Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Ta và Vân Na sóng vai đứng ở trên tiểu lâu, từ vị trí của chúng ta có thể nhìn thấy toàn bộ cảng khẩu, trong cảng khẩu chiến thuyền lớn nhỏ có chừng năm, sáu chục chiếc.
Thời tiết cuối xuân, cây cỏ sum xuê, khắp nơi đều là hoa tươi, Vân Na tự đáy lòng khen:
“Nơi đây đúng là thiên đường của nhân gian.”
Phía sau một thanh âm cười nói:
“Vị cô nương này nói không sai, đảo của chúng ta có tên là ‘đảo Thiên đường’ .”
Ta xoay người nhìn lại, thấy Khâu Dật Trần đang đi tới, hắn chỉ tay về phía cảng khẩu nói:
“Tên của cảng khẩu này là ‘Nguyệt Nha Loan’! “
Ta hứng thú hỏi:
“Những cái tên này đều tao nhã như vậy, có phải là tác phẩm của Khâu huynh không?”
Khâu Dật Trần mỉm cười nói:
“Ta không có bản lĩnh như vậy, ở trên đảo của chúng ta ngoại trừ ‘Nguyệt Nha Loan’, thì còn có bảy danh thắng khác, tất cả đều do Tử Ngưng đặt.”
Nét mặt của hắn hiện lên sự hạnh phúc vô hạn, hiển nhiên người có tên là Tử Ngưng này có địa vị vô cùng thần thánh trong hắn.
Ta cảm thán nói:
“Vị Tử Ngưng cô nương này tài cao như vậy, có cơ hội Dận Không phải gặp mặt một lần mới được.”
Khâu Dật Trần đưa tay chỉ về phía một tòa tiểu trúc dưới chân núi nói:
“Nhất định có cơ hội, đây là trà lâu tốt nhất trên đảo. Còn hơn cả danh điếm ở Giang Nam.”
Ta cười nói:
“Nếu như vậy thì chúng ta cũng muốn thưởng thức một chút.”
Trà lâu này có tên gọi là ‘Thính Triều Lâu’, bốn phía đều là thủy trúc xanh um tươi tốt, gió nhẹ thổi qua lá trúc vang lên những tiếng xào xạc, khi lọt tai nghe được thì cảm thấy vô cùng êm tai.
Trên đường đi có gặp mấy người, ai cũng cung kính hành lễ với Khâu Dật Trần, có thể nhận ra, ở đây hắn có địa vị tương đối cao.
Chúng ta đi tới trà lâu ngồi vào vị trí của mình, lão bản tự mình dâng trà bánh tinh mỹ, Khâu Dật Trần vuốt ve chén trà, nói:
“Các vị mời!”
Ta ghé mũi ngửi chén trà, chỉ cảm thấy một mùi hương thơm mát bay lên, thẳng vào tận tim phổi, khen:
“Trà ngon!”
Khâu Dật Trần cười nói:
“Có ngon hay không thì phải sau khi thưởng thức mới biết được.”
Ta cười nhạt nói:
“Khâu huynh nói câu đó sai rồi, trà ngon hay không thì phải ở vị, sau đó là sắc, cuối cùng mới tới khâu thưởng thức!”
Khâu Dật Trần cười nói:
“Nghe Bình vương điện hạ nói như thế, hóa ra trà nói đúng là cũng cần nhiều học vẩn? Xin hỏi trà này có lai lịch ra sao?”
Ta khiêm tốn nói:
“Ta chỉ hiểu bề ngoài, còn nói tới trà mà nói, Gia Cát huynh đây mới là cao thủ chân chính.”
Gia Cát Tiểu Liên chậm rãi hạ chén trà xuống nói:
“Công tử đã nói như vậy, tại hạ liền phỏng đoán một chút, trà này chính là trà Bạch Mẫu đơn của Phúc Kiến, nói tới trà này cần phải nói tới một truyền thuyết. Có người nói ở thời kỳ trước, có một vị Thái thú tên là Mao Nghĩa, không quen cảnh tham nhũng chốn quan trường, vì vậy từ quan theo mẫu thân đến thâm sơn rừng già quy ẩn. Khi hai mẹ con tới trước một ngọn núi, chỉ cảm thấy mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, hỏi thăm một vị lão giả mới biết được hương thơm này tới từ mười tám cây Bạch Mẫu Đơn ở bên bờ sen, hai mẹ con thấy chỗ này cảnh giống như tiên cảnh, thì ở lại. Tiếc rằng trời lúc nào cũng có gió mây, bỗng nhiên một ngày nọ, mẫu thân tuổi già hơn nữa vì mệt nhọc mà ngã bệnh, hiếu tử này đi xung quanh tìm thuốc, nhưng lại không hề tìm được. Trong lúc uể oải và tuyệt vọng, có một đêm Mao Nghĩa mơ thấy một vị tiên ông tóc bạc trắng, tiên ông kia nói cho hắn biết là muốn trị bệnh cho mẫu thân hãy dùng cá chép hấp với trà, thiếu một thứ cũng không được. Mao Nghĩa cho rằng đây nhất định là tiên nhân chỉ điểm, nhưng lúc này là mùa đông, hồ nước đã đóng băng, đi đâu mới có thể hái trà đây? Trong lúc đang khó khăn, mười khóm Bạch mẫu đơn bỗng biến thành 18 khóm Tiên trà, thân dài lá xanh mượt. Mao Nghĩa lập tức hái nó đem phơi nắng, rồi dùng trà hấp với cá chép cho mẫu thân ăn, sau khi mẫu thân hắn ăn xong bệnh quả nhiên quả nhiên khỏi, sau đó mới có tên là danh trà ‘Bạch Mẫu Đơn’.”
Tuệ Kiều nhìn hình dạng lá trà một chút, quả nhiên là giống hoa Bạch mẫu đơn đang trôi nổi trong nước, nhẹ giọng nói:
“Quả nhiên giống hoa mẫu đơn.”
Khâu Dật Trần khen:
“Bội phục bội phục, vị Gia Cát huynh này kiến thức uyên bác, đã đem lai lịch của trà này nói rõ từng chi tiết.”
Chợt nghe ngoài cửa có một người nói:
“Đảo chủ và Tử Ngưng cô nương tới rồi!”
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lục trúc thấp thoáng, có một vị thiếu nữ yểu điệu và một vị lão giả một trước một sau hướng “Thính Triều Lâu” đi tới.
Cô gái kia trong tay cầm một bó hoa tươi vừa hái, khuôn mặt như bức tranh, khí chất ưu nhã động lòng người, bó hoa tươi trong tay nàng phảng phất như mất đi cái đẹp.
Ta lưu ý đến cánh tay cầm trà của Khâu Dật Trần run lên, sánh ra một chút nước, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào thiếu nữ có tên gọi là Tử Ngưng cô nương kia.
Ta và Vân Na nhìn nhau, đồng thời mỉm cười.
Hai người xốc màn trúc lên đi vào bên trong phòng, chúng ta đứng dậy, Khâu Dật Trân hướng ta giới thiệu:
“Vị này là Kiều đảo chủ của chúng ta.”
Lão giả kia râu tóc trắng noãn, thân thể khôi ngô, mặt có màu đỏ tím, giọng nói như chuông đồng, ha hả cười nói:
“Lão phu Kiều Sở Tam tham kiến Bình vương điện hạ.”
Trong lòng ta ngẩn ra, cái tên Kiều Sờ Tam này nổi danh đã lâu, hắn sinh ra ở Đại Khang, đã từng ở làm quan ở biên cảnh Đại Tần, sau đó bị vu là thông đồng với địch bán nước, cho nên suất lĩnh thuộc hạ vào rừng làm giặc cướp, gần đây du đãng ở trong Hoàng Hà, không biết tại sao hắn lại là thủ lĩnh của Hải Long bang?
Khâu Dật Trần lại chỉ vào nữ tử có tên là Tử Ngưng nói:
“Vị này chính là thiên kim của đảo chủ, Tử Ngưng cô nương.”
Khi ta nhìn tới đôi mắt đẹp của nàng, thì cảm thấy có vài phần quen thuộc.
Tử Ngưng mỉm cười nói:
“Dận Không, ngươi tốt nhất hãy nhớ kỹ từng câu từng chữ đêm nay ngươi nói, nếu như tương lai dám làm hại bách tính, ta là người thứ nhất không buông tha ngươi!”
Hai lông mày của ta giãn ra, hít một hơi thật sâu, nói:
“Hóa ra là cô nương, Dận Không tạ ơn cô nương lần trước không giết.”
Tử Ngưng cười nói:
“Khâu đại ca nói cho ta biết ở trên biển gặp một vị cố nhân, không nghĩ người đó là ngươi.”
Ta cười khổ nói:
“Dận Không và Khâu huynh xem ra có duyên, nhiều lần rơi vào trong tay của huynh ấy.”
Kỳ thực ta định nói là mình có duyên với Tử Ngưng, nhưng lời như vậy sao có thể nói ra được, Khâu Dật Trần hiển nhiên là có tình cảm với Tử Ngưng này, ta nói như vậy sẽ làm cho hắn không hài lòng.
Sau khi cười nói, chúng ta ngồi xuống, đôi mắt đẹp của Tử Ngưng hiếu kỳ nhìn Vân Na một chút, lại nhìn Tuệ Kiều một chút, nhẹ giọng nói:
“Nghe nói Bình vương điện hạ chết trong đại chiến Man Châu, không nghĩ tới ngươi lại mang theo hồng nhan tri kỷ ở trên biển tiêu dao.”
Thiếu nữ này xem ra tính tình thẳng thắn, trong lòng nghĩ cái gì là nói ra cái đó.
Ta cười nói:
“Tử Ngưng cô nương sợ rằng hiểu lầm, chúng ta lần này không phải là tiêu dao trên biển, mà là muốn về Tần đô.”
Kiều Sở Tam ngơ ngác, lớn tiếng nói:
“Bình vương không biết Khang Tần đang đại chiến ư?”
Ta đang muốn trả lời, thì bầu trời trong bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm.
Sấm mùa xuân có thể khiến cho người ta phải sợ hãi, thân hình mọi người không tự chủ được run lên một cái.
Kiều Sở Tam ngóng nhìn mây đen không ngừng tụ tập trên bầu trời, nói:
“Xem ra sắp có một trận bão nữa rồi.”
Tử Ngưng cảm thán nói:
“Tướng sĩ Khang, Tần ở tiền tuyến sợ rằng lại phải chịu khổ.”
Khâu Dật Trần gật đầu nói:
“Hâm Đức hoàng đế xuất quân không đúng lúc, nếu như là ta, thì ta quyết không dụng binh vào mùa hạ.”
Kiều Sở Tam nói:
“Phàm là ai có chiến lược đều biết, dụng binh vào tiết vũ quý là một hành động không sáng suốt, trừ khi Đại Khang có năng lực trong một thời gian ngắn đánh bại Đại Tần.”
Thời tiết cuối xuân, cây cỏ sum xuê, khắp nơi đều là hoa tươi, Vân Na tự đáy lòng khen:
“Nơi đây đúng là thiên đường của nhân gian.”
Phía sau một thanh âm cười nói:
“Vị cô nương này nói không sai, đảo của chúng ta có tên là ‘đảo Thiên đường’ .”
Ta xoay người nhìn lại, thấy Khâu Dật Trần đang đi tới, hắn chỉ tay về phía cảng khẩu nói:
“Tên của cảng khẩu này là ‘Nguyệt Nha Loan’! “
Ta hứng thú hỏi:
“Những cái tên này đều tao nhã như vậy, có phải là tác phẩm của Khâu huynh không?”
Khâu Dật Trần mỉm cười nói:
“Ta không có bản lĩnh như vậy, ở trên đảo của chúng ta ngoại trừ ‘Nguyệt Nha Loan’, thì còn có bảy danh thắng khác, tất cả đều do Tử Ngưng đặt.”
Nét mặt của hắn hiện lên sự hạnh phúc vô hạn, hiển nhiên người có tên là Tử Ngưng này có địa vị vô cùng thần thánh trong hắn.
Ta cảm thán nói:
“Vị Tử Ngưng cô nương này tài cao như vậy, có cơ hội Dận Không phải gặp mặt một lần mới được.”
Khâu Dật Trần đưa tay chỉ về phía một tòa tiểu trúc dưới chân núi nói:
“Nhất định có cơ hội, đây là trà lâu tốt nhất trên đảo. Còn hơn cả danh điếm ở Giang Nam.”
Ta cười nói:
“Nếu như vậy thì chúng ta cũng muốn thưởng thức một chút.”
Trà lâu này có tên gọi là ‘Thính Triều Lâu’, bốn phía đều là thủy trúc xanh um tươi tốt, gió nhẹ thổi qua lá trúc vang lên những tiếng xào xạc, khi lọt tai nghe được thì cảm thấy vô cùng êm tai.
Trên đường đi có gặp mấy người, ai cũng cung kính hành lễ với Khâu Dật Trần, có thể nhận ra, ở đây hắn có địa vị tương đối cao.
Chúng ta đi tới trà lâu ngồi vào vị trí của mình, lão bản tự mình dâng trà bánh tinh mỹ, Khâu Dật Trần vuốt ve chén trà, nói:
“Các vị mời!”
Ta ghé mũi ngửi chén trà, chỉ cảm thấy một mùi hương thơm mát bay lên, thẳng vào tận tim phổi, khen:
“Trà ngon!”
Khâu Dật Trần cười nói:
“Có ngon hay không thì phải sau khi thưởng thức mới biết được.”
Ta cười nhạt nói:
“Khâu huynh nói câu đó sai rồi, trà ngon hay không thì phải ở vị, sau đó là sắc, cuối cùng mới tới khâu thưởng thức!”
Khâu Dật Trần cười nói:
“Nghe Bình vương điện hạ nói như thế, hóa ra trà nói đúng là cũng cần nhiều học vẩn? Xin hỏi trà này có lai lịch ra sao?”
Ta khiêm tốn nói:
“Ta chỉ hiểu bề ngoài, còn nói tới trà mà nói, Gia Cát huynh đây mới là cao thủ chân chính.”
Gia Cát Tiểu Liên chậm rãi hạ chén trà xuống nói:
“Công tử đã nói như vậy, tại hạ liền phỏng đoán một chút, trà này chính là trà Bạch Mẫu đơn của Phúc Kiến, nói tới trà này cần phải nói tới một truyền thuyết. Có người nói ở thời kỳ trước, có một vị Thái thú tên là Mao Nghĩa, không quen cảnh tham nhũng chốn quan trường, vì vậy từ quan theo mẫu thân đến thâm sơn rừng già quy ẩn. Khi hai mẹ con tới trước một ngọn núi, chỉ cảm thấy mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, hỏi thăm một vị lão giả mới biết được hương thơm này tới từ mười tám cây Bạch Mẫu Đơn ở bên bờ sen, hai mẹ con thấy chỗ này cảnh giống như tiên cảnh, thì ở lại. Tiếc rằng trời lúc nào cũng có gió mây, bỗng nhiên một ngày nọ, mẫu thân tuổi già hơn nữa vì mệt nhọc mà ngã bệnh, hiếu tử này đi xung quanh tìm thuốc, nhưng lại không hề tìm được. Trong lúc uể oải và tuyệt vọng, có một đêm Mao Nghĩa mơ thấy một vị tiên ông tóc bạc trắng, tiên ông kia nói cho hắn biết là muốn trị bệnh cho mẫu thân hãy dùng cá chép hấp với trà, thiếu một thứ cũng không được. Mao Nghĩa cho rằng đây nhất định là tiên nhân chỉ điểm, nhưng lúc này là mùa đông, hồ nước đã đóng băng, đi đâu mới có thể hái trà đây? Trong lúc đang khó khăn, mười khóm Bạch mẫu đơn bỗng biến thành 18 khóm Tiên trà, thân dài lá xanh mượt. Mao Nghĩa lập tức hái nó đem phơi nắng, rồi dùng trà hấp với cá chép cho mẫu thân ăn, sau khi mẫu thân hắn ăn xong bệnh quả nhiên quả nhiên khỏi, sau đó mới có tên là danh trà ‘Bạch Mẫu Đơn’.”
Tuệ Kiều nhìn hình dạng lá trà một chút, quả nhiên là giống hoa Bạch mẫu đơn đang trôi nổi trong nước, nhẹ giọng nói:
“Quả nhiên giống hoa mẫu đơn.”
Khâu Dật Trần khen:
“Bội phục bội phục, vị Gia Cát huynh này kiến thức uyên bác, đã đem lai lịch của trà này nói rõ từng chi tiết.”
Chợt nghe ngoài cửa có một người nói:
“Đảo chủ và Tử Ngưng cô nương tới rồi!”
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lục trúc thấp thoáng, có một vị thiếu nữ yểu điệu và một vị lão giả một trước một sau hướng “Thính Triều Lâu” đi tới.
Cô gái kia trong tay cầm một bó hoa tươi vừa hái, khuôn mặt như bức tranh, khí chất ưu nhã động lòng người, bó hoa tươi trong tay nàng phảng phất như mất đi cái đẹp.
Ta lưu ý đến cánh tay cầm trà của Khâu Dật Trần run lên, sánh ra một chút nước, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào thiếu nữ có tên gọi là Tử Ngưng cô nương kia.
Ta và Vân Na nhìn nhau, đồng thời mỉm cười.
Hai người xốc màn trúc lên đi vào bên trong phòng, chúng ta đứng dậy, Khâu Dật Trân hướng ta giới thiệu:
“Vị này là Kiều đảo chủ của chúng ta.”
Lão giả kia râu tóc trắng noãn, thân thể khôi ngô, mặt có màu đỏ tím, giọng nói như chuông đồng, ha hả cười nói:
“Lão phu Kiều Sở Tam tham kiến Bình vương điện hạ.”
Trong lòng ta ngẩn ra, cái tên Kiều Sờ Tam này nổi danh đã lâu, hắn sinh ra ở Đại Khang, đã từng ở làm quan ở biên cảnh Đại Tần, sau đó bị vu là thông đồng với địch bán nước, cho nên suất lĩnh thuộc hạ vào rừng làm giặc cướp, gần đây du đãng ở trong Hoàng Hà, không biết tại sao hắn lại là thủ lĩnh của Hải Long bang?
Khâu Dật Trần lại chỉ vào nữ tử có tên là Tử Ngưng nói:
“Vị này chính là thiên kim của đảo chủ, Tử Ngưng cô nương.”
Khi ta nhìn tới đôi mắt đẹp của nàng, thì cảm thấy có vài phần quen thuộc.
Tử Ngưng mỉm cười nói:
“Dận Không, ngươi tốt nhất hãy nhớ kỹ từng câu từng chữ đêm nay ngươi nói, nếu như tương lai dám làm hại bách tính, ta là người thứ nhất không buông tha ngươi!”
Hai lông mày của ta giãn ra, hít một hơi thật sâu, nói:
“Hóa ra là cô nương, Dận Không tạ ơn cô nương lần trước không giết.”
Tử Ngưng cười nói:
“Khâu đại ca nói cho ta biết ở trên biển gặp một vị cố nhân, không nghĩ người đó là ngươi.”
Ta cười khổ nói:
“Dận Không và Khâu huynh xem ra có duyên, nhiều lần rơi vào trong tay của huynh ấy.”
Kỳ thực ta định nói là mình có duyên với Tử Ngưng, nhưng lời như vậy sao có thể nói ra được, Khâu Dật Trần hiển nhiên là có tình cảm với Tử Ngưng này, ta nói như vậy sẽ làm cho hắn không hài lòng.
Sau khi cười nói, chúng ta ngồi xuống, đôi mắt đẹp của Tử Ngưng hiếu kỳ nhìn Vân Na một chút, lại nhìn Tuệ Kiều một chút, nhẹ giọng nói:
“Nghe nói Bình vương điện hạ chết trong đại chiến Man Châu, không nghĩ tới ngươi lại mang theo hồng nhan tri kỷ ở trên biển tiêu dao.”
Thiếu nữ này xem ra tính tình thẳng thắn, trong lòng nghĩ cái gì là nói ra cái đó.
Ta cười nói:
“Tử Ngưng cô nương sợ rằng hiểu lầm, chúng ta lần này không phải là tiêu dao trên biển, mà là muốn về Tần đô.”
Kiều Sở Tam ngơ ngác, lớn tiếng nói:
“Bình vương không biết Khang Tần đang đại chiến ư?”
Ta đang muốn trả lời, thì bầu trời trong bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm.
Sấm mùa xuân có thể khiến cho người ta phải sợ hãi, thân hình mọi người không tự chủ được run lên một cái.
Kiều Sở Tam ngóng nhìn mây đen không ngừng tụ tập trên bầu trời, nói:
“Xem ra sắp có một trận bão nữa rồi.”
Tử Ngưng cảm thán nói:
“Tướng sĩ Khang, Tần ở tiền tuyến sợ rằng lại phải chịu khổ.”
Khâu Dật Trần gật đầu nói:
“Hâm Đức hoàng đế xuất quân không đúng lúc, nếu như là ta, thì ta quyết không dụng binh vào mùa hạ.”
Kiều Sở Tam nói:
“Phàm là ai có chiến lược đều biết, dụng binh vào tiết vũ quý là một hành động không sáng suốt, trừ khi Đại Khang có năng lực trong một thời gian ngắn đánh bại Đại Tần.”
Bình luận facebook