Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Tâm tình thiếu nữ
( Một chút ngọt nào mừng năm mới. Aww)
(Cơm Tró cực mạnh)
Quảng trường Phong Lôi Môn – 23 giờ – ngày 31/12
Không khí trong Phong Lôi Môn vô cùng nhộn nhịp, khắp nơi giăng đèn kết hoa, đệ tử Phong Lôi Môn ai ai cũng mặc áo mới để mừng khoảnh khắc giao thừa.
Trong hàng ngũ đệ tử mới ai ai cũng hồi hộp, sau lúc giao thừa và xem pháo hoa xong. Sẽ là cuộc tỷ thí của các đệ tử mới gia nhập ba năm gần đây.
Trên quảng trường. Có không ít gian hàng của các đệ tử Phong Lôi Môn bày ra để kiếm thêm chút ít, thức ăn nhanh, nước, trà sữa, quần áo, vũ khí. Tất cả mọi thứ cho một lễ hội.
Nắm tay Linh Nhi đi khắp các gian hàng ăn đủ thứ trên đời. Tay còn lại của Linh Nhi còn ôm không ít đồ ăn thức uống. Vũ Lôi Phong gần đây bạo dạn đến mức nắm tay Linh Nhi. Cô nàng thẹn thùng một hồi cũng không phản đối.
Ngồi ở một góc quảng trường. Trên cái bàn nhỏ đầy ắp thức ăn vặt như bò viên, bắp xào … Linh Nhi miệng không lúc nào không có thức ăn. Ở cùng với thiếu gia. Nàng cũng lây luôn tâm hồn ăn uống của tên này.
Với thói quen sinh hoạt ngày luyện võ tối luyện công của Vũ Lôi Phong và Linh Nhi, Vũ Lôi Phong để Linh Nhi ăn thỏa thích cùng mình mà không sợ nàng mập. Lối sống như vậy nếu không ăn sẽ là có vấn đề.
Một tay cầm ly trà sữa trân châu, một tay kéo cây phô mai que thành sợi trong miệng. Vũ Lôi Phong hứng thú nhìn dòng người tấp nập, nhìn múa lân, các tiết mục xiếc, đánh lô tô. Tất cả không khác gì Tết ở Trái Đất. Trong lòng Vũ Lôi Phong lại nhớ quê hương mình không thôi.
Ánh mắt trìu mến nhìn sang Linh Nhi, thế giới này có Linh Nhi giống hệt cố nhân ở Trái Đất. Hắn cảm thấy thật may mắn.
Linh Nhi không khác gì Vũ Lôi Phong. Ăn uống ngập mặt, chỉ khác là trong lúc ăn nàng chỉ nhìn chằm chằm vào hắn chứ không để ý xung quanh. Bị Vũ Lôi Phong nhìn, mặt nàng ửng đỏ hờn dỗi quay mặt đi.
Thời khắc giao thừa sắp đến
- Đệ tử Phong Lôi Môn nghe lệnh
Trên đài cao Vũ Lôi Vân ung dung đứng đó nói. Tiếng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng vang vọng khắp nơi trong Phong Lôi Môn, đây là tác dụng của nguyên lực cường hóa thanh âm.
Cả Phong Lôi Môn dừng mọi hoạt động, im lặng phăng phắc nhìn vào Vũ Lôi Vân, chờ đợi mệnh lệnh của chưởng môn.
- Năm cũ qua đi, năm mới sắp đến. Ta hy vọng các ngươi qua năm mới phải chăm chỉ tu luyện, tiến bộ phải vượt xa năm trước. Cùng ta đếm ngược thời khắc giao thừa.
- Năm.
- Bốn
- Ba
- Hai
Cả quảng trường đồng thanh quát từng tiếng, từng tiếng từng tiếng kèm theo nguyên lực bổ trợ vang lên đinh tai nhức óc. Cả Phong Lôi Môn từng tiếng đếm vang xa khắp Phong Lôi Thành như sấm rền. Không khí năm mới đã đạt đến đỉnh điểm.
- MỘT.
Vừa dứt tiếng một, xung quanh Phong Lôi Môn có từng cột sáng bắn lên
- Chúc Mừng Năm Mới!
Bùm bùm
Tiếng hò hét chúc mừng cùng với tiếng pháo hoa nổ trên không trung hòa quyện lại làm một, mọi người trong Phong Lôi Môn đều quay sang chúc nhau những lời tốt đẹp nhân dịp năm mới. Không ít cặp trai gái đã bắt đầu phát cơm chó. À nhầm, trao cho nhau những nụ hôn say đắm đầu năm.
Nhìn từng đám pháo hoa rực rỡ trên trời, không khí này, quang cảnh này. Từng dòng ký ức về một cái tết cổ truyền lại như hồng thủy đổ vào ký ức Vũ Lôi Phong. Hắn nhớ những ngày đi xem pháo hoa cùng người yêu, nhớ những cái bánh chưng, cành đào, cái lạnh run người cùng gia đình. Tất cả ùa về làm cho Vũ Lôi Phong có chút cảm động.
Nhìn sang Linh Nhi, cô nàng này vẫn đang thích thú ngắm nhìn pháo hoa trên trời. Ở Đại Lục Thúy Hằng, pháo hoa được nguyên lực tạo ra nên đẹp hơn ở Trái Đất nhiều. Chợt Vũ Lôi Phong nắm lấy tay Linh Nhi.
- A. Thiếu gia, người….
Linh Nhi còn chưa nói xong, Vũ Lôi Phong đã tiến sát lại gần nàng. Hai gương mặt cách nhau chỉ một đốt ngón tay. Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở cả hai, con tim cả hai như hòa cùng một nhịp. Vũ Lôi Phong ngân nga:
Trời là lều trại Đất làm giường
Gió là cao lương Mưa làm rượu
Mây là hỷ đường Sương làm chứng
Sấm làm sính lễ Sét làm mai
- Linh Nhi, em … Cả đời này, có thể nguyện ý làm nữ nhân của Vũ Lôi Phong ta không?
( móa mới 14 tuổi. Ấuuuuuuuu)
Linh Nhi chưa kịp định thần ngơ ngác nhìn Vũ Lôi Phong. Nửa phút sau nàng mới thanh tỉnh lại, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đã có hai dòng lệ hạnh phúc. Linh Nhi e lệ gật đầu.
- Thiếp… Nguyện ý.
Thấy Linh Nhi đồng ý, Vũ Lôi Phong vui mừng không thôi. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, hắn chạm trán mình vào trán Linh Nhi. Cô nàng hoảng hốt nhắm tịt mắt lại.
Sau đó, Vũ Lôi Phong nâng cằm Linh Nhi lên, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Một nụ thực sự chân thành. Vũ Lôi Phong đặt chân đến thế giới này luôn có nàng quan tâm chăm sóc hắn. Hắn muốn bảo vệ, muốn che chở cho cô gái này. Cả đời.
Linh Nhi thẫn thờ nhìn Vũ Lôi Phong, hắn đang trìu mến nhìn mình. Hai bàn tay rắn chắc kia đang dang ra, bờ vai kia, lồng ngực kia như có lực hút mạnh mẽ hút nàng vào đó vậy. Bâng khuâng, Linh Nhi cuối cùng không kìm được, nàng nhào vào lòng Vũ Lôi Phong, đôi mắt tràn ngập nước mắt hạnh phúc.
Ngày xưa, lúc cha mẹ mất, Linh Nhi chỉ là một tiểu cô nương 5 tuổi. Nàng vẫn còn ở độ tuổi ngây ngô ham học hỏi. Bố mẹ mất sớm, Linh Nhi khóc cạn nước mắt, trái tim nhỏ bé ấy mới chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Nàng ở với bà Ngoại được hơn hai năm rồi bà già yếu neo đơn không ai chăm sóc. Bà, người thân thích duy nhất của Linh Nhi cũng bỏ nàng mà đi.
Trong lễ tang, nàng thẫn thờ ngồi đó. Đả kích mạnh mẽ đến mức này đều dồn hết lên đầu một cô bé 7 tuổi.
Một ngày nọ, phu nhân Phong Lôi Môn, Vân Thủy Tiên đi ngang qua, biết được gia cảnh nhà Linh Nhi, thấy cô bé siêng năng lanh lợi. Vân Thủy Tiên liền thu Linh Nhi theo bên mình.
Đến Phong Lôi Môn, việc của Linh Nhi chỉ là bưng cơm cho tam thiếu gia Vũ Lôi Phong ăn mà thôi. Tam thiếu tính tình tuy có xấc xược ương ngạnh nhưng từ lúc nàng đến hắn chưa bao giờ bắt nạt nàng. Có đôi khi còn cố tình chừa thức ăn ngon cho nàng.
Càng lớn, Tam thiếu gia càng ham chơi lêu lổng, dù vậy hắn vẫn rất tử tế với Linh Nhi. Nàng bắt đầu đảm nhận việc chuẩn bị quần áo và nước tắm cho tam thiếu.
Một ngày nọ. Nàng bị mấy nữ nô tỳ khác bắt nạt. Họ ganh ghét nàng vì công việc của nàng nhẹ nhàng, họ thì bận bịu tối mắt tối mũi. Lúc đó. Chính hắn, Vũ Lôi Phong đã tới tát cho mấy ả kia vài bạt tai, sau đó còn cõng nàng về.
Từng dòng, từng dòng ký ức cứ thế tái hiện lại vô cùng sống động trong lòng Linh Nhi. Một ngày nọ, một hộ pháp Phong Lôi Môn phát hiện Vũ Lôi Phong đầu đầy máu nằm bên đường. Kết luận hắn đã chết. Nàng khóc, nàng khóc vì một lần nữa, lại một người quan trọng ra đi trước mắt nàng.
Rồi hắn lại ngồi dậy như không có gì xảy ra. Nàng ngạc nhiên, nàng sung sướng, như thể đây là chuyện vui nhất đời mình.
Ngày Vũ Lôi Phong khảo nghiệm ra tư chất phế vật. Nhìn hắn ngẩn ngơ đứng đó. Nàng cũng đứng xa xa dõi theo hắn, trái tim nhói đau một cách vô thức.
Những ngày sau đó. Hắn thay đổi như một con người khác. Thường xuyên trêu ghẹo nàng. Bóp mũi, nghịch tóc, véo má nàng. Nàng không hề thấy khó chịu mà còn muốn hắn làm như thế nhiều hơn.
Nhìn Vũ Lôi Phong rèn luyện quên ăn quên ngủ. Linh Nhi cũng muốn sẻ chia nhưng nàng không có cách nào. Chỉ có thể lẳng lặng quan sát.
Một ngày, hắn nói muốn nàng sát cánh bên hắn, là trợ thủ đắc lực của hắn, hắn rèn luyện thân thể cho nàng. Dạy nàng võ công, nội lực.
Đêm nay, trong không khí đầy náo nhiệt. Pháo hoa trên trời bay bay tuyệt đẹp. Trước mặt bao người. Hắn thổ lộ với nàng, hôn nàng. Hắn muốn nàng làm nữ nhân của hắn.
Sau khi hồi tưởng lại tất cả. Linh Nhi khẽ lau nước mắt, xiết chặt đôi tay ôm Vũ Lôi Phong thật chặt như sợ hắn chạy mất. Lòng nàng ngập tràn hạnh phúc.
Nhìn nhau thật lâu. Linh Nhi tựa đầu vào vai Vũ Lôi Phong. Vũ Lôi Phong cũng ngả đầu vào tóc nàng. Cả hai không nói gì. Đôi tay nắm chặt lấy nhau. Ánh mắt cùng nhìn lên trời cao. Tiếp tục thưởng thức màn pháo hoa năm mới tuyệt đẹp.
Hết chương 13...
(Cơm Tró cực mạnh)
Quảng trường Phong Lôi Môn – 23 giờ – ngày 31/12
Không khí trong Phong Lôi Môn vô cùng nhộn nhịp, khắp nơi giăng đèn kết hoa, đệ tử Phong Lôi Môn ai ai cũng mặc áo mới để mừng khoảnh khắc giao thừa.
Trong hàng ngũ đệ tử mới ai ai cũng hồi hộp, sau lúc giao thừa và xem pháo hoa xong. Sẽ là cuộc tỷ thí của các đệ tử mới gia nhập ba năm gần đây.
Trên quảng trường. Có không ít gian hàng của các đệ tử Phong Lôi Môn bày ra để kiếm thêm chút ít, thức ăn nhanh, nước, trà sữa, quần áo, vũ khí. Tất cả mọi thứ cho một lễ hội.
Nắm tay Linh Nhi đi khắp các gian hàng ăn đủ thứ trên đời. Tay còn lại của Linh Nhi còn ôm không ít đồ ăn thức uống. Vũ Lôi Phong gần đây bạo dạn đến mức nắm tay Linh Nhi. Cô nàng thẹn thùng một hồi cũng không phản đối.
Ngồi ở một góc quảng trường. Trên cái bàn nhỏ đầy ắp thức ăn vặt như bò viên, bắp xào … Linh Nhi miệng không lúc nào không có thức ăn. Ở cùng với thiếu gia. Nàng cũng lây luôn tâm hồn ăn uống của tên này.
Với thói quen sinh hoạt ngày luyện võ tối luyện công của Vũ Lôi Phong và Linh Nhi, Vũ Lôi Phong để Linh Nhi ăn thỏa thích cùng mình mà không sợ nàng mập. Lối sống như vậy nếu không ăn sẽ là có vấn đề.
Một tay cầm ly trà sữa trân châu, một tay kéo cây phô mai que thành sợi trong miệng. Vũ Lôi Phong hứng thú nhìn dòng người tấp nập, nhìn múa lân, các tiết mục xiếc, đánh lô tô. Tất cả không khác gì Tết ở Trái Đất. Trong lòng Vũ Lôi Phong lại nhớ quê hương mình không thôi.
Ánh mắt trìu mến nhìn sang Linh Nhi, thế giới này có Linh Nhi giống hệt cố nhân ở Trái Đất. Hắn cảm thấy thật may mắn.
Linh Nhi không khác gì Vũ Lôi Phong. Ăn uống ngập mặt, chỉ khác là trong lúc ăn nàng chỉ nhìn chằm chằm vào hắn chứ không để ý xung quanh. Bị Vũ Lôi Phong nhìn, mặt nàng ửng đỏ hờn dỗi quay mặt đi.
Thời khắc giao thừa sắp đến
- Đệ tử Phong Lôi Môn nghe lệnh
Trên đài cao Vũ Lôi Vân ung dung đứng đó nói. Tiếng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng vang vọng khắp nơi trong Phong Lôi Môn, đây là tác dụng của nguyên lực cường hóa thanh âm.
Cả Phong Lôi Môn dừng mọi hoạt động, im lặng phăng phắc nhìn vào Vũ Lôi Vân, chờ đợi mệnh lệnh của chưởng môn.
- Năm cũ qua đi, năm mới sắp đến. Ta hy vọng các ngươi qua năm mới phải chăm chỉ tu luyện, tiến bộ phải vượt xa năm trước. Cùng ta đếm ngược thời khắc giao thừa.
- Năm.
- Bốn
- Ba
- Hai
Cả quảng trường đồng thanh quát từng tiếng, từng tiếng từng tiếng kèm theo nguyên lực bổ trợ vang lên đinh tai nhức óc. Cả Phong Lôi Môn từng tiếng đếm vang xa khắp Phong Lôi Thành như sấm rền. Không khí năm mới đã đạt đến đỉnh điểm.
- MỘT.
Vừa dứt tiếng một, xung quanh Phong Lôi Môn có từng cột sáng bắn lên
- Chúc Mừng Năm Mới!
Bùm bùm
Tiếng hò hét chúc mừng cùng với tiếng pháo hoa nổ trên không trung hòa quyện lại làm một, mọi người trong Phong Lôi Môn đều quay sang chúc nhau những lời tốt đẹp nhân dịp năm mới. Không ít cặp trai gái đã bắt đầu phát cơm chó. À nhầm, trao cho nhau những nụ hôn say đắm đầu năm.
Nhìn từng đám pháo hoa rực rỡ trên trời, không khí này, quang cảnh này. Từng dòng ký ức về một cái tết cổ truyền lại như hồng thủy đổ vào ký ức Vũ Lôi Phong. Hắn nhớ những ngày đi xem pháo hoa cùng người yêu, nhớ những cái bánh chưng, cành đào, cái lạnh run người cùng gia đình. Tất cả ùa về làm cho Vũ Lôi Phong có chút cảm động.
Nhìn sang Linh Nhi, cô nàng này vẫn đang thích thú ngắm nhìn pháo hoa trên trời. Ở Đại Lục Thúy Hằng, pháo hoa được nguyên lực tạo ra nên đẹp hơn ở Trái Đất nhiều. Chợt Vũ Lôi Phong nắm lấy tay Linh Nhi.
- A. Thiếu gia, người….
Linh Nhi còn chưa nói xong, Vũ Lôi Phong đã tiến sát lại gần nàng. Hai gương mặt cách nhau chỉ một đốt ngón tay. Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở cả hai, con tim cả hai như hòa cùng một nhịp. Vũ Lôi Phong ngân nga:
Trời là lều trại Đất làm giường
Gió là cao lương Mưa làm rượu
Mây là hỷ đường Sương làm chứng
Sấm làm sính lễ Sét làm mai
- Linh Nhi, em … Cả đời này, có thể nguyện ý làm nữ nhân của Vũ Lôi Phong ta không?
( móa mới 14 tuổi. Ấuuuuuuuu)
Linh Nhi chưa kịp định thần ngơ ngác nhìn Vũ Lôi Phong. Nửa phút sau nàng mới thanh tỉnh lại, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đã có hai dòng lệ hạnh phúc. Linh Nhi e lệ gật đầu.
- Thiếp… Nguyện ý.
Thấy Linh Nhi đồng ý, Vũ Lôi Phong vui mừng không thôi. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, hắn chạm trán mình vào trán Linh Nhi. Cô nàng hoảng hốt nhắm tịt mắt lại.
Sau đó, Vũ Lôi Phong nâng cằm Linh Nhi lên, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Một nụ thực sự chân thành. Vũ Lôi Phong đặt chân đến thế giới này luôn có nàng quan tâm chăm sóc hắn. Hắn muốn bảo vệ, muốn che chở cho cô gái này. Cả đời.
Linh Nhi thẫn thờ nhìn Vũ Lôi Phong, hắn đang trìu mến nhìn mình. Hai bàn tay rắn chắc kia đang dang ra, bờ vai kia, lồng ngực kia như có lực hút mạnh mẽ hút nàng vào đó vậy. Bâng khuâng, Linh Nhi cuối cùng không kìm được, nàng nhào vào lòng Vũ Lôi Phong, đôi mắt tràn ngập nước mắt hạnh phúc.
Ngày xưa, lúc cha mẹ mất, Linh Nhi chỉ là một tiểu cô nương 5 tuổi. Nàng vẫn còn ở độ tuổi ngây ngô ham học hỏi. Bố mẹ mất sớm, Linh Nhi khóc cạn nước mắt, trái tim nhỏ bé ấy mới chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Nàng ở với bà Ngoại được hơn hai năm rồi bà già yếu neo đơn không ai chăm sóc. Bà, người thân thích duy nhất của Linh Nhi cũng bỏ nàng mà đi.
Trong lễ tang, nàng thẫn thờ ngồi đó. Đả kích mạnh mẽ đến mức này đều dồn hết lên đầu một cô bé 7 tuổi.
Một ngày nọ, phu nhân Phong Lôi Môn, Vân Thủy Tiên đi ngang qua, biết được gia cảnh nhà Linh Nhi, thấy cô bé siêng năng lanh lợi. Vân Thủy Tiên liền thu Linh Nhi theo bên mình.
Đến Phong Lôi Môn, việc của Linh Nhi chỉ là bưng cơm cho tam thiếu gia Vũ Lôi Phong ăn mà thôi. Tam thiếu tính tình tuy có xấc xược ương ngạnh nhưng từ lúc nàng đến hắn chưa bao giờ bắt nạt nàng. Có đôi khi còn cố tình chừa thức ăn ngon cho nàng.
Càng lớn, Tam thiếu gia càng ham chơi lêu lổng, dù vậy hắn vẫn rất tử tế với Linh Nhi. Nàng bắt đầu đảm nhận việc chuẩn bị quần áo và nước tắm cho tam thiếu.
Một ngày nọ. Nàng bị mấy nữ nô tỳ khác bắt nạt. Họ ganh ghét nàng vì công việc của nàng nhẹ nhàng, họ thì bận bịu tối mắt tối mũi. Lúc đó. Chính hắn, Vũ Lôi Phong đã tới tát cho mấy ả kia vài bạt tai, sau đó còn cõng nàng về.
Từng dòng, từng dòng ký ức cứ thế tái hiện lại vô cùng sống động trong lòng Linh Nhi. Một ngày nọ, một hộ pháp Phong Lôi Môn phát hiện Vũ Lôi Phong đầu đầy máu nằm bên đường. Kết luận hắn đã chết. Nàng khóc, nàng khóc vì một lần nữa, lại một người quan trọng ra đi trước mắt nàng.
Rồi hắn lại ngồi dậy như không có gì xảy ra. Nàng ngạc nhiên, nàng sung sướng, như thể đây là chuyện vui nhất đời mình.
Ngày Vũ Lôi Phong khảo nghiệm ra tư chất phế vật. Nhìn hắn ngẩn ngơ đứng đó. Nàng cũng đứng xa xa dõi theo hắn, trái tim nhói đau một cách vô thức.
Những ngày sau đó. Hắn thay đổi như một con người khác. Thường xuyên trêu ghẹo nàng. Bóp mũi, nghịch tóc, véo má nàng. Nàng không hề thấy khó chịu mà còn muốn hắn làm như thế nhiều hơn.
Nhìn Vũ Lôi Phong rèn luyện quên ăn quên ngủ. Linh Nhi cũng muốn sẻ chia nhưng nàng không có cách nào. Chỉ có thể lẳng lặng quan sát.
Một ngày, hắn nói muốn nàng sát cánh bên hắn, là trợ thủ đắc lực của hắn, hắn rèn luyện thân thể cho nàng. Dạy nàng võ công, nội lực.
Đêm nay, trong không khí đầy náo nhiệt. Pháo hoa trên trời bay bay tuyệt đẹp. Trước mặt bao người. Hắn thổ lộ với nàng, hôn nàng. Hắn muốn nàng làm nữ nhân của hắn.
Sau khi hồi tưởng lại tất cả. Linh Nhi khẽ lau nước mắt, xiết chặt đôi tay ôm Vũ Lôi Phong thật chặt như sợ hắn chạy mất. Lòng nàng ngập tràn hạnh phúc.
Nhìn nhau thật lâu. Linh Nhi tựa đầu vào vai Vũ Lôi Phong. Vũ Lôi Phong cũng ngả đầu vào tóc nàng. Cả hai không nói gì. Đôi tay nắm chặt lấy nhau. Ánh mắt cùng nhìn lên trời cao. Tiếp tục thưởng thức màn pháo hoa năm mới tuyệt đẹp.
Hết chương 13...
Bình luận facebook