• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (4 Viewers)

  • Chương 403

“Viên Tuệ sư phụ, đã lâu không gặp.”
Viên Tuệ lạnh nhạt nói:
“Ta nghe nói ngươi phải đi qua Trác Thành, nên cố ý dẫn ngươi tới đây gặp mặt.”
Nàng nhìn Đường Muội một chút nói:
“Ngươi theo dõi ta suốt đoạn đường, nhưng chỉ tiếc là khinh công còn kém một chút.”
Đường Muội đỏ mặt, có chút thẹn thùng.
Ta cười nói:
“Viên Tuệ sư phụ tìm ta có chuyện gì?”
Viên Tuệ thấp giọng nói:
“Ngươi đi theo ta!”
Ta theo nàng tới một căn phòng phía sau. Đường Muội và Xa Hạo vốn muốn đi theo, nhưng không ngờ Viên Tuệ lại nói:
“Ta chỉ mời Binh vương đi theo, đâu có mời hai người các ngươi.”
Ta cuống quít làm một cái thủ thế, ngăn hai người bọn họ lại.
Đi qua một cái cổng vòm, qua một hành lang hẹp, ta nhìn thấy ba căn phòng nhỏ dựa sát vào nhau. Viên Tuệ thấp giọng nói:
“Người muốn gặp ngươi không phải là ta, mà là sư thúc ta!” 
Trong lòng ta kích động tới cực điểm, không nghĩ tới Thu Nguyệt Hàn quả nhiên đã thoát khỏi hoàng cung Hán quốc được canh phòng nghiêm mật, chỉ cần gặp mặt được người, là ta có thể hiểu rõ chân tướng sự việc.
Viên Tuệ dẫn ta tới căn phòng bên trái, nhẹ nhàng gõ cửa, nói:
“Sư thúc hắn tới rồi.”
Bên trong có một âm thanh yếu ớt vang lên:
“Ngươi… bảo hắn vào đi…”
Ta chậm rãi đây cửa đi vào, dưới ánh đèn có một vi ni cô mặc áo bào xanh đang ngồi, người này chính là Thu Nguyệt Hàn, nhưng không biết người xuất gia từ khi nào?
Trong lòng ta ngổn ngang trăm mối, không biết là nên nói từ chỗ nào.
Thu Nguyệt Hàn chậm rãi xoay người lại, thân hình của ta chấn động, mái tóc dài đen nhánh của Thu Nguyệt Hàn trước kia đã biến thành một màu trắng, mới có một năm không gặp, trông người như già đi mười tuổi, những nếp nhăn trên mặt hiện lên rõ ràng, đôi mắt thâm thúy như thu thủy trước kia giờ đã trở nên lờ mờ, ảm đạm.
Thu Nguyệt Hàn nhìn ta hồi lâu, mới gật đầu nói:
“Ngươi rốt cuộc đã tới.”
Người chỉ vào cái bồ đoàn đối diện.
Ta ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, cung kính nói:
“Thu tiền bối, khi từ biệt ở Hán đô, không biết người đã đi những đâu?” 
Từ trong ánh mắt của người, ta không còn nhận ra được hỉ nộ ái ố, trong đó chỉ còn sự hờ hững. Thu Nguyệt Hàn bình tĩnh, nói:
“Ta vốn tưởng rằng mình phải chết, nhưng không ngờ ta lại phát hiện một chuyện mà mình không tưởng tượng được…”
Trái tim của ta đập thình thịch, rất sợ những câu nói của Thu Nguyệt Hàn phá nát hình tượng hoàn mỹ của Khinh Nhan ở trong lòng ta.
Ánh mắt của Thu Nguyệt Hàn chuyển hướng sang ngọn đèn dầu:
“Dận Không, không biết ngươi có biết, tất cả chuyện đó chỉ là một kế hoạch kín đáo được Lãnh Cô Huyên bày ra hay không?”
Ta không nói gì, nhưng tâm tình trầm xuống, những câu nói của U U cứ vang lên trong tai, người ta tín nhiệm nhất lại là người lừa dối ta nhiều nhất, vì sao Khinh Nhan phải vậy cơ chứ?
Hô hấp của ta trở nên gấp gáp và trầm trọng, Thu Nguyệt Hàn nhạy cảm nhận thấy được điểm này, nàng nhẹ giọng nói:
“Có thể ngươi đã phát hiện, chỉ là không có cách nào chứng thực mà thôi.”
Ta khó nhọc nói:
“Có phải là Khinh Nhan bán đứng người hay không?”
Thu Nguyệt Hàn không trực tiếp trả lời vấn đề của ta, nàng u oán thở dài một hơi, nói:
“Trước kia, ngươi bị Lãnh Cô Huyên bắt cóc, là Khinh Nhan báo tin cho ta tới cứu ngươi, lúc đó ta chỉ lo cứu người, cho nên không suy nghĩ được gì cả. Hiện giờ mới cảm thấy, mọi chuyện sao lại trùng hợp tới như vậy chứ, sao Khinh Nhan có thể nói cho ta biết khi hành động diễn ra nhanh như vậy... Từ đó trở đi, cái vòng tròn Lãnh Cô Huyên bày ra đã được khởi động, khi ta chạy tới Thiết Kỳ lâu gặp Mộ Dung Sơ Tình và Lệ Tử Uyên, ta cứu Khinh Nhan từ trong tay bọn họ ra...”
Thu Nguyệt Hàn bỗng nhiên ngừng lại, trên mặt hiện lên sự bi thương.
Ta có thể hiểu được, nếu như không phải là Khinh Nhan phản bội, thì người hoàn toàn có khả năng trở ra.
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Ta bị Mộ Dung Sơ Tình đánh trọng thương, Khinh Nhan xuất hiện đúng lúc trước mặt ta, cứu ta chạy tới hầm rượu trong Chiêu Dương cung. Nó tuy rằng ngụy trang rất giỏi, thế nhưng ta vẫn nhận ra nó không bị thương nặng như trong biểu hiện. Lúc đó ta sợ nó biết sự thật sẽ hạ thủ với ta, cho nên làm như mình hoàn toàn không biết gì cả.”
Ta phẫn nộ nắm chặt hai tay, ta đã hiểu tất cả, giữa Khinh Nhan và Lãnh Cô Huyên đã có sự hứa hẹn, thảo nào mà U U không dám vạch trần chuyện này ngay từ đầu, vậy mà ta còn hiểu lầm nàng.
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Sau khi ngươi rời đi, ta thừa dịp đánh ngất nó, im lặng rời khỏi hầm rượu, nhưng mà ta vốn bị trọng thương, chỉ trốn trong phòng chứa đồ của Chiêu Dương cung mà thôi. Khi hoàng hậu Hán quốc hộ tống Khinh Nhan rời khỏi cung, ta lại quay về hầm rượu, vốn tưởng rằng ta sẽ chết ở đó, không ngờ ông trời rủ lòng thương, để ta gặp được một nữ tử có tấm lòng tốt...”
“Ai?”
Ta nhẹ giọng nói.
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Đại Hán quốc sư Đoạn Tinh, ta không nghĩ tới nàng lại cứu ta, hộ tống ta ra khỏi hoàng cung, trị liệu thương thế cho ta.”
Nghĩ tới bóng hình của Hoàn Tiểu Trác đã làm ta ấm lòng lại, nhưng khi nghĩ tới Khinh Nhan, trong lòng ta lại trỗi nên cảm giác đau đớn vô cùng, tất cả những lời triền miên với ta chẳng nhẽ lại chỉ là giả dối?
Vì cái gì mà nàng phải làm như vậy, là vì Vô Gian Huyền Công ư? Chỉ là một quyển bí kíp võ công, đánh giá cho nàng hi sinh cả trinh tiết và tình cảm của mình hay sao?
Ta thống khổ nhắm hai mắt lại.
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Ta tuy rằng không biết giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng ta có thể kết luận ngươi nhất định đã đem Vô Gian Huyền Công truyền cho nó rồi.”
Ta trầm mặc, hồi lâu mới nói:
“Thu tiền bối, Khinh Nhan... nàng... vì sao mà nàng phải làm như vậy?”
Thu Nguyệt Hàn do dự một chút, cắn răng nói:
“Bởi vì... bởi vì nó là con gái của Lãnh Cô Huyên...”
Hai mắt ta trợn tròn, tin tức này như sét đánh với ta, cổ họng của ta trở nên khô khốc, khó nhọc nói:
“Tiền bối nói... người nói cái gì?”
Thu Nguyệt Hàn chán nản nói:
“Bí mật này ta vẫn luôn giấu đi, Lãnh Cô Huyên năm đó câu dẫn Ma Môn cao thủ Hoa Trục Nguyệt, hai người im lặng biến mất. Lãnh Cô Huyên chỉ muốn lấy được Vô Gian Huyền Công từ trong tay của Hoa Trục Nguyệt, thế nhưng trong thời gian hai năm biến mất, nàng cũng không tránh được yêu hắn cho nên sinh ra... một người con gái...”
Trước kia ta cũng nghe Khinh Nhan nói qua câu chuyện này, Thu Nguyệt Hàn có tình cảm rất chân thành với Hoa Trục Nguyệt, đoạn tình cũ này đối với người rất quan trọng, hiện giờ khi phải nói tới câu chuyện cũ làm cho tâm tình của người kích động, ngón tay run run, đôi mắt đã phủ đầy lệ nhòa.
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Lúc đó Lãnh Cô Huyên có thân phận là thánh nữ của Huyền Minh giáo, phải bảo trì tấm thân xử nữ, chuyện sinh con nếu để cho người khác biết, nàng ta sẽ chết không có chỗ chôn. Cho nên Lãnh Cô Huyên giấu kín việc này, thế nhưng dụng tâm độc ác của nàng bị Hoa Trục Nguyệt phát hiện, Hoa Trục Nguyệt đau khổ mang theo con gái rời đi, sau đó hắn giao phó con gái cho chủ nhân của Phiêu Miễu các.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom