Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 375
Ta nhẹ giọng nói:
“Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần lòng không bền, ta dạy cho nàng một tâm pháp, biết đâu có thể sinh ra một tiểu tử trắng trẻo mập mạp thì sao.”
Công pháp theo như lời của ta đương nhiên là Vô Gian Huyền Công, trải qua tu luyện trong khoảng thời gian này, gần đây cảm ngộ của ta đối với công pháp đã đề thăng tới một cảnh giới hoàn toàn mới.
Rất nhanh Sở Nhi liền cảm nhặn được biến hóa của ta, thân thể nàng dưới vuốt ve mơn trớn của ta đã bắt đầu run rẩy không ngừng, ta đem khẩu quyết của Vô Gian Huyền Công lặng lẽ dạy cho nàng. Sở Nhi ngộ tính siêu quần, rất nhanh đã nắm giữ được chỗ then chốt trong đó. Giữa chúng ta nước sữa hòa nhau, rơi vào trong mỹ cảnh, khí lưu trong cơ thể hai bên rất nhanh đã đạt được sự hài hoà nhất trí.
Mà ta dần dần có thể dứt bỏ được phiền hà khi hành công, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào sự vui thích giữa nam nữ hoan ái, tu luyện huyền công trong vô hình.
Sáng sớm ta cùng Sở Nhi đồng thời tỉnh lại, nét đỏ ửng trên khuôn mặt Sở Nhi vẫn còn chưa rút đi, nàng véo một cái thật mạnh lên ngực ta, nhẹ nhàng sẵng giọng:
“Chàng thật là bại hoại học ở đâu được nhiều võ công tà môn như vậy... khiến cho thắt lưng và chân của người ta giờ vẫn còn đau nhức, hôm nay… làm sao ra khỏi cửa đây.( làm bộ^^)
Ta cười ha ha nói:
“Nàng mới học nên thế, qua một khoảng thời gian rồi tự nhiên biết diệu dụng của bộ tâm pháp này, đến lúc đó chỉ sợ ta không cho nàng luyện, nàng cứ quấn lấy xin ta và nàng cùng luyện chung đấy chứ.”
Sở Nhi mắc cỡ co lại trong lòng ta, dịu dàng nói:
“Tuy nhiên, thực sự rất... rất thoải mái...”
Nàng nói xong câu đó, xấu hồ vùi đầu vào lòng ta, không dám nhìn ta nữa, ôm thân thể mềm mại ôn hương vào trong ngực, ta không khỏi sắc tâm đại phát, liền xoay người đặt Sở Nhi ở bên dưới, ánh mắt Sở Nhi dục cự hoàn nghênh(muốn chống cự nhưng lại chờ đợi) mê người đến cực điểm, ta đang muốn xâm thành chiếm đất thi đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến một tiếng khóc thảm thương.”
Ta cùng Sở Nhi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời hô lên:
“Yến Lâm!”
Chúng ta cũng không quản gì đến chuyện triền miên, vội vàng mặc vào quần áo đi ra ngoài cửa, không biết Yến Lâm đã xảy ra chuyện gì.
Yên Lâm tóc tai bù xù đang đi lại trong hoa viên vương phủ, ta vội vàng vọt xuống lầu, lớn tiếng nói:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Yến Lâm bỗng nhiên quay đầu, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt, khóc òa lên nhào vào trong lòng ta:
“Dận Không, chàng... chàng đã trở về rồi... con... con của chúng ta mất rồi...”
Tâm tình của nàng vô cùng kích động, chưa nói hết lời đã ngất xỉu ở trong lòng ta.
Trong lòng ta đột nhiên trầm xuống, lúc này Sở Nhi đi tới bên người chúng ta, nhăn mày nói:
“Tối hôm qua ta còn chơi đùa với Mính Nhi cơ mà, sao bây giờ lại đột nhiên không thấy nó nữa? Nó chỉ có ba tháng thì làm gì mà biết đi?”
Dịch An nói:
“Ta đã phái người tìm kiếm trên dưới vương phủ, ta nghĩ một đứa bé chắc là chạy không đến được nơi khác đâu.”
Ta giao Yến Lâm cho Diên Bình rồi nói với Sở Nhi:
“Chúng ta đến phòng của Yến Lâm xem thế nào.”
Đi vào gian phòng Yến Lâm, thấy bên trong một đống hỗn độn, hiển nhiên vừa rồi đã bị Yến Lâm lục lọi qua, ta đi tới bên cạnh nôi của Mính Nhi, thấy bên trong rỗng tuếch, con gái quả nhiên đã không thấy bóng dáng đâu.
Hai thị nữ phụ trách trông nom Mính Nhi sợ đến răng run cầm cập quy tại nơi đó, ngay cả nói cũng không biết.
Ta cả giận nói:
“Tối hôm qua còn có ai tới đây nữa không?”
Một cô trong đó run giọng nói:
“Không có người nào đến... chỉ là chúng ta cùng vương phi...”
Sở Nhi thử kiểm tra cửa sổ của gian phòng, khẽ nói:
“Cửa sổ này đã bị người cạy mở.”
Ta giận dữ hét:
“Nói! Ta hôm qua rốt cuộc có ai vào đây?”
Hai người đồng thời nhào đầu về phía trước, vừa khóc vừa nói:
“Bình Vương điện hạ tha mạng, chúng ta không biết vì sao đột nhiên ngủ mê man đi, khi tỉnh lại tiểu quận chúa đã không thấy đâu!”
Ta giận tím mặt:
“Tiện tỳ! Ngay cả tiểu công chúa cũng trông nom không xong, cần các ngươi còn có tác dụng gì?”
Ta xoay người cầm lấy trường đao trên tường, xoẹt một tiếng rút đao rạ giận dữ hét:
“Ta giết hai đồ vô dụng các ngươi!”
Sở Nhi vội vàng ôm lấy ta, lớn tiếng nói:
“Dận Không, không được! Chuyện này rất kỳ lạ, chúng ta nên điều tra rõ cái đã!”
Nàng ra hiệu bảo Dịch An dẫn hai thị nữ đi ra ngoài, thật vất vả mới khuyên giải ta kiềm chế cơn thịnh nộ trong lòng.
Sở Nhi ôn nhu nói:
“Vương phủ chúng ta từ trước đến nay thủ vệ sâm nghiêm, người bình thường căn bản không cách nào tiến vào, huống chi nơi này là nội phủ của chúng ta ở lại.”
Ta hướng Dịch An lớn tiếng nói”
“Gọi toàn bộ võ sĩ trực tối hôm qua đến trong viện hỏi xem.”
Dịch An vội vàng xoay người đi ngay. Sở Nhi nói:
“Dận Không, chàng tỉnh táo trước lại đã nào, Mính Nhi có thể vẫn còn đang trong vương phủ cũng nên.”
Ta cả giận nói:
“Mính Nhi mới ba tháng, một mình nó thì biết đi đâu?”
Nói xong ta bước nhanh ra ngoài cửa.
Hai mươi võ sĩ phụ trách trực tối hôm qua tất cả đều đang quỳ gối trong hoa viên, ta bảo Dịch An cầm tới roi ngựa, chỉ vào họ nói:
“Tối hôm qua có người vào đây không?”
Tất cả mọi người cúi đầu xuống, không dám lên tiếng. Ta phẫn nộ tới cực điểm, vung roi ngựa quất thật mạnh xuống đầu họ, những võ sĩ này không rên một tiếng yên lặng tiếp nhận, mãi cho đến ta đánh cũng mỏi tay mới ném roi ngựa xuống đất, cả giận nói:
“Nếu Mính Nhi có xảy ra chuyện gì, ta đem tất cả các ngươi chôn cùng với nó!”
Toàn bộ vương phủ bị lục soát tất cả các ngõ ngách, thế nhưng Mính Nhi thoáng như đá chìm đáy biển không có bất cứ tin tức gì, ta triệt để tuyệt vọng, Mính Nhi mất tích đã được chứng thực.
Ta yên lặng ngồi ở bên nôi của Mính Nhi, trong ánh mắt toát ra sự đau khổ vô tận.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, ta xoay người lại nhìn thì chính là A Y Cổ Lệ đi vào phòng, nàng nhẹ giọng nói:
“Thì ra… công tử là Bình Vương điện hạ của đại Khang...”
Ta đã khôi phục dung mạo vốn có, A Y Cổ Lệ nhìn kỹ khuôn mặt của ta, hồi lâu mới khẽ nói:
“Nghe nói con gái của ngươi đã mất tích.”
Ta gật đầu buồn bã nói:
“Ta hiện tại mới phát hiện, bản thân mình cũng không phải là một người chồng tốt, cũng không phải là một người cha tốt...”
A Y Cổ Lệ ngồi xuống bên cạnh ta.
Ta thấp giọng nói:
“Từ sau khi Mính Nhi sinh ra, thời gian ta ở cùng nó còn chưa đến hai canh giờ, ta thậm chí nhớ không nổi dáng dấp của nó thế nào...”
Vành mắt ta đã hơi đỏ lên, cảm giác áy náy cường liệt hầu như làm cho ta hít thở không thông.
A Y Cổ Lệ vươn bàn tay cảm tay của ta, nàng muốn thông qua cách này để an ủi cho ta một chút.
Nàng nhẹ giọng nói:
“Ta tin tưởng con gái của ngươi nhất định không có việc gì.”
Sở Nhi vẻ mặt lãnh đạm đi đến, A Y Cổ Lệ vội vàng thu tay về, cung kính nói:
“Vương phi nương nương!”
Sở Nhi dửng dưng gật đầu, hai mắt nhìn thẳng vào A Y Cổ Lệ nói:
“Tối hôm qua cô có từng ra khỏi cửa phòng hay không?”
A Y Cổ Lệ có vẻ hơi khẩn trương, đôi mắt màu xanh da trời nhìn về phía ta xin giúp đỡ. Sở Nhi nói:
“Trong cả vương phủ chỉ có cô là ngoại nhân nên ta không thể không hoài nghi, cô tốt nhất là thành thật nói cho ta biết, tối hôm qua rốt cuộc cô đã làm chuyện gì?”
A Y Cổ Lệ cắn mạnh môi dưới, nàng khẽ nói:
“Tối hôm qua ta quả thực đã từng rời khỏi gian phòng, lúc đó ta muốn đi tìm...”
Nói đến đây nàng nhìn qua ta, khuôn mặt hơi đỏ lên, hàm nghĩa trong đó không nói cũng hiểu.
A Y Cổ Lệ nói:
“Sau đó ta thấy gian phòng của hai người đã tắt đèn, ta tại hoa viên đứng một lúc rồi mới trở về.”
Sở Nhi cười lạnh nói:
“Chỉ có vậy thôi sao?”
A Y Cổ Lệ gật đầu.
Đột nhiên Sở Nhi duỗi ra cánh tay từ phía sau, trong tay nàng cầm là một bộ y phục của trẻ con, nàng lớn tiếng chất vấn.
“Vì sao y phục của Mính Nhi lại phát hiện ở bên trong phòng của cô?”
Sở Nhi đầy nghi ngờ nhìn A Y Cổ Lệ, A Y Cổ Lệ chậm rãi đứng dậy, nét mặt ngược lại bình tĩnh hơn, nàng nhìn bộ y phục trẻ con trong tay Sở Nhi rồi khẽ nói:
“Nói như vậy là Vương phi hoài nghi ta bắt cóc tiểu quận chúa?”
Sở Nhi thản nhiên nói::
“Tất cả những gì ta thấy làm cho ta không thể không hoài nghi cô làm.”
A Y Cổ Lệ nói:
“Vương phi có từng nghĩ tới điều này không, nếu như ta bắt cóc tiểu quận chúa ta sẽ ngu đến nỗi đem y phục của tiểu quận chúa giấu vào nơi ở của mình hay sao?”
Sở Nhi cười lạnh:
“Có thể là cô cố ý bày trận nghi binh cũng không chừng.”
A Y Cổ Lệ nói:
“Ta tại sa mạc Gobi nhờ có Bình Vương điện hạ cứu giúp, đối với điện hạ chỉ có tấm lòng biết ơn, tuyệt không có ý gia hại, huống chi trước khi ta đến chỗ này, căn bản không biết ân công chính là Bình Vương, thậm chí ngay cả dáng dấp của hắn hôm nay ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.”
Sở Nhi lạnh lùng nói:
“Nói tóm lại chuyện này trước khi chưa có làm cho rõ ràng, cô tuyệt đối không thể rời khỏi vương phủ nửa bước.”
Trong lòng ta cực kỳ buồn bực liền xoay người đi ra ngoài cửa. Dịch An đợi ở ngoài cửa nhỏ giọng nói:
“Tiểu chủ nhân muốn đi đâu?”
“Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần lòng không bền, ta dạy cho nàng một tâm pháp, biết đâu có thể sinh ra một tiểu tử trắng trẻo mập mạp thì sao.”
Công pháp theo như lời của ta đương nhiên là Vô Gian Huyền Công, trải qua tu luyện trong khoảng thời gian này, gần đây cảm ngộ của ta đối với công pháp đã đề thăng tới một cảnh giới hoàn toàn mới.
Rất nhanh Sở Nhi liền cảm nhặn được biến hóa của ta, thân thể nàng dưới vuốt ve mơn trớn của ta đã bắt đầu run rẩy không ngừng, ta đem khẩu quyết của Vô Gian Huyền Công lặng lẽ dạy cho nàng. Sở Nhi ngộ tính siêu quần, rất nhanh đã nắm giữ được chỗ then chốt trong đó. Giữa chúng ta nước sữa hòa nhau, rơi vào trong mỹ cảnh, khí lưu trong cơ thể hai bên rất nhanh đã đạt được sự hài hoà nhất trí.
Mà ta dần dần có thể dứt bỏ được phiền hà khi hành công, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào sự vui thích giữa nam nữ hoan ái, tu luyện huyền công trong vô hình.
Sáng sớm ta cùng Sở Nhi đồng thời tỉnh lại, nét đỏ ửng trên khuôn mặt Sở Nhi vẫn còn chưa rút đi, nàng véo một cái thật mạnh lên ngực ta, nhẹ nhàng sẵng giọng:
“Chàng thật là bại hoại học ở đâu được nhiều võ công tà môn như vậy... khiến cho thắt lưng và chân của người ta giờ vẫn còn đau nhức, hôm nay… làm sao ra khỏi cửa đây.( làm bộ^^)
Ta cười ha ha nói:
“Nàng mới học nên thế, qua một khoảng thời gian rồi tự nhiên biết diệu dụng của bộ tâm pháp này, đến lúc đó chỉ sợ ta không cho nàng luyện, nàng cứ quấn lấy xin ta và nàng cùng luyện chung đấy chứ.”
Sở Nhi mắc cỡ co lại trong lòng ta, dịu dàng nói:
“Tuy nhiên, thực sự rất... rất thoải mái...”
Nàng nói xong câu đó, xấu hồ vùi đầu vào lòng ta, không dám nhìn ta nữa, ôm thân thể mềm mại ôn hương vào trong ngực, ta không khỏi sắc tâm đại phát, liền xoay người đặt Sở Nhi ở bên dưới, ánh mắt Sở Nhi dục cự hoàn nghênh(muốn chống cự nhưng lại chờ đợi) mê người đến cực điểm, ta đang muốn xâm thành chiếm đất thi đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến một tiếng khóc thảm thương.”
Ta cùng Sở Nhi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời hô lên:
“Yến Lâm!”
Chúng ta cũng không quản gì đến chuyện triền miên, vội vàng mặc vào quần áo đi ra ngoài cửa, không biết Yến Lâm đã xảy ra chuyện gì.
Yên Lâm tóc tai bù xù đang đi lại trong hoa viên vương phủ, ta vội vàng vọt xuống lầu, lớn tiếng nói:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Yến Lâm bỗng nhiên quay đầu, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt, khóc òa lên nhào vào trong lòng ta:
“Dận Không, chàng... chàng đã trở về rồi... con... con của chúng ta mất rồi...”
Tâm tình của nàng vô cùng kích động, chưa nói hết lời đã ngất xỉu ở trong lòng ta.
Trong lòng ta đột nhiên trầm xuống, lúc này Sở Nhi đi tới bên người chúng ta, nhăn mày nói:
“Tối hôm qua ta còn chơi đùa với Mính Nhi cơ mà, sao bây giờ lại đột nhiên không thấy nó nữa? Nó chỉ có ba tháng thì làm gì mà biết đi?”
Dịch An nói:
“Ta đã phái người tìm kiếm trên dưới vương phủ, ta nghĩ một đứa bé chắc là chạy không đến được nơi khác đâu.”
Ta giao Yến Lâm cho Diên Bình rồi nói với Sở Nhi:
“Chúng ta đến phòng của Yến Lâm xem thế nào.”
Đi vào gian phòng Yến Lâm, thấy bên trong một đống hỗn độn, hiển nhiên vừa rồi đã bị Yến Lâm lục lọi qua, ta đi tới bên cạnh nôi của Mính Nhi, thấy bên trong rỗng tuếch, con gái quả nhiên đã không thấy bóng dáng đâu.
Hai thị nữ phụ trách trông nom Mính Nhi sợ đến răng run cầm cập quy tại nơi đó, ngay cả nói cũng không biết.
Ta cả giận nói:
“Tối hôm qua còn có ai tới đây nữa không?”
Một cô trong đó run giọng nói:
“Không có người nào đến... chỉ là chúng ta cùng vương phi...”
Sở Nhi thử kiểm tra cửa sổ của gian phòng, khẽ nói:
“Cửa sổ này đã bị người cạy mở.”
Ta giận dữ hét:
“Nói! Ta hôm qua rốt cuộc có ai vào đây?”
Hai người đồng thời nhào đầu về phía trước, vừa khóc vừa nói:
“Bình Vương điện hạ tha mạng, chúng ta không biết vì sao đột nhiên ngủ mê man đi, khi tỉnh lại tiểu quận chúa đã không thấy đâu!”
Ta giận tím mặt:
“Tiện tỳ! Ngay cả tiểu công chúa cũng trông nom không xong, cần các ngươi còn có tác dụng gì?”
Ta xoay người cầm lấy trường đao trên tường, xoẹt một tiếng rút đao rạ giận dữ hét:
“Ta giết hai đồ vô dụng các ngươi!”
Sở Nhi vội vàng ôm lấy ta, lớn tiếng nói:
“Dận Không, không được! Chuyện này rất kỳ lạ, chúng ta nên điều tra rõ cái đã!”
Nàng ra hiệu bảo Dịch An dẫn hai thị nữ đi ra ngoài, thật vất vả mới khuyên giải ta kiềm chế cơn thịnh nộ trong lòng.
Sở Nhi ôn nhu nói:
“Vương phủ chúng ta từ trước đến nay thủ vệ sâm nghiêm, người bình thường căn bản không cách nào tiến vào, huống chi nơi này là nội phủ của chúng ta ở lại.”
Ta hướng Dịch An lớn tiếng nói”
“Gọi toàn bộ võ sĩ trực tối hôm qua đến trong viện hỏi xem.”
Dịch An vội vàng xoay người đi ngay. Sở Nhi nói:
“Dận Không, chàng tỉnh táo trước lại đã nào, Mính Nhi có thể vẫn còn đang trong vương phủ cũng nên.”
Ta cả giận nói:
“Mính Nhi mới ba tháng, một mình nó thì biết đi đâu?”
Nói xong ta bước nhanh ra ngoài cửa.
Hai mươi võ sĩ phụ trách trực tối hôm qua tất cả đều đang quỳ gối trong hoa viên, ta bảo Dịch An cầm tới roi ngựa, chỉ vào họ nói:
“Tối hôm qua có người vào đây không?”
Tất cả mọi người cúi đầu xuống, không dám lên tiếng. Ta phẫn nộ tới cực điểm, vung roi ngựa quất thật mạnh xuống đầu họ, những võ sĩ này không rên một tiếng yên lặng tiếp nhận, mãi cho đến ta đánh cũng mỏi tay mới ném roi ngựa xuống đất, cả giận nói:
“Nếu Mính Nhi có xảy ra chuyện gì, ta đem tất cả các ngươi chôn cùng với nó!”
Toàn bộ vương phủ bị lục soát tất cả các ngõ ngách, thế nhưng Mính Nhi thoáng như đá chìm đáy biển không có bất cứ tin tức gì, ta triệt để tuyệt vọng, Mính Nhi mất tích đã được chứng thực.
Ta yên lặng ngồi ở bên nôi của Mính Nhi, trong ánh mắt toát ra sự đau khổ vô tận.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, ta xoay người lại nhìn thì chính là A Y Cổ Lệ đi vào phòng, nàng nhẹ giọng nói:
“Thì ra… công tử là Bình Vương điện hạ của đại Khang...”
Ta đã khôi phục dung mạo vốn có, A Y Cổ Lệ nhìn kỹ khuôn mặt của ta, hồi lâu mới khẽ nói:
“Nghe nói con gái của ngươi đã mất tích.”
Ta gật đầu buồn bã nói:
“Ta hiện tại mới phát hiện, bản thân mình cũng không phải là một người chồng tốt, cũng không phải là một người cha tốt...”
A Y Cổ Lệ ngồi xuống bên cạnh ta.
Ta thấp giọng nói:
“Từ sau khi Mính Nhi sinh ra, thời gian ta ở cùng nó còn chưa đến hai canh giờ, ta thậm chí nhớ không nổi dáng dấp của nó thế nào...”
Vành mắt ta đã hơi đỏ lên, cảm giác áy náy cường liệt hầu như làm cho ta hít thở không thông.
A Y Cổ Lệ vươn bàn tay cảm tay của ta, nàng muốn thông qua cách này để an ủi cho ta một chút.
Nàng nhẹ giọng nói:
“Ta tin tưởng con gái của ngươi nhất định không có việc gì.”
Sở Nhi vẻ mặt lãnh đạm đi đến, A Y Cổ Lệ vội vàng thu tay về, cung kính nói:
“Vương phi nương nương!”
Sở Nhi dửng dưng gật đầu, hai mắt nhìn thẳng vào A Y Cổ Lệ nói:
“Tối hôm qua cô có từng ra khỏi cửa phòng hay không?”
A Y Cổ Lệ có vẻ hơi khẩn trương, đôi mắt màu xanh da trời nhìn về phía ta xin giúp đỡ. Sở Nhi nói:
“Trong cả vương phủ chỉ có cô là ngoại nhân nên ta không thể không hoài nghi, cô tốt nhất là thành thật nói cho ta biết, tối hôm qua rốt cuộc cô đã làm chuyện gì?”
A Y Cổ Lệ cắn mạnh môi dưới, nàng khẽ nói:
“Tối hôm qua ta quả thực đã từng rời khỏi gian phòng, lúc đó ta muốn đi tìm...”
Nói đến đây nàng nhìn qua ta, khuôn mặt hơi đỏ lên, hàm nghĩa trong đó không nói cũng hiểu.
A Y Cổ Lệ nói:
“Sau đó ta thấy gian phòng của hai người đã tắt đèn, ta tại hoa viên đứng một lúc rồi mới trở về.”
Sở Nhi cười lạnh nói:
“Chỉ có vậy thôi sao?”
A Y Cổ Lệ gật đầu.
Đột nhiên Sở Nhi duỗi ra cánh tay từ phía sau, trong tay nàng cầm là một bộ y phục của trẻ con, nàng lớn tiếng chất vấn.
“Vì sao y phục của Mính Nhi lại phát hiện ở bên trong phòng của cô?”
Sở Nhi đầy nghi ngờ nhìn A Y Cổ Lệ, A Y Cổ Lệ chậm rãi đứng dậy, nét mặt ngược lại bình tĩnh hơn, nàng nhìn bộ y phục trẻ con trong tay Sở Nhi rồi khẽ nói:
“Nói như vậy là Vương phi hoài nghi ta bắt cóc tiểu quận chúa?”
Sở Nhi thản nhiên nói::
“Tất cả những gì ta thấy làm cho ta không thể không hoài nghi cô làm.”
A Y Cổ Lệ nói:
“Vương phi có từng nghĩ tới điều này không, nếu như ta bắt cóc tiểu quận chúa ta sẽ ngu đến nỗi đem y phục của tiểu quận chúa giấu vào nơi ở của mình hay sao?”
Sở Nhi cười lạnh:
“Có thể là cô cố ý bày trận nghi binh cũng không chừng.”
A Y Cổ Lệ nói:
“Ta tại sa mạc Gobi nhờ có Bình Vương điện hạ cứu giúp, đối với điện hạ chỉ có tấm lòng biết ơn, tuyệt không có ý gia hại, huống chi trước khi ta đến chỗ này, căn bản không biết ân công chính là Bình Vương, thậm chí ngay cả dáng dấp của hắn hôm nay ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.”
Sở Nhi lạnh lùng nói:
“Nói tóm lại chuyện này trước khi chưa có làm cho rõ ràng, cô tuyệt đối không thể rời khỏi vương phủ nửa bước.”
Trong lòng ta cực kỳ buồn bực liền xoay người đi ra ngoài cửa. Dịch An đợi ở ngoài cửa nhỏ giọng nói:
“Tiểu chủ nhân muốn đi đâu?”
Bình luận facebook