Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
"Các người đang làm gì?"
Đột nhiên đằng sau có giọng nói mang vài phần tức giận vang lên, Huyền Mặc không biết đã đứng đó từ lúc nào, sắc mặt cực kém nhìn chằm chằm hai người.
"Huyền... Huyền Mặc?" Thẩm Xuyên cũng nhận ra tư thế bây giờ của mình quá mờ ám, vội dùng hết sức đẩy Nhiễm Cảnh ra. Nhưng hai người còn chưa đi xa bờ, vừa buông Thẩm Xuyên lại một lần nữa ngã xuống nước, mà lần này vì dùng sức nên ngã mạnh hơn cả người đập xuống đá đau điếng, sau đó nuốt vào trong miệng không ít nước làm cậu khổ sở ho lên sặc sụa.
Nhiễm Cảnh đột nhiên bị đẩy ra, nhìn bộ dạng thảm hại của Thẩm Xuyên cười mỉm nói: "Sao lại không cẩn thận nữa rồi?"
...Còn chẳng phải vì tên khốn nạn nhà ngươi sao?
Thẩm Xuyên dùng hai tay vuốt đi những giọt nước trên mặt, hai mắt bị nước chảy vào chưa thể lập tức mở chỉ cảm giác được có người nhảy xuống bên cạnh. Nghĩ người đó là Nhiễm Cảnh lại tiếp tục trêu chọc mình, lần này Thẩm Xuyên thực sự tức giận đẩy hắn xa khỏi người quát lớn: "Ngươi cút đi!"
Huyền Mặc nhìn thấy Thẩm Xuyên bị ngã dù đang không vui vẫn nhảy xuống dưới nước kéo cậu lên, nhưng chưa chạm vào người đã bị Thẩm Xuyên đẩy ra như vậy còn bị quát, hỏa khí trong lòng chẳng thể kiềm chế thêm được nữa, hắn siết chặt tay cố nén giận để không ngay lập tức bóp chết người trước mặt. Huyền Mặc tiến lên không nói một lời vòng tay tay qua dưới chân, tay khác đặt lên lưng rồi dùng sức nhấc bổng Thẩm Xuyên lên trong tay.
"Ngươi..." Thẩm Xuyên còn định mắng chửi tiếp nhưng lúc này mắt đã miễn cưỡng mở ra được, nhận ra người đang ôm lấy mình không phải là Nhiễm Cảnh, lời chưa kịp thốt ra cũng nuốt lại. Nhìn sắc mặt chẳng mấy vui vẻ kia của Huyền Mặc, Thẩm Xuyên chỉ dám im lặng không dám nhúc nhích. Hắn vì cậu mà nhảy xuống dưới nước, một thân y phục cũng ướt hết vậy mà cậu còn đẩy hắn ra...
"A..." Thẩm Xuyên còn chưa kịp cảm động thì đã bị Huyền Mặc không thương tiếc ném xuống dưới đất. Mặc dù Huyền Mặc cũng không đến nỗi ném cậu vào nơi toàn sỏi đá, nhưng vì do hai cú ngã lúc nãy cũng khiến Thẩm Xuyên đau đến mức kêu lên.
Nhiễm Cảnh nhìn một màn trước mặt không khỏi cười thầm trong lòng, cầm trong tay một túi gấm nhỏ lúc nãy thừa cơ đoạt lấy từ người Thẩm Xuyên, vừa mở đã thấy chính là viên Lục Sinh Đan quý hiếm bao người muốn có, cũng chính là thứ trước kia y từng muốn kia. Nhiễm Cảnh nói với giọng đầy mỉa mai: "Đồ quý giá thế này ngươi cũng đưa, xem ra đúng thật là ngươi rất yêu quý người này?"
Huyền Mặc liếc nhìn Nhiễm Cảnh một cái, trong tay liền xuất hiện một cây roi. Cây roi dài tầm hai thước, cán màu đen trên được khắc hai chữ 'Thanh Trừng' rất nắn nót. Thân roi nhìn như được quấn bằng hai sợi dây thừng với nhau, nhưng chắc chắn nó chẳng phải sợi dây thừng bình thường gì, trên đó còn tỏa ra một ánh sáng màu đỏ thẫm, nếu để ý còn thấy nó kèm theo những tia sét nhỏ.
Lần trước Huyền Mặc ra tay với hai người A Tinh mạnh như thế, Thẩm Xuyên còn chưa từng thấy hắn triệu ra vũ khí của mình bao giờ. Có thể thấy, lần này Nhiễm Cảnh này thực sự đã khiến hắn nổi sát tâm. Dù cậu nhìn Nhiễm Cảnh cũng không vừa mắt thật nhưng không đến mức phải chết mà.
"Đừng..." Thẩm Xuyên lắc đầu định khuyên nhưng Huyền Mặc đã nhanh hơn vung một roi xuống, lập tức tứ phía đều nổi lên khói bụi Thẩm Xuyên lấy tay che hai mắt, lúc bỏ xuống đã thấy Nhiễm Cảnh bị roi vụt trúng cả thân áo đã rách một nửa, trên miệng cũng vẫn còn vương máu.
"Có thể khiến ngươi lôi vũ khí của mình ra, ta có nên vinh hạnh không?" Nhiễm Cảnh chịu một roi của hắn không ngờ vẫn có thể đứng dậy, dùng tay áo lau máu trên môi còn cười nửa miệng nhìn Huyền Mặc thách thức.
Huyền Mặc dùng pháp lực giật lại viên Lục Sinh Đan kia về tay rồi nhíu mày đăm chiêu, dù lúc nãy hắn chỉ dùng năm phần lực với công lực của Nhiễm Cảnh, vẫn bình an không một chút thương tích đứng lên thì cũng thật là lạ. Nhưng càng như vậy càng khiến hắn tức giận hơn, Huyền Mặc vung roi lên định quất xuống một lần nữa thì bàn tay đã bị Thẩm Xuyên nắm lấy.
"Huyền Mặc dừng lại đi..." Thẩm Xuyên chẳng biết mình lấy đâu ra dũng khí mà chạy lên ngăn hắn, nhìn Huyền Mặc bây giờ có khi đến giết cậu cũng dám. Chỉ là cậu không muốn hắn vì chuyện nhỏ nhặt này mà ra tay giết người.
"Ca ca không muốn ta giết hắn? Đây là đang sợ hắn chết?" Huyền Mặc gằn từng tiếng làm bàn tay Thẩm Xuyên run lên, hắn tức giận đến mức trong mắt nổi lên gân đỏ chẳng giống với vẻ mặt hiền lành thường ngày.
Thẩm Xuyên cố gắng suy nghĩ cẩn thận từng lời nói vội giải thích: "Không phải... ta chỉ không muốn nhìn thấy đệ giết người."
"Ngươi nói dối!" Huyền Mặc đột nhiên lớn tiếng làm Thẩm Xuyên hoảng sợ buông bàn tay đang giữ chặt hắn ra, mà Huyền Mặc nhìn thấy phản ứng này của cậu, ánh mắt trầm xuống hai môi run run như muốn nói gì đó lại thôi. Quay qua giơ Thanh Trừng trong tay lên lần nữa định ra tay với Nhiễm Cảnh, mà lúc này Nhiễm Cảnh từ bao giờ cũng đã rút đoản kiếm trong tay, đang trực tiếp đối diện với Huyền Mặc.
Thẩm Xuyên không biết Nhiễm Cảnh là người thế nào, nhưng cậu nhìn rõ Huyền Mặc rất độc ác, chỉ sợ lần này hắn mà ra tay nhất định sẽ lấy mạng người kia. Đang lúc Huyền Mặc định ra tay, Thẩm Xuyên lại một lần nữa lao lên trực tiếp cầm vào tay đang giữ vũ khí của hắn kéo lại, kiên quyết nói: "Dừng lại đi!"
"Thẩm Xuyên!" Huyền Mặc quay lại nhìn cậu lớn tiếng quát nhưng Thẩm Xuyên là người phàm, sợ pháp lực trên người mình làm Thẩm Xuyên bị thương nên cũng từ từ thu lại. Nhiễm Cảnh ở phía đối diện nhân cơ hội này vung lên một kiếm, đạo linh lực từ kiếm phát ra trực tiếp vụt thẳng lên người làm Huyền Mặc hứng trọn. Dù không đủ làm bị thương nhưng Huyền Mặc vẫn phải lùi về sau một bước.
Thẩm Xuyên kinh ngạc, không ngờ là Nhiễm Cảnh cũng lợi hại đến thế. Cậu có phần hối hận, muốn chạm vào người Huyền Mặc xem có bị thương ở đâu không nhưng bị hắn đẩy ra.
"Thượng Quan Huyền Mặc hôm nay ta bận, đợi hôm khác rồi đến chơi với ngươi."
Nói rồi Nhiễm Cảnh ngự kiếm bay đi, để lại Huyền Mặc thẫn thờ nhìn vết thương trên người mình.
Không đúng, pháp lực trên người Nhiễm Cảnh rất lạ. Trong một thời gian ngắn không thể tăng nhanh như vậy được.
"Ngươi... không sao chứ?"
Thẩm Xuyên bên cạnh cúi gằm mặt xuống hai tay bấu vào nhau, phải đấu tranh lắm mới dám run giọng hỏi. Huyền Mặc cũng ngừng suy đoán, chẳng nhìn Thẩm Xuyên đến một cái, ném túi gấm kia vào tay cậu rồi quay người đi luôn.
Đột nhiên đằng sau có giọng nói mang vài phần tức giận vang lên, Huyền Mặc không biết đã đứng đó từ lúc nào, sắc mặt cực kém nhìn chằm chằm hai người.
"Huyền... Huyền Mặc?" Thẩm Xuyên cũng nhận ra tư thế bây giờ của mình quá mờ ám, vội dùng hết sức đẩy Nhiễm Cảnh ra. Nhưng hai người còn chưa đi xa bờ, vừa buông Thẩm Xuyên lại một lần nữa ngã xuống nước, mà lần này vì dùng sức nên ngã mạnh hơn cả người đập xuống đá đau điếng, sau đó nuốt vào trong miệng không ít nước làm cậu khổ sở ho lên sặc sụa.
Nhiễm Cảnh đột nhiên bị đẩy ra, nhìn bộ dạng thảm hại của Thẩm Xuyên cười mỉm nói: "Sao lại không cẩn thận nữa rồi?"
...Còn chẳng phải vì tên khốn nạn nhà ngươi sao?
Thẩm Xuyên dùng hai tay vuốt đi những giọt nước trên mặt, hai mắt bị nước chảy vào chưa thể lập tức mở chỉ cảm giác được có người nhảy xuống bên cạnh. Nghĩ người đó là Nhiễm Cảnh lại tiếp tục trêu chọc mình, lần này Thẩm Xuyên thực sự tức giận đẩy hắn xa khỏi người quát lớn: "Ngươi cút đi!"
Huyền Mặc nhìn thấy Thẩm Xuyên bị ngã dù đang không vui vẫn nhảy xuống dưới nước kéo cậu lên, nhưng chưa chạm vào người đã bị Thẩm Xuyên đẩy ra như vậy còn bị quát, hỏa khí trong lòng chẳng thể kiềm chế thêm được nữa, hắn siết chặt tay cố nén giận để không ngay lập tức bóp chết người trước mặt. Huyền Mặc tiến lên không nói một lời vòng tay tay qua dưới chân, tay khác đặt lên lưng rồi dùng sức nhấc bổng Thẩm Xuyên lên trong tay.
"Ngươi..." Thẩm Xuyên còn định mắng chửi tiếp nhưng lúc này mắt đã miễn cưỡng mở ra được, nhận ra người đang ôm lấy mình không phải là Nhiễm Cảnh, lời chưa kịp thốt ra cũng nuốt lại. Nhìn sắc mặt chẳng mấy vui vẻ kia của Huyền Mặc, Thẩm Xuyên chỉ dám im lặng không dám nhúc nhích. Hắn vì cậu mà nhảy xuống dưới nước, một thân y phục cũng ướt hết vậy mà cậu còn đẩy hắn ra...
"A..." Thẩm Xuyên còn chưa kịp cảm động thì đã bị Huyền Mặc không thương tiếc ném xuống dưới đất. Mặc dù Huyền Mặc cũng không đến nỗi ném cậu vào nơi toàn sỏi đá, nhưng vì do hai cú ngã lúc nãy cũng khiến Thẩm Xuyên đau đến mức kêu lên.
Nhiễm Cảnh nhìn một màn trước mặt không khỏi cười thầm trong lòng, cầm trong tay một túi gấm nhỏ lúc nãy thừa cơ đoạt lấy từ người Thẩm Xuyên, vừa mở đã thấy chính là viên Lục Sinh Đan quý hiếm bao người muốn có, cũng chính là thứ trước kia y từng muốn kia. Nhiễm Cảnh nói với giọng đầy mỉa mai: "Đồ quý giá thế này ngươi cũng đưa, xem ra đúng thật là ngươi rất yêu quý người này?"
Huyền Mặc liếc nhìn Nhiễm Cảnh một cái, trong tay liền xuất hiện một cây roi. Cây roi dài tầm hai thước, cán màu đen trên được khắc hai chữ 'Thanh Trừng' rất nắn nót. Thân roi nhìn như được quấn bằng hai sợi dây thừng với nhau, nhưng chắc chắn nó chẳng phải sợi dây thừng bình thường gì, trên đó còn tỏa ra một ánh sáng màu đỏ thẫm, nếu để ý còn thấy nó kèm theo những tia sét nhỏ.
Lần trước Huyền Mặc ra tay với hai người A Tinh mạnh như thế, Thẩm Xuyên còn chưa từng thấy hắn triệu ra vũ khí của mình bao giờ. Có thể thấy, lần này Nhiễm Cảnh này thực sự đã khiến hắn nổi sát tâm. Dù cậu nhìn Nhiễm Cảnh cũng không vừa mắt thật nhưng không đến mức phải chết mà.
"Đừng..." Thẩm Xuyên lắc đầu định khuyên nhưng Huyền Mặc đã nhanh hơn vung một roi xuống, lập tức tứ phía đều nổi lên khói bụi Thẩm Xuyên lấy tay che hai mắt, lúc bỏ xuống đã thấy Nhiễm Cảnh bị roi vụt trúng cả thân áo đã rách một nửa, trên miệng cũng vẫn còn vương máu.
"Có thể khiến ngươi lôi vũ khí của mình ra, ta có nên vinh hạnh không?" Nhiễm Cảnh chịu một roi của hắn không ngờ vẫn có thể đứng dậy, dùng tay áo lau máu trên môi còn cười nửa miệng nhìn Huyền Mặc thách thức.
Huyền Mặc dùng pháp lực giật lại viên Lục Sinh Đan kia về tay rồi nhíu mày đăm chiêu, dù lúc nãy hắn chỉ dùng năm phần lực với công lực của Nhiễm Cảnh, vẫn bình an không một chút thương tích đứng lên thì cũng thật là lạ. Nhưng càng như vậy càng khiến hắn tức giận hơn, Huyền Mặc vung roi lên định quất xuống một lần nữa thì bàn tay đã bị Thẩm Xuyên nắm lấy.
"Huyền Mặc dừng lại đi..." Thẩm Xuyên chẳng biết mình lấy đâu ra dũng khí mà chạy lên ngăn hắn, nhìn Huyền Mặc bây giờ có khi đến giết cậu cũng dám. Chỉ là cậu không muốn hắn vì chuyện nhỏ nhặt này mà ra tay giết người.
"Ca ca không muốn ta giết hắn? Đây là đang sợ hắn chết?" Huyền Mặc gằn từng tiếng làm bàn tay Thẩm Xuyên run lên, hắn tức giận đến mức trong mắt nổi lên gân đỏ chẳng giống với vẻ mặt hiền lành thường ngày.
Thẩm Xuyên cố gắng suy nghĩ cẩn thận từng lời nói vội giải thích: "Không phải... ta chỉ không muốn nhìn thấy đệ giết người."
"Ngươi nói dối!" Huyền Mặc đột nhiên lớn tiếng làm Thẩm Xuyên hoảng sợ buông bàn tay đang giữ chặt hắn ra, mà Huyền Mặc nhìn thấy phản ứng này của cậu, ánh mắt trầm xuống hai môi run run như muốn nói gì đó lại thôi. Quay qua giơ Thanh Trừng trong tay lên lần nữa định ra tay với Nhiễm Cảnh, mà lúc này Nhiễm Cảnh từ bao giờ cũng đã rút đoản kiếm trong tay, đang trực tiếp đối diện với Huyền Mặc.
Thẩm Xuyên không biết Nhiễm Cảnh là người thế nào, nhưng cậu nhìn rõ Huyền Mặc rất độc ác, chỉ sợ lần này hắn mà ra tay nhất định sẽ lấy mạng người kia. Đang lúc Huyền Mặc định ra tay, Thẩm Xuyên lại một lần nữa lao lên trực tiếp cầm vào tay đang giữ vũ khí của hắn kéo lại, kiên quyết nói: "Dừng lại đi!"
"Thẩm Xuyên!" Huyền Mặc quay lại nhìn cậu lớn tiếng quát nhưng Thẩm Xuyên là người phàm, sợ pháp lực trên người mình làm Thẩm Xuyên bị thương nên cũng từ từ thu lại. Nhiễm Cảnh ở phía đối diện nhân cơ hội này vung lên một kiếm, đạo linh lực từ kiếm phát ra trực tiếp vụt thẳng lên người làm Huyền Mặc hứng trọn. Dù không đủ làm bị thương nhưng Huyền Mặc vẫn phải lùi về sau một bước.
Thẩm Xuyên kinh ngạc, không ngờ là Nhiễm Cảnh cũng lợi hại đến thế. Cậu có phần hối hận, muốn chạm vào người Huyền Mặc xem có bị thương ở đâu không nhưng bị hắn đẩy ra.
"Thượng Quan Huyền Mặc hôm nay ta bận, đợi hôm khác rồi đến chơi với ngươi."
Nói rồi Nhiễm Cảnh ngự kiếm bay đi, để lại Huyền Mặc thẫn thờ nhìn vết thương trên người mình.
Không đúng, pháp lực trên người Nhiễm Cảnh rất lạ. Trong một thời gian ngắn không thể tăng nhanh như vậy được.
"Ngươi... không sao chứ?"
Thẩm Xuyên bên cạnh cúi gằm mặt xuống hai tay bấu vào nhau, phải đấu tranh lắm mới dám run giọng hỏi. Huyền Mặc cũng ngừng suy đoán, chẳng nhìn Thẩm Xuyên đến một cái, ném túi gấm kia vào tay cậu rồi quay người đi luôn.
Bình luận facebook