Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 401
Hâm Đức hoàng đế hài lòng gật đầu, hắn nghĩ tới một việc, bèn nói:
“Được rồi, ta muốn phong cho Viên tiên sinh chức quốc sư, ngươi nghĩ thế nào?”
Viên Thiên Trì mặc dù là do tay ta đưa vào cung, thế nhưng ta cũng không ngờ mới chỉ trong mấy ngày, hắn đã được Hâm Đức hoàng đế tín nhiệm như vậy, xem ra tâm cơ của hắn thâm bất khả trắc hơn bề ngoài rất nhiều.
Người này đối với ta là địch hay là bạn còn chưa biết, sau này cần phải cẩn thận đề phòng, có cơ hội gặp Thải Tuyết nhất định phải hỏi rõ thân thế hắn hơn.
Ta mỉm cười nói:
“Tốt nhất là phụ hoàng nên hỏi ý kiến của Viên tiên sinh trước, tiên sinh dù sao cũng là thế ngoại cao nhân, chưa chắc đã thích công danh nơi trần thế.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:
“Ngươi nói không sai, để ta hỏi hắn.”
Lúc này có một tiểu thái giám đi đến, cung kính nói:
“Bệ hạ, có mấy vị nương nương ở hậu cung lại bị bệnh, hôm qua người có nói là buổi trưa sẽ tới thăm, người có định đi ngay bây giờ không?”
Hâm Đức hoàng đế bình tĩnh khoát tay áo nói:
“Loại chuyện nhỏ này, còn định làm phiền tới ta ư?”
Hắn bỗng nhiên nhìn ta một cái:
“Dận Không, ngươi mang giúp cháo Tổ yến tới cho các nàng, ta còn phải theo Viên tiên sinh giảng đạo pháp.”
Trong lòng ta ngẩn ra, ta là thái tử, người bị bệnh là hoàng phi, mặc dù bối phận cách biệt, nhưng mà chuyện vào hậu cung đâu phải là chuyện của ta, chẳng nhẽ chuyện của Trân phi đã bị Hâm Đức hoàng đế biết? Hắn nói câu này có ý gì, hay là đã hồ đồ?
Hâm Đức hoàng đế thấy ta không lên tiếng trả lời, tiếp tục nói:
“Thế nào? Chuyện nhỏ này ngươi cũng không muốn làm thay trẫm ư? Mấy vị nương nương tuy rằng không phải mẫu thân thân sinh ra ngươi, thế nhưng các nàng dù sao cũng là mẫu phi của ngươi, ngươi thể hiện chữ hiếu cũng được mà.”
Ta cuống quít nói:
“Hài nhi sẽ đi làm!”
Ra khỏi Dưỡng Tâm điện, ta thấy Ngọc Tỏa và mấy cung nữ khác đang đứng chờ, biểu hiện trước mặt mọi người rất khá, chưa bao giờ dám bắt chuyện với ta, lại càng không dám nhắc tới việc Trân phi.
Xem ra Trân Phi cũng là người bị bệnh trong đám phi tần.
Ta đi tới trước mặt Ngọc Tỏa nói:
“Ngọc Tỏa, dẫn ta tới Phổ Duyên cung, phụ hoàng bảo ta mang Tổ yến tới cho Trân phi nương nương.”
Đã có mệnh lệnh của Hâm Đức hoàng đế, khí thế của ta đương nhiên hào hùng hơn rất nhiều.
Ngọc Tỏa mừng rỡ, nhưng thấy đôi mắt lạnh lùng của ta thì sợ hãi lập tức cúi đầu xuống, thấp giọng nói:
“Nô tỳ dẫn đường cho thái tử.”
Khi tới hành lang của Ngự Hoa viên, thấy bốn phía vắng lặng, ta mới hỏi:
“Trân Phi nương nương bị bệnh có nặng không?”
Ngọc Tỏa mi mắt đỏ hồng, nước mắt chảy ròng ròng, nức nở nói:
“Bệnh tình của nương nương càng lúc càng nghiêm trọng, ngay cả xuống giường đi lại cũng không được.”
Trong lòng ta âm thầm đau đớn, Trân phi bệnh nặng như vậy tất có nguyên nhân là vì ta, ta ở Khang đô lâu như vậy cũng không tới thăm nàng, không an ủi nàng được một lời.
Ngọc Tỏa nói:
“Bệ hạ đã ba năm không vào hậu cung, ngoại trừ tu đạo, thì người không... quan tâm tới chuyện gì khác.”
Đi tới Phổ Duyên cung, Chu Độ Hàn vẫn đang ở đây chẩn bệnh cho Trân phi, thấy ta đi tới, hắn vội bước lên hành lễ, ta mỉm cười nói:
“Phụ hoàng chính vụ bận rộn, bảo ta tới thăm hỏi Trân phi nương nương một chút.”
Chu Độ Hàn nói:
“Nương nương vừa mới uống thuốc, hiện đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
“Chu thái y, Trân Phi nương nương bị bệnh gì?”
Chu Độ Hàn thở dài nói:
“Thực không dám dấu diếm, bệnh của Trân Phi nương nương là tâm bệnh.”
Trong lòng ta thấp thỏm, chẳng nhẽ chuyện của ta và Trân phi bị hắn biết?
Chu Độ Hàn nói:
“Chẳng những là Trân Phi nương nương, mà hiện tại không ít phi tần ở hậu cung cũng bị bệnh này, có điều bệnh nặng hay nhẹ khác nhau mà thôi.”
Ta có chút kỳ quái nói:
“Sao lại như vậy?”
Chu Độ Hàn nói:
“Nguyện vọng lớn nhất của mỗi vị hoàng phi nương nương đều là được bệ hạ ân sủng, điều này trở thành mục tiêu lớn nhất của các nàng, hiện giờ bệ hạ chuyên tâm tu đạo, đương nhiên là không tới cửa cung của các vị nương nương, tâm bệnh tự sinh trong lòng.”
Ta nhịn không được nở nụ cười, ta hiểu rồi, bệnh của Trân phi là do ta chứ đâu có quan hệ gì với Hâm Đức hoàng đế.
Chu Độ Hàn mặc dù nói chuyện khéo léo, nhưng ta cũng hiểu mấu chốt của vấn đề.
Hâm Đức hoàng đế tuổi tác đã cao, đối với chuyện nam nữ không còn hứng thú, sự chú ý của hắn đã chuyển sang mặt tu đạo trường sinh.
Chu Độ Hàn quả nhiên bận rộn, hắn mới chẩn bệnh cho Trân phi xong, lại tới chẩn bệnh cho các vị hoàng phi khác.
Trân Phi nằm ở trên giường, mấy ngày không gặp nàng lại tiều tụy đi nhiều, ta mang tổ yến của Hâm Đức hoàng đế đặt ở đầu giường, cung kính nói:
“Trân Phi nương nương, phụ hoàng bảo nhi thần mang cháo tổ yến tới đây, người hãy bồi bổ thân thể, sớm ngày khang phục.”
Chắc chắn là Ngọc Tỏa đã nói cho Trân phi biết ta tới, nàng ngoảnh mặt lại, yếu ớt nói:
“Mong thái tử điện hạ thay ta cám ơn bệ hạ.”
Nàng nói tới đây thì lại ho khan, phải thở dốc một lúc mới lấy lại được hơi, nói:
“Thái tử điện hạ muốn đi ư?”
Ta gật đầu, hiện giờ Ngọc Tỏa đang canh giữ ở cửa cung, bởi vì có ta ở đây nên không dám đóng cửa, chỉ còn cách đứng ngoài canh chừng.
Ta lấy hết dũng khí, đi tới trước giường, ôm Trân phi vào lòng, thân hình Trân phi run lên, cái môi anh đào chủ động đưa tới miệng của ta, cái lưỡi thơm tho luồn vào.
Chúng ta triền miên trong nụ hôn rất lâu, nàng rơi lệ, tựa vào lòng ta, nhẹ giọng nói:
“Chàng thực độc ác... lâu như vậy vì sao không tới thăm ta...”
Ta không nói gì, bàn tay luồn vào trong áo nàng, vuốt ve thân hình của nàng. Trân Phi chán nản nói:
“Thiếp biết chàng khó xử... Thế nhưng, thiếp không sao khống chế được mình...”
Ta kề sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói:
“Nàng yên tâm, sẽ có ngày chúng ta ở chung một chỗ với nhau.”
Trân Phi buồn bã nở nụ cười, sau đó ôm chặt lấy ta, nói:
“Tuy rằng thiếp biết chàng đang gạt thiếp, nhưng thiếp vẫn rất vui...”
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng luồn vào trong áo, vuốt ve thân hình cường tráng của ta, nếu như đây không phải là hậu cung, ta nhất định triền miên với nàng một phen.
“Chàng đã trưởng thành...”
Trong đôi mắt đẹp của Trân phi chứa đầy nước mắt.
Ta thâm tình nói:
“Ở trước mặt nàng, ta vĩnh viễn là Long Dận Không của ngày xưa.”
Ta vuốt ve khuôn mặt nàng, hôn lên đôi môi anh đào tái nhợt vì bệnh:
“Đáp ứng ta, sống cho thật tốt, ta nhất định sẽ để nàng sống bên cạnh ta.”
Trân Phi khóc nức nở, nhưng phải tự kiềm chế không để thanh âm vang lên, nàng chỉ có thể liều mạng gật đầu, ta một lần nữa hôn nàng, hôn những giọt nước mắt của nàng, an ủi vết thương lòng đang bị tổn thương ngày một lớn của nàng.
“Được rồi, ta muốn phong cho Viên tiên sinh chức quốc sư, ngươi nghĩ thế nào?”
Viên Thiên Trì mặc dù là do tay ta đưa vào cung, thế nhưng ta cũng không ngờ mới chỉ trong mấy ngày, hắn đã được Hâm Đức hoàng đế tín nhiệm như vậy, xem ra tâm cơ của hắn thâm bất khả trắc hơn bề ngoài rất nhiều.
Người này đối với ta là địch hay là bạn còn chưa biết, sau này cần phải cẩn thận đề phòng, có cơ hội gặp Thải Tuyết nhất định phải hỏi rõ thân thế hắn hơn.
Ta mỉm cười nói:
“Tốt nhất là phụ hoàng nên hỏi ý kiến của Viên tiên sinh trước, tiên sinh dù sao cũng là thế ngoại cao nhân, chưa chắc đã thích công danh nơi trần thế.”
Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:
“Ngươi nói không sai, để ta hỏi hắn.”
Lúc này có một tiểu thái giám đi đến, cung kính nói:
“Bệ hạ, có mấy vị nương nương ở hậu cung lại bị bệnh, hôm qua người có nói là buổi trưa sẽ tới thăm, người có định đi ngay bây giờ không?”
Hâm Đức hoàng đế bình tĩnh khoát tay áo nói:
“Loại chuyện nhỏ này, còn định làm phiền tới ta ư?”
Hắn bỗng nhiên nhìn ta một cái:
“Dận Không, ngươi mang giúp cháo Tổ yến tới cho các nàng, ta còn phải theo Viên tiên sinh giảng đạo pháp.”
Trong lòng ta ngẩn ra, ta là thái tử, người bị bệnh là hoàng phi, mặc dù bối phận cách biệt, nhưng mà chuyện vào hậu cung đâu phải là chuyện của ta, chẳng nhẽ chuyện của Trân phi đã bị Hâm Đức hoàng đế biết? Hắn nói câu này có ý gì, hay là đã hồ đồ?
Hâm Đức hoàng đế thấy ta không lên tiếng trả lời, tiếp tục nói:
“Thế nào? Chuyện nhỏ này ngươi cũng không muốn làm thay trẫm ư? Mấy vị nương nương tuy rằng không phải mẫu thân thân sinh ra ngươi, thế nhưng các nàng dù sao cũng là mẫu phi của ngươi, ngươi thể hiện chữ hiếu cũng được mà.”
Ta cuống quít nói:
“Hài nhi sẽ đi làm!”
Ra khỏi Dưỡng Tâm điện, ta thấy Ngọc Tỏa và mấy cung nữ khác đang đứng chờ, biểu hiện trước mặt mọi người rất khá, chưa bao giờ dám bắt chuyện với ta, lại càng không dám nhắc tới việc Trân phi.
Xem ra Trân Phi cũng là người bị bệnh trong đám phi tần.
Ta đi tới trước mặt Ngọc Tỏa nói:
“Ngọc Tỏa, dẫn ta tới Phổ Duyên cung, phụ hoàng bảo ta mang Tổ yến tới cho Trân phi nương nương.”
Đã có mệnh lệnh của Hâm Đức hoàng đế, khí thế của ta đương nhiên hào hùng hơn rất nhiều.
Ngọc Tỏa mừng rỡ, nhưng thấy đôi mắt lạnh lùng của ta thì sợ hãi lập tức cúi đầu xuống, thấp giọng nói:
“Nô tỳ dẫn đường cho thái tử.”
Khi tới hành lang của Ngự Hoa viên, thấy bốn phía vắng lặng, ta mới hỏi:
“Trân Phi nương nương bị bệnh có nặng không?”
Ngọc Tỏa mi mắt đỏ hồng, nước mắt chảy ròng ròng, nức nở nói:
“Bệnh tình của nương nương càng lúc càng nghiêm trọng, ngay cả xuống giường đi lại cũng không được.”
Trong lòng ta âm thầm đau đớn, Trân phi bệnh nặng như vậy tất có nguyên nhân là vì ta, ta ở Khang đô lâu như vậy cũng không tới thăm nàng, không an ủi nàng được một lời.
Ngọc Tỏa nói:
“Bệ hạ đã ba năm không vào hậu cung, ngoại trừ tu đạo, thì người không... quan tâm tới chuyện gì khác.”
Đi tới Phổ Duyên cung, Chu Độ Hàn vẫn đang ở đây chẩn bệnh cho Trân phi, thấy ta đi tới, hắn vội bước lên hành lễ, ta mỉm cười nói:
“Phụ hoàng chính vụ bận rộn, bảo ta tới thăm hỏi Trân phi nương nương một chút.”
Chu Độ Hàn nói:
“Nương nương vừa mới uống thuốc, hiện đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
“Chu thái y, Trân Phi nương nương bị bệnh gì?”
Chu Độ Hàn thở dài nói:
“Thực không dám dấu diếm, bệnh của Trân Phi nương nương là tâm bệnh.”
Trong lòng ta thấp thỏm, chẳng nhẽ chuyện của ta và Trân phi bị hắn biết?
Chu Độ Hàn nói:
“Chẳng những là Trân Phi nương nương, mà hiện tại không ít phi tần ở hậu cung cũng bị bệnh này, có điều bệnh nặng hay nhẹ khác nhau mà thôi.”
Ta có chút kỳ quái nói:
“Sao lại như vậy?”
Chu Độ Hàn nói:
“Nguyện vọng lớn nhất của mỗi vị hoàng phi nương nương đều là được bệ hạ ân sủng, điều này trở thành mục tiêu lớn nhất của các nàng, hiện giờ bệ hạ chuyên tâm tu đạo, đương nhiên là không tới cửa cung của các vị nương nương, tâm bệnh tự sinh trong lòng.”
Ta nhịn không được nở nụ cười, ta hiểu rồi, bệnh của Trân phi là do ta chứ đâu có quan hệ gì với Hâm Đức hoàng đế.
Chu Độ Hàn mặc dù nói chuyện khéo léo, nhưng ta cũng hiểu mấu chốt của vấn đề.
Hâm Đức hoàng đế tuổi tác đã cao, đối với chuyện nam nữ không còn hứng thú, sự chú ý của hắn đã chuyển sang mặt tu đạo trường sinh.
Chu Độ Hàn quả nhiên bận rộn, hắn mới chẩn bệnh cho Trân phi xong, lại tới chẩn bệnh cho các vị hoàng phi khác.
Trân Phi nằm ở trên giường, mấy ngày không gặp nàng lại tiều tụy đi nhiều, ta mang tổ yến của Hâm Đức hoàng đế đặt ở đầu giường, cung kính nói:
“Trân Phi nương nương, phụ hoàng bảo nhi thần mang cháo tổ yến tới đây, người hãy bồi bổ thân thể, sớm ngày khang phục.”
Chắc chắn là Ngọc Tỏa đã nói cho Trân phi biết ta tới, nàng ngoảnh mặt lại, yếu ớt nói:
“Mong thái tử điện hạ thay ta cám ơn bệ hạ.”
Nàng nói tới đây thì lại ho khan, phải thở dốc một lúc mới lấy lại được hơi, nói:
“Thái tử điện hạ muốn đi ư?”
Ta gật đầu, hiện giờ Ngọc Tỏa đang canh giữ ở cửa cung, bởi vì có ta ở đây nên không dám đóng cửa, chỉ còn cách đứng ngoài canh chừng.
Ta lấy hết dũng khí, đi tới trước giường, ôm Trân phi vào lòng, thân hình Trân phi run lên, cái môi anh đào chủ động đưa tới miệng của ta, cái lưỡi thơm tho luồn vào.
Chúng ta triền miên trong nụ hôn rất lâu, nàng rơi lệ, tựa vào lòng ta, nhẹ giọng nói:
“Chàng thực độc ác... lâu như vậy vì sao không tới thăm ta...”
Ta không nói gì, bàn tay luồn vào trong áo nàng, vuốt ve thân hình của nàng. Trân Phi chán nản nói:
“Thiếp biết chàng khó xử... Thế nhưng, thiếp không sao khống chế được mình...”
Ta kề sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói:
“Nàng yên tâm, sẽ có ngày chúng ta ở chung một chỗ với nhau.”
Trân Phi buồn bã nở nụ cười, sau đó ôm chặt lấy ta, nói:
“Tuy rằng thiếp biết chàng đang gạt thiếp, nhưng thiếp vẫn rất vui...”
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng luồn vào trong áo, vuốt ve thân hình cường tráng của ta, nếu như đây không phải là hậu cung, ta nhất định triền miên với nàng một phen.
“Chàng đã trưởng thành...”
Trong đôi mắt đẹp của Trân phi chứa đầy nước mắt.
Ta thâm tình nói:
“Ở trước mặt nàng, ta vĩnh viễn là Long Dận Không của ngày xưa.”
Ta vuốt ve khuôn mặt nàng, hôn lên đôi môi anh đào tái nhợt vì bệnh:
“Đáp ứng ta, sống cho thật tốt, ta nhất định sẽ để nàng sống bên cạnh ta.”
Trân Phi khóc nức nở, nhưng phải tự kiềm chế không để thanh âm vang lên, nàng chỉ có thể liều mạng gật đầu, ta một lần nữa hôn nàng, hôn những giọt nước mắt của nàng, an ủi vết thương lòng đang bị tổn thương ngày một lớn của nàng.
Bình luận facebook