Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 384
Sở nhi đội Tử Kim quan cho ta, mỉm cười nói:
“Hôm nay huynh rất uy nghi giống như một đại đế vương.”
Ta cười ha ha, đem nàng ôm vào lòng.
Sở nhi nhẹ giọng nói:
“Mau buông ra, chớ làm nát quần áo.”
Lúc này ta mới buông nàng ra. đứng lên nói:
“Bọn họ chắc là đã xuất phát rồi.”
Sở nhi trịnh trọng nói:
“Từ giờ trở đi, huynh phải quên chuyện họ làm, cho dù có chuyện gì cũng không quan hệ tới huynh.”
Ta gật đầu, lúc này có một thị nữ ở ngoài vào nói:
“Bình vương điện hạ, có một vị cung nữ tên là Ngọc Tỏa nói nhất định phải gặp người.”
Ta hơi ngẩn ra, hình bóng của Trân phi lại hiện lên trong đầu ta, ta cuống quít nói:
“Bảo nàng vào thư phòng chờ ta.”
Ngọc Tỏa thấy ta, quỳ rạp xuống đất, nói:
“Nô tỳ Ngọc Tỏa tham kiến Bình vương điện hạ.”
Ta mỉm cười nói:
“Ngươi mau đứng lên đi.”
Sau khi Ngọc Tỏa đứng dậy, lén đưa cho ta một phong thư.
Ta mở bức thư, những hàng chữ xinh đẹp hiện lên trước mặt:
“Ban cho rượu độc, ngàn vạn lần không thể uống.”
Ta không biểu hiện gì, thấp giọng nói:
“Ngươi từ trong cung tới đây, có ai theo dõi không?”
Ngọc Tỏa nói:
“Điện hạ yên tâm, nô tỳ rất cẩn thận, trước vương phủ người qua lại tấp nập, quân đội cảnh giới không phát hiện ra nô tỳ.”
Ta gật đầu nói:
“Ngươi hãy chờ khi ta đi thì hãy trở lại hoàng cung, tránh cho người khác phát giác.”
Ngọc Tỏa cắn cắn môi anh đào, nhẹ giọng nói:
“Nương nương gầy đi rất nhiều...”
Ánh mắt của ta trở nên vô cùng lãnh khốc, Ngọc Tỏa đang định nói tiếp thì lập tức nuốt ngược trở vào. Ta đã sớm biết cung nữ này biết chuyện của ta và Trân phi, là một nô tỳ đáng tín nhiệm, thế nên ta không muốn làm chuyện gì quá đáng.
Ngọc Tỏa một lần nữa quỳ rạp xuống đất, ánh mắt của ta dịu đi, nói:
“Ngươi ra ngoài đi, ta sẽ an bài thủ hạ đưa ngươi tới hoàng cung.”
Ta và Sở nhi dưới sự hộ tống của Đường Muội đi ra ngoài cửa, lúc này ta mới hiểu câu nói ngoài cửa người đi lại tấp nập của Ngọc Tỏa là có ý gì.
Trước vương phủ toàn là bách tính ở Khang đô, đương nhiên họ tới đây không phải vì chúc thọ Hâm Đức hoàng đế, mà là nghe tin ta được sắc phong làm thái tử kéo tới chúc mừng.
Ta giục ngựa chậm rãi bước đi, bách tính ở hai bên đường nhìn ta với ánh mắt hi vọng, mỗi bước đi của ta bách tính lại đi theo một bước, tâm tình của ta vừa vui vẻ vừa nặng nề, trọng trách trên vai cũng không còn như trước nữa.
Đoàn ngựa của Tả Đông Tường vốn đi theo chúng, nhưng lập tức bị bách tính cản trở và bị bỏ lại rất xa, thấy vậy ta nở nụ cười, chắc chắn Tiêu Tín đã an bài tay chân ở trong đó.
Hâm Đức hoàng đế có an bài tay chân đi chăng nữa, cũng sẽ không thể làm gì được, bởi dân tâm của Khang đô hiện giờ đang đứng ở bên nào? Căn cứ vào tình hình trước mắt, chẳng cần nói cũng hiểu.
Đội ngũ đi tới Thăng Long Môn, ta vẫn nhớ năm đó, khi ta trở về sau chuyến làm con tin ở Tần quốc, Đại học sĩ Tiêu Mông Hiên đã đứng đây mời rượu cho ta.
Ta nhảy xuống ngựa, chậm rãi đi qua ‘Thăng Long Môn’, thấy thân ảnh mảnh mai của một thiếu nữ từ trong đám người đi ra, tuy rằng đã xa cách nhiều năm, nhưng ta vẫn nhận ra, đây chính là cháu gái của Tiêu Mông Hiên.
Ta mỉm cười nói:
“Tiêu lão tiên sinh không tự mình đến ư?”
Thiếu nữ nhẹ giọng nói:
“Gia gia đã qua đời được hai năm rồi.”
Trong lòng ta không khỏi trầm xuống, những thanh âm của Tiêu Mông Hiên vẫn còn vang vọng trong đầu ta, không nghĩ tới hôm nay hắn đã từ biệt nhân thế, không còn được nhìn thấy nguyện vọng của mình nữa.
Thiếu nữ cầm một cái quyển trục, hai tay dâng lên cho ta, nói:
“Đây là trường quyển do chính tay gia gia trước khi lâm chung làm, dặn dò phải dâng lên cho Bình vương điện hạ.”
Ta trịnh trọng tiếp nhận trường quyển, giao cho Đường Muội cất giữ.
“Khi còn sống, gia gia nhận vô số học sinh, nho sinh ở Khang đô này phân nửa là do gia gia dạy dỗ, hôm nay ba ngàn ba trăm nho sinh tự đứng ở trước Cửu Long cầu, chờ tin tức bình an của Bình vương điện hạ.”
Nàng nhẹ giọng nói:
“Mọi người đều đứng chung vị trí với Binh vương, nếu như Bình vương bình an trở về, họ sẽ viết Cửu Phúc Vạn Thọ đô dâng lên Hâm Đức hoàng đế, nếu như Bình vương có bất cứ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, họ sẽ dùng máu mình nhuộm đỏ Cửu Khúc trường quyền này.”
Ta kích động gật đầu, hai mắt đã ươn ướt, khi đi qua Thăng Long Môn, phía trước chính là Cửu Long cầu, ba nghìn ba trăm nho sinh đang mở chín trường quyển thật lớn ở quảng trường của Cửu Long cầu, bọn họ lấy thân mình trợ uy cho ta.
Ta và Sở nhi nắm tay đi lên Cửu Long cầu, đứng ở vị trí cao nhất nhìn lại, thấy ba ngàn ba trăm nho sinh quỳ xuống, ta gật đầu, bách tính cũng quỳ xuống. Sở Nhi nắm chặt tay của tạ trong lòng nàng cũng kích động y như ta vậy.
Hoàng cung cũng không bố trí long trọng như ta tưởng, có thể Hâm Đức hoàng đế đã cảm nhận được, trong yến thọ này, hắn không phải là vai chính.
Khi chúng ta đi tới Tường Thụy điện, tất cả các quan viên đều đã tới. Dực Vương Lâm Bi Phong và hơn mười quan viên dẫn đầu đi tới chỗ chúng ta, ta và Sở Nhi tiến lên nghênh đón.
Trong hơn mười vị quan viên này có cả Bác Lăng Loan thuỷ quân Đô Đốc Hàn Nhữ Thành, khi ta đi Hán đô hóa giải nguy cơ năm nước liên minh cũng gặp hắn ta có ấn tượng rất tốt với người này.
Sau khi tham kiến Dực vương, ta cười hướng Hàn Nhữ Thành nói:
“Hàn tướng quân tới khi nào vậy?”
Hàn Nhữ Thành cười nói:
“Bình vương vẫn còn nhớ rõ mạt tướng sao.”
Dực Vương ha ha cười nói:
“Trí nhớ của nó rất tốt.”
Hàn Nhữ Thành nói:
“Ty chức hiện giờ đã bị điều tới Khang Đô nhậm chức Kinh Triệu ty Thủy Quân Đô Thống, chưởng quản thuỷ vực của toàn bộ Khang quốc.”
Ta cười nói:
“Tưởng là thăng quan, nhưng hóa ra là giảm.”
Hàn Nhữ Thành cười nói:
“Bổng lộc được tăng lên rất nhiều, nhưng mà không còn được vui sướng như ngày xưa.”
Chúng ta cùng nhau phá lên cười, Dực Vương lặng lẽ kéo ta đến một chỗ không người, thấp giọng nói:
“Nhữ Thành hiện tại giờ đang thống lĩnh thủy quân, hôm nay hắn mượn cớ chúc thọ, đã điều động hai mươi chiến thuyền có trang bị theo pháo ở Vạn Long cảng. Nếu như có bất kỳ dị động gì, hắn sẽ cho thủy quân giết vào trong hoàng thành.’’
“Hôm nay huynh rất uy nghi giống như một đại đế vương.”
Ta cười ha ha, đem nàng ôm vào lòng.
Sở nhi nhẹ giọng nói:
“Mau buông ra, chớ làm nát quần áo.”
Lúc này ta mới buông nàng ra. đứng lên nói:
“Bọn họ chắc là đã xuất phát rồi.”
Sở nhi trịnh trọng nói:
“Từ giờ trở đi, huynh phải quên chuyện họ làm, cho dù có chuyện gì cũng không quan hệ tới huynh.”
Ta gật đầu, lúc này có một thị nữ ở ngoài vào nói:
“Bình vương điện hạ, có một vị cung nữ tên là Ngọc Tỏa nói nhất định phải gặp người.”
Ta hơi ngẩn ra, hình bóng của Trân phi lại hiện lên trong đầu ta, ta cuống quít nói:
“Bảo nàng vào thư phòng chờ ta.”
Ngọc Tỏa thấy ta, quỳ rạp xuống đất, nói:
“Nô tỳ Ngọc Tỏa tham kiến Bình vương điện hạ.”
Ta mỉm cười nói:
“Ngươi mau đứng lên đi.”
Sau khi Ngọc Tỏa đứng dậy, lén đưa cho ta một phong thư.
Ta mở bức thư, những hàng chữ xinh đẹp hiện lên trước mặt:
“Ban cho rượu độc, ngàn vạn lần không thể uống.”
Ta không biểu hiện gì, thấp giọng nói:
“Ngươi từ trong cung tới đây, có ai theo dõi không?”
Ngọc Tỏa nói:
“Điện hạ yên tâm, nô tỳ rất cẩn thận, trước vương phủ người qua lại tấp nập, quân đội cảnh giới không phát hiện ra nô tỳ.”
Ta gật đầu nói:
“Ngươi hãy chờ khi ta đi thì hãy trở lại hoàng cung, tránh cho người khác phát giác.”
Ngọc Tỏa cắn cắn môi anh đào, nhẹ giọng nói:
“Nương nương gầy đi rất nhiều...”
Ánh mắt của ta trở nên vô cùng lãnh khốc, Ngọc Tỏa đang định nói tiếp thì lập tức nuốt ngược trở vào. Ta đã sớm biết cung nữ này biết chuyện của ta và Trân phi, là một nô tỳ đáng tín nhiệm, thế nên ta không muốn làm chuyện gì quá đáng.
Ngọc Tỏa một lần nữa quỳ rạp xuống đất, ánh mắt của ta dịu đi, nói:
“Ngươi ra ngoài đi, ta sẽ an bài thủ hạ đưa ngươi tới hoàng cung.”
Ta và Sở nhi dưới sự hộ tống của Đường Muội đi ra ngoài cửa, lúc này ta mới hiểu câu nói ngoài cửa người đi lại tấp nập của Ngọc Tỏa là có ý gì.
Trước vương phủ toàn là bách tính ở Khang đô, đương nhiên họ tới đây không phải vì chúc thọ Hâm Đức hoàng đế, mà là nghe tin ta được sắc phong làm thái tử kéo tới chúc mừng.
Ta giục ngựa chậm rãi bước đi, bách tính ở hai bên đường nhìn ta với ánh mắt hi vọng, mỗi bước đi của ta bách tính lại đi theo một bước, tâm tình của ta vừa vui vẻ vừa nặng nề, trọng trách trên vai cũng không còn như trước nữa.
Đoàn ngựa của Tả Đông Tường vốn đi theo chúng, nhưng lập tức bị bách tính cản trở và bị bỏ lại rất xa, thấy vậy ta nở nụ cười, chắc chắn Tiêu Tín đã an bài tay chân ở trong đó.
Hâm Đức hoàng đế có an bài tay chân đi chăng nữa, cũng sẽ không thể làm gì được, bởi dân tâm của Khang đô hiện giờ đang đứng ở bên nào? Căn cứ vào tình hình trước mắt, chẳng cần nói cũng hiểu.
Đội ngũ đi tới Thăng Long Môn, ta vẫn nhớ năm đó, khi ta trở về sau chuyến làm con tin ở Tần quốc, Đại học sĩ Tiêu Mông Hiên đã đứng đây mời rượu cho ta.
Ta nhảy xuống ngựa, chậm rãi đi qua ‘Thăng Long Môn’, thấy thân ảnh mảnh mai của một thiếu nữ từ trong đám người đi ra, tuy rằng đã xa cách nhiều năm, nhưng ta vẫn nhận ra, đây chính là cháu gái của Tiêu Mông Hiên.
Ta mỉm cười nói:
“Tiêu lão tiên sinh không tự mình đến ư?”
Thiếu nữ nhẹ giọng nói:
“Gia gia đã qua đời được hai năm rồi.”
Trong lòng ta không khỏi trầm xuống, những thanh âm của Tiêu Mông Hiên vẫn còn vang vọng trong đầu ta, không nghĩ tới hôm nay hắn đã từ biệt nhân thế, không còn được nhìn thấy nguyện vọng của mình nữa.
Thiếu nữ cầm một cái quyển trục, hai tay dâng lên cho ta, nói:
“Đây là trường quyển do chính tay gia gia trước khi lâm chung làm, dặn dò phải dâng lên cho Bình vương điện hạ.”
Ta trịnh trọng tiếp nhận trường quyển, giao cho Đường Muội cất giữ.
“Khi còn sống, gia gia nhận vô số học sinh, nho sinh ở Khang đô này phân nửa là do gia gia dạy dỗ, hôm nay ba ngàn ba trăm nho sinh tự đứng ở trước Cửu Long cầu, chờ tin tức bình an của Bình vương điện hạ.”
Nàng nhẹ giọng nói:
“Mọi người đều đứng chung vị trí với Binh vương, nếu như Bình vương bình an trở về, họ sẽ viết Cửu Phúc Vạn Thọ đô dâng lên Hâm Đức hoàng đế, nếu như Bình vương có bất cứ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, họ sẽ dùng máu mình nhuộm đỏ Cửu Khúc trường quyền này.”
Ta kích động gật đầu, hai mắt đã ươn ướt, khi đi qua Thăng Long Môn, phía trước chính là Cửu Long cầu, ba nghìn ba trăm nho sinh đang mở chín trường quyển thật lớn ở quảng trường của Cửu Long cầu, bọn họ lấy thân mình trợ uy cho ta.
Ta và Sở nhi nắm tay đi lên Cửu Long cầu, đứng ở vị trí cao nhất nhìn lại, thấy ba ngàn ba trăm nho sinh quỳ xuống, ta gật đầu, bách tính cũng quỳ xuống. Sở Nhi nắm chặt tay của tạ trong lòng nàng cũng kích động y như ta vậy.
Hoàng cung cũng không bố trí long trọng như ta tưởng, có thể Hâm Đức hoàng đế đã cảm nhận được, trong yến thọ này, hắn không phải là vai chính.
Khi chúng ta đi tới Tường Thụy điện, tất cả các quan viên đều đã tới. Dực Vương Lâm Bi Phong và hơn mười quan viên dẫn đầu đi tới chỗ chúng ta, ta và Sở Nhi tiến lên nghênh đón.
Trong hơn mười vị quan viên này có cả Bác Lăng Loan thuỷ quân Đô Đốc Hàn Nhữ Thành, khi ta đi Hán đô hóa giải nguy cơ năm nước liên minh cũng gặp hắn ta có ấn tượng rất tốt với người này.
Sau khi tham kiến Dực vương, ta cười hướng Hàn Nhữ Thành nói:
“Hàn tướng quân tới khi nào vậy?”
Hàn Nhữ Thành cười nói:
“Bình vương vẫn còn nhớ rõ mạt tướng sao.”
Dực Vương ha ha cười nói:
“Trí nhớ của nó rất tốt.”
Hàn Nhữ Thành nói:
“Ty chức hiện giờ đã bị điều tới Khang Đô nhậm chức Kinh Triệu ty Thủy Quân Đô Thống, chưởng quản thuỷ vực của toàn bộ Khang quốc.”
Ta cười nói:
“Tưởng là thăng quan, nhưng hóa ra là giảm.”
Hàn Nhữ Thành cười nói:
“Bổng lộc được tăng lên rất nhiều, nhưng mà không còn được vui sướng như ngày xưa.”
Chúng ta cùng nhau phá lên cười, Dực Vương lặng lẽ kéo ta đến một chỗ không người, thấp giọng nói:
“Nhữ Thành hiện tại giờ đang thống lĩnh thủy quân, hôm nay hắn mượn cớ chúc thọ, đã điều động hai mươi chiến thuyền có trang bị theo pháo ở Vạn Long cảng. Nếu như có bất kỳ dị động gì, hắn sẽ cho thủy quân giết vào trong hoàng thành.’’
Bình luận facebook