Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 377
“Vào đi!”
Dịch An đi vào, khẽ nói:
“Khang đô cho người đến.”
Ta cười lạnh nói:
“Lại là tới giục ta đi mừng thọ chứ gì?”
Dịch An nói:
“Lần này tới là Hạ vương Long Thiên Tứ.”
“Hả?
Ta hơi khó hiểu, vốn tưởng rằng Hâm Đức Hoàng còn có thể phái Ung vương tới chứ.
Trần Tử Tô nói:
“Công tử vẫn nên đi gặp hắn đi, để xem rốt cuộc Hâm Đức Hoàng đang giở trò gì.”
Ta cùng Hạ vương Long Thiên Tứ cũng không có qua lại gì nhiều, chư vị huynh đệ của Hâm Đức Hoàng đa số rất ít liên quan đến đối với chính sự, chỉ có như vậy mới có thể bo bo giữ mình, rời xa thị phi. Phương thức mà Hạ vương áp dụng đó là gửi gắm vào trong tửu sắc, tại trong hoàng tộc, y lấy tính phong trời sinh mà có tiếng, đã từng bởi vì cùng thê tử của Lại bộ đại thần Vương Đà phát sinh quan hệ yêu đương vụng trộm mà bị bắt gian trên giường. Vương Đà trong cơn tức giận một đao đâm y bị thương, sau đó chính tay đâm thê tử của mình.
Bời vì việc này Hâm Đức Hoàng mới giáng Long Thiên Tứ tới một thành nhỏ Du Lâm ở tây bộ, năm năm trước mới triệu hắn trở về kinh một lần nữa, nhưng Long Thiên Tứ trải qua giáo huấn lần này vẫn chưa bỏ tật cũ, vẫn thoả thích thanh sắc, tại trong hoàng tộc có thể nói là có tiếng xấu.
Khi ta đi tới phòng khách, Long Thiên Tứ đã đợi ta thời gian rất lâu, y mặc dù là hoàng thúc của ta thế nhưng hiện tại địa vị cùng thực lực so với ta không biết kém bao nhiêu, để hắn chờ ta cũng là điều đương nhiên. Long Thiên Tứ nhìn thấy ta tiến vào, vội vàng đứng lên nói:
“Bình Vương tới!”
Ta cười nói:
“Hoàng thúc đợi lâu, ta vừa rồi đang bận trong phủ xử lý chút việc cho nên đến chậm, xin hoàng thúc thứ lỗi.”
Long Thiên Tứ cười nói:
“Sao lại nói như vậy, ta cũng mới vừa đến thôi.”
Ta ngồi xuống bên cạnh Long Thiên Tứ, mỉm cười nói:
“Lần này hoàng thúc tới rốt cuộc là có chuyện gì?”
Long Thiên Tứ nói:
“Lần này ta đến đây là phụng lệnh của bệ hạ, đặc biệt tới truyền một mật chỉ.”
Ta nhìn lướt qua xung quanh, thị nữ trong phòng khách vội vã lui xuống, từ bên ngoài đóng lại cửa phòng.
Long Thiên Tứ đứng dậy xuất ra mật chỉ nói:
“Bình Vương Long Dận Không tiếp chỉ!”
Dựa theo quy củ mật chỉ là không cần tuyên đọc ngay trước mặt. Long Thiên Tứ đem mật chỉ giao vào tay ta, thấp giọng nói:
“Hoàng điệt nên xem ngay bây giờ, ta còn phải trở lại phục mệnh.”
Ta mở ra mật chỉ, quả nhiên là chữ của Hâm Đức Hoàng tự tay viết, mặt trên không ngờ là lập ta làm thái tử, triệu ta trở về Khang đô ngay mặt sắc phong. Trong lòng ta không khỏi dâng lên một tia vui sướng, hắn cuối cùng cũng hạ chỉ, lẽ nào Hâm Đức Hoàng rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận rồi hay sao?
Long Thiên Tứ nói:
“Bệ hạ sai ta ở trước mặt nói cho hoàng điệt chín chữ--tận dụng thời cơ, mất rồi không trở lại.”
Ta mỉm cười gật đầu nói:
“Đa tạ hoàng thúc.”
Long Thiên Tứ không mất thời cơ biểu lộ:
“Mấy vị thúc thúc chúng ta từ đầu đến cuối đều đứng ở một bên của hoàng điệt hết.”
Ta cười nói:
“Đa tạ hoàng thúc ủng hộ, hoàng thúc nếu tới rồi cứ ở lại Tuyên Thành chơi thêm vài ngày hãy về, cảm thụ một chút phong tình của bắc cương.”
Long Thiên Tứ cười khôt:
“Lần này sợ rằng không được, bệ hạ sai ta truyền xong mật chỉ phải lập tức trở về phục mệnh, sau đó nếu có cơ hội ta nhất định trở về làm phiền hoàng điệt.”
Tiễn Long Thiên Tứ đi rồi ta trở lại thư phòng, Trần Tử Tô vẫn đang ngồi ở chỗ này chờ ta, ta đem mật chỉ đưa cho hắn cười lạnh nói:
“Phụ hoàng quả nhiên lại muốn giở ra trò khác, muốn tại tiệc chúc thọ lần này sắc phong ta làm thái tử.”
Trần Tử Tô nói:
“Công tử sợ Hâm Đức Hoàng muốn lợi dụng việc này làm mồi nhử, mượn cơ hội trừ khử cậu?”
Ta gật đầu nói:
“Nếu hắn có thể khiến cho Thác Bạt Thuần Chiếu giết ta, đương nhiên có thể mượn danh nghĩa lập người thừa kế diệt trừ ta tiếp.”
Trần Tử Tô xem xong mật chỉ, mỉm cười nói:
“Công tử tính thế nào, rốt cuộc có đi không?”
Ta trầm ngâm chốc lát mới nói:
“Nói thật, ta căn bản không có chuẩn bị mừng thọ cho Hâm Đức Hoàng, thế nhưng sau khi thấy bức mật chỉ này ta đã có chút động tâm.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Công tử rốt cuộc vì sao động tâm, lẽ nào cho rằng Hâm Đức Hoàng sẽ dựa theo ước định sắc phong cậu làm thái tử sao?”
Ta lắc đầu:
“Ông ta sẽ không cải biến dự tính muốn mưu hại ta đâu.”
Trần Tử Tô thấp giọng nói:
“Hình như công tử muốn mạo hiểm thử một lần?”
Ta mỉm cười nói:
“Lần này ông ấy vứt cho ta mồi nhử đích xác quá mức hấp dẫn, ta thực sự không cách nào để mà cự tuyệt.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Mồi nhử như vậy bất luận kẻ nào cũng ko dễ dàng cự tuyệt, chỉ cần chúng ta làm đủ chuẩn bị, hoàn toàn có thể ăn tươi miếng mồi mà không chạm đến lưỡi câu, khiến cho Hâm Đức hoàng đế tiền mất tật mang.”
Những lời này của Trần Tử Tô mặc dù hướng về điều khác, thế nhưng ta vẫn không khỏi nghĩ tới Trân phi, hơi xấu hổ ho khan một tiếng.
Đương nhiên Trần Tử Tô không biết chuyện giữa ta cùng Trân phi, hắn tiếp tục nói:
“Tuy nhiên nếu Hâm Đức Hoàng tung ra miếng mồi như vậy, xem ra đã chuẩn bị rất đầy đủ, nếu công tử đến Khang đô tất sẽ hung hiểm trùng trùng.”
Ta thản nhiên nói:
“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Nếu ta thành công đạt được ngôi vị thái tử, bất kể là ở trong lòng bách tính hay là chúng thần ta đã trở thành người được chọn của mọi người, phụ hoàng không còn có năng lực ngăn chặn hành động của ta nữa.”
Trần Tử Tô nói:
“Ngôi vị Thải tử cũng không chỉ là một hư danh, nó đại biểu cho một thân phận, một loại địa vị. Nếu như công tử có thể đạt được như ý nguyện, điều đó cũng có hàm nghĩa là cậu đã có tư cách khiêu chiến với Hâm Đức Hoàng, mặc dù các nước chung quanh cũng khẳng định sẽ suy nghĩ lại mối quan hệ cùng với chúng ta.”
Ta gật đầu.
Trần Tử Tô nói:
“Việc công tử muốn làm là lẻn vào Khang đô, thầm liên hệ cùng với chư vị vương công đại thần trước, sau đó tại ngày sinh nhật của Hâm Đức hoàng đế đột nhiên xuất hiện, đánh cho hắn một đòn trở tay không kịp, khiến cho hắn lâm vào tình thế không thể không đem ngôi vị thái tử phong cho cậu.”
Ta cười nói:
“Xem ra mặt nạ mà Thải Tuyết làm cho ta lại phát huy công dụng lần nữa rồi.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Không nghĩ tới chỉ một tiểu kỹ nho nhỏ trong chốn giang hồ lại có thể phát huy tác dụng đến như vậy.”
Tuy nhiên mọi chuyện cũng không có thuận lợi như ta tưởng tượng, Đường Muội rất nhanh liền từ Lục Hải Nguyên mang đến cho ta một tin tức bất hạnh, Khúc Nặc bị mất tích, mất tích cùng với nàng còn có Thải Tuyết.
Sau khi ta nghe được tin tức này đã đắm chìm vào trong nỗi kinh hãi thật lâu. Khúc Nặc mặc dù có mang cốt nhục của ta, thế nhưng ta đối với nàng càng nhiều đó là sự thương hại cùng ý thức trách nhiệm, cũng không có tình yêu khắc cốt minh tâm, so với chuyện tốt của ta cũng chỉ đứng thứ nhì. Nhưng còn Thải Tuyết vẫn một mực yên lặng ở bên cạnh chăm sóc cho ta vì cớ gì lại đột nhiên mất tích, trong lòng ta trở nên trống rỗng, không một từ ngữ nào có thể diễn tả hết cảm giác mất mác đầy rẫy trong nội tâm ta lúc này.
Đường Muội thấp giọng nói:
“Hiện trường mà bọn họ mất tích cũng không có phát hiện dấu vết chém giết hay ẩu đả, không giống như là có địch nhân lẻn vào.”
Ta lẩm bẩm:
“Tại sao có thể như vậy.”
Đường Muội nói:
“Công tử, phòng thủ của Lục Hải Nguyên từ trước đến nay rất chặt chẽ không sơ hở, Sát Cáp Đài vì bảo đảm an toàn cho mấy vị vương phi đã tăng số người bảo vệ, theo lý thuyết sẽ không xuất hiện loại tình huống này.”
Ta cả giận nói:
“Vậy vì sao lại vô duyên vô cớ bị mất tích đến hai người.”
Đường Muội nói:
“Tha thứ cho ta nói thẳng, họ có thể là tự mình bỏ đi đâu đó. Theo như lời của võ sĩ phụ trách cảnh giới, buổi chiều ngày hôm đó Thải Tuyết cô nương cùng Khúc Nặc đi tản bộ trên mục trường Lục Hải Nguyên. Từ đó thì không có hình bóng của họ đâu nữa.”
Ta đau khổ nhíu mày, Khúc Nặc thì có lý do rời khỏi ta, nhưng còn Thải Tuyết thì sao, nàng là vì cớ gì?
Ta hơi yếu ớt khoát tay áo nói:
“Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Hình ảnh Thải Tuyết như hoa cười thỉnh thoảng hiện lên trong đầu ta, một thanh âm nhiều lần đang hò hét: ‘Thải Tuyết tuyệt sẽ không phản bội ta, nàng tuyệt sẽ không phản bội ta...’ Thế nhưng vì sao ta lại nghĩ đến chuyện nàng sẽ phản bội? Ý nghĩ thình lình hiện ra này làm cho trong lòng ta hỗn loạn tới cực điểm.
Ta không biết bản thân mình đã ngồi ở trong thư phòng mất thời gian bao lâu, mãi cho đển Sở Nhi bưng trà qua đây ta mới giật mình tỉnh giấc từ trong những suy nghĩ sâu xa.
Ta ngẩng đầu, dáng tươi cười có phần miễn cưỡng.
Sở Nhi thở dài một hơi, đi tới bên người ta, mở rộng cánh tay ôm ta vào trong lòng nàng, làm cho khuôn mặt của ta dán chặt lên thân thể mềm mại ấm áp của nàng.
Sở Nhi nhẹ giọng nói:
“Ta đã sai người kiểm tra qua gian phòng của Thải Tuyết rồi, toàn bộ vật phẩm cá nhân của cô ấy tất cả đều không ở đây, xem ra cô ấy đối với chuyến đi này đã chuẩn bị rất kỹ từ lâu.
Ta ôm lấy Sở Nhi, để cho nàng ngồi vào trong lòng ta. Nhiệt độ cơ thể của nàng có thể an ủi cho ta một chút.
Dịch An đi vào, khẽ nói:
“Khang đô cho người đến.”
Ta cười lạnh nói:
“Lại là tới giục ta đi mừng thọ chứ gì?”
Dịch An nói:
“Lần này tới là Hạ vương Long Thiên Tứ.”
“Hả?
Ta hơi khó hiểu, vốn tưởng rằng Hâm Đức Hoàng còn có thể phái Ung vương tới chứ.
Trần Tử Tô nói:
“Công tử vẫn nên đi gặp hắn đi, để xem rốt cuộc Hâm Đức Hoàng đang giở trò gì.”
Ta cùng Hạ vương Long Thiên Tứ cũng không có qua lại gì nhiều, chư vị huynh đệ của Hâm Đức Hoàng đa số rất ít liên quan đến đối với chính sự, chỉ có như vậy mới có thể bo bo giữ mình, rời xa thị phi. Phương thức mà Hạ vương áp dụng đó là gửi gắm vào trong tửu sắc, tại trong hoàng tộc, y lấy tính phong trời sinh mà có tiếng, đã từng bởi vì cùng thê tử của Lại bộ đại thần Vương Đà phát sinh quan hệ yêu đương vụng trộm mà bị bắt gian trên giường. Vương Đà trong cơn tức giận một đao đâm y bị thương, sau đó chính tay đâm thê tử của mình.
Bời vì việc này Hâm Đức Hoàng mới giáng Long Thiên Tứ tới một thành nhỏ Du Lâm ở tây bộ, năm năm trước mới triệu hắn trở về kinh một lần nữa, nhưng Long Thiên Tứ trải qua giáo huấn lần này vẫn chưa bỏ tật cũ, vẫn thoả thích thanh sắc, tại trong hoàng tộc có thể nói là có tiếng xấu.
Khi ta đi tới phòng khách, Long Thiên Tứ đã đợi ta thời gian rất lâu, y mặc dù là hoàng thúc của ta thế nhưng hiện tại địa vị cùng thực lực so với ta không biết kém bao nhiêu, để hắn chờ ta cũng là điều đương nhiên. Long Thiên Tứ nhìn thấy ta tiến vào, vội vàng đứng lên nói:
“Bình Vương tới!”
Ta cười nói:
“Hoàng thúc đợi lâu, ta vừa rồi đang bận trong phủ xử lý chút việc cho nên đến chậm, xin hoàng thúc thứ lỗi.”
Long Thiên Tứ cười nói:
“Sao lại nói như vậy, ta cũng mới vừa đến thôi.”
Ta ngồi xuống bên cạnh Long Thiên Tứ, mỉm cười nói:
“Lần này hoàng thúc tới rốt cuộc là có chuyện gì?”
Long Thiên Tứ nói:
“Lần này ta đến đây là phụng lệnh của bệ hạ, đặc biệt tới truyền một mật chỉ.”
Ta nhìn lướt qua xung quanh, thị nữ trong phòng khách vội vã lui xuống, từ bên ngoài đóng lại cửa phòng.
Long Thiên Tứ đứng dậy xuất ra mật chỉ nói:
“Bình Vương Long Dận Không tiếp chỉ!”
Dựa theo quy củ mật chỉ là không cần tuyên đọc ngay trước mặt. Long Thiên Tứ đem mật chỉ giao vào tay ta, thấp giọng nói:
“Hoàng điệt nên xem ngay bây giờ, ta còn phải trở lại phục mệnh.”
Ta mở ra mật chỉ, quả nhiên là chữ của Hâm Đức Hoàng tự tay viết, mặt trên không ngờ là lập ta làm thái tử, triệu ta trở về Khang đô ngay mặt sắc phong. Trong lòng ta không khỏi dâng lên một tia vui sướng, hắn cuối cùng cũng hạ chỉ, lẽ nào Hâm Đức Hoàng rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận rồi hay sao?
Long Thiên Tứ nói:
“Bệ hạ sai ta ở trước mặt nói cho hoàng điệt chín chữ--tận dụng thời cơ, mất rồi không trở lại.”
Ta mỉm cười gật đầu nói:
“Đa tạ hoàng thúc.”
Long Thiên Tứ không mất thời cơ biểu lộ:
“Mấy vị thúc thúc chúng ta từ đầu đến cuối đều đứng ở một bên của hoàng điệt hết.”
Ta cười nói:
“Đa tạ hoàng thúc ủng hộ, hoàng thúc nếu tới rồi cứ ở lại Tuyên Thành chơi thêm vài ngày hãy về, cảm thụ một chút phong tình của bắc cương.”
Long Thiên Tứ cười khôt:
“Lần này sợ rằng không được, bệ hạ sai ta truyền xong mật chỉ phải lập tức trở về phục mệnh, sau đó nếu có cơ hội ta nhất định trở về làm phiền hoàng điệt.”
Tiễn Long Thiên Tứ đi rồi ta trở lại thư phòng, Trần Tử Tô vẫn đang ngồi ở chỗ này chờ ta, ta đem mật chỉ đưa cho hắn cười lạnh nói:
“Phụ hoàng quả nhiên lại muốn giở ra trò khác, muốn tại tiệc chúc thọ lần này sắc phong ta làm thái tử.”
Trần Tử Tô nói:
“Công tử sợ Hâm Đức Hoàng muốn lợi dụng việc này làm mồi nhử, mượn cơ hội trừ khử cậu?”
Ta gật đầu nói:
“Nếu hắn có thể khiến cho Thác Bạt Thuần Chiếu giết ta, đương nhiên có thể mượn danh nghĩa lập người thừa kế diệt trừ ta tiếp.”
Trần Tử Tô xem xong mật chỉ, mỉm cười nói:
“Công tử tính thế nào, rốt cuộc có đi không?”
Ta trầm ngâm chốc lát mới nói:
“Nói thật, ta căn bản không có chuẩn bị mừng thọ cho Hâm Đức Hoàng, thế nhưng sau khi thấy bức mật chỉ này ta đã có chút động tâm.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Công tử rốt cuộc vì sao động tâm, lẽ nào cho rằng Hâm Đức Hoàng sẽ dựa theo ước định sắc phong cậu làm thái tử sao?”
Ta lắc đầu:
“Ông ta sẽ không cải biến dự tính muốn mưu hại ta đâu.”
Trần Tử Tô thấp giọng nói:
“Hình như công tử muốn mạo hiểm thử một lần?”
Ta mỉm cười nói:
“Lần này ông ấy vứt cho ta mồi nhử đích xác quá mức hấp dẫn, ta thực sự không cách nào để mà cự tuyệt.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Mồi nhử như vậy bất luận kẻ nào cũng ko dễ dàng cự tuyệt, chỉ cần chúng ta làm đủ chuẩn bị, hoàn toàn có thể ăn tươi miếng mồi mà không chạm đến lưỡi câu, khiến cho Hâm Đức hoàng đế tiền mất tật mang.”
Những lời này của Trần Tử Tô mặc dù hướng về điều khác, thế nhưng ta vẫn không khỏi nghĩ tới Trân phi, hơi xấu hổ ho khan một tiếng.
Đương nhiên Trần Tử Tô không biết chuyện giữa ta cùng Trân phi, hắn tiếp tục nói:
“Tuy nhiên nếu Hâm Đức Hoàng tung ra miếng mồi như vậy, xem ra đã chuẩn bị rất đầy đủ, nếu công tử đến Khang đô tất sẽ hung hiểm trùng trùng.”
Ta thản nhiên nói:
“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Nếu ta thành công đạt được ngôi vị thái tử, bất kể là ở trong lòng bách tính hay là chúng thần ta đã trở thành người được chọn của mọi người, phụ hoàng không còn có năng lực ngăn chặn hành động của ta nữa.”
Trần Tử Tô nói:
“Ngôi vị Thải tử cũng không chỉ là một hư danh, nó đại biểu cho một thân phận, một loại địa vị. Nếu như công tử có thể đạt được như ý nguyện, điều đó cũng có hàm nghĩa là cậu đã có tư cách khiêu chiến với Hâm Đức Hoàng, mặc dù các nước chung quanh cũng khẳng định sẽ suy nghĩ lại mối quan hệ cùng với chúng ta.”
Ta gật đầu.
Trần Tử Tô nói:
“Việc công tử muốn làm là lẻn vào Khang đô, thầm liên hệ cùng với chư vị vương công đại thần trước, sau đó tại ngày sinh nhật của Hâm Đức hoàng đế đột nhiên xuất hiện, đánh cho hắn một đòn trở tay không kịp, khiến cho hắn lâm vào tình thế không thể không đem ngôi vị thái tử phong cho cậu.”
Ta cười nói:
“Xem ra mặt nạ mà Thải Tuyết làm cho ta lại phát huy công dụng lần nữa rồi.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Không nghĩ tới chỉ một tiểu kỹ nho nhỏ trong chốn giang hồ lại có thể phát huy tác dụng đến như vậy.”
Tuy nhiên mọi chuyện cũng không có thuận lợi như ta tưởng tượng, Đường Muội rất nhanh liền từ Lục Hải Nguyên mang đến cho ta một tin tức bất hạnh, Khúc Nặc bị mất tích, mất tích cùng với nàng còn có Thải Tuyết.
Sau khi ta nghe được tin tức này đã đắm chìm vào trong nỗi kinh hãi thật lâu. Khúc Nặc mặc dù có mang cốt nhục của ta, thế nhưng ta đối với nàng càng nhiều đó là sự thương hại cùng ý thức trách nhiệm, cũng không có tình yêu khắc cốt minh tâm, so với chuyện tốt của ta cũng chỉ đứng thứ nhì. Nhưng còn Thải Tuyết vẫn một mực yên lặng ở bên cạnh chăm sóc cho ta vì cớ gì lại đột nhiên mất tích, trong lòng ta trở nên trống rỗng, không một từ ngữ nào có thể diễn tả hết cảm giác mất mác đầy rẫy trong nội tâm ta lúc này.
Đường Muội thấp giọng nói:
“Hiện trường mà bọn họ mất tích cũng không có phát hiện dấu vết chém giết hay ẩu đả, không giống như là có địch nhân lẻn vào.”
Ta lẩm bẩm:
“Tại sao có thể như vậy.”
Đường Muội nói:
“Công tử, phòng thủ của Lục Hải Nguyên từ trước đến nay rất chặt chẽ không sơ hở, Sát Cáp Đài vì bảo đảm an toàn cho mấy vị vương phi đã tăng số người bảo vệ, theo lý thuyết sẽ không xuất hiện loại tình huống này.”
Ta cả giận nói:
“Vậy vì sao lại vô duyên vô cớ bị mất tích đến hai người.”
Đường Muội nói:
“Tha thứ cho ta nói thẳng, họ có thể là tự mình bỏ đi đâu đó. Theo như lời của võ sĩ phụ trách cảnh giới, buổi chiều ngày hôm đó Thải Tuyết cô nương cùng Khúc Nặc đi tản bộ trên mục trường Lục Hải Nguyên. Từ đó thì không có hình bóng của họ đâu nữa.”
Ta đau khổ nhíu mày, Khúc Nặc thì có lý do rời khỏi ta, nhưng còn Thải Tuyết thì sao, nàng là vì cớ gì?
Ta hơi yếu ớt khoát tay áo nói:
“Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Hình ảnh Thải Tuyết như hoa cười thỉnh thoảng hiện lên trong đầu ta, một thanh âm nhiều lần đang hò hét: ‘Thải Tuyết tuyệt sẽ không phản bội ta, nàng tuyệt sẽ không phản bội ta...’ Thế nhưng vì sao ta lại nghĩ đến chuyện nàng sẽ phản bội? Ý nghĩ thình lình hiện ra này làm cho trong lòng ta hỗn loạn tới cực điểm.
Ta không biết bản thân mình đã ngồi ở trong thư phòng mất thời gian bao lâu, mãi cho đển Sở Nhi bưng trà qua đây ta mới giật mình tỉnh giấc từ trong những suy nghĩ sâu xa.
Ta ngẩng đầu, dáng tươi cười có phần miễn cưỡng.
Sở Nhi thở dài một hơi, đi tới bên người ta, mở rộng cánh tay ôm ta vào trong lòng nàng, làm cho khuôn mặt của ta dán chặt lên thân thể mềm mại ấm áp của nàng.
Sở Nhi nhẹ giọng nói:
“Ta đã sai người kiểm tra qua gian phòng của Thải Tuyết rồi, toàn bộ vật phẩm cá nhân của cô ấy tất cả đều không ở đây, xem ra cô ấy đối với chuyến đi này đã chuẩn bị rất kỹ từ lâu.
Ta ôm lấy Sở Nhi, để cho nàng ngồi vào trong lòng ta. Nhiệt độ cơ thể của nàng có thể an ủi cho ta một chút.
Bình luận facebook