• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (8 Viewers)

  • Chương 173

Triệu Đông Tề dùng danh nghĩa quan phủ mở mười hai khách điếm, thế nhưng toàn bộ khách điếm này vẫn kín chỗ.
Ta dùng danh nghĩa của mình khai trương hai cửa hàng vàng ở trung tâm Tuyên Thành, vàng trong cửa hàng toàn bộ là vàng được lấy ra từ những mỏ vàng của ta.
Đây cũng chỉ là một miếng mồi thứ hai, hoàng kim nhiều như núi khiến cho các thương nhân trở nên cuồng nhiệt.
Dựa theo sự phân phó của ta, Trử Đại Tráng thực hiện trông coi nghiêm ngặt những mỏ vàng hiện có, binh sĩ ngày đêm tiến hành tra xét, thậm chí người ngoài cũng không thể tiếp cận được tới con đê.
Triệu Đông Tề dựa theo sự phân phó của ta, triệu tập tất cả thương nhân lại, đồng thời phân loại hơn hai trăm mỏ vàng ra thành nhiều đẳng cấp, tiến hành bán đấu giá.
Khi tiến hành đấu giá, ta không tới mà ở trong vương phủ chờ động tĩnh.
Tâm tình của ta không bình tĩnh như mặt ngoài, chuyện mỏ vàng lần này là do ta nói diện thực hiện một chuyện lừa bịp, mục đích chính là tiền bạc của thương nhân trên khắp các quốc gia.
Thải Tuyết pha trà cho ta, từ khi tới Tuyên Thành, nàng luôn tận lực bảo trì khoảng cách với ta.
Lúc mới đầu ta còn tưởng là nàng vì Sở Nhi, nhưng mà sau đó ta đã chậm rãi phát hiện, khi không có Sở Nhi ở bên cạnh, Thải Tuyết vẫn lảng tránh ta.
Ta cầm lấy tay của nàng, Thải Tuyết hơi có vẻ kinh hoảng giãy ra:
“Công tử... mau buông ra, đừng để Vương phi thấy.”
Ta mỉm cười nói:
“Từ khi nào muội xa lạ với ta như thế?”
Thải Tuyết nhẹ giọng nói:
“Thải Tuyết chỉ là một nô tỳ, chỉ có một tâm nguyện là hầu hạ công tử thật tốt.”
Ta đang muốn nói gì đó, thì ngoài cửa vang lên tiếng cười, Vân Na và Yến Lâm hai nàng đi tới, Thải Tuyết nhân cơ hội này thoát ra khỏi bàn tay của ta.
Cái bụng của Vân Na đã lớn lên thấy rõ, ta cười tiến ra đón, đỡ lấy nàng nói:
“Cẩn thận một chút.”
Yến Lâm phì cười, nói:
“Huynh đừng có ở chỗ này hư tình giả ý, sao tối qua huynh không quan tâm tỷ tỷ như thế này? Nếu như đè hỏng cục cưng, cẩn thận muội một đao giết huynh!”
Cách nói của nàng từ trước tới nay ta không muốn thay đổi, nhưng khi nàng vừa nói xong, thì Vân Na đã mắc cỡ khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ giọng trách mắng:
“Nha đầu này nói lung tung gì thế.”
Tuy trách mắng nhưng hai hàng lông mày của nàng lại toát ra xuân ý vô hạn, mà chuyện này cũng không trách ta được, nếu như tối hôm qua không phải Vân Na chủ động, thì ta sao lại làm chuyện hoang đường như vậy chứ.
Sau khi ta lén hỏi Tuệ Kiều mới biết được, phụ nữ khi mang thai có một đoạn thời gian đòi hỏi vô cùng mãnh liệt chuyện phòng the, hiện giờ Vân Na đang ở trong giai đoạn này.
Ta ha hả cười nói:
“Nói bậy, tối hôm qua Vân Na ở trên, sao ta có thể đè cục cưng được chứ?”
Vân Na thấy chúng ta càng nói càng hoang đường, nên hung hăng nhìn ta một cái nói:
“Nếu huynh còn nói bậy với nha đầu kia, cẩn thận muội không để ý tới huynh nữa.”
Ta cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống, nói:
“Các muội tới tìm ta có chuyện gì không?”
Yến Lâm nói:
“Tỷ tỷ nói hiện giờ huynh đang đứng ngồi không yên, cho nên mới tới đây nói chuyện với huynh một chút, thuận tiện nói cho huynh biết hai việc vui.”
Ta cười nói:
“Nếu như nói ta không khẩn trương chút nào thì là nói dối, ta cũng mong muốn hôm nay trời chiều lòng người.”
Ta thấy biểu hiện của các nàng có chút kỳ quái thì nói:
“Tại sao hôm nay không nhìn thấy Sở Nhi và các nàng?”
Yên Lâm cười nói:
“Sở Nhi muội tử từ sáng đã tới Bạch Vân Tự cầu phúc, Tư Hầu và Dao Như...”
Nàng cố ý kéo dài thanh âm.
“Cũng là do chuyện tốt của huynh làm!”
Ta vui vẻ nói:
“Hai nàng cũng có?”
Vân Na mỉm cười gật đầu nói:
“Sáng nay Tuệ Kiều đã chẩn mạch cho hai nàng, xác nhận hai nàng đang mang cốt nhục của huynh.”
Trong lòng ta tràn đầy vui sướng, đây là một sự khởi đầu tốt, hiện giờ ta lại có thêm hai sinh mệnh mới, có đúng là biểu thị chuyện ta đã mang lại một sức sống mới cho Tuyên Thành?
Ta đang muốn đi gặp Tư Hầu thì ngoài cửa vang lên thanh âm kích động của Dịch An:
“Tiểu chủ nhân, Đường Muội đã trở về!”
Ta cuống quít đứng dậy đi ra ngoài cửa, lúc này thấy Đường Muội mặt mày hớn hở đi tới.

Từ biểu tình của hắn ta đã đoán được, việc đấu giá hôm nay nhất định, được tiến hành vô cùng thuận lợi.
Đường Muội nói:
“Công tử, hai trăm ba mươi lăm mỏ vàng đã được bán hết.”
Ta khẩn cấp hỏi thăm:
“Được bao nhiêu ngân lượng?”
Đường Muội nửa kín nửa hở, nói:
“Chủ nhân đoán một chút xem!”
“Năm mươi vạn lượng vàng?”
Đây là số lượng lý tưởng nhất mà ta muốn.
Đường Muội lắc đầu, thanh âm có chút run rẩy nói:
“Tổng cộng bán được hai trăm sáu mươi vạn lượng vàng!”
“Cái gì?”
Ta không thể tin mở to hai mắt, hai trăm sáu mươi vạn lượng vàng là con số vượt rất xa mong muốn của ta.
Đường Muội cười nói:
“Sở dĩ có thể bán được cái giá trên trời như vậy, thì công tử phải cảm tạ một vị lão bằng hữu của người.”
Ta đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, thì thấy thân hình mập hình mập mạp của Tiền Tứ Hải đi tới, thấy vậy ta tiến lên nghênh đón, nói:
“Tứ Hải huynh, huynh tới Tuyên Thành từ bao giờ?”
Tiền Tứ Hải cười nói:
“Người trong thiên hạ làm gì có ai không biết chuyện Tuyên Thành phát hiện mỏ vàng? Phàm là thương nhân thì toàn lấy lợi ích làm đầu, giao tình của Tiền mỗ với Bình vương không tệ, đương nhiên cũng muốn tới chiếm một tiện nghi lớn.”
Ta cười lớn cùng Tiền Tứ Hải sóng vai đi vào trong phòng khách.
Tiền Tứ Hải vừa nhìn thấy Yến Lâm, trong hai mắt hắn lộ vẻ hoảng sợ, hắn là con dân của Đại Tần, đương nhiên là biết tin cửu công chúa đã chết từ lâu.
Lúc này lại thấy Yến Lâm ở đây, trong lòng hắn kinh hoàng khó có thể lấy từ nào hình dung được.
Yến Lâm thấy Tiền Tứ Hải hồn phi phách tán, thì nhịn không được khanh khách nở nụ cười.
Tiền Tứ Hải lại càng tỏ vẻ kinh hoàng, không tự chủ được lui về phía sau một bước, run giọng nói:
“Ngươi... là người... hay là...”
Hắn quay đầu nhìn thấy ta tươi cười, trong lòng lập tức đoán được sự nghi hoặc trong đó, hắn xoa xoa mồ hôi lạnh, cười khổ nói:
“Tiền mỗ còn tưởng rằng...”
Yến Lâm cười nói:
“Ngươi tưởng là cái gì, lẽ nào trước kia ngươi đã từng gặp ta?”
Tiền Tứ Hải vội vàng lắc đầu nói:
“Chưa từng, Tiền mỗ chưa từng thấy qua cô nương.”
Suy nghĩ của hắn biến chuyển mau lẹ vô cùng, cái gì nên nói, cái gì không nên nói hắn còn rõ ràng hơn so với nhiều người.
Ta bảo Yến Lâm rót trà cho Tiền Tứ Hải, rồi ngồi nói chuyện với hắn trong đại sảnh, có chút kỳ quái hỏi thăm:
“Tứ hải huynh chẳng lẽ lại đổi nghề chuyền sang kinh doanh vàng hay sao?”
Tiền Tứ Hải lắc đầu nói:
“Tiền mỗ lần này đến đây, một là vì cảm tạ đại ân đả thông con đường buôn muối của Bình vương điện hạ, hai là đi Bắc Hồ tính chuyện làm ăn.”
Vân Na mỉm cười nói:
“Tiền lão bản quả nhiên là tiền tài khắp bốn biển, kinh doanh khắp ba sông.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom