Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145
“Hoàng huynh mời nói, chỉ cần Dận Không có thể làm được, chắc chắn sẽ đem hết toàn lực thực hiện.”
Hưng vương mỉm cười nói:
“Chuyện này nói rất dài dòng, trong trận chiến Khang Tần vừa qua, ta phát hiện trang bị vũ khí trong quân đội đã lạc hậu hơn nhiều so với Tần quốc, nếu như không có đệ xuất hiện đúng lúc, thì ai thắng ai bại trong trận chiến này còn chưa biết.”
Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Hưng vương nói:
“Phụ hoàng đã giao trọng trách thay đổi vũ khí, sửa đổi trang bị cho huynh.”
Hắn nhìn về phía ta nói:
“Ai cũng biết muốn chế tạo ra vũ khí hoàn mỹ, trang bị hạng nhất, thì phải có một số lượng lớn kim loại có chất lượng tốt, mà Đại Khang lại không đủ số lượng đồng, sắt khoáng thạch, hiện giờ ta chỉ còn cách dựa vào nước ngoài.”
Ta yên lặng nghe hắn trình bày.
Hưng vương nói:
“Trong tám nước, chỉ có thương nhân Quản Thư Hành của Tề quốc là có năng lực cung cấp một số lượng lớn quặng sắt. Ta đã cùng hắn bàn bạc, thế nhưng hắn lại không muốn nói chuyện làm ăn, người đầu tiên hắn nói tới là đệ. Đồng thời hắn còn nói, chỉ cần Bình vương đáp ứng, hắn sẽ ký hiệp ước với huynh ngay lập tức.”
Ta cuối cùng cũng biết mục đích thực sự của hắn, mỉm cười nói:
“Đệ và Quản Thư Hành quen nhau từ khi còn ở Tần quốc, cũng coi như lão bằng hữu, nhưng mà đệ chưa thể ảnh hưởng tới quyết đoán của hắn được.”
Từ xa xa bỗng truyền tới một tiếng cười sang sảng:
“Hưng vương thứ tội, Quản mỗ đến chậm!”
Quản Thư Hành mặc bộ nho sam màu vàng đi tới, thấy hắn ta cũng bỡ ngỡ, bởi ta chưa bao giờ nghe tin hắn tới Khang Đô.
Ta ha hả cười nói:
“Quản tiên sinh tới Khang Đô vì sao không tìm Dận Không, lẽ nào đã quên lão bằng hữu như ta rồi?”
Quản Thư Hành cười to nói:
“Bình vương chớ trách, buổi sáng hôm nay Quản mỗ mới đến, nên không thể mới gặp người ngay được.”
Ta nhiệt tình mời hắn ngồi xuống.
Chúng ta cạn chén, sau đó ngồi kể lại những chuyện xảy ra, mục đích chủ yếu mà Hưng vương mời Quản Thư Hành đến đây chính là chuyện buôn bán quặng sắt.
Hắn đã mấy lần muốn hướng trọng tâm câu chuyện tới phương diện giao dịch, nhưng lại bị Quản Thư Hành khéo léo tách ra, xem ra hắn vẫn còn do dự trong chuyện cung cấp quặng sắt.
Phần lớn thời gian Quản Thư Hành đều nói chuyện cũ ở Tần quốc với ta, thấy Hưng vương không có hứng thú, nhưng lại e ngại thể diện, nên không còn cách nào khác là ở một bên nghe.
Những chuyện chúng ta nói tới hắn đều không biết, cho nên không cách nào chen vào được, chưa được bao lâu mà hắn đã ngáp mấy cái liền.
Quản Thư Hành khẽ mỉm cười nói:
“Cơm nước đã no nê, buổi tiệc hôm nay cũng nên kết thúc thôi.”
Hưng vương ngơ ngác, cứng họng nói:
“Thế nhưng...”
Hắn đang chờ Quản Thư Hành cho hắn một câu trả lời thuyết phục.
Quản Thư Hành cười nói:
“Hưng vương yên tâm, sáng sớm ngày mai ta sẽ cho người câu trả lời cuối cùng.”
Ánh mắt hắn nhìn về phía ta nói:
“Đêm nay Quản mỗ muốn tới Bình vương phủ quấy rầy một phen, không biết Bình vương có ngại gì hay không?”
“Cầu còn không được! Ta đang muốn cùng Quản tiên sinh ôn chuyện cũ.”
Ta biết Quản Thư Hành này đang muốn đơn độc cùng ta nói chuyện.
Sau khi từ biệt Hưng vương, ta và Quản Thư Hành ngồi xe trở lại Bình vương phủ, tất cả đúng như dự liệu, mục đích mà Quản Thư Hành tới đây là vì gặp ta.
Ta mời hắn tới thư phòng, rồi mỉm cười nói:
“Quản tiên sinh ngàn dặm xa xôi đến đây, xem ra cuộc làm ăn này tương đối quan trọng.”
Quản Thư Hành gật đầu nói:
“Bình vương điện hạ, nếu như chỉ có hai ta, Quản mỗ cũng không ngại nói thẳng, Quản mỗ chẳng bao giờ quan tâm tới chuyện tiêu thụ quặng sắt, mà mục đích lần này chính là muốn gặp người.”
Ta mơ hồ suy đoán ra mục đích của hắn, còn nhớ năm xưa khi ở Tần hắn đã từng thông qua Tiền Tứ Hải muốn mua bức Xuân Cung đồ, lẽ nào lần này hắn cũng tới đây vì thứ này?
Quản Thư Hành cười nói:
“Bình vương điện hạ chắc còn nhớ, khi ở Bách Hoa lâu của Tần quốc, Quản mồ từng cầu ngài một việc?”
Ta đương nhiên là nhớ, bởi vì ngay lúc ấy hắn đã đòi bức Xuân Cung Đồ, nhưng mà ta lấy lý do quên ở Đại Khang chối từ cho qua. Đông thời cũng đáp ứng, nếu như có ngày trở lại Đại Khang sẽ đem bức Xuân Cung đồ cho hắn.
Lúc này ta giả vờ không hiểu, nói:
“Xin thứ cho Dận Không ngu muội, không biết Quản tiên sinh nói tới chuyện gì?”
Quản Thư Hành nói ngay vào trọng tâm câu chuyện:
“Bức Xuân Cung Đồ bây giờ còn ở trong tay Bình vương hay không?”
Ta mỉm cười nói:
“Quản tiên sinh không đề cập tới chuyện này, thì ta hầu như đã quên mất, đúng là ta có một bức Xuân Cung đồ, lát nữa để ta tìm lại một chút, chỉ cần có thể tìm thấy, thì sẽ đem nó tặng cho Quản tiên sinh.”
Quản Thư Hành nói:
“Bình vương điện hạ, Quản mỗ sẽ không lấy không của người bức Xuân Cung đồ này, nếu như người có thể chuyển nhượng nó cho ta, Quản mỗ sẽ lập tức ký tên là hiệp nghị buôn bán quặng sắt với Đại Khang, hơn nữa...”
Hắn dừng lại một chút nói:
“Ta sẽ gửi cho Bình vương mười vạn lượng vàng gọi là tạ ơn.”
Ta giả vờ kinh ngạc nói:
“Bức Xuân Cung đồ này có bí mật gì? Quản tiên sinh sao lại trả giá lớn như vậy?”
Quản Thư Hành cười nhạt nói:
“Quản mỗ nhìn trúng bí quyết tu luyện khí thuật trong đó, chứ không có ý gì khác.”
Ta cùng hắn hàn huyên vài câu, sau đó bảo Dịch An dẫn hắn tới phòng khách nghỉ ngơi.
Kể từ khi biết trong Xuân Cung Đồ có giấu bí tịch võ công, thì ta đối với nó vô cùng quý trọng, lúc nào cũng cất giữ nó một cách tốt nhất. Từ khi U U nói cho biết bí mật trong sổ sách Điền thị, ta đã nghĩ bức Xuân Cung đồ này là thứ cực kỳ trân quy.
Có thể làm cho một thương nhân trả giá cực lớn truy tìm, thì nhất định sẽ mang lại lợi nhuận lớn hơn nữa cho hắn.
Quản Thư Hành thèm khát Xuân Cung đồ như vậy, đã chứng minh giá trị của nó, chắc chắn trong nó có một phần bảo đồ của bảo tàng Mâu thị.
Ta tìm tới Gia Cát Tiểu Liên, hẳn am hiểu cơ quan thuật, có thể giúp ta trong chuyện này.
Gia Cát Tiểu Liên đã nhiều ngày bận rộn thiết kế bản vẽ sơn địa đạo, lúc này đang nghỉ khuya, khi ta tới tìm hắn thì cũng là lúc hắn đang mệt mỏi, cả người bơ phờ, nói:
“Đêm khuya công tử tới thăm, không biết là có gì phân phó?”
Ta lấy Xuân Cung Đồ ra, trải trước mặt hắn, sau đó đem lai lịch của nó thuật lại một lần.
Gia Cát Tiểu Liên gật đầu, nhìn vào tâm bản đồ nhưng lại không biết nó là địa phương nào.
Ta cười nói:
“Nếu như phần bản đồ này có giấu bảo tàng Mâu thị, thì chỉ có một phần mà không có phần còn lại, sẽ không cách nào khám phá ra huyền cơ trong đó.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Công tử dự định đem Xuân Cung Đồ này giao cho Quản Thư Hành?”
Ta gật đầu nói:
“Quản Thư Hành lấy quặng sắt thạch làm mồi dụ, việc này có quan hệ tới sự phát triển của Đại Khang trong thời gian tới, ta rất khó cự tuyệt.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Thế nhưng công tử lại không muốn giao bức Xuân cung đồ này ra.”
Ta cười nói:
“Cho nên ta mới tìm Gia Cát huynh thương lượng.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Bức đồ này bị tổn hại nghiêm trọng, cho dù là người bình thường cũng nhận ra, quyển trục và địa đồ đã bị người ta động tới, nhưng mà Tiểu Liên có biện pháp khôi phục nó lại như lúc ban đầu.”
“Thật không?”
Ta vui vẻ nói.
Gia Cát Tiểu Liên gật đầu cười nói:
“Nhìn bề ngoài bức Xuân Cung đồ này không có vẻ dị thường, thế nhưng quyển trục kia lại vô cùng đáng nghiên cứu, trong đó có rất nhiều ký hiệu. Căn cứ vào các ký hiệu người khác dễ dàng nhận ra, nó đã bị bóc, nhưng mà ta có nghiên cứu đối với các kỹ xảo chế tạo, chỉ cần công tử vẽ lại bức địa đồ này trên lụa, Tiểu Liên có thể trong vòng một đêm làm cho nó giống y như quyển trục này.”
Trong lòng ta mừng như điên, ta đợi cũng chính là câu trả lời này.
Hưng vương mỉm cười nói:
“Chuyện này nói rất dài dòng, trong trận chiến Khang Tần vừa qua, ta phát hiện trang bị vũ khí trong quân đội đã lạc hậu hơn nhiều so với Tần quốc, nếu như không có đệ xuất hiện đúng lúc, thì ai thắng ai bại trong trận chiến này còn chưa biết.”
Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Hưng vương nói:
“Phụ hoàng đã giao trọng trách thay đổi vũ khí, sửa đổi trang bị cho huynh.”
Hắn nhìn về phía ta nói:
“Ai cũng biết muốn chế tạo ra vũ khí hoàn mỹ, trang bị hạng nhất, thì phải có một số lượng lớn kim loại có chất lượng tốt, mà Đại Khang lại không đủ số lượng đồng, sắt khoáng thạch, hiện giờ ta chỉ còn cách dựa vào nước ngoài.”
Ta yên lặng nghe hắn trình bày.
Hưng vương nói:
“Trong tám nước, chỉ có thương nhân Quản Thư Hành của Tề quốc là có năng lực cung cấp một số lượng lớn quặng sắt. Ta đã cùng hắn bàn bạc, thế nhưng hắn lại không muốn nói chuyện làm ăn, người đầu tiên hắn nói tới là đệ. Đồng thời hắn còn nói, chỉ cần Bình vương đáp ứng, hắn sẽ ký hiệp ước với huynh ngay lập tức.”
Ta cuối cùng cũng biết mục đích thực sự của hắn, mỉm cười nói:
“Đệ và Quản Thư Hành quen nhau từ khi còn ở Tần quốc, cũng coi như lão bằng hữu, nhưng mà đệ chưa thể ảnh hưởng tới quyết đoán của hắn được.”
Từ xa xa bỗng truyền tới một tiếng cười sang sảng:
“Hưng vương thứ tội, Quản mỗ đến chậm!”
Quản Thư Hành mặc bộ nho sam màu vàng đi tới, thấy hắn ta cũng bỡ ngỡ, bởi ta chưa bao giờ nghe tin hắn tới Khang Đô.
Ta ha hả cười nói:
“Quản tiên sinh tới Khang Đô vì sao không tìm Dận Không, lẽ nào đã quên lão bằng hữu như ta rồi?”
Quản Thư Hành cười to nói:
“Bình vương chớ trách, buổi sáng hôm nay Quản mỗ mới đến, nên không thể mới gặp người ngay được.”
Ta nhiệt tình mời hắn ngồi xuống.
Chúng ta cạn chén, sau đó ngồi kể lại những chuyện xảy ra, mục đích chủ yếu mà Hưng vương mời Quản Thư Hành đến đây chính là chuyện buôn bán quặng sắt.
Hắn đã mấy lần muốn hướng trọng tâm câu chuyện tới phương diện giao dịch, nhưng lại bị Quản Thư Hành khéo léo tách ra, xem ra hắn vẫn còn do dự trong chuyện cung cấp quặng sắt.
Phần lớn thời gian Quản Thư Hành đều nói chuyện cũ ở Tần quốc với ta, thấy Hưng vương không có hứng thú, nhưng lại e ngại thể diện, nên không còn cách nào khác là ở một bên nghe.
Những chuyện chúng ta nói tới hắn đều không biết, cho nên không cách nào chen vào được, chưa được bao lâu mà hắn đã ngáp mấy cái liền.
Quản Thư Hành khẽ mỉm cười nói:
“Cơm nước đã no nê, buổi tiệc hôm nay cũng nên kết thúc thôi.”
Hưng vương ngơ ngác, cứng họng nói:
“Thế nhưng...”
Hắn đang chờ Quản Thư Hành cho hắn một câu trả lời thuyết phục.
Quản Thư Hành cười nói:
“Hưng vương yên tâm, sáng sớm ngày mai ta sẽ cho người câu trả lời cuối cùng.”
Ánh mắt hắn nhìn về phía ta nói:
“Đêm nay Quản mỗ muốn tới Bình vương phủ quấy rầy một phen, không biết Bình vương có ngại gì hay không?”
“Cầu còn không được! Ta đang muốn cùng Quản tiên sinh ôn chuyện cũ.”
Ta biết Quản Thư Hành này đang muốn đơn độc cùng ta nói chuyện.
Sau khi từ biệt Hưng vương, ta và Quản Thư Hành ngồi xe trở lại Bình vương phủ, tất cả đúng như dự liệu, mục đích mà Quản Thư Hành tới đây là vì gặp ta.
Ta mời hắn tới thư phòng, rồi mỉm cười nói:
“Quản tiên sinh ngàn dặm xa xôi đến đây, xem ra cuộc làm ăn này tương đối quan trọng.”
Quản Thư Hành gật đầu nói:
“Bình vương điện hạ, nếu như chỉ có hai ta, Quản mỗ cũng không ngại nói thẳng, Quản mỗ chẳng bao giờ quan tâm tới chuyện tiêu thụ quặng sắt, mà mục đích lần này chính là muốn gặp người.”
Ta mơ hồ suy đoán ra mục đích của hắn, còn nhớ năm xưa khi ở Tần hắn đã từng thông qua Tiền Tứ Hải muốn mua bức Xuân Cung đồ, lẽ nào lần này hắn cũng tới đây vì thứ này?
Quản Thư Hành cười nói:
“Bình vương điện hạ chắc còn nhớ, khi ở Bách Hoa lâu của Tần quốc, Quản mồ từng cầu ngài một việc?”
Ta đương nhiên là nhớ, bởi vì ngay lúc ấy hắn đã đòi bức Xuân Cung Đồ, nhưng mà ta lấy lý do quên ở Đại Khang chối từ cho qua. Đông thời cũng đáp ứng, nếu như có ngày trở lại Đại Khang sẽ đem bức Xuân Cung đồ cho hắn.
Lúc này ta giả vờ không hiểu, nói:
“Xin thứ cho Dận Không ngu muội, không biết Quản tiên sinh nói tới chuyện gì?”
Quản Thư Hành nói ngay vào trọng tâm câu chuyện:
“Bức Xuân Cung Đồ bây giờ còn ở trong tay Bình vương hay không?”
Ta mỉm cười nói:
“Quản tiên sinh không đề cập tới chuyện này, thì ta hầu như đã quên mất, đúng là ta có một bức Xuân Cung đồ, lát nữa để ta tìm lại một chút, chỉ cần có thể tìm thấy, thì sẽ đem nó tặng cho Quản tiên sinh.”
Quản Thư Hành nói:
“Bình vương điện hạ, Quản mỗ sẽ không lấy không của người bức Xuân Cung đồ này, nếu như người có thể chuyển nhượng nó cho ta, Quản mỗ sẽ lập tức ký tên là hiệp nghị buôn bán quặng sắt với Đại Khang, hơn nữa...”
Hắn dừng lại một chút nói:
“Ta sẽ gửi cho Bình vương mười vạn lượng vàng gọi là tạ ơn.”
Ta giả vờ kinh ngạc nói:
“Bức Xuân Cung đồ này có bí mật gì? Quản tiên sinh sao lại trả giá lớn như vậy?”
Quản Thư Hành cười nhạt nói:
“Quản mỗ nhìn trúng bí quyết tu luyện khí thuật trong đó, chứ không có ý gì khác.”
Ta cùng hắn hàn huyên vài câu, sau đó bảo Dịch An dẫn hắn tới phòng khách nghỉ ngơi.
Kể từ khi biết trong Xuân Cung Đồ có giấu bí tịch võ công, thì ta đối với nó vô cùng quý trọng, lúc nào cũng cất giữ nó một cách tốt nhất. Từ khi U U nói cho biết bí mật trong sổ sách Điền thị, ta đã nghĩ bức Xuân Cung đồ này là thứ cực kỳ trân quy.
Có thể làm cho một thương nhân trả giá cực lớn truy tìm, thì nhất định sẽ mang lại lợi nhuận lớn hơn nữa cho hắn.
Quản Thư Hành thèm khát Xuân Cung đồ như vậy, đã chứng minh giá trị của nó, chắc chắn trong nó có một phần bảo đồ của bảo tàng Mâu thị.
Ta tìm tới Gia Cát Tiểu Liên, hẳn am hiểu cơ quan thuật, có thể giúp ta trong chuyện này.
Gia Cát Tiểu Liên đã nhiều ngày bận rộn thiết kế bản vẽ sơn địa đạo, lúc này đang nghỉ khuya, khi ta tới tìm hắn thì cũng là lúc hắn đang mệt mỏi, cả người bơ phờ, nói:
“Đêm khuya công tử tới thăm, không biết là có gì phân phó?”
Ta lấy Xuân Cung Đồ ra, trải trước mặt hắn, sau đó đem lai lịch của nó thuật lại một lần.
Gia Cát Tiểu Liên gật đầu, nhìn vào tâm bản đồ nhưng lại không biết nó là địa phương nào.
Ta cười nói:
“Nếu như phần bản đồ này có giấu bảo tàng Mâu thị, thì chỉ có một phần mà không có phần còn lại, sẽ không cách nào khám phá ra huyền cơ trong đó.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Công tử dự định đem Xuân Cung Đồ này giao cho Quản Thư Hành?”
Ta gật đầu nói:
“Quản Thư Hành lấy quặng sắt thạch làm mồi dụ, việc này có quan hệ tới sự phát triển của Đại Khang trong thời gian tới, ta rất khó cự tuyệt.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Thế nhưng công tử lại không muốn giao bức Xuân cung đồ này ra.”
Ta cười nói:
“Cho nên ta mới tìm Gia Cát huynh thương lượng.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Bức đồ này bị tổn hại nghiêm trọng, cho dù là người bình thường cũng nhận ra, quyển trục và địa đồ đã bị người ta động tới, nhưng mà Tiểu Liên có biện pháp khôi phục nó lại như lúc ban đầu.”
“Thật không?”
Ta vui vẻ nói.
Gia Cát Tiểu Liên gật đầu cười nói:
“Nhìn bề ngoài bức Xuân Cung đồ này không có vẻ dị thường, thế nhưng quyển trục kia lại vô cùng đáng nghiên cứu, trong đó có rất nhiều ký hiệu. Căn cứ vào các ký hiệu người khác dễ dàng nhận ra, nó đã bị bóc, nhưng mà ta có nghiên cứu đối với các kỹ xảo chế tạo, chỉ cần công tử vẽ lại bức địa đồ này trên lụa, Tiểu Liên có thể trong vòng một đêm làm cho nó giống y như quyển trục này.”
Trong lòng ta mừng như điên, ta đợi cũng chính là câu trả lời này.
Bình luận facebook