Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172
“Nếu như chúng ta có thể đãi ra vàng thì sao?”
Ba người không hiểu, nghi hoặc nhìn ta.
Trử Đại Tráng là người thứ nhất nói:
“Nếu có thể đãi ra vàng, thì tiền dùng cho trị thủy có thể nói là lấy từ nước trị nước.”
Ta đảo hai mắt một vòng, tiến thêm một bước nói:
“Nếu như chúng ta mở xưởng đãi vàng, hơn nữa lại tìm ra một lượng vàng lớn thì thế nào?”
Triệu Đông Tề nói:
“Nếu như chúng ta có thể tìm ra một lượng vàng lớn, thì sợ rằng toàn bộ bách tính Đại Khang đều dồn tới đây.”
Công Tôn Lộc hai mắt sáng ngời, cuối cùng hắn cũng hiểu ý của ta, hai mắt tràn ngập kích động.
Ta cười nói:
“Công Tôn tiên sinh hình như là đoán được cách nghĩ của ta.”
Công Tôn Lộc cung kính hướng ta vái một cái, nói:
“Ty chức tự đoán một chút, nếu như muốn Tuyên Thành nhanh chóng khôi phục nguyên khí thì phải có một lượng lớn tài chính rót vào. Ý của Bình vương là nhân cơ hội đãi vàng, hấp dẫn một lượng lớn khách thương tới Tuyên Thành, kéo kinh tế của Tuyên Thành lên.”
Ta gật đầu, đứng dậy, nhìn lên vầng trăng trên bầu trời, nói:
“Nếu muốn thay đổi diện mạo Tuyên Thành, chỉ bằng sức của mấy người chúng ta thì không thể được, dựa vào triều đình lại càng không có khả năng, Tuyên Thành cũng không có nhiều tiền tới như vậy. Chỉ có một biện pháp duy nhất chính là dựa vào ngoại lực, nhưng mà một nơi nghèo muốn có tài chính đầu tư vào, thi phải chứng minh được nơi này có lợi nhuận.”
Ta mỉm cười chuyển hướng nhìn bọn họ nói:
“Ta tìm các ngươi tới, chính là muốn phối hợp trình diễn một trò hay.”
Tất cả bọn họ đều hiểu ý của ta, gật đầu.
Ta lớn tiếng nói:
“Ta đã mua ba mỏ vàng bỏ hoang ở gần Lâm Tử pha, sau khi sửa chữa thì trong vòng một tháng có thể khởi công, có sự bảo chứng của ta, trong khoảng thời gian ngắn ta có thể đãi được một lượng lớn kim sa (cát vàng - hạt vàng nhỏ như cát, sau đó người ta cô lại thành vàng).”
Ta hướng Trử Đại Tráng nói:
“Trử tướng quân lúc ta khởi công, ta muốn binh sĩ của ông luôn tuần tra khúc sông cụt, hơn là tập trung trọng điểm vào những mỏ vàng bỏ hoang, ta muốn chúng được bảo vệ một cách trọng điểm.”
Trử Đại Tráng vui vẻ đáp:
“Bình vương điện hạ cứ việc yên tâm, chuyên này giao cho ta đi.”
Ta hướng Triệu Đông Tề nói:
“Triệu đại nhận lập tức khởi thảo một bản bố cáo, khi ta khởi công, nghiêm lệnh cho bách tính không được tiếp cận các mỏ vàng, lại càng không được cho bách tính tự ý đãi cát tìm vàng, phàm người nào trái lệnh, chém không buông tha.”
“Hạ quan nhất định, làm tốt chuyện này.”
Ta lại dặn dò:
“Bản bố cáo này phải được dán khắp ngõ ngách của Tuyên Thành, để cho mỗi vị bách tính đều biết nội dung của nó.”
Công Tôn Lộc nói:
‘‘Nhưng khi thương nhân tìm tới phát hiện ở Tuyên Thành không tìm được kim sa thì thế nào?”
Ta mỉm cười nói:
“Ở hai bờ sông cụt này có tới hai trăm ba mươi lăm mỏ vàng bỏ hoang, chỉ cần Công tôn tiên sinh chỉnh lý toàn bộ chúng, còn những chuyện khác, ta tự có sắp xếp.”
Sau khi bọn họ rời đi, Sở nhi và Vân Na hai người cười đi ra, những lời ta nói đã bị hai người nghe hết.
Vân Na cười nói:
“Tướng công thật là cao minh.”
Dưới sự yêu cầu của ta, các nàng bắt đầu dùng từ tướng công để xưng hô với ta.
Ta cười nói:
“Chủ ý không có gì là cao mưu, nhưng mà Yến Lâm có nói cho ta biết một việc.”
“Chuyện vì?”
Hai người đồng thời hỏi.
Ta ôm hai vai hai nàng ngồi xuống lương đình, nói:
“Trung Sơn quốc có rất nhiều mỹ ngọc, mà mỹ ngọc khi được khai thác từ trong núi ra, bên ngoài của nó đều được bọc một lớp giáo, nhìn thì tầm thường như những viên đá khác. Những mỹ ngọc này được tập trung tại một xưởng, những người thợ ở đây phá vỡ bên ngoài, dùng phẩm chất của ngọc để định giá trị của nó. Có thương nhân lấy giá rẻ mua rất nhiều mỹ ngọc, nhưng mà họ dùng ngàn vàng chưa chắc đã tìm được viên ngọc tốt.”
Sở Nhi cười nói:
“Bình vương điện hạ của chúng ta có phải là muốn dùng những viên ngọc tốt này đổi lấy ngàn vàng của những thương nhân kia?”
Ta ôm lấy eo của hai nàng, hỏi:
“Sao lại không thể?”
Sở Nhi nói:
“Chủ ý của huynh mặc dù tốt, nhưng mà những người kia khi giám định ngọc vẫn nhận ra được những vân của mỹ ngọc, điều này mới chính là nguyên nhân chân chính khiến họ lao đầu vào tìm. Mà những mỏ vàng bỏ hoang ở hai bên bờ sông kia không có được một lượng lớn kim sa, thì huynh dùng cái gì hấp dẫn thương nhân?”
Ta cười nói:
“Những thương nhân chân chính đều mạo hiểm trong làm ăn, ta sẽ chuẩn bị tâm lý chu đáo cho họ.”
Ta thấp giọng nói:
“Ta đã bảo Đường Muội và Đột Tạ tới Tấn quốc mua một lượng lớn kim sa, khi ba mỏ vàng của ta hoạt động, lượng kim sa này sẽ khiến cho người khác nhìn trân trối.”
Vân Na nói:
“Cho dù những thương nhân kia bị huynh lừa bịp thành công, nhưng khi họ ý thức được ở trong những mỏ này không có kim sa, thì sau này còn ai tin huynh nữa?”
Ta cố ỷ thở dài nói:
“Thảo nào người ta nói nữ nhân khi mang thai thì thường ngốc hơn trước, Hoàn Nhan đại tướng quân trí dũng song toàn của ta cũng không nghĩ ra được.”
Vân Na nhẹ nhàng ở đấm vào ngực ta một quyền, dựa đầu vào vai ta, dịu dàng nói:
“Huynh nói đi.”
Ta đắc ý cười nói:
“Ta sẽ đem hai trăm ba mươi lăm mỏ vàng kia bán đi, cho dù mỗi mỏ chỉ bán được một nghìn lượng vàng, thì gộp lại cũng được hơn hai mươi vạn lượng, lúc đó đã dư dả cải tạo con sông cụt kia.”
Trong mắt nhị nữ đồng thời hiện lên ánh mắt không thể tin, nói:
“Trong thiên hạ sao lại có nhiều thương nhân như vậy chứ?”
Ta tràn ngập lòng tin nói:
“Các nàng chờ coi, Tuyên Thành sẽ lập tức trở thành một khối bảo địa trong mắt người thiên hạ.”
Nếu như muốn làm thành công chuyện này, thì chỉ dựa vào sự tưởng tượng thôi thì không đủ, quan phủ, quân đội phải kết hợp chặt chẽ với ta.
Chỉ trong vòng một tháng, khúc sông cụt kia đã trở nên thần bí dị thường.
Khi ba mỏ vàng của ta chính thức được khai thác, một lượng lớn kim sa cứ cuồn cuộn tuôn ra, kỳ thực kim sa này là do ta bảo Đường Muội mua từ Tấn quốc.
Chuyện đãi vàng chỉ là giả dối, đồng thời ta cũng phải cho những người thợ cam kết không hề lộ chuyện này.
Toàn bộ những mỏ vàng ở hai bên bờ sông đã bị Trử Đại Tráng cử quân đội trông coi nghiêm mật, Triệu Đông Tề dựa theo ý của ta, đem bố cáo dán khắp hang cùng ngõ hẻm ở Tuyên Thành.
Chuyện Tuyên Thành có thể đãi được vàng chỉ trong nháy mắt đã được bách tính truyền đi, rồi truyền khắp Đại Khang, thậm chí còn truyền khắp các nước xung quanh.
Ba người không hiểu, nghi hoặc nhìn ta.
Trử Đại Tráng là người thứ nhất nói:
“Nếu có thể đãi ra vàng, thì tiền dùng cho trị thủy có thể nói là lấy từ nước trị nước.”
Ta đảo hai mắt một vòng, tiến thêm một bước nói:
“Nếu như chúng ta mở xưởng đãi vàng, hơn nữa lại tìm ra một lượng vàng lớn thì thế nào?”
Triệu Đông Tề nói:
“Nếu như chúng ta có thể tìm ra một lượng vàng lớn, thì sợ rằng toàn bộ bách tính Đại Khang đều dồn tới đây.”
Công Tôn Lộc hai mắt sáng ngời, cuối cùng hắn cũng hiểu ý của ta, hai mắt tràn ngập kích động.
Ta cười nói:
“Công Tôn tiên sinh hình như là đoán được cách nghĩ của ta.”
Công Tôn Lộc cung kính hướng ta vái một cái, nói:
“Ty chức tự đoán một chút, nếu như muốn Tuyên Thành nhanh chóng khôi phục nguyên khí thì phải có một lượng lớn tài chính rót vào. Ý của Bình vương là nhân cơ hội đãi vàng, hấp dẫn một lượng lớn khách thương tới Tuyên Thành, kéo kinh tế của Tuyên Thành lên.”
Ta gật đầu, đứng dậy, nhìn lên vầng trăng trên bầu trời, nói:
“Nếu muốn thay đổi diện mạo Tuyên Thành, chỉ bằng sức của mấy người chúng ta thì không thể được, dựa vào triều đình lại càng không có khả năng, Tuyên Thành cũng không có nhiều tiền tới như vậy. Chỉ có một biện pháp duy nhất chính là dựa vào ngoại lực, nhưng mà một nơi nghèo muốn có tài chính đầu tư vào, thi phải chứng minh được nơi này có lợi nhuận.”
Ta mỉm cười chuyển hướng nhìn bọn họ nói:
“Ta tìm các ngươi tới, chính là muốn phối hợp trình diễn một trò hay.”
Tất cả bọn họ đều hiểu ý của ta, gật đầu.
Ta lớn tiếng nói:
“Ta đã mua ba mỏ vàng bỏ hoang ở gần Lâm Tử pha, sau khi sửa chữa thì trong vòng một tháng có thể khởi công, có sự bảo chứng của ta, trong khoảng thời gian ngắn ta có thể đãi được một lượng lớn kim sa (cát vàng - hạt vàng nhỏ như cát, sau đó người ta cô lại thành vàng).”
Ta hướng Trử Đại Tráng nói:
“Trử tướng quân lúc ta khởi công, ta muốn binh sĩ của ông luôn tuần tra khúc sông cụt, hơn là tập trung trọng điểm vào những mỏ vàng bỏ hoang, ta muốn chúng được bảo vệ một cách trọng điểm.”
Trử Đại Tráng vui vẻ đáp:
“Bình vương điện hạ cứ việc yên tâm, chuyên này giao cho ta đi.”
Ta hướng Triệu Đông Tề nói:
“Triệu đại nhận lập tức khởi thảo một bản bố cáo, khi ta khởi công, nghiêm lệnh cho bách tính không được tiếp cận các mỏ vàng, lại càng không được cho bách tính tự ý đãi cát tìm vàng, phàm người nào trái lệnh, chém không buông tha.”
“Hạ quan nhất định, làm tốt chuyện này.”
Ta lại dặn dò:
“Bản bố cáo này phải được dán khắp ngõ ngách của Tuyên Thành, để cho mỗi vị bách tính đều biết nội dung của nó.”
Công Tôn Lộc nói:
‘‘Nhưng khi thương nhân tìm tới phát hiện ở Tuyên Thành không tìm được kim sa thì thế nào?”
Ta mỉm cười nói:
“Ở hai bờ sông cụt này có tới hai trăm ba mươi lăm mỏ vàng bỏ hoang, chỉ cần Công tôn tiên sinh chỉnh lý toàn bộ chúng, còn những chuyện khác, ta tự có sắp xếp.”
Sau khi bọn họ rời đi, Sở nhi và Vân Na hai người cười đi ra, những lời ta nói đã bị hai người nghe hết.
Vân Na cười nói:
“Tướng công thật là cao minh.”
Dưới sự yêu cầu của ta, các nàng bắt đầu dùng từ tướng công để xưng hô với ta.
Ta cười nói:
“Chủ ý không có gì là cao mưu, nhưng mà Yến Lâm có nói cho ta biết một việc.”
“Chuyện vì?”
Hai người đồng thời hỏi.
Ta ôm hai vai hai nàng ngồi xuống lương đình, nói:
“Trung Sơn quốc có rất nhiều mỹ ngọc, mà mỹ ngọc khi được khai thác từ trong núi ra, bên ngoài của nó đều được bọc một lớp giáo, nhìn thì tầm thường như những viên đá khác. Những mỹ ngọc này được tập trung tại một xưởng, những người thợ ở đây phá vỡ bên ngoài, dùng phẩm chất của ngọc để định giá trị của nó. Có thương nhân lấy giá rẻ mua rất nhiều mỹ ngọc, nhưng mà họ dùng ngàn vàng chưa chắc đã tìm được viên ngọc tốt.”
Sở Nhi cười nói:
“Bình vương điện hạ của chúng ta có phải là muốn dùng những viên ngọc tốt này đổi lấy ngàn vàng của những thương nhân kia?”
Ta ôm lấy eo của hai nàng, hỏi:
“Sao lại không thể?”
Sở Nhi nói:
“Chủ ý của huynh mặc dù tốt, nhưng mà những người kia khi giám định ngọc vẫn nhận ra được những vân của mỹ ngọc, điều này mới chính là nguyên nhân chân chính khiến họ lao đầu vào tìm. Mà những mỏ vàng bỏ hoang ở hai bên bờ sông kia không có được một lượng lớn kim sa, thì huynh dùng cái gì hấp dẫn thương nhân?”
Ta cười nói:
“Những thương nhân chân chính đều mạo hiểm trong làm ăn, ta sẽ chuẩn bị tâm lý chu đáo cho họ.”
Ta thấp giọng nói:
“Ta đã bảo Đường Muội và Đột Tạ tới Tấn quốc mua một lượng lớn kim sa, khi ba mỏ vàng của ta hoạt động, lượng kim sa này sẽ khiến cho người khác nhìn trân trối.”
Vân Na nói:
“Cho dù những thương nhân kia bị huynh lừa bịp thành công, nhưng khi họ ý thức được ở trong những mỏ này không có kim sa, thì sau này còn ai tin huynh nữa?”
Ta cố ỷ thở dài nói:
“Thảo nào người ta nói nữ nhân khi mang thai thì thường ngốc hơn trước, Hoàn Nhan đại tướng quân trí dũng song toàn của ta cũng không nghĩ ra được.”
Vân Na nhẹ nhàng ở đấm vào ngực ta một quyền, dựa đầu vào vai ta, dịu dàng nói:
“Huynh nói đi.”
Ta đắc ý cười nói:
“Ta sẽ đem hai trăm ba mươi lăm mỏ vàng kia bán đi, cho dù mỗi mỏ chỉ bán được một nghìn lượng vàng, thì gộp lại cũng được hơn hai mươi vạn lượng, lúc đó đã dư dả cải tạo con sông cụt kia.”
Trong mắt nhị nữ đồng thời hiện lên ánh mắt không thể tin, nói:
“Trong thiên hạ sao lại có nhiều thương nhân như vậy chứ?”
Ta tràn ngập lòng tin nói:
“Các nàng chờ coi, Tuyên Thành sẽ lập tức trở thành một khối bảo địa trong mắt người thiên hạ.”
Nếu như muốn làm thành công chuyện này, thì chỉ dựa vào sự tưởng tượng thôi thì không đủ, quan phủ, quân đội phải kết hợp chặt chẽ với ta.
Chỉ trong vòng một tháng, khúc sông cụt kia đã trở nên thần bí dị thường.
Khi ba mỏ vàng của ta chính thức được khai thác, một lượng lớn kim sa cứ cuồn cuộn tuôn ra, kỳ thực kim sa này là do ta bảo Đường Muội mua từ Tấn quốc.
Chuyện đãi vàng chỉ là giả dối, đồng thời ta cũng phải cho những người thợ cam kết không hề lộ chuyện này.
Toàn bộ những mỏ vàng ở hai bên bờ sông đã bị Trử Đại Tráng cử quân đội trông coi nghiêm mật, Triệu Đông Tề dựa theo ý của ta, đem bố cáo dán khắp hang cùng ngõ hẻm ở Tuyên Thành.
Chuyện Tuyên Thành có thể đãi được vàng chỉ trong nháy mắt đã được bách tính truyền đi, rồi truyền khắp Đại Khang, thậm chí còn truyền khắp các nước xung quanh.