Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 385
Lúc này nội cung tổng quản Đa Long đi tới chỗ ta, cung kính nói:
“Bình vương điện hạ, bệ hạ ở Dưỡng Tâm Điện đang tiếp chư vị vương gia tới mừng thọ, mời người qua đó.”
Ta cười nhạt nói:
“Đa Long, chư vị đại thần đều đã tới Tường Thụy điện, ta vẫn còn chưa tiếp chuyện với ai, như vậy là không đúng lễ tiết, mừng thọ không chỉ là nói ngoài miệng, mọi người ở đó chúc thọ, ta ở đây Tiếp khách thay phụ hoàng.”
Đa Long cười nói:
“Bình vương điện hạ nói cũng đúng, nhưng mà ở nơi này có nô tài là được rồi hay là Bình vương điện hạ hãy tới Dưỡng Tâm điện đi.”
Ta cười lạnh nói:
“Đa tổng quản thật lớn khẩu khí nghe ý của ngươi, thì ngươi có thể thay mặt cho ta đúng không?”
Đa Long sợ hãi sắc mặt trắng bệch, run giọng nói:
“Nô tài mới không có ý này!”
Ta cả giận nói:
“Đại Khang xưa nay quy định, nghiêm minh, ngươi chẳng qua chỉ là một thái giám, có tư cách gì mà tiếp chuyện chúng thần?”
Đa Long ngàn vạn lần không ngờ tới ta lại dùng câu chuyện này thay đổi trọng tâm vấn đề, hắn lập tức quỳ xuống, nói:
“Nô tài... biết sai rồi... Điện... Điện hạ... tha mạng!”
Ta cười lạnh nói:
“Hôm nay là ngày vui của phụ hoàng, ngươi tưởng rằng ta không dám xử lý ngươi sao?”
Đa Long mồ hôi lạnh túa ra như mưa, cúi đầu xuống, không dám... nói gì nữa.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng cười lớn:
“Bình vương điện hạ hình như tâm tình không tốt, sao lại chấp nhặt một tên nô tài cơ chứ?”
Ta cười quay đầu lại, thấy Tả Trục Lưu đang chậm rãi đi tới chỗ ta.
Ta mỉm cười nói:
“Tả tướng quốc nói câu đó sai rồi, đối với nô tài không biết trời cao đất rộng, nhất định phải nghiêm trị quản giáo, nếu không chúng sẽ không biết rõ thân phận của mình.”
Câu này của ta mang hàm ý châm chọc.
Tả Trục Lưu sắc mặt không thay đổi, mỉm cười nói:
“Ánh mắt và tấm lòng của Bình vương điện bây giờ không còn được như ngày xưa nữa rồi.”
Ta cười nói:
“Không có cách nào khác, đối với quân tử tất sẽ dùng lễ, đối phó với tiểu nhân chắc chắn phải dùng thủ đoạn.”
Tả Trục Lưu gật đầu, bỗng nhiên nói:
“Nghe nói Bình vương điện hạ trong nhà xảy ra chuyện, không biết có thực hay không?”
Ta cười lạnh nói:
“Thiên Cơ các của Tả tướng quốc đúng là có năng lực, bất cứ chuyện gì ở Đại Khang cũng không qua được mắt của người?”
Tả Trục Lưu thở dài nói:
“Thảo nào Bình vương điện hạ tâm tình không tốt, cốt nhục tương liên, ta cũng là một người làm cha, sao không hiểu sự đau khổ của điện hạ cơ chứ.”
Ta mỉm cười nói:
“Có thể là Tả tướng quốc vẫn không hiểu được sự đau khổ trong lòng ta đâu.”
Tả Trục Lưu cười nói:
“A! Hóa ra là ta đã đoán sai.”
Hắn cười thần bí nói:
“Nghe nói hôm nay bệ hạ muốn sắc phong điện hạ làm thái tử, không biết là tin vui này có thể khỏa lấp nỗi buồn được không?”
Ta cười nói:
“Tin tức này Tả tướng quốc từ đâu có được vậy? Lát phụ hoàng tới đây, ta sẽ hỏi lại một chút.”
Tả Trục Lưu mỉm cười, không nói gì nữa, đi tới chỗ đám quan viên.
Hâm Đức hoàng đế cuối cùng cũng được đám phi tử, cung nữ đưa tới Tường Thụy điện, chúng thần cuống quít quỳ xuống hành lễ, ta kinh ngạc phát hiện tóc của Hâm Đức hoàng đế đen lại không ít, không biết có phải là do đan dược của mấy tên phương sĩ kia có tác dụng hay không?
Nhưng mà ta nhanh chóng nhận ra ánh mắt của hắn không còn sắc bén như ngày xưa, hắn tìm trong đám người một lúc, mới phát hiện được vị trí của ta. Hắn cho mọi người bình thân, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, một tên phương sĩ cuống quít đem một cái chén trà cho hắn.
Hâm Đức hoàng đế uống một hơi cạn sạch, sắc mặt nhất thời hồng nhuận hơn trước rất nhiều, mỉm cười nói:
“Dận Không cũng tới à? Ngươi khỏi bệnh chưa?”
Khẩu khí của hắn vô cùng hòa ái, biểu hiện chẳng có gì tức giận.
Ta cung kính nói:
“Đa tạ phụ hoàng quan tâm, bệnh của hài nhi đã đơn hơn trước rồi.”
Tĩnh Đức phi cười lạnh nói:
“Nếu đã đỡ rồi vậy thì lúc nãy các hoàng tử tới chúc thọ, ngươi ở đâu? Trong lòng ngươi còn có sự tồn tại của phụ hoàng hay sao?”
Nữ nhân này thực ghê tởm, không buông tha bất cứ cơ hội nào làm khó dễ ta.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Quên đi, sớm nhất khắc trễ một khắc cũng như nhau, chỉ cần trong lòng nó có ta là được.”
Tả Trục Lưu nói:
“Bệ hạ, quan viên đã tới đông đủ, đang ở quảng trường đợi chúc thọ người.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:
“Chờ một chút, ta tuyên bố xong một việc sẽ qua.”
Trong lòng ta nhịn không được khẽ rung động, lẽ nào Hâm Đức hoàng đế muốn tuyên bố việc lập ta làm thái tử?
Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế một lần nữa rơi vào trên người ta, thấp giọng nói:
“Trẫm đã quyết định, sắc phong Tam Thập Nhất hoàng tử Dận Không là hoàng thái tử Đại Khang.”
Tả Trục Lưu sắc mặt đột nhiên biến đổi, thật ra đâu chỉ có hắn chẳng ai ngờ Hâm Đức hoàng đế lại thản nhiên đem chức vị thái tử giao cho ta, bây giờ chẳng có ai biết được hắn đang nghĩ gì cả.
Các vị hoàng tử có biểu hiện khác nhau, Cần vương và Hưng vương thì thống khổ tới cực điểm, những người khác bình thường biết mình không có cơ hội làm thái tử nên kết giao tới ta tốt, lúc này tỏ vẻ vui mừng, những người đứng ở trận doanh của Cần vương và Hưng vương thì trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Hâm Đức hoàng đế thở dài nói:
“Ở trong lòng các ngươi trẫm đã sớm là một lão hồ đồ, rất nhiều người thậm chí ước gì trẫm chết sớm một chút!”
Ánh mắt vốn vẩn đục của hắn bỗng trở nên sắc bén, làm cho ta thấy được hình ảnh của Hâm Đức hoàng đế ngày xưa.
Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế nhìn lướt qua các vị hoàng tử một lần rồi nhìn vào Cần vương:
“Dận Tường, ngươi là người lớn tuồi nhất trong số các huynh đệ, theo lý thuyết thì ngươi sẽ được chức vị thái tử, nhưng tính tình của ngươi nhu nhược, gặp chuyện không quyết đoán, không thể nào thành một quân chủ anh minh, trẫm sao có thể giao giang sơn Đại Khang cho ngươi được.”
Cần vương uể oải cúi đầu xuống.
Hâm Đức hoàng đế lại nhìn về phía Hưng vương Long Dận Thao nói:
“Dận Thao, ngươi làm việc tàn bạo, đối đãi với thuộc hạ cũng không dung tình, nếu như ngươi leo lẻn ngôi vị hoàng đế, Đại Khang tất phải chịu những chính sách tàn bạo của ngươi, ta lại càng không thể đem Đại Khang giao cho ngươi...”
Long Dận Thao sắc mặt đỏ bừng cúi đầu, ánh mắt của hắn vô cùng oán độc nhìn về phía ta.
“Bình vương điện hạ, bệ hạ ở Dưỡng Tâm Điện đang tiếp chư vị vương gia tới mừng thọ, mời người qua đó.”
Ta cười nhạt nói:
“Đa Long, chư vị đại thần đều đã tới Tường Thụy điện, ta vẫn còn chưa tiếp chuyện với ai, như vậy là không đúng lễ tiết, mừng thọ không chỉ là nói ngoài miệng, mọi người ở đó chúc thọ, ta ở đây Tiếp khách thay phụ hoàng.”
Đa Long cười nói:
“Bình vương điện hạ nói cũng đúng, nhưng mà ở nơi này có nô tài là được rồi hay là Bình vương điện hạ hãy tới Dưỡng Tâm điện đi.”
Ta cười lạnh nói:
“Đa tổng quản thật lớn khẩu khí nghe ý của ngươi, thì ngươi có thể thay mặt cho ta đúng không?”
Đa Long sợ hãi sắc mặt trắng bệch, run giọng nói:
“Nô tài mới không có ý này!”
Ta cả giận nói:
“Đại Khang xưa nay quy định, nghiêm minh, ngươi chẳng qua chỉ là một thái giám, có tư cách gì mà tiếp chuyện chúng thần?”
Đa Long ngàn vạn lần không ngờ tới ta lại dùng câu chuyện này thay đổi trọng tâm vấn đề, hắn lập tức quỳ xuống, nói:
“Nô tài... biết sai rồi... Điện... Điện hạ... tha mạng!”
Ta cười lạnh nói:
“Hôm nay là ngày vui của phụ hoàng, ngươi tưởng rằng ta không dám xử lý ngươi sao?”
Đa Long mồ hôi lạnh túa ra như mưa, cúi đầu xuống, không dám... nói gì nữa.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng cười lớn:
“Bình vương điện hạ hình như tâm tình không tốt, sao lại chấp nhặt một tên nô tài cơ chứ?”
Ta cười quay đầu lại, thấy Tả Trục Lưu đang chậm rãi đi tới chỗ ta.
Ta mỉm cười nói:
“Tả tướng quốc nói câu đó sai rồi, đối với nô tài không biết trời cao đất rộng, nhất định phải nghiêm trị quản giáo, nếu không chúng sẽ không biết rõ thân phận của mình.”
Câu này của ta mang hàm ý châm chọc.
Tả Trục Lưu sắc mặt không thay đổi, mỉm cười nói:
“Ánh mắt và tấm lòng của Bình vương điện bây giờ không còn được như ngày xưa nữa rồi.”
Ta cười nói:
“Không có cách nào khác, đối với quân tử tất sẽ dùng lễ, đối phó với tiểu nhân chắc chắn phải dùng thủ đoạn.”
Tả Trục Lưu gật đầu, bỗng nhiên nói:
“Nghe nói Bình vương điện hạ trong nhà xảy ra chuyện, không biết có thực hay không?”
Ta cười lạnh nói:
“Thiên Cơ các của Tả tướng quốc đúng là có năng lực, bất cứ chuyện gì ở Đại Khang cũng không qua được mắt của người?”
Tả Trục Lưu thở dài nói:
“Thảo nào Bình vương điện hạ tâm tình không tốt, cốt nhục tương liên, ta cũng là một người làm cha, sao không hiểu sự đau khổ của điện hạ cơ chứ.”
Ta mỉm cười nói:
“Có thể là Tả tướng quốc vẫn không hiểu được sự đau khổ trong lòng ta đâu.”
Tả Trục Lưu cười nói:
“A! Hóa ra là ta đã đoán sai.”
Hắn cười thần bí nói:
“Nghe nói hôm nay bệ hạ muốn sắc phong điện hạ làm thái tử, không biết là tin vui này có thể khỏa lấp nỗi buồn được không?”
Ta cười nói:
“Tin tức này Tả tướng quốc từ đâu có được vậy? Lát phụ hoàng tới đây, ta sẽ hỏi lại một chút.”
Tả Trục Lưu mỉm cười, không nói gì nữa, đi tới chỗ đám quan viên.
Hâm Đức hoàng đế cuối cùng cũng được đám phi tử, cung nữ đưa tới Tường Thụy điện, chúng thần cuống quít quỳ xuống hành lễ, ta kinh ngạc phát hiện tóc của Hâm Đức hoàng đế đen lại không ít, không biết có phải là do đan dược của mấy tên phương sĩ kia có tác dụng hay không?
Nhưng mà ta nhanh chóng nhận ra ánh mắt của hắn không còn sắc bén như ngày xưa, hắn tìm trong đám người một lúc, mới phát hiện được vị trí của ta. Hắn cho mọi người bình thân, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, một tên phương sĩ cuống quít đem một cái chén trà cho hắn.
Hâm Đức hoàng đế uống một hơi cạn sạch, sắc mặt nhất thời hồng nhuận hơn trước rất nhiều, mỉm cười nói:
“Dận Không cũng tới à? Ngươi khỏi bệnh chưa?”
Khẩu khí của hắn vô cùng hòa ái, biểu hiện chẳng có gì tức giận.
Ta cung kính nói:
“Đa tạ phụ hoàng quan tâm, bệnh của hài nhi đã đơn hơn trước rồi.”
Tĩnh Đức phi cười lạnh nói:
“Nếu đã đỡ rồi vậy thì lúc nãy các hoàng tử tới chúc thọ, ngươi ở đâu? Trong lòng ngươi còn có sự tồn tại của phụ hoàng hay sao?”
Nữ nhân này thực ghê tởm, không buông tha bất cứ cơ hội nào làm khó dễ ta.
Hâm Đức hoàng đế nói:
“Quên đi, sớm nhất khắc trễ một khắc cũng như nhau, chỉ cần trong lòng nó có ta là được.”
Tả Trục Lưu nói:
“Bệ hạ, quan viên đã tới đông đủ, đang ở quảng trường đợi chúc thọ người.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:
“Chờ một chút, ta tuyên bố xong một việc sẽ qua.”
Trong lòng ta nhịn không được khẽ rung động, lẽ nào Hâm Đức hoàng đế muốn tuyên bố việc lập ta làm thái tử?
Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế một lần nữa rơi vào trên người ta, thấp giọng nói:
“Trẫm đã quyết định, sắc phong Tam Thập Nhất hoàng tử Dận Không là hoàng thái tử Đại Khang.”
Tả Trục Lưu sắc mặt đột nhiên biến đổi, thật ra đâu chỉ có hắn chẳng ai ngờ Hâm Đức hoàng đế lại thản nhiên đem chức vị thái tử giao cho ta, bây giờ chẳng có ai biết được hắn đang nghĩ gì cả.
Các vị hoàng tử có biểu hiện khác nhau, Cần vương và Hưng vương thì thống khổ tới cực điểm, những người khác bình thường biết mình không có cơ hội làm thái tử nên kết giao tới ta tốt, lúc này tỏ vẻ vui mừng, những người đứng ở trận doanh của Cần vương và Hưng vương thì trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Hâm Đức hoàng đế thở dài nói:
“Ở trong lòng các ngươi trẫm đã sớm là một lão hồ đồ, rất nhiều người thậm chí ước gì trẫm chết sớm một chút!”
Ánh mắt vốn vẩn đục của hắn bỗng trở nên sắc bén, làm cho ta thấy được hình ảnh của Hâm Đức hoàng đế ngày xưa.
Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế nhìn lướt qua các vị hoàng tử một lần rồi nhìn vào Cần vương:
“Dận Tường, ngươi là người lớn tuồi nhất trong số các huynh đệ, theo lý thuyết thì ngươi sẽ được chức vị thái tử, nhưng tính tình của ngươi nhu nhược, gặp chuyện không quyết đoán, không thể nào thành một quân chủ anh minh, trẫm sao có thể giao giang sơn Đại Khang cho ngươi được.”
Cần vương uể oải cúi đầu xuống.
Hâm Đức hoàng đế lại nhìn về phía Hưng vương Long Dận Thao nói:
“Dận Thao, ngươi làm việc tàn bạo, đối đãi với thuộc hạ cũng không dung tình, nếu như ngươi leo lẻn ngôi vị hoàng đế, Đại Khang tất phải chịu những chính sách tàn bạo của ngươi, ta lại càng không thể đem Đại Khang giao cho ngươi...”
Long Dận Thao sắc mặt đỏ bừng cúi đầu, ánh mắt của hắn vô cùng oán độc nhìn về phía ta.
Bình luận facebook