• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (1 Viewer)

  • Chương 108

“Tử Ngưng cô nương cứ việc yên tâm, Dận Không vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên điều cô giao phó.”
Tử Ngưng nhẹ giọng nói:
“Phía trước nguy cơ bốn bề, hung hiểm vô cùng, mọi việc Bình vương đều phải cẩn thận.”
Ta ha hả cười nói:
“Ta sẽ nhớ kỹ!”
Đông Sắc Loan ở ngoại ô Tế Châu, đây là một cảng cá dân dụng.
Trong cảng vẫn còn lấp lánh ánh đèn của thuyền chài, Điền Tuần đối với nơi này quen thuộc vô cùng, có hắn làm người dẫn đường, chúng ta cũng được không ít đường vòng.
Dựa theo ước định, lúc trước của ta và Tiêu Trấn Kỳ, chúng ta đi tới một khách điếm tên là Di An khách sạn.
Điền Tuần rời khỏi quê hương đã nhiều năm, khung cảnh nơi này có nhiều thay đổi lớn, lấy cái dáng dấp gầy trơ xương của hắn, thì chẳng cần hóa trang cũng không ai có thể nhận ra được.
Khi chúng ta vừa mới thu xếp xong chỗ ở, thì Đột Tạ cũng tìm tới.
Ta cũng không nghĩ hắn lại tới nhanh như vậy, nên vui vẻ nói:
“Tiêu đại ca bọn họ đâu rồi?”
Sau khi Đột Tạ thi lễ với ta mới cung kính nói:
“Chủ nhân, hắn và Lang Thứ đi đón người sẽ trở về nhanh thôi.”
Ta có chút kỳ quái nhíu mày, không phải đã hẹn nhau gặp mặt ở khách sạn này rồi hay sao, chẳng nhẽ ngoại trừ ta ra, hắn vẫn còn người phải chờ?
Đột Tạ nói:
“Nghe nói là đi đón một vị bằng hữu họ Đường.”
Trong lòng ta nhất thời đại hỉ, chẳng lẽ đi đón Đường Muội.
Cho tới lúc gần hết buổi sáng, Tiêu Trấn Kỳ mới trở về khách sạn, nhưng làm ta càng thêm vui mừng là, hắn không chỉ đem Đường Muội tới, mà còn đem thêm một nhân vật mà ta đang nghĩ tới, đó là Trần Tử Tô.
Đường Muội và Trần Tử Tô trong mắt nhạt nhòa lệ nóng, quỳ rạp xuống trước mặt ta, ta cuống quít tiến lên nâng bọn họ dậy.
Trần Tử Tô nức nở nói:
“Tử Tô cuối cùng cũng chờ được ngày này.”
Ta cầm hai tay hắn nói:
“Tiên sinh sao lại tới Tế Châu?”
Trần Tử Tô nói:
“Việc này nói rất dài dòng, sợ rằng công tử không biết, nhạc phụ Tử Tô chính là người Trung Sơn quốc, hàng năm ta đều tới Trung Sơn tảo mộ, năm nay nhạc mẫu lại mới mất, ta cùng với tiện nội trở về hợp tác cho hai người, thuận tiện tu sửa lại phần mộ, cho nên phải ở đó mất hơn ba tháng.”
Ta hỏi:
“Vì sao tẩu phu nhân không cùng về?”
Trần Tử Tô cười nói:
“Nàng lúc này đang ở với Yến cô nương.”
Yến cô nương đương nhiên là Cửu công chúa Yến Lâm, lần trước đi tới Bắc cương, ta đã thành công tạo ra cái chết giả cho Yến Lâm, cho nên trên đời này không còn Cửu công chúa nữa.
Đường Muội nói:
“Lúc đầu thuộc hạ mang theo Yến cô nương tới Trung Sơn quốc, thuộc hạ mua một căn nhà ở Húc Nhược thành cho Yến cô nương ở tạm, vốn định chờ công tử bình yên phản hồi, thế nhưng sau đó lại truyền đến tin công tử và Bạch Quỹ tử vong ở chiến trường Man Châu. Mấy lần thuộc hạ đã định đi Man Châu dò xét tin tức của công tử, tiếc rằng tin công tử chết không biết vì sao lại truyền tới tai Yến cô nương, nàng sống chết cũng muốn đi Bắc cương tìm công tử.”
Nghĩ đến sự thâm tình của Yến Lâm trong lòng ta dâng lên một sự ấm áp.
Đường Muội nói:
“Cũng may là Trần tiên sinh trở về Trung Sơn quốc lo việc tang sự, thuộc hạ giao Yến cô nương cho tiên sinh và tẩu phu nhân. Khi đã chuẩn bị xong xuôi, đang muốn xuất phát, thì lại nghe tin tức Khang Tần đại chiến.”
Trần Tử Tô một bên nói:
“Chiến sự của Khang Tần hiện nay chỉ có hai nước tham gia, thế nhưng các nước xung quanh đang dòm ngóm chờ tin tức. Quốc quân Trương Trí Thành của Trung Sơn quốc cũng có mưu đồ ở điểm này.”
Tiêu Trấn Kỳ cười ha hả nói:
“Sau khi ta trở về liền đi tìm Đường huynh đệ, còn về phần Trần tiên sinh thì ta lại không nghĩ tới chuyện được gặp.”
Ta vui mừng nói:
“Dận Không đang lo không biết làm thế nào, thì trời lại phái một ngọn đèn sáng tới giúp ta.”
Trần Tử Tô mỉm cười nói:
“Công tử lần này trở về không phải ngẫu nhiên, nếu như Tử Tô không đoán sai, thì người đã sớm dự tính tất cả rồi.”
Lúc này ta mới giới thiệu những người xung quanh với Trần Tử Tô.
Sau khi hàn huyên qua đi, ta và Trần Tử Tô đi tới một gian phòng nói chuyện.
Trần Tử Tô chân thành nói:
“Công tử lần này trải qua hành trình đau khổ ở Bắc cương, Tử Tô không thể phụng dưỡng ở bên, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.”
Ta cười nhạt nói:
“Với ta mà nói, bị đau khổ và sỉ nhục, nhưng cũng lấy được không ít tài phú.”
Trần Tử Tô hai mắt lấp lánh quang mang kích động, run giọng nói:
“Công tử chuẩn bị xong chưa?”
Ta nặng nề gật đầu, hạ giọng nói:
“Trời xanh sẽ không cho Dận Không cơ hội này lần thứ hai, cho dù có bao nhiêu phần thắng, ta cũng phải toàn lực giành lấy!”
Trần Tử Tô nói:
“Trong thời gian công tử biến mất, Tử Tô vẫn quan sát tình hình của tám nước, Tử Tô tin tưởng người nhất định sẽ bình an trở về.”
Chúng ta ngồi xuống bàn, Trần Tử Tô nói:
“Đại Tần liên tục trải qua chuyện Đông Hồ, rồi lại vướng phải chiến loạn với Đại Khang, trong nước tiếng oán thán đã dậy đất. Huống chi mâu thuẫn giữa thái hậu và Yến Hưng Khải đã trở nên gay gắt, loạn trong giặc ngoài khiến Thái hậu lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.”
Ta gật đầu nói:
“Thái độ của Yến Hưng Khải với trận chiến này như thế nào?”
Trần Tử Tô nói:
“Yến Hưng Khải đã nhiều lần làm khó dễ chuyện thất bại trong trận đánh với Đông Hồ, khi thái hậu phát hiện hắn lòng lang dạ thú thì đã muộn. Yến Hưng Khải trong triều đã bồi dưỡng một nhóm đồng đảng, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Trầm Trì không tầm thường, hai người này hợp sức lại thì đủ thực lực chống đối với thái hậu. Yến Hưng Khải từng nhắc tới chuyện bãi miễn của Yến Nguyên Tịch, muốn đẩy hoàng đế khôi lỗi Yến Nguyên Tông xuống.”
Ta cười lạnh nói:
“Hắn có lòng tốt như vậy sao? Sợ rằng hắn thực sự muốn làm hoàng đế.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Đúng là như thế, từ mọi phương diện hắn đều phải cảm tạ trận chiến của thái hậu với Đông Hồ, Yến Hưng Khải đã đem chuyện Yến Nguyên Tông ra mà ép thái hậu. Thái hậu lâm vào tình thế khó khăn, muốn nhà mẹ đẻ là Đại Hán trợ giúp, nhưng Hán Thành đế cho tới hôm nay vẫn duy trì sự bình tĩnh, không tỏ rõ thái độ, rõ ràng là muốn tọa sơn quan hổ đấu, thái hậu chán nản tới cực điểm.”
Trần Tử Tô nói:
“Cũng may là cho dù Yến Hưng Khải hay thái hậu cũng không muốn Đại Tần mất nước, nếu không bọn họ sẽ bất chấp tất cả mà sống chết với nhau? Tình hình chiến sự tới mức này, điều mà họ muốn nhất chính là hòa đàm.”
Ta phân tích nói:
“Tình hình của Đại Khang thì ta rất rõ ràng, hai năm qua tai họa trong nước không ngừng xảy ra, thu nhập của quốc khố liên tục giảm xuống, trận chiến này phụ hoàng đã phải cố hết sức mới làm được. Thế nhưng chiến tranh là do Đại Khang khơi mào, phụ hoàng tuổi đã cao, nhưng sự hư vinh trong lòng lại càng tăng. Nếu như không có một cái cớ hợp lý, thì người rất khó chấp nhận hòa đàm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom