• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (3 Viewers)

  • Chương 316

“Ý của mẫu hậu là ta cùng bệ hạ bát tự (2) không hợp?”
(2): Bát tự: tám chữ (giờ, ngày, tháng, năm, sinh, viết theo Thiên can và Địa chi) là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.
Tinh Hậu mỉm cười nói:
“Kỳ thực ta đối với loại mệnh lý này cũng không quá tin tưởng, nhưng để giúp cho hoàng thượng có thể khang phục, ta vẫn thà tin nó còn hơn không, trước đó vài ngày, ta không cho ngươi gặp hoàng thượng cũng là nguyên do này.”
Lệ Cơ nói:
“Xem ra mẫu hậu đã quyết định nạp phi cho bệ hạ.”
Tinh Hậu nói:
“Con gái của Khúc phụng thường hiền lương thục đức, tú ngoại tuệ trung, tri thư đạt lý, tướng mạo siêu quần, càng hiếm thấy chính là bát tự của của nó cùng hoàng thượng rất phù hợp, và lại có số mệnh vượng phu, ta tin tưởng trải qua lần đại hôn này, bệnh tình của Nguyên Tông nhất định có thể được khang phục.
Đột nhiên Lệ Cơ đứng lên, không ngờ cũng vừa lúc Hứa công công bưng chung trà qua đây, cánh tay phải nàng húc phải chung trà, nước trà nóng hổi hắt lèn tay nàng, Lệ Cơ đau quá hét lên một tiếng.
Trong lòng ta căng thẳng, nhưng lại thấy trong mắt Tinh Hậu toát ra ý cười.
Hứa công công vội vàng quỳ xuống nói:
“Hoàng hậu thứ tội, lão nô mắt mờ làm hoàng hậu bị bỏng…”
Lệ Cơ giận dữ vung vẩy ống tay áo, lạnh lùng nói:
“Người bên cạnh thái Hậu ta nào dám trách cứ!”
Rồi nàng xoay người đi về hướng bên ngoài Phượng Dương cung.
Tinh Hậu lại gọi nàng lại:
“Lệ Cơ! Có chuyện ta đã quên nói cho con biết !”
Lệ Cơ dừng bước.
Tinh Hậu nói:
“Vị trí ngôi mộ y quan của phụ thân con tương xung (3) cùng với hoàng lăng, hắn chính là mệnh bạch hổ, hoàng thượng chính là thanh long chí tôn, ta đã hỏi qua mấy vị cao nhân, nên quyết định đem mộ y quan của Bạch đại tướng quân di dời sang hướng khác, có điều...”
(3): xung đột, kị nhau
Tinh Hậu cố ý dừng lại một chút mới nói:
“Chỉ tiếc là khi họ di dời mộ đã có kẻ trộm nhằm ban đêm lẻn vào, trộm sạch táng phẩm trong quan tài của Bạch đại tướng quân, chỉ sợ con cần phải tìm vài món di vật của phụ thân để an táng mới được.”
Lệ Cơ đột nhiên xoay người lại, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt phẫn nộ.
Mặc dù ta cũng cảm thấy Tinh Hậu làm như vậy có chút quá đáng, Bạch Quỹ đà chết nhiều năm rồi thì tội gì phải làm ra chuyện tuyệt tình đến như vậy? Thế nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, hiện tại cục diện chính trị của đại Tần đang ở trong tình trạng sợ bóng sợ gió, nếu như Tinh Hậu không xử lý quyết đoán thì sợ rằng tràng diện sẽ không thể vãn hồi. Lại nói trước đó Lệ Cơ đã đánh cắp ngọc tỷ, Yến Nguyên Tông sở dĩ bệnh đến tình trạng này, nàng hẳn là khó thoát khỏi hiềm nghi, Tinh Hậu làm như vậy đối với nàng cũng là có nguyên nhân cả.
Cuối cùng Lệ Cơ không nói gì hết, lặng lẽ ly khai Phượng Dương cung.
Hứa công công lặng yên lui xuống.
Tinh Hậu chuyển hướng nói với ta:
“Con có phải cảm thấy ta hơi quá mức hay không?”
Ta lắc đầu, thấp giọng nói:
“Đổi lại là hài nhi ở trong tình trạng như mẫu hậu chỉ sợ cũng phải làm như vậy. Tuy nhiên hài nhi lo lắng, mẫu Hậu tuyệt tình đối với hoàng hậu như vậy, có thể sẽ đẩy nàng hướng về phe cánh của Yến Hưng Khải hay không?”
Tinh Hậu thản nhiên cười nói:
“Lệ Cơ cho rằng dựa vào ngọc tỷ thì có thể áp chế được ta, nó có phần nghĩ về chính trị quá đơn giản rồi.”
Ta nhắc nhở Tinh Hậu:
“Nếu như ngọc tỷ thật sự rơi vào tay Yến Hưng Khải, sợ rằng tình thế sẽ đột nhiên đảo ngược.”
Tinh Hậu nói:
“Nó sẽ không ngu xuẩn như vậy đâu, ngọc tỷ là vũ khí có giá trị nhất nó dùng để áp chế ta, không đến thời khắc sau cùng nó sẽ không lấy ra sử dụng, lại càng sẽ không giao ngọc tỷ cho Yến Hưng Khải vào thời điểm bây giờ.”
Ta gật đầu, Tinh Hậu nói không sai, nếu như hiện tại nếu như giao ngọc tỷ cho Yến Hưng Khải thì nàng cũng mất đi cái ô dù cuối cùng, Tinh Hậu bất cứ lúc nào cũng có thể đưa nàng vào chỗ chết, công dụng chân chính của ngọc tỷ cần phải đợi sau khi Yến Nguyên Tông chết mới có thể phát huy được, Lệ Cơ nhất định sẽ chờ cho đến lúc này.
Ta kiến nghị:
“Mẫu hậu, nếu ngọc tỷ đã bị hoàng hậu giấu đi, vì sao mẫu hậu không mặc kệ dứt khoát phế đi ngọc tỷ, rồi bắt đầu dùng ngọc tỷ mới, như vậy miếng ngọc tỷ trong tay Lệ Cơ sẽ trở thành một cục đá thôi.”
Tinh Hậu nói:
“Không phải là chưa từng nghĩ qua chuyện này, nhưng mà phế bỏ ngọc tỷ bắt đầu dùng ấn mới nhất định phải do hoàng thượng đích thân hạ chỉ, hoặc là triệu tập trọng thần trong triều ở trước mặt giải thích việc thay đổi ấn tỉ, hiện tại Nguyên Tông thần trí không rõ, căn bản không có biện pháp để thực hiện chuyện này.”
Trong lòng ta thất vọng, nếu như Yến Nguyên Tông chết đi, ngọc tỷ ở trong tay Lệ Cơ tuyệt đối là một uy hiếp tiềm ẩn thật lớn.
Ta hỏi:
“Về phẩn Khúc Tĩnh hắn có thể đáp ứng để cho con gái vào cung hay không?”
Tinh Hậu cười lạnh nói:
“Hắn còn có lựa chọn sao?”
Nàng bước thong thả về phía trước hai bước, nói:
“Khúc Tĩnh và Yến Hưng Khải căn bản là rắn chuột một ổ, từ sau khi hắn lên đảm nhiệm chức vụ phụng thường, mọi chuyện cũng đều vâng theo ý của Yến Hưng Khải, muốn trách thì trách chính hắn đã chọn sai đội ngũ.”
Trở lại Phong Lâm các, chợt thấy một giai nhân tuyệt lệ mặc váy dài màu lam đậm ý cười dịu dàng đang đi về phía ta, ta suýt nữa đã không thể tin vào hai mắt của mình, người đó không ngờ là Tuệ Kiều, xông lên trước ôm chặt Tuệ Kiều vào trong lòng, kinh hỉ nói:
“Sao muội lại tới đây?”
Tuệ Kiều đỏ mặt, nhẹ giọng nhắc nhở ta:
“Còn có người đang ở đây kìa!”
Lúc này ta mới nhớ tới Xa Hạo còn đang ở phía sau ta, có chút xấu hổ cùng Tuệ Kiều tách ra, xoay người lại nhìn đã thấy Xa Hạo đang nhìn ta, mỉm cười nói:
“Chào Toàn thái y!”
Tuệ Kiều dịu dàng cười, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn huynh.”
Xa Hạo gật đầu, hướng ta nói:
“Công tử, ta đi trước để thả ngựa đây.”
Y là một nam nhi rất thẳng thắn vô tư, thấy Tuệ Kiều lòng đã có người khác nên đã buông ra phần ràng buộc ngày trước.
Ta ôm lấy eo Tuệ Kiều, nhẹ giọng hỏi:
“Muội còn đang mang thai, sao có thể lặn lội đường xa như vậy?”
Tuệ Kiều cười nói:
“Lần này không chỉ có muội, còn có Đường đại ca, Thải Tuyết, Nhã Khắc cũng cùng nhau tới đây.”
Ta vui mừng quá đỗi:
“Thật sao?”
Tuệ Kiều nhẹ nhàng gật đầu, ta cùng nàng dắt tay nhau đi vào Phong Lâm các.
Đường Muội và Nhã Khẳc đang ở trong viện uống trà, thấy ta trở về đều vui tươi hớn hở đứng dậy chào đón.
Ta đi qua cùng Nhã Khắc ôm một cái, lại cùng Đường Muội nắm tay, trên mặt mọi người đồng thời lộ ra nét vui mừng.
Ta kéo Đường Muội và Nhã Khắc ngồi xuống, mỉm cười nói:
“Sao hai người lại đến đây nhanh như vậy?”
Đường Muội mỉm cười nói:
“Sau khi Vương phi nhận được thư của ngươi liền lập tức bảo chúng ta chạy đến đây.”
Nhã Khắc vui tươi hớn hở nói:
“Ta đúng lúc cũng không có chuyện gì làm, lại nói ta còn chưa từng tới Tần đô bao giờ, lần này phải đi theo muội phu xem náo nhiệt mới được.”
Tuệ Kiều nói:
“Sở Nhi vốn cũng muốn đích thân qua đây, nhưng mà lại suy nghĩ đến chuyện ở Tuyên Thành, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đành để muội qua đây.”
Ta nhíu mày nói:
“Muội hiện tại cũng không thể bôn ba được đâu!”
Tuệ Kiều mang thai chắc cũng đã ba tháng rồi, ta thật lo lắng thân thể của nàng sẽ không chịu đựng nổi.
Tuệ Kiều ôn nhu nói:
“Huynh yên tâm đi, muội hiểu y lý đương nhiên sẽ biết cách chăm sóc bản thân mình mà, Vân Na tỷ tỷ củng Sở nhi cũng đã suy nghĩ mãi mới dám quyết định để cho muội qua đây, nghe nói Yến Nguyên Tông đã sinh trọng bệnh, muội qua đây có thể giúp được các người.”
Sở Nhi và Vân Na quả nhiên đối với tình hình rất rõ ràng, Tuệ Kiều tới đây đối với ta mà nói dường như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Đường Muội nói:
“Vốn lúc đầu Lục Châu công chúa cũng muốn qua đây, nhưng lại bị Hoàn Nhan vương phi giữ lại.”
Ta gật đầu nói:
“Bên Khang đô có tin tức gì không?”
Đường Muội nói:
“Sau khi Vương phi nhận được thư của Tử Ngưng cô nương mang đến, lập tức sai Phúc Oa đến Khang đô xem xét trước, nếu như thuận lợi thì trong hai ngày này Khang đô sẽ có người qua đây.”
Tuệ Kiều bổ sung:
“Dực Vương hiện thời đang ở Khang đô, phỏng chừng không có vấn đề gì đâu.”
Ta cười nói:
“Được, có các ngươi ở bên cạnh ta, bất luận sóng gió thế nào cũng có thể bình an vượt qua hết!”
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
“Thải Tuyết đang ở trong thư phòng, sao huynh còn chưa qua thăm cô ấy đi.”
Thải Tuyết đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc trong thư phòng cho ta, nàng nghe được tiếng bước chân của ta thì vội ngừng động tác trên tay, chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt không có bất cứ sự kinh hỉ nào, vẫn chỉ bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.
Dáng tươi cười mà lòng ta tràn đầy chờ mong dần dần đọng trên khuôn mặt.
“Công tử đã trở về.”
Thải Tuyết khẽ nói.
Ta gật đầu, thản nhiên nói:
“Những việc nặng thế này cứ để cho hạ nhân đi làm là được, cô hà tất phải tự mình động tay?”
Ta bỗng nhiên cảm thấy cự ly giữa ta và Thải Tuyết trở nên càng ngày càng xa, tâm tư ta bỗng trở lại vào cái đêm tuyết rơi hôm đó, cái đêm đã cải biến cả cuộc đời ta, trước mắt vẫn là Thải Tuyết đêm hôm đó sao? Rốt cuộc là nàng đã thay đổi hay là ta thay đổi?
Ta có chút mất mát ngồi xuống trước bàn học, Thải Tuyết vẫn thường lui tới pha trà cho ta, bưng đến bên cạnh ta:
“Công từ mời dùng trà.”
Ta nâng chung trà lên, yên lặng nhấp một ngụm, chỉ có Thải Tuyết là hiểu được tâm tư của ta nhất, lá trà đậm nhạt vừa đủ, ta khẽ thổi làn hương thơm giữa môi với răng, nội tâm cứng ngắc như vừa rồi cũng đã theo làn hương trà chậm rãi mềm xuống.
“Nếu công tử không có việc gì cần phân phó, ta đi chăm sóc Tuệ Kiều Vương phi.”
Thải Tuyết vẫn đang muốn trốn tránh ta.
Ta gọi nàng lại:
“Thải Tuyết, ta có một việc muốn hỏi cô.”
Thải Tuyết dừng bước, nhẹ giọng hỏi:
“Công tử mời nói.”
Ta nhíu mày, nói:
“Ta nhớ kỹ là cô đã từng nhắc qua với ta, cô có một huynh trưởng, ngoại trè hắn ra, cô còn có người thân khác như tỷ muội gì đó hay không?”
Thài Tuyết lắc đầu, quả quyết nói:
“Không có, ta chưa từng có tỷ muội!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom