ngạc nhiên cùng khiếp sợ của mọi người, Vũ Lôi Phong một tay nhẹ nhàng cầm chiếc quạt lên tay, bộ dáng vô cùng thong dong, hắn xòe quạt ra phe phẩy. Chiếc áo Lạc Trôi tung bay trong gió. Hắn dắt tay Linh Nhi trở về Phong Lôi Môn.
Về tới Phong Lôi Môn, Vũ Lôi Phong cùng Linh Nhi về chỗ ở nơi mỏm đá. Đứng trước sân, Vũ Lôi Phong nhìn chằm chằm Phong Vũ Lôi Quạt. Hắn xòe quạt ra, xem gốc cây trước mặt mà chém như cầm đao kiếm. Lực đạo của hắn hiện tại rất mạnh, đến đá cũng có thể phá. Đấm gãy thân cây cũng không có gì khó.
Quan trọng là hắn muốn thử nghiệm Phong Vũ Lôi Quạt mạnh mẽ đến đâu. Nên hắn liền chém ra một quạt vào thân cây.
Xoẹt!
Thân cây đứt lìa, nhát chém còn sắc bén hơn cả kiếm chém vào đậu hũ.
Vũ Lôi Phong chấn kinh, hắn không ngờ Phong Vũ Lôi Quạt lại cứng chắc và sắc bén đến thế. Nhưng tựa hồ khi hắn chạm tay vào lại không thấy một chút sắc bén nào.
- Chẳng lẽ không tác dụng với ta?
Vũ Lôi Phong chém nhẹ quạt vào tay. Không có gì xảy ra, giống như một chiếc quạt bình thường cọ nhẹ vào da mà thôi.
Cuối cùng, Vũ Lôi Phong không nhịn được mà quạt mạnh một quạt. Một cơn gió cực mạnh xuất hiện. Hắn quạt vào một cái cây. Nếu cây bật gốc thì quá ảo nhưng lá cây thì thực sự không chịu nổi. Toàn bộ lá cây đều rời cành mà bay phấp phới. Cuối cùng rơi lả tả trước sân rộng.
Linh Nhi nhặt chiếc lá rơi trên đầu mình. Nàng cũng đã có thói quen đeo tạ trên người. Cũng đã thành thạo bộ Tấn và một vài bài quyền cơ bản của Võ Cổ Truyền. So với các thiếu nữ cũng tuổi, căn bản không ai có thể so sánh. Nàng đã có thể đeo sáu cái tạ 2 kg trên người.
- Thiếu gia, anh làm vậy là hại Linh Nhi rồi. Quét hết đống lá này mệt chết a.
Linh Nhi mặt méo xẹo nhìn Vũ Lôi Phong, gần đây khoảng cách giữa nàng và Vũ Lôi Phong ngày càng gần. Mơ hồ có gì đó mờ ám.
- Ha ha, quét sân cũng là rèn luyện cơ tay nha. Ngoan tối anh mua trà sữa cho.
Linh Nhi nghe vậy hăng hái quét sân, Vũ Lôi Phong nhìn chăm chú chiếc quạt. Phong Vũ Lôi Quạt làm hắn vô cùng rung động. Sắc bén hơn kiếm, nhẹ nhàng lưu loát như bản năng mình thúc giục, quạt ra một quạt thì uy lực khủng khiếp. Nếu sau này hắn tu luyện Nguyên lực thì sẽ mạnh đến mức nào.
- Vũ Lôi Phong. Phong Vũ Lôi Quạt. Vũ Lôi Phong. Phong Vũ Lôi Quạt. Ha ha ha ha!
Vũ Lôi Phong nhìn lên trời cười lớn.
- Duyên, đúng là duyên. Phong Vũ Lôi Quạt, một ngày nào đó, ta và ngươi sẽ làm Đại Lục Thúy Hằng này khiếp sợ.
Hết chương 12...
Việc tam thiếu gia Vũ Lôi Phong không có tư chất tu luyện để trở thành đấu sĩ đã là chuyện tất cả mọi người trong Phong Lôi Môn ai ai cũng biết. Việc này đã dần dần đi vào quên lãng.
- Ngươi có nghe gì không? Vào ngày đầu năm mới, sau lúc giao thửa và đại lễ sẽ là khảo nghiệm chọn ra đệ tử mới xuất sắc nhất trong ba năm trở lại đây.
- Chuyện trọng đại như vậy chẳng lẽ ngươi biết ta lại không biết. Ta nghe nói tam thiếu gia Vũ Lôi Phong hắn cũng tham gia.
- Đùa sao? Hắn cơ bản không thể tu luyện đấy, hắn lên đài không phải mất hết mặt mũi chưởng môn sao?
- Ta cũng không biết? Nghe nói lần này ai được đệ nhất sẽ được vào bảo khố chọn một vũ khí 3 sao. Ta phải chuẩn bị thật tốt, biết đâu may mắn ta sẽ được.
- Ngươi mơ đi, Thiên Hưng sư huynh đã là Nhị Tú Cửu Trọng đỉnh phong, mới bao lâu a, ta nhớ huynh ấy chỉ mới nhập môn hơn một năm. Hiện tại gần đột phá Tam Tú, ngươi cảm thấy có thể thắng sao?
Trong đám đệ tử vô cùng náo nhiệt, từng đám xúm đầu nghị luận.
Vốn Vũ Lôi Vân muốn cho Vũ Lôi Phong trực tiếp đấu với Thiên Hưng, nhưng sau khi suy xét một hồi, hắn quyết định làm một giải đấu nho nhỏ cho môn nhân được cơ hội cọ xát với nhau. Điều này vô cùng có lợi cho họ.
Từ sáng sớm ngày 31 tháng 12, trong Phong Lôi Môn giăng đèn kết hoa khắp nơi, không khí vô cùng náo nhiệt. Không khí mừng năm mới khắp nơi.
Vũ Lôi Phong mang trên người bộ áo Lạc Trôi màu đen, viền áo màu đỏ chạy dọc suốt mép áo. Tà áo xẻ làm tám mảnh bay bay trong gió. Tóc dài cột tung bay, trên tay cầm một cây quạt phe phẩy trông vô cùng uy nghiêm mà phong tình lãng tử. Bên cạnh hắn là Linh Nhi đang mặc chiếc váy màu xanh lá đậm. Khuôn mặt đang ửng hồng.
Cùng Linh Nhi đi dạo trong Phong Lôi Thành, Vũ Lôi Phong mua không ít đồ cho Linh Nhi. Hắn đường đường là tam thiếu gia Phong Lôi Môn nên trong người không thiếu tiền, ai gặp hắn cũng nể mặt vài phần. Tính tiền cũng rẻ hơn không ít.
- Thiếu gia, ta mua quá nhiều rồi. Mình về đi
Linh Nhi bối rối nói. Hôm nay thiếu gia mua cho nàng không ít đồ đạc, quần áo, trang sức.
- Linh Nhi, em thích gì cứ nói, anh mua cho em hết. Không cần phải khách sáo như thế. Em nói sẽ chăm sóc anh nha. Anh không thể để bạn đời mình không bằng kẻ khác. Em, Không phải một tỳ nữ, đối với ta, em là người bạn, là người thân của ta, là bạn đời của Vũ Lôi Phong này.
- Ta không phải nô tỳ….
Linh Nhi suýt thì bật khóc. Thiếu gia công nhận nàng, xem nàng như người nhà a. Nàng sống với thiếu gia gần đây không phải chịu ủy khuất, thiếu gia còn rất tốt với nàng, còn rèn luyện thân thể cho nàng nữa. Trong lòng nàng, hình ảnh của thiếu gia đã khắc sâu vào trong tâm trí.
Tiếp tục đi dạo mua đồ Tết một lúc lâu. Vũ Lôi Phong chợt chú ý đến một lão già đang đẩy một chiếc xe cũ kỹ. Trông nó cũ đến mức một cước của người thường có thể khiến nó vỡ vụn vì mục nát. Mà lão già này cũng đã ở tuổi gần đất xa trời.
Trên chiếc xe đấy chất đầy vũ khí, từng món vũ khí đều cũ kỹ, thậm chí còn đóng mạng nhện, bụi bẩn bám đầy. Dĩ nhiên, không ai thèm mua.
Vũ Lôi Phong lập tức có hứng thú. Đối với một người đam mê võ thuật như hắn, nhìn thấy vũ khí là lập tức muốn cầm lấy mà múa loạn xạ.
Vũ Lôi Phong liền bước lại nhìn vào đống vũ khí chất lộn xộn kia. Sau một thoáng, hắn đều phát hiện những món vũ khí ở đây đều được làm ra một cách vô cùng tinh xảo. Hơn nữa, chúng vô cùng sắc bén, trông còn tốt hơn những món vũ khí bình thường bán trong Phong Lôi Môn. Hắn liền hỏi ông lão.
- Tiền bối, không biết những vũ khí này bán như thế nào?
Ông lão thấy Vũ Lôi Phong có hứng thú, ánh mắt lão lóe lên rồi nói
- Vũ khí nơi đây đều cho người có duyên, ngươi thích món nào ta sẽ tặng cho ngươi, tuy nhiên, ngươi chỉ được chọn một kiện. Sau khi chọn, không có món thứ hai, dù ngươi có mua bao nhiêu tiền lão phu cũng không bán.
- Cho người có duyên sao?
Vũ Lôi Phong nghe vậy liền chăm chú nhìn vào đống vũ khí lộn xộn trên xe. Hắn cân nhắc
- Trong tất cả khí đạo, Đao công thủ toàn diện sắc bén, Kiếm bén nhọn công kích như vũ bão. Thương và Kích dài nhọn, chủ công khó thủ. Trảo bén nhọn quỷ quyệt….
Trầm tư một hồi, đang định đưa tay chọn thanh Đao thì chợt Vũ Lôi Phong chú ý dưới đáy thùng xe có một vật nhỏ bằng gỗ dài khoảng 70 cm. Hắn nhanh chóng đưa tay vào, khó khăn lắm mới móc ra thứ kia.
- Một chiếc quạt sao? Sao lại nặng thế?
Vũ Lôi Phong phủi phủi thứ nọ, đây là một cây quạt bằng gỗ, phần trong quạt bằng vải được dệt từ thứ gì Vũ Lôi Phong cũng không rõ, chỉ thấy vô cùng chắc chắn.
Mà Vũ Lôi Phong không biết, khi hắn cầm cây quạt lên, lông mày ông lão khẽ nhảy dựng lên rồi liền dãn ra ngay lập tức.
Về phần Vũ Lôi Phong, hắn vẫn đang thắc mắc, cây quạt này chỉ bằng nan gỗ và vải bình thường, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được nó nặng không dưới mười cân. Hắn do đeo tạ lâu ngày nên không thấy nặng nề. Mở quạt ra xem, hắn nhìn thấy hoa văn trên quạt là một đống ký tự lạ mà hắn nhìn hoài cũng không hiểu.
- Đây là Phong Vũ Lôi Quạt, nó đã chọn ngươi, ngoài ngươi, chưa ai có thể cầm nó lên. Người trẻ tuổi, Phong Vũ Lôi Quạt này tặng ngươi. Hi vọng thời gian không lâu sau, Phong Vũ Lôi Quạt sẽ là thứ khiến Đại Lục Thúy Hằng này khiếp sợ.
Dứt lời, cả xe binh khí và lão già tan biến. Tan biến, là biến mất một cách từ từ như làn khói, không giống như cách phụ thân Vũ Lôi Vân hắn biến mất.
Cầm Phong Vũ Lôi Quạt trong tay, Vũ Lôi Phong bán tín bán nghi. Chiếc quạt này thực sự rất bất phàm, nhìn rất nhẹ nhưng trong tay lại khá nặng. Hắn liền nhìn xung quanh, thấy một thanh niên cao to gần đó. Liền nói.
- Vị huynh đệ này, ngươi giúp ta cầm chiếc quạt này lên, ta sẽ cho ngươi một triệu.
Tên này nghe giao dịch dễ chơi lại được một triệu. Hắn liền hăng hái nhặt cây quạt dưới đất lên.
Một phút, hai phút
Sau gần năm phút vẫn không thể nào nhấc nổi chiếc quạt nhỏ bé kia, giống như chiếc quạt này bị mặt đất hút chặt lấy vậy. Tên thanh niên kia loay hoay mãi vẫn không nhấc được.
Một lát sau, có không ít người tụ tập lại đến nhấc thử, vẫn không ai có thể lay động nó nửa phân. Phong Vũ Lôi Quạt vững như bàn thạch trên mặt đất, hoàn toàn không thể suy chuyển.
- Tam thiếu gia, thật ngại quá. Chúng ta không thể nhấc nổi a.
Thanh niên kia đưa ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Vũ Lôi Phong, không chỉ riêng hắn, hầu như tất cả mọi người bất đắc dĩ.
- Ngươi vất vả rồi, một triệu này của ngươi
Đưa tiền cho thanh niên kia, tên này cảm kích nhìn Vũ Lôi Phong. Một triệu cũng khoảng một phần ba tháng lương của hắn a.
- Linh Nhi, về thôi.
Vũ Lôi Phong gọi Linh Nhi rời đi. Sau đó, trong ánh mắt ngạc nhiên cùng khiếp sợ của mọi người, Vũ Lôi Phong một tay nhẹ nhàng cầm chiếc quạt lên tay, bộ dáng vô cùng thong dong, hắn xòe quạt ra phe phẩy. Chiếc áo Lạc Trôi tung bay trong gió. Hắn dắt tay Linh Nhi trở về Phong Lôi Môn.
Về tới Phong Lôi Môn, Vũ Lôi Phong cùng Linh Nhi về chỗ ở nơi mỏm đá. Đứng trước sân, Vũ Lôi Phong nhìn chằm chằm Phong Vũ Lôi Quạt. Hắn xòe quạt ra, xem gốc cây trước mặt mà chém như cầm đao kiếm. Lực đạo của hắn hiện tại rất mạnh, đến đá cũng có thể phá. Đấm gãy thân cây cũng không có gì khó.
Quan trọng là hắn muốn thử nghiệm Phong Vũ Lôi Quạt mạnh mẽ đến đâu. Nên hắn liền chém ra một quạt vào thân cây.
Xoẹt!
Thân cây đứt lìa, nhát chém còn sắc bén hơn cả kiếm chém vào đậu hũ.
Vũ Lôi Phong chấn kinh, hắn không ngờ Phong Vũ Lôi Quạt lại cứng chắc và sắc bén đến thế. Nhưng tựa hồ khi hắn chạm tay vào lại không thấy một chút sắc bén nào.
- Chẳng lẽ không tác dụng với ta?
Vũ Lôi Phong chém nhẹ quạt vào tay. Không có gì xảy ra, giống như một chiếc quạt bình thường cọ nhẹ vào da mà thôi.
Cuối cùng, Vũ Lôi Phong không nhịn được mà quạt mạnh một quạt. Một cơn gió cực mạnh xuất hiện. Hắn quạt vào một cái cây. Nếu cây bật gốc thì quá ảo nhưng lá cây thì thực sự không chịu nổi. Toàn bộ lá cây đều rời cành mà bay phấp phới. Cuối cùng rơi lả tả trước sân rộng.
Linh Nhi nhặt chiếc lá rơi trên đầu mình. Nàng cũng đã có thói quen đeo tạ trên người. Cũng đã thành thạo bộ Tấn và một vài bài quyền cơ bản của Võ Cổ Truyền. So với các thiếu nữ cũng tuổi, căn bản không ai có thể so sánh. Nàng đã có thể đeo sáu cái tạ 2 kg trên người.
- Thiếu gia, anh làm vậy là hại Linh Nhi rồi. Quét hết đống lá này mệt chết a.
Linh Nhi mặt méo xẹo nhìn Vũ Lôi Phong, gần đây khoảng cách giữa nàng và Vũ Lôi Phong ngày càng gần. Mơ hồ có gì đó mờ ám.
- Ha ha, quét sân cũng là rèn luyện cơ tay nha. Ngoan tối anh mua trà sữa cho.
Linh Nhi nghe vậy hăng hái quét sân, Vũ Lôi Phong nhìn chăm chú chiếc quạt. Phong Vũ Lôi Quạt làm hắn vô cùng rung động. Sắc bén hơn kiếm, nhẹ nhàng lưu loát như bản năng mình thúc giục, quạt ra một quạt thì uy lực khủng khiếp. Nếu sau này hắn tu luyện Nguyên lực thì sẽ mạnh đến mức nào.
- Vũ Lôi Phong. Phong Vũ Lôi Quạt. Vũ Lôi Phong. Phong Vũ Lôi Quạt. Ha ha ha ha!
Vũ Lôi Phong nhìn lên trời cười lớn.
- Duyên, đúng là duyên. Phong Vũ Lôi Quạt, một ngày nào đó, ta và ngươi sẽ làm Đại Lục Thúy Hằng này khiếp sợ.
Hết chương 12...
Bình luận facebook