Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 318
Ta mỉm cười ngồi xuống bên cạnh y, hỏi:
“Sao một mình ngôi ở chỗ này?”
Xa Hạo mỉm cười nói:
“Không biết sao ta lại bỗng nhiên bắt đầu nhớ nhà...”
Y nhặt lên một lá cây:
“Ta muốn ngày mai rời khỏi đây.”
Ta thoáng sửng sốt, lặp tức ý thức được y có lẽ là bởi vì nguyên do Tuệ Kiều.
Xa Hạo nói:
“Hiện tại thấy ngươi cùng Toàn thái y cảm tình tốt như vậy, hơn nữa tới đây cũng giúp đỡ không ít, ta cũng an tâm rồi.”
Ta nắm lấy cánh tay y nói:
“Xa huynh! Ta muốn huynh hãy ở lại đây! Tình thế của Đại Tần hiện nay vẫn còn chưa ổn định, Tuệ Kiều lại đang mang thai nữa, ta thực sự rất cần huynh trợ giúp ta.”
Xa Hạo không nói gì.
Ta thấp giọng nói:
“Xa huynh có phải vẫn còn chưa buông ra được chuyện quá khứ phải không?”
Xa Hạo cười nói:
“Ngươi đừng hiểu lầm, thấy cảm tình giữa các ngươi tốt đẹp như vậy, trong lòng ta từ lâu đã không còn hy vọng xa vời gì rồi.”
Ta chân thành nói:
“Cục diện ở Tần đô đang là lúc thay đổi bất ngờ, nguy hiểm trùng trùng, an nguy của cá nhân ta không tính là gì, bình an của những người bên cạnh mới là quan trọng, ta không hy vọng mấy người Tuệ Kiều xảy ra bất cứ vấn đề sơ xuất gì.”
Xa Hạo trầm tư một lúc, rốt cuộc gật đầu.
Lúc chạng vạng, ta cùng hai người Đường Muội, Nhã Khắc đi đến núi Mộ Vũ nằm ở phía tây Tần đô, nơi này chôn cất mộ y quan của Bạch Quỹ, Tinh Hậu đã sai người san bằng mộ y quan của Bạch Quỹ, còn ta đến đây tảo mộ nhằm ít hoặc nhiều có thể an ủi vong linh trên trời của hắn. Còn có một nguyên nhân quan trọng đó là bởi vì Tư Hầu và Lệ Cơ, trước khi Bạch Quỹ lâm chung ta đã từng đáp ứng giúp chiếu cố hai người con gái của hắn, hiện tại Tư Hầu đã trở thành thê tử của ta, mà số phận của Lệ Cơ thì vẫn còn bi thảm, trong lòng ta hiển nhiên đối với Bạch Quỹ tự cảm thấy rất hổ thẹn.
Còn chưa đi tới trước mộ Bạch Quỹ, ta đã thấy gần đó có một chiếc xe ngựa lộng lẫy, nhìn từ vẻ ngoài ta đã nhận ra đây là tọa giá của Lệ Cơ.
Ta bảo Đường Muội và Nhã Khắc ở yên ở chồ cũ chờ ta, còn ta một mình chậm rãi đi tới mộ y quan.
Đến nơi thấy Lệ Cơ một thân bạch y đang đứng thẳng trước ngôi mộ đã bị san bằng, gió thu thổi qua khiến chiếc vài dài màu trắng tinh phất phơ trong gió, quấn vòng quanh theo từng đường nét trên thân thể mềm mại của nàng.
Cung nữ bên người nàng thấy ta thì vội vàng nhắc nhở Lệ Cơ.
Lệ Cơ xoay người lại, trong đôi mẳt vẫn còn đang phiếm lệ quang, khiến cho người ta không khỏi sinh ra ý muốn che chở.
Ta lặng lẽ đi tới cạnh người nàng, ánh mắt rơi vào trên tấm mộ bia đã bị đổ nát, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, bao nhiêu chuyện liên tiếp đã xảy ra, đối với một thiếu nữ như nàng thì thực sự quá là tàn khốc.
Ta khom người, đưa tay xóa đi bụi bặm trên mộ bia, Bạch Quỹ dường như đang xuất hiện ở trước mắt ta, một màn hắn tự sát đã nhiều lần lặp đi lặp lại xuất hiện trong đầu ta.
“Ngươi thoả mãn rồi chứ.”
Giọng nói Lệ Cơ lạnh giống như băng.
Ta lắc đầu, chậm rãi đứng dậy.
Trong đôi mắt của Lệ Cơ tràn đầy sự cừu hận khắc cốt ghi tâm, mấy cung nữ và thị vệ đi bên người nàng đều biết điều lui đến cạnh xe ngựa.
Ta thấp giọng nói:
“Vì sao hoàng hậu còn mãi chấp nhất như vậy, kỳ thực buông xuống một chuyện đối với bản thân mình chưa hẳn không phải là một loại khoan dung.”
Lệ Cơ lạnh lùng nói:
“Ta không bỏ xuống được, bởi vì thứ ta mất đi đã quá nhiều, nếu lại buông xuống cừu hận, ta đã không còn gì để tiếp tục sống trên thế giới này nữa!”
Nội tâm ta đột nhiên bị ánh mắt tuyệt vọng thê lương đó của nàng khiến cho đau nhói, nàng sở dĩ rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay cũng đều là do ta một tay tạo thành, nếu như không phải ta khiến cho nàng hiểu được tình là thứ gì, nàng cũng sẽ không thống khổ như thế nảy.
Ta thấp giọng nói:
“Lệ Cơ, cô đấu không lại thái hậu đâu, nếu tiếp tục như vậy chỉ khiến cho bản thân mình hi sinh vô ích mà thôi.”
Lệ Cơ cười thảm thương:
“Ta đã từng nuôi một đôi chim tương tư, có một ngày khi ta cho bọn nó ăn, con đực nó sổ lông bay đi một mình, nhưng còn con cái nó vẫn ở trong lồng đợi con đực trở về. Ta đã từng mở lồng nhưng nó vẫn không chịu bay đi. Sau đó ta mới biết được, con cái nó sợ sau khi nó bay đi rồi khi con đực trở về sẽ không tim thấy vị trí của nó nữa, rồi nó cứ ở trong lồng chờ đợi, ngày đêm chờ đợi, hy vọng có một ngày con chim đực sẽ trở về đón nó...”
Lệ Cơ ngẩng mặt cười, trong đôi mắt phiếm lệ quang dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng phát ra vẻ thê mỹ động nhân.
“Sau đó nó rốt cuộc phát hiện con chim đực kia sẽ không bao giờ trở về nữa, ta cho rằng lần này nó sẽ bay đi, thế nhưng không ngờ nó lại phát cuồng dùng thân thể, dùng cánh chim xồ vào lông chim, mãi cho đến lúc đầu rơi máu chảy, cho đến lúc sinh mệnh đã không còn... ở trong lòng nó, cái lồng là nơi đã chia rẽ chúng nó, nó muốn dùng sinh mệnh để phá hủy cái lồng này...”
Nước mắt dọc theo hai bên má Lệ Cơ chậm rãi chảy xuống.
Ta cúi đầu xuống, bởi vì ta không có dũng khí để đối mặt với Lệ Cơ.
Nàng chậm rãi bỏ đi, bỏ đi xa từ bên người ta, bước chân nàng vẫn rất kiên định.
Một cảm giác lạnh lẽo dọc theo bên má ta chậm rãi chảy xuống, ta lập tức ý thức được đây là nước mắt của minh, rốt cuộc ta hiểu vì sao Lệ Cơ phải liều lĩnh đi trả thù, yêu càng sâu hận càng sâu. Tần cung ở trong lòng nàng mới là nguyên nhân chân chính ngăn cản chúng ta yêu nhau, nàng muốn dùng sinh mệnh để hủy diệt cái nơi đã trói buộc cuộc đời nàng.
Tinh Hậu khéo léo lợi dụng thời cơ Trầm Trì vẫn chưa trở về, mạnh mẽ muốn nạp phi cho Yến Nguyên Tông, Túc vương Yến Hưng Khải mặc dù trong lòng phản đối, thế nhưng đối với chuyện này cũng không thể tránh được, chuyện này hiển nhiên đã trở thành điều tất nhiên, để cho y đi cầu hôn chẳng qua cũng chỉ là một hình thức mặt ngoài mà thôi.
Lương y như từ mẫu, thấy chết không cứu là một loại dày vò đối với một người có tấm lòng thiện lương như Tuệ Kiều, nhưng vì ta, nàng cũng buộc lòng phải trái lương tâm đi tiến hành điều chỉnh liều lượng dùng thuốc đối với Yến Nguyên Tông. Như vậy vừa có thể bảo chứng Yến Nguyên Tông vẫn có thể tiếp tục sống ở trên đời này, mà lại vừa có thể khiến cho hắn không thể triệt để khang phục được. Ta đã đặc biệt dặn dò Tuệ Kiều, nhất thiết không thể đem biết chuyện Yến Nguyên Tông bị trúng độc báo cho thái hậu biết, nếu như để cho nàng biết chân tướng thì nhất định sẽ không tiếc tất cả phải trừ khử đi Lệ Cơ.
Tuệ Kiều đã đặc biệt dặn dò, nghìn vạn lần không được để cho Yến Nguyên Tông tiếp tục dùng sâm Cao Ly, hoặc là tiếp xúc với Viêm Vũ Ti, bằng không sẽ dẫn tới tái phát độc tố trong cơ thể, đến lúc đó thì thần tiên cũng khó cứu trị. Cũng may mà phụ cận Phượng Dương cung không có trồng Viêm Vũ Ti, ta căn bản không cần phải đi dặn cho Tinh Hậu, về phần sâm Cao Ly, chỉ cần Tuệ Kiều khéo léo nói là dùng không hợp với thể chất của Yến Nguyên Tông, tin chắc Tinh Hậu tự nhiên sẽ không để cho hắn dùng tiếp.
Mắt thấy thời gian trôi qua từng ngày nhưng bệnh tình của Yến Nguyên Tông vẫn không có bất luận khởi sắc gì, Tinh Hậu đã hoàn toàn mất đi lòng tin.
Ngày Yến Nguyên Tông nạp phi xung hỉ đã sắp đến, Tinh Hậu lại triệu ta nhập cung, từ vẻ mặt của nàng cho thấy nhất định lại xảy ra chuyện gì rồi.
“Con ả tiện nhân Lệ Cơ này, thực sự quá càn rỡ!”
Tinh Hậu hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm.
Ta thấp giọng nói:
“Mẫu hậu xin bớt giận, rốt cuôc đã xảy ra chuyên gì?”
Tinh Hậu vẫn chưa nguôi giận, nói:
“Không ngờ ả không tiếc tất cả ngăn cản ta tiến hành đại hôn lần này, lại còn uy hiếp, chỉ cần ta cử hành đại hôn cho Nguyên Tông, ả sẽ đem ngọc tỷ giao cho Yến Hưng Khải.”
“Cái gì? Cô ta thừa nhận ngọc tỷ đang ở trong tay mình?”
Ta có phần không dám tin vào cái lỗ tai của mình, Lệ Cơ không ngờ dám công khai đối chọi với Tinh Hậu?
Tinh Hậu nói:
“Mặc dù ả không có nói rõ ngọc tỷ đang ở trong tay ả, thế nhưng ý trong lời nói đã biểu hiện là như thế còn gì.”
Ta than thở:
“Mẫu hậu quả thực không nên san bằng mộ y quan của Bạch Quỹ, lần này đã thực sự khiến cô ta tức giận, không tiếc tất cả muốn làm ra chuyện ngu xuẩn này.”
Trong lòng ta cũng hiểu được, sở dĩ Lệ Cơ đối với việc nạp phi mẫn cảm như vậy là bởi vì sợ Khúc Nặc sau khi tiến cung, Tinh Hậu sẽ tùy thời phế bỏ hậu vị của nàng, bước kế tiếp là sẽ đẩy nàng vào chỗ chết.
Tinh Hậu cả giận nói:
“Ta mà sợ ả sao? Nếu như ả dám làm như thế, ta sẽ khiến cho ả tiện nhân này chết không có chỗ chôn.”
Nàng vỗ mạnh lên ghế một cái.
Ta rất sợ Tinh Hậu thật sự phẫn nộ rồi sẽ hướng Lệ Cơ hạ thủ, vội vàng khuyên giải:
“Mẫu hậu, hiện tại cho dù có giết thì cô ta cũng sẽ không giao ra ngọc tỷ đâu. Kế hiện nay vẫn là phải trừ đi cái tai hoạ ngầm này mới tốt.”
Tinh Hậu nói:
“Trừ thế nào? Con có biện pháp hả? Bệnh tình của Nguyên Tông không những không có chuyển biến tốt đẹp, trái lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn, nó cứ mãi bị chìm trong hôn mê, làm sao hạ lệnh để thay đổi ấn tỉ đây?”
Trong lòng ta thầm xấu hổ, Yến Nguyên Tông sở dĩ rơi xuống loại tình trạng thế này đều là do ta cố ý làm vậy.
Tinh Hậu nói:
“Không được! Nguyên Tông đã không còn bao nhiêu thời gian, ta không thể tiếp tục chờ đợi thêm được nữa, bằng không ta sẽ hoàn toàn rơi vào bị động, bất kể như thế nào ta cũng phải đoạt lại ngọc tỷ từ trong tay ả tiện nhân kia!”
Trong đôi mắt nàng toát ra ánh mắt âm lãnh vô bì.
Ta không khỏi thầm kinh hãi, Tinh Hậu hiển nhiên đã nổi lên sát tâm đối với Lệ Cơ, thấp giọng nói:
“Mẫu hậu dự định làm như thế nào?”
Tinh Hậu giận dữ nói:
“Nguyên Tông dù sao cũng đã không còn kéo dài tính mệnh thêm được bao lâu, ta sẽ để cho ả tiện nhân này mang theo ngọc tỷ củng chôn theo Nguyên Tông!”
Xem ra rốt cuộc Tinh Hậu đã không còn kiên nhẫn, quyết ý hạ thủ đối phó Lệ Cơ. Ta thấp giọng nói:
“Mẫu hậu có còn nhớ con làm sao chạy thoát khỏi đại Hán hay không?”
“Sao một mình ngôi ở chỗ này?”
Xa Hạo mỉm cười nói:
“Không biết sao ta lại bỗng nhiên bắt đầu nhớ nhà...”
Y nhặt lên một lá cây:
“Ta muốn ngày mai rời khỏi đây.”
Ta thoáng sửng sốt, lặp tức ý thức được y có lẽ là bởi vì nguyên do Tuệ Kiều.
Xa Hạo nói:
“Hiện tại thấy ngươi cùng Toàn thái y cảm tình tốt như vậy, hơn nữa tới đây cũng giúp đỡ không ít, ta cũng an tâm rồi.”
Ta nắm lấy cánh tay y nói:
“Xa huynh! Ta muốn huynh hãy ở lại đây! Tình thế của Đại Tần hiện nay vẫn còn chưa ổn định, Tuệ Kiều lại đang mang thai nữa, ta thực sự rất cần huynh trợ giúp ta.”
Xa Hạo không nói gì.
Ta thấp giọng nói:
“Xa huynh có phải vẫn còn chưa buông ra được chuyện quá khứ phải không?”
Xa Hạo cười nói:
“Ngươi đừng hiểu lầm, thấy cảm tình giữa các ngươi tốt đẹp như vậy, trong lòng ta từ lâu đã không còn hy vọng xa vời gì rồi.”
Ta chân thành nói:
“Cục diện ở Tần đô đang là lúc thay đổi bất ngờ, nguy hiểm trùng trùng, an nguy của cá nhân ta không tính là gì, bình an của những người bên cạnh mới là quan trọng, ta không hy vọng mấy người Tuệ Kiều xảy ra bất cứ vấn đề sơ xuất gì.”
Xa Hạo trầm tư một lúc, rốt cuộc gật đầu.
Lúc chạng vạng, ta cùng hai người Đường Muội, Nhã Khắc đi đến núi Mộ Vũ nằm ở phía tây Tần đô, nơi này chôn cất mộ y quan của Bạch Quỹ, Tinh Hậu đã sai người san bằng mộ y quan của Bạch Quỹ, còn ta đến đây tảo mộ nhằm ít hoặc nhiều có thể an ủi vong linh trên trời của hắn. Còn có một nguyên nhân quan trọng đó là bởi vì Tư Hầu và Lệ Cơ, trước khi Bạch Quỹ lâm chung ta đã từng đáp ứng giúp chiếu cố hai người con gái của hắn, hiện tại Tư Hầu đã trở thành thê tử của ta, mà số phận của Lệ Cơ thì vẫn còn bi thảm, trong lòng ta hiển nhiên đối với Bạch Quỹ tự cảm thấy rất hổ thẹn.
Còn chưa đi tới trước mộ Bạch Quỹ, ta đã thấy gần đó có một chiếc xe ngựa lộng lẫy, nhìn từ vẻ ngoài ta đã nhận ra đây là tọa giá của Lệ Cơ.
Ta bảo Đường Muội và Nhã Khắc ở yên ở chồ cũ chờ ta, còn ta một mình chậm rãi đi tới mộ y quan.
Đến nơi thấy Lệ Cơ một thân bạch y đang đứng thẳng trước ngôi mộ đã bị san bằng, gió thu thổi qua khiến chiếc vài dài màu trắng tinh phất phơ trong gió, quấn vòng quanh theo từng đường nét trên thân thể mềm mại của nàng.
Cung nữ bên người nàng thấy ta thì vội vàng nhắc nhở Lệ Cơ.
Lệ Cơ xoay người lại, trong đôi mẳt vẫn còn đang phiếm lệ quang, khiến cho người ta không khỏi sinh ra ý muốn che chở.
Ta lặng lẽ đi tới cạnh người nàng, ánh mắt rơi vào trên tấm mộ bia đã bị đổ nát, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, bao nhiêu chuyện liên tiếp đã xảy ra, đối với một thiếu nữ như nàng thì thực sự quá là tàn khốc.
Ta khom người, đưa tay xóa đi bụi bặm trên mộ bia, Bạch Quỹ dường như đang xuất hiện ở trước mắt ta, một màn hắn tự sát đã nhiều lần lặp đi lặp lại xuất hiện trong đầu ta.
“Ngươi thoả mãn rồi chứ.”
Giọng nói Lệ Cơ lạnh giống như băng.
Ta lắc đầu, chậm rãi đứng dậy.
Trong đôi mắt của Lệ Cơ tràn đầy sự cừu hận khắc cốt ghi tâm, mấy cung nữ và thị vệ đi bên người nàng đều biết điều lui đến cạnh xe ngựa.
Ta thấp giọng nói:
“Vì sao hoàng hậu còn mãi chấp nhất như vậy, kỳ thực buông xuống một chuyện đối với bản thân mình chưa hẳn không phải là một loại khoan dung.”
Lệ Cơ lạnh lùng nói:
“Ta không bỏ xuống được, bởi vì thứ ta mất đi đã quá nhiều, nếu lại buông xuống cừu hận, ta đã không còn gì để tiếp tục sống trên thế giới này nữa!”
Nội tâm ta đột nhiên bị ánh mắt tuyệt vọng thê lương đó của nàng khiến cho đau nhói, nàng sở dĩ rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay cũng đều là do ta một tay tạo thành, nếu như không phải ta khiến cho nàng hiểu được tình là thứ gì, nàng cũng sẽ không thống khổ như thế nảy.
Ta thấp giọng nói:
“Lệ Cơ, cô đấu không lại thái hậu đâu, nếu tiếp tục như vậy chỉ khiến cho bản thân mình hi sinh vô ích mà thôi.”
Lệ Cơ cười thảm thương:
“Ta đã từng nuôi một đôi chim tương tư, có một ngày khi ta cho bọn nó ăn, con đực nó sổ lông bay đi một mình, nhưng còn con cái nó vẫn ở trong lồng đợi con đực trở về. Ta đã từng mở lồng nhưng nó vẫn không chịu bay đi. Sau đó ta mới biết được, con cái nó sợ sau khi nó bay đi rồi khi con đực trở về sẽ không tim thấy vị trí của nó nữa, rồi nó cứ ở trong lồng chờ đợi, ngày đêm chờ đợi, hy vọng có một ngày con chim đực sẽ trở về đón nó...”
Lệ Cơ ngẩng mặt cười, trong đôi mắt phiếm lệ quang dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng phát ra vẻ thê mỹ động nhân.
“Sau đó nó rốt cuộc phát hiện con chim đực kia sẽ không bao giờ trở về nữa, ta cho rằng lần này nó sẽ bay đi, thế nhưng không ngờ nó lại phát cuồng dùng thân thể, dùng cánh chim xồ vào lông chim, mãi cho đến lúc đầu rơi máu chảy, cho đến lúc sinh mệnh đã không còn... ở trong lòng nó, cái lồng là nơi đã chia rẽ chúng nó, nó muốn dùng sinh mệnh để phá hủy cái lồng này...”
Nước mắt dọc theo hai bên má Lệ Cơ chậm rãi chảy xuống.
Ta cúi đầu xuống, bởi vì ta không có dũng khí để đối mặt với Lệ Cơ.
Nàng chậm rãi bỏ đi, bỏ đi xa từ bên người ta, bước chân nàng vẫn rất kiên định.
Một cảm giác lạnh lẽo dọc theo bên má ta chậm rãi chảy xuống, ta lập tức ý thức được đây là nước mắt của minh, rốt cuộc ta hiểu vì sao Lệ Cơ phải liều lĩnh đi trả thù, yêu càng sâu hận càng sâu. Tần cung ở trong lòng nàng mới là nguyên nhân chân chính ngăn cản chúng ta yêu nhau, nàng muốn dùng sinh mệnh để hủy diệt cái nơi đã trói buộc cuộc đời nàng.
Tinh Hậu khéo léo lợi dụng thời cơ Trầm Trì vẫn chưa trở về, mạnh mẽ muốn nạp phi cho Yến Nguyên Tông, Túc vương Yến Hưng Khải mặc dù trong lòng phản đối, thế nhưng đối với chuyện này cũng không thể tránh được, chuyện này hiển nhiên đã trở thành điều tất nhiên, để cho y đi cầu hôn chẳng qua cũng chỉ là một hình thức mặt ngoài mà thôi.
Lương y như từ mẫu, thấy chết không cứu là một loại dày vò đối với một người có tấm lòng thiện lương như Tuệ Kiều, nhưng vì ta, nàng cũng buộc lòng phải trái lương tâm đi tiến hành điều chỉnh liều lượng dùng thuốc đối với Yến Nguyên Tông. Như vậy vừa có thể bảo chứng Yến Nguyên Tông vẫn có thể tiếp tục sống ở trên đời này, mà lại vừa có thể khiến cho hắn không thể triệt để khang phục được. Ta đã đặc biệt dặn dò Tuệ Kiều, nhất thiết không thể đem biết chuyện Yến Nguyên Tông bị trúng độc báo cho thái hậu biết, nếu như để cho nàng biết chân tướng thì nhất định sẽ không tiếc tất cả phải trừ khử đi Lệ Cơ.
Tuệ Kiều đã đặc biệt dặn dò, nghìn vạn lần không được để cho Yến Nguyên Tông tiếp tục dùng sâm Cao Ly, hoặc là tiếp xúc với Viêm Vũ Ti, bằng không sẽ dẫn tới tái phát độc tố trong cơ thể, đến lúc đó thì thần tiên cũng khó cứu trị. Cũng may mà phụ cận Phượng Dương cung không có trồng Viêm Vũ Ti, ta căn bản không cần phải đi dặn cho Tinh Hậu, về phần sâm Cao Ly, chỉ cần Tuệ Kiều khéo léo nói là dùng không hợp với thể chất của Yến Nguyên Tông, tin chắc Tinh Hậu tự nhiên sẽ không để cho hắn dùng tiếp.
Mắt thấy thời gian trôi qua từng ngày nhưng bệnh tình của Yến Nguyên Tông vẫn không có bất luận khởi sắc gì, Tinh Hậu đã hoàn toàn mất đi lòng tin.
Ngày Yến Nguyên Tông nạp phi xung hỉ đã sắp đến, Tinh Hậu lại triệu ta nhập cung, từ vẻ mặt của nàng cho thấy nhất định lại xảy ra chuyện gì rồi.
“Con ả tiện nhân Lệ Cơ này, thực sự quá càn rỡ!”
Tinh Hậu hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm.
Ta thấp giọng nói:
“Mẫu hậu xin bớt giận, rốt cuôc đã xảy ra chuyên gì?”
Tinh Hậu vẫn chưa nguôi giận, nói:
“Không ngờ ả không tiếc tất cả ngăn cản ta tiến hành đại hôn lần này, lại còn uy hiếp, chỉ cần ta cử hành đại hôn cho Nguyên Tông, ả sẽ đem ngọc tỷ giao cho Yến Hưng Khải.”
“Cái gì? Cô ta thừa nhận ngọc tỷ đang ở trong tay mình?”
Ta có phần không dám tin vào cái lỗ tai của mình, Lệ Cơ không ngờ dám công khai đối chọi với Tinh Hậu?
Tinh Hậu nói:
“Mặc dù ả không có nói rõ ngọc tỷ đang ở trong tay ả, thế nhưng ý trong lời nói đã biểu hiện là như thế còn gì.”
Ta than thở:
“Mẫu hậu quả thực không nên san bằng mộ y quan của Bạch Quỹ, lần này đã thực sự khiến cô ta tức giận, không tiếc tất cả muốn làm ra chuyện ngu xuẩn này.”
Trong lòng ta cũng hiểu được, sở dĩ Lệ Cơ đối với việc nạp phi mẫn cảm như vậy là bởi vì sợ Khúc Nặc sau khi tiến cung, Tinh Hậu sẽ tùy thời phế bỏ hậu vị của nàng, bước kế tiếp là sẽ đẩy nàng vào chỗ chết.
Tinh Hậu cả giận nói:
“Ta mà sợ ả sao? Nếu như ả dám làm như thế, ta sẽ khiến cho ả tiện nhân này chết không có chỗ chôn.”
Nàng vỗ mạnh lên ghế một cái.
Ta rất sợ Tinh Hậu thật sự phẫn nộ rồi sẽ hướng Lệ Cơ hạ thủ, vội vàng khuyên giải:
“Mẫu hậu, hiện tại cho dù có giết thì cô ta cũng sẽ không giao ra ngọc tỷ đâu. Kế hiện nay vẫn là phải trừ đi cái tai hoạ ngầm này mới tốt.”
Tinh Hậu nói:
“Trừ thế nào? Con có biện pháp hả? Bệnh tình của Nguyên Tông không những không có chuyển biến tốt đẹp, trái lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn, nó cứ mãi bị chìm trong hôn mê, làm sao hạ lệnh để thay đổi ấn tỉ đây?”
Trong lòng ta thầm xấu hổ, Yến Nguyên Tông sở dĩ rơi xuống loại tình trạng thế này đều là do ta cố ý làm vậy.
Tinh Hậu nói:
“Không được! Nguyên Tông đã không còn bao nhiêu thời gian, ta không thể tiếp tục chờ đợi thêm được nữa, bằng không ta sẽ hoàn toàn rơi vào bị động, bất kể như thế nào ta cũng phải đoạt lại ngọc tỷ từ trong tay ả tiện nhân kia!”
Trong đôi mắt nàng toát ra ánh mắt âm lãnh vô bì.
Ta không khỏi thầm kinh hãi, Tinh Hậu hiển nhiên đã nổi lên sát tâm đối với Lệ Cơ, thấp giọng nói:
“Mẫu hậu dự định làm như thế nào?”
Tinh Hậu giận dữ nói:
“Nguyên Tông dù sao cũng đã không còn kéo dài tính mệnh thêm được bao lâu, ta sẽ để cho ả tiện nhân này mang theo ngọc tỷ củng chôn theo Nguyên Tông!”
Xem ra rốt cuộc Tinh Hậu đã không còn kiên nhẫn, quyết ý hạ thủ đối phó Lệ Cơ. Ta thấp giọng nói:
“Mẫu hậu có còn nhớ con làm sao chạy thoát khỏi đại Hán hay không?”