Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 378
“Trong vương phủ chúng ta cũng đã bị mất một vài thứ, hai tấm mặt nạ chàng đưa cho ta cũng không thấy, dựa theo thời gian suy đoán chắc là vào đêm Mính Nhi bị mất tích...”
Nàng dừng lại một chút, cuối cùng nói tiếp:
“Toàn bộ những gì bên trong Vương phủ thuộc về Thải Tuyết cũng đã biến mất sạch sẽ không còn gì.”
Tứ chi ta trở nên có chút lạnh lẽo, sắc mặt như bị cứng đơ lại, hô hấp cũng càng thở càng gấp.
Sở Nhi nhẹ giọng nói:
“Lúc đầu ta cũng không muốn hoài nghi cô ấy, nhưng chuyện này thực sự quá mức trùng hợp.”
Ta dứt khoát lắc đầu nói:
“Thải Tuyết sẽ không phản bội ta, nhất định là có người bắt cóc cô ấy.”
Sở Nhi buồn bã thở dài một hơi không nói thêm gì nữa.
Mặc dù ta ngoài miệng nói như thế, nhưng trong nội tâm từ lâu đã thừa nhận sự thực này, chuyện này nhất định có mối liên hệ rất lớn với Thải Tuyết. Ta đột nhiên nhớ tới U U đã từng nói với ta--chuyện thấy trong mắt chưa hẳn là thật, người mà ngươi tin tưởng nhất có lẽ cũng chính là người lừa dối ngươi nhiều nhất...
Lẽ nào người lừa dối ta trong lời của U U chính là Thải Tuyết?
Sở Nhi nhẹ giọng nói:
“Không có thuật dịch dung của Thải Tuyết tương trợ, chàng đến Khang đô chắc chắn nguy hiểm trùng trùng, có cần cân nhắc bỏ ý định này đi không?”
Ta buồn bã nói:
“Hiện tại ta rất loạn, không biết bản thân mình nên làm như thế nào nữa.”
Sở Nhi ôm chặt lấy ta nói:
“Dận Không, tất cả đều đã qua, bất luận xảy ra chuyện thế nào, ta đều sẽ ở bên cạnh chàng.”
Thải Tuyết đột nhiên mất tích làm cho trong lòng mọi người cũng bị phủ kín một bóng ma, ngoại trừ ta ra, tất cả mọi người đều cho rằng Thải Tuyết cùng những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây nhất định có quan hệ, chỉ có nàng mới quen thuộc tình huống ở trong vương phủ như vậy, hơn nữa trước đó nàng đã chuấn bị rất kỹ để bỏ đi, càng trùng hợp chính là khi Mính Nhi bị mất tích, hai tấm mặt nạ mà nàng ấy đưa cho ta cũng không cánh mà bay.
Trước khi Trần Tử Tô rời khỏi Tuyên Thành đến Tần quốc đi sứ, ta đặc biệt triệu tập đám người Tiêu Trấn Kỳ, Gia Cát Tiểu Liên, Đường Muội đến vương phủ nghị sự, dựa theo phân phó của ta, chư vị thê thiếp của ta cũng ở lại Lục Hải Nguyên không được trở về, ta không muốn có thêm chuyện khác xảy ra nữa.
Đối với việc chúc thọ Hâm Đức hoàng đế, giữa chúng ta xuất hiện hai nhóm phân biệt rõ ràng, lấy Tiêu Trấn Kỳ cùng Đường Muội dẫn đầu đều giữ thái độ kịch liệt phản đối, cho rằng ta đến Khang đô cũng không có ý nghĩa gì nữa, chẳng qua là hãm sâu hiểm cảnh. Bất kể là thái tử thuộc sở hữu về phương nào, đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng quá lớn, còn Tiêu Tín lại tán thành ta đến Khang đô.
Gia Cát Tiểu Liên lúc đầu thì ủng hộ ta đến Khang đô, hiện tại cũng trở nên có chút do dự, dù sao Thải Tuyết đột nhiên mất tích làm cho ta không cách nào có thể bí mật lẻn vào Khang đô, thân phận càng dễ bị bại lộ. Dưới tình huống như vậy nguy hiểm sẽ tăng rất nhiều, ngôi vị thái tử tất nhiên hấp dẫn, song nếu như mạo hiểm quá lớn cũng là điều nên cân nhắc cho kỹ.
Ánh mắt ta chuyển qua Trần Tử Tô vẫn đang im lặng:
“Trần tiên sinh có ý kiến gì không?”
Trần Tử Tô thản nhiên cười nói:
“Chuyện này ta quả thực không dám đưa ra kiến nghị gì, hay là cứ nghe theo cái nhìn của bọn thanh niên đi.”
Ta nhìn Tiêu Tín, Tiêu Tín nhìn Tiêu Trấn Kỳ một cái rồi nói:
“Ta cũng không đồng ý với ý kiến của cha ta, ta cho rằng điện hạ đến Khang đô chính là chuyện nhất định phải đi.”
Tiêu Trấn Kỳ cả giận:
“Thằng khốn khiếp này, mày nói bậy gì đấy?”
Ta cười nói:
“Tiêu đại ca không nên nóng nảy, chúng ta nghe cách nghĩ của Tiêu Tín thế nào rồi mới quyết đoán cũng không muộn.”
Tiêu Tín nói:
“Ta chưa nói đến cách nghĩ của ta, mọi người có từng nghĩ tới chưa, nếu như lần này Bình Vương điện hạ không đi chúc thọ sẽ có hậu quả thế nào?”
Tiêu Trấn Kỳ nhịn không được nói:
“Không đi thì không đi, Hâm Đức Hoàng đế có thể làm gì được công tử?”
Tiêu Tín nói:
“Từ lâu Hâm Đức Hoàng đế đã truyền ra tin tức, muốn tại thọ yến sắc phong thái tử, căn cứ theo bức mật chỉ này, hắn đã hứa hẹn là truyền cho Bình Vương điện hạ ngôi vị thái tử.”
Tiêu Trấn Kỳ khinh thường nói:
“Lời của tên hôn quân nói chỉ có thằng ngu mới tin.”
Tiêu Tín mỉm cười nói:
“Nhưng nếu chúng ta giả như lần này hắn lập người thừa kế là thật, nếu như Bình Vương không đi Khang đô, hắn tất sẽ lập hoàng tử khác. Như vậy ngôi vị thái tử sẽ rơi vào tay người khác, mọi người có từng nghĩ tới Tả Trục Lưu chưa, hắn kỳ vọng nhất chính là ngôi vị thái tử rơi vào tay những người khác, nếu như tất cả thực sự như hắn mong muốn, như vậy tình cảnh của Bình Vương điện hạ chẳng phải là trở nên cực kỳ khó xử hay sao?”
Trần Tử Tô gật đầu nói:
“Tiêu Tín nói đích xác có vài phần đạo lý.”
Tiêu Tín nói:
“Dựa theo lý giải của chúng ta đối với Tả Trục Lưu, hắn vẫn một mực lặng yên phát triển thế lực của mình, giả như ngôi vị thái tử rơi vào trong tay Cần vương, hắn sẽ trở thành người thừa kế của Hâm Đức Hoàng đế chính đáng, bất kể Hâm Đức Hoàng đế bị xảy ra chuyện gì, Cần vương sẽ trở thành người đã được mọi người chấp nhận, thuận lợi leo lên hoàng vị.”
Trần Tử Tô nói:
“Ngươi là đang lo lắng sau khi sự việc thái tử được sáng tỏ, Tả Trục Lưu lập tức sẽ hạ thủ với Hâm Đức Hoàng đế hay sao?”
Tiêu Tín nhìn ta:
“Nếu như Bình Vương điện hạ như ý nguyện giành được ngôi vị thái tử, khi đó ngài còn có cố kỵ gì với Hâm Đức Hoàng đế nữa không?”
Ta mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ:
“Nếu ta lên làm thái tử, chỉ mong sao Hâm Đức Hoàng đế lập tức chết ngay.”
Cơn giận dữ trên mặt Tiêu Trấn Kỳ dần dần biến mất, hắn rốt cuộc phát hiện Tiêu Tín đã không còn là một đứa bé như ngày xưa, từng ngày từng ngày đã trưởng thành hơn.
Tiêu Tín nói:
“Hâm Đức Hoàng đế ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế thì chúng ta còn có thể thoải mái phát triển lực lượng của mình, nếu như ngôi vị thái tử rơi vào tay người khác, cái ngày Hâm Đức Hoàng đế bị mất mạng cũng sẽ không xa, nếu đổi thành Tả Trục Lưu nắm quyền, hắn há có thể để mặc cho chúng ta phát triển? Cho nên việc lập người thừa kế lần này đối với điện hạ cực kỳ quan trọng, chúng ta không những phải đi, hơn nữa còn nhất định phải cướp được ngôi vị thái tử vào trong tay, bằng không tất sẽ rơi vào cục diện bị động.”
Hắn nhìn cha mình một lần, sau đó cẩn thận nói:
“Điện hạ hẳn là rõ ràng, đối thủ lần này ngài giao phong cũng không phải là Hâm Đức Hoàng đế mà là Tả Trục Lưu, ngôi vị thái tử mặc dù là một hư danh, thế nhưng quyết không thể để cho Tả Trục Lưu mượn chuyện lần này chiếm hết tiên cơ.”
Tất cả mọi người đều trầm mặc, qua hồi lâu Tiêu Trấn Kỳ mới mở miệng nói trước:
“Nhưng mà... Hâm Đức Hoàng đã có ý gia hại công tử, sau khi tiến vào Khang đô, sự an toàn của công tử làm sao có thể bảo đảm?”
Tiêu Tín mỉm cười nói:
“Bất kể chuyện gì cũng đều có tồn tại của mạo hiểm, nhưng mạo hiểm lần này cũng không phải quá lớn như mọi người tưởng tượng đâu.”
Trong ánh mắt Trần Tử Tô toát ra ý thưởng thức, nhất định hắn đã đoán được ý nghĩ của Tiêu Tín nhưng vẫn bảo trì trầm mặc.
Tiêu Tín nói:
“Ngày hai mươi sáu tháng sau mới là ngày mừng thọ của Hâm Đức Hoàng, hiện tại còn cách thời gian tròn một tháng, chúng ta cũng có đủ thời gian để chuẩn bị mọi thứ. Nếu hắn đã ở trong mật chỉ đáp ứng truyền ngôi vị thái tử cho điện hạ, chúng ta cứ đem việc này làm lớn lên, khiến cho cả đại Khang cũng biết lần này điện hạ đến Khang đô là vì tiếp thu sắc phong, làm cho thanh thế sắc phong thái tử vượt quá cả ngày sinh của hắn luôn.”
Ta không khỏi nở nụ cười, ta vẫn đang lo lắng đến chuyện này, không ngờ Tiêu Tín cũng nghĩ vậy.
Tiêu Tín nói:
“Về phía các vương công đại thần trong triều có thể giao cho Dực vương cùng Ung vương bốn mặt xuất kích, liên hệ tất cả các lực lượng có khả năng, mặc dù liên hệ không được cũng phải để cho họ biết, điện hạ trở thành thái tử là kết cục đã định, cần phải tạo thanh thế sao cho lớn nhất.”
Hắn lại nói:
“Chỉ dựa vào dân tâm cùng thanh thế tự nhiên vẫn còn thiếu, trong khoảng thời gian một tháng này cũng đủ cho chúng ta đưa nhân thủ lẻn vào trong.”
Hắn lại hướng ánh mắt qua Tiêu Trấn Kỳ:
“Chuyện này có lẽ phải cần cha làm, an bài năm nghìn tinh binh, từng nhóm lẻn vào bên trong thành Khang đô, chỉ cần phát sinh biến cố, có họ bảo vệ thì điện hạ có thể được bình an.”
Tiêu Trấn Kỳ cười nói:
“Việc này thì dễ làm, tuy nhiên tốt nhất vẫn là các võ sĩ của mục trường Ô thị do Lục Hải Nguyên điều động, họ không có ở trong biên chế có thể dễ che mắt mọi người hơn.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Nông trang ngoài thành cũng là một nơi rất tốt để giấu binh, chúng ta có thể an bài bộ phận binh sĩ ẩn dấu tại vùng lân cặn nông trang, một khi phát sinh biến cố, liền từ địa đạo đánh vào Khang đô để tiếp ứng.”
Tiêu Tín nói ngay:
“Ta đã điều tra qua tình hình phân bố binh lực ở Khang đô, năm nghìn tinh binh hẳn là có thể thảnh công phá vòng vây.”
Tiêu Trấn Kỳ quát lên:
“Mới tí tuổi không ngờ cuồng vọng như vậy.”
Tiêu Tín hơi xấu hổ cúi đầu xuống.
Không nghĩ tới Tiêu Trấn Kỳ lại đổi giọng nói:
“Nếu con đã nắm chắc như thế, việc đưa binh sĩ lẻn vào lần này cứ giao cho con chỉ huy, tuy nhiên nếu như công tử xảy ra bất cứ tổn thương gì, cẩn thận tính mệnh của con đấy!”
Mặt Tiêu Tín lộ vẻ vui mừng, biết phụ thân rốt cuộc chấp nhận kiến nghị của mình.
Nàng dừng lại một chút, cuối cùng nói tiếp:
“Toàn bộ những gì bên trong Vương phủ thuộc về Thải Tuyết cũng đã biến mất sạch sẽ không còn gì.”
Tứ chi ta trở nên có chút lạnh lẽo, sắc mặt như bị cứng đơ lại, hô hấp cũng càng thở càng gấp.
Sở Nhi nhẹ giọng nói:
“Lúc đầu ta cũng không muốn hoài nghi cô ấy, nhưng chuyện này thực sự quá mức trùng hợp.”
Ta dứt khoát lắc đầu nói:
“Thải Tuyết sẽ không phản bội ta, nhất định là có người bắt cóc cô ấy.”
Sở Nhi buồn bã thở dài một hơi không nói thêm gì nữa.
Mặc dù ta ngoài miệng nói như thế, nhưng trong nội tâm từ lâu đã thừa nhận sự thực này, chuyện này nhất định có mối liên hệ rất lớn với Thải Tuyết. Ta đột nhiên nhớ tới U U đã từng nói với ta--chuyện thấy trong mắt chưa hẳn là thật, người mà ngươi tin tưởng nhất có lẽ cũng chính là người lừa dối ngươi nhiều nhất...
Lẽ nào người lừa dối ta trong lời của U U chính là Thải Tuyết?
Sở Nhi nhẹ giọng nói:
“Không có thuật dịch dung của Thải Tuyết tương trợ, chàng đến Khang đô chắc chắn nguy hiểm trùng trùng, có cần cân nhắc bỏ ý định này đi không?”
Ta buồn bã nói:
“Hiện tại ta rất loạn, không biết bản thân mình nên làm như thế nào nữa.”
Sở Nhi ôm chặt lấy ta nói:
“Dận Không, tất cả đều đã qua, bất luận xảy ra chuyện thế nào, ta đều sẽ ở bên cạnh chàng.”
Thải Tuyết đột nhiên mất tích làm cho trong lòng mọi người cũng bị phủ kín một bóng ma, ngoại trừ ta ra, tất cả mọi người đều cho rằng Thải Tuyết cùng những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây nhất định có quan hệ, chỉ có nàng mới quen thuộc tình huống ở trong vương phủ như vậy, hơn nữa trước đó nàng đã chuấn bị rất kỹ để bỏ đi, càng trùng hợp chính là khi Mính Nhi bị mất tích, hai tấm mặt nạ mà nàng ấy đưa cho ta cũng không cánh mà bay.
Trước khi Trần Tử Tô rời khỏi Tuyên Thành đến Tần quốc đi sứ, ta đặc biệt triệu tập đám người Tiêu Trấn Kỳ, Gia Cát Tiểu Liên, Đường Muội đến vương phủ nghị sự, dựa theo phân phó của ta, chư vị thê thiếp của ta cũng ở lại Lục Hải Nguyên không được trở về, ta không muốn có thêm chuyện khác xảy ra nữa.
Đối với việc chúc thọ Hâm Đức hoàng đế, giữa chúng ta xuất hiện hai nhóm phân biệt rõ ràng, lấy Tiêu Trấn Kỳ cùng Đường Muội dẫn đầu đều giữ thái độ kịch liệt phản đối, cho rằng ta đến Khang đô cũng không có ý nghĩa gì nữa, chẳng qua là hãm sâu hiểm cảnh. Bất kể là thái tử thuộc sở hữu về phương nào, đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng quá lớn, còn Tiêu Tín lại tán thành ta đến Khang đô.
Gia Cát Tiểu Liên lúc đầu thì ủng hộ ta đến Khang đô, hiện tại cũng trở nên có chút do dự, dù sao Thải Tuyết đột nhiên mất tích làm cho ta không cách nào có thể bí mật lẻn vào Khang đô, thân phận càng dễ bị bại lộ. Dưới tình huống như vậy nguy hiểm sẽ tăng rất nhiều, ngôi vị thái tử tất nhiên hấp dẫn, song nếu như mạo hiểm quá lớn cũng là điều nên cân nhắc cho kỹ.
Ánh mắt ta chuyển qua Trần Tử Tô vẫn đang im lặng:
“Trần tiên sinh có ý kiến gì không?”
Trần Tử Tô thản nhiên cười nói:
“Chuyện này ta quả thực không dám đưa ra kiến nghị gì, hay là cứ nghe theo cái nhìn của bọn thanh niên đi.”
Ta nhìn Tiêu Tín, Tiêu Tín nhìn Tiêu Trấn Kỳ một cái rồi nói:
“Ta cũng không đồng ý với ý kiến của cha ta, ta cho rằng điện hạ đến Khang đô chính là chuyện nhất định phải đi.”
Tiêu Trấn Kỳ cả giận:
“Thằng khốn khiếp này, mày nói bậy gì đấy?”
Ta cười nói:
“Tiêu đại ca không nên nóng nảy, chúng ta nghe cách nghĩ của Tiêu Tín thế nào rồi mới quyết đoán cũng không muộn.”
Tiêu Tín nói:
“Ta chưa nói đến cách nghĩ của ta, mọi người có từng nghĩ tới chưa, nếu như lần này Bình Vương điện hạ không đi chúc thọ sẽ có hậu quả thế nào?”
Tiêu Trấn Kỳ nhịn không được nói:
“Không đi thì không đi, Hâm Đức Hoàng đế có thể làm gì được công tử?”
Tiêu Tín nói:
“Từ lâu Hâm Đức Hoàng đế đã truyền ra tin tức, muốn tại thọ yến sắc phong thái tử, căn cứ theo bức mật chỉ này, hắn đã hứa hẹn là truyền cho Bình Vương điện hạ ngôi vị thái tử.”
Tiêu Trấn Kỳ khinh thường nói:
“Lời của tên hôn quân nói chỉ có thằng ngu mới tin.”
Tiêu Tín mỉm cười nói:
“Nhưng nếu chúng ta giả như lần này hắn lập người thừa kế là thật, nếu như Bình Vương không đi Khang đô, hắn tất sẽ lập hoàng tử khác. Như vậy ngôi vị thái tử sẽ rơi vào tay người khác, mọi người có từng nghĩ tới Tả Trục Lưu chưa, hắn kỳ vọng nhất chính là ngôi vị thái tử rơi vào tay những người khác, nếu như tất cả thực sự như hắn mong muốn, như vậy tình cảnh của Bình Vương điện hạ chẳng phải là trở nên cực kỳ khó xử hay sao?”
Trần Tử Tô gật đầu nói:
“Tiêu Tín nói đích xác có vài phần đạo lý.”
Tiêu Tín nói:
“Dựa theo lý giải của chúng ta đối với Tả Trục Lưu, hắn vẫn một mực lặng yên phát triển thế lực của mình, giả như ngôi vị thái tử rơi vào trong tay Cần vương, hắn sẽ trở thành người thừa kế của Hâm Đức Hoàng đế chính đáng, bất kể Hâm Đức Hoàng đế bị xảy ra chuyện gì, Cần vương sẽ trở thành người đã được mọi người chấp nhận, thuận lợi leo lên hoàng vị.”
Trần Tử Tô nói:
“Ngươi là đang lo lắng sau khi sự việc thái tử được sáng tỏ, Tả Trục Lưu lập tức sẽ hạ thủ với Hâm Đức Hoàng đế hay sao?”
Tiêu Tín nhìn ta:
“Nếu như Bình Vương điện hạ như ý nguyện giành được ngôi vị thái tử, khi đó ngài còn có cố kỵ gì với Hâm Đức Hoàng đế nữa không?”
Ta mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ:
“Nếu ta lên làm thái tử, chỉ mong sao Hâm Đức Hoàng đế lập tức chết ngay.”
Cơn giận dữ trên mặt Tiêu Trấn Kỳ dần dần biến mất, hắn rốt cuộc phát hiện Tiêu Tín đã không còn là một đứa bé như ngày xưa, từng ngày từng ngày đã trưởng thành hơn.
Tiêu Tín nói:
“Hâm Đức Hoàng đế ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế thì chúng ta còn có thể thoải mái phát triển lực lượng của mình, nếu như ngôi vị thái tử rơi vào tay người khác, cái ngày Hâm Đức Hoàng đế bị mất mạng cũng sẽ không xa, nếu đổi thành Tả Trục Lưu nắm quyền, hắn há có thể để mặc cho chúng ta phát triển? Cho nên việc lập người thừa kế lần này đối với điện hạ cực kỳ quan trọng, chúng ta không những phải đi, hơn nữa còn nhất định phải cướp được ngôi vị thái tử vào trong tay, bằng không tất sẽ rơi vào cục diện bị động.”
Hắn nhìn cha mình một lần, sau đó cẩn thận nói:
“Điện hạ hẳn là rõ ràng, đối thủ lần này ngài giao phong cũng không phải là Hâm Đức Hoàng đế mà là Tả Trục Lưu, ngôi vị thái tử mặc dù là một hư danh, thế nhưng quyết không thể để cho Tả Trục Lưu mượn chuyện lần này chiếm hết tiên cơ.”
Tất cả mọi người đều trầm mặc, qua hồi lâu Tiêu Trấn Kỳ mới mở miệng nói trước:
“Nhưng mà... Hâm Đức Hoàng đã có ý gia hại công tử, sau khi tiến vào Khang đô, sự an toàn của công tử làm sao có thể bảo đảm?”
Tiêu Tín mỉm cười nói:
“Bất kể chuyện gì cũng đều có tồn tại của mạo hiểm, nhưng mạo hiểm lần này cũng không phải quá lớn như mọi người tưởng tượng đâu.”
Trong ánh mắt Trần Tử Tô toát ra ý thưởng thức, nhất định hắn đã đoán được ý nghĩ của Tiêu Tín nhưng vẫn bảo trì trầm mặc.
Tiêu Tín nói:
“Ngày hai mươi sáu tháng sau mới là ngày mừng thọ của Hâm Đức Hoàng, hiện tại còn cách thời gian tròn một tháng, chúng ta cũng có đủ thời gian để chuẩn bị mọi thứ. Nếu hắn đã ở trong mật chỉ đáp ứng truyền ngôi vị thái tử cho điện hạ, chúng ta cứ đem việc này làm lớn lên, khiến cho cả đại Khang cũng biết lần này điện hạ đến Khang đô là vì tiếp thu sắc phong, làm cho thanh thế sắc phong thái tử vượt quá cả ngày sinh của hắn luôn.”
Ta không khỏi nở nụ cười, ta vẫn đang lo lắng đến chuyện này, không ngờ Tiêu Tín cũng nghĩ vậy.
Tiêu Tín nói:
“Về phía các vương công đại thần trong triều có thể giao cho Dực vương cùng Ung vương bốn mặt xuất kích, liên hệ tất cả các lực lượng có khả năng, mặc dù liên hệ không được cũng phải để cho họ biết, điện hạ trở thành thái tử là kết cục đã định, cần phải tạo thanh thế sao cho lớn nhất.”
Hắn lại nói:
“Chỉ dựa vào dân tâm cùng thanh thế tự nhiên vẫn còn thiếu, trong khoảng thời gian một tháng này cũng đủ cho chúng ta đưa nhân thủ lẻn vào trong.”
Hắn lại hướng ánh mắt qua Tiêu Trấn Kỳ:
“Chuyện này có lẽ phải cần cha làm, an bài năm nghìn tinh binh, từng nhóm lẻn vào bên trong thành Khang đô, chỉ cần phát sinh biến cố, có họ bảo vệ thì điện hạ có thể được bình an.”
Tiêu Trấn Kỳ cười nói:
“Việc này thì dễ làm, tuy nhiên tốt nhất vẫn là các võ sĩ của mục trường Ô thị do Lục Hải Nguyên điều động, họ không có ở trong biên chế có thể dễ che mắt mọi người hơn.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Nông trang ngoài thành cũng là một nơi rất tốt để giấu binh, chúng ta có thể an bài bộ phận binh sĩ ẩn dấu tại vùng lân cặn nông trang, một khi phát sinh biến cố, liền từ địa đạo đánh vào Khang đô để tiếp ứng.”
Tiêu Tín nói ngay:
“Ta đã điều tra qua tình hình phân bố binh lực ở Khang đô, năm nghìn tinh binh hẳn là có thể thảnh công phá vòng vây.”
Tiêu Trấn Kỳ quát lên:
“Mới tí tuổi không ngờ cuồng vọng như vậy.”
Tiêu Tín hơi xấu hổ cúi đầu xuống.
Không nghĩ tới Tiêu Trấn Kỳ lại đổi giọng nói:
“Nếu con đã nắm chắc như thế, việc đưa binh sĩ lẻn vào lần này cứ giao cho con chỉ huy, tuy nhiên nếu như công tử xảy ra bất cứ tổn thương gì, cẩn thận tính mệnh của con đấy!”
Mặt Tiêu Tín lộ vẻ vui mừng, biết phụ thân rốt cuộc chấp nhận kiến nghị của mình.
Bình luận facebook