Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146
Đa phần là giống nhau, nhưng có một số chỗ thay đổi đôi chút, nhưng chỉ đôi chút thôi cũng làm cho bản đồ có sự thay đổi rất lớn. Quản Thư Hành là người khôn khéo, nếu như ta hoàn toàn thay đổi thì hắn sẽ phát hiện ra ngay.
Gia Cát Tiểu Liên ở trước mặt ta thiết kế lại bức lụa đồ mà ta vừa vẽ, trải qua một đêm nỗ lực, cuối cùng cũng hoàn thành chỉnh sửa bức Xuân Cung đồ này.
Bức Xuân Cung Đồ đã từng bị Yến Lâm đập vỡ, vết tích đập vỡ ta cũng không cố tình che giấu, Quản Thư Hành cũng không chú ý tới bề ngoài của nó, mà là bên trong nó có giấu cái gì.
Ta nhiều lần xem lại bức Xuân Cung Đồ, sau khi vững tin nó không có gì sơ hở, thì mới yên lòng.
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Công tử yên tâm, bản đồ bằng lụa và quyển trục bằng gỗ ta đã xử lý qua, ngay cả những thợ có kinh nghiệm cũng không cách nào phát hiện ra được thời đại của nó, hơn nữa nó còn là thể loại địa đồ. Công tử cũng chỉ thay đổi mấy điểm then chốt, nếu không được xem bản chính, thì Quản Thư Hành có khả năng thông thiên cũng không thể trong một thời gian ngắn nhận ra đây là đồ dởm.”
Ta gật đầu, đây chỉ là một nửa của bảo đồ mà thôi, một... nửa khác rất có khả năng đang nằm trong tay Điền Tuần, cho dù Quản Thư Hành có được nó cũng không có tác dụng gì.
Sau khi rửa mặt ta bảo Dịch An mời Quản Thư Hành cùng nhau ăn điểm tâm sáng, xem ra đêm qua Quản Thư Hành cũng không ngủ ngon, tám phần mười là nghĩ tới chuyện Xuân Cung đồ.
Ta mang túi cẩm đựng Xuân Cung đồ cho hắn.
Hai mắt Quản Thư Hành bỗng nhiên sáng ngời, hắn vội vàng mở túi cẩm, lấy Xuân cung đồ ra, ở trước mặt ta xé một đường. Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, từ lâu hắn đã biết bí mật trong đó, ánh mắt đầu tiên của hắn là nhìn vào quyển trục.
Trong lòng ta thấp thỏm bất an, không biết Gia Cát Tiểu Liên sửa chữa có qua được con mắt của hắn không.
Quản Thư Hành quan sát tỉ mỉ một nén hương, rồi mới ngẩng đẩu lên nhìn ta, nói:
“Bức Xuân Cung Đồ này vì sao bị tổn hại?”
Trong lòng ta cả kinh, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh như nước, mỉm cười nói:
“Mấy ngày trước, mấy vị thiếp yêu chơi đùa làm rách, ta có sửa chữa nó một lần”
Quản Thư Hành gật đầu, đưa tay sang chỗ ta, nói:
“Bình vương điện hạ có thể cho ta mượn bội đao một chút không?”
Ta vui vẻ đem loan đao đặt vào trong tay của hắn.
Quản Thư Hành cầm đao trong tay, cẩn thận dọc quyển trục ra, rồi rút một tấm lụa.
Trong lòng ta khẩn trương tới cực điểm, không biết là kế sách này có lừa dối được Quản Thư Hành hay không.
Quản Thư Hành không có hứng thú nhiều với bức bản đồ tu luyện kinh mạch, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt trên bản đồ, sau khi kiểm tra hồi lâu, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.
Trong lòng ta cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại, từ biểu hiện của hắn cho thấy, ta đã thành công lừa gạt được hắn.
Ta giả vờ ngạc nhiên nói:
“Trong quyển trục này sao lại có giấu nhiều huyền cơ như vậy?”
Quản Thư Hành ha hả cười nói:
“Bình vương quả nhiên là người giữ chứ tín, bức địa đồ này giống như điểu mà Quản mỗ dự đoán.”
Hắn đem bức Xuân Cung đồ đẩy lại trước mặt ta, nói:
“Gọi là vật quy nguyên chủ, Bình vương có thể giữ lại nó làm kỷ niệm.”
Ta giả bộ hiếu kỳ nhìn vào nó, nói:
“Quản tiên sinh có thể nói cho ta biết, trên bức địa đồ kia viết cái gì hay không?”
Quản Thư Hành thản nhiên, nói:
“Thực không dám dấu diếm, tấm bản đồ này vẽ lại tài nguyên khoáng sản, Bình vương có thể không cảm thấy hứng thú, nhưng mà đối với ta mà nói, nó lại có ý nghĩa khác.”
Trong lòng ta thầm mắng, lão hồ ly này quả nhiên gian trá dị thường, nhưng mà ta lại nghĩ, cho dù hắn có giảo hoạt, cũng bị ta lừa vào trong một cái tròng. Ta không khỏi đắc ý, nhưng trên mặt lại hiện lên sự tiếc nuối.
Quản Thư Hành cười nói:
“Bình vương điện hạ không cần hối hận, Quản mỗ đã nói thì nhất định sẽ làm, trong vòng ba ngày sẽ đem mười vạn lượng vàng nhập vào trong tiền trang Quảng Xương Long, hiệp nghị quặng sắt, trong ngày hôm nay ta sẽ ký với Hưng vương.”
Ta nhân cơ hội này đưa ra một yêu cầu:
“Quản lão bản có thể bán cho ta một cái nhân tình không?”
Quản Thư Hành vui vẻ nói:
“Bình vương điện hạ xin cứ việc phân phó.”
Ta thấp giọng nói:
“Diêm trường của Tứ Hải huynh đang muốn mở một con đường thông tới Đại Khang, lúc còn ở Tần quốc huynh ấy từng cầu ta hỗ trợ.”
Ta thở dài một hơi lại nói:
“Dận Không cũng mới trở về Đại Khang, tất cả mọi chuyện mới bắt đầu, có một số việc ta không thể nói với phụ hoàng được, cho nên chuyện mà Tứ Hải huynh nhờ cậy, cho tới hôm nay ta vẫn chưa thể hoàn thành, không biết Quản tiên sinh có hiểu ý của ta không?”
Quản Thư Hành gật đầu cười:
“Đừng nói là Bình vương mở miệng cầu trợ, chỉ cần nói tới giao tình giữa Quản mỗ và Tiền huynh, thì chuyện này ta sao có thể làm ngơ được. Điện hạ yên tâm, trong việc đàm phán hiệp nghị với Hưng vương, ta sẽ đem chuyện này nói với hắn, chắc chắn sẽ không cự tuyệt.”
Hắn dừng lại một chút cười nói:
“Sau khi xong chuyện này, ta sẽ đi Tần quốc mấy ngày nói cho Tứ Hải huynh biết chuyện này là do Bình vương ra sức.”
Ta cười ha ha thủ hướng Quản Thư Hành đưa tay nói:
“Nếu như vậy, ta đành cám ơn Quản tiên sinh trước.”
Phần nhân tình này mà ta cho Tiền Tứ Hải chắc chắn là không nhỏ, Đại Khang có nhiều quan khẩu, chuyện thuế vụ ta đã sớm nói với Ung vương, chỉ thiếu một cái gật đầu của phụ hoàng, nếu như chuyện này do Quản Thư Hành nói ta, ta nghĩ bọn họ sẽ không cự tuyệt.
Ta hướng Quản Thư Hành đưa tay ra mời nói:
“Mấy ngày nữa là ngày đại hôn của ta, Quản tiên sinh nếu như còn ở lại Khang Đô, thì mời tham gia ngày vui của Dận Không.”
Quản Thư Hành áy náy nói:
“Việc này quản mỗ đã biết, nhưng mà sau khi xong việc hiệp nghị, ta sẽ lập tức sang Tần, cho nên không dự được tiệc cưới này, nhưng mà Bình vương yên tâm, Quản mỗ nhất định sẽ mang lễ tới đúng giờ.”
Ngày đại hôn tới càng gần, ta lại càng không có chuyện gì làm. Ngày thứ hai, mười vạn lượng vàng của Quản Thư Hành đã được đưa tới.
Sau khi hắn và Hưng vương bàn bạc, đã đạt thành hiệp nghị mua quặng sắt, đồng thời việc Tiền Tứ Hải được mở con đường buôn bán ở Đại Khang cũng được đưa vào trong hiệp nghị.
Sau này ta mới biết, Quản Thư Hành vội vàng đi Tần quốc như vậy là bởi vì Trung Sơn quốc xảy ra biến động, bách tính trong nước đòi độc lập (Trung Sơn quốc là thuộc địa của Tần quốc) ngày một mãnh liệt.
Mà lợi ích của Quản Thư Hành lại liên hệ chặt chẽ với Tây Môn thế gia, hắn phải sang Tần để có thể tìm hiểu và chọn hướng đi mới.
Gia Cát Tiểu Liên ở trước mặt ta thiết kế lại bức lụa đồ mà ta vừa vẽ, trải qua một đêm nỗ lực, cuối cùng cũng hoàn thành chỉnh sửa bức Xuân Cung đồ này.
Bức Xuân Cung Đồ đã từng bị Yến Lâm đập vỡ, vết tích đập vỡ ta cũng không cố tình che giấu, Quản Thư Hành cũng không chú ý tới bề ngoài của nó, mà là bên trong nó có giấu cái gì.
Ta nhiều lần xem lại bức Xuân Cung Đồ, sau khi vững tin nó không có gì sơ hở, thì mới yên lòng.
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Công tử yên tâm, bản đồ bằng lụa và quyển trục bằng gỗ ta đã xử lý qua, ngay cả những thợ có kinh nghiệm cũng không cách nào phát hiện ra được thời đại của nó, hơn nữa nó còn là thể loại địa đồ. Công tử cũng chỉ thay đổi mấy điểm then chốt, nếu không được xem bản chính, thì Quản Thư Hành có khả năng thông thiên cũng không thể trong một thời gian ngắn nhận ra đây là đồ dởm.”
Ta gật đầu, đây chỉ là một nửa của bảo đồ mà thôi, một... nửa khác rất có khả năng đang nằm trong tay Điền Tuần, cho dù Quản Thư Hành có được nó cũng không có tác dụng gì.
Sau khi rửa mặt ta bảo Dịch An mời Quản Thư Hành cùng nhau ăn điểm tâm sáng, xem ra đêm qua Quản Thư Hành cũng không ngủ ngon, tám phần mười là nghĩ tới chuyện Xuân Cung đồ.
Ta mang túi cẩm đựng Xuân Cung đồ cho hắn.
Hai mắt Quản Thư Hành bỗng nhiên sáng ngời, hắn vội vàng mở túi cẩm, lấy Xuân cung đồ ra, ở trước mặt ta xé một đường. Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, từ lâu hắn đã biết bí mật trong đó, ánh mắt đầu tiên của hắn là nhìn vào quyển trục.
Trong lòng ta thấp thỏm bất an, không biết Gia Cát Tiểu Liên sửa chữa có qua được con mắt của hắn không.
Quản Thư Hành quan sát tỉ mỉ một nén hương, rồi mới ngẩng đẩu lên nhìn ta, nói:
“Bức Xuân Cung Đồ này vì sao bị tổn hại?”
Trong lòng ta cả kinh, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh như nước, mỉm cười nói:
“Mấy ngày trước, mấy vị thiếp yêu chơi đùa làm rách, ta có sửa chữa nó một lần”
Quản Thư Hành gật đầu, đưa tay sang chỗ ta, nói:
“Bình vương điện hạ có thể cho ta mượn bội đao một chút không?”
Ta vui vẻ đem loan đao đặt vào trong tay của hắn.
Quản Thư Hành cầm đao trong tay, cẩn thận dọc quyển trục ra, rồi rút một tấm lụa.
Trong lòng ta khẩn trương tới cực điểm, không biết là kế sách này có lừa dối được Quản Thư Hành hay không.
Quản Thư Hành không có hứng thú nhiều với bức bản đồ tu luyện kinh mạch, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt trên bản đồ, sau khi kiểm tra hồi lâu, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.
Trong lòng ta cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại, từ biểu hiện của hắn cho thấy, ta đã thành công lừa gạt được hắn.
Ta giả vờ ngạc nhiên nói:
“Trong quyển trục này sao lại có giấu nhiều huyền cơ như vậy?”
Quản Thư Hành ha hả cười nói:
“Bình vương quả nhiên là người giữ chứ tín, bức địa đồ này giống như điểu mà Quản mỗ dự đoán.”
Hắn đem bức Xuân Cung đồ đẩy lại trước mặt ta, nói:
“Gọi là vật quy nguyên chủ, Bình vương có thể giữ lại nó làm kỷ niệm.”
Ta giả bộ hiếu kỳ nhìn vào nó, nói:
“Quản tiên sinh có thể nói cho ta biết, trên bức địa đồ kia viết cái gì hay không?”
Quản Thư Hành thản nhiên, nói:
“Thực không dám dấu diếm, tấm bản đồ này vẽ lại tài nguyên khoáng sản, Bình vương có thể không cảm thấy hứng thú, nhưng mà đối với ta mà nói, nó lại có ý nghĩa khác.”
Trong lòng ta thầm mắng, lão hồ ly này quả nhiên gian trá dị thường, nhưng mà ta lại nghĩ, cho dù hắn có giảo hoạt, cũng bị ta lừa vào trong một cái tròng. Ta không khỏi đắc ý, nhưng trên mặt lại hiện lên sự tiếc nuối.
Quản Thư Hành cười nói:
“Bình vương điện hạ không cần hối hận, Quản mỗ đã nói thì nhất định sẽ làm, trong vòng ba ngày sẽ đem mười vạn lượng vàng nhập vào trong tiền trang Quảng Xương Long, hiệp nghị quặng sắt, trong ngày hôm nay ta sẽ ký với Hưng vương.”
Ta nhân cơ hội này đưa ra một yêu cầu:
“Quản lão bản có thể bán cho ta một cái nhân tình không?”
Quản Thư Hành vui vẻ nói:
“Bình vương điện hạ xin cứ việc phân phó.”
Ta thấp giọng nói:
“Diêm trường của Tứ Hải huynh đang muốn mở một con đường thông tới Đại Khang, lúc còn ở Tần quốc huynh ấy từng cầu ta hỗ trợ.”
Ta thở dài một hơi lại nói:
“Dận Không cũng mới trở về Đại Khang, tất cả mọi chuyện mới bắt đầu, có một số việc ta không thể nói với phụ hoàng được, cho nên chuyện mà Tứ Hải huynh nhờ cậy, cho tới hôm nay ta vẫn chưa thể hoàn thành, không biết Quản tiên sinh có hiểu ý của ta không?”
Quản Thư Hành gật đầu cười:
“Đừng nói là Bình vương mở miệng cầu trợ, chỉ cần nói tới giao tình giữa Quản mỗ và Tiền huynh, thì chuyện này ta sao có thể làm ngơ được. Điện hạ yên tâm, trong việc đàm phán hiệp nghị với Hưng vương, ta sẽ đem chuyện này nói với hắn, chắc chắn sẽ không cự tuyệt.”
Hắn dừng lại một chút cười nói:
“Sau khi xong chuyện này, ta sẽ đi Tần quốc mấy ngày nói cho Tứ Hải huynh biết chuyện này là do Bình vương ra sức.”
Ta cười ha ha thủ hướng Quản Thư Hành đưa tay nói:
“Nếu như vậy, ta đành cám ơn Quản tiên sinh trước.”
Phần nhân tình này mà ta cho Tiền Tứ Hải chắc chắn là không nhỏ, Đại Khang có nhiều quan khẩu, chuyện thuế vụ ta đã sớm nói với Ung vương, chỉ thiếu một cái gật đầu của phụ hoàng, nếu như chuyện này do Quản Thư Hành nói ta, ta nghĩ bọn họ sẽ không cự tuyệt.
Ta hướng Quản Thư Hành đưa tay ra mời nói:
“Mấy ngày nữa là ngày đại hôn của ta, Quản tiên sinh nếu như còn ở lại Khang Đô, thì mời tham gia ngày vui của Dận Không.”
Quản Thư Hành áy náy nói:
“Việc này quản mỗ đã biết, nhưng mà sau khi xong việc hiệp nghị, ta sẽ lập tức sang Tần, cho nên không dự được tiệc cưới này, nhưng mà Bình vương yên tâm, Quản mỗ nhất định sẽ mang lễ tới đúng giờ.”
Ngày đại hôn tới càng gần, ta lại càng không có chuyện gì làm. Ngày thứ hai, mười vạn lượng vàng của Quản Thư Hành đã được đưa tới.
Sau khi hắn và Hưng vương bàn bạc, đã đạt thành hiệp nghị mua quặng sắt, đồng thời việc Tiền Tứ Hải được mở con đường buôn bán ở Đại Khang cũng được đưa vào trong hiệp nghị.
Sau này ta mới biết, Quản Thư Hành vội vàng đi Tần quốc như vậy là bởi vì Trung Sơn quốc xảy ra biến động, bách tính trong nước đòi độc lập (Trung Sơn quốc là thuộc địa của Tần quốc) ngày một mãnh liệt.
Mà lợi ích của Quản Thư Hành lại liên hệ chặt chẽ với Tây Môn thế gia, hắn phải sang Tần để có thể tìm hiểu và chọn hướng đi mới.
Bình luận facebook