Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 317
Ta lại nói:
“Thải Tuyết, nếu cô am hiểu thuật dịch dung thì có thể nói cho người khác cách giả thành diện mạo của ta được không?”
Thải Tuyết nói:
“Điều này cũng không khó, chỉ cần tìm được người có vóc người khuôn mặt gần giống như công tử, rồi làm sơ qua đi đứng thì có thẻ làm ra được giống, tuy nhiên khí chất giơ tay nhấc chân của công tử thì chắc rất khó bắt chước theo.”
Bệnh tình của Yến Nguyên Tông không thể có sai sót gì, ngay buổi trưa ngày hôm đó ta liền mang theo Tuệ Kiều đi tới hoàng cung.
Đôi mắt Tinh Hậu hơi ửng đỏ, hiển nhiên vừa rồi đã khóc.
Ta thân thiết nói:
“Mẫu hậu, đã xảy ra chuyện gì?”
Tinh Hậu nói:
“Vừa rồi Nguyên Tông lại ói ra không ít máu, đã hôn mê hai canh giờ rồi.”
Ta giới thiệu Tuệ Kiều cho Tinh Hậu.
Tinh Hậu gặt đầu nói:
“Nhưng ngự y khác phương pháp nào họ cũng đã dùng hết...”
Trong giọng nói của nàng có vẻ mất mát. Nàng nhìn Tuệ Kiều, khẽ nói:
“Cô không cần băn khoăn gì cả, bệnh tình của hoàng thượng ta rất rõ ràng, có cái gì cô cứ nói cho ta biết, ta sẽ không trách gì đâu!”
Tuệ Kiều dịu dàng cười, cùng ta đi tới trước giường của Yến Nguyên Tông, màn che rủ xuống, thái giám đỡ lấy cánh tay khô héo của Yến Nguyên Tông thò ra ngoài.
Tuệ Kiều vươn ngón tay thon dài khoát lên mạch môn của Yến Nguyên Tông. Nàng hơi chau mày, hồi lâu mới buông xuống cánh tay của Yến Nguyên Tông, nhẹ giọng nói:
“Có thể bỏ xuống màn che không, ta muốn nhìn sắc mặt của bệ hạ.”
Tinh Hậu gật đấu, lúc này thái giám ở hai bên mới cẩn thận giật lại màn che.
Ta nhìn qua Yến Nguyên Tông, thấy khuôn mặt y đã biến thành màu vàng nhạt, so với màu tái mét trước đó vài ngày đã tốt hơn rất nhiều, hai mắt y vẫn đóng chặt. Tuệ Kiều vươn cánh tay, vén lên mí mắt của Yến Nguyên Tông, thấy trên tròng trắng mắt của y đầy là tơ máu màu tím nhạt.
Tuệ Kiều ý bảo tiểu thái giám kia mở ra khoang miệng của Yến Nguyên Tông, nhìn vào tưa lưỡi của y.
Tinh Hậu nhịn không được hỏi:
“Thế nào?”
Tuệ Kiều nói:
“Thái hậu, việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của hoàng thượng là do ai phụ trách?”
Tinh Hậu nói:
“Thực đơn mỗi ngày của nó đều là do ngự thiện phòng quy định. Ta đều đã sai Hứa công công đích thân xem qua, những ngự trù phụ trách nấu nướng cũng là thân tín là của ta...”
Nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại nói:
“Mặc dù trong lúc ta đi đại Hán, thực đơn vẫn được tiếp tục tiến hành như cũ, vật liệu dùng mỗi ngày tất cả đều được ghi chép lại, hơn nữa ta đặc biệt giao cho Tiểu Trác Tử, mỗi ngày đều phải nếm thử trước, quyết không có vấn đề gì.”
Tuệ Kiều nói:
“Ta muốn xem qua thực đơn trong khoảng thời gian này.”
Tinh Hậu nói:
“Việc này có thể, ta lặp tức sai Tiểu Trác Tử đi làm.”
Tuệ Kiều nói:
“Dân nữ còn có một thỉnh cầu.”
Tinh Hậu nói:
“Cô nói đi!”
“Ta muốn đến xem xét tẩm cung của hoàng thượng.”
Tinh Hậu gặt đầu nói:
“Hứa công công, ngươi dẫn họ đi qua đó.”
Ta vốn lo lắng sẽ gặp Lệ Cơ tại Húc Dương cung, khi đến nơi đó mới biết được Lệ Cơ cũng không có mặt trong cung. Trước đó Lệ Cơ hiên nhiên đã giao phó cho đám cung nữ thái giám này, nên lúc chúng ta đang kiểm tra trong cung thì mấy người đó cứ nhắm mắt theo đuôi, vô cùng cảnh giác.
Húc Dương cung được thu dọn rất sạch sẽ, bài biện trong cung cũng không có khác gì mấy so với thời gian mấy năm trước ta qua đây. Ta nhìn bốn phía chung quanh, ánh mắt lại đột nhiên dừng lại trên bức tường, thấy trên đó treo một bức tranh hoa đào, bức tranh này giống y chang như bức lúc trước Tiền Tứ Hải mang cho ta, trong lòng ta không khỏi run rẩy, nhìn từng điểm đỏ sẫm được vẽ trên đó, tâm tư nhất thời trở về từng khoảnh khắc cùng Lệ Cơ triền miên tại trong cung.
Nàng hiển nhiên vẫn chưa có dứt tình được với ta, trong đầu ta bắt chợt cảm thấy áy náy khôn xiết.
Sau khi Tuệ Kiều dạo qua một vòng trong cung, đi tới bên người ta, nhẹ giọng nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Từ vẻ mặt của nàng hẳn là không có phát hiện ra điều gì đặc biệt, ra ngoài Húc Dương cung. Tuệ Kiều thấp giọng nói:
“Huynh có lưu ý đến những hoa cỏ ở nơi này hay không?”
Ta xoay người lại nhìn thấy xung quanh Húc Dương cung trồng rất nhiều loài hoa màu tím, ta đối với hoa cỏ cũng không có nghiên cứu gì lắm, đương nhiên không thể gọi ra tên của chúng nó được.
Ta thấp giọng nói:
“Cỏ chuyện gì trở về hãy nói.”
Trở lại Phượng Dương cung, nhận thực đơn từ trong tay Tiểu Trác Tử, sau đó Tuệ Kiều lại kê cho Yên Nguyên Tông hai bài thuốc an thần dưỡng khí, rồi sau đó mới cùng ta rời khỏi hoàng cung.
Ta mơ hồ cảm giác được Tuệ Kiều nhất định đã phát hiện ra điều gì. Trở lại Phong Lâm các, Tuệ Kiều cẩn thận từ trong tay áo lấy ra một nhánh hoa màu tím chính là loại hoa trước đó ta đã thấy tại Húc Dương cung.
“Đây là cái gì?”
Ta kinh ngạc hỏi.
Tuệ Kiều cười nói:
“Đây là thứ muội đã phát hiện bên trong Húc Dương cung, loại hoa này vốn được trồng ở Ba Tư, tên là Vũ Trà Ti, trên y thuật có ghi lại một mặt của nó là dược liệu có thể an thần.”
Ta cười nói:
“Một mặt còn lại là độc dược chứ vì. Đúng rồi, bệnh tình của Yến Nguyên Tông rốt cuộc là thế nào?”
Tuệ Kiều thấp giọng nói:
“Mạch tượng của Yến Nguyên Tông cùng bệnh trạng cũng không tương xứng, rất kỳ quái, muội chưa từng gặp qua chứng bệnh lạ như vậy.”
“A! Nói như vậy, hắn đã không có thuốc nào cứu được?”
Tuệ Kiều mở ra danh sách thực đơn, khẽ nói:
“Hiện tại muội vẫn chưa biết được, trước tiên phải lý giải một chút các nhân tố bên ngoài có khả năng gây bệnh cái đã.”
Ta lặng yên đi tới phía sau Tuệ Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve hai bờ vai nàng, Tuệ Kiều xoay người lại nhìn ta, trong đôi mắt toát ra muôn vàn tình ý ngọt ngào. Qua nửa giờ sau, Tuệ Kiều mới khép lại thực đơn nhẹ giọng nói:
“Quả nhiên là trúng độc!”
Trong lòng ta cả kinh, vội vàng tiếp cận tới xem.
Tuệ Kiều cầm lấy búp hoa Vũ Trà Ti tỉ mỉ quan sát.
“Hoa này có độc hả?”
Ta thấp giọng hỏi.
Tuệ Kiều lắc đầu, nói:
“Có vài thứ bản thân nó không có độc tính, thế nhưng nếu một khi hỗn hợp cùng các vật chất khác thì sẽ sản sinh ra kịch độc.”
Ta khó hiểu hỏi:
“Muội nói rõ ràng một chút được không?”
Tuệ Kiều nói:
“Vừa rồi muội đã kiểm tra trong thực đơn của Yến Nguyên Tông, nguyên liệu hẳn là không có bất luận vấn đề gì, thế nhưng căn cứ vào mặt trên ghi lại, mỗi ngày trà, nhân sâm hắn dùng toàn bộ đều là từ Cao Ly tiến cống. Sâm Cao Ly có thể điều trị trung khí thông huyết mạch, sáng mắt lợi tiểu, giúp hành khí lưu thông máu, đối với thân thể người rất có ích lợi, thế nhưng sau khi dùng hỗn hợp với các dược vật khác, cũng có thể sản sinh ra độc tính không ai biết.”
Ta ngắt lời:
“Có phải là có người đã đem Vũ Trà Ti trộn lẫn vào trong sâm Cao Ly, sau đó sẽ hõn hợp sản sinh ra độc tính?”
Tuệ Kiều cười nói:
“Không có đơn giản như huynh nói đâu, vừa rồi khi muội đi qua Húc Dương cung xem xét, ngoại trừ trong hoa viên của Húc Dương cung, trong cung cũng trông không ít bồn hoa. Vũ Trà Ti có hương khí thanh nhã, có công hiệu đuổi muỗi, mùi của bản thân nó cùng phối hợp với sâm Cao Ly cũng sẽ không sản sinh độc tính khiến cho người ta mắc phải bệnh, nhưng mà muội phát hiện lư hương ở bên trong Húc Dương cung châm chính là hương Thiên Trúc, hương vị sản sinh khi phối họp giữa hương Thiên Trúc và Vũ Trà Ti bị Yến Nguyên Tông hút vào trong phổi, tại trong máu cùng sâm Cao Ly pha trộn thêm một bước nữa, khi đó mới có thể sản sinh ra một loại độc chất mãn tính.”
Ta hít một ngụm lãnh khí, không nghĩ tới Lệ Cơ lại đáng sợ như vậy.
Tuệ Kiều nói:
“Độc tính mà Yến Nguyên Tông trúng phải cũng không phải chỉ trong thời gian ngắn có thể tạo thành, nhất định là do một người cực kỳ quen thuộc cuộc sống hàng ngày của hắn hạ thủ, căn cứ theo bệnh trạng của hắn hiện nay, hắn trúng độc chí ít cũng phải đến gần một năm thời gian rồi.”
Ta khẽ hỏi:
“Vậy hắn còn có thể cứu được hay không?”
Tuệ Kiều gật đầu nói:
“Nếu đã tìm ra nguyên nhân hắn trúng độc, đương nhiên sẽ có phương pháp chữa trị cho hắn, tuy nhiên sợ rằng phải cần một khoảng thời gian mới có thể khiến cho thân thể hắn hoàn toàn khang phục.”
Nghe Yến Nguyên Tông có thể cứu trị được, nhưng ta không có cảm thấy thoải mái chút nào, trái lại tâm tình càng trở nên nặng nề, ở trong phòng chậm rãi bước vài bước. Nếu như ta cứu trị Yến Nguyên Tông, nguy cơ của Tinh Hậu hiển nhiên có thể hóa giải rất đơn giản, nhưng mà Yến Nguyễn Tông chỉ cần sống ở trên đời này, Tinh Hậu thân là mẫu thân sẽ tận hết sức lực trợ giúp hắn, điều đầu tiên nàng sẽ suy nghĩ đó là lợi ích của Yến Nguyên Tông, mà lợi ích của Yến Nguyên Tông chính là lợi ích của đại Tần, điều này đối với ta hiển nhiên cũng không phải là chuyện tốt gì.”
Lấy tinh huống của ta hiện nay, ta cần đó chính là Tinh Hậu toàn tâm toàn ý hỗ trợ, nếu như để cho Tinh Hậu bắt buộc phải chọn lựa giữa ta và Yến Nguyên Tông, nàng không hề nghi ngờ sẽ lựa chọn con trai của nàng, thế thì tất cả mọi sự nỗ lực mà ta làm ra chẳng phải là sẽ uổng phí hay sao?
Nhưng mà hiện tại nếu để mặc cho Yến Nguyên Tông tự sinh tự diệt, điều này tất sẽ giúp Yến Hưng Khải đứng sau vỗ tay cười khoái chí, lợi ích của Tinh Hậu tại đại Tần cũng không cách nào được bảo đảm.
Ta do dự mãi, cuối cùng khẽ nói:
“Chiếu theo tình huống hiện tại, muội tính thử xem Yến Nguyên Tông còn có thể sống được bao nhiêu thời gian?”
Tuệ Kiều nói:
“Nếu như tiếp tục như vậy, tối đa hắn chỉ còn sống thêm mười ngày nữa thôi.”
Ta nặng nề gặt đầu, thấp giọng nói:
“Ta muốn muội cứu hắn, thế nhưng nhất thiết không thể để cho hắn tỉnh lại!”
Tuệ Kiều đột nhiên mở to mắt, trong đôi mắt hiện ra một tia kinh hoàng.
Ta biết tâm địa của Tuệ Kiều trước nay đều hiền lành, trong lúc nhất thời sợ rằng vô pháp tiếp thu được việc này, từ phía sau nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói:
“Nếu cứu sống Yến Nguyên Tông, người thứ nhất Tinh Hậu muốn giết chỉ sợ chính là ta, tính mạng của hắn đối với chúng ta chính là bảo đảm an toàn tốt nhất, chúng ta phải lợi dụng tốt tấm vương bài này mới được.”
Tuệ Kiều hơi do dự, rốt cuộc cũng gật đầu.
“Thải Tuyết, nếu cô am hiểu thuật dịch dung thì có thể nói cho người khác cách giả thành diện mạo của ta được không?”
Thải Tuyết nói:
“Điều này cũng không khó, chỉ cần tìm được người có vóc người khuôn mặt gần giống như công tử, rồi làm sơ qua đi đứng thì có thẻ làm ra được giống, tuy nhiên khí chất giơ tay nhấc chân của công tử thì chắc rất khó bắt chước theo.”
Bệnh tình của Yến Nguyên Tông không thể có sai sót gì, ngay buổi trưa ngày hôm đó ta liền mang theo Tuệ Kiều đi tới hoàng cung.
Đôi mắt Tinh Hậu hơi ửng đỏ, hiển nhiên vừa rồi đã khóc.
Ta thân thiết nói:
“Mẫu hậu, đã xảy ra chuyện gì?”
Tinh Hậu nói:
“Vừa rồi Nguyên Tông lại ói ra không ít máu, đã hôn mê hai canh giờ rồi.”
Ta giới thiệu Tuệ Kiều cho Tinh Hậu.
Tinh Hậu gặt đầu nói:
“Nhưng ngự y khác phương pháp nào họ cũng đã dùng hết...”
Trong giọng nói của nàng có vẻ mất mát. Nàng nhìn Tuệ Kiều, khẽ nói:
“Cô không cần băn khoăn gì cả, bệnh tình của hoàng thượng ta rất rõ ràng, có cái gì cô cứ nói cho ta biết, ta sẽ không trách gì đâu!”
Tuệ Kiều dịu dàng cười, cùng ta đi tới trước giường của Yến Nguyên Tông, màn che rủ xuống, thái giám đỡ lấy cánh tay khô héo của Yến Nguyên Tông thò ra ngoài.
Tuệ Kiều vươn ngón tay thon dài khoát lên mạch môn của Yến Nguyên Tông. Nàng hơi chau mày, hồi lâu mới buông xuống cánh tay của Yến Nguyên Tông, nhẹ giọng nói:
“Có thể bỏ xuống màn che không, ta muốn nhìn sắc mặt của bệ hạ.”
Tinh Hậu gật đấu, lúc này thái giám ở hai bên mới cẩn thận giật lại màn che.
Ta nhìn qua Yến Nguyên Tông, thấy khuôn mặt y đã biến thành màu vàng nhạt, so với màu tái mét trước đó vài ngày đã tốt hơn rất nhiều, hai mắt y vẫn đóng chặt. Tuệ Kiều vươn cánh tay, vén lên mí mắt của Yến Nguyên Tông, thấy trên tròng trắng mắt của y đầy là tơ máu màu tím nhạt.
Tuệ Kiều ý bảo tiểu thái giám kia mở ra khoang miệng của Yến Nguyên Tông, nhìn vào tưa lưỡi của y.
Tinh Hậu nhịn không được hỏi:
“Thế nào?”
Tuệ Kiều nói:
“Thái hậu, việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của hoàng thượng là do ai phụ trách?”
Tinh Hậu nói:
“Thực đơn mỗi ngày của nó đều là do ngự thiện phòng quy định. Ta đều đã sai Hứa công công đích thân xem qua, những ngự trù phụ trách nấu nướng cũng là thân tín là của ta...”
Nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại nói:
“Mặc dù trong lúc ta đi đại Hán, thực đơn vẫn được tiếp tục tiến hành như cũ, vật liệu dùng mỗi ngày tất cả đều được ghi chép lại, hơn nữa ta đặc biệt giao cho Tiểu Trác Tử, mỗi ngày đều phải nếm thử trước, quyết không có vấn đề gì.”
Tuệ Kiều nói:
“Ta muốn xem qua thực đơn trong khoảng thời gian này.”
Tinh Hậu nói:
“Việc này có thể, ta lặp tức sai Tiểu Trác Tử đi làm.”
Tuệ Kiều nói:
“Dân nữ còn có một thỉnh cầu.”
Tinh Hậu nói:
“Cô nói đi!”
“Ta muốn đến xem xét tẩm cung của hoàng thượng.”
Tinh Hậu gặt đầu nói:
“Hứa công công, ngươi dẫn họ đi qua đó.”
Ta vốn lo lắng sẽ gặp Lệ Cơ tại Húc Dương cung, khi đến nơi đó mới biết được Lệ Cơ cũng không có mặt trong cung. Trước đó Lệ Cơ hiên nhiên đã giao phó cho đám cung nữ thái giám này, nên lúc chúng ta đang kiểm tra trong cung thì mấy người đó cứ nhắm mắt theo đuôi, vô cùng cảnh giác.
Húc Dương cung được thu dọn rất sạch sẽ, bài biện trong cung cũng không có khác gì mấy so với thời gian mấy năm trước ta qua đây. Ta nhìn bốn phía chung quanh, ánh mắt lại đột nhiên dừng lại trên bức tường, thấy trên đó treo một bức tranh hoa đào, bức tranh này giống y chang như bức lúc trước Tiền Tứ Hải mang cho ta, trong lòng ta không khỏi run rẩy, nhìn từng điểm đỏ sẫm được vẽ trên đó, tâm tư nhất thời trở về từng khoảnh khắc cùng Lệ Cơ triền miên tại trong cung.
Nàng hiển nhiên vẫn chưa có dứt tình được với ta, trong đầu ta bắt chợt cảm thấy áy náy khôn xiết.
Sau khi Tuệ Kiều dạo qua một vòng trong cung, đi tới bên người ta, nhẹ giọng nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Từ vẻ mặt của nàng hẳn là không có phát hiện ra điều gì đặc biệt, ra ngoài Húc Dương cung. Tuệ Kiều thấp giọng nói:
“Huynh có lưu ý đến những hoa cỏ ở nơi này hay không?”
Ta xoay người lại nhìn thấy xung quanh Húc Dương cung trồng rất nhiều loài hoa màu tím, ta đối với hoa cỏ cũng không có nghiên cứu gì lắm, đương nhiên không thể gọi ra tên của chúng nó được.
Ta thấp giọng nói:
“Cỏ chuyện gì trở về hãy nói.”
Trở lại Phượng Dương cung, nhận thực đơn từ trong tay Tiểu Trác Tử, sau đó Tuệ Kiều lại kê cho Yên Nguyên Tông hai bài thuốc an thần dưỡng khí, rồi sau đó mới cùng ta rời khỏi hoàng cung.
Ta mơ hồ cảm giác được Tuệ Kiều nhất định đã phát hiện ra điều gì. Trở lại Phong Lâm các, Tuệ Kiều cẩn thận từ trong tay áo lấy ra một nhánh hoa màu tím chính là loại hoa trước đó ta đã thấy tại Húc Dương cung.
“Đây là cái gì?”
Ta kinh ngạc hỏi.
Tuệ Kiều cười nói:
“Đây là thứ muội đã phát hiện bên trong Húc Dương cung, loại hoa này vốn được trồng ở Ba Tư, tên là Vũ Trà Ti, trên y thuật có ghi lại một mặt của nó là dược liệu có thể an thần.”
Ta cười nói:
“Một mặt còn lại là độc dược chứ vì. Đúng rồi, bệnh tình của Yến Nguyên Tông rốt cuộc là thế nào?”
Tuệ Kiều thấp giọng nói:
“Mạch tượng của Yến Nguyên Tông cùng bệnh trạng cũng không tương xứng, rất kỳ quái, muội chưa từng gặp qua chứng bệnh lạ như vậy.”
“A! Nói như vậy, hắn đã không có thuốc nào cứu được?”
Tuệ Kiều mở ra danh sách thực đơn, khẽ nói:
“Hiện tại muội vẫn chưa biết được, trước tiên phải lý giải một chút các nhân tố bên ngoài có khả năng gây bệnh cái đã.”
Ta lặng yên đi tới phía sau Tuệ Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve hai bờ vai nàng, Tuệ Kiều xoay người lại nhìn ta, trong đôi mắt toát ra muôn vàn tình ý ngọt ngào. Qua nửa giờ sau, Tuệ Kiều mới khép lại thực đơn nhẹ giọng nói:
“Quả nhiên là trúng độc!”
Trong lòng ta cả kinh, vội vàng tiếp cận tới xem.
Tuệ Kiều cầm lấy búp hoa Vũ Trà Ti tỉ mỉ quan sát.
“Hoa này có độc hả?”
Ta thấp giọng hỏi.
Tuệ Kiều lắc đầu, nói:
“Có vài thứ bản thân nó không có độc tính, thế nhưng nếu một khi hỗn hợp cùng các vật chất khác thì sẽ sản sinh ra kịch độc.”
Ta khó hiểu hỏi:
“Muội nói rõ ràng một chút được không?”
Tuệ Kiều nói:
“Vừa rồi muội đã kiểm tra trong thực đơn của Yến Nguyên Tông, nguyên liệu hẳn là không có bất luận vấn đề gì, thế nhưng căn cứ vào mặt trên ghi lại, mỗi ngày trà, nhân sâm hắn dùng toàn bộ đều là từ Cao Ly tiến cống. Sâm Cao Ly có thể điều trị trung khí thông huyết mạch, sáng mắt lợi tiểu, giúp hành khí lưu thông máu, đối với thân thể người rất có ích lợi, thế nhưng sau khi dùng hỗn hợp với các dược vật khác, cũng có thể sản sinh ra độc tính không ai biết.”
Ta ngắt lời:
“Có phải là có người đã đem Vũ Trà Ti trộn lẫn vào trong sâm Cao Ly, sau đó sẽ hõn hợp sản sinh ra độc tính?”
Tuệ Kiều cười nói:
“Không có đơn giản như huynh nói đâu, vừa rồi khi muội đi qua Húc Dương cung xem xét, ngoại trừ trong hoa viên của Húc Dương cung, trong cung cũng trông không ít bồn hoa. Vũ Trà Ti có hương khí thanh nhã, có công hiệu đuổi muỗi, mùi của bản thân nó cùng phối hợp với sâm Cao Ly cũng sẽ không sản sinh độc tính khiến cho người ta mắc phải bệnh, nhưng mà muội phát hiện lư hương ở bên trong Húc Dương cung châm chính là hương Thiên Trúc, hương vị sản sinh khi phối họp giữa hương Thiên Trúc và Vũ Trà Ti bị Yến Nguyên Tông hút vào trong phổi, tại trong máu cùng sâm Cao Ly pha trộn thêm một bước nữa, khi đó mới có thể sản sinh ra một loại độc chất mãn tính.”
Ta hít một ngụm lãnh khí, không nghĩ tới Lệ Cơ lại đáng sợ như vậy.
Tuệ Kiều nói:
“Độc tính mà Yến Nguyên Tông trúng phải cũng không phải chỉ trong thời gian ngắn có thể tạo thành, nhất định là do một người cực kỳ quen thuộc cuộc sống hàng ngày của hắn hạ thủ, căn cứ theo bệnh trạng của hắn hiện nay, hắn trúng độc chí ít cũng phải đến gần một năm thời gian rồi.”
Ta khẽ hỏi:
“Vậy hắn còn có thể cứu được hay không?”
Tuệ Kiều gật đầu nói:
“Nếu đã tìm ra nguyên nhân hắn trúng độc, đương nhiên sẽ có phương pháp chữa trị cho hắn, tuy nhiên sợ rằng phải cần một khoảng thời gian mới có thể khiến cho thân thể hắn hoàn toàn khang phục.”
Nghe Yến Nguyên Tông có thể cứu trị được, nhưng ta không có cảm thấy thoải mái chút nào, trái lại tâm tình càng trở nên nặng nề, ở trong phòng chậm rãi bước vài bước. Nếu như ta cứu trị Yến Nguyên Tông, nguy cơ của Tinh Hậu hiển nhiên có thể hóa giải rất đơn giản, nhưng mà Yến Nguyễn Tông chỉ cần sống ở trên đời này, Tinh Hậu thân là mẫu thân sẽ tận hết sức lực trợ giúp hắn, điều đầu tiên nàng sẽ suy nghĩ đó là lợi ích của Yến Nguyên Tông, mà lợi ích của Yến Nguyên Tông chính là lợi ích của đại Tần, điều này đối với ta hiển nhiên cũng không phải là chuyện tốt gì.”
Lấy tinh huống của ta hiện nay, ta cần đó chính là Tinh Hậu toàn tâm toàn ý hỗ trợ, nếu như để cho Tinh Hậu bắt buộc phải chọn lựa giữa ta và Yến Nguyên Tông, nàng không hề nghi ngờ sẽ lựa chọn con trai của nàng, thế thì tất cả mọi sự nỗ lực mà ta làm ra chẳng phải là sẽ uổng phí hay sao?
Nhưng mà hiện tại nếu để mặc cho Yến Nguyên Tông tự sinh tự diệt, điều này tất sẽ giúp Yến Hưng Khải đứng sau vỗ tay cười khoái chí, lợi ích của Tinh Hậu tại đại Tần cũng không cách nào được bảo đảm.
Ta do dự mãi, cuối cùng khẽ nói:
“Chiếu theo tình huống hiện tại, muội tính thử xem Yến Nguyên Tông còn có thể sống được bao nhiêu thời gian?”
Tuệ Kiều nói:
“Nếu như tiếp tục như vậy, tối đa hắn chỉ còn sống thêm mười ngày nữa thôi.”
Ta nặng nề gặt đầu, thấp giọng nói:
“Ta muốn muội cứu hắn, thế nhưng nhất thiết không thể để cho hắn tỉnh lại!”
Tuệ Kiều đột nhiên mở to mắt, trong đôi mắt hiện ra một tia kinh hoàng.
Ta biết tâm địa của Tuệ Kiều trước nay đều hiền lành, trong lúc nhất thời sợ rằng vô pháp tiếp thu được việc này, từ phía sau nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói:
“Nếu cứu sống Yến Nguyên Tông, người thứ nhất Tinh Hậu muốn giết chỉ sợ chính là ta, tính mạng của hắn đối với chúng ta chính là bảo đảm an toàn tốt nhất, chúng ta phải lợi dụng tốt tấm vương bài này mới được.”
Tuệ Kiều hơi do dự, rốt cuộc cũng gật đầu.
Bình luận facebook