Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171
Trong lúc ngủ đang lơ mơ ngủ, Sở Nhi lắc lắc hai cánh tay của ta.
Ta mở hai mắt, theo phương hướng mà Sở Nhi chi nhìn lại, thấy bầu trời đã trong sáng, màu nước và màu trời giống như nhau, kết hợp lại một chỗ, mơ hồ có thể thấy được chút ánh sáng le lói.
Ta kích động đứng dậy, cầm cánh tay Sở Nhi, nhẹ giọng nói:
“Trời quang mây tạnh.”
Ta yên lặng nhìn bầu trời, trong lòng vẫn không thể tin đây là sự thật, ở phía xa xa ánh sáng ngày càng nhiêu, rồi đột nhiên có một đạo thất thải quang mang hiện lên, phảng phắt như xuyên phá hư không tạo thành một đường con hoàn chỉnh.
Đạo cầu vồng kia ngày càng tiên diễm, giống như là ký hiệu dừng mưa, gọi nắng tới.
Khi mà cái cầu vồng kia ảm đạm đi, thì dưới mặt nước như có hàng ngàn con kim xà trắng xóa, lao vút từ dưới mặt nước lên.
Mọi người đồng thời hoan hô, ta nhìn ánh mặt trời, viền mắt đã ươn ướt.
Không biết là ai người thứ nhất hô lẻn:
“Bình vương thiên tuế!”
Liên tiếp những âm thanh này vang lên khắp khúc sông, truyền khắp mỗi tấc đất của Tuyên Thành.
Khúc công cụt này hoành hành suốt nửa tháng, hiện giờ đã dừng lại, Vũ Quý đã qua, trên mặt bách tính Tuyên Thành đã nở những cười hiếm hoi.
Trải qua sự kiến chống lũ lần này, ai nấy cũng tin tưởng, ta sẽ nhanh chóng giải thoát bọn họ khỏi khốn cảnh.
Khi tấu chương được đưa tới Khang Đô, thì Hâm Đức hoàng đế cũng đáp ứng thỉnh cầu của ta, mười một vạn lượng hoàng kim kia tính làm thuế khóa của bách tính Tuyên Thành trong vòng hai năm.
Sau khi tin tức truyền ra, bách tính Tuyên Thành chìm đắm trong biển sung sướng, thanh danh của ta cũng nhanh chóng truyền tụng trong lòng bách tính.
Chỉ một hành động đơn giản đã lấy được dân tâm, nhưng điều này không làm cho ta đắc chí, bởi ta biết, tình cảnh của Tuyên Thành không thể ở trong một thời gian ngắn mà hoàn toàn thay đổi.
Mấy năm liền, nước sông dâng lên gây ngập lụt, đã làm cho không ít ruộng đồng ngập nước, đa số bách tính Tuyên Thành đều bỏ đất đai của mình, không ai muốn chuyện mình khổ cực trồng trọt, nhưng chỉ tới vũ quý lại biến thành bọt nước.
Nếu như muốn làm cho bách tính khôi phục lòng tin, trở lại canh tác trên mảnh đất của mình, thì phải giải quyết được cái tai họa ngầm trên con sông cụt kia.
Để giải quyết vấn đề này, ta triệu tập Triệu Đông Tề, Công Tôn Lộc tiến hành thương lượng.
Đồ ăn tuy rằng giản đơn, thế nhưng được Sở Nhi và Thải Tuyết nấu nướng, sắc hương vị của mỗi món đều liệt vào hạng tuyệt đỉnh, rượu cũng là rượu do chính người dân ở thôn Đỗ Diêu nấu.
Bởi vì hôm nay ta là chủ mở tiệc chiêu đãi mời ba người Triệu Đông Tề, Trử Đại Tráng, Công Tôn Lộc ba người, nhưng mà những món trong tiệc rượu đều là do ta khổ công suy nghĩ chọn lựa.
Hiện giờ đang thời kỳ gian khổ, ta phải làm sao cho họ thấy mình đồng cam cộng khổ với bách tính, có như vậy họ mới toàn tâm toàn ý làm việc cho bách tính Đại Khang.
Rượu quá tam tuần, ta mỉm cười nói:
“Hôm nay bản vương mời ba vị tới đây, chủ yếu là muốn cùng các người trao đổi tình hình phát triển của Tuyên Thành.”
Triệu Đông Tề cung kính nói:
“Bình vương điện hạ có gì phân phó xin nói rõ, hạ quan dù phải xông pha khói lửa cũng không chối từ.”
Ta ha hả cười nói:
“Triệu đại nhân nói quá lời, hôm nay ta mở tiệc trong phủ là muốn mọi người có không khí bình đẳng, cùng bàn mưu tính kế giúp Tuyên Thành sớm ngày giúp Tuyên Thành thoát khỏi khốn cảnh.”
Trử Đại Tráng nói:
“Trử mỗ mặc dù là vũ phu, thế nhưng cũng ở đây nhiều năm, ty chức cảm thấy muốn Tuyên Thành hoàn toàn thay đổi được khốn cảnh, thì có vài việc lớn cần phải xử lý đầu tiên.”
Chúng ta đồng thời dừng ánh mắt trên người Trử Đại Tráng.
Trử Đại Tráng nói:
“Thứ nhất là khúc sông cụt, sở dĩ Tuyên Thành luân lạc tới tình hình hiện nay là có quan hệ với nó, mấy năm gần đây lũ lụt không ngừng, phần lớn ruộng tốt đều bị bao phủ trong nước, khúc sông cụt này chính là đầu sỏ gây nên tội ác.”
Hắn uống một chén rượu, chép miệng nói:
“Thứ hai là các bộ tộc ở chân núi Âm sơn, lúc bình thường họ xuất sơn cướp đoạt bách tính, khiến cho gà chó không yên, làm cho dân chúng lầm than.”
Hắn thở dài nói:
“Ty chức thân là thống lĩnh quân đóng tại Tuyên Thành, chuyện này do ty chức phụ trách đi.”
Ta mỉm cười, trong lòng đương nhiên cũng cho là như vậy, đánh đuổi Hồ Lỗ giữ gìn trị an địa phương là chức trách của Trử Đại Tráng, Hồ Lỗ càn quấy như vậy, hắn phòng hộ bất lực đương nhiên là khó thoát khỏi liên quan.
Trử Đại Tráng nói:
‘‘Những Hồ Lỗ ở trong Âm sơn này hành động nhanh chóng, hành tung quỷ bí, ty chức mặc dù đã nhiều lần phái binh tiểu trừ, thế nhưng khi vừa tiến vào trong Âm sơn đã mất đi dấu vết của họ. Mấy năm nay hao phí một lượng lớn nhân vật lực, mà lại không có cách nào trừ tận gốc Hồ Lỗ, sĩ tốt tổn thất cũng không ít.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Trử Đại Tráng này có vấn đề trong việc đối phó với Hồ Lỗ.”
Nhưng mà ta cũng không lập tức vạch trần làm gì.
Triệu Đông Tề nói:
“Những bộ lạc Hồ tộc kia trong vòng hai năm nay rất ít xuất sơn cướp đoạt.”
Công Tôn Lộc than thở:
“Đó là đương nhiên, dân ở chân núi Âm sơn đã trốn hết, vùng đó hoang vắng không có người ở, lấy đâu ra tài vật cho họ cướp đây.”
Triệu Đông Tề nói:
“Cho nên hạ quan vẫn cho rằng, việc cấp bách nhất chính là con sông cụt, chỉ có cải thiện hoàn cảnh của Tuyên Thành, mới có thể khiến bách tính trở lại canh tác.”
Trử Đại Tráng nói:
“Điều này thì ai cũng biết, nhưng đáng tiếc là việc khó lại càng thêm khó khăn, vấn đề con sông cụt là do tích lũy nhiều năm mà thành, muốn hoàn toàn khơi thông nó, thì sợ rằng phải tốn một lượng nhân lực và tiền tài cực lớn. Phương diện nhân lực thì bách tính Tuyên Thành và binh sĩ của ty chức có thể hợp lại, thế nhưng công cụ, tài vật thì không thứ nào không cần tiền tài. Với tình huống hiện tại của Tuyên Thành, thì sợ rằng có bàn tới bàn nữa cũng không ăn thua.”
Công Tôn Lộc tràn đầy đồng cảm gật đầu nói:
“Không biết Bình vương điện hạ có thể xin bệ hạ ban một khoản tiền?”
Ta lắc đầu, hiện nay quốc khố Đại Khang đang trống rỗng, lần này có thể khiến Hâm Đức hoàng đế miễn thuế cho Tuyên Thành hai năm đã là khai ân rồi, muốn hắn chi cho Tuyên Thành là không có khả năng.
Mấy người chúng ta đồng thời trầm mặc, không có tài chính, thì việc sửa chữa con sông kia chỉ là nói suông mà thôi.
Ta để chén rượu xuống nói:
“Không biết các người có nghe nói qua việc, hai bên bờ sông cụt năm xưa là nơi đãi cát tìm vàng?”
Triệu Đông Tề tiếp lời nói:
“Đúng là có chuyện như vậy, nhưng đó là chuyện từ khi Đại Khang mới lập quốc, hơn nữa do khai thác nên số khoáng sản dưới lòng sông đã giảm mạnh, mấy năm nay lại theo dòng nước chảy đi, cái mỏ vàng này từ lâu đã không còn thấy bóng rồi.”
Công Tôn Lộc nói:
“Lần đãi vàng cuối cùng là cách đây hai mươi năm trước, nhưng không tìm thấy một chút nào.”
Ta mở hai mắt, theo phương hướng mà Sở Nhi chi nhìn lại, thấy bầu trời đã trong sáng, màu nước và màu trời giống như nhau, kết hợp lại một chỗ, mơ hồ có thể thấy được chút ánh sáng le lói.
Ta kích động đứng dậy, cầm cánh tay Sở Nhi, nhẹ giọng nói:
“Trời quang mây tạnh.”
Ta yên lặng nhìn bầu trời, trong lòng vẫn không thể tin đây là sự thật, ở phía xa xa ánh sáng ngày càng nhiêu, rồi đột nhiên có một đạo thất thải quang mang hiện lên, phảng phắt như xuyên phá hư không tạo thành một đường con hoàn chỉnh.
Đạo cầu vồng kia ngày càng tiên diễm, giống như là ký hiệu dừng mưa, gọi nắng tới.
Khi mà cái cầu vồng kia ảm đạm đi, thì dưới mặt nước như có hàng ngàn con kim xà trắng xóa, lao vút từ dưới mặt nước lên.
Mọi người đồng thời hoan hô, ta nhìn ánh mặt trời, viền mắt đã ươn ướt.
Không biết là ai người thứ nhất hô lẻn:
“Bình vương thiên tuế!”
Liên tiếp những âm thanh này vang lên khắp khúc sông, truyền khắp mỗi tấc đất của Tuyên Thành.
Khúc công cụt này hoành hành suốt nửa tháng, hiện giờ đã dừng lại, Vũ Quý đã qua, trên mặt bách tính Tuyên Thành đã nở những cười hiếm hoi.
Trải qua sự kiến chống lũ lần này, ai nấy cũng tin tưởng, ta sẽ nhanh chóng giải thoát bọn họ khỏi khốn cảnh.
Khi tấu chương được đưa tới Khang Đô, thì Hâm Đức hoàng đế cũng đáp ứng thỉnh cầu của ta, mười một vạn lượng hoàng kim kia tính làm thuế khóa của bách tính Tuyên Thành trong vòng hai năm.
Sau khi tin tức truyền ra, bách tính Tuyên Thành chìm đắm trong biển sung sướng, thanh danh của ta cũng nhanh chóng truyền tụng trong lòng bách tính.
Chỉ một hành động đơn giản đã lấy được dân tâm, nhưng điều này không làm cho ta đắc chí, bởi ta biết, tình cảnh của Tuyên Thành không thể ở trong một thời gian ngắn mà hoàn toàn thay đổi.
Mấy năm liền, nước sông dâng lên gây ngập lụt, đã làm cho không ít ruộng đồng ngập nước, đa số bách tính Tuyên Thành đều bỏ đất đai của mình, không ai muốn chuyện mình khổ cực trồng trọt, nhưng chỉ tới vũ quý lại biến thành bọt nước.
Nếu như muốn làm cho bách tính khôi phục lòng tin, trở lại canh tác trên mảnh đất của mình, thì phải giải quyết được cái tai họa ngầm trên con sông cụt kia.
Để giải quyết vấn đề này, ta triệu tập Triệu Đông Tề, Công Tôn Lộc tiến hành thương lượng.
Đồ ăn tuy rằng giản đơn, thế nhưng được Sở Nhi và Thải Tuyết nấu nướng, sắc hương vị của mỗi món đều liệt vào hạng tuyệt đỉnh, rượu cũng là rượu do chính người dân ở thôn Đỗ Diêu nấu.
Bởi vì hôm nay ta là chủ mở tiệc chiêu đãi mời ba người Triệu Đông Tề, Trử Đại Tráng, Công Tôn Lộc ba người, nhưng mà những món trong tiệc rượu đều là do ta khổ công suy nghĩ chọn lựa.
Hiện giờ đang thời kỳ gian khổ, ta phải làm sao cho họ thấy mình đồng cam cộng khổ với bách tính, có như vậy họ mới toàn tâm toàn ý làm việc cho bách tính Đại Khang.
Rượu quá tam tuần, ta mỉm cười nói:
“Hôm nay bản vương mời ba vị tới đây, chủ yếu là muốn cùng các người trao đổi tình hình phát triển của Tuyên Thành.”
Triệu Đông Tề cung kính nói:
“Bình vương điện hạ có gì phân phó xin nói rõ, hạ quan dù phải xông pha khói lửa cũng không chối từ.”
Ta ha hả cười nói:
“Triệu đại nhân nói quá lời, hôm nay ta mở tiệc trong phủ là muốn mọi người có không khí bình đẳng, cùng bàn mưu tính kế giúp Tuyên Thành sớm ngày giúp Tuyên Thành thoát khỏi khốn cảnh.”
Trử Đại Tráng nói:
“Trử mỗ mặc dù là vũ phu, thế nhưng cũng ở đây nhiều năm, ty chức cảm thấy muốn Tuyên Thành hoàn toàn thay đổi được khốn cảnh, thì có vài việc lớn cần phải xử lý đầu tiên.”
Chúng ta đồng thời dừng ánh mắt trên người Trử Đại Tráng.
Trử Đại Tráng nói:
“Thứ nhất là khúc sông cụt, sở dĩ Tuyên Thành luân lạc tới tình hình hiện nay là có quan hệ với nó, mấy năm gần đây lũ lụt không ngừng, phần lớn ruộng tốt đều bị bao phủ trong nước, khúc sông cụt này chính là đầu sỏ gây nên tội ác.”
Hắn uống một chén rượu, chép miệng nói:
“Thứ hai là các bộ tộc ở chân núi Âm sơn, lúc bình thường họ xuất sơn cướp đoạt bách tính, khiến cho gà chó không yên, làm cho dân chúng lầm than.”
Hắn thở dài nói:
“Ty chức thân là thống lĩnh quân đóng tại Tuyên Thành, chuyện này do ty chức phụ trách đi.”
Ta mỉm cười, trong lòng đương nhiên cũng cho là như vậy, đánh đuổi Hồ Lỗ giữ gìn trị an địa phương là chức trách của Trử Đại Tráng, Hồ Lỗ càn quấy như vậy, hắn phòng hộ bất lực đương nhiên là khó thoát khỏi liên quan.
Trử Đại Tráng nói:
‘‘Những Hồ Lỗ ở trong Âm sơn này hành động nhanh chóng, hành tung quỷ bí, ty chức mặc dù đã nhiều lần phái binh tiểu trừ, thế nhưng khi vừa tiến vào trong Âm sơn đã mất đi dấu vết của họ. Mấy năm nay hao phí một lượng lớn nhân vật lực, mà lại không có cách nào trừ tận gốc Hồ Lỗ, sĩ tốt tổn thất cũng không ít.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Trử Đại Tráng này có vấn đề trong việc đối phó với Hồ Lỗ.”
Nhưng mà ta cũng không lập tức vạch trần làm gì.
Triệu Đông Tề nói:
“Những bộ lạc Hồ tộc kia trong vòng hai năm nay rất ít xuất sơn cướp đoạt.”
Công Tôn Lộc than thở:
“Đó là đương nhiên, dân ở chân núi Âm sơn đã trốn hết, vùng đó hoang vắng không có người ở, lấy đâu ra tài vật cho họ cướp đây.”
Triệu Đông Tề nói:
“Cho nên hạ quan vẫn cho rằng, việc cấp bách nhất chính là con sông cụt, chỉ có cải thiện hoàn cảnh của Tuyên Thành, mới có thể khiến bách tính trở lại canh tác.”
Trử Đại Tráng nói:
“Điều này thì ai cũng biết, nhưng đáng tiếc là việc khó lại càng thêm khó khăn, vấn đề con sông cụt là do tích lũy nhiều năm mà thành, muốn hoàn toàn khơi thông nó, thì sợ rằng phải tốn một lượng nhân lực và tiền tài cực lớn. Phương diện nhân lực thì bách tính Tuyên Thành và binh sĩ của ty chức có thể hợp lại, thế nhưng công cụ, tài vật thì không thứ nào không cần tiền tài. Với tình huống hiện tại của Tuyên Thành, thì sợ rằng có bàn tới bàn nữa cũng không ăn thua.”
Công Tôn Lộc tràn đầy đồng cảm gật đầu nói:
“Không biết Bình vương điện hạ có thể xin bệ hạ ban một khoản tiền?”
Ta lắc đầu, hiện nay quốc khố Đại Khang đang trống rỗng, lần này có thể khiến Hâm Đức hoàng đế miễn thuế cho Tuyên Thành hai năm đã là khai ân rồi, muốn hắn chi cho Tuyên Thành là không có khả năng.
Mấy người chúng ta đồng thời trầm mặc, không có tài chính, thì việc sửa chữa con sông kia chỉ là nói suông mà thôi.
Ta để chén rượu xuống nói:
“Không biết các người có nghe nói qua việc, hai bên bờ sông cụt năm xưa là nơi đãi cát tìm vàng?”
Triệu Đông Tề tiếp lời nói:
“Đúng là có chuyện như vậy, nhưng đó là chuyện từ khi Đại Khang mới lập quốc, hơn nữa do khai thác nên số khoáng sản dưới lòng sông đã giảm mạnh, mấy năm nay lại theo dòng nước chảy đi, cái mỏ vàng này từ lâu đã không còn thấy bóng rồi.”
Công Tôn Lộc nói:
“Lần đãi vàng cuối cùng là cách đây hai mươi năm trước, nhưng không tìm thấy một chút nào.”
Bình luận facebook